Quan Thần
Chương 472: Đàm phán và nói chuyện
Ngày hôm sau, Nhật báo tỉnh Yến lại đăng bài viết phát biểu của chuyên gia học giả. Nhằm vào Hạ Tưởng mà phản bác một cách không nương tay, thậm chí còn có chuyên gia học giả không quan tâm đến thân phân, chỉ trích Hạ Tưởng chỉ là có một chút kinh nghiệm thực tiễn, liền dương dương tự đắc, hãnh diện tự cho mình là chuyên gia, là hành động không biết tự lượng sức. Công kích đối với Phạm Tranh và Nghiêm Tiểu Thì cũng là bắt bẻ hai người tuổi còn trẻ, thiếu kiến thức, cũng chỉ trích luận điểm của hai người không đủ vững chắc. Theo sau nhóm chuyên gia nhất trí duy trì cao độ quan điểm, chính là điều chỉnh cơ cấu sản nghiệp tỉnh Yến tiến hành đến nay, tuy rằng có được một chút thành tích, nhưng vẫn còn xa không thể nói là đã đạt được thành công. Thậm chí còn giới thiệu nhà đầu tư Kodak cũng là được thành lập trên cơ sở đàm phán từ trước đến nay của Đạt Phú và Kodak, không thể hoàn toàn quy công lao cho điều chỉnh cơ cấu sản nghiệp
Diệp Thạch Sinh sau khi xem xong bài viết của chuyên gia, tuy rằng tức giận, nhưng cũng chỉ cười hung dữ nói:
- Cái gọi là chuyên gia, chẳng qua cũng chỉ là hạng người đố kị hiền tài
Hạ Tưởng sau khi nhìn qua bài viết cũng chỉ mỉm cười:
- Chủ động nhảy vào hố, hay, cứ chờ bước tiếp theo có được thành tích, để xem sẽ đánh vào mặt các ông thế nào?
Trải qua một loạt đàm phán và hiệp thương. Tập đoàn Tề Thị và nhà máy rượu Tương Đài chính thức ký kết hợp đồng đầu tư, do Tập đoàn Tề Thị bỏ vốn hơn 150 triệu tệ cho nhà máy rượu Tương Đài, đạt được 45% cổ phần nhà máy rượu Tương Đài. Sau khi hợp đồng ký kết, Tề Đông Lai bắt đầu bắt tay vào thu gom tài chính, đồng thời theo ý của Hạ Tưởng, việc này vẫn tiến hành bí mật, chính phủ thành phố Đan Thành và Tập đoàn Tề Thị đều miệng kín như bưng, không có lộ ra tin tức gì
Tuần sau, Chủ tịch Mike của công ty chế tạo năng lượng mặt trời Nhật Quang lớn nhất của nước Mỹ bay tới thành phố Bảo, tiến hành khảo sát thương mại. Đi cùng với Mike, không ngờ còn có Vệ Tân.
Vệ Tân là chịu Liên Nhược Hạm nhờ vả, đặc biệt đi cùng Mike đến quốc nội. Bởi vì trải qua một khoảng thời gian tiếp xúc, Vệ Tân và Mike trao đổi nhiều nhất, cũng nhất được Mike tín nhiệm. Nên Nhược Hạm liền cho rằng có Vệ Tân đi cùng, sẽ trợ giúp cho trao đổi giữa Mike và Hạ Tưởng vui vẻ hơn. Vì Hạ Tưởng, Liên Nhược Hạm quả thật hết sức tận tâm tận lực.
Mike miệng toàn tiếng Anh theo kiểu Mỹ, khi nói chuyện tốc độ lại quá nhanh, y mang theo người phiên dịch tiếng Anh thì nói tiếng Trung đến người Mỹ nghe cũng không hiểu, người Trung Quốc nghe càng không thể hiểu, hơn nữa còn mang đậm phong cách Quảng Đông, phỏng chừng nước Mỹ đều mời giáo sư Trung văn đến từ tỉnh bộ phía nam. Mà thành phố Bảo mời phiên dịch Trung Quốc cũng nghe không hiểu rất nhiều thuật ngữ chuyên nghiệp, thật may có Vệ Tân, có thể giúp được Hạ Tưởng rất nhiều
Nhóm của Mike được đám người Tào Vĩnh Quốc, Khâu Tự Phong nhiệt liệt hoan nghênh, sau nghi thức, thì còn đám người Khâu Tự Phong, Hạ Tưởng cùng Mike đi khảo sát thực địa. Hạ Tưởng và Khâu Tự Phong phụ trách giới thiệu, Vệ Tân ở một bên trở thành phiên dịch chính, ngược lại khiến cho hai chuyên gia phiên dịch của Mike và thành phố Bảo nhàn rỗi không có gì làm. Hai người cũng rất có hứng thú, liền đi cùng một chỗ, học tập lẫn nhau
Mike sau khi đi thăm hết xí nghiệp năng lượng mặt trời lớn nhỏ, không hề có phát biểu gì. Sau khi trở lại khách sạn mà thành phố Bảo sắp xếp cho bọn họ, Mike mời Hạ Tưởng và Khâu Tự Phong lên lầu nói chuyện.
Hạ Tưởng liền theo Mike lên lầu, trong phòng hội nghị nhỏ trên lầu, tổ chức một hội nghị trong phạm vi nhỏ
Lúc lên lầu, Vệ Tân cố ý đi chậm vài bước. Đi bên cạnh Hạ Tưởng. Vệ Tân đã tốt nghiệp đại học, trở thành nhân viên chính thức của Liên Nhược Hạm, được nhiều ưu đãi. Cô trưởng thành rất nhiều, dáng người mỏng manh khi còn đi học so với nay nở nang không ít. Cô mặc một bộ trang phục công sở, mang một cặp kính đen, đeo đồ trang sức trang nhã, lông mi cong vút, mái tóc thật dài, vòng eo quá chuẩn, cũng là khiến người động lòng
Hạ Tưởng thấy Vệ Tân ánh mắt lấp lánh, đoán cô có chuyện muốn nói. Liền nhỏ giọng hỏi:
- Em như có chuyện gì cần nói? Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Vệ Tân muốn nói lại thôi, một lát sau mới nói:
- Hiện tại không tiện, đợi lát nữa sau khi đám luận, chúng ta ra ngoài ngồi nói sau, được không?
