Quan Thần
Chương 251: Một mặt yêu nghiệt của Liên Nhược Hạm
- Có thể ngủ được bao nhiêu thì cứ ngủ. Hiếm khi thấy anh ngủ ngon như vậy. Cũng vừa lúc cuối tuần, ngủ nhiều cho khỏe.
Vệ Tân giành nói trước, lại liếc Liên Nhược Hạm nói tiếp:
- Tổng giám đốc Liên nói cứ để anh ngủ tới tận tối luôn mới tốt, vừa lúc ở lại cùng ăn tối.
Liên Nhược Hạm đang làm canh, cô xếp mấy cái bát lên bàn, nói với Hạ Tưởng:
- Nếm thử tay nghề của em một chút. Trước kia em bị bắt buộc học nấu nướng không ít, nói là giáo trình thục nữ gì gì đó, lúc ấy còn rất phản cảm, hiện tại mới biết được, học thêm một nghề cũng có nhiều ích lợi.
Hạ Tưởng nhớ lại Mai Hiểu Lâm cũng nhắc tới giáo dục thục nữ. Xem ra trong các đại gia tộc chân chính, việc bồi dưỡng con cái cực kỳ được chú ý, đều có một số tri thức và kỹ năng bắt buộc phải học. Bởi vậy nghĩ đến con cái nhà giàu ở kiếp sau, ngoại trừ tiêu xài và kiêu ngạo thì chỉ có hai bàn tay trắng, vậy mà còn tự xưng là giàu có, thật sự vừa buồn cười vừa buồn bực.
Cái gọi là nhà quyền quý không phải cứ có tiền là có thể xưng là nhà quyền quý. Nhà quyền quý là nhà có thế lực, có gia môn gia quy, mà càng quan trọng hơn là phải có gia giáo. Không có gia giáo và quy củ của đại gia tộc mà chỉ có tiền, vậy chỉ là nhà giàu mới nổi mà thôi.
Muốn trở thành nhà quyền quý thường cần rất nhiều thế hệ tích lũy của cải và tri thức lắng đọng thành. Mà nhà quyền quý từ trước tới giờ đều là gia quy rất nghiêm ngặt, khó sửa đổi. Cũng chính vì vậy, Hạ Tưởng mới biết giữa hắn và Liên Nhược Hạm cách xa nhau trăm núi ngàn sông, cũng giống như huyện Bá và Bắc Kinh trước khi nối thông đường núi, xa cách vô cùng.
Hạ Tưởng được Liên Nhược Hạm và Vệ Tân ân cần chiêu đãi, ngồi ghế chủ tọa ăn cơm, hưởng thụ đãi ngộ của ông chủ gia đình.
Sau khi ăn xong. Hạ Tưởng lại giống lần trước, đi tản bộ với Liên Nhược Hạm.
Liên Nhược Hạm lớn mật và thuần thục khoác tay hắn, ngả đầu vào vai hắn, khẽ nói:
- Hai người với nhau thật là tốt...
Nàng tiên từng trong trẻo như mặt trăng trên bầu trời đêm, vừa thanh cao vừa lạnh lùng, hiện tại đã hoàn toàn rơi vào trần gian, trở thành một con chim nhỏ nép mình vào Hạ Tưởng như một thiếu nữ bình thường nhất. Hạ Tưởng vuốt tóc cô, cười nói:
- Không ngờ em cũng có lúc dịu dàng như thế này. Nhớ lại lúc lần đầu tiên em lái Land Rover, kiêu ngạo hoành hành ở thảo nguyên, sao có thể nghĩ đến em và anh lại có ngày hôm nay?
- Em có thể ngay từ khi thấy em lần đầu tiên, anh đã bắt đầu có chủ ý xấu đối với em, chủ định đánh cắp trái tim em.
Liên Nhược Hạm cũng học được bài đá bóng, lập tức đổ hết trách nhiệm lên đầu Hạ Tưởng.
- Không phải chứ!
Hạ Tưởng tỏ vẻ cường điệu:
- Cực kỳ oan uổng. Quả thật là em hủy sự trong sạch của anh. Anh là một người đàn ông đường đường chính chính, phóng khoáng tự nhiên, sao có thể làm loại việc lén lút như thế được.
- Sao lại không chứ? Đừng có dám làm không dám nhận.
Liên Nhược Hạm vẻ mặt quật cường, nghiêm mặt nhìn thẳng vào Hạ Tưởng:
- Anh đã lợi dụng em rất nhiều lần, đừng tưởng rằng em không biết. Em chỉ thấy anh là đứa con nít ranh nên mới nhường anh xem anh chơi thế nào thôi, muốn xem anh có thể thông minh tới khi nào.
- Vậy có phải cho đến giờ anh vẫn thông minh không?
Hạ Tưởng thấy khuôn mặt của Liên Nhược Hạm chìm trong ráng chiều, hiện lên một vẻ đẹp thánh khiết khiến người ta say mê, không kìm nổi xúc động cúi xuống hôn lên trán cô.
Liên Nhược Hạm đỏ mặt, tuy nhiên vẫn đánh bạo nói:
- Có bản lĩnh thì hôn lên môi em này!
Hôn môi là loại chuyện mà bất cứ người đàn ông nào cũng có bản lĩnh, Hạ Tưởng cũng không ngoại lệ. Hắn không chút do dự cúi xuống hôn, bỗng nhiên thấy mắt bị che, Liên Nhược Hạm nhảy sang bên cạnh, giơ tay ra chặn miệng Hạ Tưởng. Hạ Tưởng cảm thấy trong miệng có cái gì đó, đưa tay lên bắt thì Liên Nhược Hạm đã nhảy tránh đi.
- Cái gì vậy?
Hạ Tưởng cảm giác thấy miệng dinh dính, còn có mùi thơm. Hắn giơ tay lên sờ xem, lại thấy tay toàn màu đỏ. Hắn hoảng sợ:
- Máu của ai?
Nhưng hắn lập tức cảm thấy không đúng, máu không dính như vậy, cũng không thơm như vậy. Hắn liền bật đuổi theo Liên Nhược Hạm, vừa đuổi vừa hô:
- Đứng lại, đừng chạy! Đây là cái gì? Mau nói cho anh.
- Ngốc thế, là son môi!
Liên Nhược Hạm chạy vào trong rừng cây, không thấy bóng dáng đâu cả.
- Em bôi son môi lên miệng anh làm gì?
Hạ Tưởng khó hiểu. Nếu muốn trêu ghẹo thì hẳn là nên dùng kẹo cao su gì đó chứ, sao lại cố tình dùng son môi?
- Bôi son vào mặt anh, cho anh không còn mặt mũi gặp người khác nữa.
- Biện pháp không tốt, anh rửa sạch ngay.
- Anh dám!
Giọng nói uy hiếp của Liên Nhược Hạm truyền tới từ trong rừng:
- Em cũng bôi cả son lên người anh. Nếu anh trở về tìm cô bé Lê, khẳng định sẽ không thể giải thích được.
- Em xấu quá đi mất. Anh ăn mặc thế này làm sao ra khỏi cửa được chứ?
Hạ Tưởng dở khóc dở cười.
- Không hề gì. Tối nay em đưa anh đi chợ, mua cho anh mấy bộ mới.
Bị lừa, hóa ra Liên Nhược Hạm đã tính toán kế hoạch từ trước. Hạ Tưởng đành phải nhận thua:
- Được rồi, hôm nay anh vốn không có tính toán gì. Em thì chỉ toàn nghĩ chuyện xấu thôi. Quần áo mới cũng không cần mua đâu, tắm rửa qua là được.
Liên Nhược Hạm xuất hiện từ sau một thân cây, vẻ mặt đắc ý:
- Anh tính kế em, chẳng lẽ em không thể tính kế anh một lần sao? Quần áo mới thì vẫn phải mua, không mua không được. Nếu anh không nghe lời, em xé nát hết quần áo trên người anh.
Quá xấu đi. Hạ Tưởng giật mình nhìn Liên Nhược Hạm, phát hiện cô cười tinh nghịch, trông rất quyến rũ. Hắn liền nhào tới, ôm cô vào ngực:
- Xem anh xử lý em như thế nào đây.
Liên Nhược Hạm cũng không giãy dụa, nương theo Hạ Tưởng. Hai người hôn nhau, môi vừa dính vào nhau, còn chưa kịp cảm giác gì đã nghe thấy giọng của Vệ Tân từ xa truyền tới:
- Tổng giám đốc Liên, có điện thoại.
Liên Nhược Hạm đẩy Hạ Tưởng ra:
- Anh thật không có phúc.
Hạ Tưởng giả vờ thở dài:
- Anh thật là may mắn, may mà không thất thân (không giữ được thân mình).
- Anh...
Liên Nhược Hạm tức giận nhưng vẫn phải vội vàng chạy đi nghe điện thoại.
Là Cao lão tìm Liên Nhược Hạm, nói là rất có thể thành phố Yến sẽ đề xuất di dời nhà máy dược và nhà máy thép trong mùa thu năm nay. Bởi vì nửa cuối năm nay, quốc gia sẽ đưa ra chính sách tăng mạnh chỉnh đốn và cải cách đối với các công ty, xí nghiệp gây ô nhiễm môi trường lớn. Cái nhìn của Cao lão là, tỉnh Yến là một tỉnh khá bảo thủ, từ trước tới giờ vẫn theo sát đường lối của quốc gia. Một khi chính sách của quốc gia thay đổi, tỉnh Yến khẳng định sẽ có phản ứng đầu tiên.
Như vậy nhà máy thép và nhà máy dược thành phố Yến sẽ phải di dời theo chính sách của quốc gia, khẳng định sẽ được xếp hàng đầu tiên trong kế hoạch công tác của Ủy ban nhân dân thành phố Yến. Tập đoàn Viễn Cảnh hẳn là nên sớm có chuẩn bị.
