Quan Thần
Chương 49: Công phu thư pháp
Chẳng lẽ Ngưu Hân Lượng có ý kiến với mình? Hạ Tưởng nghĩ không rõ. Hắn không cho rằng mình có mâu thuẫn gì với đối phương, hơn nữa đây là lần đầu gặp mà.
Sau đó hắn nghĩ ra cũng thấy bình thường, mỗi người có thói quen của mình. Có lẽ Thị trưởng Hồ không thích uống rượu người khác rót. Hắn ngồi lại chỗ và gật đầu. Hắn nhìn ra vẻ khinh thường trong mắt Ngưu Hân Lượng với mình. Điều này hắn cũng có thể hiểu, thư ký của Thị trưởng ít nhất cũng là cán bộ cấp phòng. Bí thư huyện ủy không có tư cách có thư ký, cho dù có thì có khi chưa có cấp bậc, tự nhiên không thể so sánh với thư ký của Thị trưởng thành phố rồi.
Hồ Tăng Chu ra vẻ không phát hiện chuyện vừa nãy, tiếp tục nói chuyện không quan trọng với Lý Đinh Sơn, ví dụ như nói Thành phố Yến phát triển ra sao, Lý Đinh Sơn ở tòa soạn có bài nào ảnh hưởng lớn không, đường cao tốc từ Bắc Kinh tới đây có dễ đi không… Lý Đinh Sơn mặc dù không nhịn được nhưng không tiện lộ ra, đành phải trả lời đối phó, cũng không biết Hồ Tăng Chu nói mấy chuyện này làm cái gì.
Hạ Tưởng cũng biết một chút về lý lịch của Hồ Tăng Chu, biết y là người tỉnh Tề bên cạnh, sau đó đại học ở tỉnh Yến, vào chính trị, đi đến ngày hôm nay có thể nói chưa rời khỏi tỉnh Yến, coi như nửa người tỉnh Yến. Cho nên nghe y cứ cố tình nhắc đến Thành phố Yến và tòa soạn, lại nghĩ đến bố trí và thiết kế của Tử Khí Các, Hạ Tưởng liền mơ hồ hiểu ra một chút.
Hạ Tưởng nhân cơ hội đứng lên rót nước mà ngẩng đầu nhìn bức tranh trên tường, đây là chữ viết bằng bút lông loại chữ Thể, ngòi bút cứng cáp cũng có vài phần công lực, viết chính là một bài trong tập thơ của Lục Tự Đào Uyên Minh, bên dưới không ký tên.
Quy khứ lai hề, điền viên tương vu, hồ bất quy? Ký tự dĩ tâm vi hình dịch, hề trù trướng nhi độc bi?
Đi về, sao chẳng về đi?
Ruộng hoang vườn rậm, còn chi không về?
Đem tâm để hình hài sai khiến,
Còn ngậm ngùi than vãn với ai?
Hắn một tay cầm phích, một tay cầm ấm trà xuất thần đứng trước bức chữ viết, một lúc lâu không rời đi. Lý Đinh Sơn trách hắn:
- Tiểu Hạ sao thế, mau rót nước cho Thị trưởng Hồ, đừng ngẩn ra đó.
Ngưu Hân Lượng từ lúc gặp đã không thích Hạ Tưởng, bởi vì y nhìn ra Lý Đinh Sơn rất coi trọng Hạ Tưởng, tin tưởng hơn xa Hồ Tăng Chu đối với y. Hơn nữa Hạ Tưởng còn quá trẻ, mới hơn 20 đã làm thư ký cho Bí thư huyện ủy? Làm lái xe cũng ngại trẻ nữa là. Thư ký là công tác gì chứ, là cẩn thận, chu đáo, kiên nhẫn, tổng hợp một loạt năng lực. Là ống truyền thanh của lãnh đạo, là người phát ngôn của lãnh đạo, hắn còn trẻ như vậy thì hiểu được cái gì gọi là tiểu tiết khi gặp mặt? Ít nhất phải học ba, năm năm mới có thể luyện được ánh mắt hiểu ý lãnh đạo.
