Quan Thần
Chương 224: Không ngờ vớ phải một cục diện rối rắm
Cường Giang Hải nhấc tay lên:
- Chủ tịch huyện Khâu nói đúng. Ban bệ chính quyền là một tập thể, ai nấy đều được phân công công tác, mọi người đều phải chú ý tốt lĩnh vực của mình. Nếu đều đã có phạm vi chức trách của mình thì lĩnh vực của ai xảy ra vấn đề thì người đó sẽ chịu trách nhiệm. Nếu một người xảy ra vấn đề mà trách nhiệm lại đòi mọi người đều phải gánh vác thì rõ ràng là không cần phân công ra làm gì, phải không? Tôi cảm thấy chuyện này Phó chủ tịch huyện Đức Hoa là người chịu trách nhiệm lãnh đạo chủ yếu, phải kiểm tra sâu sắc.
Phó chủ tịch huyện Dương có tên đầy đủ là Dương Đức Hoa.
Hai vị Phó chủ tịch huyện khác, một người là Đặng Tuấn Kiệt, một người là Ngũ Minh Lượng, hai người liếc nhau, đều cúi đầu và không nói câu nào.
Khâu Tự Phong liếc mắt nhìn Thịnh Đại một cái:
- Lão Thịnh còn có ý kiến gì nữa không?
Thịnh Đại cười tủm tỉm khoát tay áo:
- Tôi phục tùng quyết định của tổ chức.
Thỏa hiệp nhanh như vậy sao? Hạ Tưởng có chút mở rộng tầm mắt. Xem ra một phen thể hiện vừa rồi của Thịnh Đại hay là tỏ ý thuận theo đa số bất quá đều là giả vờ làm người tốt mà thôi.
Khâu Tự Phong liền hỏi tiếp:
- Phó chủ tịch huyện Đức Hoa, anh còn cái gì muốn giải thích nữa không?
Dương Đức Hoa đột nhiên đứng lên, không kiềm chế được sự giận dữ, nói:
- Khâu Tự Phong, rõ ràng là anh đưa ra sách lược, tôi chẳng qua chỉ là chấp hành làm theo mà thôi. Bây giờ đầu tư mất hút thì anh lại đổ hết toàn bộ trách nhiệm lên người tôi. Anh quá đáng quá rồi đấy! Làm ra thành tích thì là công của anh, còn một khi thất bại thì trách nhiệm lại do chúng tôi gánh vác. Anh còn có chút lòng khoan dung nào nữa hay không? Anh còn có lòng dạ của một chủ tịch huyện nữa hay không?
Hạ Tưởng thầm lắc đầu. Phó chủ tịch huyện Dương nói sai rồi. Chẳng phải đã nói quan lên chức càng lớn thì ý chí lại càng rộng. Giống như một hoàng đế ở cổ đại, đã là người cao nhất rồi còn sợ người khác nói xấu mình hàng ngày. Một người trèo lên cao rồi lại càng hấp dẫn sự chú ý của những người khác. Nhiều người chú ý, tự nhiên sẽ có nhiều tiếng nói khác nhau, nói dễ nghe hay khó nghe đều có cả. Thế giới này không phải là đồng nhất, lòng người cũng lung tung, có đủ loại giọng điệu cũng là chuyện bình thường.
Có điều thường là một người càng lên cao thì lại càng tự phụ tự đại, lại càng không chấp nhận nổi cấp dưới nói xấu mình, cho dù là nói xấu sau lưng. Đến cả nói xấu sau lưng còn không nghe được, huống hồ gì là giáp mặt chỉ trích!
Khâu Tự Phong trên mặt lạnh lùng như băng:
- Phó chủ tịch huyện Đức Hoa, anh còn hỏi tôi không có lòng khoan dung. Anh thì sao? Bản thân cá nhân anh năng lực có hạn, là nguyên nhân chủ yếu trực tiếp khiến cho việc kêu gọi đầu tư thất bại. Anh không có gì phải nghĩ lại à? Đã thế, lại còn trốn tránh, đổ trách nhiệm lên ban bệ chính quyền nữa. Thân là một Phó chủ tịch huyện lâu năm, tôi kính trọng tuổi của anh, nhưng thân là một Phó chủ tịch huyện được ủy ban nhân dân huyện An phân công quản lý du lịch, lại thất trách trong phạm vi chức trách của mình thì phải truy cứu trách nhiệm của anh.
Dương Đức Hoa khoát tay, cắt ngang lời nói của Khâu Tự Phong:
- Chủ tịch huyện Khâu, anh không cần nói nữa. Tôi già rồi nhiều bệnh, gần đây cảm thấy đã cố hết sức rồi. Bác sĩ đã đề nghị tôi nên dưỡng bệnh nửa năm, vừa lúc có chuyện này, tôi xin phép Chủ tịch huyện Khâu, hi vọng Chủ tịch huyện Khâu có thể phê chuẩn.
Cường Giang Hải bất mãn nói:
- Lão Dương, anh đây là quẳng gánh lo đi, anh đây là trốn việc.
Khâu Tự Phong sửng sốt một lát, bỗng nhiên nở nụ cười:
- Cũng tốt, quả thật gần đây thân thể lão Dương có chút yếu, đúng là nên nghỉ ngơi thật tốt đi. Như vậy, anh cảm thấy toàn bộ công việc trong mảng du lịch mà anh được phân công quản lý này nên giao cho ai tạm thời trông coi đây?
Việc thu hút đầu tư cho du lịch bị thất bại, hiện giờ phòng Du lịch là nơi cục diện rối rắm, ai cũng không muốn dính đến trên đầu mình. Dương Đức Hoa đảo mắt nhìn qua, mấy vị Phó chủ tịch huyện, bao gồm cả Thịnh Đại đều cúi đầu, tránh né ánh mắt của ông. Cuối cùng, ánh mắt ông dừng lại trên người Hạ Tưởng, thấy Hạ Tưởng vẻ mặt có biểu tình thoải mái ung dung, liền gật đầu với hắn rồi xoay người nói với Khâu Tự Phong:
- Tôi thấy tạm thời giao cho Phó chủ tịch huyện Hạ quản lý đi. Tuổi trẻ có lắm ý tưởng, lại là người đến từ thành phố Yến, có khi sẽ có ý tưởng mới cởi mở cục diện này.
Nói thật, mặc dù hiện giờ du lịch là một mớ rối rắm, nhưng Khâu Tự Phong cũng không muốn giao cho Hạ Tưởng. Y cảm thấy Hạ Tưởng được phân công quản lý văn hóa giáo dục và môi trường đã là được rồi. Hắn còn trẻ như thế thì liệu có năng lực công tác gì chứ? Hơn nữa hắn lại còn là người của Lý Đinh Sơn, phạm vi phân công quản lý cho hắn càng ít càng tốt, có thể giảm bớt sức ảnh hưởng của Lý Đinh Sơn đối với bên chính quyền ủy ban. Suy nghĩ một chút, Khâu Tự Phong cảm thấy không bằng cứ giao cho người của Thịnh Đại quản lý một thời gian ngắn. Thịnh Đại là Phó chủ tịch thường trực huyện, thêm một phần công việc nữa cũng là bình thường thôi, cũng sẽ không phản đối gì cả đâu.
Nhưng trong khi Khâu Tự Phong còn chưa kịp mở miệng thì Thịnh Đại đã vỗ cái bàn đánh "bốp" một tiếng, rồi lớn giọng trầm trồ khen ngợi:
- Lão Dương đề nghị rất hay. Tôi hoàn toàn tán thành. Chúng ta ở huyện An công tác đã một thời gian dài, tầm nhìn cũng có chút hạn chế. Phó chủ tịch huyện Tiểu Hạ mới đến, ý tưởng sinh động, chắc chắn có thể mang tới luồng gió mới, mở ra cục diện được. Tôi đồng ý với đề nghị của lão Dương!
Hai vị Phó chủ tịch huyện còn lại thấy chuyện xấu không bị rơi xuống đầu mình thì cũng vội vàng giơ tay tỏ vẻ đồng ý.
Cường Giang Hải cũng là xuất phát từ tâm lý muốn tự bảo vệ mình, sợ là Khâu Tự Phong tâm huyết dâng trào lại phân công mảng du lịch cho gã quản lý thì chết dở. Gã cũng vội vàng tỏ rõ thái độ:
- Tôi cũng tán thành đề nghị của Phó chủ tịch huyện Dương.
Khâu Tự Phong thầm mắng Cường Giang Hải một câu, nhưng y lại không tiện bỏ qua không cân nhắc ý kiến của mọi người. Cho nên y cũng đành phải hỏi Hạ Tưởng một câu:
- Phó chủ tịch huyện Tiểu Hạ có ý kiến gì không?
Hạ Tưởng thật đúng là không có ý kiến gì.
Du lịch là ngành trụ cột của huyện An. Hiện giờ bởi vì việc thu hút đầu tư thất bại mà triển vọng ảm đạm, hắn tiếp nhận thì cũng không có khả năng làm cho ngành này cải tử hoàn sinh chỉ trong một thời gian ngắn, nhưng cũng sẽ không như lời của Khâu Tự Phong là lượng du khách đến bị giảm đi. Hắn có ưu thế hơn Khâu Tự Phong ở chỗ hắn là người thành phố Yến, rất hiểu biết mỗi đặc điểm quyết định lưu lượng du khách khác nhau của Khu du lịch Tam Thạch và Khu du lịch Tam Thủy. Nhóm du khách đến hai khu du lịch này trùng hợp không nhiều lắm. Mà cho dù có, cũng sẽ không bởi vì Khu du lịch Tam Thủy mở rộng mà không đến chơi ở Tam Thạch.
Tam Thạch và Tam Thủy là hai khu du lịch, cũng giống như tên, Tam Thạch chủ yếu là có kỳ thạch (đá núi kỳ lạ) mà Tam Thủy thì nổi tiếng vì nước. Định vị của hai khu du lịch khác nhau, nhưng đối với người thành phố Yến mà nói thì lại có điểm tương đồng.
