Quan Thần
Chương 324: Đánh cờ
Hạ Tưởng lộ vẻ xấu hổ. Cái mà hắn nghĩ tới được, đều là bài học đắt giá mà người thế hệ sau đã tốn bao nhiêu công sức lẫn tiền bạc và thời gian mới có thể đổi lấy. Hắn chẳng qua là mượn lại làm của riêng mà thôi.
Thái độ xấu hổ của Hạ Tưởng, trong mắt Cao Lão lại trở thành thái độ khiêm tốn. Cao lão thầm gật đầu hài lòng. Ông cho rằng sau khi trải qua nhiều trắc trở, tinh thần Hạ Tưởng dễ trở nên sa sút, việc Liên Nhược Hàm rời đi cũng gây đả kích lớn cho hắn. Không ngờ hắn vẫn thong dong, bình thản như cũ, với lại từ ý tưởng thiết kế mà hắn vừa góp ý có thể thấy hắn vẫn là hắn như ngày xưa, vẫn có con mắt phi thường và tư duy hơn trước, hoàn toàn không bị sự vẩn đục trong chính trường cướp đi cái tài hoa ấy.
Hạ Tưởng cùng Cao lão tản bộ trong công viên, vừa đi vừa nói về ý tưởng sẽ thực hiện ở đây. Ví dụ như nơi này xây dựng cái gì, ở kia xây cái gì vân vân… dáng điệu như đã có tính toán từ trước khiến cho Cao lão không ngừng khen ngợi. Tuổi tác còn trẻ mà đã có khả năng phán đoán, xử trí tốt như vậy. Ông quả nhiên là không nhìn lầm Hạ Tưởng
Hai người nói chuyện cũng gần một tiếng đồng hồ rồi, Hạ Tưởng nói nhiều đến nỗi miệng mồm khô khốc, cuối cũng mệt quá nói:
- Cao lão, cháu thao thao bất tuyệt nửa ngày rồi, múa rìu qua mắt thợ cũng múa đủ rồi, nên tạm nghỉ một chút nhé.
Cao lão cười đầy thâm ý:
- Tiểu Hạ, không phải chú nói cháu, nhưng mà cháu quá bên trọng bên khinh rồi. Ngày trước, Tập đoàn Viễn Cảnh mời cháu thiết kế công viên Rừng Rậm này, cháu lại từ chối lên từ chối xuống, cuối cùng chẳng từ chối được nữa đành phải đồng ý, mà cũng không hết mình như bây giờ. Biểu hiện hôm nay tốt hơn bình thường, có lý do gì không vậy?
Hạ Tưởng cười ha ha, Cao lão cũng giống với đứa trẻ già dặn. Đây chẳng phải là đã biết nhưng lại cố tình hỏi sao? Hắn nhìn Cao Tấn Chu một cái, ngại ngùng cười:
- Đây là do Tổng giám đốc Liên không ở trong thành phố Yến, cô ấy nhờ cháu chăm sóc Cao lão. Cháu sợ Cao lão cố sức, cố nghĩ, nhỡ mà mệt thật thì không tốt nên cháu muốn giúp Cao lão giảm bớt muộn phiền, suy nghĩ nhiều hơn một chút thôi.
- Ha ha…!
Cao lão vui vẻ cười sảng khoái.
- Chỉ cần cậu hết sức là được, tôi không cần biết là cậu vì tôi hay là vì ai? Hôm nay tôi gọi Cao Tấn Chu tới là muốn bắc dây nối để hai người hiểu nhau, đừng có xảy ra hiểu lầm gì là được rồi.
Cao Tấn Chu đến cũng là vì lễ đính hôn lần trước đã mang đến cho y sự ngạc nhiên rất lớn.
Cao Tấn Chu rất rõ hắn có thể được điều về đây đều là nhờ gia tộc giúp đỡ, nhưng sau khi được điều về, có đứng vững được hay không, có thể mở ra cục diện hay không đều phải dựa vào bản lĩnh và thủ đoạn của bản thân. Ở nhiều tỉnh khác nhau, gia tộc đều có người làm chính trị tại các tỉnh đó, nhưng cuối cùng cũng chỉ vài người thăng được chức, tại sao vậy? Chính là vì khi làm đến cấp Phó tỉnh rồi, muốn tiến thêm nữa thì không chỉ cần có người ở trên đỡ, còn cần phải có thành tích thực sự, còn phải khiến người khác khuất phục.
Cấp dưới không có ai phục mình, lại không có thành tích lớn, ngay nơi mình đang tại chức cũng không có đường dây quen biết thì cho dù có quen với nhân vật tầm cỡ thì cũng không thể tự nảy mầm vươn lên chức tước cao. Không cần nói là Chủ tịch tỉnh hay Bí thư tỉnh uỷ, chỉ cần muốn sắp xếp bất kỳ một chức vụ Uỷ viên thường vụ Tỉnh uỷ thôi, trung ương cũng phải tôn trọng ý kiến của địa phương. Không thể đề bạt cho một người không có đường dây, không được kính phục. Leo đến cấp Phó tỉnh rồi, nếu bản thân không đủ cứng cáp, có muốn đỡ thì cũng không đỡ dậy được.
Cao Tấn Chu còn trẻ, còn muốn vùng vẫy. Nên sau khi hắn nhìn thấy sức ảnh hưởng của Hạ Tưởng mới biết rằng ngày xưa mình đã đánh giá thấp hắn. Với người khác có những chuyện là không thể, nhưng với Hạ Tưởng thì lại có thể xảy ra. Với Hạ Tưởng không thể dùng lý thuyết thường để đong đo, vì hắn là một cơ số lạ, là một kẻ quái thai thông minh tuyệt đỉnh, vừa có tài năng thiết kế, lại có thể như cá gặp nước trên chính trường.
Cao Tấn Chu không phải là chưa từng gặp qua người tuổi trẻ có trí, nhưng theo thời gian lớn lên, họ lại bị lẫn vào số chung giống với những người khác.
Hạ Tưởng có phải là người thiếu niên có trí hay không y không rõ, nhưng y cảm thấy hiếu kỳ khi thấy Hạ Tưởng trẻ như vậy, đã có thể từ trong cục diện hỗn độn, phức tạp luôn tìm được vị trí có lợi nhất cho mình. Từ chuyện Hạ Tưởng bị bắt, rồi đến chuyện hắn thong dong thoát thân, Cao Tấn Chu bắt đầu đối với Hạ Tưởng từ hiếu kỳ chuyển sang không thể nắm bắt, đến khi lễ đính hôn diễn ra rồi, y bắt đầu tôn Hạ Tưởng lên hàng khâm phục.
Không sai, một Phó chủ tịch tỉnh, từ tận trong lòng khâm phục Hạ Tưởng.
