Quan Thần
Chương 1883: Nhân tố bất an lớn nhất
Khang Hiếu từ lúc đến... từ đầu đến cuối chỉ làm hai chuyện, hai chuyện này tóm lại vì một câu nói, chính là bị Hạ Tưởng tròng dây vào cổ!
Chuyện thứ nhất chính là ông ta muốn chuyện lớn hóa nhỏ, muốn bảo vệ mấy người, nếu không tốt cũng muốn bảo vệ Khang Chí. Theo ông ta thấy, tuy rằng Khang Chí chém giá khách không đúng, nhưng còn không đến mức trở thành đối tượng điển hình để Hạ Tưởng dùng hành động đặc biệt tấn công.
Nếu hành động đặc biệt muốn tạo ra một trường hợp lũng đoạn thị trường điển hình, tuyệt đối sẽ bị đả kích rất thảm, không chết cũng phải lột da, bởi vì sức mạnh của tấm gương này là vô cùng, mặc kệ là tấm gương này tốt thế nào vẫn phải phá hỏng.
Chuyện thứ hai chính là đối mặt so chiêu với Hạ Tưởng một lần, ông ta vẫn muốn xem, ông ta với tư cách là lão thành tại Tỉnh ủy, lấy ưu thế thân phận của ông ta là người tại địa phương Lĩnh Nam, lấy thân phận của người phát ngôn phái Khoát Đệ, mặc kệ Khang Chí phạm phải lỗi lớn thế nào, Hạ Tưởng còn có thể muốn trực tiếp trở mặt không?
Tính toán như ý của ông ta chính là, ông ta vừa ra mặt, chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có, ngăn cơn sóng dữ, vô hình trung đều hóa giải toàn bộ. Đánh nát răng nanh mà Hạ Tưởng nuốt vào bụng, uổng phí lại chịu một cơn tức giận, cũng khiến hắn nhìn lại chính mình một chút, hiểu rằng người Dương Thành không dễ chọc.
Kết quả lại là.. Khang Hiếu chẳng những một bước giẫm lên khoảng không, còn bị Hạ Tưởng biến thành rối gỗ mà đùa nghịch. Trước sau, ông ta vẫn không thể nắm giữ một chút chủ động nào, còn bị làm bài trí, thậm chí... Toàn bộ kỳ vọng của ông ta đối với việc Mưu Nguyên Hải và Lâm Song Bồng sẽ ủng hộ đã thất bại, cả hai người còn đồng thanh cùng duy trì sự nhất trí cao độ với Hạ Tưởng, không tiếc trực diện đồng ý bắt Khang Chí.
Khang Chí là cháu trai của ông ta. Trong lòng Mưu Nguyên Hải và Lâm Song Bồng đều biết rõ!
Sao lại làm như thế? Sao có thể? Khang Hiếu chỉ cảm thấy sao Kim đang bay loạn trước mắt, không phải ông ta không hiểu là thế giới thay đổi rất nhanh...
Còn có chuyện làm cho ông ta không thể tiếp nhận được!
Sau khi Hạ Tưởng tuyên bố hành động ở trạm thứ nhất Dương Thành chính thức bắt đầu, Mưu Nguyên Hải bước về phía trước một bước, tự mình tháo còng tay cho Hạ Tưởng, Hạ Tưởng đưa tay giơ lên cao, lớn tiếng nói:
- Ai muốn ngăn cản hành động đặc biệt, trừ phi người đó tự mình tới còng hai tay tôi, nếu không, sẽ chiến đấu tới cùng!
Hạ Tưởng nói xong, nhìn về phía Mưu Nguyên Hải và Lâm Song Bồng gật gật đầu.
Mưu Nguyên Hải và Lâm Song Bồng liếc nhau, dưới tình thế bức bách, không đường thối lui, sẽ đành nhìn về phía Hướng Dân Tân gật đầu nói:
- Bắt đầu thực hiện!
Hướng Dân Tân cúi chào nói:
- Vâng!
Vung tay lên, vài người cảnh sát liền tiến về phía trước mang Lân Sở Phong và Bạch Khởi đi...
Lúc này, sắc mặt Lân Sở Phong đã trắng bệch, không biện luận điều gì, ngay cả đi cũng không xong, uy phong dọa nam nạt nữ bình thường đã hoàn toàn không thấy nữa. Bạch Khởi thì ngược lại so với y, dáng vẻ lưu manh, tự mình ngang nhiên đi ra ngoài... Sau đó lại có hai người tới trước mặt Khang Chí.
Khang Chí hơi hơi run rẩy, vẻ mặt bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Khang Hiếu một cái.