Ngưu Hân Lượng 26 tuổi mới được Bí thư huyện ủy Hồ Tăng Chu chọn từ phòng thư ký lên làm thư ký. Lúc ấy y ở phòng Thư ký ba năm, không có lãnh đạo nào coi trọng cho nên y rất cảm kích ơn của Hồ Tăng Chu. Sau đó Hồ Tăng Chu lên làm Phó thị trưởng, Thị trưởng, y vẫn luôn đi theo Hồ Tăng Chu, cấp bậc cũng từ phóng phòng lên làm Trưởng phòng. Chỉ có một điều làm y rất lo lắng đó là Thị trưởng Hồ mặc dù đối tốt với y, chẳng qua vẫn không coi y là tâm phúc, luôn có một cảm giác xa cách.
Tuy y còn kiêm chức Trưởng phòng Tổng hợp Văn phòng ủy ban, chẳng qua y vẫn một lòng muốn lên làm Phó chánh văn phòng Ủy ban. Nếu có thể lên làm Phó chánh văn phòng, cũng coi như không phí công theo Hồ Tăng Chu. Chẳng qua làm y thất vọng là sau khi lên làm Trưởng phòng, Hồ Tăng Chu như quên yêu cầu tiến lên của y, đưa y đến vị trí Trưởng phòng đã ba năm mà không có động tĩnh lên nửa chức nào cả.
Hôm nay thấy thư ký của Bí thư huyện ủy kia còn rất trẻ, lại được Bí thư rất tin tưởng, lại nghĩ tới tiền đồ ảm đạm của mình, Ngưu Hân Lượng liền thấy ghen ghét Hạ Tưởng. Có lẽ y không muốn thừa nhận là mình ghen tị Hạ Tưởng còn trẻ như vậy mà lại được Lý Đinh Sơn coi trọng. Cho dù bây giờ Hạ Tưởng không có cấp bậc nhưng đề bạt cán bộ cấp phòng thì Bí thư huyện ủy có thể trực tiếp quyết định.
Lòng người luôn khó hiểu như vậy, bởi vì Ngưu Hân Lượng cảm thấy Hạ Tưởng làm thư ký của Bí thư huyện ủy khi trẻ hơn mình nhiều, tâm trạng liền không cân bằng. Khi Hạ Tưởng đứng ngẩn ra đó xem bức tranh, quên nhiệm vụ của một thư ký, chỉ lo thưởng thức thì y không nhịn được cười cười một tiếng, đứng lên lấy phích từ tay Hạ Tưởng, rót thêm nước cho Hồ Tăng Chu và Lý Đinh Sơn, còn ra vẻ người từng trải nói:
- Tiểu Hạ còn trẻ, Thị trưởng Hồ và Bí thư Lý không nên trách cậu ta. Mọi người đều có thời kỳ trẻ tuổi, tuổi trẻ cần thời gian trưởng thành. Tôi năm đó khi mới làm thư ký cho Thị trưởng Hồ cũng phạm không ít sai lầm. Cũng may Thị trưởng Hồ rộng lượng cho tôi cơ hội sửa lại mới làm tôi có được trưởng thành như hôm nay.
Ngưu Hân Lượng lặng lẽ đưa Hồ Tăng Chu lên cao, lại có vẻ như có ý tốt nói giúp Hạ Tưởng, lại ám chỉ y theo Hồ Tăng Chu đã lâu. Về phần Hồ Tăng Chu và Lý Đinh Sơn hiểu như thế nào, y đương nhiên hy vọng làm Hồ Tăng Chu nhớ công lao của mình.
