Quan Thần
Chương 428: Mỗi người có một tâm sự riêng
Hạ Tưởng cũng không thay đổi sắc mặt:
- Em suy nghĩ nhiều quá rồi, con gái cứ thích suy nghĩ lung tung, còn nói là ai đó gì chứ? Thật là ấu trĩ. Mai Hiểu Lâm là Chủ tịch huyện, bận rộn cũng là chuyện thường, em cho là ai cũng giống em có thể bỏ ngang công việc bất cứ lúc nào sao? Tất cả mọi người đều có lý tưởng và khát vọng riêng chứ không phải là một tỷ phú cứ nằm trên giường là có tiền đâu.
Bị Hạ Tưởng đùa cợt một chút, Cổ Ngọc ấm ức nói:
- Xem kìa, miệng lưỡi của anh thật lợi hại, em chỉ là thuận miệng mà hỏi thôi, anh việc gì phải trả đũa em? Chứng tỏ anh chẳng những không biết kiềm chế, lại còn nhỏ nhen nữa. Vốn là có chuyện muốn nói với anh giờ em đã thay đổi ý định rồi, không nói nữa.
Nói xong, Cổ Ngọc quay người bỏ đi.
Hạ Tưởng cũng thấy buồn cười, Cổ Ngọc đôi khi cũng có chút tâm tính của trẻ con, liền vội vàng ngăn cô ấy lại:
- Được rồi, đừng giận mà! Em cũng đâu còn nhỏ nữa mà động một tí lại cáu kỉnh như vậy không tốt lắm đâu, có chuyện gì thì cứ việc nói thẳng ra, cùng lắm thì anh sẽ đi cùng lão Cổ vài lần.
Cổ Ngọc thật là dễ dụ, trong nháy mắt lại quay sang cười:
- Được rồi, coi như là hòa. Anh có nghe nói là Mai Hiểu Lâm có thể sẽ bị điều về Bắc Kinh không?
Hạ Tưởng lấy làm kinh ngạc:
- Không có nghe cô ấy nói, chuyện là khi nào vậy?
- Chính là ngày hôm qua, trong lúc em và cô ấy nói chuyện điện thoại cô ấy đã vô tình nhắc đến một câu, em hỏi lại thì cô ấy không chịu nói.
Cổ Ngọc tỏ ra khó hiểu nói:
- Rõ ràng là đang làm tốt chức Chủ tịch huyện, đột nhiên lại điều về Bắc Kinh để lãng phí một cơ hội tốt. Nếu không thì có thể lên nhậm chức Bí thư huyện ủy, như vậy lý lịch cũng tốt hơn và có thể lên tới vị trí Phó giám đốc sở.
Trong lòng Hạ Tưởng cũng hơi rối bời, sao đột nhiên lại muốn được điều về Bắc Kinh? Giống như lời Cổ Ngọc nói, bây giờ mà điều về Bắc Kinh chắc chắn sẽ không thể lên tới vị trí Phó giám đốc sở, kinh nghiệm lý lịch không đủ xem chừng cũng sẽ không có được vị trí nào tốt. Trong chính trị, so với trước kia Mai Hiểu Lâm đã trưởng thành lên rất nhiều, ở vị trí Chủ tịch huyện cũng làm rất tốt, bây giờ mà quay về Bắc Kinh tuyệt đối không phải là ý kiến hay.
Cổ Ngọc đi rồi, một mình Hạ Tưởng ngồi lặng người ở trong xe cả buổi. Lần trước sau khi cùng Mai Hiểu Lâm mặn nồng thì hắn và cô ấy vẫn chưa liên lạc. Không phải là không dám liên lạc, cũng không phải là không muốn liên lạc mà là không có hứng thú đặc biệt muốn liên lạc với nhau. Hơn nữa không thể nói Hạ Tưởng không có chút tình cảm gì đối với Mai Hiểu Lâm, nhưng cũng không thể nói là yêu say đắm, chỉ có điều cảm thấy giữa hai người dường như chỉ là bạn tri kỷ, thường quên mất giới tính thật của cô ấy, nhưng sau khi xảy ra chuyện gì thì trong tâm trí luôn có chút gì đó khiến người ta lưu luyến.
Giữa nam và nữ, một khi tình bạn phát triển đến mức độ nhất định rất dễ biến chất, rất dễ có đột phá. Sau khi đột phá, hoặc là từ nay về sau sẽ trở thành người xa lạ, hoặc là ngoài tầm kiểm soát. Hạ Tưởng cũng không muốn vì vậy mà hắn và Mai Hiểu Lâm trở thành người qua đường, cũng không muốn có thêm vướng mắc gì. Nghĩ chắc là Mai Hiểu Lâm chưa chắc muốn cùng mình phát triển sâu đậm hơn nhưng muốn trở lại quan hệ bạn bè như trước thì chỉ sợ là không thể, cho nên hắn vẫn chịu đựng không liên lạc với Mai Hiểu Lâm thực ra cũng là chờ đợi một thời cơ.
Trên đời này mọi chuyện đều cần có một thời cơ, cũng giống như việc trước đây hắn cố gắng thúc đẩy việc thành lập tổ lãnh đạo điều chỉnh kết cấu sản nghiệp vậy. Cái cần là chờ thời cơ chính sách kinh tế của nhà nước được điều chỉnh, cần thời cơ Phó thủ tướng Hà đến thị sát tỉnh Yến, và cần một loạt các cơ hội được tạo ra từ ý tưởng của Liên Nhược Hạm muốn hắn điều đến Bắc Kinh. Hắn muốn liên lạc với Mai Hiểu Lâm cũng cần một cơ hội để lấy lí do cùng cô ấy bàn luận một số việc chính sự.
Bây giờ đã có lí do rồi.
Hạ Tưởng liền gọi điện thoại cho Mai Hiểu Lâm
Giọng nói của Mai Hiểu Lâm trong điện thoại không chút sợ hãi:
- Trưởng phòng Hạ, có việc gì sao?
Hạ Tưởng còn lo lắng Mai Hiểu Lâm sẽ thay đổi thái độ đối với hắn nhưng không ngờ là vẫn giống như trước đây. Xem ra không chỉ mình hắn có khả năng chịu đựng về mặt tâm lý mà cũng có lẽ hắn không hiểu phụ nữ cho lắm, phụ nữ ở mặt nào đó xem ra là thản nhiên hơn đàn ông.
- Chủ tịch huyện Mai, nghe nói em muốn được điều về Bắc Kinh, có chuyện gì xảy ra vậy?
Hạ Tưởng hỏi với giọng điệu bình thường.
- Cũng không có gì, chỉ là điều động công tác bình thường thôi mà.
Mai Hiểu Lâm dường như không muốn nói nhiều tới chuyện này, ngừng một lúc rồi giải thích một chút.
- Đứng đầu một địa phương thật quá mệt mỏi, em là phụ nữ cũng khó có thể lên chức cao, nên đã bàn bạc với chú quay về Bắc Kinh làm một chức vụ nhàn hạ.