Buông điện thoại, Liên Nhược Hạm trầm tư một lát, hỏi Hạ Tưởng:
- Ý của anh thế nào?
- Tất nhiên là phải sớm chuẩn bị thỏa đáng. Nếu chẳng may bị người khác đoạt trước chẳng phải là cốc mò cò xơi sao? Anh phỏng chừng Tập đoàn Đạt Tài đã nhìn chằm chằm mảnh đất ngon lành này, còn cả bất động sản Lĩnh Tiên cũng sẽ nhắm vào không biết chừng.
Hạ Tưởng còn có một tầng lo lắng khác:
- Bước tiếp theo khả năng Thị trưởng Trần sẽ tiếp nhận chức vụ Bí thư. Nếu chẳng may lúc đó Ủy ban nhân dân đổi một Thị trưởng khác không nói chuyện được, vậy chúng ta sẽ rất bị động.
- Việc này không cần lo lắng. Có Phó chủ tịch tỉnh Cao ở đây, chính là cần anh ta giải quyết phương diện phiền toái này. Hơn nữa lúc đó Tập đoàn Viễn Cảnh và Ủy ban nhân dân thành phố Yến ký kết hiệp nghị khai phá công viên Rừng Rậm còn có một hiệp nghị phụ, chính là Tập đoàn Viễn Cảnh có quyền ưu tiên khai phá đối với mảnh đất của nhà máy thép và nhà máy dược.
Liên Nhược Hạm cũng không coi việc này là quan trọng. Có lẽ từ nhỏ tới lớn cô đều luôn thuận buồm xuôi gió, cũng có lẽ cô không biết sự tình trong quan trường có thể thay đổi trong nháy mắt. Ủy ban nhân dân ký kết hiệp nghị nhưng hiệp nghị đó cũng có thể trở thành tờ giấy vụn bất cứ lúc nào.
"Quên đi, việc này cũng không cần cô quan tâm nhiều" Hạ Tưởng nghĩ thầm, đến lúc đó có biến hóa gì, hắn cứ âm thầm giúp cô chu toàn từng bước đi là được. Trước kia cô đã giúp mình nhiều, giờ mình giúp lại cô cũng là lẽ bình thường.
Hơn nữa, với quan hệ hiện tại không phân rõ trắng hay đen của hai người, người này giúp người kia kỳ thật cũng tương đương tự giúp mình.
Vừa lúc Hạ Tưởng muốn nói với Liên Nhược Hạm về đề nghị của Mã Vạn Chính, tuy nhiên có Vệ Tân ở một bên, hắn không muốn để Vệ Tân nghe thấy liền nói:
- Vệ Tân, thời tiết bên ngoài rất tốt, sao em không ra ngoài tản bộ?
- Không đi!
Vệ Tân rất kiên quyết nói:
- Em đi một mình chẳng có gì thú vị, thà nói chuyện với Tổng giám đốc Liên còn hơn. Này, không phải anh muốn đuổi em đi đấy chứ? Ngại em làm kỳ đà cản mũi hả?
Hạ Tưởng rất thành khẩn gật đầu nói:
- Anh và Nhược Hạm có việc quan trọng cần nói. Nếu em có thể lên lầu thì chính là một cô bé ngoan.
Vệ Tân không nói hai lời, quay người đi lên lầu, lại không quên ngoái đầu xuống cười với Liên Nhược Hạm:
- Em ở trên lầu, Tổng giám đốc Liên có tình huống gì khẩn cấp cứ ho khan một tiếng là được.
Hạ Tưởng bất đắc dĩ lắc đầu, chờ khi bóng dáng Vệ Tân biến mất mới nói:
- Gần đây tình hình Vệ Tân không tồi, xem ra thương tâm đã trở thành quá khứ.
Liên Nhược Hạm cười đáp:
- Cuộc sống gian khổ đối với cô ấy chỉ là quá khứ vừa mới qua, có lẽ về sau còn có thể có chuyện thương tâm khác lại đến. Chỉ mong không phải do anh gây ra.
Hạ Tưởng vội vàng chuyển đề tài:
- Công viên Rừng Rậm có thể trích ra một mảnh đất chuyên dùng để xây trại an dưỡng và trung tâm hội nghị. Thành phố Yến hình như còn chưa có trại an dưỡng, một khi xây dựng lên chắc chắn là có thị trường. Hơn nữa tỉnh Yến và thành phố Yến đều có rất đông các cơ quan nhà nước, hàng năm tổ chức các hội nghị nhiều không đếm xuể. Nếu ở đó xây dựng một trung tâm hội nghị có phong cảnh yên tĩnh, thanh bình, mọi người tới họp sẽ được tĩnh tâm, sẽ cảm thấy khoái trá, tiêu tiền cũng vẫn sướng. Đồng thời còn có thể mượn cơ hội các vị lãnh đạo đến công viên Rừng Rậm an dưỡng và dự họp, tạo quan hệ hợp tác tốt đẹp với Tập đoàn Viễn Cảnh.
Liên Nhược Hạm chăm chú lắng nghe Hạ Tưởng nói, sau đó nghiêng đầu suy nghĩ:
- Ý kiến hay, em sẽ cho nhân viên liên quan của tập đoàn viết báo cáo khả thi.
- Còn nữa, Phó chủ tịch tỉnh Mã muốn làm quen một chút với Tổng giám đốc Tập đoàn Viễn Cảnh, không biết Tổng giám đốc Liên có hân hạnh làm quen hay không?
- Ý của anh thế nào?
Hôm nay Liên Nhược Hạm dịu dàng khác thường, không hề có câu nói phản bác nào, thái độ ngoan ngoãn ngoài dự đoán.
- Làm quen một chút luôn tốt mà.
Hạ Tưởng không giải thích nhiều.
- Theo anh quyết định.
Liên Nhược Hạm nói xong, lại ghé sát lại, ôm lấy cánh tay Hạ Tưởng:
- Mình không nói chuyện công việc được không? Hôm nay em chỉ muốn im lặng ở cùng một chỗ với anh thôi.
Hạ Tưởng liền véo mũi cô:
- Anh luôn cảm thấy em có mưu ma chước quỷ gì đó. Nói mau, trước hết phải tiết lộ cho anh, đỡ cho anh phải lo lắng trong lòng sẽ bị em làm hại.
- Anh chẳng có tiến bộ gì cả!
Liên Nhược Hạm biến đổi sắc mặt, đứng dậy, đi vòng vo hai vòng:
- Chẳng phải người ta vẫn nói, trai gái yêu nhau thì người chịu thiệt vĩnh viễn là con gái sao? Anh đã không phải chịu thiệt, anh còn sợ cái gì?
Hạ Tưởng nói với vẻ chân thành:
- Anh cũng không muốn để em chịu thiệt.
Liên Nhược Hạm cười tươi như hoa:
- Vậy tối nay mình ở cùng nhau được không?
- Được!
Hạ Tưởng đáp không chút do dự.
Liên Nhược Hạm cười vui vẻ khác thường:
- Xem như anh có tâm, nhận lời rất nhanh chóng. Được rồi, chúng ta đi chợ chơi đi.
Hạ Tưởng gật đầu, lại lấy di động ra:
- Để anh gọi điện thoại cho cô bé Lê đã.
- Cũng đúng, nói với cô ấy một tiếng là anh không quay lại. Tuy nhiên...
Liên Nhược Hạm nheo mắt:
- Anh phải nghĩ lý do thật tốt, đừng để cô ấy nghi ngờ mình ở cùng một chỗ.
Nối thông điện thoại, Hạ Tưởng giả vờ uy nghiêm ho khan một tiếng:
- Cô bé Lê, em đang làm gì? Đang xem TV hả? Sao em không học tập cho tốt mà xem TV cái gì? Nhớ kỹ, tối học đến tám giờ rưỡi, sau đó nghỉ ngơi nửa giờ, chín giờ thì lên giường ngủ. Nghe thấy chưa? Anh có việc không quay về, em nói với bác Tào để bác an tâm.
Để bác Tào an tâm có hàm nghĩa gì thì Hạ Tưởng không nói rõ, tin rằng bác Tào cũng có thể đoán được một phần. Tuy nhiên cô bé Lê cũng rất ngoan ngoãn, không hề hỏi hắn làm gì bên ngoài, chỉ có điều lúc sắp cắt điện thoại thì cô đột nhiên nói một câu:
- Đừng làm gì để em lo lắng, được không?
Lo lắng cái gì? Là lo lắng cho an toàn của hắn hay là có ám chỉ gì khác? Dù sao lời cô nói khiến cho mình đoán, cho lòng mình tự hiểu là được. Hạ Tưởng ngứa ngáy trong lòng, có cảm giác muốn ôm cô vào lòng mà ra sức yêu thương. Cô thông minh mà ngoan ngoãn, có đôi khi thông minh hơi tinh quái, có đôi khi lại mềm dịu khiến người ta thương tiếc. Tóm lại, lúc nào cô cũng nắm được lòng người, khiến hắn không thể kìm nổi sinh ra lòng yêu thương đối với cô.
Liên Nhược Hạm khó hiểu hỏi:
- Em đoán anh biết cô bé Lê chắc chắn sẽ không hỏi nhiều xem anh ở đâu, ở cùng ai. Vậy anh gọi điện thoại như vậy chỉ sợ có dụng ý khác phải không?
Hạ Tưởng liền cười:
- Đoán đúng rồi. Anh chỉ khiến cô ấy an tâm mà ở lại nhà thôi, sợ rằng nếu chẳng may cô ấy hứng thú lại muốn đi chợ vào buổi tối, sau đó gặp chúng ta, vậy lúc đó em nói nên như thế nào?
- Đàn ông các anh thật là xấu, trời sinh đã là người xấu chuyên lừa gạt phụ nữ!