Hạ Tưởng gật đầu bằng lòng
Hội đàm cùng Mike không phải rất thành công. Không phải Mike không chịu đầu tư, mà là cái mồm sư tử của Mike, chẳng những muốn có chính sách ưu đãi trên chính sách thu nhập từ thuế, còn muốn một tay thâu tóm tất cả xí nghiệp lớn nhỏ. Cái giá đưa ra cũng được, nhưng ý đồ của Mike là muốn sau khi thâu tóm tất cả xí nghiệp lớn nhỏ, chỉ đầu tư kinh phí không đưa ra trang thiết bị
Hạ Tưởng không đồng ý.
Việc giới thiệu đầu tư nước ngoài là vì muốn đề cao, vì muốn thúc đẩy công việc. Nhưng chỉ tiến cử đầu tư bên ngoài mà không tiến cử kỹ thuật, là hành vi thiển cận, về sau sẽ hoàn toàn phụ thuộc vào sự phát triển của nước nhà. Biến Trung Quốc thành nhà máy gia công của thế giới tuy rằng cũng chỉ là một con đường, nhưng cho dù về sau có thể húp canh sau khi người khác ăn thịt, nhiểu hay ít, cũng phải nhìn sắc mặt người khác, hoàn toàn bị người khác khống chế, cũng không phải là mong muốn của Hạ Tưởng
Thái độ Mike vô cùng kiên quyết:
- Kỹ thuật năng lượng mặt trời của Mỹ là số một thế giới, kỹ thuật và thực lực đảm bảo dẫn đầu thế giới, Mr Hạ, vấn đề tài chính không thành vấn đề, nhưng vấn đề kỹ thuật, không dễ thương lượng
Hạ Tưởng rất hiểu sự gian giảo của người Mỹ, không đến phút cuối cùng thì không chịu nhả ra, hắn liền cười nói:
- Mr Mike không ngại ngàn dặm xa xôi đến Trung Quốc, Trung Quốc có câu ngạn ngữ, có bạn từ phương xa tới, vui mừng còn không kịp. Tôi rất vui được quen biết Mr Mike, cũng hi vọng cùng Mr Mike trở thành bạn tốt. Kết giao quý ở tấm lòng, tôi chỉ còn có một câu trong lòng muốn nói với anh, Ủy ban nhân dân thành phố Bảo tuyệt đối tin tưởng vào sự cải tổ đối với xí nghiệp nhỏ trung bình, cũng là quyết tâm làm tốt. Tôi nghĩ rằng trước khi Mr Mike đến Trung Quốc, cũng đã hiểu rõ tình hình trong nước Trung Quốc, chính là lực lượng chính phủ vô cùng hùng mạnh. Chỉ cần chính phủ muốn làm một việc, gần như không có gì không thành công. Cho nên nói, ưu thế lớn nhất của chúng tôi ở chỗ người đông thế mạnh. Tôi có thể hiểu rõ không hề sai sót nói với Mr Mike, chúng tôi cần nhất không phải tài chính, mà là kỹ thuật. Vốn đầu tư của quý công ty, Ủy ban nhân dân thành phố hứa hẹn trong thời gian hai năm hoàn toàn có thể thu hồi. Tôi nghĩ với điều kiện ưu đãi thế này, chúng tôi yêu cầu điều kiện chuyển giao kỹ thuật công nghệ, chính là yêu cầu đương nhiên
Mike vẻ mặt kinh ngạc hỏi:
- Có khả năng thu hồi toàn bộ vốn đầu tư. Nếu như Mr Hạ có điều kiện tốt vậy, công ty năng lượng Âu Mạch hay tin sẽ lập tức hành động, tuy nhiên theo tôi được biết, trước mắt dường như công ty Nhật Quang tiếp xúc với các anh trước?
- Ha ha
Hạ Tưởng mỉm cười:
- Vừa rồi tôi đã nói, kết bạn quý ở tấm lòng, bởi vì Mr Mike và Mr Smith là bạn tốt, lại là chỗ quen biết cũ của Mr Norton. Mr Smith và Mr Norton đều là bạn của tôi. Người Trung Quốc rất là chú trọng tình nghĩa, cái gọi là y bất như tân, nhân bất như cố (áo không bằng áo mới, người không bằng bạn cũ), vậy từ góc độ bạn bè để suy xét vấn đề, mới có thể mời được Mr Mike đến thăm Trung Quốc, đến thành phố Bảo tiến hành khảo sát. Trên thực tế, công ty năng lượng mặt trời nước Đức và Anh quốc cũng có ý đầu tư, hơn nữa bọn họ cũng đã đáp ứng chuyển nhượng kỹ thuật, tuy nhiên nói thật, năng lực kỹ thuật của bọn họ so với quý công ty vẫn là kém một chút, cho nên thái độ của tôi rất rõ ràng, chính là muốn tiến cử kỹ thuật tiên tiến nhất
Mr Mike đối với chiêu bài ân tình của Hạ Tưởng không ư hử gì cả, mà hỏi:
- Quý chính phủ sao có thể cam đoan trong vòng hai năm thì sẽ hoàn toàn thu hồi lại vốn đầu tư?
Hạ Tưởng cũng học bộ dáng của Mike nhún nhún vai:
- Xin lỗi Mr Mike, trước khi ông đồng ý chuyển nhượng kỹ thuật, không tiện nói
Mr Mike không vui nói:
- Mr Hạ không thật lòng rồi. Vừa nãy còn nói kết giao quý ở tấm lòng, còn nói anh rất chú trọng tình nghĩa, sao lại trở mặt không nhận thế?