- Trong các nhà lãnh đạo nhà nước cũng có vài người là phụ nữ kiệt xuất, còn có một số Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy của một vài tỉnh cũng là nữ trưởng ban đấy thôi. Anh cảm thấy em sớm muộn gì cũng có thể làm tới vị trí Trưởng ban Mai.
Hạ Tưởng cảm thấy Mai Hiểu Lâm bây giờ mà từ bỏ thì có chút đáng tiếc. Dù sao đã đi tới ngày hôm nay rồi nếu đảm nhiệm một nhiệm kỳ chức Bí thư huyện ủy rồi lên làm Phó giám đốc sở cũng là hợp lẽ. Hơn nữa có sự chiếu cố của Mai Thái Bình việc Mai Hiểu Lâm đảm nhiệm chức vụ Phó thị trưởng ở tỉnh Yến chắc chắn là không có vấn đề gì, nếu vài năm sau đến Bắc Kinh thì có thể thuận lợi mà được cân nhắc lên vị trí Giám đốc sở.
Lên tới cấp sở rồi quay về Bắc Kinh thì tiền đồ sẽ rộng mở.
- Anh cũng thật biết đùa, ha hả.
Mai Hiểu Lâm cuối cùng cũng cười, lấy lại giọng điệu thẳng thắn của cô ấy:
- Một người phụ nữ muốn lên tới địa vị cao phải trả giá vất vả hơn nhiều so với đàn ông, hoặc là cả đời luôn phải độc thân, hoặc là có một gia đình ổn định, có lẽ em đều không có cả hai thứ đó, hơn nữa em cũng tự biết việc của mình, với năng lực của em thì nhiều lắm chỉ có thể lên tới cấp sở. Em cũng đã nghĩ thông rồi, không muốn tranh giành nữa, quay về Bắc Kinh tìm một phòng ban thoải mái hơn, không muốn hao tâm tổn sức nữa.
Hạ Tưởng thấy lòng cô ấy đã quyết nên cũng không khuyên cô ấy nữa và hỏi:
- Em định sẽ đến nơi nào?
- Chưa, không nhanh như vậy đâu? Em cũng chưa nghĩ ra được chỗ nào tốt, hay là anh cho em ý kiến đi.
Giọng Mai Hiểu Lâm lại thoải mái hẳn lên, đã trở lại là một Mai Hiểu Lâm mà Hạ Tưởng quen biết trước đây.
Hạ Tưởng thấy động lòng, buột miệng nói ra:
- Đến Trung ương Đoàn.
Mai Hiểu Lâm phản ứng cũng rất nhanh, lập tức nghĩ tới cái gì đó:
- Em không quen ai ở trong Trung ương Đoàn cả, có muốn vào cũng không phải dễ, nhà họ Khâu thì có người, bây giờ quan hệ của anh và Khâu Tự Phong rất tốt, ý của anh là anh sẽ giúp em ra mặt tìm anh ta?
- Chỉ cần em gật đầu thì mọi chuyện còn lại cứ giao cho anh.
- Trung ương Đoàn thì cũng tốt, tuy nhiên nếu là anh chủ động đề xuất thì chắc chắn là có ý khác, anh có dự tính gì hãy nói cho em biết đi.
Mai Hiểu Lâm thẳng thắn nói.
- Còn nữa, sao anh lại chủ động trong việc của em quá vậy? Đừng có ý nghĩ xấu xa gì nha! Có một số việc chỉ có thể xảy ra một lần và sẽ không tái diễn lại đâu.
May là Hạ Tưởng nói chuyện với Mai Hiểu Lâm bằng điện thoại chứ không phải mặt đối mặt nói chuyện với nhau, nếu không chắc chắn hắn sẽ xấu hổ vô cùng. Không ngờ lại bị Mai Hiểu Lâm cho là mình ham mê thân thể của cô ấy và lại còn muốn có sự thâm nhập sâu hơn, thật là mất mặt, chẳng lẽ mình ở trong mắt cô ấy là một kẻ háo sắc sao?
Hạ Tưởng liền nói:
- Em nghĩ nhiều rồi, khi anh và em ở cùng nhau hầu như toàn bộ thời gian đều không nghĩ em là người khác phái, chỉ cần em có trạng thái bình thường thì anh chắc chắn sẽ không có những hành động vượt mức bình thường. Mặc khác anh cảm thấy đến Trung ương Đoàn thì thứ nhất là nhàn rỗi, thứ hai là có lợi cho sự phát triển sau này của em.
Mai Hiểu Lâm "Hừ" một tiếng rồi không nói thêm gì nữa. Trầm ngâm một hồi rồi mới nói:
- Được, cứ nghe theo anh một lần, đến Trung ương Đoàn cũng được.
Hạ Tưởng thở một hơi dài, mặc dù không biết Mai Hiểu Lâm vì lí do gì mà từ bỏ cơ hội lớn trước mắt, nếu hắn có thể âm thầm giúp cô ấy thì cũng phải giúp cô ấy một lần. Đến Trung ương Đoàn, cho dù về sau cô ấy không thể lên tới vị trí cao thì cũng có thể quen biết với nhiều nhân vật quan trọng, thậm chí có thể quen biết với nhà cầm quyền trong tương lai.
Tuyệt đối là có lợi cho tiền đồ sau này của cô ấy và cả nhà họ Mai.
Về đến nhà, phòng khách tối đen không bật đèn và cũng không có một bàn đồ ăn thơm nức. Cô bé đang nằm cuộn mình ở trên ghế sô pha, trên mặt nước mắt vẫn chưa khô mà đã ngủ thiếp đi. Hạ Tưởng nhẹ nhàng đi tới trước mặt cô ấy, trong lòng bắt đầu thấy thương xót, lấy ra một tờ khăn giấy nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô ấy.
Cô bé giật mình thức dậy, vừa thấy Hạ Tưởng liền sà vào lòng hắn mà khóc thút thít. Hạ Tưởng ôm chặt cô ấy vội vàng dỗ dành:
- Làm sao vậy? Sao tự nhiên lại khóc? Bị mất ví tiền hay là lại bị người khác xem là cô bé nữa rồi? Hoặc là có bà cụ nào muốn giới thiệu bạn trai cho em à?
Cách này của Hạ Tưởng quả nhiên hiệu nghiệm, cô bé "Khịt" một tiếng lại nín khóc mỉm cười:
- Ghét anh thật, em không vui thì tự mình muốn khóc một chút anh cũng quản, anh thật là. Anh không hiểu chuyện của phụ nữ, có đôi khi cũng tự dưng muốn khóc.
- Khóc cũng tốt, có chuyện gì cứ giấu ở trong lòng mãi cũng không tốt, lâu dần sẽ sinh bệnh. Em có biết vì sao phụ nữ lại sống lâu hơn đàn ông không? Chính là vì phụ nữ biết khóc, khi khóc thì sẽ khóc trôi hết mọi phiền não và ưu sầu, còn đàn ông thì khác, đàn ông có chuyện buồn thì chỉ để trong lòng, dần dần tích tụ thành bệnh. Nào, khóc tiếp đi, khóc to một chút, anh đi lấy cái bát để hứng nước mắt của em xem có thể chảy được bao nhiêu?