Liên Nhược Hạm oán giận nói, nhưng chỉ chớp mắt rồi lại mỉm cười:
- Kỳ thật cũng không trách đàn ông các anh hư hỏng, đều là do phụ nữ bọn em dung túng tạo ra. Nếu không phải là em đi với anh, anh làm gì có cơ hội hư hỏng chứ? Tuy nhiên nếu thật sự gặp cô bé Lê, em sẽ nói "này, sao tình cờ khéo vậy? Em cũng đi dạo phố à? Có mang bạn trai đi không? Chị vừa nhặt được một, tiện thể tặng cho em luôn, thích không?"
Hạ Tưởng khoát tay:
- Không buồn cười! Em phải nói, rất xin lỗi cô bé Lê, chị thật sự không cố ý, là Hạ Tưởng cố tình ép chị!
Liên Nhược Hạm không hề cười chút nào, đột nhiên thở dài nói:
- Nếu anh bức em thì tốt rồi, ít nhất em cũng không có cảm giác mâu thuẫn và áp lực như bây giờ. Chính em mới là kẻ tự lao đầu vào chỗ chết mới đúng.
Hạ Tưởng và Liên Nhược Hạm vừa đi, Vệ Tân liền lén lút từ trên lầu xuống, vỗ ngực nói:
- Buồn nôn quá, thú vị quá, rối rắm quá! Ôi, thật sự là tình cảm phức tạp, nói không hết ân oán yêu hận, nói không hết vui buồn nhân gian. Tuy nhiên Hạ Tưởng thật là có sức hấp dẫn, mình sẽ không thích anh ấy đấy chứ? Quên đi, anh ấy đã phong lưu không ít, mình không thể trêu vào anh ấy được nữa.
Theo sự điều khiển của Liên Nhược Hạm, Hạ Tưởng gần như đi mấy vòng quanh mấy khu chợ lớn của thành phố Yến. Hắn bi ai phát hiện, hắn sống ở thành phố Yến nhiều năm như vậy nhưng lại không quen thuộc với các chợ ở đây bằng Liên Nhược Hạm mới chỉ tới thành phố Yến không đến một năm. Phụ nữ quả nhiên là động vật yêu vật chất bẩm sinh. Liên Nhược Hạm không nhớ rõ hết đường phố ở thành phố Yến nhưng lại nhớ rõ ràng tầng mấy bán quần áo lót nam, tầng mấy bán quần áo lót nữ, thậm chí thương hiệu nào ở góc nào cũng không hề sai, khiến hắn rất cảm thán: Nếu phụ nữ đem một nửa tâm tư dạo phố này vào công việc thì khẳng định họ đúng là chiếm một nửa bầu trời.
Đương nhiên, Liên Nhược Hạm còn xem như kẻ cuồng mua sắm. Cô mua đồ rất có tính mục đích, trực tiếp hỏi mua gì mua xong là đi, không bị những thứ khuyến mại linh tinh khác hấp dẫn. Có rất nhiều phụ nữ đi chợ có lẽ chỉ để mua một cái áo lót nhưng kết quả là sau khi đi dạo một vòng lại mua cả một bộ quần áo đầy đủ.
Liên Nhược Hạm mua cho Hạ Tưởng ba bộ quần áo, từ tất, quần đến áo, không thứ nào không phải là hàng xịn, kể cả đồ lót. Cô thoải mái lựa chọn thay cho Hạ Tưởng, không hề thẹn thùng khiến nhân viên phục vụ ở bên cạnh phải liên tục khen bạn gái của Hạ Tưởng vừa xinh đẹp và tốt tính. Hạ Tưởng chỉ cười ha hả không ngừng.
Trên đường trở về, Hạ Tưởng hỏi:
- Em mua nhiều quần áo cho anh như vậy, anh mặc thế nào cho hết?
Liên Nhược Hạm nói:
- Anh mặc một bộ là được, còn lại hai bộ anh cứ để ở nhà, chờ khi nào anh đến ở còn có đồ mà thay.
- A, sống chung trước hôn nhân?
Hạ Tưởng kinh hãi
- Sống chung thì sống chung, ai sợ ai!
Liên Nhược Hạm tùy hứng nói, liếc mắt nhìn Hạ Tưởng, trong mắt đầy vẻ khiêu khích.
Hạ Tưởng liền thua:
- Cái này, cái này... Em là con nhà quyền quý danh môn, sao có thể vô danh vô phận ở cùng với một kẻ tay trắng như anh chứ, đúng không?
- Không có can đảm gì cả, đừng tìm lý do, nói nghe thật đáng ghét.
Liên Nhược Hạm vừa yêu vừa hận Hạ Tưởng:
- Vậy anh còn đồng ý tối nay ở cùng với em không? Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
- Ở cùng với nhau cả đêm và sống chung với nhau là hai việc khác nhau.
- Em không nói là sống chung với anh. Dù sao cũng đã có phòng dự bị cho anh, có thêm mấy bộ quần áo cũng không là gì, đúng không?
Liên Nhược Hạm cao giọng lên không ít.
- Ừm...
Hạ Tưởng đành phải ra vẻ tập trung lái xe.
Trở lại Liên Cư, Hạ Tưởng trở về phòng tắm rửa. Biệt thự ba tầng rất rộng, Vệ Tân chỉ lộ diện khi mở cửa, sau đó trốn ở trong phòng không ra, hiển nhiên là sợ quấy rầy chuyện tốt của hai người.
Liên Nhược Hạm về phòng mình, tắm rửa xong liền thay một bộ áo ngủ bằng tơ lụa, sau đó đi tới phòng Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng cẩn thận đánh giá cô vài lần, cười xấu xa:
- Mặc áo ngủ trông rất đẹp, không mặc áo ngủ có lẽ còn đẹp hơn.
Liên Nhược Hạm liền nhẹ nhàng cởi bỏ một chiếc cúc:
- Vậy em cởi, được không?
Tim Hạ Tưởng lập tức đập nhanh hẳn lên:
- Cái này, cái này... Anh nói ở cùng một chỗ chính là ý tứ thuần khiết chứ không hề có ý tưởng tà ác nào đâu.
- Vậy em cố ý quyến rũ anh, anh có ý tưởng gì?
Liên Nhược Hạm lại cởi chiếc cúc thứ hai, còn cố ý tắt đèn:
- Em lấy chính mình làm quà tặng sinh nhật cho anh, được không?
Giọng cô dịu dàng, nhẹ nhàng đầy quyến rũ, có một sức hút không nói nên lời làm người ta kích động tâm thần.
Ánh đèn mờ nhạt bên ngoài chiếu vào phòng, lại có từng trận gió nhẹ thổi tới khiến bức rèm rung lên như mộng như ảo.
Người ta thường nói dưới đèn ngắm mỹ nhân khiến vẻ đẹp càng thêm lung linh. Cho dù Hạ Tưởng có sức trấn tĩnh hơn người cũng không chịu nổi cảnh hương diễm trước mặt và sự khiêu khích nửa thật nửa giả của Liên Nhược Hạm. Hắn không tránh khỏi hơi kích động:
- Được rồi, ngày lành cảnh đẹp không thể sống uổng. Hôm nay anh cứ tóm lấy em, cho dù ngày mai có phiền toái bằng trời cũng là việc của ngày mai.
Hắn tiến tới ôm lấy Liên Nhược Hạm, bế cô đặt lên giường, sau đó vội vàng cởi quần áo, lại lên giường cởi quần áo của Liên Nhược Hạm.
Kỳ thật Liên Nhược Hạm chỉ là cố ý trêu đùa Hạ Tưởng, nghĩ là hắn không dám. Vừa thấy Hạ Tưởng thật sự làm, cô không khỏi kinh hãi:
- Chờ một chút được không? Mình thương lượng lại...
- Thương lượng cái gì? Anh đang bóc quà sinh nhật. Tặng quà cho người khác rồi, chẳng lẽ có thể đòi lại à?
Hạ Tưởng kích động nói. Lần thứ hai bị Liên Nhược Hạm trêu đùa, làm đàn ông không thể để bị uất ức như vậy. Nếu để thêm lần nữa, không biết chừng hắn sẽ hình thành chướng ngại tâm lý trước mặt Liên Nhược Hạm.
Liên Nhược Hạm đã bị Hạ Tưởng cởi áo, hai tay cô tóm chặt quần lót, cầu xin:
- Chờ một chút, nghe em nói một câu được không?
Hạ Tưởng ngồi trên người Liên Nhược Hạm, dừng tay hỏi:
- Nói cái gì? Không phải gan em rất lớn sao? Hôm nay anh và em so xem gan ai lớn hơn.
- Ai sợ chứ!
Liên Nhược Hạm cao giọng nhưng sau đó lại cúi đầu nói:
- Em nghe nói sẽ rất đau, em sợ đau.
Yêu một người con gái thì phải tôn trọng cô, trân trọng cô, chăm lo tới tâm tình của cô. Hạ Tưởng chậm rãi vuốt ve khuôn mặt Liên Nhược Hạm, nói:
- Anh hiểu. Kỳ thật em chưa hoàn toàn chuẩn bị tốt. Anh lại cho em một thời gian, được không?
Liên Nhược Hạm ra sức gật đầu:
- Chờ khi em suy nghĩ thật kỹ, hạ quyết tâm, chúng ta lại đến... Được không?
Hạ Tưởng cười vẻ bất đắc dĩ:
- Quá tam ba bận, nếu lần thứ ba mà vẫn không thành công, anh chỉ sợ về sau sẽ có chương ngại tâm lý trong lòng.
- Có chướng ngại tâm lý thì sao?
Liên Nhược Hạm mở to mắt tò mò nhìn hắn, trong bóng tối mắt cô lấp lóe dưới ánh sáng mờ mờ.
Hạ Tưởng nói không nên lời, đành phải cưỡng chế kích động trong lòng, nhảy xuống giường, đi lòng vòng trong phòng, lại chống đẩy mấy chục cái, lúc này mới cảm giác hơi bình ổn lại một chút.