Người thành phố Yến khi xuất hành có hai đặc điểm. Một là gần, các khu du lịch bình thường không quá bốn km thì đều có ưu thế. Khu du lịch Tam Thạch ở phía tây nam của thành phố Yến, cách thành phố Yến đúng bốn km. Khu du lịch Tam Thủy lại ở về phía tây bắc và cách thành phố Yến hơn năm km. Có thể nói, về khoảng cách địa lý thì Khu du lịch Tam Thạch hơi có ưu thế hơn. Có điều, lý do này gần như có thể không cần tính vào cũng được.
Hai là lợi ích thực tế của giá cả. Vé vào cửa của Khu du lịch Tam Thạch chỉ có một tệ, của Tam Thủy cũng thế. Có điều là sau khi Tam Thủy được đầu tư một khoản tài chính lớn thì chắc chắn phải tăng giá vé vào cửa. Bởi vì nhà đầu tư cần thu hồi vốn, thì phương thức trực tiếp nhất, hữu hiệu nhất chính là tăng giá vé vào cửa. Cho dù Khu du lịch Tam Thủy có khai thác phát triển thêm những điểm du lịch mới, ít nhất cũng phải mất thời gian từ nửa năm đến một năm. Có thể nói, thời gian đó cũng đủ để huyện An nghĩ ra biện pháp đối phó.
Tiếp nhận sự phân công quản lý mảng du lịch cũng là một chuyện tốt thôi. Nếu có thể trên cơ sở hiện có mà vẫn duy trì được lưu lượng khách đến không bị giảm đi thì trong mắt Khâu Tự Phong coi như là đã thành công rồi. Hạ Tưởng biết, cơ hội mặc cả cò kè của hắn đã tới.
- Được mọi người xem trọng, lại nếu Chủ tịch huyện Khâu cũng thấy tôi thích hợp thì tôi sẽ tiếp nhận mảng du lịch. Có điều tôi có một vấn đề quan trọng trước hết phải nói rõ với Chủ tịch huyện Khâu.
Hạ Tưởng đáp lại với biểu tình thoải mái.
Khâu Tự Phong trong lòng cười thầm Hạ Tưởng thật đúng là con nghé mới sinh không kinh gì hổ. Doanh thu một năm của Khu du lịch Tam Thạch chiếm một phần ba tổng giá trị sản lượng của huyện An. Nếu muốn nâng cao lên thì khó càng thêm khó, mà nếu muốn hạ thấp xuống thì còn dễ dàng hơn nhiều. Nếu như Hạ Tưởng tiếp nhận, y thực sự nghĩ không ra được một thằng ranh con mới hai mấy cái tuổi đầu thì sẽ có biện pháp gì để có thể vẫn duy trì được lưu lượng du khách không bị giảm đi trước thế tiến công hùng mạnh của Khu du lịch Tam Thủy chứ? Chỉ cần lưu lượng du khách giảm xuống là đã có thể tính là một điểm bất lợi trong công tác của Hạ Tưởng rồi, và có thể để lại một thành tích tồi trong lý lịch của hắn nữa.
Vốn cho là Hạ Tưởng chính là một cái đinh mà Lý Đinh Sơn đóng vào ban bệ chính quyền, hiện giờ xem ra chỉ là một thằng trẻ ranh máu nóng, không đủ để thành đại sự.
Khâu Tự Phong tâm tình tốt hẳn lên:
- Phó chủ tịch huyện Tiểu Hạ có yêu cầu gì thì cứ việc nói.
- Nếu tôi được phân công quản lý du lịch, đến lúc đó lưu lượng du khách đến Khu du lịch Tam Thạch không giảm đi thì có phải được coi như là đã quá quan rồi không?
Vấn đề Hạ Tưởng đưa ra vừa đơn giản lại vừa có chút ngây thơ, Khâu Tự Phong nghe xong thiếu chút nữa thì phì cười.
Ngẫm lại thì Hạ Tưởng còn ít hơn y đến gần chục tuổi, Khâu Tự Phong liền tạm thời đè xuống ý nghĩ muốn thừa cơ gây khó dễ với Hạ Tưởng. Dù sao thì hắn còn có sự bốc đồng, còn có gan dám nhận trọng trách. Không thể đả kích tính tích cực của người ta được, phải không nào? Y liền rộng lượng nói:
- Chỉ cần lưu lượng du khách không giảm thì đã là một công lớn của cậu rồi. Các vị đang ngồi đây có thể làm chứng, Khâu Tự Phong tôi từ trước đến giờ nói lời sẽ giữ lời.
Hạ Tưởng liền thành khẩn nói tiếp:
- Thế nếu lưu lượng du khách đến tăng lên thì sao?
Khâu Tự Phong cười ha hả thành tiếng:
- Phó chủ tịch huyện Tiểu Hạ, sung mãn nhiệt tình đối với công tác là đúng, nhưng trước khi vào việc thực sự thì phải hiểu biết đầy đủ tình hình, không thể lạc quan một cách mù quáng được. Nếu như lưu lượng người đến khu du lịch tăng thì tôi sẽ long trọng khen ngợi cậu trên hội nghị công tác của chính quyền ủy ban. Có điều là tuy phũ phàng nhưng cũng phải nói trước, nếu lượng du khách giảm đi thì Phó chủ tịch huyện Tiểu Hạ có nghĩ tới là phải chịu trách nhiệm gì đó hay không?
Hạ Tưởng lắc đầu, vẻ mặt hồn hậu cười nói:
Cường Giang Hải đang uống nước thì sặc phun cả nước ra rồi liên tục ho khan, lại nhịn không được ý cười, liên tục xua tay:
- Thực xin lỗi, thực xin lỗi. Vô tình bị sặc.
Ai cũng nhìn ra, Cường Giang Hải là cười nhạo Hạ Tưởng không biết điều và mạnh miệng.
Hạ Tưởng ra vẻ không biết, vẫn là nhìn Khâu Tự Phong với vẻ mặt chân thành và tươi cười, chờ ý kiến của y. Nguồn truyện: Truyện FULL
Khâu Tự Phong nghĩ thầm rằng Hạ Tưởng hóa ra là một thằng nhóc không biết trời cao đất dày gì, có chút ý muốn lập quân lệnh trạng. Y nghĩ nghĩ một chút rồi hạ quyết tâm:
- Nếu lượng du khách giảm bớt một phần thì Phó chủ tịch huyện Tiểu Hạ sẽ có văn bản kiểm điểm với bên chính quyền ủy ban huyện. Nếu lượng người đến du lịch không tăng không giảm thì ủy ban nhân dân huyện sẽ ủng hộ công tác của Phó chủ tịch huyện Tiểu Hạ. Nếu lưu lượng khách du lịch tăng lên một chút thì sẽ long trọng tuyên truyền trong phạm vì toàn tỉnh.
Cuối cùng là từ quyết định của Khâu Tự Phong, chính thức đã xác định sự điều chỉnh trong phân công công tác của chính quyền ủy ban nhân dân huyện. Hạ Tưởng ngoài việc được phân công quản lý văn hóa giáo dục môi trường từ trước thì tạm thời tiếp nhận thêm mảng du lịch.
Lý Đinh Sơn sau khi nghe được tin tức thì hồi lâu không nói chuyện gì cả. Phương Cách rót cho Lý Đinh Sơn và Hạ Tưởng mỗi người một chén nước rồi cũng ngồi an vị trên ghế.
Ba người là sau khi ăn cơm chiều thì cùng tụ tập lại chỗ ở của Lý Đinh Sơn. Tạm thời Lý Đinh Sơn ở nhà khách của huyện ủy, là phòng tốt nhất. Hạ Tưởng cũng tạm thời được bố trí ở lại nhà khách của huyện ủy, đương nhiên là phòng kém hơn phòng của Lý Đinh Sơn một chút và cũng không ở cùng một tầng.
- Toi cảm thấy du lịch huyện An không có triển vọng phát triển quá lớn. Với tình hình hiện giờ của huyện An, du lịch không phát triển mạnh được như nông nghiệp.
Lý Đinh Sơn trầm ngâm trong chốc lát, vừa mở miệng đã nói ra ý kiến không đồng tình.
- Sau khi tôi đến huyện An, ở trên hội nghị thường ủy đầu tiên đã đưa ra định hướng phát triển là chú trọng phát triển nông nghiệp huyện An, cải tạo đất đai nghèo nàn cằn cỗi ở khu vực trung tâm và phía bắc, xây dựng vườn ao chuồng, gia tăng diện tích tưới tiêu. Chủ tịch huyện Khâu lại đưa ra định hướng chú trọng phát triển du lịch, tăng cường thu hút đầu tư, giới thiệu một số doanh nghiệp lạc hậu của thành phố Yến đến huyện An. Hai người chúng ta không ai thuyết phục được ai cả, hội nghị đã không có tạo thành được nhận thức chung.
Huyện An sản xuất cây hạch đào và quả hồng nhưng không hình thành một quy mô. Hơn nữa giống không tốt, có một số cây hạch đào là hồ đào, vỏ dày thịt ít, đầu thừa đuôi thẹo lại không thể ăn được, phản ứng của thị trường rất bình thường. Nhưng quả hồng của huyện An thì còn khả dĩ, sản lượng hàng năm không thấp. Nhưng khuyết điểm lớn nhất của quả hồng là không bảo quản được lâu, dễ bị hư, thời gian giữ gìn chất lượng quá ngắn. Trừ phi phơi nắng để chế thành mứt quả hồng chứ nếu không thì hàng năm đều sẽ có một lượng lớn hồng bị thối nát ở trong núi, rơi rụng rất lãng phí.
