Quan Thần

Chương 1886: Đến lúc dừng thì nên dừng

Sau khi được Đường Thiên Vân thông báo, trong đầu Trương Lực xuất hiện một suy nghĩ mãnh liệt. Sở dĩ Phó Bí thư Hạ có hành động trái với lẽ thường mời y đến hiện trường là vì muốn cho y nhìn rõ thế cục. Nói một cách khác, y cho rằng, Phó Bí thư Hạ vẫn còn có chút tin tưởng y, hi vọng y có thể quay lại con đường đúng đắn.

Trương Lực cũng hiểu rõ, y đã có công làm "cầu nối" trong sự kiện Mộc Phong. Phó Bí thư Hạ cũng biết điều đó. Nhớ lại sự "quen biết" giữa y và Phó Bí thư Hạ, lại so sánh với lập trường của y hiện giờ tại Tỉnh ủy, y có thể hiểu tâm trạng phức tạp, không hài lòng của Phó Bí thư Hạ với y.

Thực lòng mà nói, Trương Lực mới đầu là muốn làm thân với Hạ Tưởng, hơn nữa còn tình nguyện đảm nhiệm chức vụ tiên phong phá núi mở đường, bắc cầu qua sông cho Hạ Tưởng ở Lĩnh Nam. Ngay từ thời khắc quyết định muốn trở thành thư ký của Hạ Tưởng, y đã cho là phải một lòng phục vụ Hạ Tưởng, đó cũng là một trong những nguyên nhân khiến y luôn dành sự tôn trọng và những ý nghĩ tốt đẹp cho Hạ Tưởng.

Ai ngờ tạo hóa trêu người, y không thể trở thành thư ký cho Hạ Tưởng như ước nguyện, cuối cùng lại thành thư ký của Mễ Kỷ Hỏa, điều đó ít nhiều cũng làm cho y thất vọng. Y không thích tính cách quá trầm lắng của Mễ Kỷ Hỏa, cũng hiểu rõ khi nhận chức ở Lĩnh Nam, Mễ Kỷ Hỏa chẳng có hi vọng cao sang là thăng quan tiến chức chỉ cầu mong không làm gì sai sót mà thôi, hình ảnh của ông ấy trước mặt mọi người sẽ là một chủ tịch Tỉnh trầm lắng, có phần yếu thế.

Nhưng y vẫn làm tròn trách nhiệm của một thư ký, mọi việc y làm đều khiến cho Mễ Kỷ Hỏa hài lòng.

Nhưng rốt cuộc, Trương Lực không phải là người an phận, hơn nữa thái độ làm việc thận trọng quá mức của Mễ Kỷ Hỏa khiến y cảm thấy vô cùng "đau", y cho rằng ở bên cạnh Mễ Kỷ Hỏa sẽ khiến cho y trở thành "anh hùng không có đất dụng võ".

Đúng vào lúc đó, Quý Như Lan và Hạ Tưởng "giao chiến", y nhạy bén tìm ra được điểm mấu chốt. Thực ra, ban đầu, y muốn làm giảm bớt mâu thuẫn giữa Quý Như Lan và Hạ Tưởng, không muốn hai người "giao chiến" đến mức gây ra hậu quả trầm trọng. Hạ Tưởng là vị lãnh đạo tỉnh ủy mà y kính trọng nhất, Quý Như Lan là người phụ nữ y khó quên nhất, đối với y mà nói cả hai người đều có vị trí rất đỗi quan trọng.

Trương Lực vốn dĩ muốn kiên quyết giữ vững lập trường trung lập, không nghiêng về bất kì bên nào cả. Nhưng chỉ bằng một cú điện thoại, Quý Như Lan đã khiến sự kiên trì của y chỉ duy trì trong vòng nửa phút. Y thỏa hiệp. Lập trường và nguyên tắc chính trị bại hoàn toàn trước "mối tình đầu".

Nói cách khác, lý trí đã thua tình cảm.

Với tư cách một người làm chính trị, điều không nên nhất chính là để tình cảm trói buộc. Trương Lực biết rõ Quý Như Lan lợi dụng tình cảm của y nhưng y lại không thể đối xử cứng rắn với cô, cho dù Quý Như Lan đã từng "đâm" y một đao.

Đêm nay, người đẹp như mộng, mưa xuân như rượu, rượu không làm người say nhưng người tự say. Đầu óc Trương Lực chỉ toàn là Quý Như Lan, từng cử chỉ, từng nụ cười của cô; nào có thể dung nạp những vấn đề chính trị sâu sắc đến thế? Hơn nữa, khi ngồi trước Quý Như Lan, tầm mắt của y rất hạn hẹp hoặc cũng tại vì y cứ luống ca luống cuống mỗi khi ở trước mặt cô mới khiến cô xem thường y, không chịu ngã vào vòng tay y.