Hạ Tưởng liền cười, Mike không vui chứng minh y để tâm, liền nói:
- Nói đúng, kết giao quý ở tấm lòng, tuy nhiên tôi và Mr Mike quen biết chưa lâu, chưa tới mức là bạn tốt, cần phải tiếp tục duy trì tiếp xúc, tìm hiểu sâu nữa
Đàm phán tạm thời qua giai đoạn một, mặt ngoài thì thấy không có gì tiến triển, tuy nhiên song phương đều đã biết rõ điểm mấu chốt và chỗ ưu thế của đối phương, cũng tiến thêm một bước khả năng đàm phán. Hơn nữa Hạ Tưởng cũng rất rõ; Mike đến đây, là muốn kiếm tiền. Cái gọi là không chuyển nhượng kỹ thuật, cũng là một lợi thế mà thôi. Kỹ thuật chế tạo năng lượng mặt trời sản phẩm tuy rằng là công nghệ cao, nhưng vẫn chưa phải là kỹ thuật quá tinh vi, không ở trong phạm vi hạn chế chuyển nhượng kỹ thuật của Mỹ
Mike, cũng chỉ là muốn theo đuổi ích lợi hóa lớn nhất, có thể dễ hiểu. Hạ Tưởng có lòng tin đàm phán thành công lần kinh doanh này, bởi vì giữa hắn và Liên Nhược Hạm đã có liên kết ngầm, Liên Nhược Hạm cho Vệ Tân tới trước, chính là ám chỉ Hạ Tưởng, thành bại nằm trên người Vệ Tân
Ánh đèn rực rỡ về đêm của Thành phố Bảo mặc dù không bằng thành phố Yến, nhưng người xe cộ cũng đông nghìn nghịt, một cảnh tượng phồn vinh. Hạ Tưởng và Vệ Tân sóng vai đi trên đường cái thành phố Bảo. Đang là mùa nóng bức nhất ở thành phố Bảo, quần áo hai người đều mỏng phong phanh, người đi bộ qua đường thì chen chúc chật chội, bọn họ thỉnh thoảng đứng cùng một chỗ, Hạ Tưởng có thể cảm nhận được cảm giác thoải mái trên cánh tay Vệ Tân
Ở kiếp trước, Hạ Tưởng và Vệ Tân sống chung với nhau vài năm, mấy năm chung giường chung chiếu, đối với thói quen của Vệ Tân chẳng những rõ như lòng bàn tay, đối với đặc tính trên cơ thể cô trong lòng cũng biết rõ. Làn da Vệ Tân tuy rằng không bằng Tào Thù Lê và Liên Nhược Hạm, nhưng có một ưu điểm rất lớn chính là thoải mái, vào mùa đông người cô ấm áp, giống như một lò sưởi. Tới mùa hè thì ngược lại vô cùng mát mẻ. Hơn nữa trong sự mát mẻ mang đến cho người ta một loại cảm giác an bình thoải mái. Bởi vì như vậy, Hạ Tưởng và Vệ Tân cùng nhau sống chung mấy năm, gần như mỗi tối đều ôm cô ngủ, cũng tuyệt không cảm thấy phiền chán
Giờ nghĩ lại, hắn mới cảm thấy trước kia thật sự là quá thực tế, chỉ biết là hưởng thụ cái tốt của Vệ Tân, không thông cảm hiểu cho tấm lòng của Vệ Tân
Trái tim của Vệ Tân cũng giống như tất cả trái tim của phụ nữ, khao khát có một gia đình để an bày tình cảm của hai người. Chỉ có điều Hạ Tưởng vẫn không hề cho cô, chỉ biết đòi hỏi không biết đáp trả. Cho nên kiếp này hắn mới không chùn bước mà cưới Tào Thù Lê, đàn ông sinh ra trên đời, tự có sự khoan dung. Khi một người phụ nữ đối với anh toàn tâm toàn ý, khi anh cũng yêu cô ta, thì không nên không chịu cưới cô ta chỉ vì tự do vì không chịu hôn nhân ràng buộc để có thể tìm thú vui mới. Phụ nữ khao khát hôn nhân hơn so với đàn ông, cũng chỉ có hôn nhân mới khiến các cô có cảm giác được an toàn.
Mặc dù nói lại thì, thật ra hôn nhân càng ngày càng không an toàn, nhưng ít nhất hôn nhân khiến cho các cô được yên ổn, an ủi trên tâm lý của các cô. Đồng thời cũng là một trách nhiệm mà người đàn ông phải gánh vác.
Hạ Tưởng liền hơi nghiêng người nhìn Vệ Tân bên cạnh cúi đầu không nói, trong lòng vẫn còn chút chua xót, hỏi:
- Đã quen cuộc sống ở nước ngoài chưa?
- Năng lực thích ứng của con người rất mạnh, cuộc sống nào về lâu về dài, thì sẽ quen thôi
Vệ Tân thản nhiên đáp, nhìn Hạ Tưởng liếc mắt một cái, trong ánh mắt tràn đầy tâm trạng phức tạp, bỗng nhiên nói một câu,
- Cảm ơn anh, anh thật tốt
Hai người đi tới một quán cà phê, ngồi gần cửa sổ. Mỗi người một ly cà phê, Hạ Tưởng uống một ngụm cà phê. Trong đắng có ngọt, chát mà lại thơm, tuy rằng vẫn còn chưa quen hương vị cà phê, nhưng sau vài lần uống, cũng cảm thấy không có gì khó uống cho mấy
Cuộc sống, chính là một quá trình từ từ dần mà thích ứng với những thói quen
- Cảm ơn anh cái gì?
Qua hồi lâu, Hạ Tưởng mới hỏi lại vấn đề vừa rồi
- Tự anh biết mà, biết rõ mà còn cố hỏi
Vệ Tân lời nói không hài lòng liếc nhìn Hạ Tưởng, trong đó biểu lộ tình cảm, chẳng khác kiếp trước
Hạ Tưởng vội vàng tránh đi ánh mắt của cô
Mặc cho ai trong lòng không thoải mái, dù sao ở kiếp sau đã quá quen thuộc với nụ cười của Vệ Tân, bây giờ Vệ Tân càng ngày càng thành thục, càng ngày tiếp cận thời điểm Hạ Tưởng đời sau quen biết cô, cũng càng ngày càng chồng chéo trong trí nhớ của hắn về Vệ Tân
Hạ Tưởng ngẫm nghĩ một chút, vẫn còn không hiểu. Đành phải nói:
- Anh phải cảm ơn em mới đúng, em ở bên cạnh Nhược Hạm, vẫn luôn chăm sóc cô ấy
- Chăm sóc cô ấy là vì em xem cô ấy như người chị, là vì quan hệ giữa em và cô ấy rất tốt, không liên can tới anh, một chút nguyên nhân của anh cũng không có, anh không cần cảm ơn em
Vệ Tân không cảm kích,
- Em cảm ơn anh, là vì thời gian em khó khăn nhất vào năm đó, anh ra tay giúp đỡ em, âm thầm trợ giúp em rất nhiều. Em mới biết được, anh thật sự là một người tốt, mặc dù có chút trăng hoa, nhưng tuyệt không ảnh hưởng tới tâm trí em, vẫn là hình tượng của một người tốt
Thì ra Vệ Tân đã biết được sự tình năm đó, Hạ Tưởng cười lắc đầu. Không có, hắn cũng là không có lời nào để nói, Vệ Tân nói hắn trăng hoa, hắn cũng thừa nhận. Bởi vì khẳng định Vệ Tân đã biết quan hệ thật sự giữa hắn và Liên Nhược Hạm
- Em muốn hỏi tại sao, có được không?
Vệ Tân trong lòng vẫn còn khó hiểu không có lời giải, cuối cùng đành nói ra câu hỏi trong lòng
-Theo em nghĩ, nếu nói anh thật sự trăng hoa, đối với em có ý gì thì vào năm đó khi Liên tỷ bay qua Mỹ, một mình em ở nhà họ Liên, anh có rất nhiều cơ hội, nhưng lại không bày tỏ gì. Em thật không hiểu, lúc ấy anh lại không quen biết em, vì sao cố tình giúp đỡ cho em?