Hạ Tưởng thực ra lại không quá ủng hộ định hướng của Lý Đinh Sơn. Huyện An là một vùng đất khỉ ho cò gáy, phát triển nông nghiệp thì cái giá phải trả sẽ quá lớn trong khi thu hoạch về lại quá thấp. Hơn nữa, sự tích cực của nông dân cũng không dễ kích động. Vấn đề sớm giải quyết đất đai cằn cỗi nghèo nàn còn đơn giản, nhưng chỉ dựa vào bón phân thì không có khả năng làm cho đất cằn cỗi trở thành phì nhiêu. Sản lượng không cao, mức thu hoạch thấp, đến lúc đó nông dân không trồng trọt nữa thì khoản đầu tư rất lớn vào khai khẩn lúc trước sẽ không thể thu hồi lại được.
Hạ Tưởng thấy Lý Đinh Sơn rất tích cực thì không tiện nói thẳng ra ý nghĩ của mình cho nên nói chung chung:
- Cháu thì không được phân công quản lý nông nghiệp, cho nên cũng không hiểu biết tình hình nông nghiệp lắm, không hiểu thì không tiện phát ngôn. Nhưng huyện An núi nhiều, đã có sẵn tài nguyên du lịch, phát triển du lịch thì xét về khách quan mà nói là đầu tư ít mà hiệu quả thấy sẽ nhanh, chỉ sợ lại càng dễ có được sự tán thành từ một số ủy viên thường vụ khác thôi.
Lý Đinh Sơn gật đầu:
- Đại đa số ủy viên thường vụ vẫn ủng hộ du lịch. Kế hoạch mở rộng nông nghiệp của tôi gặp phải lực cản rất lớn. Nhưng tôi rất có lòng tin.
Ông tự tin nở nụ cười,
- Có điều Phó bí thư Mai còn đưa ra thêm một định hướng nữa.
- Phó bí thư Mai nói thế nào?
Hạ Tưởng cảm thấy hứng thú với quan điểm của Mai Hiểu Lâm.
- Phó bí thư Mai cho rằng kỳ thật huyện An nên phát triển nhất là công nghiệp. Đừng cho rằng hiện giờ huyện An không có cơ sở công nghiệp gì cả. Núi non ở huyện An có nhiều loại khoáng thạch phong phú, có đá thạch anh, đá vôi, đá hoa cương, quặng fe-rít, đất sét, các loại đá cẩm thạch.... Đá thạch anh có thể chế tạo thủy tinh, đá vôi có thể đốt sản xuất xi măng. Đá hoa cương và đá cẩm thạch có thể mài thành đá xây dựng để bán. Một khi đầu tư sản xuất thì giá trị sản lượng rất lớn.
Lý Đinh Sơn vừa nói vừa cười lắc đầu.
- Người trẻ tuổi rốt cuộc tuổi vẫn trẻ, nhìn vấn đề cũng khá đơn giản. Trên cơ bản chỉ cần chỗ nào có núi là đều có khoáng sản, nhưng vì sao những tài nguyên khoáng sản đáng để khai thác thì lại rất ít? Cũng là bởi vì rất nhiều tài nguyên khoáng sản có chứa hàm lượng quáng mỏ thấp, hoặc là điều kiện khai thác quá kém, đầu tư và sản xuất kém xa cho nên cuối cùng mới không hình thành công nghiệp hóa.
Những lời này của Lý Đinh Sơn thật hợp tình hợp lý, Hạ Tưởng cũng gật đầu đồng ý:
- Khai thác quặng đầu tư quá lớn. Hơn nữa một khi bắt đầu là sẽ cần thời gian rất lâu, chỉ sợ Phó bí thư Mai chẳng qua chỉ mới là nói ra một cách nhìn mà thôi.
Lý Đinh Sơn lại lắc đầu nói:
- Nhưng đề nghị của Phó bí thư Mai lại được Chủ tịch huyện Khâu đáp ứng ngay, lại còn rất nghiêm túc thật sự suy xét đề nghị của Phó bí thư Mai cũng như là mời mọi người đưa ra ý kiến đóng góp. Nếu như thật sự có thể làm được thì sẽ mau chóng được duyệt thôi.
Hạ Tưởng chấn động:
- Đây cũng không phải là trò đùa. Cho dù Chủ tịch huyện Khâu cùng với Phó bí thư Mai kẻ xướng người họa thì cũng không cần lấy đại nghiệp phát triển kinh tế toàn huyện ra làm trò.
Lý Đinh Sơn cũng nói với vẻ tư lự:
- Có lẽ không phải đơn giản là diễn kịch cho tôi xem đâu. Bởi vì Phó bí thư Mai còn nói sắp tới cô sẽ mời chuyên gia ở Bắc Kinh đến huyện An một chuyến, khảo sát thực địa điều kiện quặng mỏ ở huyện An.
Ngừng lại một chút, Lý Đinh Sơn lại cười nói với vẻ định liệu trước:
- Người ta một lòng cống hiến vì kinh tế huyện An, muốn mời cả chuyên gia đến luận chứng rồi thì khảo sát, tôi cũng không thể nào ngăn cản được, phải không? Có điều khảo sát thì khảo sát, muốn được duyệt thì còn phải thêm một giai đoạn nữa. Tôi cũng sẽ thật sự lắng nghe một chút ý kiến đánh giá của chuyên gia. Nếu thực sự có thể làm được thì lên ngựa thôi. Còn nếu không thể được thì nói cái gì cũng bắt bẻ được. Huyện An đáy mỏng, nhưng trải qua việc gây sức ép lớn như thế thì chuyện này cũng là một chuyện phải để tâm. Nhưng thật ra Tiểu Hạ cậu thì làm sao mà giữ được lưu lượng du khách đến khu du lịch Tam Thạch bây giờ? Cậu đã nghĩ ra được đối sách nào chưa?
- Chưa có. Cháu cũng phải khảo sát thực địa đã rồi mới có thể đưa ra được kết luận, nghĩ ra được biện pháp chứ ạ?
Hạ Tưởng nói với vẻ thoải mái. Trên thực tế hắn chỉ căn cứ vào kinh nghiệm của đời sau mà nhận định rằng lưu lượng du khách đến với Khu du lịch Tam Thạch sẽ không giảm đi. Nhưng còn biện pháp như thế nào để thu hút lượng du khách nhiều hơn thì còn chưa nghĩ ra.
- Cháu sẽ để dành ra thời gian đi xem tận mắt Khu du lịch Tam Thạch, có lẽ sẽ có thu hoạch.
Làm cho Hạ Tưởng buồn bực chính là hành trình đến Khu du lịch Tam Thạch của hắn mãi mà vẫn không thực hiện được. Nguyên nhân là vì ủy ban nhân dân huyện ít xe, không sắp xếp được xe.
Chánh văn phòng ủy ban Hứa Lương thì thái độ tốt đến mức làm cho người ta tìm không ra được sai sót, nhưng chính là không thể sắp xếp ra được một cái xe để đưa hắn đi. Y còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ:
- Phó chủ tịch huyện Hạ, thật đúng là không thể trách tôi được đâu. Ủy ban tổng cộng có bốn chiếc xe. Chủ tịch huyện Khâu một chiếc, Phó chủ tịch huyện Thịnh và Phó chủ tịch huyện Cường cũng mỗi người một chiếc. Cũng chỉ còn một chiếc mà cả bốn vị Phó chủ tịch huyện cùng dùng. Bây giờ Phó chủ tịch huyện Dương ốm nghỉ ở nhà thì cũng còn ba vị Phó chủ tịch huyện nữa. Thật sự là sắp xếp không được ạ. Nếu không, ngài với Phó chủ tịch huyện Đặng và Phó chủ tịch huyện Ngũ điều đình với nhau một chút xem sao?
Ủy ban nhân dân huyện tổng cộng có sáu vị Phó chủ tịch huyện. Thịnh Đại là Phó chủ tịch thường trực. Cường Giang Hải mặc dù là Phó chủ tịch huyện bình thường nhưng y với Thịnh Đại giống nhau, đều là ủy viên thường vụ. Còn lại bốn người chính là Phó chủ tịch huyện Dương, Phó chủ tịch huyện Đặng, Phó chủ tịch huyện Ngũ và Hạ Tưởng. Hiện giờ Phó chủ tịch huyện Dương thì ốm bệnh nằm nhà. Còn lại một chiếc xe công thì đã bị Phó chủ tịch huyện Đặng và Phó chủ tịch huyện Ngũ kia đã được sắp xếp hành trình chặt chẽ, không có một ngày nào rảnh ra cả.
Không cần phải nói Hạ Tưởng cũng biết, là ức hiếp vì hắn trẻ tuổi hay là Khâu Tự Phong cố ý bày ra, chính là tạo thêm phiền toái cho hắn, làm cho hắn gặp phải cản trở mọi chỗ mọi nơi. Hạ Tưởng thật sự cũng không muốn làm khó Hứa Lương, Hứa Lương chu toàn ở các Phó chủ tịch huyện khác cũng không dễ dàng gì. Y chẳng qua cũng chỉ là kẻ nghe lệnh mà làm việc thôi.
Hứa Lương thấy Hạ Tưởng không hề nói một câu khó nghe nào với mình thì trong lòng cũng hiểu được và có chút băn khoăn, thiện ý nhắc nhở Hạ Tưởng một câu:
- Phó chủ tịch huyện Hạ, nếu như muốn đến Khu du lịch Tam Thạch, có thể trực tiếp bảo Phòng du lịch của huyện phái xe đi. Đó cũng là một phần việc thuộc về trách nhiệm của bọn họ mà.
Ngoài biện pháp đó ra cũng chẳng còn cách nào nữa cả, Hạ Tưởng gật đầu với Hứa Lương:
- Chủ ý không tồi! Chánh văn phòng Hứa giúp tôi sắp xếp nhé. Với lại tìm hộ tôi một người chịu khó chăm chỉ một chút đi cùng tôi.
