Quan Thần
Chương 357: Hai nhân vật lớn của Thái tử Đảng
Sau khi bị cú đá, gã tóc vàng tru lên như heo đang bị giết.
- Đánh hắn, bắn hắn, đánh chết hắn cho tôi, mẹ nó, đau chết mất.
Vốn không coi chuyện này là gì, Mai Hiểu Lâm thấy Hạ Tưởng bị đánh thì lập tức nổi giận. Vốn cô chỉ muốn chơi đùa một lúc, nhưng thấy đối phương ra tay thật độc ác, lập tức hô to lên một tiếng:
- Hôm nay ai cũng đừng nghĩ sống khá giả nữa. Tốt, dám đánh người khác? Trong chốc lát mà tôi không đánh gãy chân các người thì tôi không còn họ Mai.
Dười tình thế cấp bách, người đàn ông đeo cà vạt hoa hồng và kính mắt màu vàng tơ đều chấn động. Sự tình này quá đột nhiên, mà Hạ Tưởng cũng quá hung hãn, ngay trước mặt đông cảnh sát đến vậy mà còn dám trả đòn, đúng là ăn phải gan hùm tim báo.
Cũng cam đảm đấy.
Họ Mai? Chẳng lẽ là người của Mai gia? Hai người hơi sửng sốt, liếc mắt nhìn gã tóc vàng một cái, thằng nhãi này chột dạ lắc đầu, ra vẻ không biết.
Người đàn ông đeo kính màu vàng tơ không biết Mai Hiểu Lâm, y suy tính rằng bất kể cô gái này có phải là người của Mai gia thật không hay là vẽ mặt làm bậy? Chẳng lẽ nghe cô ta là người của Mai gia thì lập tức nhụt chí? Phó gia tuy rằng chỉ xếp hạng thứ tư nhưng cũng không phải là để cho có.
Vốn y vẫn đang tự cao với thân phận mình nên cũng không nói ra câu nói gì độc địa. Vừa rồi thấy đứa con của mình bị đá một cú bay như vậy, cũng không quản thân phận nữa, hổn hển hô lên:
- Tiểu Mã, gã kia đánh người. Ngay trước mặt cảnh sát nhân dân mà vẫn còn dám đánh người, giáo huấn gã tốt cho tôi, cho hắn biết cái gì gọi là thể chế xã hội.
Mặt mũi của trưởng đồn Mã cũng không nhịn được, vừa rồi hai gã cảnh sát cố ý ghì Hạ Tưởng xuống thì trong lòng y cũng biết. Tuy nhiên đối với việc sau đó Hạ Tưởng lại thoát ra khỏi hai gã cảnh sát, lại còn đá cho con của một Chủ nhiệm một cú thì làm y rất mất mặt. Trong lòng y cũng rất tức giận, một nhân vật nhỏ nhoi của huyện, cho dù mày có là Phó Chủ tịch huyện đi nữa thì nơi này là chỗ nào, là Bắc Kinh, động vào bất cứ ai cũng là cán bộ từ cấp Cục trở lên, mày không thể trêu chọc hay gây sự với ai cả.
Y liếc mắt cho hai gã cảnh sát, hai tên này hiểu rằng mình cần làm gì. Hai gã liền tiến đến, xoay tay Hạ Tưởng lại, trong lúc đó thì một người lấy ra cái dùi cui, người còn lại lấy ra chiếc roi điện đặt vào bên hông Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng không thể động đậy, nghĩ thầm rằng mà bị cái roi điện này dí vào thì cả nửa ngày sau cũng không động đậy được, thôi phải chịu đựng thôi.
Mắt thấy roi điện sẽ dí vào hông Hạ Tưởng, bỗng nhiên một thanh âm cực kỳ uy nghiêm vang lên:
- Dừng tay!
Thanh âm không lớn nhưng để lộ ra một một cỗ quyền uy thật sự, chỉ nghe qua là biết người này có một địa vị uy quyền cao, thường dùng giọng điệu để hạ mệnh lệnh cho người khác. Hai gã cảnh sát theo bản năng vội buông tay dừng lại, sau đó quay đầu lại nhìn.
Một người đàn ông trung niên ước chừng 40 tuổi, không biết từ khi nào rồi đang đứng ở trên lầu hai nhìn xuống. Người này dáng gầy, đôi lông mày rậm, dáng vẻ tầm thước, nhìn qua có khí chất của một văn nhân, có dáng vẻ của một học giả ít nhất là giảng viên đại học. Tuy vậy, cái khí thế trong lúc vô ý người đàn ông này toát ra làm trong lòng Hạ Tưởng lập tức phán đoán, người này chắc chắn là có địa vị rất cao, hoặc xuất thân bên trong một gia tộc lớn, bởi vì cái giơ tay nhấc chân của người này còn lộ ra khí phách của một người thường xuyên chỉ huy.
Có vài thứ phải tự mình trải qua một thời gian thể nghiệm thì mới có, có làm giả thì cũng không giống được.
Tất cả mọi người không biết người đàn ông trung niên này là ai, hơn nữa bọn họ cũng không có ánh mắt hơn người như Hạ Tưởng. Nhất là người đàn ông đeo kính màu vàng tơ và người đàn ông đeo cà vạt hoa hồng đang còn hận một nỗi là chưa thu thập được Hạ Tưởng, đang lúc suôn sẻ thì lại bị người đàn ông trung niên này phá đám nên trong lòng cực kỳ bất mãn. Người đàn ông đeo kính màu vàng tơ ngẩng đầu nhìn mấy lần người đàn ông trung niên rồi hỏi:
- Anh là ai? Tại sao xen vào việc của người khác? Người anh biết là gã này hay là cô kia?
Y dùng tay chỉ Hạ Tưởng và Mai Hiểu Lâm.
- Tôi là ai thì cũng không quan trọng, tôi cũng không biết hai người bọn họ. Tôi có phải là xen vào việc của người khác không thì cũng không quan trọng. Vấn đề chính là … tôi đang ăn cơm trên lầu, nghe thấy bên dưới cãi nhau to, điều này làm tôi không có tâm tình nào ăn cơm nữa, vì thế nên tôi phải đến xem có sự việc gì. Không nghĩ tới mấy anh tự xưng là người Bắc Kinh, ỷ vào người Bắc Kinh rồi ức hiếp người bên ngoài? Anh tên là gì? Anh có tư cách gì để đại biểu cho người Bắc Kinh?
Thanh âm của người trung niên khi nói chuyện không lớn, khi nói chuyện còn có một sự lôi cuốn, tuy nhiên chất giọng cực kỳ sắc bén:
- Chỉ bằng việc anh sở hữu tai to mặt lớn như heo kia? Đầu to mà óc bé thì làm được gì? Nói ra việc anh là người Bắc Kinh làm tôi thấy bản thân mình cũng phải chịu sự sỉ nhục.
Người đàn ông đeo kính màu vàng tơ không nghĩ tới người trung niên này nhìn tao nhã như vậy mà khi nói ra lại một giọng điệu châm chọc xảo quyệt đến như vậy. Lập tức y tức giận đến mặt mũi đỏ cả lên, ngẩng đầu lên nhìn người trung niên để đánh giá thân phận của người này, sau đó chạy một mạch lên trên cầu thang, lấy tay chỉ vào mặt người đàn ông trung niên, không kìm nổi mắng một cách giận dữ:
- Mày cũng nhiều tuổi rồi, sao lại đi mắng tao? Mày có biết tao là ai không? Tao là Chủ nhiệm phụ trách Giáo dục, là cán bộ cấp Phó Giám đốc Sở. Mày là ai vậy? Cũng không soi lại gương đi, lại còn dám lỗ mãng nói tao như vậy. Tao xem là mày tự đi tìm lấy phiền phức rồi đó.
Sắc mặt người đàn ông trung niên vốn bình tĩnh, nghe xong lời người đeo kính màu vàng tơ nói, bỗng nhiên mỉm cười vẻ khinh miệt. Sau đó ông ta lùi về phía sau nửa bước rồi bất ngờ ra tay bạt tai cho y một cái.
Tiếp theo người đàn ông trung niên nói:
- Dám chỉ mặt tôi, xem ra chức Chủ nhiệm của anh cũng chấm dứt. Là Chủ nhiệm phụ trách giáo dục? Không trách được giáo dục bây giờ thất bại như vậy, có anh làm chủ nhiệm thì đúng thật các học sinh rất đáng thương.
Người đàn ông trung niên ra tay đủ độ độc, trực tiếp đánh bay cặp kính mắt tơ vàng đang đeo của y văng ra, trên mặt ngay tức khắc hiện lên một vết bàn tay có đủ năm ngón.
Người đeo kính màu vàng tơ lấy tay xoa mặt, kinh ngạc không nói nên lời. Y không ngờ, người đàn ông này nhìn qua khá văn minh tao nhã như vậy, thế mà nói đánh là đánh, lại còn tát mình ngay trước mặt bao nhiêu người khác, đúng là quá kiêu ngạo.
Tuy nhiên y cũng là người tỉnh táo, y liền quay người lại lao xuống dưới hét lên:
- Mọi người thấy chưa, tất cả mọi người thấy chưa, là hắn động thủ đánh người. Tôi là người bị hại, tôi là người bị hại.
Trưởng đồn Mã hiểu ý, vung tay lên:
- Bắt người này, cùng mang về đồn cảnh sát. Hôm nay thật là náo nhiệt, loại người nào cũng đều có, đúng là việc lạ.