Hiển nhiên, việc Cao Tấn Chu khâm phục Hạ Tưởng ít nhiều cũng chịu sự hỗn tạp do Cao lão quá yêu thích Hạ Tưởng ảnh hưởng, nhưng nguyên tố nhiều nhất vẫn là Hạ Tưởng quá ưu tú, và sức ảnh hưởng không tưởng của hắn. Nghĩ mà coi, Phó Chủ tịch tỉnh Mã với sự chí tôn của Uỷ viên thường vụ Tỉnh uỷ đã đích thân đến dự lễ đính hôn của Hạ Tưởng, khó có thể hình dung cảm giác kinh ngạc của Cao Tấn Chu. Với lại, nhìn bàn tiệc ngồi kín chỗ các thành viên Thường vụ thành uỷ, lại thêm sự góp mặt của vị Thị trưởng đương nhiệm của cả một thành phố, Cao Tấn Chu không thể không thừa nhận rằng, mình đương là Phó chủ tịch tỉnh, dù có cử hành lễ kết hôn, cũng chưa chắc mời được hết các nhân vật đủ các cấp tới tham dự.
Bởi mối quan hệ giữa Cao lão và Hạ Tưởng, bởi Cao Tấn Chu muốn lập thành tích tại thành phố Yến, sau khi về nhà suy nghĩ cặn kẽ, cuối cùng hắny quyết định sẽ lợi dụng triệt để ưu thế của mối quan hệ tốt đẹp giữa Cao lão và Hạ Tưởng, trước khi mối quan hệ giữa Hạ Tưởng và gia tộc mình trở nên gay gắt hơn, tiếp cận làm thân với Hạ Tưởng, cho dù không trở thành bạn tri kỷ, thì cũng đạt được mục đích tương trợ, mượn sức lẫn nhau, dù ở vào mức thấp nhất cũng không thể trở thành kẻ thù được.
Một Phó chủ tịch tỉnh sợ trở thành kẻ thù của một Phó chủ tịch huyện, khi nghĩ đến điều này Cao Tấn Chu không thấy buồn cười chút nào cả, lại càng không thấy hổ thẹn, chỉ là cảm giác nặng nề. Bí thư Tỉnh uỷ quản lý cả một vùng còn không làm gì được Hạ Tưởng, hắn chẳng qua chỉ là một Phó chủ tịch tỉnh xếp hạng gần cuối, lại là kẻ hàng không từ trên Bắc Kinh xuống, không có tư cách tự cao tự đại ở tỉnh Yến này.
Ở tỉnh Yến, người từ Bắc Kinh đến hay còn gọi là phái Bắc Kinh gồm có ba người, y, Mã Vạn Chính, Tiền Cẩm Tùng. Trong đó Phó chủ tịch tỉnh Mã và Trưởng ban thư ký Tiền là Uỷ viên thưởng vụ, còn y là Phó chủ tịch tỉnh bình thường, lại trẻ tuổi nhất. Giữa ba người này lại không đoàn kết, và y nhận thấy rằng, không cần biết là thế lực bản địa ngay tại tỉnh Yến hay Uỷ viên thường vụ từ tỉnh ngoài bị điều đến, đều có chung bản năng bài xích đối với người của phái Bắc Kinh.
Phó chủ tịch tỉnh Mã còn đỡ hơn một chút, tuy là thuộc phái Bắc Kinh, nhưng không bị rớt trực tiếp từ Bắc Kinh xuống, mà là điều từ tỉnh khác đến đây, thời gian ở đây cũng là lâu nhất nên có chút nền móng. Tiền Cẩm Tùng tuy là Uỷ viên thường vụ, Trưởng ban thư ký, thời gian ngụ tại tỉnh Yến cũng không ngắn nhưng sức ảnh hưởng không đáng, gần như lúc mới đến, cũng chỉ phát biểu nhẹ nhàng khi có chuyện lớn cần họp bàn.
Người tỉnh Yến bảo thủ, tư tưởng hơi truyền thống. Thích cái cũ hơn, quan niệm phân biệt khu vực rõ rệt, có thể là do ngày trước người bị điều từ Bắc Kinh đến quá ngạo mạn. Nói chung lại là gần như tất cả các quan chức tại tỉnh Yến đều không có cảm tình với quan chức từ Bắc Kinh chuyển đến. Trong công việc, Cao Tấn Chu lĩnh hội sâu sắc cái bất lực khó chịu của cảnh lệnh trên ra, dưới không phục tùng. Nhiều tên quan chức tươi cười đón tiếp y, thốt ra những lời ngon ngọt, nịnh bợ, nhưng chỉ mới quay lưng thôi đã bỏ mặc chỉ thị của y ra đằng sau não. Đợi khi nào y hỏi tới thì nhăn nhó cái mặt kêu than, lôi ra hàng đống lý do, nói chung luôn tổng kết lại một câu: Nhiều khó khăn quá, công việc không thuận lợi, không dễ thực hiện, Phó chủ tịch tỉnh Cao à, anh xem làm thế nào đây?
Y còn có thể làm gì được? Y cũng đành bó tay! Y không thể giáng chức người ta, lại không có quyền lên tiếng về tiền đồ của họ. Y chỉ còn cách giả bộ nghiêm mặt, nghiêm khắc phê bình vài câu cho xong việc mà thôi.
Nghi lễ đính hôn qua đi, tuy Cao lão không nói gì, nhưng Cao Tấn Chu biết người có thể làm cho bố mình kinh ngạc không nhiều. Cái ông Sử lão kia chắc chắn là không phải là người tầm thường. Y cũng hiếu kỳ hỏi bố mình, nhưng Cao lão chỉ lắc đầu, không hồi đáp. Cao Tấn Chu biết bố mình đã không trả lời thì có hỏi nữa cũng không hỏi ra kết quả nên không hỏi thêm nữa. Có điều trong lòng lại càng đề cao Hạ Tưởng hơn. Người khiến bố mình kinh ngạc còn phải xem trọng Hạ Tưởng, vậy thì nếu y còn không mau xúc tiến mối quan hệ với Hạ Tưởng thì giống như đã bỏ qua cơ hội tốt, bỏ qua nhân lực tốt không dùng tới.
Khi y nghe Cao lão nói muốn đi gặp Hạ Tưởng, bàn về việc xây dựng viện an dưỡng và trung tâm hội nghị trong công viên Rừng Rậm, y không chút do dự đề nghị cho đi cùng gặp Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng nghe Cao lão nói muốn làm cầu nối giữa mình và Cao Tấn Chu, thì lập tức đoán ra ngay ý định của y. Hắn không phải là bài xích việc hợp tác với Cao Tấn Chu, duy trì quan hệ hợp tác trong mức độ có hạn, lợi người lợi ta đối với cả đôi bên đều là chuyện tốt. Hắn cũng hiểu lập trường của Cao Tấn Chu, bị kẹt giữa gia tộc và tỉnh Yến, thật khó cư xử.