Đã bao nhiêu năm nay, gã và Sa Đại Bao, Sở Phong ở Dương Thành bị người ta coi là ba cậu ấm Dương Thành, tuy rằng danh tiếng không vang dội bằng bốn cậu ấm tỉnh Tương, nhưng trong Dương Thành cũng không người nào là không biết, không người nào không hiểu. Tung hoành ở Dương Thành nhiều năm như vậy, từng một thời nghĩ ở trên đất Dương Thành, bất cứ ai cũng không có thể làm gì được gã, không ngờ ngày hôm nay rốt cục ngã quỵ cả đám!
Hạ Tưởng... Ánh mắt Khang Chí ác độc liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái, tuy rằng gã cũng sụp đổ theo Lân Sở Phong nhưng oán hận trong ánh mắt cho thấy, chỉ cần còn một hơi thở cuối cùng, nhất định phải lấy mạng chó của Hạ Tưởng!
Liều mạng, chỉ cần có thể sống đi ra, thế nào cũng phải tiêu diệt Hạ Tưởng.
Chẳng qua... khi Khang Chí và Lân Sở Phong còn chưa ra khỏi cửa quán rượu, chợt có tiếng vang lên như tiếng pháo truyền từ bên ngoài vào – tiếng súng.
Hướng Dân Tân xông tới chiếc bộ đàm nói vài câu gì đó, chợt nghe bên ngoài liên tiếp truyền đến tiếng kêu thảm thiết. Mỗi tiếng hét thảm liền như một cái roi đánh lên trên người Khang Chí và Lân Sở Phong, cũng khiến mồ hôi lạnh trên người Khang Hiếu cuối cùng cũng chảy xuống.
- Báo cáo Phó Bí thư Hạ, Bí thư Mưu, Bí thư Lâm, thủ hạ của Sa Đại Bao liều chết, chống cự, nổ súng tập kích cảnh sát, công an cảnh chúng tôi ra sức đánh trả, giết chết tại chỗ ba người, đánh bị thương bốn người, bắt được sáu người.
Hướng Dân Tân lớn tiếng báo cáo, sợ là Khang Hiếu nghe không rõ ràng lắm.
Không cần Hướng Dân Tân báo cáo, Khang Hiếu cũng đã đoán được điều gì, ông ta nắm chặt hai tay, cố nén đến mức cả người phát run. Hạ Tưởng mới đến Lĩnh Nam không lâu, cũng đã thu phục Hướng Dân Tân, với thủ đoạn cay độc, cưỡng bức Mưu Nguyên Hải giận mà không dám nói gì, bức bách Lâm Song Bồng thuận theo ý hắn —— Hạ Tưởng chính là nhân tố bất an lớn nhất ở Lĩnh Nam.
Trong nháy mắt, Khang Hiếu hạ quyết tâm, ông ta phải vứt bỏ nguyên tắc trước kia, cùng liên kết với Ngô Hiểu Dương, vì đánh bại Hạ Tưởng mà không tiếc phải trả giá tất cả.
Lúc này Khang Hiếu không đường tiến về phía trước, hiện tại ông ta chỉ người đứng ngoài, gần như mất đi quyền phát ngôn, cũng không có cửa để lui về phía sau —— Chung quy hiện tại cũng không thể xoay người chạy trốn, cũng quá mất mặt, giống như một cây cột điện ở trước mặt Hạ Tưởng, ngoại trừ bị Hạ Tưởng nhạo báng ra, ông ta còn có tác dụng gì? Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Khang Hiếu nhớ kỹ hôm nay vì đây là nỗi nhục nhã lớn nhất từ trước tới nay.
Năm phút sau, một đám phụ nữ quần áo không chỉnh tề từ trên lầu chạy xuống, tuổi tác của những người này cũng không lớn, lớn nhất cũng không hơn 20 tuổi, nhỏ nhất không quá 13 tuổi, có người hoảng sợ đến thất sắc, có người che mặt khóc lóc, phía trên bắp đùi lộ ra, có khi là vết phỏng, có khi là vết cắt, dù sao không có một người nào không có vết thương.
Hạ Tưởng phẫn nộ mắng:
- Một đám súc sinh!
Mồ hôi trên trán Khang Hiếu rốt cuộc không ngừng rơi xuống, chỉ sợ Khang Chí sẽ gặp nguy hiểm, ép người lương thiện ca hát, chơi gái mại dâm, hơn nữa hiếp bức các cô gái trẻ, các tội danh này nếu liệt kê ra, có thể đi ra được hay không thì khó mà nói được.