Hồ Tăng Chu cười cười không nói gì, Lý Đinh Sơn lộ vẻ tức giận định mắng Hạ Tưởng vài câu. Không ngờ Hạ Tưởng lại nhận sai trước:
- Xin lỗi Bí thư Lý, tôi thất thần một chút. Xin lỗi Thị trưởng Hồ, đã làm ngài cười chê. Chủ yếu là mấy chữ này viết quá nhập thần, thể hiện rõ nét chữ Liễu, tuy rằng không kí tên chẳng qua lại giống ngòi bút của chuyên gia thư pháp.
Hồ Tăng Chu hứng thú nhìn Hạ Tưởng:
- Tiểu Hạ cũng biết thư pháp? Nói xem ưu điểm và chỗ chưa đủ của mấy chữ này.
Hạ Tưởng cười cười xấu hổ nói:
- Tôi không dám khoe khoang trước mặt Thị trưởng, hơn nữa tôi chỉ thích thư pháp, chỉ biết sơ sài nên sao dám nói lung tung trước mặt lãnh đạo?
Lý Đinh Sơn có chút khó hiểu nhìn Hạ Tưởng, định nói gì lại thôi. Y biết Hạ Tưởng không phải người gây phiền phức, có lẽ có mục đích. Hồ Tăng Chu cười cười và rộng lượng nói:
- Bí thư Lý, chúng ta đều đã qua thời kỳ trẻ tuổi, cũng biết tuổi trẻ sẽ kích động. Đúng vì vì kích động nên mới chân thật, cho nên phải cho phép đồng chí trẻ tuổi phạm một chút sai lầm, phải khoan dung, phải trân trọng bọn họ mà. Nhất là Tiểu Hạ vừa nãy chỉ là ngẩn ra một chút, đây không phải sai lầm, có ai không cho phép cấp dưới không được thất thần trước mặt lãnh đạo? Nếu là như vậy thì khi chúng ta đi họp, đồng chí bên dưới ngủ gật thì chẳng lẽ chúng ta lại đuổi họ đi sao? Phải cho đồng chí Tiểu Hạ nói thật, có đúng không?
Hồ Tăng Chu nói vừa có lý, vừa như tùy ý làm Lý Đinh Sơn không biết nói gì. Y đành gật đầu với Hạ Tưởng:
- Nhiệm vụ hôm nay chính là gặp mặt Thị trưởng Hồ, làm quen một chút, xin Thị trưởng Hồ về sau ủng hộ tôi nhiều hơn trong công việc. Chẳng qua nếu đã ngồi xuống nói chuyện thì nói các chuyện bên ngoài cũng không sao.
Lý Đinh Sơn có ý muốn nói cho Hồ Tăng Chu biết mình hy vọng nghe thấy đối phương tỏ thái độ, ủng hộ công tác của mình. Hồ Tăng Chu lại như không nghe ra mà nói với Hạ Tưởng:
- Nào, hôm nay không nói chuyện công việc, chỉ nói thư pháp. Cậu nói nghe chút.
Lý Đinh Sơn cố gắng giấu cơn thất vọng, cúi đầu mà ăn.
Hạ Tưởng ra vẻ xấu hổ, quay đầu lại chỉ vào bức thư pháp trên tường mà nói: Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Thơ của Đào Uyên Minh ngôn ngữ chất phác, phong cách tươi mát và lưu loát, ngôn từ ít. Từ các chữ trên bức thư pháp thì rất đầy đặn, rất có khí thế, ở giữa ngòi bút vừa chuyển, viết như rồng bay, thế bút mạnh khỏe tự nhiên, cuối cùng nét bút lại sắc làm cho người ta thấy nét chữ rất cứng cáp. Cả bài thơ hành văn liền mạch, lưu loát, ở giữa không có điểm dừng, cho dù chuyên gia thư pháp đương đại thấy cũng phải chọn là kiệt tác.
Hồ Tăng Chu nghe mà há hốc mồm, trong mắt lộ ra một tia khác thường, gần như phải vỗ bàn khen hay. Y cố nhịn cơn vui sướng và lo lắng trong lòng, cố tỏ vẻ bình tĩnh nói:
- Tiểu Hạ bình rất giỏi, có phải là từ nhỏ đã yêu thư pháp?