- Cao lão nói quá lời rồi, cháu coi chú là người bề trên, cũng không coi Chủ tịch tỉnh Cao là người ngoài. Với lại, giữa cháu và Chủ tịch Cao cũng không có mâu thuẫn, không có hiểu lầm gì.
Hạ Tưởng cười, nhìn sang Cao Tấn Chu:
- Anh nói xem, Phó Chủ tịch Cao?
Cao Tấn Chu hiểu ý của Hạ Tưởng, cậu ta không trách mình việc lần trước không giúp, cũng hiểu cho cái khó xử của mình, nên y cười đáp lại:
- Người trong chính trường, không theo ý mình được, có điều cũng có lúc đặt mình bên ngoài.Quân mệnh có thứ không thể không nghe.
Hạ Tưởng cười, trong lòng đã lĩnh ý.
Câu trước của Cao Tấn Chu là muốn giải thích chuyện lần hắn bị bắt đó, y không có cách nào khác, bất lực, còn câu sau thì ám chỉ, sau này sẽ đối xử cụ thể với từng vấn đề cụ thể, cũng có thể sẽ không hoàn toàn nghe theo ý kiến của gia tộc mà làm việc. Chỉ cần có lợi giữa con đường làm quan của mình và không đắc tội với gia tộc tìm được điểm cân bằng thì y chắc chắn sẽ đồng ý hợp tác với Hạ Tưởng nhiều hơn.
- Cao lão, xây dựng viện an dưỡng và trung tâm hội nghị xong, công việc chủ yếu sẽ hướng về các cơ quan Thành phố và Tỉnh. Tập đoàn Viễn Cảnh cũng phải có người đại diện trong Thành phố và Tỉnh mới được, dù sao cũng phải có quan hệ với các cơ quan trực thuộc Tỉnh và Thành phố. Người đại diện trong Thành phố cháu chưa nghĩ ra, còn phía Tỉnh thì nhờ Phó Chủ tịch tỉnh Cao đại diện, sau này việc liên lạc sẽ dễ triển khai, liên hệ với hội nghị lớn trong Tỉnh, các tổ chức an dưỡng, nghỉ ngơi. Phó Chủ tịch tỉnh Cao là người duy nhất phù hợp rồi.
Ý kiến của Hạ Tưởng đã đưa lợi ích của Cao Tấn Chu và Tập đoàn Viễn Cảnh ghép lại với nhau. Cao Tấn Chu đến tỉnh Yến vốn là vì con đường làm quan của mình, hai là vì chăm sóc Tập đoàn Viễn Cảnh, dù Liên Nhược Hạm chọc giận cả gia tộc, nhưng gia tộc không thể làm việc như trẻ con chơi đồ hàng vì giận mà bỏ mặc Tập đoàn Viễn Cảnh không chăm chút cho nó nữa.
Tất nhiên, hàm ý thâm sâu hơn chính là xây dựng viện an dưỡng và trung tâm hội nghị xong, Cao Tấn Chu đứng ở giữa, mọi hành động không những có thể được gia tộc nhìn nhận, nếu y cư xử và biết cách quan tâm đến sự cân bằng giữa mọi việc, giữa những người khác, vừa đúng dịp có thể mượn cơ hội xây dựng được đường dây quan hệ then chốt rộng rãi trong các cơ quan trực thuộc các tỉnh, đương nhiên Tập đoàn Viễn Cảnh cũng có thể giúp cho y những điều kiện thuận lợi.
Cao Tấn Chu nhìn mắt Hạ Tưởng trong suốt như nước, đoán được suy nghĩ sắp xếp rất khéo léo của mình, trong lòng liền nghĩ chẳng trách hắn được nhiều người yêu thích, nhiều người đến cổ động cho hắn, tất cả đều do Hạ Tưởng sử dụng được hết các ưu thế của nguồn lực, nhưng lại không hoàn toàn vì lợi ích bản thân, hắn biết nghĩ cho người khác, thông minh biết nhượng bộ, tình nguyện nhường phần lợi nhiều hơn cho người khác, còn mình lấy phần ít hơn. Đây chính là điểm thông minh của hắn, khiến cho ai cũng muốn hợp tác với hắn. Rõ ràng là Hạ Tưởng đang chịu thiệt thòi, nhưng những người được hưởng lợi từ hắn thì đều phải thay đổi suy nghĩ về hắn. Trong mắt người khác hắn đã gây được ấn tượng tốt biết việc biết vì tập thể. Về lâu về dài thì càng có nhiều người tình nguyện hợp tác với hắn.
Mạng lưới quan hệ vì thế mà dần dần được hình thành.
Cao lão tuy không phải người trong giới chính trị, nhưng sau nhiều năm, nhìn quen mắt, nghe quen tai, cũng là dạng tâm tư trong sáng, lập tức hiểu ngay tâm ý của Hạ Tưởng, bật cười ha hả, nói:
- Tiểu Hạ à, bây giờ chú mới hiểu, nếu cháu mà theo chú học thiết kế thì đã mai một mất một thiên tài. Phải trong chính trường, cháu mới vươn dài tay chân, mới là đất rộng để múa may.
Cao Tấn Chu cũng tự đáy lòng cảm thán:
- Tiểu Hạ, tôi giờ mới hiểu, quen với cậu càng lâu thì càng phát hiện ra chỗ khác biệt giữa cậu và người khác. Được, sau này nếu trong Tỉnh có mở cuộc hội nghị nào, có sắp xếp kinh phí chung về vấn đề an dưỡng, tôi nhất định cố gắng thuyết phục bọn họ đến công viên Rừng Rậm. Chỉ có thể là cố hết sức, nhưng không dám đảm bảo là nhất định sẽ thành công.
- Chỉ cần môi trường của chúng ta tốt, các hạng mục được thiết kế tốt nhất, thêm vào một số hạng mục tập thể dục và khu vui chơi, cùng với sự trợ giúp của Phó Chủ tịch tỉnh Cao từ trong nói tốt ra, không lo không kín chỗ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Hạ Tưởng rất tự tin vào triển vọng viện an dưỡng và trung tâm hội nghị. Hắn tin thiết kế được qua tay mình, khi đưa ra đều có thể thu hút được sự chú ý của mọi người. Trước mắt, các loại hình an dưỡng, nghỉ ngơi luôn không thể so sánh với hậu thế. Hắn chỉ cần thiết kế vài hạng mục mà hiện tại chưa có thì chắc chắn càng thu hút sự chú ý hơn.