- Anh làm gì thế?
- Dập tắt lửa dục.
- Có phải rất khó chịu không?
- Hơi hơi.
- Xứng đáng!
Liên Nhược Hạm rốt cục mỉm cười đắc ý, sau đó nhanh chóng mặc quần áo, đẩy cửa đi ra:
- Anh cứ chờ cơ hội lần thứ ba đi, khẳng định sẽ có. Tối nay cứ nằm mơ mộng đẹp đi.
- Còn yêu quái hơn cả yêu tinh, còn yêu nghiệt hơn cả yêu quái!
Hạ Tưởng nằm ôm gối, lăn qua lộn lại gần như không thể ngủ được. Trong lòng hắn cũng không biết là tức gì Hạ Tưởng gây ra ác mộng cho mình hay là tự cảm thấy đáng thương vì quen nhiều mỹ nữ nhưng lại chỉ có thể nhìn mà không thể ăn. Vừa nghĩ tới bác Tào thật sự phải tới thành phố Bảo, Tào gia sẽ do hắn chiếu cố, hắn và cô bé Lê sẽ gia tăng nhiều cơ hội, còn có thể bắt lấy cô bé bất cứ lúc nào.
Tuy nhiên, Liên Nhược Hạm đã nói, trước khi cô giao mình cho hắn, không cho phép hắn bắt cô bé Lê. Hạ Tưởng lại ủ rũ. Nghĩ kỹ lại chuyện xảy ra hôm nay, hắn càng thêm kết luận khẳng định là Liên Nhược Hạm cố ý làm hại hắn. Một mặt là không thể giải thích được với gia tộc, về phương diện khác thì cũng là cố tình không cho hắn dính vào cô bé Lê. Cô không cho hắn, hắn đành phải hết lòng tuân thủ hứa hẹn, không được phát sinh chuyện gì với cô bé Lê trước cô.
Thật là số khổ. Hạ Tưởng lăn qua lộn lại, mãi mới ngủ lúc nào không biết.
Hôm sau là chủ nhật, tuy rằng Liên Nhược Hạm không cho hắn nhưng lại quấn quýt lấy hắn, không cho hắn đi. Hạ Tưởng không chịu nổi cô cầu xin, lại đồng ý ở với cô nửa ngày nữa, không ngờ vừa quá 9 giờ, Tống Triêu Độ lại gọi điện thoại tới.
Tống Triêu Độ chủ động gọi điện thoại cho hắn khiến Hạ Tưởng giật mình, nghĩ đã xảy ra đại sự gì, vội vàng nghe điện thoại.
Thì ra Tống Nhất Phàm thi học kỳ xong, nghỉ ở nhà, nhàn rỗi không có việc gì thì nhớ tới Hạ Tưởng lâu rồi không tới chơi với cô, liền muốn Tống Triêu Độ gọi điện thoại bảo Hạ Tưởng tới. Tống Triêu Độ sao có thể đồng ý. Hạ Tưởng đang ở huyện An mà không phải ở thành phố Yến. Hơn nữa, Hạ Tưởng cũng không có nghĩa vụ dỗ con gái thay cho ông ta, bởi vậy Tống Triêu Độ vẫn không gọi điện thoại. Hôm nay Tống Nhất Phàm nổi giận, nói nếu Hạ Tưởng không đến thăm cô, cô phải đi nắm tay một đứa con trai khác, Tống Triêu Độ sốt ruột mới vội vàng gọi điện thoại cho Hạ Tưởng.
- Tiểu Hạ, có thời gian thì tới nhà tôi ngồi một chút. Gần đây không gặp mặt, muốn tâm sự với cậu.
Tống Triêu Độ tạm dừng một chút, lại bổ sung một câu:
- Nhất Phàm cũng muốn gặp cậu.
Hạ Tưởng cũng muốn gặp Tống Triêu Độ. Vốn hắn đã nghĩ thông qua Lý Đinh Sơn để gặp mặt Tống Triêu Độ bởi vì có một số việc cần phải gặp mặt trực tiếp nói chuyện mới được. Nhưng nếu Tống Triêu Độ đã gọi điện thoại tới, vậy hắn liền thuận thế đồng ý:
- Vừa lúc tôi đang ở thành phố Yến, nửa giờ nữa tôi sẽ tới.
Liên Nhược Hạm tuy rất tùy hứng nhưng chưa bao giờ ngăn cản Hạ Tưởng làm công việc, liền vẫy tay từ biệt Hạ Tưởng:
- Khi quay về huyện An nhớ gọi điện thoại cho em. Quên đi, gọi hay không tùy anh, nhưng đừng quên an ủi cô bé Lê là được.
Cũng may, Liên Nhược Hạm vẫn quan tâm tới cô bé Lê. Tuy rằng xuất thân của cô rất tốt, điều kiện rất cao nhưng dù sao cũng là cô bé Lê quen với Hạ Tưởng trước, cô và cô bé Lê lại chơi thân với nhau, cho nên khó tránh khỏi cảm thấy mình bị đuối lý.
Không bao lâu Hạ Tưởng đã tới nhà Tống Triêu Độ. Vừa dừng xe xong, đã thấy Tống Nhất Phàm từ bên ngoài đi vào, vừa thấy hắn liền kinh ngạc kêu lên:
- Hạ ca ca, anh lại phơi nắng đen thui rồi.
Tống Nhất Phàm mặc váy ngắn, bên trên là áo đồng phục học sinh, lộ ra cặp đùi trắng mịn. Xét trong những cô gái mà Hạ Tưởng đã gặp, cô quả thật là người trắng nhất, trắng mịn như phấn điêu ngọc mài vậy. Kỳ thật Hạ Tưởng cũng không phải quá đen, tuy nhiên nếu đặt bên cạnh Tống Nhất Phàm thì quả thật tạo thành hình ảnh tương phản mãnh liệt.
Hạ Tưởng bất đắc dĩ cười nói:
- Không phải là anh đen mà là em quá trắng. Da của em sao tốt vậy? Thời tiết nắng nóng như thế, vậy mà không hề đen chút nào.
Tống Nhất Phàm hừ một tiếng:
- Đừng có nói lời vô dụng, em cũng không thèm để ý tới anh.
- Vì sao thế?
Hạ Tưởng trêu cô:
- Gần đây anh không gặp em, khẳng định cũng không làm gì để em giận.
- Đúng là bởi vì anh không đến gặp em cho nên em mới giận.
Tống Nhất Phàm bĩu đôi môi nhỏ nhắn, bất mãn lườm Hạ Tưởng mấy lần, nói:
- Lớp em có một nam sinh rất đáng ghét, luôn viết thư cho em, nói muốn làm anh trai của em. Em nói với hắn là em đã có anh trai rồi, hắn vẫn không tin, muốn chính mắt thấy mới được. Anh nói em có anh trai hay không thì liên quan gì tới hắn chứ? Thật là...
Tống Nhất Phàm sắp lên trung học, kỳ thật cũng coi như thiếu nữ. Học sinh mới cấp hai mà đã bắt đầu yêu cũng không phải là ít. Hạ Tưởng liền khuyên cô:
- Nam sinh tỏ vẻ thích nữ sinh cũng là hiện tượng bình thường. Tuy nhiên hiện tại tầm mắt em còn rất hạn hẹp, nếu thích một người chỉ có thể chứng minh ánh mắt hiện tại của em. Có lẽ chờ sau khi em lên đại học mới phát hiện, hóa ra những người ưu tú hơn thì phải chờ càng lớn lên mới có thể biết được.
- A, cách nói của anh khá kỳ quái. Vì sao không thể sớm biết những người ưu tú chứ?
- Đạo lý rất đơn giản. Học sinh tiểu học có số lượng nhiều nhất, sau đó tới cấp hai, cấp ba, thậm chí đại học, tầng tầng chọn lọc, tầng tầng đào thải, tự nhiên là càng về sau càng ít người hơn nhưng cũng càng ưu tú hơn
Hạ Tưởng bỗng nhiên có cảm giác mình có năng khiếu làm thầy giáo, bản lĩnh dụ dỗ trẻ nhỏ cũng là hạng nhất.
- Em hiểu rồi. Ý của Hạ ca ca là để em chờ thêm một chút, về sau lên đại học càng có nhiều nam sinh ưu tú cho em lựa chọn, đúng không?
Tống Nhất Phàm cười giảo hoạt.
Ý tứ đúng là như vậy, nhưng cô nói cũng hơi cường điệu hóa quá. Hạ Tưởng cũng chỉ có thể gật đầu miễn cưỡng đồng ý:
- Đạo lý cũng không khác biệt lắm.
- Cũng không đúng. Không phải là em đã quen anh rất sớm đó sao? Chẳng phải là anh rất ưu tú đó sao?
Tống Nhất Phàm nháy mắt, dáng vẻ đắc ý vô cùng đáng yêu
- Chẳng lẽ anh không thừa nhận mình là một người đàn ông ưu tú?
Không phải Hạ Tưởng không rõ mà thật sự là thế giới này biến hóa quá mau. Sao bất kể là Tào Thù Lê hay Liên Nhược Hạm, thậm chí là còn ít tuổi như Tống Nhất Phàm đều là những cô gái thông minh, tinh quái như vậy chứ?
Hạ Tưởng liền sờ mũi:
- Anh cũng không tính là quá ưu tú chứ? Về sau chắc chắn em sẽ gặp những người đàn ông còn ưu tú hơn anh rất nhiều.
Tống Nhất Phàm chắp tay sau lưng đi lên lầu. Cô đi phía trước Hạ Tưởng, eo nhỏ, mông đầy đặn, chân dài, đúng là độ tuổi như hoa như ngọc, đã bắt đầu lộ ra vẻ xinh đẹp và phong thái của một thiếu nữ thanh xuân. Hạ Tưởng vừa ngẩng đầu lên liền đập ngay vào mắt lại những đường cong duyên dáng ở cái eo nhỏ và cặp mông đầy đặn của cô.