Mười phút sau, Hướng Dân Tân lại báo cáo:
- Toàn bộ thủ hạ của Sa Đại Bao đã bị bắt về quy án. Toàn bộ khu vui chơi giải trí do Sa Đại Bao khống chế đã được niêm phong, giải thoát được tổng cộng 120 người phụ nữ...
Hoá ra không chỉ bố trí rất nhiều thiên la địa võng ở quán rượu Hoa Khách, ngay cả những tình tiết bên trong của Sa Đại Bao cũng đã sớm bị điều tra ra rõ ràng. Trong lòng Khang Hiếu thầm nghĩ, Hạ Tưởng, có bản lĩnh, xuống tay không để lại lối thoát, chờ đấy, sẽ có lúc ngươi phải hối hận.
Lại lạnh lùng liếc mắt nhìn Hướng Dân Tân một cái, Khang Hiếu không khỏi có chút khinh miệt, Hướng Dân Tân, cậu cho là có Hạ Tưởng làm chỗ dựa rồi thì tha hồ mà hóng gió? Đừng quá đắc ý, nói không chừng lúc nào đó Hạ Tưởng sẽ phải lăn ra khỏi Lĩnh Nam, cho dù không lăn ra khỏi Lĩnh Nam, cũng phải chắp tay bỏ ra cái ghế Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, đến lúc đó Hạ Tưởng còn có thể kiêu ngạo như vậy ở Tỉnh ủy nữa không?
Hơn nữa, Hạ Tưởng làm việc không để đường lui, giáng một gậy vào Sa Đại Bao, thì thế giới ngầm tại Dương Thành cũng không phải chỉ có Sa Đại Bao. Một người khác vì tự bảo vệ mình, nói không chừng sẽ cũng xuống tay với Hạ Tưởng trước. Hạ Tưởng còn muốn ở Dương Thành lập uy, khi đi đường không cẩn thận sẽ bị xe đâm chết!
Trong lòng Khang Hiếu với những suy nghĩ độc ác còn chưa có nghĩ xong, Lâm Song Bồng cũng truyền đạt một loạt mệnh lệnh, yêu cầu Thành ủy Ủy ban nhân dân thành phố lập tức huy động toàn thể đứng lên, các bộ môn kết hợp hành động, triển khai công tác tam đả lưỡng kiến trong phạm vi toàn thành phố, lấy quán rượu Hoa Khách làm sự kiện điển hình, nghiêm túc điều tra đánh thật, tuyệt không nương tay.
Ông chủ quán rượu Hoa Khách là Khang Chí, là cháu trai Phó chủ tịch thường trực tỉnh, lấy sản nghiệp của cháu trai Phó chủ tịch thường trực tỉnh làm điển hình, Lâm Song Bồng cũng bị buộc phải hạ độc thủ. Khang Hiếu đến tận đây mới nghĩ trước nghĩ sau hoàn toàn thấy rõ ý đồ của Hạ Tưởng, giơ dao mổ lên cao, một đao chém xuống đầu Sa Đại Bao, lại chém mấy người Khang Chí, Lân Sở Phong, mượn thân phận Khang Chí là cháu trai của ông ta để lập uy, còng tay bức Lâm Song Bồng phải phục tùng, một hành động mượn cơ hội chính thức đánh vỡ cục diện bế tắc đầu voi đuôi chuột của hành động đặc biệt.
Dương Thành oanh oanh liệt liệt mà khai triển hành động đặc biệt, cũng đem quán rượu Hoa Khách tạo thành một điển hình phản diện, vì các thành phố ở Lĩnh Nam mở ra một khởi đầu tốt! Mặc dù Khang Hiếu căm hận Hạ Tưởng, nhưng là không thể không bội phục tâm cơ của Hạ Tưởng, từ nhỏ gặp lớn, từ sự kiện chém giá dẫn đến một loạt phản ứng dây chuyền, thành công mà mượn quyền đánh Khang Chí, chân đá Lân Sở Phong mà mở ra một cánh cửa đặt nền móng cho hành động đặc biệt.
Tuy nhiên, Khang Hiếu không phải không có ác ý nghĩ, Dương Thành khai triển hành động đặc biệt, thành phố cấp 3 khác chưa chắc làm được. Nói về Bằng Thành đi, nếu Bằng Thành vẫn chỉ là lặng lẽ không chút động tĩnh, vậy tấm gương Dương Thành không đủ để kéo toàn cảnh Lĩnh Nam.