Hai gã cảnh sát đi lên cầu thang để bắt người, mới đi được một nửa đường bỗng nhiên có một luồng nước hắt ra vào trúng đầu của hai người. Hai gã cảnh sát lập tức kêu thét lên:
- Nước sôi, ai lấy nước sôi hắt người vậy! Các anh em, xông lên.
Bốn năm gã cảnh sát phía dưới không ngờ lại thấy có người kiêu ngạo tới mức lấy bát nước sôi ra hắt cảnh sát, lập tức hùng hục lao lên để chuẩn bị bắt người. Khi cách người đàn ông trung niên mấy mét thì đột nhiên từ tầng hai xông ra một đám binh lính, dáng người nào người nấy mạnh khỏe, chia làm hai nhóm đứng hai bên người đàn ông trung niên, mỗi nhóm gồm năm quân nhân. Sau đó nhóm quân nhân này nhảy vào trong đám cảnh sát, chân đấm tay đá, một lát sau đám cảnh sát đã bị đánh cho tán loạn, lăn lộn. Có người bị đánh cho ngã xuống cầu thang, có người bị đánh phải chạy trốn, tóm lại đám cảnh sát này bị đánh cho ngã xuống đất, không dậy nổi, tiếng kêu rên rỉ vang thảm thiết khắp nơi.
Người đàn ông đeo kính màu vàng tơ chưa bao giờ từng gặp qua trường hợp bạo lực nào như vậy, y sợ tới mức cả người run lên, răng đánh vào nhau cầm cập, người như tê liệt lại, hỏi:
- Anh là ai? Sao lại kiêu ngạo đến như vậy? Anh, tôi nói cho anh biết, hậu trường của tôi là Phó gia.
Ngay cả mang gia tộc ra để dọa mà người đàn ông này cũng nói mãi mới nên lời.
Nhóm binh lính này sau khi đánh xong đám cảnh sát thì vẫn chưa kết thúc nhiệm vụ, nhanh chóng đi xuống dưới tầng, khống chế hết những người đang đứng ở giữa sàn. Sau đó mới có một người đi đến trước mặt người đàn ông trung niên, chào rồi báo cáo:
- Báo cáo Thủ trưởng, thao luyện đã xong, xin chỉ thị tiếp theo.
Đánh cảnh sát lại nói thành thao luyện, cái gì là thật đây? Sự thật chính là khi so với nhau thì nắm tay ai cứng thì người đó làm anh cả! Hạ Tưởng không nói gì, âm thầm quan sát người đàn ông trung niên một hồi. Hắn có cảm giác rằng người đàn ông này nhìn cũng quen mắt, nhưng hắn cũng xác định lại là chưa gặp ông ta, lại càng không biết ông ta, cho nên trong lòng có cảm giác rất là kỳ quái.
Người đàn ông trung niên vung tay lên:
- Nghỉ!
Nhóm binh lính dập chân lại chào, sau đó giải tán sang một bên. Lúc này người đàn ông trung niên mới chậm rãi đi xuống lầu, đầu tiên là đi đến trước mặt người đàn ông đeo cà vạt hoa hồng rồi hỏi:
- Anh là ai?
Người đàn ông đeo cà vạt hoa hồng cũng sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu, lắp bắp nói:
- Tôi, tôi, tôi là Cục trưởng của Khu Du lịch, họ Dương, tên là … hậu trường của tôi là ….
- Không cần phải nói.
Người đàn ông trung niên bỏ qua lời nói của gã, hiển nhiên đến tên của y thì ông ta cũng không muốn biết, về phần không cho y nói tiếp, không cho y nói ra hậu trường là ai thì chỉ sợ ông ta cũng có tính toán khác nữa.
Lại quay đầu nhìn thoáng qua mấy người khác, trên mặt ông ta lộ ra thần sắc không kiên nhẫn, phất phất tay, nói giọng không vui:
- Toàn là đám chẳng ra gì, không có chút hứng thú nào cả. Thu thập một chút, sau đó tống khứ bọn chúng đi.
Người đàn ông đeo kính màu vàng tơ hơi chút trấn tĩnh lại, nhìn thấy tình thế không ổn, cũng không tìm kính để đeo lại mà vội vàng đi lại bên người Hạ Tưởng, vẻ mặt cầu xin nói với Hạ Tưởng:
- Chàng trai, van cầu cậu thả cho chúng tôi một con đường sống, được không? Chúng tôi kém hiểu biết, chúng tôi nhận thua, chúng tôi sai rồi, mắt chó của chúng tôi không thấy được ngài, ngài đại nhân đại lượng chấp gì bọn tiểu nhân chúng tôi, xem chúng tôi như là cái rắm đi, thả chúng tôi ra. Còn nữa, chúng tôi cũng là người có lai lịch, mọi người lưu lại cho một con đường, sau này gặp lại sẽ báo đáp.
Hạ Tưởng bất đắc dĩ lắc đầu:
- Rất xin lỗi, tôi không biết ông ta là ai. Ông ta thu thập các anh cũng không phải là giúp tôi hết giận, lời nói của tôi cũng không có tác dụng.
Vẻ mặt của người đàn ông đeo kính màu vàng tơ xám xịt lại, há miệng thở dốc, nói không ra lời, vẻ mặt có vẻ không tin nhìn Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng lắc đầu, cho dù y không tin lời nói của mình thì cũng không có cách nào. Sự tình hôm nay là do Mai Hiểu Lâm gây ra, cũng không phải là mình. Hơn nữa, bên cạnh người đàn ông trung niên có một tiểu đội binh lính, người này cũng không phải là người bình thường.
Ngựời đàn ông trung niên lại đến trước mặt Hạ Tưởng và Mai Hiểu Lâm, đầu tiên là quan sát đánh giá Hạ Tưởng vài lần:
- Cậu tên là gì?
- Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng muốn biết ngựời đàn ông trung niên trước mắt là ai, tuy rằng đối phương không phải cố ý vì hắn và Mai Hiểu Lâm mà ra tay, nhưng tương đương với việc gián tiếp cứu mình, cho nên biểu hiện ra ngoài cũng khá lễ phép.
- Cảm ơn ngài!
Ngựời đàn ông trung niên vừa nghe thấy tên Hạ Tưởng thì đột nhiên biến sắc, lùi lại phía sau hai bước, ánh mắt hồ nghi xem xét trên người Hạ Tưởng mấy lần rồi bỗng nhiên cười ha hả:
- Không nghĩ tới là chúng ta lại gặp mặt ở một tình huống như thế này. Hạ Tưởng, hay cho một Hạ Tưởng, hôm nay lại còn diễn ra cảnh anh hùng cứu mỹ nhân?
Sau đó lại xoay người nói với Mai Hiểu Lâm:
- Cô là ai?
- Tôi là ai không cần ông phải biết, tôi còn đang muốn hỏi ông là ai đấy?
Mai Hiểu Lâm đối với ngựời đàn ông trung niên ra tay trợ giúp cô và Hạ Tưởng thì không có chút nào cảm kích. Đối với việc ông ta nghe được tên Hạ Tưởng thì lập tức có phản ứng nên trong lòng cô nảy lên sự ngờ vực vô căn cứ, cho nên đối với ông ta thì một chút khách khí cũng không có.
Ngựời đàn ông trung niên suy nghĩ một lát rồi mỉm cười:
- Vừa rồi tôi nghe thấy cô tự xưng là họ Mai. Người mà Mai gia có quen biết với Hạ Tưởng thì cũng chỉ có Mai Hiểu Lâm. Cô nhất định là Mai Hiểu Lâm.
- Vậy ông họ gì?
Hạ Tưởng lúc này trong đầu hiện lên một ý niệm, trách không được vừa rồi nhìn ông ta càng lúc càng thấy quen mắt, hóa ra …
- Tôi họ gì cũng không quan trọng, trọng yếu là… Hạ Tưởng, có cậu ở đây, cậu nhớ rõ hôm nay nợ tôi một món nhân tình.
Ông ta quay người lại nói với nhóm binh lính phía sau:
- Bao gồm cả nhóm cảnh sát, đánh thêm cho mỗi người mấy cái. Còn nữa, đánh gãy một chân của thằng nhóc tóc vàng.
Thanh âm của ông ta cũng không lớn lắm, có vẻ như một giọng điệu bàng quang, nhưng trong giọng nói lại lộ ra một ý tứ sát phạt. Ngay cả cảnh sát và Cục trưởng mà cũng dám đánh luôn thì không thể dùng hình dung người này bằng từ kiêu ngạo, mà phải là từ ngạo mạn, cả vú lấp miệng em.
Tuyệt đối là cái vẻ cao cao tại thượng nhìn xuống!
- Vâng! Xin Thủ trưởng cho chỉ thị, là một chân hay là hai chân?
Ngựời đàn ông trung niên liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái, vẻ mặt không lộ ra chút biểu tình nào hỏi:
- Cậu nói đi.
Người đàn ông đeo kính màu vàng tơ vừa nghe thấy điều này lập tức sắc mặt trở nên trắng bệch, nghe "Bịch!" một tiếng quỳ trước mặt Hạ Tưởng.
- Van cầu ngài tha cho con tôi một lần, nó còn nhỏ dại không hiểu chuyện. Ngài đại nhân đại lượng tha cho nó một lần, nó sẽ nhớ kỹ đại ân đại đức của ngài. Hậu trường của chúng ta là Phó gia, cho dù ở Bắc Kinh so với Mai gia thì kém ảnh hưởng một chút nhưng ở các địa phương khác cũng có thực lực nhất định. Về sau người Phó gia khi gặp ngài sẽ luôn tìm cách giúp đỡ.