Một câu nói của Quý Như Lan khiến Trương Lực bừng tỉnh, suy nghĩ một chút, y hiểu rõ mọi ngóc ngách trong đó, đành tự cười giễu mình,

- Lại rơi vào tròng của Phó Bí thư Hạ rồi, tại sao lại ngốc thế nhỉ?

- Cũng không thể nói là anh bị hắn cho vào tròng. Người bị hắn cho vào tròng không phải là anh, mà là tôi.

Cứ nhắc đến Hạ Tưởng, Quý Như Lan lại tỏ ra vô cùng tức giận. Cái dáng vẻ của cô lúc đó vô cùng nữ tính, khiến Trương Lực lại nhớ đến mối tình đầu đẹp đẽ đã qua, hồn vía của y lại bắt đầu "trôi dạt".


Quý Như Lan thay đổi rất nhiều. Khi yêu nhau, cô xinh đẹp, đơn thuần. Nhưng từ sau khi làm chính trị, cô háo thắng, tranh quyền, không muốn chịu thua trong mọi việc. Là một người phụ nữ nhưng lại luôn muốn mạnh hơn đàn ông, phụ nữ tại sao lại làm khó mình như vậy? Trương Lực chỉ còn biết lắc đầu cười trừ. Bởi từ sau khi bị Quý Như Lan "đá", y càng ngày càng không hiểu rõ cô nữa rồi.

- Anh cho rằng Bí thư Hạ không có ác ý gì với nhà họ Quý. Càng không có hứng thú gì với em …

Trương Lực cố gắng khiến giọng nói của mình bình tĩnh hơn một chút, không để nó thay đổi theo tâm trạng mình.

- Việc đó đã kết thúc rồi. Em cũng đừng nhúng tay vào nữa.

- Ai cần anh lo?

Quý Như Lan vẫn như ngày trước, lườm Trương Lực bằng đôi mắt thể hiện sự không hài lòng.

- Còn nữa, anh nhìn sự việc không sâu và rộng như tôi, tại sao tôi lại phải nghe lời anh cơ chứ?

Sự cay đắng trong lòng Trương Lực giờ này rất khó nói. Trước mặt Quý Như Lan, trước giờ y không thể ưỡn ngực ngẩng cao đầu như bất kì người đàn ông nào khác. Còn Quý Như Lan lại không hề thích đàn ông yếu thế, y chỉ có thể mãi mãi cúi đầu trước Quý Như Lan mà thôi.

- Được rồi, không nói với anh nữa, sau này ở Tỉnh ủy, anh có giúp hay không giúp tôi cũng chẳng có gì, tôi tin rằng tôi sẽ tìm thấy đối tác hợp tác có thực lực hơn.

Quý Như Lan nhấp nháy đôi mắt long lanh. Nếu giờ, cô nói những câu tình cảm lâm li chắc chắn sẽ trở thành một yêu tinh quyến rũ chết người. Chỉ tiếc rằng, mỗi câu cô nói đều là chuyện chính trị, điều đó khiến sự cuốn hút nữ tính trong cô giảm đi rất nhiều.

Trương Lực trong thoáng chốc đã đoán ra điều gì

- Khang Hiếu?

Quý Như Lan không nói, không nói chính là ngầm khẳng định.

- Tại sao em có thể hợp tác với hắn?


Trương Lực nôn nóng, bước lên trước một bước, suýt chút nữa đưa tay bắt lấy cánh tay Quý Như Lan,

- Khang Hiếu nổi tiếng là một lão dê già.

- Ai cần anh lo?

Quý Như Lan tức giận "hừ" một tiếng, sau đó lại quay người, một lần nữa tránh được đôi tay Trương Lực.

- Đừng có chuyện gì cũng suy nghĩ trên phương diện quan hệ nam nữ, anh thật quá nông cạn đấy! Chính trị là chính trị, chỉ đơn thuần là sự hợp tác cùng có lợi. Anh thật khiến tôi thất vọng quá.

Sau khi nói xong, Quý Như Lan quay người lên lầu, vứt lại một câu rất đỗi lạnh lùng:

- Trời mưa, đường trơn, dưới tầng có phòng trống, anh tự lo lấy.

Trương Lực rất muốn bỏ đi ngay… Nhưng cuối cùng y cũng không nhấc nổi bàn chân, ngủ lại Hoa Vô Khuyến. Cho dù y biết, có lẽ y quay người rời đi không chút luyến tiếc mới có thể khiến Quý Như Lan đánh giá y cao hơn một chút.