Khang Hiếu nào biết được rằng, mấy giờ sau, kế tiếp sau Dương Thành, Bằng Thành cũng toàn diện khai triển hành động đặc biệt với thanh thế lớn. Sự liên động của Dương Thành và Bằng Thành hai thành phố lớn cấp phó tỉnh, khiến thành phố cấp 3 phía dưới không hẹn mà cùng ngửi được sự bất thường trong chính trị, đều lập tức bắt tay vào, nhanh chóng khai triển hành động đặc biệt.
Còn có vài thành phố cấp 3 chần chừ, khi biết được Dương Thành khai triển hành động đặc biệt đả kích quán rượu Hoa Khách của Khang Chí làm điểm đột phá, đều không tự chủ được mà thu hồi tâm tư may mắn.
Mà ảnh hưởng tiếp theo của sự kiện quán rượu Hoa Khách, còn tiến xa, không chỉ dừng lại ở đó.
Hành trình của Diệp Thiên Nam tới Mai Hoa thu được hiệu quả như mong muốn, cùng nói chuyện với bộ máy Thành ủy Mai Hoa, lại dưới sự an bài của Thành ủy, mở một buổi tiệc trà tiếp đãi một số Hoa kiều ở Mai Hoa, toàn bộ đều thuận lợi viên mãn, khiến cho tâm tình của ông ta rất tốt.
Nói không chút khoa trương, Diệp Thiên Nam vừa đến Lĩnh Nam, bước đầu tiên đã vô cùng vững chắc, chẳng những chọn được điểm dừng chân đặc biệt tốt, hơn nữa còn thuận lợi ngoài dự đoán của mọi người, khiến ông ta trước khi đến Lĩnh Nam thì uể oải ngược lại bây giờ lại rất sáng lạng, bỗng nhiên cảm giác phong cảnh Lĩnh Nam quả nhiên rất tốt, thậm chí còn có thể nói... Cảnh xuân tốt vô cùng.
Diệp Thiên Nam còn thiếu chút có ảo giác đường làm quan rộng mở vó ngựa tung bay. Thật may, ông ta vẫn kiềm chế được đắc ý đang rục rịch trong lòng, tự bảo mình làm việc không thể quá lạc quan, trước mắt chỉ mở ra bước đầu tiên, chỉ sau khi chính thức gặp mặt nhà họ Quý, hành trình tới Mai Hoa mới được tính là viên mãn.
Theo kế hoạch, ông ta sẽ gặp nhà họ Quý vào buổi tối.
Diệp Thiên Nam vừa nghĩ tới việc sắp gặp nhà họ Quý thì có chút hưng phấn. Việc thu xếp gặp nhà họ Quý được bảo mật rất nghiêm ngặt. Phía trong Tỉnh ủy chỉ sợ chỉ có ông ta và Lâm Song Bồng biết, toàn bộ những người khác hoàn toàn chẳng hay biết gì, bao gồm cả Hạ Tưởng thông minh tuyệt đỉnh.
Hạ Tưởng... Nhớ tới Hạ Tưởng, trong lòng Diệp Thiên Nam liền có đủ các loại cảm giác lẫn lộn, không thể nói rõ là thù hay là oán. Ông ta cũng biết rõ, giữa Hạ Tưởng và ông ta không có oán thù cá nhân, nhưng không ai có thể chân chính phân biệt công và tư rõ ràng được. Công thù thường thường sẽ diễn biến thành ân oán cá nhân. Ông ta càng hiểu được chính là, Hạ Tưởng ở đăng sau việc bổ nhiệm ông ta đến Lĩnh Nam, đã thầm thi triển không ít lực để thúc đẩy, mục đích chính là để ông ta ở Lĩnh Nam mặc cho hắn sử dụng.
Hạ Tưởng nghĩ vậy không khỏi quá ngây thơ rồi. Trong lòng Diệp Thiên Nam cười thầm, sự việc là chết, người thì sống, Hạ Tưởng có thể chi phối việc vổ nhiệm của ông ta, nhưng lại không thể thay đổi lập trường của ông ta!
Không tin, cứ chờ xem, đêm nay gặp mặt nhà họ Quý, nói không khoa trương chút nào, cục diện chính trị ở Lĩnh Nam cũng chỉ là một bước ngoặt.
Diệp Thiên Nam đắc ý, tới buổi tối, ông ta liền chỉ dẫn cho lái xe, lặng lẽ đi vào một toà nhà của nhà họ Quý ở phía nam thành phố. Mới đến cửa nhà họ Quý, lại không ngờ thu được một tin tức giống như sét đánh giữa trời quang —— nhà họ Quý đột nhiên hủy bỏ cuộc gặp với ông ta!
Diệp Thiên Nam lập tức ý thức được, chỉ sợ là Tỉnh ủy đã có thay đổi...