- Em đánh anh.
Cô bé bị chọc tức, nhảy dựng lên, thoáng cái đã tóm được Hạ Tưởng đấm đánh vào ngực hắn.
- Anh không dỗ dành em mà còn muốn em lớn tiếng khóc, anh thật không có lương tâm, chẳng biết quan tâm đến người khác chút nào cả.
Hạ Tưởng cười ha hả không ngừng:
- Anh quan tâm em đấy chứ, thế mới khiến cho em vừa khóc đã cười rồi. Anh mà không quan tâm tới em thì sao lại cho em dựa dẫm vào người anh? Xem anh đối với em tốt đến vậy cơ mà, em nặng như vậy mà anh còn bồng cả em nữa này.
Đôi chân cô bé đặt ở hông Hạ Tưởng, hai tay ôm cổ hắn, cứ như một chú gấu leo cây mà quấn quýt lấy Hạ Tưởng. Cô ấy kề sát bên tai Hạ Tưởng thủ thỉ nói:
- Em đâu có nặng bằng anh, ạnh cứ đè ở trên người em, để em đè anh lại một lần có được không?
Cô bé cũng là mới bắt đầu biết khơi gợi, Hạ Tưởng liền ôm cô bé xoay vài vòng rồi hỏi:
- Nói xem, sao lại khóc?
- Không vì sao cả, chỉ là muốn muốn khóc thôi, không nói cho anh biết.
- Nói cho anh nghe đi, anh có thể giúp em nghĩ ra cách.
- Không muốn nói mà.
- Vì sao?
- Thực ra cũng không có gì cả, chỉ là em thấy em cũng nên sinh cho anh một đứa con, có đúng không?
Cô bé cuối cùng cũng đã nói ra tâm sự, bỗng nhiên lại tươi cười.
- Anh nói xem, chúng ta sinh con trai hay là con gái thì tốt? Em thấy vẫn là con gái tốt hơn, con gái như là cái áo bông bên người của mẹ.
Hạ Tưởng đã hiểu, chắc chắn là cô bé đã biết chuyện Liên Nhược Hạm sắp sinh con sau đó lại nghĩ tới việc mình vẫn chưa mang thai, mà lần trước mang thai thì lại là mừng hụt nên khó tránh khỏi sẽ có suy nghĩ khác.
Hạ Tưởng cũng không biết nên khuyên cô ấy như thế nào, cô ấy vẫn không chủ động nói ra mối liên hệ giữa cô ầy với Liên Nhược Hạm, nên hắn cũng vẫn không lật tẩy.
Suy nghĩ một chút hắn liền nói:
- Em muốn có con gái thì con gái vậy, đừng có vội, chỉ cần hai người chúng ta đồng tâm hiệp lực nhất định có thể thực hiện kế hoạch tạo ra người kế tục, hơn nữa hai năm nữa em có con cũng không muộn mà.
- Có sớm đỡ phải lo, lần trước về Đan Thành mẹ cũng có nói. Chẳng hiểu được những người bây giờ đều muốn có con muộn, thực ra có con sớm một chút thì tốt hơn, nếu không đến lúc đó sợ chẳng những khó nuôi chúng lớn khôn mà còn rất mệt nữa.
Hạ Tưởng chỉ nghe nói là có cô con dâu của nhà ai đó không muốn sinh con khiến hai vợ chồng mâu thuẫn. Không ngờ rằng mình đã cưới một người vợ nóng lòng muốn sinh con, đúng thật là mỗi nhà có một hạnh phúc riêng. Text được lấy tại http://truyenfull.vn
- Được rồi, anh hứa với em.
Hạ Tưởng đưa mắt nhìn vào cái bàn trống rỗng
- Anh đói bụng rồi, không có ai nấu cơm cho anh đành phải đi ra ngoài ăn thôi. Có một câu nói rất đúng, vợ ở nhà có đồ ăn sẵn, vợ không ở nhà thì ăn bánh nướng.
- Đi thôi, anh thật là mất hứng, chúng ta sẽ cùng đi ăn bữa tối dưới ánh nến được không?
- Không được.
- Vì sao?
- Ngọn nến gây ô nhiễm môi trường, lại có hại đối với con người.
- Anh, xem em có đánh anh không.
Hạ Tưởng vẫn đưa Tào Thù Lê đi ăn bữa tối dưới những ngọn nến và chọn một nhà hàng món Âu thật lãng mạn. Tào Thù Lê trước và sau khi kết hôn không có gì khác biệt, trái lại sắc mặt càng hồng hào, nét mặt tỏa sáng, nhìn vào vẫn là một cô sinh viên rất xinh đẹp, đáng yêu, dường như không bao giờ lớn lên.
Hạ Tưởng đi toa lét một lát, lúc quay lại thì phát hiện có một thanh niên đang đứng trước mặt Tào Thù Lê, trên tay cầm một đóa hoa hồng đang muốn ngỏ lời:
- Rõ ràng em là sinh viên đại học, đừng gạt anh nữa, chắc chắn là em chưa kết hôn, ánh mắt của anh rất siêu phàm có phải phụ nữ đã kết hôn hay không anh chỉ cần nhìn sơ là có thể biết được, hãy nể mặt anh mà nhận đóa hoa này được không? Cám ơn em.
Đúng là khá nho nhã, lễ độ, dù là thật lòng hay giả bộ thì cũng rất giống như một thân sĩ.
Hạ Tưởng cũng lấy một bông hoa hồng từ tay nhân viên phục vụ và đi tới trước mặt Tào Thù Lê đưa hoa hồng về phía trước nói:
- Lần đầu tiên anh nhìn thấy em là đã thích em rồi, em là nữ thần trong lòng anh, là người mà trọn đời anh muốn theo đuổi, em có thể đồng ý yêu anh không?
Tào Thù Lê nhịn cười, cắn môi nhìn chàng trai bên cạnh, lại nhìn Hạ Tưởng dường như đang do dự là nên chọn người nào. Người thanh niên cũng liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái rồi sửa sang quần áo một chút, vẻ mặt đầy kiêu ngạo mà nhìn Hạ Tưởng khẽ gật đầu.
Hạ Tưởng cũng lễ phép gật đầu đáp lại, sau đó lại nói:
- Không cần phải do dự, anh chính là sự lựa chọn mà em không thể bỏ qua trong đời.
Tào Thù Lê dường như hạ quyết tâm khẽ gật đầu:
- Được rồi, em sẽ chấp nhận lời cầu xin của anh.
Người thanh niên ở bên rất bất ngờ, tỏ ra bất mãn nói:
- Dựa vào cái gì mà lại chọn anh ta mà không phải anh? Anh đến trước anh ta, so với anh ta thì anh đẹp trai hơn và cũng thành tâm hơn, em phải cho anh một lý do để anh có thể phục đi.