- Còn nữa, ý kiến viện an dưỡng và trung tâm hội nghị, ban đầu là do Phó Chủ tịch tỉnh Mã nêu ra với tôi, tôi nghĩ phải bớt thời gian đến báo cáo một chút với Phó Chủ tịch tỉnh, ông ấy luôn quan tâm đến công viên Rùng Rậm, rất thích môi trường quanh đây.
Hạ Tưởng nói xong, quay ra cười với Cao Tấn Chu.
Trái tim Cao Tấn Chu không chịu nằm yên, đập mạnh trong lồng ngực vài cái.
Lời nói của Hạ Tưởng ám chỉ rất rõ ràng, ý kiến Phó Chủ tịch tỉnh Mã đề ra, một khi chính thức được thực thi, hắn nhất định sẽ ra sức ủng hộ. Với lại, ý trong ý ngoài đều đang nói, nếu có khả năng, hắn có thể trong tối làm dây nối giữa Chủ tịch tỉnh Mã và y.
Trong tỉnh hiện giờ, sức ảnh hưởng của Phó Chủ tịch tỉnh Mã ngày càng rộng, ở Uỷ ban nhân dân tỉnh đứng thứ ba, tiếng nói cũng cực có trọng lượng. Nếu có thể thân cận với Phó Chủ tịch tỉnh Mã, cũng là một cơ hội quý báu khó mà có được.
Hạ Tưởng ơi Hạ Tưởng, thật đúng là lời không làm người kinh ngạc thì chết không yên.
Tuy nhiên trong lòng Cao Tấn Chu lại thích thú, cười ha ha, vỗ lên vai Hạ Tưởng:
- Phó Chủ tịch tỉnh Mã rất tán thưởng cậu, nếu mà có khả năng, cậu tìm thời gian thích hợp báo cáo lên, và nói tôi mời ông ấy ăn cơm.
Cao Tấn Chu đã biểu lộ thái độ, Hạ Tưởng liền gật đầu:
- Nhất định, nhất định.
Đến giữa trưa, Hạ Tưởng liền mời Cao lão và Cao Tấn Chu cùng đến Sâm Lâm Cư dùng cơm.
Công viên Rừng Rậm hiện đã trở thành khu vực phong cảnh trong thành phố Yến, thu hút vô số người dân đến tham quan, tản bộ, nghỉ ngơi, vả lại không khí trong công viên tươi mới, khung cảnh nho nhã, có thể tĩnh tâm vui chơi. Nếu viện an dưỡng và trung tâm hội nghị được xây dựng ở đây, ngoài việc tổ chức, đón tiếp các cuộc hội nghị lớn trực thuộc Tỉnh và Thành phố, viện an dưỡng còn có thể mở cửa đón dân thường, người có tiền muốn nghỉ ngơi cũng có thể trọ trong này vài ngày, thả lỏng mình cũng rất tốt cho sức khoẻ.
Công viên Rừng Rậm đã góp phần không nhỏ trong việc cải thiện chất lượng khí hậu và môi trường thành phố Yến. Có thể nói, Tập đoàn Viễn Cảnh làm được một việc lớn, lợi nước lợi dân. Bây giờ, khi nhắc đến công viên Rừng Rậm, người dân thành phố Yến hầu như đều biết đó là công ích của Tập đoàn Viễn Cảnh. Tuy có thu vé vào cửa nhưng lại không đắt, mọi người có thể chấp nhận được. Dù sao, khí hậu ở thành phố Yến khô hanh, ít mưa, để duy trì thảm cỏ lớn, hồ nước bên trong công viên Rừng Rậm cũng cần một món kinh phí không nhỏ.
Hạ Tưởng hi vọng, viện an dưỡng và trung tâm hội nghị được xây dựng xong, có thể làm tăng nền kinh tế giải trí, giúp cho người dân được trải nghiệm một cuộc sống giải trí, nhẹ nhàng. Trong xã hội bây giờ cuộc sống quá mệt mỏi, gần như nửa cuộc đời là dành để liều mạng kiếm tiền, nửa cuộc đời sau dùng số tiền vất vả kiếm được đó để trị bệnh. Phải luyện thành thói quen sống tốt, kết hợp … biết an dưỡng cũng là một việc thiện tốt.
Nghĩ đến công viên Rừng Rậm, Hạ Tưởng bỗng nhiên nhận thấy, huyện An giờ vẫn chưa có được một công viên ra hồn. Người dân ở huyện ngày thường cũng không có khu vực để giải trí. Cảnh vật tuy có đẹp, nhưng phải leo núi. Nếu xây một công viên có cảnh trí không tồi, cũng có thể mang đến lợi ích thiết thực cho người dân.
Hạ quyết tâm xong, Hạ Tưởng liền quyết định bớt ra thời gian nghiên cứu, sớm thảo ra kiến nghị để trình lên.
Lúc đến Sâm Lâm Cư ăn cơm, vừa đúng lúc Sở Tử Cao cũng có mặt ở đó, hắn vui mừng tiếp đón mấy người Hạ Tưởng.
Sở Tử Cao là sau khi Hạ Tưởng đính hôn rồi mới biết chuyện, tiếc nuối, oán trách Hạ Tưởng không mời hắn một câu, quá coi hắn là người ngoài. Hạ Tưởng giải thích một hồi, nhưng vẫn không làm dịu đi sự nghi hoặc của Sở Tử Cao, hắn vẫn có cảm giác Hạ Tưởng lạnh nhạt với mình. Hắn đang buồn vì không có cơ hội thân với Hạ Tưởng nữa, ai ngờ Hạ Tưởng lại dẫn người tới dùng cơm, khiến hắn vui mừng ra mặt.
Cao lão lấy làm hiếu kỳ khi thấy thái độ quá nhiệt tình của Sở Tử Cao liền hỏi một câu:
- Tiểu Hạ, cậu quen với ông chủ Sở đây à?
- Dạ, có quen ạ. Mà đâu chỉ có quen không thôi, ông chủ Sở đây còn là một nửa bà mối của cháu đấy.
Hạ Tưởng không biết tâm ý lo được lo mất của Sở Tử Cao, liền cười và kể lại chuyện giữa hắn và Tào Thù Lê nhờ có dự án thiết kế quảng trường vui chơi giải trí, rồi hai người ngày càng gần nhau như thế nào.
- Lúc đó, ông chủ Sở đây đã góp phần không nhỏ khi làm cầu nối tình cảm giữa cháu và Tào Thù Lê.
Hạ Tưởng nói vô tư, khiến cho Sở Tử Cao nghe ở tai nhưng lòng lại vui sướng, cuối cùng cũng đã yên tâm trở lại, thì ra Hạ Tưởng vẫn đối đãi với mình như xưa, không có thay đổi. Hắn thầm xúc động, dặn dò mình hàng nghìn lần tuyệt đối không thể để mất người bạn có tiền đồ tươi sáng vô cùng này.