Quan Thần
Chuyện thứ nhất chính là ông ta muốn chuyện lớn hóa nhỏ, muốn bảo vệ mấy người, nếu không tốt cũng muốn bảo vệ Khang Chí. Theo ông ta thấy, tuy rằng Khang Chí chém giá khách không đúng, nhưng còn không đến mức trở thành đối tượng điển hình để Hạ Tưởng dùng hành động đặc biệt tấn công.
Nếu hành động đặc biệt muốn tạo ra một trường hợp lũng đoạn thị trường điển hình, tuyệt đối sẽ bị đả kích rất thảm, không chết cũng phải lột da, bởi vì sức mạnh của tấm gương này là vô cùng, mặc kệ là tấm gương này tốt thế nào vẫn phải phá hỏng.
Chuyện thứ hai chính là đối mặt so chiêu với Hạ Tưởng một lần, ông ta vẫn muốn xem, ông ta với tư cách là lão thành tại Tỉnh ủy, lấy ưu thế thân phận của ông ta là người tại địa phương Lĩnh Nam, lấy thân phận của người phát ngôn phái Khoát Đệ, mặc kệ Khang Chí phạm phải lỗi lớn thế nào, Hạ Tưởng còn có thể muốn trực tiếp trở mặt không?
Tính toán như ý của ông ta chính là, ông ta vừa ra mặt, chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có, ngăn cơn sóng dữ, vô hình trung đều hóa giải toàn bộ. Đánh nát răng nanh mà Hạ Tưởng nuốt vào bụng, uổng phí lại chịu một cơn tức giận, cũng khiến hắn nhìn lại chính mình một chút, hiểu rằng người Dương Thành không dễ chọc.
Kết quả lại là.. Khang Hiếu chẳng những một bước giẫm lên khoảng không, còn bị Hạ Tưởng biến thành rối gỗ mà đùa nghịch. Trước sau, ông ta vẫn không thể nắm giữ một chút chủ động nào, còn bị làm bài trí, thậm chí... Toàn bộ kỳ vọng của ông ta đối với việc Mưu Nguyên Hải và Lâm Song Bồng sẽ ủng hộ đã thất bại, cả hai người còn đồng thanh cùng duy trì sự nhất trí cao độ với Hạ Tưởng, không tiếc trực diện đồng ý bắt Khang Chí.
Khang Chí là cháu trai của ông ta. Trong lòng Mưu Nguyên Hải và Lâm Song Bồng đều biết rõ!
Sao lại làm như thế? Sao có thể? Khang Hiếu chỉ cảm thấy sao Kim đang bay loạn trước mắt, không phải ông ta không hiểu là thế giới thay đổi rất nhanh...
Còn có chuyện làm cho ông ta không thể tiếp nhận được!
Sau khi Hạ Tưởng tuyên bố hành động ở trạm thứ nhất Dương Thành chính thức bắt đầu, Mưu Nguyên Hải bước về phía trước một bước, tự mình tháo còng tay cho Hạ Tưởng, Hạ Tưởng đưa tay giơ lên cao, lớn tiếng nói:
- Ai muốn ngăn cản hành động đặc biệt, trừ phi người đó tự mình tới còng hai tay tôi, nếu không, sẽ chiến đấu tới cùng!
Hạ Tưởng nói xong, nhìn về phía Mưu Nguyên Hải và Lâm Song Bồng gật gật đầu.
Mưu Nguyên Hải và Lâm Song Bồng liếc nhau, dưới tình thế bức bách, không đường thối lui, sẽ đành nhìn về phía Hướng Dân Tân gật đầu nói:
- Bắt đầu thực hiện!
Hướng Dân Tân cúi chào nói:
- Vâng!
Vung tay lên, vài người cảnh sát liền tiến về phía trước mang Lân Sở Phong và Bạch Khởi đi...
Lúc này, sắc mặt Lân Sở Phong đã trắng bệch, không biện luận điều gì, ngay cả đi cũng không xong, uy phong dọa nam nạt nữ bình thường đã hoàn toàn không thấy nữa. Bạch Khởi thì ngược lại so với y, dáng vẻ lưu manh, tự mình ngang nhiên đi ra ngoài... Sau đó lại có hai người tới trước mặt Khang Chí.
Khang Chí hơi hơi run rẩy, vẻ mặt bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Khang Hiếu một cái.