Quan Thần
Sau đó hắn nghĩ ra cũng thấy bình thường, mỗi người có thói quen của mình. Có lẽ Thị trưởng Hồ không thích uống rượu người khác rót. Hắn ngồi lại chỗ và gật đầu. Hắn nhìn ra vẻ khinh thường trong mắt Ngưu Hân Lượng với mình. Điều này hắn cũng có thể hiểu, thư ký của Thị trưởng ít nhất cũng là cán bộ cấp phòng. Bí thư huyện ủy không có tư cách có thư ký, cho dù có thì có khi chưa có cấp bậc, tự nhiên không thể so sánh với thư ký của Thị trưởng thành phố rồi.
Hồ Tăng Chu ra vẻ không phát hiện chuyện vừa nãy, tiếp tục nói chuyện không quan trọng với Lý Đinh Sơn, ví dụ như nói Thành phố Yến phát triển ra sao, Lý Đinh Sơn ở tòa soạn có bài nào ảnh hưởng lớn không, đường cao tốc từ Bắc Kinh tới đây có dễ đi không… Lý Đinh Sơn mặc dù không nhịn được nhưng không tiện lộ ra, đành phải trả lời đối phó, cũng không biết Hồ Tăng Chu nói mấy chuyện này làm cái gì.
Hạ Tưởng cũng biết một chút về lý lịch của Hồ Tăng Chu, biết y là người tỉnh Tề bên cạnh, sau đó đại học ở tỉnh Yến, vào chính trị, đi đến ngày hôm nay có thể nói chưa rời khỏi tỉnh Yến, coi như nửa người tỉnh Yến. Cho nên nghe y cứ cố tình nhắc đến Thành phố Yến và tòa soạn, lại nghĩ đến bố trí và thiết kế của Tử Khí Các, Hạ Tưởng liền mơ hồ hiểu ra một chút.
Hạ Tưởng nhân cơ hội đứng lên rót nước mà ngẩng đầu nhìn bức tranh trên tường, đây là chữ viết bằng bút lông loại chữ Thể, ngòi bút cứng cáp cũng có vài phần công lực, viết chính là một bài trong tập thơ của Lục Tự Đào Uyên Minh, bên dưới không ký tên.
Quy khứ lai hề, điền viên tương vu, hồ bất quy? Ký tự dĩ tâm vi hình dịch, hề trù trướng nhi độc bi?
Đi về, sao chẳng về đi?
Ruộng hoang vườn rậm, còn chi không về?
Đem tâm để hình hài sai khiến,
Còn ngậm ngùi than vãn với ai?
Hắn một tay cầm phích, một tay cầm ấm trà xuất thần đứng trước bức chữ viết, một lúc lâu không rời đi. Lý Đinh Sơn trách hắn:
- Tiểu Hạ sao thế, mau rót nước cho Thị trưởng Hồ, đừng ngẩn ra đó.
Ngưu Hân Lượng từ lúc gặp đã không thích Hạ Tưởng, bởi vì y nhìn ra Lý Đinh Sơn rất coi trọng Hạ Tưởng, tin tưởng hơn xa Hồ Tăng Chu đối với y. Hơn nữa Hạ Tưởng còn quá trẻ, mới hơn 20 đã làm thư ký cho Bí thư huyện ủy? Làm lái xe cũng ngại trẻ nữa là. Thư ký là công tác gì chứ, là cẩn thận, chu đáo, kiên nhẫn, tổng hợp một loạt năng lực. Là ống truyền thanh của lãnh đạo, là người phát ngôn của lãnh đạo, hắn còn trẻ như vậy thì hiểu được cái gì gọi là tiểu tiết khi gặp mặt? Ít nhất phải học ba, năm năm mới có thể luyện được ánh mắt hiểu ý lãnh đạo.