Hạ Tưởng chú ý tới thời điểm người đàn ông đeo kính màu vàng tơ nói đến "Phó gia" thì ngựời đàn ông trung niên và Mai Hiểu Lâm đều lộ ra vẻ mặt không cho là đúng, hai người bọn họ dường như làm bộ lơ đãng xoay người sang chỗ khác, ý tứ rất rõ ràng đó là chưa nghe thấy cho nên không biết.
Thực lực của Phó gia thì Hạ Tưởng cũng không biết rõ, hắn cũng không biết người của Phó gia. Sự tình hôm nay phát sinh cũng không hiểu tại sao lại như vậy, xem ý tứ của Mai Hiểu Lâm thì dường như tên nhãi tóc vàng có biết cô, vì thế nên mới gây khó dễ cho cô. Hiện tại hắn bị kẹp giữa mấy gia tộc lớn, điều này vô cùng nan giải. Điểm mấu chốt là ở chỗ, hắn cũng rất rõ ràng rằng chính mình không đủ tư cách để ảnh hưởng đến quyết định của ngựời đàn ông trung niên kia.
Đành phải lắc lắc đầu một cách bất đắc dĩ, nói với người đàn ông đeo kính màu vàng tơ:
- Vừa rồi tôi đã nói rất rõ ràng, tôi không có quyền quyết định.
Người đàn ông đeo kính màu vàng tơ không tin vào lời của Hạ Tưởng mà trên vẻ mặt lộ ra vẻ ác độc nói:
- Tốt, cậu tên là Hạ Tưởng phải không? Tôi sẽ nhớ thật kỹ cái tên của cậu.
Hạ Tưởng bỗng nhiên mỉm cười, cái mà hắn không sợ nhất chính là sự uy hiếp của người khác. Hắn không để ý tới người đàn ông đeo kính màu vàng tơ mà nhìn ngựời đàn ông trung niên nói:
- Có phải tôi chỉ có một sự lựa chọn là một chân hay là hai chân không ạ?
Ngựời đàn ông trung niên cười gật gật đầu:
- Đúng vậy, cậu không có quyết định có đánh hay không nhưng có quyết định mức độ.
Hạ Tưởng vươn một ngón tay lên:
- Một!
Ngựời đàn ông trung niên quan sát một lúc Hạ Tưởng, trong mắt hiện ra một tia thất vọng:
- Cú ra chân vừa rồi cũng rất được, cũng hóa giải được sự giận dữ, làm tôi nghĩ đến phong cách năm xưa của mình. Không nghĩ tới tâm địa của cậu rất mềm. Người trẻ tuổi, tâm địa mềm cũng không phải là chuyện tốt gì, rất khó trở thành người làm việc lớn.
Trong lúc ngựời đàn ông trung niên và Hạ Tưởng nói chuyện với nhau, người quân nhân ở phía sau khẽ gật đầu, chợt nghe thấy tiếng của gã tóc vàng hét thảm một tiếng, một cái chân của gã đã bị đánh gãy.
Hạ Tưởng nghĩ thẩm rằng mình cũng không phải là Thái tử Đảng, cũng không có gia thế đủ để hiển hách, tâm địa muốn cứng rắn thì cũng phải có thực lực mới được.
Ngựời đàn ông trung niên có chút tiếc nuối vỗ vỗ nhẹ trên đầu, bỗng nhiên không chút hứng thú nói:
- Tống cổ chúng nó đi, nhìn chán quá.
- Không cần phải vất vả vậy, Tài Giang, việc đó là việc nhỏ, để tôi tự thân động thủ, cũng để giã bớt cơn nghiền.
Một thanh âm lớn đi theo cùng một bóng dáng người cao lớn, từ ngoài cửa như cơn gió đi vào, phía sau ông ta có một nhóm cảnh sát có mang vũ trang.
Ngô Tài Giang, quả nhiên là lão thứ ba của nhà Ngô gia. Hạ Tưởng cũng thật không ngờ, mình vừa tới Bắc Kinh lại đối mặt với Ngô Tài Giang, lại còn không hiểu tại sao ông ta xen tay vào việc của người khác, ra tay cứu người. Đúng thật là sự trùng hợp không tưởng tượng được.
Cũng làm cho người ta cảm thấy không ngờ, mà cũng không nghĩ đến, vẻ mặt kiêu ngạo của Ngô Tài Giang chỉ hừ lên một cái.
Người mới vào có thân hình cao lớn, khuôn mặt ngăm đen, tuổi xấp xỉ với Ngô Tài Giang nhưng có vẻ thô hơn. Ông ta cười ha hả, đầu tiên lại bắt lấy tay Ngô Tài Giang rồi mới nói:
- Tôi đã tới chậm một bước, không nghĩ là lại để cho anh nhìn thấy việc này, lại còn ra tay giúp đỡ. Nhân tình này, tôi nhớ kỹ.
- Nhân tình này không tính trên người anh, tính vào hắn. Cậu nói xem đi, Hạ Tưởng?
Hạ Tưởng cũng không rõ ràng lắm ý tứ của Ngô Tài Giang, cảm giác thấy dường như ông ta đây là đang cố ý đẩy một việc nào đó cho mình, dường như làm cho mình phải nợ ông ta một lần. Dù sao lần này cũng thật sự nợ ông ta một món nhân tình, vì vậy hắn đành phải lập lờ đồng ý:
- Lòng tôi ghi nhớ việc này.
Mai Hiểu Lâm tiến về phía trước, nói giọng oán trách:
- Chú, chú sao bây giờ mới đến. Có phải chú muốn cháu bị người ta bắt đánh cho một trận, rồi chú mới như thần binh từ trên trời giáng xuống, như vậy sẽ biểu hiện ra vẻ phi thường dũng mãnh của chú? Hừ, chú mà đến chậm một bước thì cháu đã bị người đánh cho mất mạng.
Người mới tới đúng là chú của Mai Hiểu Lâm, người sắp nhậm chức Trưởng ban Tổ chức tỉnh ủy của Tỉnh Yến, tên là Mai Thái Bình.
Nếu nói Ngô Tài Giang có dáng vẻ văn vẻ thì Mai Thái Bình khác hẳn, thể hiện ra một loại cương quyết thẳng thắn. Ông ta vung cánh tay lên rồi nói với đám cảnh sát có vũ trang đang đứng phía sau:
- Bắt hết những người này, đưa về rồi nói sau.
Mai Hiểu Lâm lại bên nói nhỏ mấy câu, bỗng nhiên ông ta lớn tiếng nói:
- Còn cái tên tóc vàng kia, đem cái chân còn lại đánh gãy, để nó có thêm kiến thức, phải mở to mắt ra, xem thử đang gây sự với ai.
Mai Thái Bình vừa nói xong, người đàn ông đeo kính màu vàng tơ nghe "Bịch" một tiếng, ngã lăn quay ra đất. Ông ta quay đầu lại nhìn, nói vẻ khinh thường:
- Dám lăn lộn ở đất này thì cũng phải chịu được trách nhiệm. Việc đầu tiên là phải có khí phách gánh vác hậu quả. Mới có chút việc nhỏ mà cũng đã trở thành như vậy, nếu thế thì hoành tráng làm cái gì?
Đám cảnh sát phía sau hô to một tiếng "Tuân lệnh!" như tiếng sét rồi tất cả xông lên, bất kể ai cũng như con diều hâu đang bắt con gà, ngay cả đám cảnh sát có liên can kia, kể cả một Chủ nhiệm, một Cục trưởng, cùng với mấy mụ vợ, con của bọn họ, tất cả đều bị áp giải như một đám tội phạm, trực tiếp đưa thẳng ra ngoài nhốt vào trong xe, không để ý chút nào tới nhóm người này đề nghị gọi điện nhờ người thân, thỉnh cầu, van nài…
Mai Thái Bình và Ngô Tài Giang ở một bên hạ giọng nói chuyện với nhau. Tranh thủ lúc này, Hạ Tưởng mới nhỏ giọng hỏi Mai Hiểu Lâm:
- Sự tình bát nháo đến như thế này tự nhiên lại trở thành một cơ hội cho Ngô gia và Mai gia. Còn nữa, Phó gia như thế nào mà đắc tội với Mai gia của cô như vậy, mà dường như quan hệ giữa Ngô gia và Phó gia cũng không được tốt lắm? Đúng rồi, quan hệ giữa chú cô và Ngô Tài Giang là như thế nào?
- Cũng không được tốt lắm!
Mai Hiểu Lâm cực kỳ hiểu rõ ràng mối quan hệ này nên đáp.
- Chú tôi lên làm Trưởng ban Tổ chức Tỉnh ủy tỉnh Yến, còn Ngô Tài Giang thì không được. Khó tránh khỏi sẽ làm cho ông ta nghĩ rằng sau lưng việc này có bóng dáng của Mai gia. Thật ra, nguyên nhân ông ta không đến được tỉnh Yến rất phức tạp. Tuy nhiên ai biết được con người Ngô Tài Giang này có mang thù hay không chứ!
Hạ Tưởng cười cười, nghĩ thầm rằng Mai Hiểu Lâm mà đánh giá Ngô Tài Giang thì khó tránh khỏi việc các ước đoán chủ quan. Hắn cũng tạm thời nghe vậy, tuy nhiên xem ra chuyện vừa rồi thì cách đối nhân xử thế của Ngô Tài Giang so với trong lời đồn đại thì còn có vẻ tâm cơ hơn một ít, mà so sánh với Mai Thái Bình thì Mai Thái Bình có vẻ thẳng thắn và trực tiếp hơn rất nhiều.