Đã bao nhiêu năm nay, gã và Sa Đại Bao, Sở Phong ở Dương Thành bị người ta coi là ba cậu ấm Dương Thành, tuy rằng danh tiếng không vang dội bằng bốn cậu ấm tỉnh Tương, nhưng trong Dương Thành cũng không người nào là không biết, không người nào không hiểu. Tung hoành ở Dương Thành nhiều năm như vậy, từng một thời nghĩ ở trên đất Dương Thành, bất cứ ai cũng không có thể làm gì được gã, không ngờ ngày hôm nay rốt cục ngã quỵ cả đám!
Hạ Tưởng... Ánh mắt Khang Chí ác độc liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái, tuy rằng gã cũng sụp đổ theo Lân Sở Phong nhưng oán hận trong ánh mắt cho thấy, chỉ cần còn một hơi thở cuối cùng, nhất định phải lấy mạng chó của Hạ Tưởng!
Liều mạng, chỉ cần có thể sống đi ra, thế nào cũng phải tiêu diệt Hạ Tưởng.
Chẳng qua... khi Khang Chí và Lân Sở Phong còn chưa ra khỏi cửa quán rượu, chợt có tiếng vang lên như tiếng pháo truyền từ bên ngoài vào – tiếng súng.
Hướng Dân Tân xông tới chiếc bộ đàm nói vài câu gì đó, chợt nghe bên ngoài liên tiếp truyền đến tiếng kêu thảm thiết. Mỗi tiếng hét thảm liền như một cái roi đánh lên trên người Khang Chí và Lân Sở Phong, cũng khiến mồ hôi lạnh trên người Khang Hiếu cuối cùng cũng chảy xuống.
- Báo cáo Phó Bí thư Hạ, Bí thư Mưu, Bí thư Lâm, thủ hạ của Sa Đại Bao liều chết, chống cự, nổ súng tập kích cảnh sát, công an cảnh chúng tôi ra sức đánh trả, giết chết tại chỗ ba người, đánh bị thương bốn người, bắt được sáu người.
Hướng Dân Tân lớn tiếng báo cáo, sợ là Khang Hiếu nghe không rõ ràng lắm.
Không cần Hướng Dân Tân báo cáo, Khang Hiếu cũng đã đoán được điều gì, ông ta nắm chặt hai tay, cố nén đến mức cả người phát run. Hạ Tưởng mới đến Lĩnh Nam không lâu, cũng đã thu phục Hướng Dân Tân, với thủ đoạn cay độc, cưỡng bức Mưu Nguyên Hải giận mà không dám nói gì, bức bách Lâm Song Bồng thuận theo ý hắn —— Hạ Tưởng chính là nhân tố bất an lớn nhất ở Lĩnh Nam.
Trong nháy mắt, Khang Hiếu hạ quyết tâm, ông ta phải vứt bỏ nguyên tắc trước kia, cùng liên kết với Ngô Hiểu Dương, vì đánh bại Hạ Tưởng mà không tiếc phải trả giá tất cả.
Lúc này Khang Hiếu không đường tiến về phía trước, hiện tại ông ta chỉ người đứng ngoài, gần như mất đi quyền phát ngôn, cũng không có cửa để lui về phía sau —— Chung quy hiện tại cũng không thể xoay người chạy trốn, cũng quá mất mặt, giống như một cây cột điện ở trước mặt Hạ Tưởng, ngoại trừ bị Hạ Tưởng nhạo báng ra, ông ta còn có tác dụng gì? Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Khang Hiếu nhớ kỹ hôm nay vì đây là nỗi nhục nhã lớn nhất từ trước tới nay.
Năm phút sau, một đám phụ nữ quần áo không chỉnh tề từ trên lầu chạy xuống, tuổi tác của những người này cũng không lớn, lớn nhất cũng không hơn 20 tuổi, nhỏ nhất không quá 13 tuổi, có người hoảng sợ đến thất sắc, có người che mặt khóc lóc, phía trên bắp đùi lộ ra, có khi là vết phỏng, có khi là vết cắt, dù sao không có một người nào không có vết thương.
Hạ Tưởng phẫn nộ mắng:
- Một đám súc sinh!
Mồ hôi trên trán Khang Hiếu rốt cuộc không ngừng rơi xuống, chỉ sợ Khang Chí sẽ gặp nguy hiểm, ép người lương thiện ca hát, chơi gái mại dâm, hơn nữa hiếp bức các cô gái trẻ, các tội danh này nếu liệt kê ra, có thể đi ra được hay không thì khó mà nói được.
Mười phút sau, Hướng Dân Tân lại báo cáo:
- Toàn bộ thủ hạ của Sa Đại Bao đã bị bắt về quy án. Toàn bộ khu vui chơi giải trí do Sa Đại Bao khống chế đã được niêm phong, giải thoát được tổng cộng 120 người phụ nữ...