Ngưu Hân Lượng 26 tuổi mới được Bí thư huyện ủy Hồ Tăng Chu chọn từ phòng thư ký lên làm thư ký. Lúc ấy y ở phòng Thư ký ba năm, không có lãnh đạo nào coi trọng cho nên y rất cảm kích ơn của Hồ Tăng Chu. Sau đó Hồ Tăng Chu lên làm Phó thị trưởng, Thị trưởng, y vẫn luôn đi theo Hồ Tăng Chu, cấp bậc cũng từ phóng phòng lên làm Trưởng phòng. Chỉ có một điều làm y rất lo lắng đó là Thị trưởng Hồ mặc dù đối tốt với y, chẳng qua vẫn không coi y là tâm phúc, luôn có một cảm giác xa cách.
Tuy y còn kiêm chức Trưởng phòng Tổng hợp Văn phòng ủy ban, chẳng qua y vẫn một lòng muốn lên làm Phó chánh văn phòng Ủy ban. Nếu có thể lên làm Phó chánh văn phòng, cũng coi như không phí công theo Hồ Tăng Chu. Chẳng qua làm y thất vọng là sau khi lên làm Trưởng phòng, Hồ Tăng Chu như quên yêu cầu tiến lên của y, đưa y đến vị trí Trưởng phòng đã ba năm mà không có động tĩnh lên nửa chức nào cả.
Hôm nay thấy thư ký của Bí thư huyện ủy kia còn rất trẻ, lại được Bí thư rất tin tưởng, lại nghĩ tới tiền đồ ảm đạm của mình, Ngưu Hân Lượng liền thấy ghen ghét Hạ Tưởng. Có lẽ y không muốn thừa nhận là mình ghen tị Hạ Tưởng còn trẻ như vậy mà lại được Lý Đinh Sơn coi trọng. Cho dù bây giờ Hạ Tưởng không có cấp bậc nhưng đề bạt cán bộ cấp phòng thì Bí thư huyện ủy có thể trực tiếp quyết định.
Lòng người luôn khó hiểu như vậy, bởi vì Ngưu Hân Lượng cảm thấy Hạ Tưởng làm thư ký của Bí thư huyện ủy khi trẻ hơn mình nhiều, tâm trạng liền không cân bằng. Khi Hạ Tưởng đứng ngẩn ra đó xem bức tranh, quên nhiệm vụ của một thư ký, chỉ lo thưởng thức thì y không nhịn được cười cười một tiếng, đứng lên lấy phích từ tay Hạ Tưởng, rót thêm nước cho Hồ Tăng Chu và Lý Đinh Sơn, còn ra vẻ người từng trải nói:
- Tiểu Hạ còn trẻ, Thị trưởng Hồ và Bí thư Lý không nên trách cậu ta. Mọi người đều có thời kỳ trẻ tuổi, tuổi trẻ cần thời gian trưởng thành. Tôi năm đó khi mới làm thư ký cho Thị trưởng Hồ cũng phạm không ít sai lầm. Cũng may Thị trưởng Hồ rộng lượng cho tôi cơ hội sửa lại mới làm tôi có được trưởng thành như hôm nay.
Ngưu Hân Lượng lặng lẽ đưa Hồ Tăng Chu lên cao, lại có vẻ như có ý tốt nói giúp Hạ Tưởng, lại ám chỉ y theo Hồ Tăng Chu đã lâu. Về phần Hồ Tăng Chu và Lý Đinh Sơn hiểu như thế nào, y đương nhiên hy vọng làm Hồ Tăng Chu nhớ công lao của mình.
Hồ Tăng Chu cười cười không nói gì, Lý Đinh Sơn lộ vẻ tức giận định mắng Hạ Tưởng vài câu. Không ngờ Hạ Tưởng lại nhận sai trước:
- Xin lỗi Bí thư Lý, tôi thất thần một chút. Xin lỗi Thị trưởng Hồ, đã làm ngài cười chê. Chủ yếu là mấy chữ này viết quá nhập thần, thể hiện rõ nét chữ Liễu, tuy rằng không kí tên chẳng qua lại giống ngòi bút của chuyên gia thư pháp.