Quan Thần
Vệ Tân giành nói trước, lại liếc Liên Nhược Hạm nói tiếp:
- Tổng giám đốc Liên nói cứ để anh ngủ tới tận tối luôn mới tốt, vừa lúc ở lại cùng ăn tối.
Liên Nhược Hạm đang làm canh, cô xếp mấy cái bát lên bàn, nói với Hạ Tưởng:
- Nếm thử tay nghề của em một chút. Trước kia em bị bắt buộc học nấu nướng không ít, nói là giáo trình thục nữ gì gì đó, lúc ấy còn rất phản cảm, hiện tại mới biết được, học thêm một nghề cũng có nhiều ích lợi.
Hạ Tưởng nhớ lại Mai Hiểu Lâm cũng nhắc tới giáo dục thục nữ. Xem ra trong các đại gia tộc chân chính, việc bồi dưỡng con cái cực kỳ được chú ý, đều có một số tri thức và kỹ năng bắt buộc phải học. Bởi vậy nghĩ đến con cái nhà giàu ở kiếp sau, ngoại trừ tiêu xài và kiêu ngạo thì chỉ có hai bàn tay trắng, vậy mà còn tự xưng là giàu có, thật sự vừa buồn cười vừa buồn bực.
Cái gọi là nhà quyền quý không phải cứ có tiền là có thể xưng là nhà quyền quý. Nhà quyền quý là nhà có thế lực, có gia môn gia quy, mà càng quan trọng hơn là phải có gia giáo. Không có gia giáo và quy củ của đại gia tộc mà chỉ có tiền, vậy chỉ là nhà giàu mới nổi mà thôi.
Muốn trở thành nhà quyền quý thường cần rất nhiều thế hệ tích lũy của cải và tri thức lắng đọng thành. Mà nhà quyền quý từ trước tới giờ đều là gia quy rất nghiêm ngặt, khó sửa đổi. Cũng chính vì vậy, Hạ Tưởng mới biết giữa hắn và Liên Nhược Hạm cách xa nhau trăm núi ngàn sông, cũng giống như huyện Bá và Bắc Kinh trước khi nối thông đường núi, xa cách vô cùng.
Hạ Tưởng được Liên Nhược Hạm và Vệ Tân ân cần chiêu đãi, ngồi ghế chủ tọa ăn cơm, hưởng thụ đãi ngộ của ông chủ gia đình.
Sau khi ăn xong. Hạ Tưởng lại giống lần trước, đi tản bộ với Liên Nhược Hạm.
Liên Nhược Hạm lớn mật và thuần thục khoác tay hắn, ngả đầu vào vai hắn, khẽ nói:
- Hai người với nhau thật là tốt...
Nàng tiên từng trong trẻo như mặt trăng trên bầu trời đêm, vừa thanh cao vừa lạnh lùng, hiện tại đã hoàn toàn rơi vào trần gian, trở thành một con chim nhỏ nép mình vào Hạ Tưởng như một thiếu nữ bình thường nhất. Hạ Tưởng vuốt tóc cô, cười nói:
- Không ngờ em cũng có lúc dịu dàng như thế này. Nhớ lại lúc lần đầu tiên em lái Land Rover, kiêu ngạo hoành hành ở thảo nguyên, sao có thể nghĩ đến em và anh lại có ngày hôm nay?
- Em có thể ngay từ khi thấy em lần đầu tiên, anh đã bắt đầu có chủ ý xấu đối với em, chủ định đánh cắp trái tim em.
Liên Nhược Hạm cũng học được bài đá bóng, lập tức đổ hết trách nhiệm lên đầu Hạ Tưởng.
- Không phải chứ!
Hạ Tưởng tỏ vẻ cường điệu:
- Cực kỳ oan uổng. Quả thật là em hủy sự trong sạch của anh. Anh là một người đàn ông đường đường chính chính, phóng khoáng tự nhiên, sao có thể làm loại việc lén lút như thế được.
- Sao lại không chứ? Đừng có dám làm không dám nhận.
Liên Nhược Hạm vẻ mặt quật cường, nghiêm mặt nhìn thẳng vào Hạ Tưởng:
- Anh đã lợi dụng em rất nhiều lần, đừng tưởng rằng em không biết. Em chỉ thấy anh là đứa con nít ranh nên mới nhường anh xem anh chơi thế nào thôi, muốn xem anh có thể thông minh tới khi nào.
- Vậy có phải cho đến giờ anh vẫn thông minh không?
Hạ Tưởng thấy khuôn mặt của Liên Nhược Hạm chìm trong ráng chiều, hiện lên một vẻ đẹp thánh khiết khiến người ta say mê, không kìm nổi xúc động cúi xuống hôn lên trán cô.
Liên Nhược Hạm đỏ mặt, tuy nhiên vẫn đánh bạo nói:
- Có bản lĩnh thì hôn lên môi em này!
Hôn môi là loại chuyện mà bất cứ người đàn ông nào cũng có bản lĩnh, Hạ Tưởng cũng không ngoại lệ. Hắn không chút do dự cúi xuống hôn, bỗng nhiên thấy mắt bị che, Liên Nhược Hạm nhảy sang bên cạnh, giơ tay ra chặn miệng Hạ Tưởng. Hạ Tưởng cảm thấy trong miệng có cái gì đó, đưa tay lên bắt thì Liên Nhược Hạm đã nhảy tránh đi.
- Cái gì vậy?
Hạ Tưởng cảm giác thấy miệng dinh dính, còn có mùi thơm. Hắn giơ tay lên sờ xem, lại thấy tay toàn màu đỏ. Hắn hoảng sợ:
- Máu của ai?
Nhưng hắn lập tức cảm thấy không đúng, máu không dính như vậy, cũng không thơm như vậy. Hắn liền bật đuổi theo Liên Nhược Hạm, vừa đuổi vừa hô:
- Đứng lại, đừng chạy! Đây là cái gì? Mau nói cho anh.
- Ngốc thế, là son môi!
Liên Nhược Hạm chạy vào trong rừng cây, không thấy bóng dáng đâu cả.
- Em bôi son môi lên miệng anh làm gì?
Hạ Tưởng khó hiểu. Nếu muốn trêu ghẹo thì hẳn là nên dùng kẹo cao su gì đó chứ, sao lại cố tình dùng son môi?
- Bôi son vào mặt anh, cho anh không còn mặt mũi gặp người khác nữa.
- Biện pháp không tốt, anh rửa sạch ngay.
- Anh dám!
Giọng nói uy hiếp của Liên Nhược Hạm truyền tới từ trong rừng:
- Em cũng bôi cả son lên người anh. Nếu anh trở về tìm cô bé Lê, khẳng định sẽ không thể giải thích được.
- Em xấu quá đi mất. Anh ăn mặc thế này làm sao ra khỏi cửa được chứ?
Hạ Tưởng dở khóc dở cười.
- Không hề gì. Tối nay em đưa anh đi chợ, mua cho anh mấy bộ mới.
Bị lừa, hóa ra Liên Nhược Hạm đã tính toán kế hoạch từ trước. Hạ Tưởng đành phải nhận thua:
- Được rồi, hôm nay anh vốn không có tính toán gì. Em thì chỉ toàn nghĩ chuyện xấu thôi. Quần áo mới cũng không cần mua đâu, tắm rửa qua là được.
Liên Nhược Hạm xuất hiện từ sau một thân cây, vẻ mặt đắc ý:
- Anh tính kế em, chẳng lẽ em không thể tính kế anh một lần sao? Quần áo mới thì vẫn phải mua, không mua không được. Nếu anh không nghe lời, em xé nát hết quần áo trên người anh.
Quá xấu đi. Hạ Tưởng giật mình nhìn Liên Nhược Hạm, phát hiện cô cười tinh nghịch, trông rất quyến rũ. Hắn liền nhào tới, ôm cô vào ngực:
- Xem anh xử lý em như thế nào đây.
Liên Nhược Hạm cũng không giãy dụa, nương theo Hạ Tưởng. Hai người hôn nhau, môi vừa dính vào nhau, còn chưa kịp cảm giác gì đã nghe thấy giọng của Vệ Tân từ xa truyền tới:
- Tổng giám đốc Liên, có điện thoại.
Liên Nhược Hạm đẩy Hạ Tưởng ra:
- Anh thật không có phúc.
Hạ Tưởng giả vờ thở dài:
- Anh thật là may mắn, may mà không thất thân (không giữ được thân mình).
- Anh...
Liên Nhược Hạm tức giận nhưng vẫn phải vội vàng chạy đi nghe điện thoại.
Là Cao lão tìm Liên Nhược Hạm, nói là rất có thể thành phố Yến sẽ đề xuất di dời nhà máy dược và nhà máy thép trong mùa thu năm nay. Bởi vì nửa cuối năm nay, quốc gia sẽ đưa ra chính sách tăng mạnh chỉnh đốn và cải cách đối với các công ty, xí nghiệp gây ô nhiễm môi trường lớn. Cái nhìn của Cao lão là, tỉnh Yến là một tỉnh khá bảo thủ, từ trước tới giờ vẫn theo sát đường lối của quốc gia. Một khi chính sách của quốc gia thay đổi, tỉnh Yến khẳng định sẽ có phản ứng đầu tiên.
Như vậy nhà máy thép và nhà máy dược thành phố Yến sẽ phải di dời theo chính sách của quốc gia, khẳng định sẽ được xếp hàng đầu tiên trong kế hoạch công tác của Ủy ban nhân dân thành phố Yến. Tập đoàn Viễn Cảnh hẳn là nên sớm có chuẩn bị.
Buông điện thoại, Liên Nhược Hạm trầm tư một lát, hỏi Hạ Tưởng:
- Ý của anh thế nào?