Không bao lâu, hai người cầm lấy tay nhau, vừa cười vừa thăm hỏi, chắc chắn là đã đạt thành một nhận thức chung nào đó.
Vừa rồi cũng không biết hai người thảo luận về chuyện gì, trong lúc nói chuyện còn có một số tranh chấp nho nhỏ, cuối cùng cũng không biết bên nào làm ra sự nhượng bộ. Nhưng dù sao Ngô Tài Giang trong vẻ tươi cười có tia miễn cưỡng, ông ta phất phất tay về phía Hạ Tưởng:
- Hạ Tưởng, Bắc Kinh rộng lớn, đền miếu nhiều, cũng không nên bị lạc phương hướng. Có cơ hội chúng ta cũng nhau ngồi nói chuyện, tôi có một số việc muốn nói với cậu. Cậu cũng biết rằng giữa chúng ta còn có chút việc phải giải quyết, có đúng không vậy?
Hạ Tưởng cũng thản nhiên cười:
- Không dám, không dám, bất cứ lúc nào tôi cũng sẵn sàng đợi sự triệu tập của ngài.
Ngô Tài Giang lại quay sang Mai Hiểu Lâm nói:
- Hiểu Lâm, cô năm nay 30 tuổi rồi nhỉ? Ừ, tuổi cũng hơi lớn một chút, cần phải khẩn trương lập gia đình, nếu không đi ra ngoài cũng có nhiều phiền toái đấy.
Mai Hiểu Lâm lập tức khó thở, đang muốn mở miệng phản bác nhưng Ngô Tài Giang cũng không để cho cô cơ hội, ông ta cười ha hả, xoay người đi lên tầng hai.
Tiếp theo Hạ Tưởng cùng với Mai Hiểu Lâm cùng đi theo Mai Thái Bình lên lầu, đến một căn phòng riêng được thu xếp thì dừng lại.
Sau khi chủ khách phân biệt ngồi xuống, Mai Thái Bình có vẻ hứng thú đánh giá Hạ Tưởng vài lần, câu đầu tiên nói ra không ngờ lại hỏi:
- Hạ Tưởng, nghe nói cậu đã đính hôn rồi?
Hạ Tưởng cung kính đáp:
- Đúng vậy, thưa Trưởng ban Mai. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Vẻ mặt Mai Thái Bình đầy vẻ tiếc hận mà lắc đầu:
- Đáng tiếc, đáng tiếc. Thật ra tôi thấy cậu và Hiểu Lâm đúng là khá xứng đôi phải lứa. Vừa rồi thấy hai người kẻ xướng người họa, tôi xem thấy thật là ăn ý. Ha ha.
Ông ta lại liếc mắt nhìn Mai Hiểu Lâm một cái, đột nhiên lại nói một câu khiến Hạ Tưởng chấn động:
- Cậu xem thử cái khả năng này xem, từ hôn với vị hôn thê của cậu, sau đó cưới tiểu Lâm.
Nếu nói câu hỏi đầu tiên của Mai Thái Bình chỉ là câu hỏi bâng quơ thì câu nói thứ hai mang theo vẻ kiêu ngạo kích động. Một câu hỏi như vậy khiến Hạ Tưởng lại có thêm một tầm hiểu biết với ông ta. Quả nhiên ông ta không phải là một nhân vật bình thường, chẳng những ý tưởng phong phú mà lại còn có đảm lược, lời nói dọa người như vậy mà cũng nói ra được.
Hạ Tưởng lắc đầu cười:
- Trưởng ban Mai đúng là hay nói đùa. Đúng là người có tính tình vui vẻ hay trêu đùa người khác, ha ha.
Hắn liền di chuyển đề tài:
- Nhiệm vụ của tôi là hộ tống Phó Bí thư Mai an toàn tới Bắc Kinh. Hiện tại tôi đã giao cô một cách nguyên vẹn vào tay Trưởng ban Mai, xem ra tôi đã hoàn thành nhiệm vụ.
Mai Hiểu Lâm ngồi ở một bên nghe thấy chú mình nói chuyện đâu đâu, không khỏi phải đỏ mặt lên, cả giận nói:
- Chú, nếu chú tiếp tục nói lung tung nữa thì cháu sẽ giận đấy.
Mai Thái Bình vội vàng cười ha hả:
- Chỉ đùa một chút, cháu gấp làm gì? Chú xem ra cháu cũng khá thích Hạ Tưởng. Nếu thích cậu ta thì cứ việc mạnh dạn nói ra, nếu không thì sau này không có cơ hội nữa đâu.
Hạ Tưởng nhớ tới lời Khâu Tự Phong đối với những chuyện cũ của Mai Thái Bình, nghĩ thầm rằng những chuyện đó chắc chắn có hơn nửa là sự thật, nếu không ông ta cũng không nói ra những lời vừa rồi với Mai Hiểu Lâm.
Sắc mặt của Mai Hiểu Lâm càng lúc càng đỏ, vội vàng đứng lên:
- Tôi đi toilet cái đây!
Sau đó cô mở cửa như là chạy trốn.
Trong phòng chỉ còn lại có Hạ Tưởng và Mai Thái Bình, không khí trong phòng không khỏi có chút tinh tế. Trầm mặc một lát rồi Mai Thái Bình rút ra một điếu thuốc, hỏi Hạ Tưởng:
- Có hút một điếu không?
Hạ Tưởng vội xua tay:
- Cảm ơn, không ạ, tôi không nghiện thuốc lá lắm.
Tạm dừng lại một lát, hắn lại nghĩ tới cái gì rồi hỏi:
- Trưởng ban Mai và Bí thư Diệp có quan hệ cũng không tệ lắm đúng không ạ?
Mai Thái Bình châm lửa cho điếu thuốc, rít một hơi thật sâu rồi mới nói:
- Cũng không nói là có quan hệ sâu sắc, trước kia trong thời điểm học ở trường Đảng thì có cùng ở chung với nhau trong một ký túc xá.
Hạ Tưởng hơi hơi biến đổi sắc mặt. Cùng học chung lớp ở trường Đảng thì quan hệ này cũng không xem là tồi được, trừ phi hai người không hợp tính khí của nhau, nếu không thì bình thường cũng có thể duy trì sự liên lạc. Nói như vậy, Mai Thái Bình và Diệp Thạch Sinh coi như là bạn cùng lớp.
- Vừa rồi phong cách ra tay của tiểu Hạ có sự tương tự với tôi năm đó. Tuy nhiên khi ra tay thì vẫn đang còn nương tay một chút, cậu nhấc chân ra đá cũng có lực, nhưng không đá gãy hẳn chân đối phương ra, như vậy là còn để lại chút đường lui, không đủ độ ác độc cần thiết.
Những lời này rất giống với lời của Ngô Tài Giang, Hạ Tưởng cười nói:
- Làm việc chừa một chút đường lui thì mới tốt, nếu không về sau người khác cũng cắt luôn đường lùi của mình.
Mai Thái Bình cười ha hả:
- Ở Bắc Kinh thì người có thể lật đổ người của Mai gia cũng không nhiều lắm.
Đề tài vừa chuyển ra hướng khác thì ông ta lại khơi lên:
- Cậu cảm thấy tiểu Lâm thế nào?
Hạ Tưởng không rõ ràng lắm ý của Mai Thái Bình muốn chỉ cụ thể ở cái gì. Tuy nhiên hắn rất thông minh, không lập tức trả lời trực diện, mà theo góc độ công tác nói:
- Phó Bí thư Mai công tác rất tốt, điều này đã được các ủy viên thường vụ nhất trí, hơn nữa còn công tác phụ trách làm cũng rất tận tâm.
- Ha ha, tiểu Hạ này cũng học được chiến thuật đánh vu hồi, không trả lời thẳng vào vấn đề.
Mai Thái Bình đứng lên, đi lại mấy bước trong phòng, tiếp đó tiến tới nhìn ra cửa sổ, lưng quay về phía Hạ Tưởng rồi nói:
- Cậu có thể đưa tiểu Lâm quay về Bắc Kinh, điều này chứng tỏ cô bé đối với cậu cực kỳ tín nhiệm. Tuổi của tiểu Lâm năm nay cũng không còn nhỏ, việc đại sự chung thân của cô bé đã khiến người trong nhà tốn rất nhiều tâm trí. Nếu ai có thể giúp cô bé giải quyết được việc đại sự này, dù là ai thì Mai Thái Bình tôi cũng sẽ ghi nhận công lao của người đó. Tiểu Hạ, cậu có người nào thích hợp không?
Hạ Tưởng âm thầm kêu khổ, cách xử lý của Mai Thái Bình thực khiến người khác phải đau đầu, vừa gặp mặt lại nói đến chuyện hôn nhân đại sự của Mai Hiểu Lâm, mà lại tỏ vẻ dường như mình đưa cô ta đi về đây giống như là đang có ý tưởng ấy. Hơn nữa, ông ta còn tung ra mồi nhử, chẳng lẽ mình vì tiền đồ mà nông cạn hồ đồ đến vậy? Nếu như thế, trước kia có lẽ còn sẽ đánh bạc một phen, cưới Liên Nhược Hạm chẳng phải tốt hơn sao?
- Rất xin lỗi Trưởng ban Mai, đối với việc cá nhân của Phó Bí thư Mai thì tôi cũng không dám nói nhiều, cũng không tiện để hỏi rõ.
Hạ Tưởng thẳng thắn từ chối luôn, ngăn chặn Mai Thái Bình sẽ tiến thêm một bước, khả năng sẽ dẫn đến việc thảo luận.