Tào Thù Lê đứng dậy, vòng tay vào cánh tay của Hạ Tưởng, ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn người thanh niên nói:
- Không có lý do, yêu thì không cần lý do.
Hạ Tưởng cũng liền phối hợp với cô ấy, dịu dàng nói:
- Em yêu, chúng ta kết hôn đi, được không?
- Được, em đồng ý lấy anh.
Người thanh niên ngửa mặt lên trời thở dài:
- Trời ơi, trên đời này lại thật sự có tiếng sét ái tình như vậy sao? Tôi không cam tâm, tôi có nhà có xe, bề ngoài lại đẹp trai lại là con nhà giàu sao lại có thể thất bại cơ chứ?
Bữa tối dưới ánh nến ăn không thành, Hạ Tưởng lại đưa Tào Thù Lê đi ăn lẩu. Khi về đến nhà Tào Thù Lê vẫn còn rất vui, cười mãi không ngừng.
Trưa thứ năm, Hạ Tưởng đột nhiên nhận được điện thoại của Phạm Tranh.
Giọng Phạm Tranh thân thiết mà không kém phần nhiệt tình:
- Hạ Tưởng, em Hồ Hán Tam (1) này đã trở lại, ha ha. Thế nào buổi tối có thời gian gặp mặt không?
1. Hồ Hán Tam: một nhân vật trong phim "Thiểm thiểm đích hồng tinh" từ thập niên 70
Mọi chuyện tới rất nhanh, Hạ Tưởng mừng thầm. Việc tiếp xúc với Phạm Duệ Hằng phải thật cẩn thận, may là Phạm Tranh con trai của ông ta không có ý đồ như Cao Kiến Viễn. Tuy nhiên ngẫm lại Phạm Duệ Hằng cũng là một nhân vật lợi hại, biết rõ sự thất thế của Cao Kiến Viễn là có liên quan tới mình mà còn dám để Phạm Tranh qua lại với mình. Không phải ông ta tự tin là hoàn toàn có thể khống chế mình mà ông ta cho rằng vì quyền lợi chung, bản thân sẽ không làm những việc mất đi lý trí.
Hạ Tưởng cười như tự chế giễu, ai bảo Phạm Duệ Hằng khiêm tốn, ông ta chẳng qua là không để lộ bộ mặt thật thôi. Ông ta cũng nhìn thấu được mình, tuy rằng năm đó việc mình đối phó với Cao Thành Tùng là từ trước tới nay chưa từng có nhưng trước khác nay khác, mình và Phạm Duệ Hằng vừa không có xung đột về lợi ích lại không có thù hận, ngược lại còn phải đối mặt với các đối thủ chung nên cũng có cơ sở để hợp tác.
Hạ Tưởng liền hẹn với Phạm Tranh buổi tối sẽ gặp mặt ở Tiểu Chúc Tiên. Phạm Tranh cảm thấy khó hiểu đối với việc Hạ Tưởng hẹn gặp y ở một quán cháo, tuy nhiên cũng không tỏ vẻ bất mãn gì, liền đồng ý.
Sau đó Hạ Tưởng lại gọi điện thoại cho Tề Á Nam.
- Á Nam, buổi tối có thời gian không? Được, vậy buổi tối 7 giờ gặp nhau ở Tiểu Chúc Tiên. Được, cậu cứ sắp xếp phòng đi.
Hạ Tưởng cũng không đến đón Phạm Tranh mà một mình đến Tiểu Chúc Tiên trước, Tề Á Nam đã đặt sẵn phòng và còn đến sớm hơn hắn một bước. Vào đến phòng, Hạ Tưởng cũng không khách sáo đi thẳng vào vấn đề, hỏi:
- Trung tâm tắm gội chuẩn bị thế nào rồi? Có nghĩ được tên gì chưa?
- Tên thì cũng nghĩ được rồi, gọi là Bá Tước. Công tác chuẩn bị ban đầu cũng đã sẵn sàng, dưới sự giúp đỡ của Trưởng ban thư ký Trịnh thì mọi việc vốn rất suông sẻ, nhưng thủ tục cuối cùng thì kẹt lại ở thành phố. Bây giờ đã hơn nửa tháng mà không có một chút tin tức gì cả, nghe Trưởng ban thư ký Trịnh nói là đang ở trong tay Phó Thị trưởng Đàm.
Hạ Tưởng nghe xong lắc đầu cười:
- Nằm trong dự kiến, không cần vội, cứ để cho Phó Thị trưởng Đàm gây khó dễ vài ngày, tự sẽ có người đứng ra giải quyết giúp anh.
Tề Á Nam thấy Hạ Tưởng tỏ ra chắc chắn nên cũng không nói gì thêm và hỏi:
- Dường như anh và Trưởng ban thư ký Trịnh không quen nhau lắm? Trưởng ban thư ký Trịnh nói, ông ta đối với anh có ấn tượng khá sâu sắc.
Đàm Long và Hạ Tưởng có bất hòa, trong lòng Tề Á Nam cũng biết, Hạ Tưởng nói có người ra mặt thì y tuyệt đối tin tưởng. Với những mối quan hệ của Hạ Tưởng ở trong Thành ủy của thành phố Yến thì hắn chỉ cần mở miệng là nhất định sẽ có nhân vật quan trọng ra mặt hòa giải.
- Lát nữa sẽ giới thiệu một người bạn cho anh làm quen, cũng không lớn tuổi có thể cùng anh trở thành bạn bè, đều là người trẻ tuổi chắc chắn là sẽ có tiếng nói chung.
Hạ Tưởng đã tiết lộ một chút thông tin cho Tề Á Nam và cũng không nói quá nhiều, hắn không thể bắt Tề Á Nam phải miễn cưỡng làm việc gì, chỉ có thể ở giữa giật dây, xem phản ứng của Tề Á Nam.
Không bao lâu sau, Phạm Tranh cũng tới.
Phạm Tranh không thay đổi gì nhiều, hơi béo một chút và cũng đã trưởng thành lên rất nhiều, vừa thấy Hạ Tưởng liền vui mừng hớn hở nói:
- Ở Bắc Kinh hai năm, người bạn mà em nhớ nhất ở thành phố Yến lại là anh, thật là kỳ lạ. Anh Hạ, sau khi em trở về cuộc điện thoại đầu tiên là gọi cho anh, người bạn gặp mặt đầu tiên cũng chính là anh, thế nào, vậy có phải bạn chí cốt không?
Có thể nói Phạm Tranh quả thật đã trưởng thành hơn nhiều, biết cách nói chuyện hơn, khéo léo tạo mối quan hệ thân thiết với Hạ Tưởng. Hạ Tưởng nhiệt tình mà bắt tay với Phạm Tranh, sau đó giới thiệu y với Tề Á Nam để làm quen với nhau.