- Tất nhiên là phải sớm chuẩn bị thỏa đáng. Nếu chẳng may bị người khác đoạt trước chẳng phải là cốc mò cò xơi sao? Anh phỏng chừng Tập đoàn Đạt Tài đã nhìn chằm chằm mảnh đất ngon lành này, còn cả bất động sản Lĩnh Tiên cũng sẽ nhắm vào không biết chừng.
Hạ Tưởng còn có một tầng lo lắng khác:
- Bước tiếp theo khả năng Thị trưởng Trần sẽ tiếp nhận chức vụ Bí thư. Nếu chẳng may lúc đó Ủy ban nhân dân đổi một Thị trưởng khác không nói chuyện được, vậy chúng ta sẽ rất bị động.
- Việc này không cần lo lắng. Có Phó chủ tịch tỉnh Cao ở đây, chính là cần anh ta giải quyết phương diện phiền toái này. Hơn nữa lúc đó Tập đoàn Viễn Cảnh và Ủy ban nhân dân thành phố Yến ký kết hiệp nghị khai phá công viên Rừng Rậm còn có một hiệp nghị phụ, chính là Tập đoàn Viễn Cảnh có quyền ưu tiên khai phá đối với mảnh đất của nhà máy thép và nhà máy dược.
Liên Nhược Hạm cũng không coi việc này là quan trọng. Có lẽ từ nhỏ tới lớn cô đều luôn thuận buồm xuôi gió, cũng có lẽ cô không biết sự tình trong quan trường có thể thay đổi trong nháy mắt. Ủy ban nhân dân ký kết hiệp nghị nhưng hiệp nghị đó cũng có thể trở thành tờ giấy vụn bất cứ lúc nào.
"Quên đi, việc này cũng không cần cô quan tâm nhiều" Hạ Tưởng nghĩ thầm, đến lúc đó có biến hóa gì, hắn cứ âm thầm giúp cô chu toàn từng bước đi là được. Trước kia cô đã giúp mình nhiều, giờ mình giúp lại cô cũng là lẽ bình thường.
Hơn nữa, với quan hệ hiện tại không phân rõ trắng hay đen của hai người, người này giúp người kia kỳ thật cũng tương đương tự giúp mình.
Vừa lúc Hạ Tưởng muốn nói với Liên Nhược Hạm về đề nghị của Mã Vạn Chính, tuy nhiên có Vệ Tân ở một bên, hắn không muốn để Vệ Tân nghe thấy liền nói:
- Vệ Tân, thời tiết bên ngoài rất tốt, sao em không ra ngoài tản bộ?
- Không đi!
Vệ Tân rất kiên quyết nói:
- Em đi một mình chẳng có gì thú vị, thà nói chuyện với Tổng giám đốc Liên còn hơn. Này, không phải anh muốn đuổi em đi đấy chứ? Ngại em làm kỳ đà cản mũi hả?
Hạ Tưởng rất thành khẩn gật đầu nói:
- Anh và Nhược Hạm có việc quan trọng cần nói. Nếu em có thể lên lầu thì chính là một cô bé ngoan.
Vệ Tân không nói hai lời, quay người đi lên lầu, lại không quên ngoái đầu xuống cười với Liên Nhược Hạm:
- Em ở trên lầu, Tổng giám đốc Liên có tình huống gì khẩn cấp cứ ho khan một tiếng là được.
Hạ Tưởng bất đắc dĩ lắc đầu, chờ khi bóng dáng Vệ Tân biến mất mới nói:
- Gần đây tình hình Vệ Tân không tồi, xem ra thương tâm đã trở thành quá khứ.
Liên Nhược Hạm cười đáp:
- Cuộc sống gian khổ đối với cô ấy chỉ là quá khứ vừa mới qua, có lẽ về sau còn có thể có chuyện thương tâm khác lại đến. Chỉ mong không phải do anh gây ra.
Hạ Tưởng vội vàng chuyển đề tài:
- Công viên Rừng Rậm có thể trích ra một mảnh đất chuyên dùng để xây trại an dưỡng và trung tâm hội nghị. Thành phố Yến hình như còn chưa có trại an dưỡng, một khi xây dựng lên chắc chắn là có thị trường. Hơn nữa tỉnh Yến và thành phố Yến đều có rất đông các cơ quan nhà nước, hàng năm tổ chức các hội nghị nhiều không đếm xuể. Nếu ở đó xây dựng một trung tâm hội nghị có phong cảnh yên tĩnh, thanh bình, mọi người tới họp sẽ được tĩnh tâm, sẽ cảm thấy khoái trá, tiêu tiền cũng vẫn sướng. Đồng thời còn có thể mượn cơ hội các vị lãnh đạo đến công viên Rừng Rậm an dưỡng và dự họp, tạo quan hệ hợp tác tốt đẹp với Tập đoàn Viễn Cảnh.
Liên Nhược Hạm chăm chú lắng nghe Hạ Tưởng nói, sau đó nghiêng đầu suy nghĩ:
- Ý kiến hay, em sẽ cho nhân viên liên quan của tập đoàn viết báo cáo khả thi.
- Còn nữa, Phó chủ tịch tỉnh Mã muốn làm quen một chút với Tổng giám đốc Tập đoàn Viễn Cảnh, không biết Tổng giám đốc Liên có hân hạnh làm quen hay không?
- Ý của anh thế nào?
Hôm nay Liên Nhược Hạm dịu dàng khác thường, không hề có câu nói phản bác nào, thái độ ngoan ngoãn ngoài dự đoán.
- Làm quen một chút luôn tốt mà.
Hạ Tưởng không giải thích nhiều.
- Theo anh quyết định.
Liên Nhược Hạm nói xong, lại ghé sát lại, ôm lấy cánh tay Hạ Tưởng:
- Mình không nói chuyện công việc được không? Hôm nay em chỉ muốn im lặng ở cùng một chỗ với anh thôi.
Hạ Tưởng liền véo mũi cô:
- Anh luôn cảm thấy em có mưu ma chước quỷ gì đó. Nói mau, trước hết phải tiết lộ cho anh, đỡ cho anh phải lo lắng trong lòng sẽ bị em làm hại.
- Anh chẳng có tiến bộ gì cả!
Liên Nhược Hạm biến đổi sắc mặt, đứng dậy, đi vòng vo hai vòng:
- Chẳng phải người ta vẫn nói, trai gái yêu nhau thì người chịu thiệt vĩnh viễn là con gái sao? Anh đã không phải chịu thiệt, anh còn sợ cái gì?
Hạ Tưởng nói với vẻ chân thành:
- Anh cũng không muốn để em chịu thiệt.
Liên Nhược Hạm cười tươi như hoa:
- Vậy tối nay mình ở cùng nhau được không?
- Được!
Hạ Tưởng đáp không chút do dự.
Liên Nhược Hạm cười vui vẻ khác thường:
- Xem như anh có tâm, nhận lời rất nhanh chóng. Được rồi, chúng ta đi chợ chơi đi.
Hạ Tưởng gật đầu, lại lấy di động ra:
- Để anh gọi điện thoại cho cô bé Lê đã.
- Cũng đúng, nói với cô ấy một tiếng là anh không quay lại. Tuy nhiên...
Liên Nhược Hạm nheo mắt:
- Anh phải nghĩ lý do thật tốt, đừng để cô ấy nghi ngờ mình ở cùng một chỗ.
Nối thông điện thoại, Hạ Tưởng giả vờ uy nghiêm ho khan một tiếng:
- Cô bé Lê, em đang làm gì? Đang xem TV hả? Sao em không học tập cho tốt mà xem TV cái gì? Nhớ kỹ, tối học đến tám giờ rưỡi, sau đó nghỉ ngơi nửa giờ, chín giờ thì lên giường ngủ. Nghe thấy chưa? Anh có việc không quay về, em nói với bác Tào để bác an tâm.
Để bác Tào an tâm có hàm nghĩa gì thì Hạ Tưởng không nói rõ, tin rằng bác Tào cũng có thể đoán được một phần. Tuy nhiên cô bé Lê cũng rất ngoan ngoãn, không hề hỏi hắn làm gì bên ngoài, chỉ có điều lúc sắp cắt điện thoại thì cô đột nhiên nói một câu:
- Đừng làm gì để em lo lắng, được không?
Lo lắng cái gì? Là lo lắng cho an toàn của hắn hay là có ám chỉ gì khác? Dù sao lời cô nói khiến cho mình đoán, cho lòng mình tự hiểu là được. Hạ Tưởng ngứa ngáy trong lòng, có cảm giác muốn ôm cô vào lòng mà ra sức yêu thương. Cô thông minh mà ngoan ngoãn, có đôi khi thông minh hơi tinh quái, có đôi khi lại mềm dịu khiến người ta thương tiếc. Tóm lại, lúc nào cô cũng nắm được lòng người, khiến hắn không thể kìm nổi sinh ra lòng yêu thương đối với cô.
Liên Nhược Hạm khó hiểu hỏi:
- Em đoán anh biết cô bé Lê chắc chắn sẽ không hỏi nhiều xem anh ở đâu, ở cùng ai. Vậy anh gọi điện thoại như vậy chỉ sợ có dụng ý khác phải không?
Hạ Tưởng liền cười:
- Đoán đúng rồi. Anh chỉ khiến cô ấy an tâm mà ở lại nhà thôi, sợ rằng nếu chẳng may cô ấy hứng thú lại muốn đi chợ vào buổi tối, sau đó gặp chúng ta, vậy lúc đó em nói nên như thế nào?
- Đàn ông các anh thật là xấu, trời sinh đã là người xấu chuyên lừa gạt phụ nữ!
Liên Nhược Hạm oán giận nói, nhưng chỉ chớp mắt rồi lại mỉm cười:
- Kỳ thật cũng không trách đàn ông các anh hư hỏng, đều là do phụ nữ bọn em dung túng tạo ra. Nếu không phải là em đi với anh, anh làm gì có cơ hội hư hỏng chứ? Tuy nhiên nếu thật sự gặp cô bé Lê, em sẽ nói "này, sao tình cờ khéo vậy? Em cũng đi dạo phố à? Có mang bạn trai đi không? Chị vừa nhặt được một, tiện thể tặng cho em luôn, thích không?"