Câu hỏi của Vệ Tân, Hạ Tưởng không tiện trả lời.
Hắn khuấy cà phê trong tách, cúi đầu suy nghĩ nửa ngày. Mới cười nói:
- Có lẽ là một sự trùng hợp hay là nói đó là một cơ duyên, lúc ấy anh đến Học viện Âm Nhạc, trong lúc vô ý gặp được em, cảm thấy em rất giống em gái anh, cảm thấy em rất đáng được anh quý trọng, đáng để anh che chở. Sau khi biết được tình hình của em, anh liền dùng hết khả năng của anh giúp đỡ một chút, cũng không phải là việc gì lớn lao, chỉ là ít nỗ lực mà thôi. Em cũng đừng để ở trong lòng
- Đối với anh mà nói thì chỉ là việc cỏn con. Với em mà nói, lại là biến chuyển quan trọng nhất trong cuộc đời
Vệ Tân bỗng nhiên cắn chặt môi, trong mắt rơm rớm nước mắt
- Không giấu gì anh, lúc ấy em rất tuyệt vọng có thể bất chấp tất cả, nếu không được anh kịp thời trợ giúp, em đã quyết định đi làm gái tiếp rượu khách rồi, nói không chừng bây giờ đã suy đồi
Trong ánh mắt Vệ Tân chớp động kiên nghị. Kiên định nói với Hạ Tưởng:
- Cảm ơn anh, thật lòng cảm ơn anh
Hạ Tưởng lắc đầu, lại gật gật đầu, không nói gì. Có thể ở kiếp này vì Vệ Tân làm một số việc, coi như là hắn báo đáp lại tấm chân tình kiếp trước Vệ Tân dành cho hắn. Kiếp trước, hắn nợ người đẹp một ân tình lớn, trong kiếp này, có thể báo đáp lại bao nhiêu? Có thể khiến Vệ Tân bình yên vượt qua cửa ải khó khăn, hiện tại lại có một công việc không tồi, cũng coi như là việc làm có ý nghĩa nhất mà hắn đã làm
Vệ Tân cũng không biết từ đâu mà có dũng khí, đột nhiên nắm lấy tay Hạ Tưởng, thanh âm run rẩy nói:
- Em biết anh rất trăng hoa, nhưng em không quan tâm. Em cũng biết em làm thế này là không nên, bởi vì giữa em và Liên tỷ có quan hệ tốt như vậy. Nhưng em quả thật không thể tự khống chế chính mình, không biết vì sao, em vẫn thích anh, rất là thích anh. Nếu anh đồng ý, em nguyện giống như Liên tỷ, làm ngươi phụ nữ phía sau của anh
Hạ Tưởng sửng sốt.
Ngẫu nhiên lớn gan thổ lộ, dám biểu đạt tấm chân tình của mình, điều này phù hợp tính cách của Vệ Tân. Đời sau hắn cũng nhiều lần bị cô bức hôn. Vệ Tân thích hắn, cũng có thể hiểu được. Giữa người với người quả thật có một cảm giác gắn bó kỳ diệu, giữa rất nhiều người cả đời sống với nhau có lẽ cũng không có cảm tình, nhưng một số khác chỉ mới gặp là đã thầm thương trộm nhớ
Vệ Tân đời sau yêu hắn đến nỗi đòi sống đòi chết. Kiếp này lại thổ lộ với hắn, mặc dù trong tình và lý, cũng khiến Hạ Tưởng có chút bất đắc dĩ.
Hạ Tưởng nhẹ nhàng rút tay về, nói:
- Rất xin lỗi Vệ Tân. Anh thật sự không muốn gây thương tổn cho em một lần nữa
Vệ Tân vẻ mặt thất vọng, trong lòng đầy kích động. Cô không có nghe ra lời nói ẩn chứa hàm ý của Hạ Tưởng, chỉ là vẻ mặt chua xót, miễn cưỡng cười nói:
-Anh cứ xem em là người phụ nữ vô sỉ là được. Em làm như vậy, rất thấp hèn trong mắt anh, nếu để Liên tỷ biết, cũng sẽ xem thường em
Hạ Tưởng lại có chút không đành lòng, giơ tay nhẹ nhàng bắt lấy tay Vệ Tân, nhẹ giọng nói:
- Em là cô gái tốt, thật đó, nếu không phải anh đã có vợ, có Nhược Hạm, cũng nguyện ý ở cùng em. Chẳng qua là trên thế giới có rất nhiều chuyện không thể quay đầu lại, bỏ lỡ là bỏ lỡ, chúng ta cũng hết cách? Em làm người phụ nữ phía sau của anh, thì đối với em không công bằng, đối với Thù Lê không công bằng, đối với Nhược Hạm không công bằng, cũng sẽ khiến anh cứ phải lòng mang áy náy tội lỗi, hơn nữa nói thật, anh cũng không là người tốt lành gì như trong tưởng tượng của em, gần nhau lâu, em sẽ hối hận
Vệ Tân tò mò hỏi:
- Hối hận gì?
- Anh ngủ hay lăn qua lăn lại, một khi không cẩn thận là đẩy em xuống giường, đến lúc đó khẳng định em sẽ hối hận vì ở cùng với anh. Đã thế thì, chi bằng đừng thử nữa
Hạ Tưởng không nói dối, mà hắn quả thật có chuyện nửa đêm đẩy Vệ Tân té trên mặt đất
Vệ Tân cười ngặt ngẻo, không dấu vết mà rút tay về, nói:
- Được rồi, em đã nhiều năm giữ tình cảm trong lòng nay nói ra được, cũng thật thoải mái. Anh coi như vừa nghe xong giấc mơ một thời của một cô gái là được, bây giờ cô gái đã trưởng thành, nên dũng cảm đối mặt với ngày mai
Trong nháy mắt, vẻ mặt Vệ Tân dường như đã thoải mái hơn nhiều.