Quan Thần
- Em suy nghĩ nhiều quá rồi, con gái cứ thích suy nghĩ lung tung, còn nói là ai đó gì chứ? Thật là ấu trĩ. Mai Hiểu Lâm là Chủ tịch huyện, bận rộn cũng là chuyện thường, em cho là ai cũng giống em có thể bỏ ngang công việc bất cứ lúc nào sao? Tất cả mọi người đều có lý tưởng và khát vọng riêng chứ không phải là một tỷ phú cứ nằm trên giường là có tiền đâu.
Bị Hạ Tưởng đùa cợt một chút, Cổ Ngọc ấm ức nói:
- Xem kìa, miệng lưỡi của anh thật lợi hại, em chỉ là thuận miệng mà hỏi thôi, anh việc gì phải trả đũa em? Chứng tỏ anh chẳng những không biết kiềm chế, lại còn nhỏ nhen nữa. Vốn là có chuyện muốn nói với anh giờ em đã thay đổi ý định rồi, không nói nữa.
Nói xong, Cổ Ngọc quay người bỏ đi.
Hạ Tưởng cũng thấy buồn cười, Cổ Ngọc đôi khi cũng có chút tâm tính của trẻ con, liền vội vàng ngăn cô ấy lại:
- Được rồi, đừng giận mà! Em cũng đâu còn nhỏ nữa mà động một tí lại cáu kỉnh như vậy không tốt lắm đâu, có chuyện gì thì cứ việc nói thẳng ra, cùng lắm thì anh sẽ đi cùng lão Cổ vài lần.
Cổ Ngọc thật là dễ dụ, trong nháy mắt lại quay sang cười:
- Được rồi, coi như là hòa. Anh có nghe nói là Mai Hiểu Lâm có thể sẽ bị điều về Bắc Kinh không?
Hạ Tưởng lấy làm kinh ngạc:
- Không có nghe cô ấy nói, chuyện là khi nào vậy?
- Chính là ngày hôm qua, trong lúc em và cô ấy nói chuyện điện thoại cô ấy đã vô tình nhắc đến một câu, em hỏi lại thì cô ấy không chịu nói.
Cổ Ngọc tỏ ra khó hiểu nói:
- Rõ ràng là đang làm tốt chức Chủ tịch huyện, đột nhiên lại điều về Bắc Kinh để lãng phí một cơ hội tốt. Nếu không thì có thể lên nhậm chức Bí thư huyện ủy, như vậy lý lịch cũng tốt hơn và có thể lên tới vị trí Phó giám đốc sở.
Trong lòng Hạ Tưởng cũng hơi rối bời, sao đột nhiên lại muốn được điều về Bắc Kinh? Giống như lời Cổ Ngọc nói, bây giờ mà điều về Bắc Kinh chắc chắn sẽ không thể lên tới vị trí Phó giám đốc sở, kinh nghiệm lý lịch không đủ xem chừng cũng sẽ không có được vị trí nào tốt. Trong chính trị, so với trước kia Mai Hiểu Lâm đã trưởng thành lên rất nhiều, ở vị trí Chủ tịch huyện cũng làm rất tốt, bây giờ mà quay về Bắc Kinh tuyệt đối không phải là ý kiến hay.
Cổ Ngọc đi rồi, một mình Hạ Tưởng ngồi lặng người ở trong xe cả buổi. Lần trước sau khi cùng Mai Hiểu Lâm mặn nồng thì hắn và cô ấy vẫn chưa liên lạc. Không phải là không dám liên lạc, cũng không phải là không muốn liên lạc mà là không có hứng thú đặc biệt muốn liên lạc với nhau. Hơn nữa không thể nói Hạ Tưởng không có chút tình cảm gì đối với Mai Hiểu Lâm, nhưng cũng không thể nói là yêu say đắm, chỉ có điều cảm thấy giữa hai người dường như chỉ là bạn tri kỷ, thường quên mất giới tính thật của cô ấy, nhưng sau khi xảy ra chuyện gì thì trong tâm trí luôn có chút gì đó khiến người ta lưu luyến.
Giữa nam và nữ, một khi tình bạn phát triển đến mức độ nhất định rất dễ biến chất, rất dễ có đột phá. Sau khi đột phá, hoặc là từ nay về sau sẽ trở thành người xa lạ, hoặc là ngoài tầm kiểm soát. Hạ Tưởng cũng không muốn vì vậy mà hắn và Mai Hiểu Lâm trở thành người qua đường, cũng không muốn có thêm vướng mắc gì. Nghĩ chắc là Mai Hiểu Lâm chưa chắc muốn cùng mình phát triển sâu đậm hơn nhưng muốn trở lại quan hệ bạn bè như trước thì chỉ sợ là không thể, cho nên hắn vẫn chịu đựng không liên lạc với Mai Hiểu Lâm thực ra cũng là chờ đợi một thời cơ.
Trên đời này mọi chuyện đều cần có một thời cơ, cũng giống như việc trước đây hắn cố gắng thúc đẩy việc thành lập tổ lãnh đạo điều chỉnh kết cấu sản nghiệp vậy. Cái cần là chờ thời cơ chính sách kinh tế của nhà nước được điều chỉnh, cần thời cơ Phó thủ tướng Hà đến thị sát tỉnh Yến, và cần một loạt các cơ hội được tạo ra từ ý tưởng của Liên Nhược Hạm muốn hắn điều đến Bắc Kinh. Hắn muốn liên lạc với Mai Hiểu Lâm cũng cần một cơ hội để lấy lí do cùng cô ấy bàn luận một số việc chính sự.
Bây giờ đã có lí do rồi.
Hạ Tưởng liền gọi điện thoại cho Mai Hiểu Lâm
Giọng nói của Mai Hiểu Lâm trong điện thoại không chút sợ hãi:
- Trưởng phòng Hạ, có việc gì sao?
Hạ Tưởng còn lo lắng Mai Hiểu Lâm sẽ thay đổi thái độ đối với hắn nhưng không ngờ là vẫn giống như trước đây. Xem ra không chỉ mình hắn có khả năng chịu đựng về mặt tâm lý mà cũng có lẽ hắn không hiểu phụ nữ cho lắm, phụ nữ ở mặt nào đó xem ra là thản nhiên hơn đàn ông.
- Chủ tịch huyện Mai, nghe nói em muốn được điều về Bắc Kinh, có chuyện gì xảy ra vậy?
Hạ Tưởng hỏi với giọng điệu bình thường.
- Cũng không có gì, chỉ là điều động công tác bình thường thôi mà.
Mai Hiểu Lâm dường như không muốn nói nhiều tới chuyện này, ngừng một lúc rồi giải thích một chút.
- Đứng đầu một địa phương thật quá mệt mỏi, em là phụ nữ cũng khó có thể lên chức cao, nên đã bàn bạc với chú quay về Bắc Kinh làm một chức vụ nhàn hạ.