Hoá ra không chỉ bố trí rất nhiều thiên la địa võng ở quán rượu Hoa Khách, ngay cả những tình tiết bên trong của Sa Đại Bao cũng đã sớm bị điều tra ra rõ ràng. Trong lòng Khang Hiếu thầm nghĩ, Hạ Tưởng, có bản lĩnh, xuống tay không để lại lối thoát, chờ đấy, sẽ có lúc ngươi phải hối hận.
Lại lạnh lùng liếc mắt nhìn Hướng Dân Tân một cái, Khang Hiếu không khỏi có chút khinh miệt, Hướng Dân Tân, cậu cho là có Hạ Tưởng làm chỗ dựa rồi thì tha hồ mà hóng gió? Đừng quá đắc ý, nói không chừng lúc nào đó Hạ Tưởng sẽ phải lăn ra khỏi Lĩnh Nam, cho dù không lăn ra khỏi Lĩnh Nam, cũng phải chắp tay bỏ ra cái ghế Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, đến lúc đó Hạ Tưởng còn có thể kiêu ngạo như vậy ở Tỉnh ủy nữa không?
Hơn nữa, Hạ Tưởng làm việc không để đường lui, giáng một gậy vào Sa Đại Bao, thì thế giới ngầm tại Dương Thành cũng không phải chỉ có Sa Đại Bao. Một người khác vì tự bảo vệ mình, nói không chừng sẽ cũng xuống tay với Hạ Tưởng trước. Hạ Tưởng còn muốn ở Dương Thành lập uy, khi đi đường không cẩn thận sẽ bị xe đâm chết!
Trong lòng Khang Hiếu với những suy nghĩ độc ác còn chưa có nghĩ xong, Lâm Song Bồng cũng truyền đạt một loạt mệnh lệnh, yêu cầu Thành ủy Ủy ban nhân dân thành phố lập tức huy động toàn thể đứng lên, các bộ môn kết hợp hành động, triển khai công tác tam đả lưỡng kiến trong phạm vi toàn thành phố, lấy quán rượu Hoa Khách làm sự kiện điển hình, nghiêm túc điều tra đánh thật, tuyệt không nương tay.
Ông chủ quán rượu Hoa Khách là Khang Chí, là cháu trai Phó chủ tịch thường trực tỉnh, lấy sản nghiệp của cháu trai Phó chủ tịch thường trực tỉnh làm điển hình, Lâm Song Bồng cũng bị buộc phải hạ độc thủ. Khang Hiếu đến tận đây mới nghĩ trước nghĩ sau hoàn toàn thấy rõ ý đồ của Hạ Tưởng, giơ dao mổ lên cao, một đao chém xuống đầu Sa Đại Bao, lại chém mấy người Khang Chí, Lân Sở Phong, mượn thân phận Khang Chí là cháu trai của ông ta để lập uy, còng tay bức Lâm Song Bồng phải phục tùng, một hành động mượn cơ hội chính thức đánh vỡ cục diện bế tắc đầu voi đuôi chuột của hành động đặc biệt.
Dương Thành oanh oanh liệt liệt mà khai triển hành động đặc biệt, cũng đem quán rượu Hoa Khách tạo thành một điển hình phản diện, vì các thành phố ở Lĩnh Nam mở ra một khởi đầu tốt! Mặc dù Khang Hiếu căm hận Hạ Tưởng, nhưng là không thể không bội phục tâm cơ của Hạ Tưởng, từ nhỏ gặp lớn, từ sự kiện chém giá dẫn đến một loạt phản ứng dây chuyền, thành công mà mượn quyền đánh Khang Chí, chân đá Lân Sở Phong mà mở ra một cánh cửa đặt nền móng cho hành động đặc biệt.
Tuy nhiên, Khang Hiếu không phải không có ác ý nghĩ, Dương Thành khai triển hành động đặc biệt, thành phố cấp 3 khác chưa chắc làm được. Nói về Bằng Thành đi, nếu Bằng Thành vẫn chỉ là lặng lẽ không chút động tĩnh, vậy tấm gương Dương Thành không đủ để kéo toàn cảnh Lĩnh Nam.
Khang Hiếu nào biết được rằng, mấy giờ sau, kế tiếp sau Dương Thành, Bằng Thành cũng toàn diện khai triển hành động đặc biệt với thanh thế lớn. Sự liên động của Dương Thành và Bằng Thành hai thành phố lớn cấp phó tỉnh, khiến thành phố cấp 3 phía dưới không hẹn mà cùng ngửi được sự bất thường trong chính trị, đều lập tức bắt tay vào, nhanh chóng khai triển hành động đặc biệt.