Quan Thần
- Đánh hắn, bắn hắn, đánh chết hắn cho tôi, mẹ nó, đau chết mất.
Vốn không coi chuyện này là gì, Mai Hiểu Lâm thấy Hạ Tưởng bị đánh thì lập tức nổi giận. Vốn cô chỉ muốn chơi đùa một lúc, nhưng thấy đối phương ra tay thật độc ác, lập tức hô to lên một tiếng:
- Hôm nay ai cũng đừng nghĩ sống khá giả nữa. Tốt, dám đánh người khác? Trong chốc lát mà tôi không đánh gãy chân các người thì tôi không còn họ Mai.
Dười tình thế cấp bách, người đàn ông đeo cà vạt hoa hồng và kính mắt màu vàng tơ đều chấn động. Sự tình này quá đột nhiên, mà Hạ Tưởng cũng quá hung hãn, ngay trước mặt đông cảnh sát đến vậy mà còn dám trả đòn, đúng là ăn phải gan hùm tim báo.
Cũng cam đảm đấy.
Họ Mai? Chẳng lẽ là người của Mai gia? Hai người hơi sửng sốt, liếc mắt nhìn gã tóc vàng một cái, thằng nhãi này chột dạ lắc đầu, ra vẻ không biết.
Người đàn ông đeo kính màu vàng tơ không biết Mai Hiểu Lâm, y suy tính rằng bất kể cô gái này có phải là người của Mai gia thật không hay là vẽ mặt làm bậy? Chẳng lẽ nghe cô ta là người của Mai gia thì lập tức nhụt chí? Phó gia tuy rằng chỉ xếp hạng thứ tư nhưng cũng không phải là để cho có.
Vốn y vẫn đang tự cao với thân phận mình nên cũng không nói ra câu nói gì độc địa. Vừa rồi thấy đứa con của mình bị đá một cú bay như vậy, cũng không quản thân phận nữa, hổn hển hô lên:
- Tiểu Mã, gã kia đánh người. Ngay trước mặt cảnh sát nhân dân mà vẫn còn dám đánh người, giáo huấn gã tốt cho tôi, cho hắn biết cái gì gọi là thể chế xã hội.
Mặt mũi của trưởng đồn Mã cũng không nhịn được, vừa rồi hai gã cảnh sát cố ý ghì Hạ Tưởng xuống thì trong lòng y cũng biết. Tuy nhiên đối với việc sau đó Hạ Tưởng lại thoát ra khỏi hai gã cảnh sát, lại còn đá cho con của một Chủ nhiệm một cú thì làm y rất mất mặt. Trong lòng y cũng rất tức giận, một nhân vật nhỏ nhoi của huyện, cho dù mày có là Phó Chủ tịch huyện đi nữa thì nơi này là chỗ nào, là Bắc Kinh, động vào bất cứ ai cũng là cán bộ từ cấp Cục trở lên, mày không thể trêu chọc hay gây sự với ai cả.
Y liếc mắt cho hai gã cảnh sát, hai tên này hiểu rằng mình cần làm gì. Hai gã liền tiến đến, xoay tay Hạ Tưởng lại, trong lúc đó thì một người lấy ra cái dùi cui, người còn lại lấy ra chiếc roi điện đặt vào bên hông Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng không thể động đậy, nghĩ thầm rằng mà bị cái roi điện này dí vào thì cả nửa ngày sau cũng không động đậy được, thôi phải chịu đựng thôi.
Mắt thấy roi điện sẽ dí vào hông Hạ Tưởng, bỗng nhiên một thanh âm cực kỳ uy nghiêm vang lên:
- Dừng tay!
Thanh âm không lớn nhưng để lộ ra một một cỗ quyền uy thật sự, chỉ nghe qua là biết người này có một địa vị uy quyền cao, thường dùng giọng điệu để hạ mệnh lệnh cho người khác. Hai gã cảnh sát theo bản năng vội buông tay dừng lại, sau đó quay đầu lại nhìn.
Một người đàn ông trung niên ước chừng 40 tuổi, không biết từ khi nào rồi đang đứng ở trên lầu hai nhìn xuống. Người này dáng gầy, đôi lông mày rậm, dáng vẻ tầm thước, nhìn qua có khí chất của một văn nhân, có dáng vẻ của một học giả ít nhất là giảng viên đại học. Tuy vậy, cái khí thế trong lúc vô ý người đàn ông này toát ra làm trong lòng Hạ Tưởng lập tức phán đoán, người này chắc chắn là có địa vị rất cao, hoặc xuất thân bên trong một gia tộc lớn, bởi vì cái giơ tay nhấc chân của người này còn lộ ra khí phách của một người thường xuyên chỉ huy.
Có vài thứ phải tự mình trải qua một thời gian thể nghiệm thì mới có, có làm giả thì cũng không giống được.
Tất cả mọi người không biết người đàn ông trung niên này là ai, hơn nữa bọn họ cũng không có ánh mắt hơn người như Hạ Tưởng. Nhất là người đàn ông đeo kính màu vàng tơ và người đàn ông đeo cà vạt hoa hồng đang còn hận một nỗi là chưa thu thập được Hạ Tưởng, đang lúc suôn sẻ thì lại bị người đàn ông trung niên này phá đám nên trong lòng cực kỳ bất mãn. Người đàn ông đeo kính màu vàng tơ ngẩng đầu nhìn mấy lần người đàn ông trung niên rồi hỏi:
- Anh là ai? Tại sao xen vào việc của người khác? Người anh biết là gã này hay là cô kia?
Y dùng tay chỉ Hạ Tưởng và Mai Hiểu Lâm.
- Tôi là ai thì cũng không quan trọng, tôi cũng không biết hai người bọn họ. Tôi có phải là xen vào việc của người khác không thì cũng không quan trọng. Vấn đề chính là … tôi đang ăn cơm trên lầu, nghe thấy bên dưới cãi nhau to, điều này làm tôi không có tâm tình nào ăn cơm nữa, vì thế nên tôi phải đến xem có sự việc gì. Không nghĩ tới mấy anh tự xưng là người Bắc Kinh, ỷ vào người Bắc Kinh rồi ức hiếp người bên ngoài? Anh tên là gì? Anh có tư cách gì để đại biểu cho người Bắc Kinh?
Thanh âm của người trung niên khi nói chuyện không lớn, khi nói chuyện còn có một sự lôi cuốn, tuy nhiên chất giọng cực kỳ sắc bén:
- Chỉ bằng việc anh sở hữu tai to mặt lớn như heo kia? Đầu to mà óc bé thì làm được gì? Nói ra việc anh là người Bắc Kinh làm tôi thấy bản thân mình cũng phải chịu sự sỉ nhục.
Người đàn ông đeo kính màu vàng tơ không nghĩ tới người trung niên này nhìn tao nhã như vậy mà khi nói ra lại một giọng điệu châm chọc xảo quyệt đến như vậy. Lập tức y tức giận đến mặt mũi đỏ cả lên, ngẩng đầu lên nhìn người trung niên để đánh giá thân phận của người này, sau đó chạy một mạch lên trên cầu thang, lấy tay chỉ vào mặt người đàn ông trung niên, không kìm nổi mắng một cách giận dữ:
- Mày cũng nhiều tuổi rồi, sao lại đi mắng tao? Mày có biết tao là ai không? Tao là Chủ nhiệm phụ trách Giáo dục, là cán bộ cấp Phó Giám đốc Sở. Mày là ai vậy? Cũng không soi lại gương đi, lại còn dám lỗ mãng nói tao như vậy. Tao xem là mày tự đi tìm lấy phiền phức rồi đó.
Sắc mặt người đàn ông trung niên vốn bình tĩnh, nghe xong lời người đeo kính màu vàng tơ nói, bỗng nhiên mỉm cười vẻ khinh miệt. Sau đó ông ta lùi về phía sau nửa bước rồi bất ngờ ra tay bạt tai cho y một cái.
Tiếp theo người đàn ông trung niên nói:
- Dám chỉ mặt tôi, xem ra chức Chủ nhiệm của anh cũng chấm dứt. Là Chủ nhiệm phụ trách giáo dục? Không trách được giáo dục bây giờ thất bại như vậy, có anh làm chủ nhiệm thì đúng thật các học sinh rất đáng thương.
Người đàn ông trung niên ra tay đủ độ độc, trực tiếp đánh bay cặp kính mắt tơ vàng đang đeo của y văng ra, trên mặt ngay tức khắc hiện lên một vết bàn tay có đủ năm ngón.
Người đeo kính màu vàng tơ lấy tay xoa mặt, kinh ngạc không nói nên lời. Y không ngờ, người đàn ông này nhìn qua khá văn minh tao nhã như vậy, thế mà nói đánh là đánh, lại còn tát mình ngay trước mặt bao nhiêu người khác, đúng là quá kiêu ngạo.
Tuy nhiên y cũng là người tỉnh táo, y liền quay người lại lao xuống dưới hét lên:
- Mọi người thấy chưa, tất cả mọi người thấy chưa, là hắn động thủ đánh người. Tôi là người bị hại, tôi là người bị hại.
Trưởng đồn Mã hiểu ý, vung tay lên:
- Bắt người này, cùng mang về đồn cảnh sát. Hôm nay thật là náo nhiệt, loại người nào cũng đều có, đúng là việc lạ.
Hai gã cảnh sát đi lên cầu thang để bắt người, mới đi được một nửa đường bỗng nhiên có một luồng nước hắt ra vào trúng đầu của hai người. Hai gã cảnh sát lập tức kêu thét lên:
- Nước sôi, ai lấy nước sôi hắt người vậy! Các anh em, xông lên.