Trời vừa sáng, Trương Lực liền đi khỏi Hoa Vô Khuyết. Từ lúc Quý Như Lan lên lầu tối qua đến tận sáng nay, y chẳng nhìn thấy bóng dáng của cô, ngay cả giọng nói của cô y cũng chẳng nghe thấy. Khi đàn bà kiên quyết thì còn nhẫn tâm hơn đàn ông, y thấy chán nản và tổn thương.

Cả buổi sáng không nhận được bất kì thông báo nào, Trương Lực cảm thấy có chút sốt ruột, quá im lặng chứng tỏ không bình thường, không bình thường đồng nghĩa là sẽ có chuyện. Bởi vì y không phải đám dân đen, y là thư ký của nhân vật số hai trong Tỉnh ủy.

Với tư cách là Chủ tịch tỉnh, cho dù khiêm tốn, yếu thế đến đâu thì cũng không thể không có việc trong hai ngày thứ bảy, chủ nhật liền. Chủ tịch Mễ không rảnh rỗi nhưng y là thư ký của Chủ tịch Tỉnh lại vô cùng rảnh rỗi, điều đó đủ để chứng minh là đã có vấn đề.

Trương Lực vội vã đến Tỉnh ủy. Bất luận là có hay không có chuyện, trước hết phải tỏ thái độ rồi tính sau.

Lúc y đến phòng làm việc của Chủ tịch tỉnh thì cửa đang khóa, bên trong loáng thoáng có giọng nói. Trương Lực đẩy cửa bước vào, đập vào tai là giọng của Hạ Tưởng nói chuyện với Mễ Kỷ Hỏa. Y không nghĩ nhiều, cố ý tạo ra tiếng động "nhắc" Mễ Kỷ Hỏa rằng y đã đến.

Không ngờ, sau một lát, trong phòng im bặt không có tiếng, Mễ Kỷ Hỏa cũng không thấy gọi y thì Trương Lực bắt đầu cảm thấy đứng ngồi không yên. Y đi rót hai cốc nước rồi đến gõ cửa phòng Chủ tịch tỉnh.

- Vào đi.


Mễ Kỷ Hỏa đáp nhẹ một tiếng.

Trương Lực cung kính rót nước mời nhưng lại nhìn thấy Hạ Tưởng và Mễ Kỷ Hỏa đều không ngồi và đứng nói chuyện với nhau. Góc đứng của hai người có chút kì quái, khoảng cách hơi xa, bởi vì… giữa hai người còn một chậu hoa hải đường. Text được lấy tại http://truyenfull.vn

Trương Lực liền cảm thấy kinh ngạc,

- Chậu hoa Hải Đường … dường như ở trong phòng Phó Bí thư Hạ…

Lời vừa nói ra, Trương Lực ngay lập tức biết mình "lỡ mồm". Trong lúc lúng túng, sự lanh lợi lúc bình thường hoàn toàn biến mất, không nói được câu gì nữa.

Mễ Kỷ Hỏa hơi nheo mày:

- Trương Lực, cậu tránh đi một chút.

Trương Lực trong phút chốc mồ hôi lạnh tuôn ra ào ạt. Thân là thư ký mà không biết quan sát, phải cần lãnh đạo nhắc tránh đi, thật là quá thất bại. Hồn vía của y như bay đi đâu mất, y cũng không biết làm sao đi ra khỏi phòng, làm sao đóng cửa lại, chỉ biết rằng sau khi ngồi vào chỗ ngồi của mình thì lòng rối như tơ vò, mồ hôi lạnh sau lưng không ngừng chảy, hối hận muốn chết, sợ hãi vô cùng.

Tại sao lại lỡ mồm nói ra chậu hoa Hải Đường cơ chứ? Từ sau khi Hạ Tưởng nhận chức, y chưa từng tới văn phòng của Hạ Tưởng, làm sao biết được văn phòng Hạ Tưởng có một chậu hoa Hải Đường? Hơn nữa nhìn một cái là nhận ra đó chính là gốc cây trong văn phòng Hạ Tưởng?

Sai lầm, một sai lầm hạ đẳng không đáng có.

Lại nhớ đến thái độ lạnh nhạt của Mễ Kỷ Hỏa đối với y, Trương Lực càng thấy thấp thỏm không yên. Lẽ nào Phó Bí thư Hạ nói gì đó không tốt về y trước mặt Chủ tịch Mễ? Chẳng lẽ vì một lần "liên thủ" với Thi Khải Thuận mà Hạ Tưởng muốn Mễ Kỷ Hỏa loại y ra?