- Trong các nhà lãnh đạo nhà nước cũng có vài người là phụ nữ kiệt xuất, còn có một số Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy của một vài tỉnh cũng là nữ trưởng ban đấy thôi. Anh cảm thấy em sớm muộn gì cũng có thể làm tới vị trí Trưởng ban Mai.
Hạ Tưởng cảm thấy Mai Hiểu Lâm bây giờ mà từ bỏ thì có chút đáng tiếc. Dù sao đã đi tới ngày hôm nay rồi nếu đảm nhiệm một nhiệm kỳ chức Bí thư huyện ủy rồi lên làm Phó giám đốc sở cũng là hợp lẽ. Hơn nữa có sự chiếu cố của Mai Thái Bình việc Mai Hiểu Lâm đảm nhiệm chức vụ Phó thị trưởng ở tỉnh Yến chắc chắn là không có vấn đề gì, nếu vài năm sau đến Bắc Kinh thì có thể thuận lợi mà được cân nhắc lên vị trí Giám đốc sở.
Lên tới cấp sở rồi quay về Bắc Kinh thì tiền đồ sẽ rộng mở.
- Anh cũng thật biết đùa, ha hả.
Mai Hiểu Lâm cuối cùng cũng cười, lấy lại giọng điệu thẳng thắn của cô ấy:
- Một người phụ nữ muốn lên tới địa vị cao phải trả giá vất vả hơn nhiều so với đàn ông, hoặc là cả đời luôn phải độc thân, hoặc là có một gia đình ổn định, có lẽ em đều không có cả hai thứ đó, hơn nữa em cũng tự biết việc của mình, với năng lực của em thì nhiều lắm chỉ có thể lên tới cấp sở. Em cũng đã nghĩ thông rồi, không muốn tranh giành nữa, quay về Bắc Kinh tìm một phòng ban thoải mái hơn, không muốn hao tâm tổn sức nữa.
Hạ Tưởng thấy lòng cô ấy đã quyết nên cũng không khuyên cô ấy nữa và hỏi:
- Em định sẽ đến nơi nào?
- Chưa, không nhanh như vậy đâu? Em cũng chưa nghĩ ra được chỗ nào tốt, hay là anh cho em ý kiến đi.
Giọng Mai Hiểu Lâm lại thoải mái hẳn lên, đã trở lại là một Mai Hiểu Lâm mà Hạ Tưởng quen biết trước đây.
Hạ Tưởng thấy động lòng, buột miệng nói ra:
- Đến Trung ương Đoàn.
Mai Hiểu Lâm phản ứng cũng rất nhanh, lập tức nghĩ tới cái gì đó:
- Em không quen ai ở trong Trung ương Đoàn cả, có muốn vào cũng không phải dễ, nhà họ Khâu thì có người, bây giờ quan hệ của anh và Khâu Tự Phong rất tốt, ý của anh là anh sẽ giúp em ra mặt tìm anh ta?
- Chỉ cần em gật đầu thì mọi chuyện còn lại cứ giao cho anh.
- Trung ương Đoàn thì cũng tốt, tuy nhiên nếu là anh chủ động đề xuất thì chắc chắn là có ý khác, anh có dự tính gì hãy nói cho em biết đi.
Mai Hiểu Lâm thẳng thắn nói.
- Còn nữa, sao anh lại chủ động trong việc của em quá vậy? Đừng có ý nghĩ xấu xa gì nha! Có một số việc chỉ có thể xảy ra một lần và sẽ không tái diễn lại đâu.
May là Hạ Tưởng nói chuyện với Mai Hiểu Lâm bằng điện thoại chứ không phải mặt đối mặt nói chuyện với nhau, nếu không chắc chắn hắn sẽ xấu hổ vô cùng. Không ngờ lại bị Mai Hiểu Lâm cho là mình ham mê thân thể của cô ấy và lại còn muốn có sự thâm nhập sâu hơn, thật là mất mặt, chẳng lẽ mình ở trong mắt cô ấy là một kẻ háo sắc sao?
Hạ Tưởng liền nói:
- Em nghĩ nhiều rồi, khi anh và em ở cùng nhau hầu như toàn bộ thời gian đều không nghĩ em là người khác phái, chỉ cần em có trạng thái bình thường thì anh chắc chắn sẽ không có những hành động vượt mức bình thường. Mặc khác anh cảm thấy đến Trung ương Đoàn thì thứ nhất là nhàn rỗi, thứ hai là có lợi cho sự phát triển sau này của em.
Mai Hiểu Lâm "Hừ" một tiếng rồi không nói thêm gì nữa. Trầm ngâm một hồi rồi mới nói:
- Được, cứ nghe theo anh một lần, đến Trung ương Đoàn cũng được.
Hạ Tưởng thở một hơi dài, mặc dù không biết Mai Hiểu Lâm vì lí do gì mà từ bỏ cơ hội lớn trước mắt, nếu hắn có thể âm thầm giúp cô ấy thì cũng phải giúp cô ấy một lần. Đến Trung ương Đoàn, cho dù về sau cô ấy không thể lên tới vị trí cao thì cũng có thể quen biết với nhiều nhân vật quan trọng, thậm chí có thể quen biết với nhà cầm quyền trong tương lai.
Tuyệt đối là có lợi cho tiền đồ sau này của cô ấy và cả nhà họ Mai.
Về đến nhà, phòng khách tối đen không bật đèn và cũng không có một bàn đồ ăn thơm nức. Cô bé đang nằm cuộn mình ở trên ghế sô pha, trên mặt nước mắt vẫn chưa khô mà đã ngủ thiếp đi. Hạ Tưởng nhẹ nhàng đi tới trước mặt cô ấy, trong lòng bắt đầu thấy thương xót, lấy ra một tờ khăn giấy nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô ấy.
Cô bé giật mình thức dậy, vừa thấy Hạ Tưởng liền sà vào lòng hắn mà khóc thút thít. Hạ Tưởng ôm chặt cô ấy vội vàng dỗ dành:
- Làm sao vậy? Sao tự nhiên lại khóc? Bị mất ví tiền hay là lại bị người khác xem là cô bé nữa rồi? Hoặc là có bà cụ nào muốn giới thiệu bạn trai cho em à?
Cách này của Hạ Tưởng quả nhiên hiệu nghiệm, cô bé "Khịt" một tiếng lại nín khóc mỉm cười:
- Ghét anh thật, em không vui thì tự mình muốn khóc một chút anh cũng quản, anh thật là. Anh không hiểu chuyện của phụ nữ, có đôi khi cũng tự dưng muốn khóc.
- Khóc cũng tốt, có chuyện gì cứ giấu ở trong lòng mãi cũng không tốt, lâu dần sẽ sinh bệnh. Em có biết vì sao phụ nữ lại sống lâu hơn đàn ông không? Chính là vì phụ nữ biết khóc, khi khóc thì sẽ khóc trôi hết mọi phiền não và ưu sầu, còn đàn ông thì khác, đàn ông có chuyện buồn thì chỉ để trong lòng, dần dần tích tụ thành bệnh. Nào, khóc tiếp đi, khóc to một chút, anh đi lấy cái bát để hứng nước mắt của em xem có thể chảy được bao nhiêu?