Bốn năm gã cảnh sát phía dưới không ngờ lại thấy có người kiêu ngạo tới mức lấy bát nước sôi ra hắt cảnh sát, lập tức hùng hục lao lên để chuẩn bị bắt người. Khi cách người đàn ông trung niên mấy mét thì đột nhiên từ tầng hai xông ra một đám binh lính, dáng người nào người nấy mạnh khỏe, chia làm hai nhóm đứng hai bên người đàn ông trung niên, mỗi nhóm gồm năm quân nhân. Sau đó nhóm quân nhân này nhảy vào trong đám cảnh sát, chân đấm tay đá, một lát sau đám cảnh sát đã bị đánh cho tán loạn, lăn lộn. Có người bị đánh cho ngã xuống cầu thang, có người bị đánh phải chạy trốn, tóm lại đám cảnh sát này bị đánh cho ngã xuống đất, không dậy nổi, tiếng kêu rên rỉ vang thảm thiết khắp nơi.
Người đàn ông đeo kính màu vàng tơ chưa bao giờ từng gặp qua trường hợp bạo lực nào như vậy, y sợ tới mức cả người run lên, răng đánh vào nhau cầm cập, người như tê liệt lại, hỏi:
- Anh là ai? Sao lại kiêu ngạo đến như vậy? Anh, tôi nói cho anh biết, hậu trường của tôi là Phó gia.
Ngay cả mang gia tộc ra để dọa mà người đàn ông này cũng nói mãi mới nên lời.
Nhóm binh lính này sau khi đánh xong đám cảnh sát thì vẫn chưa kết thúc nhiệm vụ, nhanh chóng đi xuống dưới tầng, khống chế hết những người đang đứng ở giữa sàn. Sau đó mới có một người đi đến trước mặt người đàn ông trung niên, chào rồi báo cáo:
- Báo cáo Thủ trưởng, thao luyện đã xong, xin chỉ thị tiếp theo.
Đánh cảnh sát lại nói thành thao luyện, cái gì là thật đây? Sự thật chính là khi so với nhau thì nắm tay ai cứng thì người đó làm anh cả! Hạ Tưởng không nói gì, âm thầm quan sát người đàn ông trung niên một hồi. Hắn có cảm giác rằng người đàn ông này nhìn cũng quen mắt, nhưng hắn cũng xác định lại là chưa gặp ông ta, lại càng không biết ông ta, cho nên trong lòng có cảm giác rất là kỳ quái.
Người đàn ông trung niên vung tay lên:
- Nghỉ!
Nhóm binh lính dập chân lại chào, sau đó giải tán sang một bên. Lúc này người đàn ông trung niên mới chậm rãi đi xuống lầu, đầu tiên là đi đến trước mặt người đàn ông đeo cà vạt hoa hồng rồi hỏi:
- Anh là ai?
Người đàn ông đeo cà vạt hoa hồng cũng sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu, lắp bắp nói:
- Tôi, tôi, tôi là Cục trưởng của Khu Du lịch, họ Dương, tên là … hậu trường của tôi là ….
- Không cần phải nói.
Người đàn ông trung niên bỏ qua lời nói của gã, hiển nhiên đến tên của y thì ông ta cũng không muốn biết, về phần không cho y nói tiếp, không cho y nói ra hậu trường là ai thì chỉ sợ ông ta cũng có tính toán khác nữa.
Lại quay đầu nhìn thoáng qua mấy người khác, trên mặt ông ta lộ ra thần sắc không kiên nhẫn, phất phất tay, nói giọng không vui:
- Toàn là đám chẳng ra gì, không có chút hứng thú nào cả. Thu thập một chút, sau đó tống khứ bọn chúng đi.
Người đàn ông đeo kính màu vàng tơ hơi chút trấn tĩnh lại, nhìn thấy tình thế không ổn, cũng không tìm kính để đeo lại mà vội vàng đi lại bên người Hạ Tưởng, vẻ mặt cầu xin nói với Hạ Tưởng:
- Chàng trai, van cầu cậu thả cho chúng tôi một con đường sống, được không? Chúng tôi kém hiểu biết, chúng tôi nhận thua, chúng tôi sai rồi, mắt chó của chúng tôi không thấy được ngài, ngài đại nhân đại lượng chấp gì bọn tiểu nhân chúng tôi, xem chúng tôi như là cái rắm đi, thả chúng tôi ra. Còn nữa, chúng tôi cũng là người có lai lịch, mọi người lưu lại cho một con đường, sau này gặp lại sẽ báo đáp.
Hạ Tưởng bất đắc dĩ lắc đầu:
- Rất xin lỗi, tôi không biết ông ta là ai. Ông ta thu thập các anh cũng không phải là giúp tôi hết giận, lời nói của tôi cũng không có tác dụng.
Vẻ mặt của người đàn ông đeo kính màu vàng tơ xám xịt lại, há miệng thở dốc, nói không ra lời, vẻ mặt có vẻ không tin nhìn Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng lắc đầu, cho dù y không tin lời nói của mình thì cũng không có cách nào. Sự tình hôm nay là do Mai Hiểu Lâm gây ra, cũng không phải là mình. Hơn nữa, bên cạnh người đàn ông trung niên có một tiểu đội binh lính, người này cũng không phải là người bình thường.
Ngựời đàn ông trung niên lại đến trước mặt Hạ Tưởng và Mai Hiểu Lâm, đầu tiên là quan sát đánh giá Hạ Tưởng vài lần:
- Cậu tên là gì?
- Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng muốn biết ngựời đàn ông trung niên trước mắt là ai, tuy rằng đối phương không phải cố ý vì hắn và Mai Hiểu Lâm mà ra tay, nhưng tương đương với việc gián tiếp cứu mình, cho nên biểu hiện ra ngoài cũng khá lễ phép.
- Cảm ơn ngài!
Ngựời đàn ông trung niên vừa nghe thấy tên Hạ Tưởng thì đột nhiên biến sắc, lùi lại phía sau hai bước, ánh mắt hồ nghi xem xét trên người Hạ Tưởng mấy lần rồi bỗng nhiên cười ha hả:
- Không nghĩ tới là chúng ta lại gặp mặt ở một tình huống như thế này. Hạ Tưởng, hay cho một Hạ Tưởng, hôm nay lại còn diễn ra cảnh anh hùng cứu mỹ nhân?
Sau đó lại xoay người nói với Mai Hiểu Lâm:
- Cô là ai?
- Tôi là ai không cần ông phải biết, tôi còn đang muốn hỏi ông là ai đấy?
Mai Hiểu Lâm đối với ngựời đàn ông trung niên ra tay trợ giúp cô và Hạ Tưởng thì không có chút nào cảm kích. Đối với việc ông ta nghe được tên Hạ Tưởng thì lập tức có phản ứng nên trong lòng cô nảy lên sự ngờ vực vô căn cứ, cho nên đối với ông ta thì một chút khách khí cũng không có.
Ngựời đàn ông trung niên suy nghĩ một lát rồi mỉm cười:
- Vừa rồi tôi nghe thấy cô tự xưng là họ Mai. Người mà Mai gia có quen biết với Hạ Tưởng thì cũng chỉ có Mai Hiểu Lâm. Cô nhất định là Mai Hiểu Lâm.
- Vậy ông họ gì?
Hạ Tưởng lúc này trong đầu hiện lên một ý niệm, trách không được vừa rồi nhìn ông ta càng lúc càng thấy quen mắt, hóa ra …
- Tôi họ gì cũng không quan trọng, trọng yếu là… Hạ Tưởng, có cậu ở đây, cậu nhớ rõ hôm nay nợ tôi một món nhân tình.
Ông ta quay người lại nói với nhóm binh lính phía sau:
- Bao gồm cả nhóm cảnh sát, đánh thêm cho mỗi người mấy cái. Còn nữa, đánh gãy một chân của thằng nhóc tóc vàng.
Thanh âm của ông ta cũng không lớn lắm, có vẻ như một giọng điệu bàng quang, nhưng trong giọng nói lại lộ ra một ý tứ sát phạt. Ngay cả cảnh sát và Cục trưởng mà cũng dám đánh luôn thì không thể dùng hình dung người này bằng từ kiêu ngạo, mà phải là từ ngạo mạn, cả vú lấp miệng em.
Tuyệt đối là cái vẻ cao cao tại thượng nhìn xuống!
- Vâng! Xin Thủ trưởng cho chỉ thị, là một chân hay là hai chân?
Ngựời đàn ông trung niên liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái, vẻ mặt không lộ ra chút biểu tình nào hỏi:
- Cậu nói đi.
Người đàn ông đeo kính màu vàng tơ vừa nghe thấy điều này lập tức sắc mặt trở nên trắng bệch, nghe "Bịch!" một tiếng quỳ trước mặt Hạ Tưởng.
- Van cầu ngài tha cho con tôi một lần, nó còn nhỏ dại không hiểu chuyện. Ngài đại nhân đại lượng tha cho nó một lần, nó sẽ nhớ kỹ đại ân đại đức của ngài. Hậu trường của chúng ta là Phó gia, cho dù ở Bắc Kinh so với Mai gia thì kém ảnh hưởng một chút nhưng ở các địa phương khác cũng có thực lực nhất định. Về sau người Phó gia khi gặp ngài sẽ luôn tìm cách giúp đỡ.