Một thư ký mà bị Chủ tịch tỉnh "lơ" về cơ bản chẳng khác gì tạm biệt vũ đài chính trị. Và nếu Mễ Kỷ Hỏa còn ở Lĩnh Nam cho đến hết nhiệm kỳ thì y sẽ mãi ở trong sự dè chừng của Mễ Kỷ Hỏa, mãi mãi không còn khả năng được trọng dụng nữa.

Vừa nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng đó, sự tự tin và thông minh của Trương Lực ngày thường đã bay lên tận chín tầng mây. Trong sự hỗn loạn, y chạy ra ngoài, rút điện thoại gọi cho Lâm Song Bồng.

Trương Lực quá xem thường Hạ Tưởng rồi.


Hạ Tưởng mà là người nói xấu sau lưng người khác sao? Hơn nữa, với "đẳng cấp" của y thì chưa cần Hạ Tưởng phải nói gì trước mặt Mễ Kỷ Hỏa. Hạ Tưởng gặp Mễ Kỷ Hỏa một là vì muốn tặng Mễ Kỷ Hỏa chậu hoa hải đường, hai là muốn báo cáo sự việc ngày hôm qua.

Mễ Kỷ Hỏa vô cùng hài lòng với chậu hoa hải đường, cũng hài lòng vì "hảo ý" của Hạ Tưởng. Đối với việc Hạ Tưởng lấy Khang Chí để mở đầu hoạt động đặc biệt, Mễ Kỷ Hỏa hoàn toàn chưa có bình luận, chỉ biểu thị sẽ làm việc với Khang Hiếu.

- Đồng chí Khang Hiếu nhất định có suy nghĩ, tôi sẽ làm công tác tư tưởng với anh ta.

Mễ Kỷ Hỏa hoàn toàn không muốn dấn sâu vào hoạt động đặc biệt. Trần Hạo Thiên là tổng chỉ huy hoạt động đặc biệt. Hạ Tưởng là tổng phụ trách, ông ở bên cạnh giúp đỡ là được rồi.

Hạ Tưởng hiểu lập trường của Mễ Kỷ Hỏa, Mễ Kỷ Hỏa mà lộ diện làm công tác tư tưởng cho Khang Hiếu thì mặc dù có thể không có tác dụng nhưng còn hơn là không có ai, ít ra cũng thể hiện rõ thái độ.

Trở lại phòng làm việc, nhìn thấy trong phòng trống đi rất nhiều, tâm trạng Hạ Tưởng trong phút chốc thoải mái hắn, hóa ra chậu hoa hải đường lại là "bút tích" của Trương Lực.

Hắn từng sáu phần hoài nghi Lâm Khang Tân hoặc Đường Thiên Vân nhưng hóa ra lại là Trương Lực… Hôm nay tặng Mễ Kỷ Hỏa chậu hoa hải đường thật đúng là một việc đúng đắn.

Trương Lực… Diệp Thiên Nam… Hạ Tưởng đi lại mười mấy vòng trong phòng. Ý tưởng trong đầu ngày càng trở nên rõ nét.

Buổi chiều, khi Hạ Tưởng chuẩn bị về nhà. Hôm nay vốn dĩ là chủ nhật nên không có nhiều việc. Nhưng lúc chưa ra khỏi cửa thì có người đến gõ cửa.

- Phó Bí thư Hạ, tối nay có thể ngồi một chút với tôi được không? Đừng nói là không có thời gian, tôi đặc biệt từ Mai Hoa quay về đây là để tìm anh đấy….

Ngay câu đầu tiên, Diệp Thiên Nam đã thể hiện sự thân thiết, hoàn toàn giống sự mừng vui của những người bạn lâu ngày gặp lại.

Vừa nhận chức, chưa dừng lại được một khắc nào đã phải chạy thẳng đến Mai Hoa. Ở Mai Hoa, đến cửa nhà họ Lý nhưng không được vào lại tức tốc quay về, vô cùng nhiệt tình đề nghị "ôn" lại chuyện xưa, thủ đoạn chính trị của Diệp Thiên Nam vẫn giống như xưa, đến lúc cần dừng lại sẽ dừng lại, rất dứt khoát.

Một Diệp Thiên Nam ý chí quật cường ngày xưa ở tỉnh Tương đã lại quay trở lại rồi. Hạ Tưởng không hề do dự nắm chặt tay Diệp Thiên Nam

- Thiên Nam, cửa lớn nhà tôi lúc nào cũng chào đón anh.

- Nào dám, nếu Phó Bí thư Hạ không quên tình bạn cũ thì tôi có một tin tốt cho anh đây.

Quan Thần
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Quan Thần Truyện Quan Thần Story Chương 1886: Đến lúc dừng thì nên dừng
10.0/10 từ 34 lượt.
loading...