- Em đánh anh.
Cô bé bị chọc tức, nhảy dựng lên, thoáng cái đã tóm được Hạ Tưởng đấm đánh vào ngực hắn.
- Anh không dỗ dành em mà còn muốn em lớn tiếng khóc, anh thật không có lương tâm, chẳng biết quan tâm đến người khác chút nào cả.
Hạ Tưởng cười ha hả không ngừng:
- Anh quan tâm em đấy chứ, thế mới khiến cho em vừa khóc đã cười rồi. Anh mà không quan tâm tới em thì sao lại cho em dựa dẫm vào người anh? Xem anh đối với em tốt đến vậy cơ mà, em nặng như vậy mà anh còn bồng cả em nữa này.
Đôi chân cô bé đặt ở hông Hạ Tưởng, hai tay ôm cổ hắn, cứ như một chú gấu leo cây mà quấn quýt lấy Hạ Tưởng. Cô ấy kề sát bên tai Hạ Tưởng thủ thỉ nói:
- Em đâu có nặng bằng anh, ạnh cứ đè ở trên người em, để em đè anh lại một lần có được không?
Cô bé cũng là mới bắt đầu biết khơi gợi, Hạ Tưởng liền ôm cô bé xoay vài vòng rồi hỏi:
- Nói xem, sao lại khóc?
- Không vì sao cả, chỉ là muốn muốn khóc thôi, không nói cho anh biết.
- Nói cho anh nghe đi, anh có thể giúp em nghĩ ra cách.
- Không muốn nói mà.
- Vì sao?
- Thực ra cũng không có gì cả, chỉ là em thấy em cũng nên sinh cho anh một đứa con, có đúng không?
Cô bé cuối cùng cũng đã nói ra tâm sự, bỗng nhiên lại tươi cười.
- Anh nói xem, chúng ta sinh con trai hay là con gái thì tốt? Em thấy vẫn là con gái tốt hơn, con gái như là cái áo bông bên người của mẹ.
Hạ Tưởng đã hiểu, chắc chắn là cô bé đã biết chuyện Liên Nhược Hạm sắp sinh con sau đó lại nghĩ tới việc mình vẫn chưa mang thai, mà lần trước mang thai thì lại là mừng hụt nên khó tránh khỏi sẽ có suy nghĩ khác.
Hạ Tưởng cũng không biết nên khuyên cô ấy như thế nào, cô ấy vẫn không chủ động nói ra mối liên hệ giữa cô ầy với Liên Nhược Hạm, nên hắn cũng vẫn không lật tẩy.
Suy nghĩ một chút hắn liền nói:
- Em muốn có con gái thì con gái vậy, đừng có vội, chỉ cần hai người chúng ta đồng tâm hiệp lực nhất định có thể thực hiện kế hoạch tạo ra người kế tục, hơn nữa hai năm nữa em có con cũng không muộn mà.
- Có sớm đỡ phải lo, lần trước về Đan Thành mẹ cũng có nói. Chẳng hiểu được những người bây giờ đều muốn có con muộn, thực ra có con sớm một chút thì tốt hơn, nếu không đến lúc đó sợ chẳng những khó nuôi chúng lớn khôn mà còn rất mệt nữa.
Hạ Tưởng chỉ nghe nói là có cô con dâu của nhà ai đó không muốn sinh con khiến hai vợ chồng mâu thuẫn. Không ngờ rằng mình đã cưới một người vợ nóng lòng muốn sinh con, đúng thật là mỗi nhà có một hạnh phúc riêng. Text được lấy tại http://truyenfull.vn
- Được rồi, anh hứa với em.
Hạ Tưởng đưa mắt nhìn vào cái bàn trống rỗng
- Anh đói bụng rồi, không có ai nấu cơm cho anh đành phải đi ra ngoài ăn thôi. Có một câu nói rất đúng, vợ ở nhà có đồ ăn sẵn, vợ không ở nhà thì ăn bánh nướng.
- Đi thôi, anh thật là mất hứng, chúng ta sẽ cùng đi ăn bữa tối dưới ánh nến được không?
- Không được.
- Vì sao?
- Ngọn nến gây ô nhiễm môi trường, lại có hại đối với con người.
- Anh, xem em có đánh anh không.
Hạ Tưởng vẫn đưa Tào Thù Lê đi ăn bữa tối dưới những ngọn nến và chọn một nhà hàng món Âu thật lãng mạn. Tào Thù Lê trước và sau khi kết hôn không có gì khác biệt, trái lại sắc mặt càng hồng hào, nét mặt tỏa sáng, nhìn vào vẫn là một cô sinh viên rất xinh đẹp, đáng yêu, dường như không bao giờ lớn lên.
Hạ Tưởng đi toa lét một lát, lúc quay lại thì phát hiện có một thanh niên đang đứng trước mặt Tào Thù Lê, trên tay cầm một đóa hoa hồng đang muốn ngỏ lời:
- Rõ ràng em là sinh viên đại học, đừng gạt anh nữa, chắc chắn là em chưa kết hôn, ánh mắt của anh rất siêu phàm có phải phụ nữ đã kết hôn hay không anh chỉ cần nhìn sơ là có thể biết được, hãy nể mặt anh mà nhận đóa hoa này được không? Cám ơn em.
Đúng là khá nho nhã, lễ độ, dù là thật lòng hay giả bộ thì cũng rất giống như một thân sĩ.
Hạ Tưởng cũng lấy một bông hoa hồng từ tay nhân viên phục vụ và đi tới trước mặt Tào Thù Lê đưa hoa hồng về phía trước nói:
- Lần đầu tiên anh nhìn thấy em là đã thích em rồi, em là nữ thần trong lòng anh, là người mà trọn đời anh muốn theo đuổi, em có thể đồng ý yêu anh không?
Tào Thù Lê nhịn cười, cắn môi nhìn chàng trai bên cạnh, lại nhìn Hạ Tưởng dường như đang do dự là nên chọn người nào. Người thanh niên cũng liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái rồi sửa sang quần áo một chút, vẻ mặt đầy kiêu ngạo mà nhìn Hạ Tưởng khẽ gật đầu.
Hạ Tưởng cũng lễ phép gật đầu đáp lại, sau đó lại nói:
- Không cần phải do dự, anh chính là sự lựa chọn mà em không thể bỏ qua trong đời.
Tào Thù Lê dường như hạ quyết tâm khẽ gật đầu:
- Được rồi, em sẽ chấp nhận lời cầu xin của anh.
Người thanh niên ở bên rất bất ngờ, tỏ ra bất mãn nói:
- Dựa vào cái gì mà lại chọn anh ta mà không phải anh? Anh đến trước anh ta, so với anh ta thì anh đẹp trai hơn và cũng thành tâm hơn, em phải cho anh một lý do để anh có thể phục đi.