Hạ Tưởng chú ý tới thời điểm người đàn ông đeo kính màu vàng tơ nói đến "Phó gia" thì ngựời đàn ông trung niên và Mai Hiểu Lâm đều lộ ra vẻ mặt không cho là đúng, hai người bọn họ dường như làm bộ lơ đãng xoay người sang chỗ khác, ý tứ rất rõ ràng đó là chưa nghe thấy cho nên không biết.
Thực lực của Phó gia thì Hạ Tưởng cũng không biết rõ, hắn cũng không biết người của Phó gia. Sự tình hôm nay phát sinh cũng không hiểu tại sao lại như vậy, xem ý tứ của Mai Hiểu Lâm thì dường như tên nhãi tóc vàng có biết cô, vì thế nên mới gây khó dễ cho cô. Hiện tại hắn bị kẹp giữa mấy gia tộc lớn, điều này vô cùng nan giải. Điểm mấu chốt là ở chỗ, hắn cũng rất rõ ràng rằng chính mình không đủ tư cách để ảnh hưởng đến quyết định của ngựời đàn ông trung niên kia.
Đành phải lắc lắc đầu một cách bất đắc dĩ, nói với người đàn ông đeo kính màu vàng tơ:
- Vừa rồi tôi đã nói rất rõ ràng, tôi không có quyền quyết định.
Người đàn ông đeo kính màu vàng tơ không tin vào lời của Hạ Tưởng mà trên vẻ mặt lộ ra vẻ ác độc nói:
- Tốt, cậu tên là Hạ Tưởng phải không? Tôi sẽ nhớ thật kỹ cái tên của cậu.
Hạ Tưởng bỗng nhiên mỉm cười, cái mà hắn không sợ nhất chính là sự uy hiếp của người khác. Hắn không để ý tới người đàn ông đeo kính màu vàng tơ mà nhìn ngựời đàn ông trung niên nói:
- Có phải tôi chỉ có một sự lựa chọn là một chân hay là hai chân không ạ?
Ngựời đàn ông trung niên cười gật gật đầu:
- Đúng vậy, cậu không có quyết định có đánh hay không nhưng có quyết định mức độ.
Hạ Tưởng vươn một ngón tay lên:
- Một!
Ngựời đàn ông trung niên quan sát một lúc Hạ Tưởng, trong mắt hiện ra một tia thất vọng:
- Cú ra chân vừa rồi cũng rất được, cũng hóa giải được sự giận dữ, làm tôi nghĩ đến phong cách năm xưa của mình. Không nghĩ tới tâm địa của cậu rất mềm. Người trẻ tuổi, tâm địa mềm cũng không phải là chuyện tốt gì, rất khó trở thành người làm việc lớn.
Trong lúc ngựời đàn ông trung niên và Hạ Tưởng nói chuyện với nhau, người quân nhân ở phía sau khẽ gật đầu, chợt nghe thấy tiếng của gã tóc vàng hét thảm một tiếng, một cái chân của gã đã bị đánh gãy.
Hạ Tưởng nghĩ thẩm rằng mình cũng không phải là Thái tử Đảng, cũng không có gia thế đủ để hiển hách, tâm địa muốn cứng rắn thì cũng phải có thực lực mới được.
Ngựời đàn ông trung niên có chút tiếc nuối vỗ vỗ nhẹ trên đầu, bỗng nhiên không chút hứng thú nói:
- Tống cổ chúng nó đi, nhìn chán quá.
- Không cần phải vất vả vậy, Tài Giang, việc đó là việc nhỏ, để tôi tự thân động thủ, cũng để giã bớt cơn nghiền.
Một thanh âm lớn đi theo cùng một bóng dáng người cao lớn, từ ngoài cửa như cơn gió đi vào, phía sau ông ta có một nhóm cảnh sát có mang vũ trang.
Ngô Tài Giang, quả nhiên là lão thứ ba của nhà Ngô gia. Hạ Tưởng cũng thật không ngờ, mình vừa tới Bắc Kinh lại đối mặt với Ngô Tài Giang, lại còn không hiểu tại sao ông ta xen tay vào việc của người khác, ra tay cứu người. Đúng thật là sự trùng hợp không tưởng tượng được.
Cũng làm cho người ta cảm thấy không ngờ, mà cũng không nghĩ đến, vẻ mặt kiêu ngạo của Ngô Tài Giang chỉ hừ lên một cái.
Người mới vào có thân hình cao lớn, khuôn mặt ngăm đen, tuổi xấp xỉ với Ngô Tài Giang nhưng có vẻ thô hơn. Ông ta cười ha hả, đầu tiên lại bắt lấy tay Ngô Tài Giang rồi mới nói:
- Tôi đã tới chậm một bước, không nghĩ là lại để cho anh nhìn thấy việc này, lại còn ra tay giúp đỡ. Nhân tình này, tôi nhớ kỹ.
- Nhân tình này không tính trên người anh, tính vào hắn. Cậu nói xem đi, Hạ Tưởng?
Hạ Tưởng cũng không rõ ràng lắm ý tứ của Ngô Tài Giang, cảm giác thấy dường như ông ta đây là đang cố ý đẩy một việc nào đó cho mình, dường như làm cho mình phải nợ ông ta một lần. Dù sao lần này cũng thật sự nợ ông ta một món nhân tình, vì vậy hắn đành phải lập lờ đồng ý:
- Lòng tôi ghi nhớ việc này.
Mai Hiểu Lâm tiến về phía trước, nói giọng oán trách:
- Chú, chú sao bây giờ mới đến. Có phải chú muốn cháu bị người ta bắt đánh cho một trận, rồi chú mới như thần binh từ trên trời giáng xuống, như vậy sẽ biểu hiện ra vẻ phi thường dũng mãnh của chú? Hừ, chú mà đến chậm một bước thì cháu đã bị người đánh cho mất mạng.
Người mới tới đúng là chú của Mai Hiểu Lâm, người sắp nhậm chức Trưởng ban Tổ chức tỉnh ủy của Tỉnh Yến, tên là Mai Thái Bình.
Nếu nói Ngô Tài Giang có dáng vẻ văn vẻ thì Mai Thái Bình khác hẳn, thể hiện ra một loại cương quyết thẳng thắn. Ông ta vung cánh tay lên rồi nói với đám cảnh sát có vũ trang đang đứng phía sau:
- Bắt hết những người này, đưa về rồi nói sau.
Mai Hiểu Lâm lại bên nói nhỏ mấy câu, bỗng nhiên ông ta lớn tiếng nói:
- Còn cái tên tóc vàng kia, đem cái chân còn lại đánh gãy, để nó có thêm kiến thức, phải mở to mắt ra, xem thử đang gây sự với ai.
Mai Thái Bình vừa nói xong, người đàn ông đeo kính màu vàng tơ nghe "Bịch" một tiếng, ngã lăn quay ra đất. Ông ta quay đầu lại nhìn, nói vẻ khinh thường:
- Dám lăn lộn ở đất này thì cũng phải chịu được trách nhiệm. Việc đầu tiên là phải có khí phách gánh vác hậu quả. Mới có chút việc nhỏ mà cũng đã trở thành như vậy, nếu thế thì hoành tráng làm cái gì?
Đám cảnh sát phía sau hô to một tiếng "Tuân lệnh!" như tiếng sét rồi tất cả xông lên, bất kể ai cũng như con diều hâu đang bắt con gà, ngay cả đám cảnh sát có liên can kia, kể cả một Chủ nhiệm, một Cục trưởng, cùng với mấy mụ vợ, con của bọn họ, tất cả đều bị áp giải như một đám tội phạm, trực tiếp đưa thẳng ra ngoài nhốt vào trong xe, không để ý chút nào tới nhóm người này đề nghị gọi điện nhờ người thân, thỉnh cầu, van nài…
Mai Thái Bình và Ngô Tài Giang ở một bên hạ giọng nói chuyện với nhau. Tranh thủ lúc này, Hạ Tưởng mới nhỏ giọng hỏi Mai Hiểu Lâm:
- Sự tình bát nháo đến như thế này tự nhiên lại trở thành một cơ hội cho Ngô gia và Mai gia. Còn nữa, Phó gia như thế nào mà đắc tội với Mai gia của cô như vậy, mà dường như quan hệ giữa Ngô gia và Phó gia cũng không được tốt lắm? Đúng rồi, quan hệ giữa chú cô và Ngô Tài Giang là như thế nào?
- Cũng không được tốt lắm!
Mai Hiểu Lâm cực kỳ hiểu rõ ràng mối quan hệ này nên đáp.
- Chú tôi lên làm Trưởng ban Tổ chức Tỉnh ủy tỉnh Yến, còn Ngô Tài Giang thì không được. Khó tránh khỏi sẽ làm cho ông ta nghĩ rằng sau lưng việc này có bóng dáng của Mai gia. Thật ra, nguyên nhân ông ta không đến được tỉnh Yến rất phức tạp. Tuy nhiên ai biết được con người Ngô Tài Giang này có mang thù hay không chứ!
Hạ Tưởng cười cười, nghĩ thầm rằng Mai Hiểu Lâm mà đánh giá Ngô Tài Giang thì khó tránh khỏi việc các ước đoán chủ quan. Hắn cũng tạm thời nghe vậy, tuy nhiên xem ra chuyện vừa rồi thì cách đối nhân xử thế của Ngô Tài Giang so với trong lời đồn đại thì còn có vẻ tâm cơ hơn một ít, mà so sánh với Mai Thái Bình thì Mai Thái Bình có vẻ thẳng thắn và trực tiếp hơn rất nhiều.
Không bao lâu, hai người cầm lấy tay nhau, vừa cười vừa thăm hỏi, chắc chắn là đã đạt thành một nhận thức chung nào đó.