Hứa Lương nghe ra đây là sự tín nhiệm của Hạ Tưởng đối với mình, y vội lo nghĩ rồi nói:
- Phó chủ tịch huyện Hạ tuổi trẻ, trong số những Phó chánh văn phòng của ủy ban nhân dân huyện ra thì Tạ Khởi Nghĩa là trẻ tuổi nhất, năm nay mới hai mấy tuổi, về sau sẽ liên hệ công tác cho Phó chủ tịch huyện Hạ nhé.
Mỗi Phó chủ tịch huyện đều có một Phó Chánh văn phòng tương ứng chịu trách nhiệm liên hệ công tác. Cấp bậc của Hạ Tưởng còn chưa đủ để có thư ký, hắn không có dị nghị gì đối với sự sắp xếp của Hứa Lương:
- Bảo Tạ Khởi Nghĩa đến văn phòng gặp tôi.
Tạ Khởi Nghĩa tên gọi là Khởi Nghĩa nhưng vừa thấy tướng mạo cũng biết là người thành thực, tuyệt đối không có khả năng khởi nghĩa. Cậu ta ăn mặc bình thường thậm chí còn có chút giản dị. Chân đi một đôi giày vải, kính mắt đeo trên mũi bị hỏng cả gọng rồi, còn dùng băng dính dán lại, nhìn qua có khả năng như bất cứ lúc nào cũng có thể hỏng được.
Hạ Tưởng cười nói với Tạ Khởi Nghĩa đang có chút khép nép:
- Tiểu Tạ, ngồi đi, đừng khách sáo.
Tạ Khởi Nghĩa ngồi xuống, có chút bất an cười nhẹ một tiếng:
- Phó chủ tịch huyện Hạ, ngài thực trẻ tuổi. Phó chủ tịch huyện trẻ như thế tôi trước kia nghe cũng chưa từng nghe qua, hiện giờ tận mắt nhìn thấy mà vẫn có chút không tin.
Hạ Tưởng nở nụ cười, Tạ Khởi Nghĩa thật đúng là thành thật, mở miệng đã nói lời nói thật. Có lẽ Hứa Lương để cậu ta liên hệ công tác với mình không phải vì coi trọng chuyện cậu ta ít tuổi mà là bởi vì cậu ta cũng đủ hồn hậu.
Nói chuyện phiếm vài câu, Hạ Tưởng nói đến chuyện muốn đến Khu du lịch Tam Thạch. Tạ Khởi Nghĩa lập tức đứng dậy nói:
- Tôi lập tức liên hệ với Phòng Du lịch của huyện.
Tạ Khởi Nghĩa thành thật thì thành thật, nhưng giải quyết sự tình không hề hàm hồ chút nào, chỉ mấy phút đồng hồ sau cậu ta đã quay trở lại báo cáo:
- Trưởng phòng Du lịch Nhâm Vu Hải lập tức tới ngay. Ông ta mang theo hai chiếc xe, cũng đủ dùng.
Hạ Tưởng âm thầm gật đầu. Đừng thấy Tạ Khởi Nghĩa nhìn qua không chớp mắt, nói chuyện cũng hết sức thành thật mà coi thường. Kỳ thật cậu ta cũng rất có tầm nhìn, hiệu suất làm việc cũng rất cao. Bản thân hắn không nói ra chuyện xe cộ mà cậu ta lại có thể phát hiện ra vấn đề, hơn nữa lại kịp thời sắp xếp xong xuôi. Có thể nói, Hứa Lương giới thiệu Tạ Khởi Nghĩa cho hắn cũng coi như là có tâm.
Trưởng phòng Du lịch huyện Nhâm Vu Hải khoảng bốn mươi tuổi, là người gầy, dong dỏng cao, mặt tròn, mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn. Y vừa vào cửa đã nói:
- Phó chủ tịch huyện Hạ, tôi cũng mới nghe nói là Phó chủ tịch huyện Dương bị ốm phải nghỉ làm, hiện giờ Phòng Du lịch huyện tạm thời do Phó chủ tịch huyện Hạ lãnh đạo. Thế mà bây giờ mới đến báo cáo công tác với Phó chủ tịch huyện Hạ, đã tới muộn, tới muộn, xin Phó chủ tịch huyện Hạ cứ trách phạt.
Hạ Tưởng đứng dậy đón chào:
- Trưởng phòng Nhâm khách sáo rồi. Làm gì có lắm chủ ý như thế? Mau ngồi đi, nói cho tôi nghe một chút tình hình ở Khu du lịch Tam Thạch đi.
Nhâm Vu Hải nhân tiện ngồi xuống, rút ra bao thuốc, cũng không quên mời Tạ Khởi Nghĩa một điếu. Sau đó, y trước hết là châm thuốc cho Hạ Tưởng, lại châm cho Tạ Khởi Nghĩa rồi cuối cùng mới đến lượt mình, dùng sức hít một hơi, nói:
- Khu du lịch Tam Thạch là sản nghiệp trụ cột của huyện An. Thu nhập của những năm trước luôn luôn ở mức khoảng mười triệu tệ, thời điểm đỉnh cao nhất, kỷ lục còn là mười lăm triệu tệ nữa cơ. Năm gần đây thì lại giảm xuống rồi, hiện giờ trên cơ bản là giữ ở mức khoảng tám triệu tệ. Muốn tăng lên được một chút thì cực kỳ khó khăn. Phòng Du lịch không nghĩ được ra biện pháp, hiệu quả quá mức nhỏ nhoi.
Hạ Tưởng nghe xong thì trong lòng đã hiểu rõ. Ở những năm 2000, một khu du lịch có thể có mức thu nhập hàng năm chừng mười triệu tệ quả thật coi như không tồi. Mà tổng thu nhập tài chính một năm của huyện An mới khoảng hơn ba mươi triệu tệ. Nói Khu du lịch Tam Thạch là sản nghiệp trụ cột của huyện An thì tuyệt không phải là nói quá. Không ngờ là hắn vừa mới đến nhậm chức đã nhặt được ngay miếng bánh lớn nhất từ trên trời rơi xuống này, nếu như hắn có bản lĩnh thu hút lượng du khách nhiều hơn.
Hoặc cũng có thể nói là hắn nhặt được ngay quả đắng phiền toái đến cùng cực nếu hắn vừa mới tiếp quản mảng du lịch mà lưu lượng du khách đến Khu du lịch Tam Thạch lại giảm mạnh.
Nói thêm vài câu nữa, Hạ Tưởng nhìn ra thấy trời không còn sớm liền đưa ra ý định muốn đi khảo sát Khu du lịch Tam Thạch. Nhâm Vu Hải không nói hai lời, lập tức đứng lên cùng đi với Hạ Tưởng xuống lầu, lên xe, đi thẳng đến Khu du lịch Tam Thạch.
Tạ Khởi Nghĩa cũng cùng đi.
Khu du lịch Tam Thạch cách thành phố Yến khá xa nhưng cách thị trấn huyện An không xa lắm. Sau mười mấy phút đồng hồ đã nhìn thấy phía trước có một ngọn núi nhỏ không cao lắm, trên đỉnh núi có một sơn môn. Sơn môn được xây dựng theo hình dạng của Nam Thiên Môn, bên trên có mấy chữ to được như rồng bay phượng múa "Khu du lịch Tam Thạch".
Nhâm Vu Hải vốn muốn ngồi cáp treo lên núi nhưng Hạ Tưởng lại không đồng ý. Hắn tới đây là khảo sát thực địa, tìm tòi phát hiện những điểm kích thích gia tăng lượng du khách đến đây chứ không phải là đến đây đi du lịch, cưỡi ngựa xem hoa. Do đó, hắn kiên trì đi bộ lên núi. Tạ Khởi Nghĩa thì cũng không có gì, rảo bước chân thoải mái đi theo bên người Hạ Tưởng, chắc là bình thường đã rèn luyện không ít. Chỉ khổ cho Nhâm Vu Hải, tuy là y không mập, nhưng thân thể lại yếu ớt, đi chưa được mấy bước đã mệt mỏi, cả người toát mồ hôi, thở hồng hộc.
Hạ Tưởng thật sự là thấy không đành lòng, liền cười nói:
- Trưởng phòng Nhâm hay là ngồi cáp treo lên núi trước chờ chúng tôi đi. Tôi và Tiểu Tạ sẽ chậm rãi đi lên.
Thay bằng một vị Phó chủ tịch huyện khác thì nói gì Nhâm Vu Hải cũng muốn tự mình đi cùng lên núi. Có điều y biết không thể nào so sánh được với Hạ Tưởng, nghĩ nghĩ rồi cũng không già mồm cãi cố nữa:
- Tôi xấu hổ thật. Phó chủ tịch huyện Hạ, tôi với ngài không thể nào so sánh được. Ngài quá trẻ tuổi, sức khỏe mạnh mẽ. Tôi còn già hơn những mười tuổi, thế thì tôi đi xe cáp đây.
Nhâm Vu Hải vừa đi thì Tạ Khởi Nghĩa ăn nói cũng nhiều hơn.
- Phó chủ tịch huyện Hạ thật đúng là bình dị dễ gần, không hề có chút kênh kiệu tỏ vẻ nào.
Tạ Khởi Nghĩa không quên tranh thủ dâng tặng một câu nịnh nọt không để lại tí dấu vết nào. Cậu ta đi lại thoải mái, không hề thở gấp, theo sát bên cạnh Hạ Tưởng, đi trên đường núi mà cứ đi bằng tư thế như giẫm trên đất bằng vậy. Quả nhiên tiếp đó, cậu ta tự mình nói ra:
- Tôi là sinh ra và lớn lên ở thôn núi, đi đường núi quen rồi, không biết mệt là gì. Phó chủ tịch huyện Hạ nếu đi mệt thì chúng ta nghỉ một chút. Núi Tam Thạch không cao, đi một chút rồi nghỉ, nhiều lắm chỉ tầm hai ba giờ là đi hết thôi..