Hạ Tưởng khoát tay:
- Không buồn cười! Em phải nói, rất xin lỗi cô bé Lê, chị thật sự không cố ý, là Hạ Tưởng cố tình ép chị!
Liên Nhược Hạm không hề cười chút nào, đột nhiên thở dài nói:
- Nếu anh bức em thì tốt rồi, ít nhất em cũng không có cảm giác mâu thuẫn và áp lực như bây giờ. Chính em mới là kẻ tự lao đầu vào chỗ chết mới đúng.
Hạ Tưởng và Liên Nhược Hạm vừa đi, Vệ Tân liền lén lút từ trên lầu xuống, vỗ ngực nói:
- Buồn nôn quá, thú vị quá, rối rắm quá! Ôi, thật sự là tình cảm phức tạp, nói không hết ân oán yêu hận, nói không hết vui buồn nhân gian. Tuy nhiên Hạ Tưởng thật là có sức hấp dẫn, mình sẽ không thích anh ấy đấy chứ? Quên đi, anh ấy đã phong lưu không ít, mình không thể trêu vào anh ấy được nữa.
Theo sự điều khiển của Liên Nhược Hạm, Hạ Tưởng gần như đi mấy vòng quanh mấy khu chợ lớn của thành phố Yến. Hắn bi ai phát hiện, hắn sống ở thành phố Yến nhiều năm như vậy nhưng lại không quen thuộc với các chợ ở đây bằng Liên Nhược Hạm mới chỉ tới thành phố Yến không đến một năm. Phụ nữ quả nhiên là động vật yêu vật chất bẩm sinh. Liên Nhược Hạm không nhớ rõ hết đường phố ở thành phố Yến nhưng lại nhớ rõ ràng tầng mấy bán quần áo lót nam, tầng mấy bán quần áo lót nữ, thậm chí thương hiệu nào ở góc nào cũng không hề sai, khiến hắn rất cảm thán: Nếu phụ nữ đem một nửa tâm tư dạo phố này vào công việc thì khẳng định họ đúng là chiếm một nửa bầu trời.
Đương nhiên, Liên Nhược Hạm còn xem như kẻ cuồng mua sắm. Cô mua đồ rất có tính mục đích, trực tiếp hỏi mua gì mua xong là đi, không bị những thứ khuyến mại linh tinh khác hấp dẫn. Có rất nhiều phụ nữ đi chợ có lẽ chỉ để mua một cái áo lót nhưng kết quả là sau khi đi dạo một vòng lại mua cả một bộ quần áo đầy đủ.
Liên Nhược Hạm mua cho Hạ Tưởng ba bộ quần áo, từ tất, quần đến áo, không thứ nào không phải là hàng xịn, kể cả đồ lót. Cô thoải mái lựa chọn thay cho Hạ Tưởng, không hề thẹn thùng khiến nhân viên phục vụ ở bên cạnh phải liên tục khen bạn gái của Hạ Tưởng vừa xinh đẹp và tốt tính. Hạ Tưởng chỉ cười ha hả không ngừng.
Trên đường trở về, Hạ Tưởng hỏi:
- Em mua nhiều quần áo cho anh như vậy, anh mặc thế nào cho hết?
Liên Nhược Hạm nói:
- Anh mặc một bộ là được, còn lại hai bộ anh cứ để ở nhà, chờ khi nào anh đến ở còn có đồ mà thay.
- A, sống chung trước hôn nhân?
Hạ Tưởng kinh hãi
- Sống chung thì sống chung, ai sợ ai!
Liên Nhược Hạm tùy hứng nói, liếc mắt nhìn Hạ Tưởng, trong mắt đầy vẻ khiêu khích.
Hạ Tưởng liền thua:
- Cái này, cái này... Em là con nhà quyền quý danh môn, sao có thể vô danh vô phận ở cùng với một kẻ tay trắng như anh chứ, đúng không?
- Không có can đảm gì cả, đừng tìm lý do, nói nghe thật đáng ghét.
Liên Nhược Hạm vừa yêu vừa hận Hạ Tưởng:
- Vậy anh còn đồng ý tối nay ở cùng với em không? Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
- Ở cùng với nhau cả đêm và sống chung với nhau là hai việc khác nhau.
- Em không nói là sống chung với anh. Dù sao cũng đã có phòng dự bị cho anh, có thêm mấy bộ quần áo cũng không là gì, đúng không?
Liên Nhược Hạm cao giọng lên không ít.
- Ừm...
Hạ Tưởng đành phải ra vẻ tập trung lái xe.
Trở lại Liên Cư, Hạ Tưởng trở về phòng tắm rửa. Biệt thự ba tầng rất rộng, Vệ Tân chỉ lộ diện khi mở cửa, sau đó trốn ở trong phòng không ra, hiển nhiên là sợ quấy rầy chuyện tốt của hai người.
Liên Nhược Hạm về phòng mình, tắm rửa xong liền thay một bộ áo ngủ bằng tơ lụa, sau đó đi tới phòng Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng cẩn thận đánh giá cô vài lần, cười xấu xa:
- Mặc áo ngủ trông rất đẹp, không mặc áo ngủ có lẽ còn đẹp hơn.
Liên Nhược Hạm liền nhẹ nhàng cởi bỏ một chiếc cúc:
- Vậy em cởi, được không?
Tim Hạ Tưởng lập tức đập nhanh hẳn lên:
- Cái này, cái này... Anh nói ở cùng một chỗ chính là ý tứ thuần khiết chứ không hề có ý tưởng tà ác nào đâu.
- Vậy em cố ý quyến rũ anh, anh có ý tưởng gì?
Liên Nhược Hạm lại cởi chiếc cúc thứ hai, còn cố ý tắt đèn:
- Em lấy chính mình làm quà tặng sinh nhật cho anh, được không?
Giọng cô dịu dàng, nhẹ nhàng đầy quyến rũ, có một sức hút không nói nên lời làm người ta kích động tâm thần.
Ánh đèn mờ nhạt bên ngoài chiếu vào phòng, lại có từng trận gió nhẹ thổi tới khiến bức rèm rung lên như mộng như ảo.
Người ta thường nói dưới đèn ngắm mỹ nhân khiến vẻ đẹp càng thêm lung linh. Cho dù Hạ Tưởng có sức trấn tĩnh hơn người cũng không chịu nổi cảnh hương diễm trước mặt và sự khiêu khích nửa thật nửa giả của Liên Nhược Hạm. Hắn không tránh khỏi hơi kích động:
- Được rồi, ngày lành cảnh đẹp không thể sống uổng. Hôm nay anh cứ tóm lấy em, cho dù ngày mai có phiền toái bằng trời cũng là việc của ngày mai.
Hắn tiến tới ôm lấy Liên Nhược Hạm, bế cô đặt lên giường, sau đó vội vàng cởi quần áo, lại lên giường cởi quần áo của Liên Nhược Hạm.
Kỳ thật Liên Nhược Hạm chỉ là cố ý trêu đùa Hạ Tưởng, nghĩ là hắn không dám. Vừa thấy Hạ Tưởng thật sự làm, cô không khỏi kinh hãi:
- Chờ một chút được không? Mình thương lượng lại...
- Thương lượng cái gì? Anh đang bóc quà sinh nhật. Tặng quà cho người khác rồi, chẳng lẽ có thể đòi lại à?
Hạ Tưởng kích động nói. Lần thứ hai bị Liên Nhược Hạm trêu đùa, làm đàn ông không thể để bị uất ức như vậy. Nếu để thêm lần nữa, không biết chừng hắn sẽ hình thành chướng ngại tâm lý trước mặt Liên Nhược Hạm.
Liên Nhược Hạm đã bị Hạ Tưởng cởi áo, hai tay cô tóm chặt quần lót, cầu xin:
- Chờ một chút, nghe em nói một câu được không?
Hạ Tưởng ngồi trên người Liên Nhược Hạm, dừng tay hỏi:
- Nói cái gì? Không phải gan em rất lớn sao? Hôm nay anh và em so xem gan ai lớn hơn.
- Ai sợ chứ!
Liên Nhược Hạm cao giọng nhưng sau đó lại cúi đầu nói:
- Em nghe nói sẽ rất đau, em sợ đau.
Yêu một người con gái thì phải tôn trọng cô, trân trọng cô, chăm lo tới tâm tình của cô. Hạ Tưởng chậm rãi vuốt ve khuôn mặt Liên Nhược Hạm, nói:
- Anh hiểu. Kỳ thật em chưa hoàn toàn chuẩn bị tốt. Anh lại cho em một thời gian, được không?
Liên Nhược Hạm ra sức gật đầu:
- Chờ khi em suy nghĩ thật kỹ, hạ quyết tâm, chúng ta lại đến... Được không?
Hạ Tưởng cười vẻ bất đắc dĩ:
- Quá tam ba bận, nếu lần thứ ba mà vẫn không thành công, anh chỉ sợ về sau sẽ có chương ngại tâm lý trong lòng.
- Có chướng ngại tâm lý thì sao?
Liên Nhược Hạm mở to mắt tò mò nhìn hắn, trong bóng tối mắt cô lấp lóe dưới ánh sáng mờ mờ.
Hạ Tưởng nói không nên lời, đành phải cưỡng chế kích động trong lòng, nhảy xuống giường, đi lòng vòng trong phòng, lại chống đẩy mấy chục cái, lúc này mới cảm giác hơi bình ổn lại một chút.
- Anh làm gì thế?
- Dập tắt lửa dục.
- Có phải rất khó chịu không?
- Hơi hơi.
- Xứng đáng!