Quan Thần
Thái độ xấu hổ của Hạ Tưởng, trong mắt Cao Lão lại trở thành thái độ khiêm tốn. Cao lão thầm gật đầu hài lòng. Ông cho rằng sau khi trải qua nhiều trắc trở, tinh thần Hạ Tưởng dễ trở nên sa sút, việc Liên Nhược Hàm rời đi cũng gây đả kích lớn cho hắn. Không ngờ hắn vẫn thong dong, bình thản như cũ, với lại từ ý tưởng thiết kế mà hắn vừa góp ý có thể thấy hắn vẫn là hắn như ngày xưa, vẫn có con mắt phi thường và tư duy hơn trước, hoàn toàn không bị sự vẩn đục trong chính trường cướp đi cái tài hoa ấy.
Hạ Tưởng cùng Cao lão tản bộ trong công viên, vừa đi vừa nói về ý tưởng sẽ thực hiện ở đây. Ví dụ như nơi này xây dựng cái gì, ở kia xây cái gì vân vân… dáng điệu như đã có tính toán từ trước khiến cho Cao lão không ngừng khen ngợi. Tuổi tác còn trẻ mà đã có khả năng phán đoán, xử trí tốt như vậy. Ông quả nhiên là không nhìn lầm Hạ Tưởng
Hai người nói chuyện cũng gần một tiếng đồng hồ rồi, Hạ Tưởng nói nhiều đến nỗi miệng mồm khô khốc, cuối cũng mệt quá nói:
- Cao lão, cháu thao thao bất tuyệt nửa ngày rồi, múa rìu qua mắt thợ cũng múa đủ rồi, nên tạm nghỉ một chút nhé.
Cao lão cười đầy thâm ý:
- Tiểu Hạ, không phải chú nói cháu, nhưng mà cháu quá bên trọng bên khinh rồi. Ngày trước, Tập đoàn Viễn Cảnh mời cháu thiết kế công viên Rừng Rậm này, cháu lại từ chối lên từ chối xuống, cuối cùng chẳng từ chối được nữa đành phải đồng ý, mà cũng không hết mình như bây giờ. Biểu hiện hôm nay tốt hơn bình thường, có lý do gì không vậy?
Hạ Tưởng cười ha ha, Cao lão cũng giống với đứa trẻ già dặn. Đây chẳng phải là đã biết nhưng lại cố tình hỏi sao? Hắn nhìn Cao Tấn Chu một cái, ngại ngùng cười:
- Đây là do Tổng giám đốc Liên không ở trong thành phố Yến, cô ấy nhờ cháu chăm sóc Cao lão. Cháu sợ Cao lão cố sức, cố nghĩ, nhỡ mà mệt thật thì không tốt nên cháu muốn giúp Cao lão giảm bớt muộn phiền, suy nghĩ nhiều hơn một chút thôi.
- Ha ha…!
Cao lão vui vẻ cười sảng khoái.
- Chỉ cần cậu hết sức là được, tôi không cần biết là cậu vì tôi hay là vì ai? Hôm nay tôi gọi Cao Tấn Chu tới là muốn bắc dây nối để hai người hiểu nhau, đừng có xảy ra hiểu lầm gì là được rồi.
Cao Tấn Chu đến cũng là vì lễ đính hôn lần trước đã mang đến cho y sự ngạc nhiên rất lớn.
Cao Tấn Chu rất rõ hắn có thể được điều về đây đều là nhờ gia tộc giúp đỡ, nhưng sau khi được điều về, có đứng vững được hay không, có thể mở ra cục diện hay không đều phải dựa vào bản lĩnh và thủ đoạn của bản thân. Ở nhiều tỉnh khác nhau, gia tộc đều có người làm chính trị tại các tỉnh đó, nhưng cuối cùng cũng chỉ vài người thăng được chức, tại sao vậy? Chính là vì khi làm đến cấp Phó tỉnh rồi, muốn tiến thêm nữa thì không chỉ cần có người ở trên đỡ, còn cần phải có thành tích thực sự, còn phải khiến người khác khuất phục.
Cấp dưới không có ai phục mình, lại không có thành tích lớn, ngay nơi mình đang tại chức cũng không có đường dây quen biết thì cho dù có quen với nhân vật tầm cỡ thì cũng không thể tự nảy mầm vươn lên chức tước cao. Không cần nói là Chủ tịch tỉnh hay Bí thư tỉnh uỷ, chỉ cần muốn sắp xếp bất kỳ một chức vụ Uỷ viên thường vụ Tỉnh uỷ thôi, trung ương cũng phải tôn trọng ý kiến của địa phương. Không thể đề bạt cho một người không có đường dây, không được kính phục. Leo đến cấp Phó tỉnh rồi, nếu bản thân không đủ cứng cáp, có muốn đỡ thì cũng không đỡ dậy được.
Cao Tấn Chu còn trẻ, còn muốn vùng vẫy. Nên sau khi hắn nhìn thấy sức ảnh hưởng của Hạ Tưởng mới biết rằng ngày xưa mình đã đánh giá thấp hắn. Với người khác có những chuyện là không thể, nhưng với Hạ Tưởng thì lại có thể xảy ra. Với Hạ Tưởng không thể dùng lý thuyết thường để đong đo, vì hắn là một cơ số lạ, là một kẻ quái thai thông minh tuyệt đỉnh, vừa có tài năng thiết kế, lại có thể như cá gặp nước trên chính trường.
Cao Tấn Chu không phải là chưa từng gặp qua người tuổi trẻ có trí, nhưng theo thời gian lớn lên, họ lại bị lẫn vào số chung giống với những người khác.
Hạ Tưởng có phải là người thiếu niên có trí hay không y không rõ, nhưng y cảm thấy hiếu kỳ khi thấy Hạ Tưởng trẻ như vậy, đã có thể từ trong cục diện hỗn độn, phức tạp luôn tìm được vị trí có lợi nhất cho mình. Từ chuyện Hạ Tưởng bị bắt, rồi đến chuyện hắn thong dong thoát thân, Cao Tấn Chu bắt đầu đối với Hạ Tưởng từ hiếu kỳ chuyển sang không thể nắm bắt, đến khi lễ đính hôn diễn ra rồi, y bắt đầu tôn Hạ Tưởng lên hàng khâm phục.
Không sai, một Phó chủ tịch tỉnh, từ tận trong lòng khâm phục Hạ Tưởng.