Vừa rồi cũng không biết hai người thảo luận về chuyện gì, trong lúc nói chuyện còn có một số tranh chấp nho nhỏ, cuối cùng cũng không biết bên nào làm ra sự nhượng bộ. Nhưng dù sao Ngô Tài Giang trong vẻ tươi cười có tia miễn cưỡng, ông ta phất phất tay về phía Hạ Tưởng:
- Hạ Tưởng, Bắc Kinh rộng lớn, đền miếu nhiều, cũng không nên bị lạc phương hướng. Có cơ hội chúng ta cũng nhau ngồi nói chuyện, tôi có một số việc muốn nói với cậu. Cậu cũng biết rằng giữa chúng ta còn có chút việc phải giải quyết, có đúng không vậy?
Hạ Tưởng cũng thản nhiên cười:
- Không dám, không dám, bất cứ lúc nào tôi cũng sẵn sàng đợi sự triệu tập của ngài.
Ngô Tài Giang lại quay sang Mai Hiểu Lâm nói:
- Hiểu Lâm, cô năm nay 30 tuổi rồi nhỉ? Ừ, tuổi cũng hơi lớn một chút, cần phải khẩn trương lập gia đình, nếu không đi ra ngoài cũng có nhiều phiền toái đấy.
Mai Hiểu Lâm lập tức khó thở, đang muốn mở miệng phản bác nhưng Ngô Tài Giang cũng không để cho cô cơ hội, ông ta cười ha hả, xoay người đi lên tầng hai.
Tiếp theo Hạ Tưởng cùng với Mai Hiểu Lâm cùng đi theo Mai Thái Bình lên lầu, đến một căn phòng riêng được thu xếp thì dừng lại.
Sau khi chủ khách phân biệt ngồi xuống, Mai Thái Bình có vẻ hứng thú đánh giá Hạ Tưởng vài lần, câu đầu tiên nói ra không ngờ lại hỏi:
- Hạ Tưởng, nghe nói cậu đã đính hôn rồi?
Hạ Tưởng cung kính đáp:
- Đúng vậy, thưa Trưởng ban Mai. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Vẻ mặt Mai Thái Bình đầy vẻ tiếc hận mà lắc đầu:
- Đáng tiếc, đáng tiếc. Thật ra tôi thấy cậu và Hiểu Lâm đúng là khá xứng đôi phải lứa. Vừa rồi thấy hai người kẻ xướng người họa, tôi xem thấy thật là ăn ý. Ha ha.
Ông ta lại liếc mắt nhìn Mai Hiểu Lâm một cái, đột nhiên lại nói một câu khiến Hạ Tưởng chấn động:
- Cậu xem thử cái khả năng này xem, từ hôn với vị hôn thê của cậu, sau đó cưới tiểu Lâm.
Nếu nói câu hỏi đầu tiên của Mai Thái Bình chỉ là câu hỏi bâng quơ thì câu nói thứ hai mang theo vẻ kiêu ngạo kích động. Một câu hỏi như vậy khiến Hạ Tưởng lại có thêm một tầm hiểu biết với ông ta. Quả nhiên ông ta không phải là một nhân vật bình thường, chẳng những ý tưởng phong phú mà lại còn có đảm lược, lời nói dọa người như vậy mà cũng nói ra được.
Hạ Tưởng lắc đầu cười:
- Trưởng ban Mai đúng là hay nói đùa. Đúng là người có tính tình vui vẻ hay trêu đùa người khác, ha ha.
Hắn liền di chuyển đề tài:
- Nhiệm vụ của tôi là hộ tống Phó Bí thư Mai an toàn tới Bắc Kinh. Hiện tại tôi đã giao cô một cách nguyên vẹn vào tay Trưởng ban Mai, xem ra tôi đã hoàn thành nhiệm vụ.
Mai Hiểu Lâm ngồi ở một bên nghe thấy chú mình nói chuyện đâu đâu, không khỏi phải đỏ mặt lên, cả giận nói:
- Chú, nếu chú tiếp tục nói lung tung nữa thì cháu sẽ giận đấy.
Mai Thái Bình vội vàng cười ha hả:
- Chỉ đùa một chút, cháu gấp làm gì? Chú xem ra cháu cũng khá thích Hạ Tưởng. Nếu thích cậu ta thì cứ việc mạnh dạn nói ra, nếu không thì sau này không có cơ hội nữa đâu.
Hạ Tưởng nhớ tới lời Khâu Tự Phong đối với những chuyện cũ của Mai Thái Bình, nghĩ thầm rằng những chuyện đó chắc chắn có hơn nửa là sự thật, nếu không ông ta cũng không nói ra những lời vừa rồi với Mai Hiểu Lâm.
Sắc mặt của Mai Hiểu Lâm càng lúc càng đỏ, vội vàng đứng lên:
- Tôi đi toilet cái đây!
Sau đó cô mở cửa như là chạy trốn.
Trong phòng chỉ còn lại có Hạ Tưởng và Mai Thái Bình, không khí trong phòng không khỏi có chút tinh tế. Trầm mặc một lát rồi Mai Thái Bình rút ra một điếu thuốc, hỏi Hạ Tưởng:
- Có hút một điếu không?
Hạ Tưởng vội xua tay:
- Cảm ơn, không ạ, tôi không nghiện thuốc lá lắm.
Tạm dừng lại một lát, hắn lại nghĩ tới cái gì rồi hỏi:
- Trưởng ban Mai và Bí thư Diệp có quan hệ cũng không tệ lắm đúng không ạ?
Mai Thái Bình châm lửa cho điếu thuốc, rít một hơi thật sâu rồi mới nói:
- Cũng không nói là có quan hệ sâu sắc, trước kia trong thời điểm học ở trường Đảng thì có cùng ở chung với nhau trong một ký túc xá.
Hạ Tưởng hơi hơi biến đổi sắc mặt. Cùng học chung lớp ở trường Đảng thì quan hệ này cũng không xem là tồi được, trừ phi hai người không hợp tính khí của nhau, nếu không thì bình thường cũng có thể duy trì sự liên lạc. Nói như vậy, Mai Thái Bình và Diệp Thạch Sinh coi như là bạn cùng lớp.
- Vừa rồi phong cách ra tay của tiểu Hạ có sự tương tự với tôi năm đó. Tuy nhiên khi ra tay thì vẫn đang còn nương tay một chút, cậu nhấc chân ra đá cũng có lực, nhưng không đá gãy hẳn chân đối phương ra, như vậy là còn để lại chút đường lui, không đủ độ ác độc cần thiết.
Những lời này rất giống với lời của Ngô Tài Giang, Hạ Tưởng cười nói:
- Làm việc chừa một chút đường lui thì mới tốt, nếu không về sau người khác cũng cắt luôn đường lùi của mình.
Mai Thái Bình cười ha hả:
- Ở Bắc Kinh thì người có thể lật đổ người của Mai gia cũng không nhiều lắm.
Đề tài vừa chuyển ra hướng khác thì ông ta lại khơi lên:
- Cậu cảm thấy tiểu Lâm thế nào?
Hạ Tưởng không rõ ràng lắm ý của Mai Thái Bình muốn chỉ cụ thể ở cái gì. Tuy nhiên hắn rất thông minh, không lập tức trả lời trực diện, mà theo góc độ công tác nói:
- Phó Bí thư Mai công tác rất tốt, điều này đã được các ủy viên thường vụ nhất trí, hơn nữa còn công tác phụ trách làm cũng rất tận tâm.
- Ha ha, tiểu Hạ này cũng học được chiến thuật đánh vu hồi, không trả lời thẳng vào vấn đề.
Mai Thái Bình đứng lên, đi lại mấy bước trong phòng, tiếp đó tiến tới nhìn ra cửa sổ, lưng quay về phía Hạ Tưởng rồi nói:
- Cậu có thể đưa tiểu Lâm quay về Bắc Kinh, điều này chứng tỏ cô bé đối với cậu cực kỳ tín nhiệm. Tuổi của tiểu Lâm năm nay cũng không còn nhỏ, việc đại sự chung thân của cô bé đã khiến người trong nhà tốn rất nhiều tâm trí. Nếu ai có thể giúp cô bé giải quyết được việc đại sự này, dù là ai thì Mai Thái Bình tôi cũng sẽ ghi nhận công lao của người đó. Tiểu Hạ, cậu có người nào thích hợp không?
Hạ Tưởng âm thầm kêu khổ, cách xử lý của Mai Thái Bình thực khiến người khác phải đau đầu, vừa gặp mặt lại nói đến chuyện hôn nhân đại sự của Mai Hiểu Lâm, mà lại tỏ vẻ dường như mình đưa cô ta đi về đây giống như là đang có ý tưởng ấy. Hơn nữa, ông ta còn tung ra mồi nhử, chẳng lẽ mình vì tiền đồ mà nông cạn hồ đồ đến vậy? Nếu như thế, trước kia có lẽ còn sẽ đánh bạc một phen, cưới Liên Nhược Hạm chẳng phải tốt hơn sao?
- Rất xin lỗi Trưởng ban Mai, đối với việc cá nhân của Phó Bí thư Mai thì tôi cũng không dám nói nhiều, cũng không tiện để hỏi rõ.
Hạ Tưởng thẳng thắn từ chối luôn, ngăn chặn Mai Thái Bình sẽ tiến thêm một bước, khả năng sẽ dẫn đến việc thảo luận.
Quan Thần
Đánh giá:
Truyện Quan Thần
Story
Chương 357: Hai nhân vật lớn của Thái tử Đảng
10.0/10 từ 34 lượt.