Quan Thần
- Chủ tịch huyện Khâu nói đúng. Ban bệ chính quyền là một tập thể, ai nấy đều được phân công công tác, mọi người đều phải chú ý tốt lĩnh vực của mình. Nếu đều đã có phạm vi chức trách của mình thì lĩnh vực của ai xảy ra vấn đề thì người đó sẽ chịu trách nhiệm. Nếu một người xảy ra vấn đề mà trách nhiệm lại đòi mọi người đều phải gánh vác thì rõ ràng là không cần phân công ra làm gì, phải không? Tôi cảm thấy chuyện này Phó chủ tịch huyện Đức Hoa là người chịu trách nhiệm lãnh đạo chủ yếu, phải kiểm tra sâu sắc.
Phó chủ tịch huyện Dương có tên đầy đủ là Dương Đức Hoa.
Hai vị Phó chủ tịch huyện khác, một người là Đặng Tuấn Kiệt, một người là Ngũ Minh Lượng, hai người liếc nhau, đều cúi đầu và không nói câu nào.
Khâu Tự Phong liếc mắt nhìn Thịnh Đại một cái:
- Lão Thịnh còn có ý kiến gì nữa không?
Thịnh Đại cười tủm tỉm khoát tay áo:
- Tôi phục tùng quyết định của tổ chức.
Thỏa hiệp nhanh như vậy sao? Hạ Tưởng có chút mở rộng tầm mắt. Xem ra một phen thể hiện vừa rồi của Thịnh Đại hay là tỏ ý thuận theo đa số bất quá đều là giả vờ làm người tốt mà thôi.
Khâu Tự Phong liền hỏi tiếp:
- Phó chủ tịch huyện Đức Hoa, anh còn cái gì muốn giải thích nữa không?
Dương Đức Hoa đột nhiên đứng lên, không kiềm chế được sự giận dữ, nói:
- Khâu Tự Phong, rõ ràng là anh đưa ra sách lược, tôi chẳng qua chỉ là chấp hành làm theo mà thôi. Bây giờ đầu tư mất hút thì anh lại đổ hết toàn bộ trách nhiệm lên người tôi. Anh quá đáng quá rồi đấy! Làm ra thành tích thì là công của anh, còn một khi thất bại thì trách nhiệm lại do chúng tôi gánh vác. Anh còn có chút lòng khoan dung nào nữa hay không? Anh còn có lòng dạ của một chủ tịch huyện nữa hay không?
Hạ Tưởng thầm lắc đầu. Phó chủ tịch huyện Dương nói sai rồi. Chẳng phải đã nói quan lên chức càng lớn thì ý chí lại càng rộng. Giống như một hoàng đế ở cổ đại, đã là người cao nhất rồi còn sợ người khác nói xấu mình hàng ngày. Một người trèo lên cao rồi lại càng hấp dẫn sự chú ý của những người khác. Nhiều người chú ý, tự nhiên sẽ có nhiều tiếng nói khác nhau, nói dễ nghe hay khó nghe đều có cả. Thế giới này không phải là đồng nhất, lòng người cũng lung tung, có đủ loại giọng điệu cũng là chuyện bình thường.
Có điều thường là một người càng lên cao thì lại càng tự phụ tự đại, lại càng không chấp nhận nổi cấp dưới nói xấu mình, cho dù là nói xấu sau lưng. Đến cả nói xấu sau lưng còn không nghe được, huống hồ gì là giáp mặt chỉ trích!
Khâu Tự Phong trên mặt lạnh lùng như băng:
- Phó chủ tịch huyện Đức Hoa, anh còn hỏi tôi không có lòng khoan dung. Anh thì sao? Bản thân cá nhân anh năng lực có hạn, là nguyên nhân chủ yếu trực tiếp khiến cho việc kêu gọi đầu tư thất bại. Anh không có gì phải nghĩ lại à? Đã thế, lại còn trốn tránh, đổ trách nhiệm lên ban bệ chính quyền nữa. Thân là một Phó chủ tịch huyện lâu năm, tôi kính trọng tuổi của anh, nhưng thân là một Phó chủ tịch huyện được ủy ban nhân dân huyện An phân công quản lý du lịch, lại thất trách trong phạm vi chức trách của mình thì phải truy cứu trách nhiệm của anh.
Dương Đức Hoa khoát tay, cắt ngang lời nói của Khâu Tự Phong:
- Chủ tịch huyện Khâu, anh không cần nói nữa. Tôi già rồi nhiều bệnh, gần đây cảm thấy đã cố hết sức rồi. Bác sĩ đã đề nghị tôi nên dưỡng bệnh nửa năm, vừa lúc có chuyện này, tôi xin phép Chủ tịch huyện Khâu, hi vọng Chủ tịch huyện Khâu có thể phê chuẩn.
Cường Giang Hải bất mãn nói:
- Lão Dương, anh đây là quẳng gánh lo đi, anh đây là trốn việc.
Khâu Tự Phong sửng sốt một lát, bỗng nhiên nở nụ cười:
- Cũng tốt, quả thật gần đây thân thể lão Dương có chút yếu, đúng là nên nghỉ ngơi thật tốt đi. Như vậy, anh cảm thấy toàn bộ công việc trong mảng du lịch mà anh được phân công quản lý này nên giao cho ai tạm thời trông coi đây?
Việc thu hút đầu tư cho du lịch bị thất bại, hiện giờ phòng Du lịch là nơi cục diện rối rắm, ai cũng không muốn dính đến trên đầu mình. Dương Đức Hoa đảo mắt nhìn qua, mấy vị Phó chủ tịch huyện, bao gồm cả Thịnh Đại đều cúi đầu, tránh né ánh mắt của ông. Cuối cùng, ánh mắt ông dừng lại trên người Hạ Tưởng, thấy Hạ Tưởng vẻ mặt có biểu tình thoải mái ung dung, liền gật đầu với hắn rồi xoay người nói với Khâu Tự Phong:
- Tôi thấy tạm thời giao cho Phó chủ tịch huyện Hạ quản lý đi. Tuổi trẻ có lắm ý tưởng, lại là người đến từ thành phố Yến, có khi sẽ có ý tưởng mới cởi mở cục diện này.
Nói thật, mặc dù hiện giờ du lịch là một mớ rối rắm, nhưng Khâu Tự Phong cũng không muốn giao cho Hạ Tưởng. Y cảm thấy Hạ Tưởng được phân công quản lý văn hóa giáo dục và môi trường đã là được rồi. Hắn còn trẻ như thế thì liệu có năng lực công tác gì chứ? Hơn nữa hắn lại còn là người của Lý Đinh Sơn, phạm vi phân công quản lý cho hắn càng ít càng tốt, có thể giảm bớt sức ảnh hưởng của Lý Đinh Sơn đối với bên chính quyền ủy ban. Suy nghĩ một chút, Khâu Tự Phong cảm thấy không bằng cứ giao cho người của Thịnh Đại quản lý một thời gian ngắn. Thịnh Đại là Phó chủ tịch thường trực huyện, thêm một phần công việc nữa cũng là bình thường thôi, cũng sẽ không phản đối gì cả đâu.
Nhưng trong khi Khâu Tự Phong còn chưa kịp mở miệng thì Thịnh Đại đã vỗ cái bàn đánh "bốp" một tiếng, rồi lớn giọng trầm trồ khen ngợi:
- Lão Dương đề nghị rất hay. Tôi hoàn toàn tán thành. Chúng ta ở huyện An công tác đã một thời gian dài, tầm nhìn cũng có chút hạn chế. Phó chủ tịch huyện Tiểu Hạ mới đến, ý tưởng sinh động, chắc chắn có thể mang tới luồng gió mới, mở ra cục diện được. Tôi đồng ý với đề nghị của lão Dương!
Hai vị Phó chủ tịch huyện còn lại thấy chuyện xấu không bị rơi xuống đầu mình thì cũng vội vàng giơ tay tỏ vẻ đồng ý.
Cường Giang Hải cũng là xuất phát từ tâm lý muốn tự bảo vệ mình, sợ là Khâu Tự Phong tâm huyết dâng trào lại phân công mảng du lịch cho gã quản lý thì chết dở. Gã cũng vội vàng tỏ rõ thái độ:
- Tôi cũng tán thành đề nghị của Phó chủ tịch huyện Dương.
Khâu Tự Phong thầm mắng Cường Giang Hải một câu, nhưng y lại không tiện bỏ qua không cân nhắc ý kiến của mọi người. Cho nên y cũng đành phải hỏi Hạ Tưởng một câu:
- Phó chủ tịch huyện Tiểu Hạ có ý kiến gì không?
Hạ Tưởng thật đúng là không có ý kiến gì.
Du lịch là ngành trụ cột của huyện An. Hiện giờ bởi vì việc thu hút đầu tư thất bại mà triển vọng ảm đạm, hắn tiếp nhận thì cũng không có khả năng làm cho ngành này cải tử hoàn sinh chỉ trong một thời gian ngắn, nhưng cũng sẽ không như lời của Khâu Tự Phong là lượng du khách đến bị giảm đi. Hắn có ưu thế hơn Khâu Tự Phong ở chỗ hắn là người thành phố Yến, rất hiểu biết mỗi đặc điểm quyết định lưu lượng du khách khác nhau của Khu du lịch Tam Thạch và Khu du lịch Tam Thủy. Nhóm du khách đến hai khu du lịch này trùng hợp không nhiều lắm. Mà cho dù có, cũng sẽ không bởi vì Khu du lịch Tam Thủy mở rộng mà không đến chơi ở Tam Thạch.
Tam Thạch và Tam Thủy là hai khu du lịch, cũng giống như tên, Tam Thạch chủ yếu là có kỳ thạch (đá núi kỳ lạ) mà Tam Thủy thì nổi tiếng vì nước. Định vị của hai khu du lịch khác nhau, nhưng đối với người thành phố Yến mà nói thì lại có điểm tương đồng.