Hạ Tưởng cũng tự đáy lòng thay cô vui mừng. Chỉ cần khúc mắc được giải, cả người đều đã như trút được gánh nặng. Hắn trước kia cũng đã trải nghiệm qua loại cảm giác này. Hắn hy vọng Vệ Tân không sống dưới hình bóng của hắn nữa, đã quyết định trong kiếp này không có điều gút mắc với Vệ Tân, mặc kệ là vì cô hay là vì chính mình, đều cần phải giữ vững niềm tin, không nên lại khiêu khích cô nữa
Vệ Tân lại cùng Hạ Tưởng nói một chút về lát Liên Nhược Hạm và Ngô Liên Hạ. Liên Nhược Hạm đã quyết định đặt tên cho con là Ngô Liên Hạ. Tiểu Liên Hạ ăn uống rất tốt, ăn được ngủ được, lớn rất nhanh. Vệ Tân vừa nói, liền gợi lên tình thương người cha ngập tràn trong Hạ Tưởng, liền nghĩ tới sớm muộn gì cũng đón hai mẹ con Liên Nhược Hạm về, vui đùa với thằng nhóc, để nó gọi ba ba
Quan Thần
Diệp Thạch Sinh sau khi xem xong bài viết của chuyên gia, tuy rằng tức giận, nhưng cũng chỉ cười hung dữ nói:
- Cái gọi là chuyên gia, chẳng qua cũng chỉ là hạng người đố kị hiền tài
Hạ Tưởng sau khi nhìn qua bài viết cũng chỉ mỉm cười:
- Chủ động nhảy vào hố, hay, cứ chờ bước tiếp theo có được thành tích, để xem sẽ đánh vào mặt các ông thế nào?
Trải qua một loạt đàm phán và hiệp thương. Tập đoàn Tề Thị và nhà máy rượu Tương Đài chính thức ký kết hợp đồng đầu tư, do Tập đoàn Tề Thị bỏ vốn hơn 150 triệu tệ cho nhà máy rượu Tương Đài, đạt được 45% cổ phần nhà máy rượu Tương Đài. Sau khi hợp đồng ký kết, Tề Đông Lai bắt đầu bắt tay vào thu gom tài chính, đồng thời theo ý của Hạ Tưởng, việc này vẫn tiến hành bí mật, chính phủ thành phố Đan Thành và Tập đoàn Tề Thị đều miệng kín như bưng, không có lộ ra tin tức gì
Tuần sau, Chủ tịch Mike của công ty chế tạo năng lượng mặt trời Nhật Quang lớn nhất của nước Mỹ bay tới thành phố Bảo, tiến hành khảo sát thương mại. Đi cùng với Mike, không ngờ còn có Vệ Tân.
Vệ Tân là chịu Liên Nhược Hạm nhờ vả, đặc biệt đi cùng Mike đến quốc nội. Bởi vì trải qua một khoảng thời gian tiếp xúc, Vệ Tân và Mike trao đổi nhiều nhất, cũng nhất được Mike tín nhiệm. Nên Nhược Hạm liền cho rằng có Vệ Tân đi cùng, sẽ trợ giúp cho trao đổi giữa Mike và Hạ Tưởng vui vẻ hơn. Vì Hạ Tưởng, Liên Nhược Hạm quả thật hết sức tận tâm tận lực.
Mike miệng toàn tiếng Anh theo kiểu Mỹ, khi nói chuyện tốc độ lại quá nhanh, y mang theo người phiên dịch tiếng Anh thì nói tiếng Trung đến người Mỹ nghe cũng không hiểu, người Trung Quốc nghe càng không thể hiểu, hơn nữa còn mang đậm phong cách Quảng Đông, phỏng chừng nước Mỹ đều mời giáo sư Trung văn đến từ tỉnh bộ phía nam. Mà thành phố Bảo mời phiên dịch Trung Quốc cũng nghe không hiểu rất nhiều thuật ngữ chuyên nghiệp, thật may có Vệ Tân, có thể giúp được Hạ Tưởng rất nhiều
Nhóm của Mike được đám người Tào Vĩnh Quốc, Khâu Tự Phong nhiệt liệt hoan nghênh, sau nghi thức, thì còn đám người Khâu Tự Phong, Hạ Tưởng cùng Mike đi khảo sát thực địa. Hạ Tưởng và Khâu Tự Phong phụ trách giới thiệu, Vệ Tân ở một bên trở thành phiên dịch chính, ngược lại khiến cho hai chuyên gia phiên dịch của Mike và thành phố Bảo nhàn rỗi không có gì làm. Hai người cũng rất có hứng thú, liền đi cùng một chỗ, học tập lẫn nhau
Mike sau khi đi thăm hết xí nghiệp năng lượng mặt trời lớn nhỏ, không hề có phát biểu gì. Sau khi trở lại khách sạn mà thành phố Bảo sắp xếp cho bọn họ, Mike mời Hạ Tưởng và Khâu Tự Phong lên lầu nói chuyện.
Hạ Tưởng liền theo Mike lên lầu, trong phòng hội nghị nhỏ trên lầu, tổ chức một hội nghị trong phạm vi nhỏ
Lúc lên lầu, Vệ Tân cố ý đi chậm vài bước. Đi bên cạnh Hạ Tưởng. Vệ Tân đã tốt nghiệp đại học, trở thành nhân viên chính thức của Liên Nhược Hạm, được nhiều ưu đãi. Cô trưởng thành rất nhiều, dáng người mỏng manh khi còn đi học so với nay nở nang không ít. Cô mặc một bộ trang phục công sở, mang một cặp kính đen, đeo đồ trang sức trang nhã, lông mi cong vút, mái tóc thật dài, vòng eo quá chuẩn, cũng là khiến người động lòng
Hạ Tưởng thấy Vệ Tân ánh mắt lấp lánh, đoán cô có chuyện muốn nói. Liền nhỏ giọng hỏi:
- Em như có chuyện gì cần nói? Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Vệ Tân muốn nói lại thôi, một lát sau mới nói:
- Hiện tại không tiện, đợi lát nữa sau khi đám luận, chúng ta ra ngoài ngồi nói sau, được không?
Hạ Tưởng gật đầu bằng lòng
Hội đàm cùng Mike không phải rất thành công. Không phải Mike không chịu đầu tư, mà là cái mồm sư tử của Mike, chẳng những muốn có chính sách ưu đãi trên chính sách thu nhập từ thuế, còn muốn một tay thâu tóm tất cả xí nghiệp lớn nhỏ. Cái giá đưa ra cũng được, nhưng ý đồ của Mike là muốn sau khi thâu tóm tất cả xí nghiệp lớn nhỏ, chỉ đầu tư kinh phí không đưa ra trang thiết bị
Hạ Tưởng không đồng ý.