Hiển nhiên, việc Cao Tấn Chu khâm phục Hạ Tưởng ít nhiều cũng chịu sự hỗn tạp do Cao lão quá yêu thích Hạ Tưởng ảnh hưởng, nhưng nguyên tố nhiều nhất vẫn là Hạ Tưởng quá ưu tú, và sức ảnh hưởng không tưởng của hắn. Nghĩ mà coi, Phó Chủ tịch tỉnh Mã với sự chí tôn của Uỷ viên thường vụ Tỉnh uỷ đã đích thân đến dự lễ đính hôn của Hạ Tưởng, khó có thể hình dung cảm giác kinh ngạc của Cao Tấn Chu. Với lại, nhìn bàn tiệc ngồi kín chỗ các thành viên Thường vụ thành uỷ, lại thêm sự góp mặt của vị Thị trưởng đương nhiệm của cả một thành phố, Cao Tấn Chu không thể không thừa nhận rằng, mình đương là Phó chủ tịch tỉnh, dù có cử hành lễ kết hôn, cũng chưa chắc mời được hết các nhân vật đủ các cấp tới tham dự.
Bởi mối quan hệ giữa Cao lão và Hạ Tưởng, bởi Cao Tấn Chu muốn lập thành tích tại thành phố Yến, sau khi về nhà suy nghĩ cặn kẽ, cuối cùng hắny quyết định sẽ lợi dụng triệt để ưu thế của mối quan hệ tốt đẹp giữa Cao lão và Hạ Tưởng, trước khi mối quan hệ giữa Hạ Tưởng và gia tộc mình trở nên gay gắt hơn, tiếp cận làm thân với Hạ Tưởng, cho dù không trở thành bạn tri kỷ, thì cũng đạt được mục đích tương trợ, mượn sức lẫn nhau, dù ở vào mức thấp nhất cũng không thể trở thành kẻ thù được.
Một Phó chủ tịch tỉnh sợ trở thành kẻ thù của một Phó chủ tịch huyện, khi nghĩ đến điều này Cao Tấn Chu không thấy buồn cười chút nào cả, lại càng không thấy hổ thẹn, chỉ là cảm giác nặng nề. Bí thư Tỉnh uỷ quản lý cả một vùng còn không làm gì được Hạ Tưởng, hắn chẳng qua chỉ là một Phó chủ tịch tỉnh xếp hạng gần cuối, lại là kẻ hàng không từ trên Bắc Kinh xuống, không có tư cách tự cao tự đại ở tỉnh Yến này.
Ở tỉnh Yến, người từ Bắc Kinh đến hay còn gọi là phái Bắc Kinh gồm có ba người, y, Mã Vạn Chính, Tiền Cẩm Tùng. Trong đó Phó chủ tịch tỉnh Mã và Trưởng ban thư ký Tiền là Uỷ viên thưởng vụ, còn y là Phó chủ tịch tỉnh bình thường, lại trẻ tuổi nhất. Giữa ba người này lại không đoàn kết, và y nhận thấy rằng, không cần biết là thế lực bản địa ngay tại tỉnh Yến hay Uỷ viên thường vụ từ tỉnh ngoài bị điều đến, đều có chung bản năng bài xích đối với người của phái Bắc Kinh.
Phó chủ tịch tỉnh Mã còn đỡ hơn một chút, tuy là thuộc phái Bắc Kinh, nhưng không bị rớt trực tiếp từ Bắc Kinh xuống, mà là điều từ tỉnh khác đến đây, thời gian ở đây cũng là lâu nhất nên có chút nền móng. Tiền Cẩm Tùng tuy là Uỷ viên thường vụ, Trưởng ban thư ký, thời gian ngụ tại tỉnh Yến cũng không ngắn nhưng sức ảnh hưởng không đáng, gần như lúc mới đến, cũng chỉ phát biểu nhẹ nhàng khi có chuyện lớn cần họp bàn.
Người tỉnh Yến bảo thủ, tư tưởng hơi truyền thống. Thích cái cũ hơn, quan niệm phân biệt khu vực rõ rệt, có thể là do ngày trước người bị điều từ Bắc Kinh đến quá ngạo mạn. Nói chung lại là gần như tất cả các quan chức tại tỉnh Yến đều không có cảm tình với quan chức từ Bắc Kinh chuyển đến. Trong công việc, Cao Tấn Chu lĩnh hội sâu sắc cái bất lực khó chịu của cảnh lệnh trên ra, dưới không phục tùng. Nhiều tên quan chức tươi cười đón tiếp y, thốt ra những lời ngon ngọt, nịnh bợ, nhưng chỉ mới quay lưng thôi đã bỏ mặc chỉ thị của y ra đằng sau não. Đợi khi nào y hỏi tới thì nhăn nhó cái mặt kêu than, lôi ra hàng đống lý do, nói chung luôn tổng kết lại một câu: Nhiều khó khăn quá, công việc không thuận lợi, không dễ thực hiện, Phó chủ tịch tỉnh Cao à, anh xem làm thế nào đây?
Y còn có thể làm gì được? Y cũng đành bó tay! Y không thể giáng chức người ta, lại không có quyền lên tiếng về tiền đồ của họ. Y chỉ còn cách giả bộ nghiêm mặt, nghiêm khắc phê bình vài câu cho xong việc mà thôi.
Nghi lễ đính hôn qua đi, tuy Cao lão không nói gì, nhưng Cao Tấn Chu biết người có thể làm cho bố mình kinh ngạc không nhiều. Cái ông Sử lão kia chắc chắn là không phải là người tầm thường. Y cũng hiếu kỳ hỏi bố mình, nhưng Cao lão chỉ lắc đầu, không hồi đáp. Cao Tấn Chu biết bố mình đã không trả lời thì có hỏi nữa cũng không hỏi ra kết quả nên không hỏi thêm nữa. Có điều trong lòng lại càng đề cao Hạ Tưởng hơn. Người khiến bố mình kinh ngạc còn phải xem trọng Hạ Tưởng, vậy thì nếu y còn không mau xúc tiến mối quan hệ với Hạ Tưởng thì giống như đã bỏ qua cơ hội tốt, bỏ qua nhân lực tốt không dùng tới.
Khi y nghe Cao lão nói muốn đi gặp Hạ Tưởng, bàn về việc xây dựng viện an dưỡng và trung tâm hội nghị trong công viên Rừng Rậm, y không chút do dự đề nghị cho đi cùng gặp Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng nghe Cao lão nói muốn làm cầu nối giữa mình và Cao Tấn Chu, thì lập tức đoán ra ngay ý định của y. Hắn không phải là bài xích việc hợp tác với Cao Tấn Chu, duy trì quan hệ hợp tác trong mức độ có hạn, lợi người lợi ta đối với cả đôi bên đều là chuyện tốt. Hắn cũng hiểu lập trường của Cao Tấn Chu, bị kẹt giữa gia tộc và tỉnh Yến, thật khó cư xử.