Người thành phố Yến khi xuất hành có hai đặc điểm. Một là gần, các khu du lịch bình thường không quá bốn km thì đều có ưu thế. Khu du lịch Tam Thạch ở phía tây nam của thành phố Yến, cách thành phố Yến đúng bốn km. Khu du lịch Tam Thủy lại ở về phía tây bắc và cách thành phố Yến hơn năm km. Có thể nói, về khoảng cách địa lý thì Khu du lịch Tam Thạch hơi có ưu thế hơn. Có điều, lý do này gần như có thể không cần tính vào cũng được.
Hai là lợi ích thực tế của giá cả. Vé vào cửa của Khu du lịch Tam Thạch chỉ có một tệ, của Tam Thủy cũng thế. Có điều là sau khi Tam Thủy được đầu tư một khoản tài chính lớn thì chắc chắn phải tăng giá vé vào cửa. Bởi vì nhà đầu tư cần thu hồi vốn, thì phương thức trực tiếp nhất, hữu hiệu nhất chính là tăng giá vé vào cửa. Cho dù Khu du lịch Tam Thủy có khai thác phát triển thêm những điểm du lịch mới, ít nhất cũng phải mất thời gian từ nửa năm đến một năm. Có thể nói, thời gian đó cũng đủ để huyện An nghĩ ra biện pháp đối phó.
Tiếp nhận sự phân công quản lý mảng du lịch cũng là một chuyện tốt thôi. Nếu có thể trên cơ sở hiện có mà vẫn duy trì được lưu lượng khách đến không bị giảm đi thì trong mắt Khâu Tự Phong coi như là đã thành công rồi. Hạ Tưởng biết, cơ hội mặc cả cò kè của hắn đã tới.
- Được mọi người xem trọng, lại nếu Chủ tịch huyện Khâu cũng thấy tôi thích hợp thì tôi sẽ tiếp nhận mảng du lịch. Có điều tôi có một vấn đề quan trọng trước hết phải nói rõ với Chủ tịch huyện Khâu.
Hạ Tưởng đáp lại với biểu tình thoải mái.
Khâu Tự Phong trong lòng cười thầm Hạ Tưởng thật đúng là con nghé mới sinh không kinh gì hổ. Doanh thu một năm của Khu du lịch Tam Thạch chiếm một phần ba tổng giá trị sản lượng của huyện An. Nếu muốn nâng cao lên thì khó càng thêm khó, mà nếu muốn hạ thấp xuống thì còn dễ dàng hơn nhiều. Nếu như Hạ Tưởng tiếp nhận, y thực sự nghĩ không ra được một thằng ranh con mới hai mấy cái tuổi đầu thì sẽ có biện pháp gì để có thể vẫn duy trì được lưu lượng du khách không bị giảm đi trước thế tiến công hùng mạnh của Khu du lịch Tam Thủy chứ? Chỉ cần lưu lượng du khách giảm xuống là đã có thể tính là một điểm bất lợi trong công tác của Hạ Tưởng rồi, và có thể để lại một thành tích tồi trong lý lịch của hắn nữa.
Vốn cho là Hạ Tưởng chính là một cái đinh mà Lý Đinh Sơn đóng vào ban bệ chính quyền, hiện giờ xem ra chỉ là một thằng trẻ ranh máu nóng, không đủ để thành đại sự.
Khâu Tự Phong tâm tình tốt hẳn lên:
- Phó chủ tịch huyện Tiểu Hạ có yêu cầu gì thì cứ việc nói.
- Nếu tôi được phân công quản lý du lịch, đến lúc đó lưu lượng du khách đến Khu du lịch Tam Thạch không giảm đi thì có phải được coi như là đã quá quan rồi không?
Vấn đề Hạ Tưởng đưa ra vừa đơn giản lại vừa có chút ngây thơ, Khâu Tự Phong nghe xong thiếu chút nữa thì phì cười.
Ngẫm lại thì Hạ Tưởng còn ít hơn y đến gần chục tuổi, Khâu Tự Phong liền tạm thời đè xuống ý nghĩ muốn thừa cơ gây khó dễ với Hạ Tưởng. Dù sao thì hắn còn có sự bốc đồng, còn có gan dám nhận trọng trách. Không thể đả kích tính tích cực của người ta được, phải không nào? Y liền rộng lượng nói:
- Chỉ cần lưu lượng du khách không giảm thì đã là một công lớn của cậu rồi. Các vị đang ngồi đây có thể làm chứng, Khâu Tự Phong tôi từ trước đến giờ nói lời sẽ giữ lời.
Hạ Tưởng liền thành khẩn nói tiếp:
- Thế nếu lưu lượng du khách đến tăng lên thì sao?
Khâu Tự Phong cười ha hả thành tiếng:
- Phó chủ tịch huyện Tiểu Hạ, sung mãn nhiệt tình đối với công tác là đúng, nhưng trước khi vào việc thực sự thì phải hiểu biết đầy đủ tình hình, không thể lạc quan một cách mù quáng được. Nếu như lưu lượng người đến khu du lịch tăng thì tôi sẽ long trọng khen ngợi cậu trên hội nghị công tác của chính quyền ủy ban. Có điều là tuy phũ phàng nhưng cũng phải nói trước, nếu lượng du khách giảm đi thì Phó chủ tịch huyện Tiểu Hạ có nghĩ tới là phải chịu trách nhiệm gì đó hay không?
Hạ Tưởng lắc đầu, vẻ mặt hồn hậu cười nói:
Cường Giang Hải đang uống nước thì sặc phun cả nước ra rồi liên tục ho khan, lại nhịn không được ý cười, liên tục xua tay:
- Thực xin lỗi, thực xin lỗi. Vô tình bị sặc.
Ai cũng nhìn ra, Cường Giang Hải là cười nhạo Hạ Tưởng không biết điều và mạnh miệng.
Hạ Tưởng ra vẻ không biết, vẫn là nhìn Khâu Tự Phong với vẻ mặt chân thành và tươi cười, chờ ý kiến của y. Nguồn truyện: Truyện FULL
Khâu Tự Phong nghĩ thầm rằng Hạ Tưởng hóa ra là một thằng nhóc không biết trời cao đất dày gì, có chút ý muốn lập quân lệnh trạng. Y nghĩ nghĩ một chút rồi hạ quyết tâm:
- Nếu lượng du khách giảm bớt một phần thì Phó chủ tịch huyện Tiểu Hạ sẽ có văn bản kiểm điểm với bên chính quyền ủy ban huyện. Nếu lượng người đến du lịch không tăng không giảm thì ủy ban nhân dân huyện sẽ ủng hộ công tác của Phó chủ tịch huyện Tiểu Hạ. Nếu lưu lượng khách du lịch tăng lên một chút thì sẽ long trọng tuyên truyền trong phạm vì toàn tỉnh.
Cuối cùng là từ quyết định của Khâu Tự Phong, chính thức đã xác định sự điều chỉnh trong phân công công tác của chính quyền ủy ban nhân dân huyện. Hạ Tưởng ngoài việc được phân công quản lý văn hóa giáo dục môi trường từ trước thì tạm thời tiếp nhận thêm mảng du lịch.
Lý Đinh Sơn sau khi nghe được tin tức thì hồi lâu không nói chuyện gì cả. Phương Cách rót cho Lý Đinh Sơn và Hạ Tưởng mỗi người một chén nước rồi cũng ngồi an vị trên ghế.
Ba người là sau khi ăn cơm chiều thì cùng tụ tập lại chỗ ở của Lý Đinh Sơn. Tạm thời Lý Đinh Sơn ở nhà khách của huyện ủy, là phòng tốt nhất. Hạ Tưởng cũng tạm thời được bố trí ở lại nhà khách của huyện ủy, đương nhiên là phòng kém hơn phòng của Lý Đinh Sơn một chút và cũng không ở cùng một tầng.
- Toi cảm thấy du lịch huyện An không có triển vọng phát triển quá lớn. Với tình hình hiện giờ của huyện An, du lịch không phát triển mạnh được như nông nghiệp.
Lý Đinh Sơn trầm ngâm trong chốc lát, vừa mở miệng đã nói ra ý kiến không đồng tình.
- Sau khi tôi đến huyện An, ở trên hội nghị thường ủy đầu tiên đã đưa ra định hướng phát triển là chú trọng phát triển nông nghiệp huyện An, cải tạo đất đai nghèo nàn cằn cỗi ở khu vực trung tâm và phía bắc, xây dựng vườn ao chuồng, gia tăng diện tích tưới tiêu. Chủ tịch huyện Khâu lại đưa ra định hướng chú trọng phát triển du lịch, tăng cường thu hút đầu tư, giới thiệu một số doanh nghiệp lạc hậu của thành phố Yến đến huyện An. Hai người chúng ta không ai thuyết phục được ai cả, hội nghị đã không có tạo thành được nhận thức chung.
Huyện An sản xuất cây hạch đào và quả hồng nhưng không hình thành một quy mô. Hơn nữa giống không tốt, có một số cây hạch đào là hồ đào, vỏ dày thịt ít, đầu thừa đuôi thẹo lại không thể ăn được, phản ứng của thị trường rất bình thường. Nhưng quả hồng của huyện An thì còn khả dĩ, sản lượng hàng năm không thấp. Nhưng khuyết điểm lớn nhất của quả hồng là không bảo quản được lâu, dễ bị hư, thời gian giữ gìn chất lượng quá ngắn. Trừ phi phơi nắng để chế thành mứt quả hồng chứ nếu không thì hàng năm đều sẽ có một lượng lớn hồng bị thối nát ở trong núi, rơi rụng rất lãng phí.