Hồ Tăng Chu hứng thú nhìn Hạ Tưởng:
- Tiểu Hạ cũng biết thư pháp? Nói xem ưu điểm và chỗ chưa đủ của mấy chữ này.
Hạ Tưởng cười cười xấu hổ nói:
- Tôi không dám khoe khoang trước mặt Thị trưởng, hơn nữa tôi chỉ thích thư pháp, chỉ biết sơ sài nên sao dám nói lung tung trước mặt lãnh đạo?
Lý Đinh Sơn có chút khó hiểu nhìn Hạ Tưởng, định nói gì lại thôi. Y biết Hạ Tưởng không phải người gây phiền phức, có lẽ có mục đích. Hồ Tăng Chu cười cười và rộng lượng nói:
- Bí thư Lý, chúng ta đều đã qua thời kỳ trẻ tuổi, cũng biết tuổi trẻ sẽ kích động. Đúng vì vì kích động nên mới chân thật, cho nên phải cho phép đồng chí trẻ tuổi phạm một chút sai lầm, phải khoan dung, phải trân trọng bọn họ mà. Nhất là Tiểu Hạ vừa nãy chỉ là ngẩn ra một chút, đây không phải sai lầm, có ai không cho phép cấp dưới không được thất thần trước mặt lãnh đạo? Nếu là như vậy thì khi chúng ta đi họp, đồng chí bên dưới ngủ gật thì chẳng lẽ chúng ta lại đuổi họ đi sao? Phải cho đồng chí Tiểu Hạ nói thật, có đúng không?
Hồ Tăng Chu nói vừa có lý, vừa như tùy ý làm Lý Đinh Sơn không biết nói gì. Y đành gật đầu với Hạ Tưởng:
- Nhiệm vụ hôm nay chính là gặp mặt Thị trưởng Hồ, làm quen một chút, xin Thị trưởng Hồ về sau ủng hộ tôi nhiều hơn trong công việc. Chẳng qua nếu đã ngồi xuống nói chuyện thì nói các chuyện bên ngoài cũng không sao.
Lý Đinh Sơn có ý muốn nói cho Hồ Tăng Chu biết mình hy vọng nghe thấy đối phương tỏ thái độ, ủng hộ công tác của mình. Hồ Tăng Chu lại như không nghe ra mà nói với Hạ Tưởng:
- Nào, hôm nay không nói chuyện công việc, chỉ nói thư pháp. Cậu nói nghe chút.
Lý Đinh Sơn cố gắng giấu cơn thất vọng, cúi đầu mà ăn.
Hạ Tưởng ra vẻ xấu hổ, quay đầu lại chỉ vào bức thư pháp trên tường mà nói: Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Thơ của Đào Uyên Minh ngôn ngữ chất phác, phong cách tươi mát và lưu loát, ngôn từ ít. Từ các chữ trên bức thư pháp thì rất đầy đặn, rất có khí thế, ở giữa ngòi bút vừa chuyển, viết như rồng bay, thế bút mạnh khỏe tự nhiên, cuối cùng nét bút lại sắc làm cho người ta thấy nét chữ rất cứng cáp. Cả bài thơ hành văn liền mạch, lưu loát, ở giữa không có điểm dừng, cho dù chuyên gia thư pháp đương đại thấy cũng phải chọn là kiệt tác.
Hồ Tăng Chu nghe mà há hốc mồm, trong mắt lộ ra một tia khác thường, gần như phải vỗ bàn khen hay. Y cố nhịn cơn vui sướng và lo lắng trong lòng, cố tỏ vẻ bình tĩnh nói:
- Tiểu Hạ bình rất giỏi, có phải là từ nhỏ đã yêu thư pháp?
Quan Thần
Đánh giá:
Truyện Quan Thần
Story
Chương 49: Công phu thư pháp
10.0/10 từ 34 lượt.