Việc giới thiệu đầu tư nước ngoài là vì muốn đề cao, vì muốn thúc đẩy công việc. Nhưng chỉ tiến cử đầu tư bên ngoài mà không tiến cử kỹ thuật, là hành vi thiển cận, về sau sẽ hoàn toàn phụ thuộc vào sự phát triển của nước nhà. Biến Trung Quốc thành nhà máy gia công của thế giới tuy rằng cũng chỉ là một con đường, nhưng cho dù về sau có thể húp canh sau khi người khác ăn thịt, nhiểu hay ít, cũng phải nhìn sắc mặt người khác, hoàn toàn bị người khác khống chế, cũng không phải là mong muốn của Hạ Tưởng
Thái độ Mike vô cùng kiên quyết:
- Kỹ thuật năng lượng mặt trời của Mỹ là số một thế giới, kỹ thuật và thực lực đảm bảo dẫn đầu thế giới, Mr Hạ, vấn đề tài chính không thành vấn đề, nhưng vấn đề kỹ thuật, không dễ thương lượng
Hạ Tưởng rất hiểu sự gian giảo của người Mỹ, không đến phút cuối cùng thì không chịu nhả ra, hắn liền cười nói:
- Mr Mike không ngại ngàn dặm xa xôi đến Trung Quốc, Trung Quốc có câu ngạn ngữ, có bạn từ phương xa tới, vui mừng còn không kịp. Tôi rất vui được quen biết Mr Mike, cũng hi vọng cùng Mr Mike trở thành bạn tốt. Kết giao quý ở tấm lòng, tôi chỉ còn có một câu trong lòng muốn nói với anh, Ủy ban nhân dân thành phố Bảo tuyệt đối tin tưởng vào sự cải tổ đối với xí nghiệp nhỏ trung bình, cũng là quyết tâm làm tốt. Tôi nghĩ rằng trước khi Mr Mike đến Trung Quốc, cũng đã hiểu rõ tình hình trong nước Trung Quốc, chính là lực lượng chính phủ vô cùng hùng mạnh. Chỉ cần chính phủ muốn làm một việc, gần như không có gì không thành công. Cho nên nói, ưu thế lớn nhất của chúng tôi ở chỗ người đông thế mạnh. Tôi có thể hiểu rõ không hề sai sót nói với Mr Mike, chúng tôi cần nhất không phải tài chính, mà là kỹ thuật. Vốn đầu tư của quý công ty, Ủy ban nhân dân thành phố hứa hẹn trong thời gian hai năm hoàn toàn có thể thu hồi. Tôi nghĩ với điều kiện ưu đãi thế này, chúng tôi yêu cầu điều kiện chuyển giao kỹ thuật công nghệ, chính là yêu cầu đương nhiên
Mike vẻ mặt kinh ngạc hỏi:
- Có khả năng thu hồi toàn bộ vốn đầu tư. Nếu như Mr Hạ có điều kiện tốt vậy, công ty năng lượng Âu Mạch hay tin sẽ lập tức hành động, tuy nhiên theo tôi được biết, trước mắt dường như công ty Nhật Quang tiếp xúc với các anh trước?
- Ha ha
Hạ Tưởng mỉm cười:
- Vừa rồi tôi đã nói, kết bạn quý ở tấm lòng, bởi vì Mr Mike và Mr Smith là bạn tốt, lại là chỗ quen biết cũ của Mr Norton. Mr Smith và Mr Norton đều là bạn của tôi. Người Trung Quốc rất là chú trọng tình nghĩa, cái gọi là y bất như tân, nhân bất như cố (áo không bằng áo mới, người không bằng bạn cũ), vậy từ góc độ bạn bè để suy xét vấn đề, mới có thể mời được Mr Mike đến thăm Trung Quốc, đến thành phố Bảo tiến hành khảo sát. Trên thực tế, công ty năng lượng mặt trời nước Đức và Anh quốc cũng có ý đầu tư, hơn nữa bọn họ cũng đã đáp ứng chuyển nhượng kỹ thuật, tuy nhiên nói thật, năng lực kỹ thuật của bọn họ so với quý công ty vẫn là kém một chút, cho nên thái độ của tôi rất rõ ràng, chính là muốn tiến cử kỹ thuật tiên tiến nhất
Mr Mike đối với chiêu bài ân tình của Hạ Tưởng không ư hử gì cả, mà hỏi:
- Quý chính phủ sao có thể cam đoan trong vòng hai năm thì sẽ hoàn toàn thu hồi lại vốn đầu tư?
Hạ Tưởng cũng học bộ dáng của Mike nhún nhún vai:
- Xin lỗi Mr Mike, trước khi ông đồng ý chuyển nhượng kỹ thuật, không tiện nói
Mr Mike không vui nói:
- Mr Hạ không thật lòng rồi. Vừa nãy còn nói kết giao quý ở tấm lòng, còn nói anh rất chú trọng tình nghĩa, sao lại trở mặt không nhận thế?
Hạ Tưởng liền cười, Mike không vui chứng minh y để tâm, liền nói:
- Nói đúng, kết giao quý ở tấm lòng, tuy nhiên tôi và Mr Mike quen biết chưa lâu, chưa tới mức là bạn tốt, cần phải tiếp tục duy trì tiếp xúc, tìm hiểu sâu nữa
Đàm phán tạm thời qua giai đoạn một, mặt ngoài thì thấy không có gì tiến triển, tuy nhiên song phương đều đã biết rõ điểm mấu chốt và chỗ ưu thế của đối phương, cũng tiến thêm một bước khả năng đàm phán. Hơn nữa Hạ Tưởng cũng rất rõ; Mike đến đây, là muốn kiếm tiền. Cái gọi là không chuyển nhượng kỹ thuật, cũng là một lợi thế mà thôi. Kỹ thuật chế tạo năng lượng mặt trời sản phẩm tuy rằng là công nghệ cao, nhưng vẫn chưa phải là kỹ thuật quá tinh vi, không ở trong phạm vi hạn chế chuyển nhượng kỹ thuật của Mỹ
Mike, cũng chỉ là muốn theo đuổi ích lợi hóa lớn nhất, có thể dễ hiểu. Hạ Tưởng có lòng tin đàm phán thành công lần kinh doanh này, bởi vì giữa hắn và Liên Nhược Hạm đã có liên kết ngầm, Liên Nhược Hạm cho Vệ Tân tới trước, chính là ám chỉ Hạ Tưởng, thành bại nằm trên người Vệ Tân