Hạ Tưởng thực ra lại không quá ủng hộ định hướng của Lý Đinh Sơn. Huyện An là một vùng đất khỉ ho cò gáy, phát triển nông nghiệp thì cái giá phải trả sẽ quá lớn trong khi thu hoạch về lại quá thấp. Hơn nữa, sự tích cực của nông dân cũng không dễ kích động. Vấn đề sớm giải quyết đất đai cằn cỗi nghèo nàn còn đơn giản, nhưng chỉ dựa vào bón phân thì không có khả năng làm cho đất cằn cỗi trở thành phì nhiêu. Sản lượng không cao, mức thu hoạch thấp, đến lúc đó nông dân không trồng trọt nữa thì khoản đầu tư rất lớn vào khai khẩn lúc trước sẽ không thể thu hồi lại được.
Hạ Tưởng thấy Lý Đinh Sơn rất tích cực thì không tiện nói thẳng ra ý nghĩ của mình cho nên nói chung chung:
- Cháu thì không được phân công quản lý nông nghiệp, cho nên cũng không hiểu biết tình hình nông nghiệp lắm, không hiểu thì không tiện phát ngôn. Nhưng huyện An núi nhiều, đã có sẵn tài nguyên du lịch, phát triển du lịch thì xét về khách quan mà nói là đầu tư ít mà hiệu quả thấy sẽ nhanh, chỉ sợ lại càng dễ có được sự tán thành từ một số ủy viên thường vụ khác thôi.
Lý Đinh Sơn gật đầu:
- Đại đa số ủy viên thường vụ vẫn ủng hộ du lịch. Kế hoạch mở rộng nông nghiệp của tôi gặp phải lực cản rất lớn. Nhưng tôi rất có lòng tin.
Ông tự tin nở nụ cười,
- Có điều Phó bí thư Mai còn đưa ra thêm một định hướng nữa.
- Phó bí thư Mai nói thế nào?
Hạ Tưởng cảm thấy hứng thú với quan điểm của Mai Hiểu Lâm.
- Phó bí thư Mai cho rằng kỳ thật huyện An nên phát triển nhất là công nghiệp. Đừng cho rằng hiện giờ huyện An không có cơ sở công nghiệp gì cả. Núi non ở huyện An có nhiều loại khoáng thạch phong phú, có đá thạch anh, đá vôi, đá hoa cương, quặng fe-rít, đất sét, các loại đá cẩm thạch.... Đá thạch anh có thể chế tạo thủy tinh, đá vôi có thể đốt sản xuất xi măng. Đá hoa cương và đá cẩm thạch có thể mài thành đá xây dựng để bán. Một khi đầu tư sản xuất thì giá trị sản lượng rất lớn.
Lý Đinh Sơn vừa nói vừa cười lắc đầu.
- Người trẻ tuổi rốt cuộc tuổi vẫn trẻ, nhìn vấn đề cũng khá đơn giản. Trên cơ bản chỉ cần chỗ nào có núi là đều có khoáng sản, nhưng vì sao những tài nguyên khoáng sản đáng để khai thác thì lại rất ít? Cũng là bởi vì rất nhiều tài nguyên khoáng sản có chứa hàm lượng quáng mỏ thấp, hoặc là điều kiện khai thác quá kém, đầu tư và sản xuất kém xa cho nên cuối cùng mới không hình thành công nghiệp hóa.
Những lời này của Lý Đinh Sơn thật hợp tình hợp lý, Hạ Tưởng cũng gật đầu đồng ý:
- Khai thác quặng đầu tư quá lớn. Hơn nữa một khi bắt đầu là sẽ cần thời gian rất lâu, chỉ sợ Phó bí thư Mai chẳng qua chỉ mới là nói ra một cách nhìn mà thôi.
Lý Đinh Sơn lại lắc đầu nói:
- Nhưng đề nghị của Phó bí thư Mai lại được Chủ tịch huyện Khâu đáp ứng ngay, lại còn rất nghiêm túc thật sự suy xét đề nghị của Phó bí thư Mai cũng như là mời mọi người đưa ra ý kiến đóng góp. Nếu như thật sự có thể làm được thì sẽ mau chóng được duyệt thôi.
Hạ Tưởng chấn động:
- Đây cũng không phải là trò đùa. Cho dù Chủ tịch huyện Khâu cùng với Phó bí thư Mai kẻ xướng người họa thì cũng không cần lấy đại nghiệp phát triển kinh tế toàn huyện ra làm trò.
Lý Đinh Sơn cũng nói với vẻ tư lự:
- Có lẽ không phải đơn giản là diễn kịch cho tôi xem đâu. Bởi vì Phó bí thư Mai còn nói sắp tới cô sẽ mời chuyên gia ở Bắc Kinh đến huyện An một chuyến, khảo sát thực địa điều kiện quặng mỏ ở huyện An.
Ngừng lại một chút, Lý Đinh Sơn lại cười nói với vẻ định liệu trước:
- Người ta một lòng cống hiến vì kinh tế huyện An, muốn mời cả chuyên gia đến luận chứng rồi thì khảo sát, tôi cũng không thể nào ngăn cản được, phải không? Có điều khảo sát thì khảo sát, muốn được duyệt thì còn phải thêm một giai đoạn nữa. Tôi cũng sẽ thật sự lắng nghe một chút ý kiến đánh giá của chuyên gia. Nếu thực sự có thể làm được thì lên ngựa thôi. Còn nếu không thể được thì nói cái gì cũng bắt bẻ được. Huyện An đáy mỏng, nhưng trải qua việc gây sức ép lớn như thế thì chuyện này cũng là một chuyện phải để tâm. Nhưng thật ra Tiểu Hạ cậu thì làm sao mà giữ được lưu lượng du khách đến khu du lịch Tam Thạch bây giờ? Cậu đã nghĩ ra được đối sách nào chưa?
- Chưa có. Cháu cũng phải khảo sát thực địa đã rồi mới có thể đưa ra được kết luận, nghĩ ra được biện pháp chứ ạ?
Hạ Tưởng nói với vẻ thoải mái. Trên thực tế hắn chỉ căn cứ vào kinh nghiệm của đời sau mà nhận định rằng lưu lượng du khách đến với Khu du lịch Tam Thạch sẽ không giảm đi. Nhưng còn biện pháp như thế nào để thu hút lượng du khách nhiều hơn thì còn chưa nghĩ ra.
- Cháu sẽ để dành ra thời gian đi xem tận mắt Khu du lịch Tam Thạch, có lẽ sẽ có thu hoạch.
Làm cho Hạ Tưởng buồn bực chính là hành trình đến Khu du lịch Tam Thạch của hắn mãi mà vẫn không thực hiện được. Nguyên nhân là vì ủy ban nhân dân huyện ít xe, không sắp xếp được xe.
Chánh văn phòng ủy ban Hứa Lương thì thái độ tốt đến mức làm cho người ta tìm không ra được sai sót, nhưng chính là không thể sắp xếp ra được một cái xe để đưa hắn đi. Y còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ:
- Phó chủ tịch huyện Hạ, thật đúng là không thể trách tôi được đâu. Ủy ban tổng cộng có bốn chiếc xe. Chủ tịch huyện Khâu một chiếc, Phó chủ tịch huyện Thịnh và Phó chủ tịch huyện Cường cũng mỗi người một chiếc. Cũng chỉ còn một chiếc mà cả bốn vị Phó chủ tịch huyện cùng dùng. Bây giờ Phó chủ tịch huyện Dương ốm nghỉ ở nhà thì cũng còn ba vị Phó chủ tịch huyện nữa. Thật sự là sắp xếp không được ạ. Nếu không, ngài với Phó chủ tịch huyện Đặng và Phó chủ tịch huyện Ngũ điều đình với nhau một chút xem sao?
Ủy ban nhân dân huyện tổng cộng có sáu vị Phó chủ tịch huyện. Thịnh Đại là Phó chủ tịch thường trực. Cường Giang Hải mặc dù là Phó chủ tịch huyện bình thường nhưng y với Thịnh Đại giống nhau, đều là ủy viên thường vụ. Còn lại bốn người chính là Phó chủ tịch huyện Dương, Phó chủ tịch huyện Đặng, Phó chủ tịch huyện Ngũ và Hạ Tưởng. Hiện giờ Phó chủ tịch huyện Dương thì ốm bệnh nằm nhà. Còn lại một chiếc xe công thì đã bị Phó chủ tịch huyện Đặng và Phó chủ tịch huyện Ngũ kia đã được sắp xếp hành trình chặt chẽ, không có một ngày nào rảnh ra cả.
Không cần phải nói Hạ Tưởng cũng biết, là ức hiếp vì hắn trẻ tuổi hay là Khâu Tự Phong cố ý bày ra, chính là tạo thêm phiền toái cho hắn, làm cho hắn gặp phải cản trở mọi chỗ mọi nơi. Hạ Tưởng thật sự cũng không muốn làm khó Hứa Lương, Hứa Lương chu toàn ở các Phó chủ tịch huyện khác cũng không dễ dàng gì. Y chẳng qua cũng chỉ là kẻ nghe lệnh mà làm việc thôi.
Hứa Lương thấy Hạ Tưởng không hề nói một câu khó nghe nào với mình thì trong lòng cũng hiểu được và có chút băn khoăn, thiện ý nhắc nhở Hạ Tưởng một câu:
- Phó chủ tịch huyện Hạ, nếu như muốn đến Khu du lịch Tam Thạch, có thể trực tiếp bảo Phòng du lịch của huyện phái xe đi. Đó cũng là một phần việc thuộc về trách nhiệm của bọn họ mà.
Ngoài biện pháp đó ra cũng chẳng còn cách nào nữa cả, Hạ Tưởng gật đầu với Hứa Lương:
- Chủ ý không tồi! Chánh văn phòng Hứa giúp tôi sắp xếp nhé. Với lại tìm hộ tôi một người chịu khó chăm chỉ một chút đi cùng tôi.