Tào Thù Lê đứng dậy, vòng tay vào cánh tay của Hạ Tưởng, ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn người thanh niên nói:
- Không có lý do, yêu thì không cần lý do.
Hạ Tưởng cũng liền phối hợp với cô ấy, dịu dàng nói:
- Em yêu, chúng ta kết hôn đi, được không?
- Được, em đồng ý lấy anh.
Người thanh niên ngửa mặt lên trời thở dài:
- Trời ơi, trên đời này lại thật sự có tiếng sét ái tình như vậy sao? Tôi không cam tâm, tôi có nhà có xe, bề ngoài lại đẹp trai lại là con nhà giàu sao lại có thể thất bại cơ chứ?
Bữa tối dưới ánh nến ăn không thành, Hạ Tưởng lại đưa Tào Thù Lê đi ăn lẩu. Khi về đến nhà Tào Thù Lê vẫn còn rất vui, cười mãi không ngừng.
Trưa thứ năm, Hạ Tưởng đột nhiên nhận được điện thoại của Phạm Tranh.
Giọng Phạm Tranh thân thiết mà không kém phần nhiệt tình:
- Hạ Tưởng, em Hồ Hán Tam (1) này đã trở lại, ha ha. Thế nào buổi tối có thời gian gặp mặt không?
1. Hồ Hán Tam: một nhân vật trong phim "Thiểm thiểm đích hồng tinh" từ thập niên 70
Mọi chuyện tới rất nhanh, Hạ Tưởng mừng thầm. Việc tiếp xúc với Phạm Duệ Hằng phải thật cẩn thận, may là Phạm Tranh con trai của ông ta không có ý đồ như Cao Kiến Viễn. Tuy nhiên ngẫm lại Phạm Duệ Hằng cũng là một nhân vật lợi hại, biết rõ sự thất thế của Cao Kiến Viễn là có liên quan tới mình mà còn dám để Phạm Tranh qua lại với mình. Không phải ông ta tự tin là hoàn toàn có thể khống chế mình mà ông ta cho rằng vì quyền lợi chung, bản thân sẽ không làm những việc mất đi lý trí.
Hạ Tưởng cười như tự chế giễu, ai bảo Phạm Duệ Hằng khiêm tốn, ông ta chẳng qua là không để lộ bộ mặt thật thôi. Ông ta cũng nhìn thấu được mình, tuy rằng năm đó việc mình đối phó với Cao Thành Tùng là từ trước tới nay chưa từng có nhưng trước khác nay khác, mình và Phạm Duệ Hằng vừa không có xung đột về lợi ích lại không có thù hận, ngược lại còn phải đối mặt với các đối thủ chung nên cũng có cơ sở để hợp tác.
Hạ Tưởng liền hẹn với Phạm Tranh buổi tối sẽ gặp mặt ở Tiểu Chúc Tiên. Phạm Tranh cảm thấy khó hiểu đối với việc Hạ Tưởng hẹn gặp y ở một quán cháo, tuy nhiên cũng không tỏ vẻ bất mãn gì, liền đồng ý.
Sau đó Hạ Tưởng lại gọi điện thoại cho Tề Á Nam.
- Á Nam, buổi tối có thời gian không? Được, vậy buổi tối 7 giờ gặp nhau ở Tiểu Chúc Tiên. Được, cậu cứ sắp xếp phòng đi.
Hạ Tưởng cũng không đến đón Phạm Tranh mà một mình đến Tiểu Chúc Tiên trước, Tề Á Nam đã đặt sẵn phòng và còn đến sớm hơn hắn một bước. Vào đến phòng, Hạ Tưởng cũng không khách sáo đi thẳng vào vấn đề, hỏi:
- Trung tâm tắm gội chuẩn bị thế nào rồi? Có nghĩ được tên gì chưa?
- Tên thì cũng nghĩ được rồi, gọi là Bá Tước. Công tác chuẩn bị ban đầu cũng đã sẵn sàng, dưới sự giúp đỡ của Trưởng ban thư ký Trịnh thì mọi việc vốn rất suông sẻ, nhưng thủ tục cuối cùng thì kẹt lại ở thành phố. Bây giờ đã hơn nửa tháng mà không có một chút tin tức gì cả, nghe Trưởng ban thư ký Trịnh nói là đang ở trong tay Phó Thị trưởng Đàm.
Hạ Tưởng nghe xong lắc đầu cười:
- Nằm trong dự kiến, không cần vội, cứ để cho Phó Thị trưởng Đàm gây khó dễ vài ngày, tự sẽ có người đứng ra giải quyết giúp anh.
Tề Á Nam thấy Hạ Tưởng tỏ ra chắc chắn nên cũng không nói gì thêm và hỏi:
- Dường như anh và Trưởng ban thư ký Trịnh không quen nhau lắm? Trưởng ban thư ký Trịnh nói, ông ta đối với anh có ấn tượng khá sâu sắc.
Đàm Long và Hạ Tưởng có bất hòa, trong lòng Tề Á Nam cũng biết, Hạ Tưởng nói có người ra mặt thì y tuyệt đối tin tưởng. Với những mối quan hệ của Hạ Tưởng ở trong Thành ủy của thành phố Yến thì hắn chỉ cần mở miệng là nhất định sẽ có nhân vật quan trọng ra mặt hòa giải.
- Lát nữa sẽ giới thiệu một người bạn cho anh làm quen, cũng không lớn tuổi có thể cùng anh trở thành bạn bè, đều là người trẻ tuổi chắc chắn là sẽ có tiếng nói chung.
Hạ Tưởng đã tiết lộ một chút thông tin cho Tề Á Nam và cũng không nói quá nhiều, hắn không thể bắt Tề Á Nam phải miễn cưỡng làm việc gì, chỉ có thể ở giữa giật dây, xem phản ứng của Tề Á Nam.
Không bao lâu sau, Phạm Tranh cũng tới.
Phạm Tranh không thay đổi gì nhiều, hơi béo một chút và cũng đã trưởng thành lên rất nhiều, vừa thấy Hạ Tưởng liền vui mừng hớn hở nói:
- Ở Bắc Kinh hai năm, người bạn mà em nhớ nhất ở thành phố Yến lại là anh, thật là kỳ lạ. Anh Hạ, sau khi em trở về cuộc điện thoại đầu tiên là gọi cho anh, người bạn gặp mặt đầu tiên cũng chính là anh, thế nào, vậy có phải bạn chí cốt không?
Có thể nói Phạm Tranh quả thật đã trưởng thành hơn nhiều, biết cách nói chuyện hơn, khéo léo tạo mối quan hệ thân thiết với Hạ Tưởng. Hạ Tưởng nhiệt tình mà bắt tay với Phạm Tranh, sau đó giới thiệu y với Tề Á Nam để làm quen với nhau.
Quan Thần
Đánh giá:
Truyện Quan Thần
Story
Chương 428: Mỗi người có một tâm sự riêng
10.0/10 từ 34 lượt.