Còn có vài thành phố cấp 3 chần chừ, khi biết được Dương Thành khai triển hành động đặc biệt đả kích quán rượu Hoa Khách của Khang Chí làm điểm đột phá, đều không tự chủ được mà thu hồi tâm tư may mắn.
Mà ảnh hưởng tiếp theo của sự kiện quán rượu Hoa Khách, còn tiến xa, không chỉ dừng lại ở đó.
Hành trình của Diệp Thiên Nam tới Mai Hoa thu được hiệu quả như mong muốn, cùng nói chuyện với bộ máy Thành ủy Mai Hoa, lại dưới sự an bài của Thành ủy, mở một buổi tiệc trà tiếp đãi một số Hoa kiều ở Mai Hoa, toàn bộ đều thuận lợi viên mãn, khiến cho tâm tình của ông ta rất tốt.
Nói không chút khoa trương, Diệp Thiên Nam vừa đến Lĩnh Nam, bước đầu tiên đã vô cùng vững chắc, chẳng những chọn được điểm dừng chân đặc biệt tốt, hơn nữa còn thuận lợi ngoài dự đoán của mọi người, khiến ông ta trước khi đến Lĩnh Nam thì uể oải ngược lại bây giờ lại rất sáng lạng, bỗng nhiên cảm giác phong cảnh Lĩnh Nam quả nhiên rất tốt, thậm chí còn có thể nói... Cảnh xuân tốt vô cùng.
Diệp Thiên Nam còn thiếu chút có ảo giác đường làm quan rộng mở vó ngựa tung bay. Thật may, ông ta vẫn kiềm chế được đắc ý đang rục rịch trong lòng, tự bảo mình làm việc không thể quá lạc quan, trước mắt chỉ mở ra bước đầu tiên, chỉ sau khi chính thức gặp mặt nhà họ Quý, hành trình tới Mai Hoa mới được tính là viên mãn.
Theo kế hoạch, ông ta sẽ gặp nhà họ Quý vào buổi tối.
Diệp Thiên Nam vừa nghĩ tới việc sắp gặp nhà họ Quý thì có chút hưng phấn. Việc thu xếp gặp nhà họ Quý được bảo mật rất nghiêm ngặt. Phía trong Tỉnh ủy chỉ sợ chỉ có ông ta và Lâm Song Bồng biết, toàn bộ những người khác hoàn toàn chẳng hay biết gì, bao gồm cả Hạ Tưởng thông minh tuyệt đỉnh.
Hạ Tưởng... Nhớ tới Hạ Tưởng, trong lòng Diệp Thiên Nam liền có đủ các loại cảm giác lẫn lộn, không thể nói rõ là thù hay là oán. Ông ta cũng biết rõ, giữa Hạ Tưởng và ông ta không có oán thù cá nhân, nhưng không ai có thể chân chính phân biệt công và tư rõ ràng được. Công thù thường thường sẽ diễn biến thành ân oán cá nhân. Ông ta càng hiểu được chính là, Hạ Tưởng ở đăng sau việc bổ nhiệm ông ta đến Lĩnh Nam, đã thầm thi triển không ít lực để thúc đẩy, mục đích chính là để ông ta ở Lĩnh Nam mặc cho hắn sử dụng.
Hạ Tưởng nghĩ vậy không khỏi quá ngây thơ rồi. Trong lòng Diệp Thiên Nam cười thầm, sự việc là chết, người thì sống, Hạ Tưởng có thể chi phối việc vổ nhiệm của ông ta, nhưng lại không thể thay đổi lập trường của ông ta!
Không tin, cứ chờ xem, đêm nay gặp mặt nhà họ Quý, nói không khoa trương chút nào, cục diện chính trị ở Lĩnh Nam cũng chỉ là một bước ngoặt.
Diệp Thiên Nam đắc ý, tới buổi tối, ông ta liền chỉ dẫn cho lái xe, lặng lẽ đi vào một toà nhà của nhà họ Quý ở phía nam thành phố. Mới đến cửa nhà họ Quý, lại không ngờ thu được một tin tức giống như sét đánh giữa trời quang —— nhà họ Quý đột nhiên hủy bỏ cuộc gặp với ông ta!
Diệp Thiên Nam lập tức ý thức được, chỉ sợ là Tỉnh ủy đã có thay đổi...
Quan Thần
Đánh giá:
Truyện Quan Thần
Story
Chương 1883: Nhân tố bất an lớn nhất
10.0/10 từ 34 lượt.