Hứa Lương nghe ra đây là sự tín nhiệm của Hạ Tưởng đối với mình, y vội lo nghĩ rồi nói:
- Phó chủ tịch huyện Hạ tuổi trẻ, trong số những Phó chánh văn phòng của ủy ban nhân dân huyện ra thì Tạ Khởi Nghĩa là trẻ tuổi nhất, năm nay mới hai mấy tuổi, về sau sẽ liên hệ công tác cho Phó chủ tịch huyện Hạ nhé.
Mỗi Phó chủ tịch huyện đều có một Phó Chánh văn phòng tương ứng chịu trách nhiệm liên hệ công tác. Cấp bậc của Hạ Tưởng còn chưa đủ để có thư ký, hắn không có dị nghị gì đối với sự sắp xếp của Hứa Lương:
- Bảo Tạ Khởi Nghĩa đến văn phòng gặp tôi.
Tạ Khởi Nghĩa tên gọi là Khởi Nghĩa nhưng vừa thấy tướng mạo cũng biết là người thành thực, tuyệt đối không có khả năng khởi nghĩa. Cậu ta ăn mặc bình thường thậm chí còn có chút giản dị. Chân đi một đôi giày vải, kính mắt đeo trên mũi bị hỏng cả gọng rồi, còn dùng băng dính dán lại, nhìn qua có khả năng như bất cứ lúc nào cũng có thể hỏng được.
Hạ Tưởng cười nói với Tạ Khởi Nghĩa đang có chút khép nép:
- Tiểu Tạ, ngồi đi, đừng khách sáo.
Tạ Khởi Nghĩa ngồi xuống, có chút bất an cười nhẹ một tiếng:
- Phó chủ tịch huyện Hạ, ngài thực trẻ tuổi. Phó chủ tịch huyện trẻ như thế tôi trước kia nghe cũng chưa từng nghe qua, hiện giờ tận mắt nhìn thấy mà vẫn có chút không tin.
Hạ Tưởng nở nụ cười, Tạ Khởi Nghĩa thật đúng là thành thật, mở miệng đã nói lời nói thật. Có lẽ Hứa Lương để cậu ta liên hệ công tác với mình không phải vì coi trọng chuyện cậu ta ít tuổi mà là bởi vì cậu ta cũng đủ hồn hậu.
Nói chuyện phiếm vài câu, Hạ Tưởng nói đến chuyện muốn đến Khu du lịch Tam Thạch. Tạ Khởi Nghĩa lập tức đứng dậy nói:
- Tôi lập tức liên hệ với Phòng Du lịch của huyện.
Tạ Khởi Nghĩa thành thật thì thành thật, nhưng giải quyết sự tình không hề hàm hồ chút nào, chỉ mấy phút đồng hồ sau cậu ta đã quay trở lại báo cáo:
- Trưởng phòng Du lịch Nhâm Vu Hải lập tức tới ngay. Ông ta mang theo hai chiếc xe, cũng đủ dùng.
Hạ Tưởng âm thầm gật đầu. Đừng thấy Tạ Khởi Nghĩa nhìn qua không chớp mắt, nói chuyện cũng hết sức thành thật mà coi thường. Kỳ thật cậu ta cũng rất có tầm nhìn, hiệu suất làm việc cũng rất cao. Bản thân hắn không nói ra chuyện xe cộ mà cậu ta lại có thể phát hiện ra vấn đề, hơn nữa lại kịp thời sắp xếp xong xuôi. Có thể nói, Hứa Lương giới thiệu Tạ Khởi Nghĩa cho hắn cũng coi như là có tâm.
Trưởng phòng Du lịch huyện Nhâm Vu Hải khoảng bốn mươi tuổi, là người gầy, dong dỏng cao, mặt tròn, mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn. Y vừa vào cửa đã nói:
- Phó chủ tịch huyện Hạ, tôi cũng mới nghe nói là Phó chủ tịch huyện Dương bị ốm phải nghỉ làm, hiện giờ Phòng Du lịch huyện tạm thời do Phó chủ tịch huyện Hạ lãnh đạo. Thế mà bây giờ mới đến báo cáo công tác với Phó chủ tịch huyện Hạ, đã tới muộn, tới muộn, xin Phó chủ tịch huyện Hạ cứ trách phạt.
Hạ Tưởng đứng dậy đón chào:
- Trưởng phòng Nhâm khách sáo rồi. Làm gì có lắm chủ ý như thế? Mau ngồi đi, nói cho tôi nghe một chút tình hình ở Khu du lịch Tam Thạch đi.
Nhâm Vu Hải nhân tiện ngồi xuống, rút ra bao thuốc, cũng không quên mời Tạ Khởi Nghĩa một điếu. Sau đó, y trước hết là châm thuốc cho Hạ Tưởng, lại châm cho Tạ Khởi Nghĩa rồi cuối cùng mới đến lượt mình, dùng sức hít một hơi, nói:
- Khu du lịch Tam Thạch là sản nghiệp trụ cột của huyện An. Thu nhập của những năm trước luôn luôn ở mức khoảng mười triệu tệ, thời điểm đỉnh cao nhất, kỷ lục còn là mười lăm triệu tệ nữa cơ. Năm gần đây thì lại giảm xuống rồi, hiện giờ trên cơ bản là giữ ở mức khoảng tám triệu tệ. Muốn tăng lên được một chút thì cực kỳ khó khăn. Phòng Du lịch không nghĩ được ra biện pháp, hiệu quả quá mức nhỏ nhoi.
Hạ Tưởng nghe xong thì trong lòng đã hiểu rõ. Ở những năm 2000, một khu du lịch có thể có mức thu nhập hàng năm chừng mười triệu tệ quả thật coi như không tồi. Mà tổng thu nhập tài chính một năm của huyện An mới khoảng hơn ba mươi triệu tệ. Nói Khu du lịch Tam Thạch là sản nghiệp trụ cột của huyện An thì tuyệt không phải là nói quá. Không ngờ là hắn vừa mới đến nhậm chức đã nhặt được ngay miếng bánh lớn nhất từ trên trời rơi xuống này, nếu như hắn có bản lĩnh thu hút lượng du khách nhiều hơn.
Hoặc cũng có thể nói là hắn nhặt được ngay quả đắng phiền toái đến cùng cực nếu hắn vừa mới tiếp quản mảng du lịch mà lưu lượng du khách đến Khu du lịch Tam Thạch lại giảm mạnh.
Nói thêm vài câu nữa, Hạ Tưởng nhìn ra thấy trời không còn sớm liền đưa ra ý định muốn đi khảo sát Khu du lịch Tam Thạch. Nhâm Vu Hải không nói hai lời, lập tức đứng lên cùng đi với Hạ Tưởng xuống lầu, lên xe, đi thẳng đến Khu du lịch Tam Thạch.
Tạ Khởi Nghĩa cũng cùng đi.
Khu du lịch Tam Thạch cách thành phố Yến khá xa nhưng cách thị trấn huyện An không xa lắm. Sau mười mấy phút đồng hồ đã nhìn thấy phía trước có một ngọn núi nhỏ không cao lắm, trên đỉnh núi có một sơn môn. Sơn môn được xây dựng theo hình dạng của Nam Thiên Môn, bên trên có mấy chữ to được như rồng bay phượng múa "Khu du lịch Tam Thạch".
Nhâm Vu Hải vốn muốn ngồi cáp treo lên núi nhưng Hạ Tưởng lại không đồng ý. Hắn tới đây là khảo sát thực địa, tìm tòi phát hiện những điểm kích thích gia tăng lượng du khách đến đây chứ không phải là đến đây đi du lịch, cưỡi ngựa xem hoa. Do đó, hắn kiên trì đi bộ lên núi. Tạ Khởi Nghĩa thì cũng không có gì, rảo bước chân thoải mái đi theo bên người Hạ Tưởng, chắc là bình thường đã rèn luyện không ít. Chỉ khổ cho Nhâm Vu Hải, tuy là y không mập, nhưng thân thể lại yếu ớt, đi chưa được mấy bước đã mệt mỏi, cả người toát mồ hôi, thở hồng hộc.
Hạ Tưởng thật sự là thấy không đành lòng, liền cười nói:
- Trưởng phòng Nhâm hay là ngồi cáp treo lên núi trước chờ chúng tôi đi. Tôi và Tiểu Tạ sẽ chậm rãi đi lên.
Thay bằng một vị Phó chủ tịch huyện khác thì nói gì Nhâm Vu Hải cũng muốn tự mình đi cùng lên núi. Có điều y biết không thể nào so sánh được với Hạ Tưởng, nghĩ nghĩ rồi cũng không già mồm cãi cố nữa:
- Tôi xấu hổ thật. Phó chủ tịch huyện Hạ, tôi với ngài không thể nào so sánh được. Ngài quá trẻ tuổi, sức khỏe mạnh mẽ. Tôi còn già hơn những mười tuổi, thế thì tôi đi xe cáp đây.
Nhâm Vu Hải vừa đi thì Tạ Khởi Nghĩa ăn nói cũng nhiều hơn.
- Phó chủ tịch huyện Hạ thật đúng là bình dị dễ gần, không hề có chút kênh kiệu tỏ vẻ nào.
Tạ Khởi Nghĩa không quên tranh thủ dâng tặng một câu nịnh nọt không để lại tí dấu vết nào. Cậu ta đi lại thoải mái, không hề thở gấp, theo sát bên cạnh Hạ Tưởng, đi trên đường núi mà cứ đi bằng tư thế như giẫm trên đất bằng vậy. Quả nhiên tiếp đó, cậu ta tự mình nói ra:
- Tôi là sinh ra và lớn lên ở thôn núi, đi đường núi quen rồi, không biết mệt là gì. Phó chủ tịch huyện Hạ nếu đi mệt thì chúng ta nghỉ một chút. Núi Tam Thạch không cao, đi một chút rồi nghỉ, nhiều lắm chỉ tầm hai ba giờ là đi hết thôi..
Quan Thần
Đánh giá:
Truyện Quan Thần
Story
Chương 224: Không ngờ vớ phải một cục diện rối rắm
10.0/10 từ 34 lượt.