Ánh đèn rực rỡ về đêm của Thành phố Bảo mặc dù không bằng thành phố Yến, nhưng người xe cộ cũng đông nghìn nghịt, một cảnh tượng phồn vinh. Hạ Tưởng và Vệ Tân sóng vai đi trên đường cái thành phố Bảo. Đang là mùa nóng bức nhất ở thành phố Bảo, quần áo hai người đều mỏng phong phanh, người đi bộ qua đường thì chen chúc chật chội, bọn họ thỉnh thoảng đứng cùng một chỗ, Hạ Tưởng có thể cảm nhận được cảm giác thoải mái trên cánh tay Vệ Tân
Ở kiếp trước, Hạ Tưởng và Vệ Tân sống chung với nhau vài năm, mấy năm chung giường chung chiếu, đối với thói quen của Vệ Tân chẳng những rõ như lòng bàn tay, đối với đặc tính trên cơ thể cô trong lòng cũng biết rõ. Làn da Vệ Tân tuy rằng không bằng Tào Thù Lê và Liên Nhược Hạm, nhưng có một ưu điểm rất lớn chính là thoải mái, vào mùa đông người cô ấm áp, giống như một lò sưởi. Tới mùa hè thì ngược lại vô cùng mát mẻ. Hơn nữa trong sự mát mẻ mang đến cho người ta một loại cảm giác an bình thoải mái. Bởi vì như vậy, Hạ Tưởng và Vệ Tân cùng nhau sống chung mấy năm, gần như mỗi tối đều ôm cô ngủ, cũng tuyệt không cảm thấy phiền chán
Giờ nghĩ lại, hắn mới cảm thấy trước kia thật sự là quá thực tế, chỉ biết là hưởng thụ cái tốt của Vệ Tân, không thông cảm hiểu cho tấm lòng của Vệ Tân
Trái tim của Vệ Tân cũng giống như tất cả trái tim của phụ nữ, khao khát có một gia đình để an bày tình cảm của hai người. Chỉ có điều Hạ Tưởng vẫn không hề cho cô, chỉ biết đòi hỏi không biết đáp trả. Cho nên kiếp này hắn mới không chùn bước mà cưới Tào Thù Lê, đàn ông sinh ra trên đời, tự có sự khoan dung. Khi một người phụ nữ đối với anh toàn tâm toàn ý, khi anh cũng yêu cô ta, thì không nên không chịu cưới cô ta chỉ vì tự do vì không chịu hôn nhân ràng buộc để có thể tìm thú vui mới. Phụ nữ khao khát hôn nhân hơn so với đàn ông, cũng chỉ có hôn nhân mới khiến các cô có cảm giác được an toàn.
Mặc dù nói lại thì, thật ra hôn nhân càng ngày càng không an toàn, nhưng ít nhất hôn nhân khiến cho các cô được yên ổn, an ủi trên tâm lý của các cô. Đồng thời cũng là một trách nhiệm mà người đàn ông phải gánh vác.
Hạ Tưởng liền hơi nghiêng người nhìn Vệ Tân bên cạnh cúi đầu không nói, trong lòng vẫn còn chút chua xót, hỏi:
- Đã quen cuộc sống ở nước ngoài chưa?
- Năng lực thích ứng của con người rất mạnh, cuộc sống nào về lâu về dài, thì sẽ quen thôi
Vệ Tân thản nhiên đáp, nhìn Hạ Tưởng liếc mắt một cái, trong ánh mắt tràn đầy tâm trạng phức tạp, bỗng nhiên nói một câu,
- Cảm ơn anh, anh thật tốt
Hai người đi tới một quán cà phê, ngồi gần cửa sổ. Mỗi người một ly cà phê, Hạ Tưởng uống một ngụm cà phê. Trong đắng có ngọt, chát mà lại thơm, tuy rằng vẫn còn chưa quen hương vị cà phê, nhưng sau vài lần uống, cũng cảm thấy không có gì khó uống cho mấy
Cuộc sống, chính là một quá trình từ từ dần mà thích ứng với những thói quen
- Cảm ơn anh cái gì?
Qua hồi lâu, Hạ Tưởng mới hỏi lại vấn đề vừa rồi
- Tự anh biết mà, biết rõ mà còn cố hỏi
Vệ Tân lời nói không hài lòng liếc nhìn Hạ Tưởng, trong đó biểu lộ tình cảm, chẳng khác kiếp trước
Hạ Tưởng vội vàng tránh đi ánh mắt của cô
Mặc cho ai trong lòng không thoải mái, dù sao ở kiếp sau đã quá quen thuộc với nụ cười của Vệ Tân, bây giờ Vệ Tân càng ngày càng thành thục, càng ngày tiếp cận thời điểm Hạ Tưởng đời sau quen biết cô, cũng càng ngày càng chồng chéo trong trí nhớ của hắn về Vệ Tân
Hạ Tưởng ngẫm nghĩ một chút, vẫn còn không hiểu. Đành phải nói:
- Anh phải cảm ơn em mới đúng, em ở bên cạnh Nhược Hạm, vẫn luôn chăm sóc cô ấy
- Chăm sóc cô ấy là vì em xem cô ấy như người chị, là vì quan hệ giữa em và cô ấy rất tốt, không liên can tới anh, một chút nguyên nhân của anh cũng không có, anh không cần cảm ơn em
Vệ Tân không cảm kích,
- Em cảm ơn anh, là vì thời gian em khó khăn nhất vào năm đó, anh ra tay giúp đỡ em, âm thầm trợ giúp em rất nhiều. Em mới biết được, anh thật sự là một người tốt, mặc dù có chút trăng hoa, nhưng tuyệt không ảnh hưởng tới tâm trí em, vẫn là hình tượng của một người tốt
Thì ra Vệ Tân đã biết được sự tình năm đó, Hạ Tưởng cười lắc đầu. Không có, hắn cũng là không có lời nào để nói, Vệ Tân nói hắn trăng hoa, hắn cũng thừa nhận. Bởi vì khẳng định Vệ Tân đã biết quan hệ thật sự giữa hắn và Liên Nhược Hạm
- Em muốn hỏi tại sao, có được không?
Vệ Tân trong lòng vẫn còn khó hiểu không có lời giải, cuối cùng đành nói ra câu hỏi trong lòng
-Theo em nghĩ, nếu nói anh thật sự trăng hoa, đối với em có ý gì thì vào năm đó khi Liên tỷ bay qua Mỹ, một mình em ở nhà họ Liên, anh có rất nhiều cơ hội, nhưng lại không bày tỏ gì. Em thật không hiểu, lúc ấy anh lại không quen biết em, vì sao cố tình giúp đỡ cho em?
Câu hỏi của Vệ Tân, Hạ Tưởng không tiện trả lời.