Liên Nhược Hạm rốt cục mỉm cười đắc ý, sau đó nhanh chóng mặc quần áo, đẩy cửa đi ra:
- Anh cứ chờ cơ hội lần thứ ba đi, khẳng định sẽ có. Tối nay cứ nằm mơ mộng đẹp đi.
- Còn yêu quái hơn cả yêu tinh, còn yêu nghiệt hơn cả yêu quái!
Hạ Tưởng nằm ôm gối, lăn qua lộn lại gần như không thể ngủ được. Trong lòng hắn cũng không biết là tức gì Hạ Tưởng gây ra ác mộng cho mình hay là tự cảm thấy đáng thương vì quen nhiều mỹ nữ nhưng lại chỉ có thể nhìn mà không thể ăn. Vừa nghĩ tới bác Tào thật sự phải tới thành phố Bảo, Tào gia sẽ do hắn chiếu cố, hắn và cô bé Lê sẽ gia tăng nhiều cơ hội, còn có thể bắt lấy cô bé bất cứ lúc nào.
Tuy nhiên, Liên Nhược Hạm đã nói, trước khi cô giao mình cho hắn, không cho phép hắn bắt cô bé Lê. Hạ Tưởng lại ủ rũ. Nghĩ kỹ lại chuyện xảy ra hôm nay, hắn càng thêm kết luận khẳng định là Liên Nhược Hạm cố ý làm hại hắn. Một mặt là không thể giải thích được với gia tộc, về phương diện khác thì cũng là cố tình không cho hắn dính vào cô bé Lê. Cô không cho hắn, hắn đành phải hết lòng tuân thủ hứa hẹn, không được phát sinh chuyện gì với cô bé Lê trước cô.
Thật là số khổ. Hạ Tưởng lăn qua lộn lại, mãi mới ngủ lúc nào không biết.
Hôm sau là chủ nhật, tuy rằng Liên Nhược Hạm không cho hắn nhưng lại quấn quýt lấy hắn, không cho hắn đi. Hạ Tưởng không chịu nổi cô cầu xin, lại đồng ý ở với cô nửa ngày nữa, không ngờ vừa quá 9 giờ, Tống Triêu Độ lại gọi điện thoại tới.
Tống Triêu Độ chủ động gọi điện thoại cho hắn khiến Hạ Tưởng giật mình, nghĩ đã xảy ra đại sự gì, vội vàng nghe điện thoại.
Thì ra Tống Nhất Phàm thi học kỳ xong, nghỉ ở nhà, nhàn rỗi không có việc gì thì nhớ tới Hạ Tưởng lâu rồi không tới chơi với cô, liền muốn Tống Triêu Độ gọi điện thoại bảo Hạ Tưởng tới. Tống Triêu Độ sao có thể đồng ý. Hạ Tưởng đang ở huyện An mà không phải ở thành phố Yến. Hơn nữa, Hạ Tưởng cũng không có nghĩa vụ dỗ con gái thay cho ông ta, bởi vậy Tống Triêu Độ vẫn không gọi điện thoại. Hôm nay Tống Nhất Phàm nổi giận, nói nếu Hạ Tưởng không đến thăm cô, cô phải đi nắm tay một đứa con trai khác, Tống Triêu Độ sốt ruột mới vội vàng gọi điện thoại cho Hạ Tưởng.
- Tiểu Hạ, có thời gian thì tới nhà tôi ngồi một chút. Gần đây không gặp mặt, muốn tâm sự với cậu.
Tống Triêu Độ tạm dừng một chút, lại bổ sung một câu:
- Nhất Phàm cũng muốn gặp cậu.
Hạ Tưởng cũng muốn gặp Tống Triêu Độ. Vốn hắn đã nghĩ thông qua Lý Đinh Sơn để gặp mặt Tống Triêu Độ bởi vì có một số việc cần phải gặp mặt trực tiếp nói chuyện mới được. Nhưng nếu Tống Triêu Độ đã gọi điện thoại tới, vậy hắn liền thuận thế đồng ý:
- Vừa lúc tôi đang ở thành phố Yến, nửa giờ nữa tôi sẽ tới.
Liên Nhược Hạm tuy rất tùy hứng nhưng chưa bao giờ ngăn cản Hạ Tưởng làm công việc, liền vẫy tay từ biệt Hạ Tưởng:
- Khi quay về huyện An nhớ gọi điện thoại cho em. Quên đi, gọi hay không tùy anh, nhưng đừng quên an ủi cô bé Lê là được.
Cũng may, Liên Nhược Hạm vẫn quan tâm tới cô bé Lê. Tuy rằng xuất thân của cô rất tốt, điều kiện rất cao nhưng dù sao cũng là cô bé Lê quen với Hạ Tưởng trước, cô và cô bé Lê lại chơi thân với nhau, cho nên khó tránh khỏi cảm thấy mình bị đuối lý.
Không bao lâu Hạ Tưởng đã tới nhà Tống Triêu Độ. Vừa dừng xe xong, đã thấy Tống Nhất Phàm từ bên ngoài đi vào, vừa thấy hắn liền kinh ngạc kêu lên:
- Hạ ca ca, anh lại phơi nắng đen thui rồi.
Tống Nhất Phàm mặc váy ngắn, bên trên là áo đồng phục học sinh, lộ ra cặp đùi trắng mịn. Xét trong những cô gái mà Hạ Tưởng đã gặp, cô quả thật là người trắng nhất, trắng mịn như phấn điêu ngọc mài vậy. Kỳ thật Hạ Tưởng cũng không phải quá đen, tuy nhiên nếu đặt bên cạnh Tống Nhất Phàm thì quả thật tạo thành hình ảnh tương phản mãnh liệt.
Hạ Tưởng bất đắc dĩ cười nói:
- Không phải là anh đen mà là em quá trắng. Da của em sao tốt vậy? Thời tiết nắng nóng như thế, vậy mà không hề đen chút nào.
Tống Nhất Phàm hừ một tiếng:
- Đừng có nói lời vô dụng, em cũng không thèm để ý tới anh.
- Vì sao thế?
Hạ Tưởng trêu cô:
- Gần đây anh không gặp em, khẳng định cũng không làm gì để em giận.
- Đúng là bởi vì anh không đến gặp em cho nên em mới giận.
Tống Nhất Phàm bĩu đôi môi nhỏ nhắn, bất mãn lườm Hạ Tưởng mấy lần, nói:
- Lớp em có một nam sinh rất đáng ghét, luôn viết thư cho em, nói muốn làm anh trai của em. Em nói với hắn là em đã có anh trai rồi, hắn vẫn không tin, muốn chính mắt thấy mới được. Anh nói em có anh trai hay không thì liên quan gì tới hắn chứ? Thật là...
Tống Nhất Phàm sắp lên trung học, kỳ thật cũng coi như thiếu nữ. Học sinh mới cấp hai mà đã bắt đầu yêu cũng không phải là ít. Hạ Tưởng liền khuyên cô:
- Nam sinh tỏ vẻ thích nữ sinh cũng là hiện tượng bình thường. Tuy nhiên hiện tại tầm mắt em còn rất hạn hẹp, nếu thích một người chỉ có thể chứng minh ánh mắt hiện tại của em. Có lẽ chờ sau khi em lên đại học mới phát hiện, hóa ra những người ưu tú hơn thì phải chờ càng lớn lên mới có thể biết được.
- A, cách nói của anh khá kỳ quái. Vì sao không thể sớm biết những người ưu tú chứ?
- Đạo lý rất đơn giản. Học sinh tiểu học có số lượng nhiều nhất, sau đó tới cấp hai, cấp ba, thậm chí đại học, tầng tầng chọn lọc, tầng tầng đào thải, tự nhiên là càng về sau càng ít người hơn nhưng cũng càng ưu tú hơn
Hạ Tưởng bỗng nhiên có cảm giác mình có năng khiếu làm thầy giáo, bản lĩnh dụ dỗ trẻ nhỏ cũng là hạng nhất.
- Em hiểu rồi. Ý của Hạ ca ca là để em chờ thêm một chút, về sau lên đại học càng có nhiều nam sinh ưu tú cho em lựa chọn, đúng không?
Tống Nhất Phàm cười giảo hoạt.
Ý tứ đúng là như vậy, nhưng cô nói cũng hơi cường điệu hóa quá. Hạ Tưởng cũng chỉ có thể gật đầu miễn cưỡng đồng ý:
- Đạo lý cũng không khác biệt lắm.
- Cũng không đúng. Không phải là em đã quen anh rất sớm đó sao? Chẳng phải là anh rất ưu tú đó sao?
Tống Nhất Phàm nháy mắt, dáng vẻ đắc ý vô cùng đáng yêu
- Chẳng lẽ anh không thừa nhận mình là một người đàn ông ưu tú?
Không phải Hạ Tưởng không rõ mà thật sự là thế giới này biến hóa quá mau. Sao bất kể là Tào Thù Lê hay Liên Nhược Hạm, thậm chí là còn ít tuổi như Tống Nhất Phàm đều là những cô gái thông minh, tinh quái như vậy chứ?
Hạ Tưởng liền sờ mũi:
- Anh cũng không tính là quá ưu tú chứ? Về sau chắc chắn em sẽ gặp những người đàn ông còn ưu tú hơn anh rất nhiều.
Tống Nhất Phàm chắp tay sau lưng đi lên lầu. Cô đi phía trước Hạ Tưởng, eo nhỏ, mông đầy đặn, chân dài, đúng là độ tuổi như hoa như ngọc, đã bắt đầu lộ ra vẻ xinh đẹp và phong thái của một thiếu nữ thanh xuân. Hạ Tưởng vừa ngẩng đầu lên liền đập ngay vào mắt lại những đường cong duyên dáng ở cái eo nhỏ và cặp mông đầy đặn của cô.
Quan Thần
Đánh giá:
Truyện Quan Thần
Story
Chương 251: Một mặt yêu nghiệt của Liên Nhược Hạm
10.0/10 từ 34 lượt.