- Cao lão nói quá lời rồi, cháu coi chú là người bề trên, cũng không coi Chủ tịch tỉnh Cao là người ngoài. Với lại, giữa cháu và Chủ tịch Cao cũng không có mâu thuẫn, không có hiểu lầm gì.
Hạ Tưởng cười, nhìn sang Cao Tấn Chu:
- Anh nói xem, Phó Chủ tịch Cao?
Cao Tấn Chu hiểu ý của Hạ Tưởng, cậu ta không trách mình việc lần trước không giúp, cũng hiểu cho cái khó xử của mình, nên y cười đáp lại:
- Người trong chính trường, không theo ý mình được, có điều cũng có lúc đặt mình bên ngoài.Quân mệnh có thứ không thể không nghe.
Hạ Tưởng cười, trong lòng đã lĩnh ý.
Câu trước của Cao Tấn Chu là muốn giải thích chuyện lần hắn bị bắt đó, y không có cách nào khác, bất lực, còn câu sau thì ám chỉ, sau này sẽ đối xử cụ thể với từng vấn đề cụ thể, cũng có thể sẽ không hoàn toàn nghe theo ý kiến của gia tộc mà làm việc. Chỉ cần có lợi giữa con đường làm quan của mình và không đắc tội với gia tộc tìm được điểm cân bằng thì y chắc chắn sẽ đồng ý hợp tác với Hạ Tưởng nhiều hơn.
- Cao lão, xây dựng viện an dưỡng và trung tâm hội nghị xong, công việc chủ yếu sẽ hướng về các cơ quan Thành phố và Tỉnh. Tập đoàn Viễn Cảnh cũng phải có người đại diện trong Thành phố và Tỉnh mới được, dù sao cũng phải có quan hệ với các cơ quan trực thuộc Tỉnh và Thành phố. Người đại diện trong Thành phố cháu chưa nghĩ ra, còn phía Tỉnh thì nhờ Phó Chủ tịch tỉnh Cao đại diện, sau này việc liên lạc sẽ dễ triển khai, liên hệ với hội nghị lớn trong Tỉnh, các tổ chức an dưỡng, nghỉ ngơi. Phó Chủ tịch tỉnh Cao là người duy nhất phù hợp rồi.
Ý kiến của Hạ Tưởng đã đưa lợi ích của Cao Tấn Chu và Tập đoàn Viễn Cảnh ghép lại với nhau. Cao Tấn Chu đến tỉnh Yến vốn là vì con đường làm quan của mình, hai là vì chăm sóc Tập đoàn Viễn Cảnh, dù Liên Nhược Hạm chọc giận cả gia tộc, nhưng gia tộc không thể làm việc như trẻ con chơi đồ hàng vì giận mà bỏ mặc Tập đoàn Viễn Cảnh không chăm chút cho nó nữa.
Tất nhiên, hàm ý thâm sâu hơn chính là xây dựng viện an dưỡng và trung tâm hội nghị xong, Cao Tấn Chu đứng ở giữa, mọi hành động không những có thể được gia tộc nhìn nhận, nếu y cư xử và biết cách quan tâm đến sự cân bằng giữa mọi việc, giữa những người khác, vừa đúng dịp có thể mượn cơ hội xây dựng được đường dây quan hệ then chốt rộng rãi trong các cơ quan trực thuộc các tỉnh, đương nhiên Tập đoàn Viễn Cảnh cũng có thể giúp cho y những điều kiện thuận lợi.
Cao Tấn Chu nhìn mắt Hạ Tưởng trong suốt như nước, đoán được suy nghĩ sắp xếp rất khéo léo của mình, trong lòng liền nghĩ chẳng trách hắn được nhiều người yêu thích, nhiều người đến cổ động cho hắn, tất cả đều do Hạ Tưởng sử dụng được hết các ưu thế của nguồn lực, nhưng lại không hoàn toàn vì lợi ích bản thân, hắn biết nghĩ cho người khác, thông minh biết nhượng bộ, tình nguyện nhường phần lợi nhiều hơn cho người khác, còn mình lấy phần ít hơn. Đây chính là điểm thông minh của hắn, khiến cho ai cũng muốn hợp tác với hắn. Rõ ràng là Hạ Tưởng đang chịu thiệt thòi, nhưng những người được hưởng lợi từ hắn thì đều phải thay đổi suy nghĩ về hắn. Trong mắt người khác hắn đã gây được ấn tượng tốt biết việc biết vì tập thể. Về lâu về dài thì càng có nhiều người tình nguyện hợp tác với hắn.
Mạng lưới quan hệ vì thế mà dần dần được hình thành.
Cao lão tuy không phải người trong giới chính trị, nhưng sau nhiều năm, nhìn quen mắt, nghe quen tai, cũng là dạng tâm tư trong sáng, lập tức hiểu ngay tâm ý của Hạ Tưởng, bật cười ha hả, nói:
- Tiểu Hạ à, bây giờ chú mới hiểu, nếu cháu mà theo chú học thiết kế thì đã mai một mất một thiên tài. Phải trong chính trường, cháu mới vươn dài tay chân, mới là đất rộng để múa may.
Cao Tấn Chu cũng tự đáy lòng cảm thán:
- Tiểu Hạ, tôi giờ mới hiểu, quen với cậu càng lâu thì càng phát hiện ra chỗ khác biệt giữa cậu và người khác. Được, sau này nếu trong Tỉnh có mở cuộc hội nghị nào, có sắp xếp kinh phí chung về vấn đề an dưỡng, tôi nhất định cố gắng thuyết phục bọn họ đến công viên Rừng Rậm. Chỉ có thể là cố hết sức, nhưng không dám đảm bảo là nhất định sẽ thành công.
- Chỉ cần môi trường của chúng ta tốt, các hạng mục được thiết kế tốt nhất, thêm vào một số hạng mục tập thể dục và khu vui chơi, cùng với sự trợ giúp của Phó Chủ tịch tỉnh Cao từ trong nói tốt ra, không lo không kín chỗ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Hạ Tưởng rất tự tin vào triển vọng viện an dưỡng và trung tâm hội nghị. Hắn tin thiết kế được qua tay mình, khi đưa ra đều có thể thu hút được sự chú ý của mọi người. Trước mắt, các loại hình an dưỡng, nghỉ ngơi luôn không thể so sánh với hậu thế. Hắn chỉ cần thiết kế vài hạng mục mà hiện tại chưa có thì chắc chắn càng thu hút sự chú ý hơn.
- Còn nữa, ý kiến viện an dưỡng và trung tâm hội nghị, ban đầu là do Phó Chủ tịch tỉnh Mã nêu ra với tôi, tôi nghĩ phải bớt thời gian đến báo cáo một chút với Phó Chủ tịch tỉnh, ông ấy luôn quan tâm đến công viên Rùng Rậm, rất thích môi trường quanh đây.