Hắn khuấy cà phê trong tách, cúi đầu suy nghĩ nửa ngày. Mới cười nói:
- Có lẽ là một sự trùng hợp hay là nói đó là một cơ duyên, lúc ấy anh đến Học viện Âm Nhạc, trong lúc vô ý gặp được em, cảm thấy em rất giống em gái anh, cảm thấy em rất đáng được anh quý trọng, đáng để anh che chở. Sau khi biết được tình hình của em, anh liền dùng hết khả năng của anh giúp đỡ một chút, cũng không phải là việc gì lớn lao, chỉ là ít nỗ lực mà thôi. Em cũng đừng để ở trong lòng
- Đối với anh mà nói thì chỉ là việc cỏn con. Với em mà nói, lại là biến chuyển quan trọng nhất trong cuộc đời
Vệ Tân bỗng nhiên cắn chặt môi, trong mắt rơm rớm nước mắt
- Không giấu gì anh, lúc ấy em rất tuyệt vọng có thể bất chấp tất cả, nếu không được anh kịp thời trợ giúp, em đã quyết định đi làm gái tiếp rượu khách rồi, nói không chừng bây giờ đã suy đồi
Trong ánh mắt Vệ Tân chớp động kiên nghị. Kiên định nói với Hạ Tưởng:
- Cảm ơn anh, thật lòng cảm ơn anh
Hạ Tưởng lắc đầu, lại gật gật đầu, không nói gì. Có thể ở kiếp này vì Vệ Tân làm một số việc, coi như là hắn báo đáp lại tấm chân tình kiếp trước Vệ Tân dành cho hắn. Kiếp trước, hắn nợ người đẹp một ân tình lớn, trong kiếp này, có thể báo đáp lại bao nhiêu? Có thể khiến Vệ Tân bình yên vượt qua cửa ải khó khăn, hiện tại lại có một công việc không tồi, cũng coi như là việc làm có ý nghĩa nhất mà hắn đã làm
Vệ Tân cũng không biết từ đâu mà có dũng khí, đột nhiên nắm lấy tay Hạ Tưởng, thanh âm run rẩy nói:
- Em biết anh rất trăng hoa, nhưng em không quan tâm. Em cũng biết em làm thế này là không nên, bởi vì giữa em và Liên tỷ có quan hệ tốt như vậy. Nhưng em quả thật không thể tự khống chế chính mình, không biết vì sao, em vẫn thích anh, rất là thích anh. Nếu anh đồng ý, em nguyện giống như Liên tỷ, làm ngươi phụ nữ phía sau của anh
Hạ Tưởng sửng sốt.
Ngẫu nhiên lớn gan thổ lộ, dám biểu đạt tấm chân tình của mình, điều này phù hợp tính cách của Vệ Tân. Đời sau hắn cũng nhiều lần bị cô bức hôn. Vệ Tân thích hắn, cũng có thể hiểu được. Giữa người với người quả thật có một cảm giác gắn bó kỳ diệu, giữa rất nhiều người cả đời sống với nhau có lẽ cũng không có cảm tình, nhưng một số khác chỉ mới gặp là đã thầm thương trộm nhớ
Vệ Tân đời sau yêu hắn đến nỗi đòi sống đòi chết. Kiếp này lại thổ lộ với hắn, mặc dù trong tình và lý, cũng khiến Hạ Tưởng có chút bất đắc dĩ.
Hạ Tưởng nhẹ nhàng rút tay về, nói:
- Rất xin lỗi Vệ Tân. Anh thật sự không muốn gây thương tổn cho em một lần nữa
Vệ Tân vẻ mặt thất vọng, trong lòng đầy kích động. Cô không có nghe ra lời nói ẩn chứa hàm ý của Hạ Tưởng, chỉ là vẻ mặt chua xót, miễn cưỡng cười nói:
-Anh cứ xem em là người phụ nữ vô sỉ là được. Em làm như vậy, rất thấp hèn trong mắt anh, nếu để Liên tỷ biết, cũng sẽ xem thường em
Hạ Tưởng lại có chút không đành lòng, giơ tay nhẹ nhàng bắt lấy tay Vệ Tân, nhẹ giọng nói:
- Em là cô gái tốt, thật đó, nếu không phải anh đã có vợ, có Nhược Hạm, cũng nguyện ý ở cùng em. Chẳng qua là trên thế giới có rất nhiều chuyện không thể quay đầu lại, bỏ lỡ là bỏ lỡ, chúng ta cũng hết cách? Em làm người phụ nữ phía sau của anh, thì đối với em không công bằng, đối với Thù Lê không công bằng, đối với Nhược Hạm không công bằng, cũng sẽ khiến anh cứ phải lòng mang áy náy tội lỗi, hơn nữa nói thật, anh cũng không là người tốt lành gì như trong tưởng tượng của em, gần nhau lâu, em sẽ hối hận
Vệ Tân tò mò hỏi:
- Hối hận gì?
- Anh ngủ hay lăn qua lăn lại, một khi không cẩn thận là đẩy em xuống giường, đến lúc đó khẳng định em sẽ hối hận vì ở cùng với anh. Đã thế thì, chi bằng đừng thử nữa
Hạ Tưởng không nói dối, mà hắn quả thật có chuyện nửa đêm đẩy Vệ Tân té trên mặt đất
Vệ Tân cười ngặt ngẻo, không dấu vết mà rút tay về, nói:
- Được rồi, em đã nhiều năm giữ tình cảm trong lòng nay nói ra được, cũng thật thoải mái. Anh coi như vừa nghe xong giấc mơ một thời của một cô gái là được, bây giờ cô gái đã trưởng thành, nên dũng cảm đối mặt với ngày mai
Trong nháy mắt, vẻ mặt Vệ Tân dường như đã thoải mái hơn nhiều.
Hạ Tưởng cũng tự đáy lòng thay cô vui mừng. Chỉ cần khúc mắc được giải, cả người đều đã như trút được gánh nặng. Hắn trước kia cũng đã trải nghiệm qua loại cảm giác này. Hắn hy vọng Vệ Tân không sống dưới hình bóng của hắn nữa, đã quyết định trong kiếp này không có điều gút mắc với Vệ Tân, mặc kệ là vì cô hay là vì chính mình, đều cần phải giữ vững niềm tin, không nên lại khiêu khích cô nữa
Vệ Tân lại cùng Hạ Tưởng nói một chút về lát Liên Nhược Hạm và Ngô Liên Hạ. Liên Nhược Hạm đã quyết định đặt tên cho con là Ngô Liên Hạ. Tiểu Liên Hạ ăn uống rất tốt, ăn được ngủ được, lớn rất nhanh. Vệ Tân vừa nói, liền gợi lên tình thương người cha ngập tràn trong Hạ Tưởng, liền nghĩ tới sớm muộn gì cũng đón hai mẹ con Liên Nhược Hạm về, vui đùa với thằng nhóc, để nó gọi ba ba
Quan Thần
Đánh giá:
Truyện Quan Thần
Story
Chương 472: Đàm phán và nói chuyện
10.0/10 từ 34 lượt.