Hạ Tưởng nói xong, quay ra cười với Cao Tấn Chu.
Trái tim Cao Tấn Chu không chịu nằm yên, đập mạnh trong lồng ngực vài cái.
Lời nói của Hạ Tưởng ám chỉ rất rõ ràng, ý kiến Phó Chủ tịch tỉnh Mã đề ra, một khi chính thức được thực thi, hắn nhất định sẽ ra sức ủng hộ. Với lại, ý trong ý ngoài đều đang nói, nếu có khả năng, hắn có thể trong tối làm dây nối giữa Chủ tịch tỉnh Mã và y.
Trong tỉnh hiện giờ, sức ảnh hưởng của Phó Chủ tịch tỉnh Mã ngày càng rộng, ở Uỷ ban nhân dân tỉnh đứng thứ ba, tiếng nói cũng cực có trọng lượng. Nếu có thể thân cận với Phó Chủ tịch tỉnh Mã, cũng là một cơ hội quý báu khó mà có được.
Hạ Tưởng ơi Hạ Tưởng, thật đúng là lời không làm người kinh ngạc thì chết không yên.
Tuy nhiên trong lòng Cao Tấn Chu lại thích thú, cười ha ha, vỗ lên vai Hạ Tưởng:
- Phó Chủ tịch tỉnh Mã rất tán thưởng cậu, nếu mà có khả năng, cậu tìm thời gian thích hợp báo cáo lên, và nói tôi mời ông ấy ăn cơm.
Cao Tấn Chu đã biểu lộ thái độ, Hạ Tưởng liền gật đầu:
- Nhất định, nhất định.
Đến giữa trưa, Hạ Tưởng liền mời Cao lão và Cao Tấn Chu cùng đến Sâm Lâm Cư dùng cơm.
Công viên Rừng Rậm hiện đã trở thành khu vực phong cảnh trong thành phố Yến, thu hút vô số người dân đến tham quan, tản bộ, nghỉ ngơi, vả lại không khí trong công viên tươi mới, khung cảnh nho nhã, có thể tĩnh tâm vui chơi. Nếu viện an dưỡng và trung tâm hội nghị được xây dựng ở đây, ngoài việc tổ chức, đón tiếp các cuộc hội nghị lớn trực thuộc Tỉnh và Thành phố, viện an dưỡng còn có thể mở cửa đón dân thường, người có tiền muốn nghỉ ngơi cũng có thể trọ trong này vài ngày, thả lỏng mình cũng rất tốt cho sức khoẻ.
Công viên Rừng Rậm đã góp phần không nhỏ trong việc cải thiện chất lượng khí hậu và môi trường thành phố Yến. Có thể nói, Tập đoàn Viễn Cảnh làm được một việc lớn, lợi nước lợi dân. Bây giờ, khi nhắc đến công viên Rừng Rậm, người dân thành phố Yến hầu như đều biết đó là công ích của Tập đoàn Viễn Cảnh. Tuy có thu vé vào cửa nhưng lại không đắt, mọi người có thể chấp nhận được. Dù sao, khí hậu ở thành phố Yến khô hanh, ít mưa, để duy trì thảm cỏ lớn, hồ nước bên trong công viên Rừng Rậm cũng cần một món kinh phí không nhỏ.
Hạ Tưởng hi vọng, viện an dưỡng và trung tâm hội nghị được xây dựng xong, có thể làm tăng nền kinh tế giải trí, giúp cho người dân được trải nghiệm một cuộc sống giải trí, nhẹ nhàng. Trong xã hội bây giờ cuộc sống quá mệt mỏi, gần như nửa cuộc đời là dành để liều mạng kiếm tiền, nửa cuộc đời sau dùng số tiền vất vả kiếm được đó để trị bệnh. Phải luyện thành thói quen sống tốt, kết hợp … biết an dưỡng cũng là một việc thiện tốt.
Nghĩ đến công viên Rừng Rậm, Hạ Tưởng bỗng nhiên nhận thấy, huyện An giờ vẫn chưa có được một công viên ra hồn. Người dân ở huyện ngày thường cũng không có khu vực để giải trí. Cảnh vật tuy có đẹp, nhưng phải leo núi. Nếu xây một công viên có cảnh trí không tồi, cũng có thể mang đến lợi ích thiết thực cho người dân.
Hạ quyết tâm xong, Hạ Tưởng liền quyết định bớt ra thời gian nghiên cứu, sớm thảo ra kiến nghị để trình lên.
Lúc đến Sâm Lâm Cư ăn cơm, vừa đúng lúc Sở Tử Cao cũng có mặt ở đó, hắn vui mừng tiếp đón mấy người Hạ Tưởng.
Sở Tử Cao là sau khi Hạ Tưởng đính hôn rồi mới biết chuyện, tiếc nuối, oán trách Hạ Tưởng không mời hắn một câu, quá coi hắn là người ngoài. Hạ Tưởng giải thích một hồi, nhưng vẫn không làm dịu đi sự nghi hoặc của Sở Tử Cao, hắn vẫn có cảm giác Hạ Tưởng lạnh nhạt với mình. Hắn đang buồn vì không có cơ hội thân với Hạ Tưởng nữa, ai ngờ Hạ Tưởng lại dẫn người tới dùng cơm, khiến hắn vui mừng ra mặt.
Cao lão lấy làm hiếu kỳ khi thấy thái độ quá nhiệt tình của Sở Tử Cao liền hỏi một câu:
- Tiểu Hạ, cậu quen với ông chủ Sở đây à?
- Dạ, có quen ạ. Mà đâu chỉ có quen không thôi, ông chủ Sở đây còn là một nửa bà mối của cháu đấy.
Hạ Tưởng không biết tâm ý lo được lo mất của Sở Tử Cao, liền cười và kể lại chuyện giữa hắn và Tào Thù Lê nhờ có dự án thiết kế quảng trường vui chơi giải trí, rồi hai người ngày càng gần nhau như thế nào.
- Lúc đó, ông chủ Sở đây đã góp phần không nhỏ khi làm cầu nối tình cảm giữa cháu và Tào Thù Lê.
Hạ Tưởng nói vô tư, khiến cho Sở Tử Cao nghe ở tai nhưng lòng lại vui sướng, cuối cùng cũng đã yên tâm trở lại, thì ra Hạ Tưởng vẫn đối đãi với mình như xưa, không có thay đổi. Hắn thầm xúc động, dặn dò mình hàng nghìn lần tuyệt đối không thể để mất người bạn có tiền đồ tươi sáng vô cùng này.
Quan Thần
Đánh giá:
Truyện Quan Thần
Story
Chương 324: Đánh cờ
10.0/10 từ 34 lượt.