Quan Thần
Chương 1739: Một loạt dao động sắp xảy ra
Bình tĩnh mà xem xét lại, Hạ Tưởng và Phùng Nhân Long cũng không quen thân lắm.
Chẳng những không quen thân, thậm chí có thể nói kể cả một chút quan hệ cá nhân cũng không có, cho nên trong bầu không khí hài hòa đó Hạ Tưởng đã mở miệng nói ra yêu cầu phối hợp công việc với Phùng Nhân Long và Lý Vinh Thăng, dường như đang trở nên thân thiết hơn.
Lý Vinh Thăng còn được, dù gì cũng có quen biết Hạ Tưởng, hơn nữa cũng có liên hệ qua lại với nhau, đề nghị của Hạ Tưởng cũng nằm trong dự đoán của y, y cũng rất hòa nhã gật đầu nói:
- Không vấn đề gì, xin phó Bí thư Hạ cứ nói ý kiến ra.
Nếu nói về quan hệ xa gần với Phùng Nhân Long thì cũng không xa bằng mối quan hệ giữa Hạ Tưởng và Lý Vinh Thăng, bởi vì Quan Viễn Khúc cũng không xa lạ gì với Hạ Tưởng, không những không xa lạ mà sau này còn có khả năng còn thân thiết hơn so với mối quan hệ giữa Tổng Bí thư và Hạ Tưởng.
Nếu nói Tổng Bí Thư cất nhắc Hạ Tưởng là vì kế hoạch lâu dài, là căn cứ vào nhu cầu quan điểm chính trị, như vậy quan hệ giữa Quan Viễn Khúc và Hạ Tưởng không chỉ là sự cất nhắc mà còn có ý bắt tay hợp tác.
Sau này Quan Viễn Khúc muốn nhanh chóng đứng vững, thúc đẩy quan điểm chấp chính của mình và xác lập địa vị lãnh đạo trung tâm thì không những cần có sự đồng ý của các thế lực khác mà cũng cần phải có sự hô ứng của các quan chức cấp cao địa phương. Dựa vào thực lực và thế lực hiện giờ của Hạ Tưởng, sau khi tiến vào cấp bộ trưởng nhất định sẽ trở thành một ngôi sao chính trị mới.
Điều quan trọng là Hạ Tưởng chẳng những có tài năng chính trị hơn người mà còn có thực lực đáng sợ, là điểm tựa của các lực lượng ở khắp nơi, kể cả Tổng Bí thư cũng phải ưu ái với hắn. Quan Viễn Khúc vừa lên nhậm chức, muốn mở cục diện mới cũng phải nhờ đến sự giúp đỡ không ít của Hạ Tưởng.
Căn cứ vào các nguyên nhân kể trên, Phùng Nhân Long phải nhún nhường Hạ Tưởng mấy bước, huống hồ gì thứ hạng của Hạ Tưởng ở tỉnh Tề còn cao hơn y.
Nhưng… Phùng Nhân Long lại phản ứng chậm chạp trước giọng điệu trịnh trọng của Hạ Tưởng, một lúc sau mới chậm rãi nói:
- Chỉ cần đi theo phương châm có lợi cho sự phát triển và ổn định đoàn kết ở tỉnh Tề thì chỉ cần phó Bí thư Hạ chỉ bảo, tôi nhất định sẽ chấp hành.
Giọng điệu rất kiên định nhưng rõ ràng là nói cho có, trả lời theo kiểu có việc là làm theo.
Sắc mặt của Ôn Tử Tuyền và Ngô Thiên Tiếu cũng thay đổi, có thể nói hôm nay phó Bí thư Hạ rất có thành ý. Thậm chí còn để Lý Vinh Thăng đi cùng là muốn mượn cớ để thể hiện đủ thiện ý với Phùng Nhân Long, không ngờ Phùng Nhân Long đã ăn uống no say rồi, bầu không khí cũng thân thiết hơn nhưng y vẫn tỏ thái độ lãnh đạm, thật không biết điều.
Ôn Tử Tuyền nhìn sang Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng còn đang cười, cười rất thoải mái không một chút gượng ép, không bị ảnh hưởng bởi thái độ bình thản của Phùng Nhân Long. Ngược lại Lý Vinh Thăng dường như còn thấy hơi khó hiểu, ánh mắt tỏ ra có chút bất mãn nhìn Phùng Nhân Long, có ý là với địa vị và thân phận của Hạ Tưởng thì câu trả lời của Phùng Nhân Long có vẻ rất hờ hững.
Sắc mặt của Phùng Nhân Long không thay đổi, vô cùng bình tĩnh, vẫn thờ ơ trước ánh nhìn của Lý Vinh Thăng.
Hạ Tưởng lại lên tiếng:
- Những ai hiểu tôi đều biết rằng đằng sau mỗi quyết định của tôi ở tỉnh Tề đều xuất phát từ việc dựa vào kế hoạch ổn định đoàn kết của tỉnh Tề. Tôi mời Bí thư Phùng và phó Chủ tịch Lý phối hợp làm cùng tôi, điều kiện tiên quyết là nếu chẳng may xảy ra chuyện không thể khống chế thì hi vọng Bí thư Phùng và phó Chủ tịch Lý sẽ duy trì tính nhất trí với tôi trong hội nghị thường vụ.
Phùng Nhân Long rốt cục cũng thay đổi sắc mặt, ngây người sửng sốt:
- Phó Bí thư Hạ có tin tức gì từ bên trong sao?
Hạ Tưởng lại bật cười:
- Bí thư Phùng mới đến tỉnh Tề, có thể không hiểu rõ tình hình ở tỉnh Tề nhưng có lẽ cũng đã nghe được những động tĩnh lớn nhỏ ở tỉnh Tề trong thời gian qua, hiện tại dường như đã yên tĩnh nhưng thật ra cũng còn rất nhiều mạch nước ngầm đang chuyển động, ai đã dấn thân vào trong đó thì không thể đứng ngoài cuộc, cho nên tiếp nhận điều mới hay cứ để mặc trôi theo dòng nước, tất cả chỉ khác nhau một ý nghĩ.
- Tôi ở Bắc Kinh nghe được rất nhiều tin tức, sau khi trở về thành phố Lỗ lại cùng Chủ tịch tỉnh Tôn và chủ nhiệm Chu gặp mặt, bây giờ nghe nói phó Chủ tịch tỉnh Tần vừa mới về thành phố Lỗ, còn Trình Tại Thuận vẫn đang ở Bắc Kinh chưa về. Nói một câu khó nghe là, Bí thư Phùng không thể chỉ lo cho mình, hơn nữa những việc anh tiếp nhận lại là do Hà Giang Hải để lại, đầu năm sau khi chính quyền Tỉnh thay đổi nhiệm kỳ mới nhất định sẽ đưa ra quyết định.
Hạ Tưởng nói một cách đầy hàm súc, Phùng Nhân Long lại hiểu rất rõ, sắc mặt của y thay đổi không ngừng, ánh mắt hướng về bàn ăn, không có tiêu điểm, cũng không chuyển động, rõ ràng là đang suy nghĩ về những lời nói của Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng nói cũng đúng, trước khi Phùng Nhân Long đến tỉnh Tề nhậm chức cũng đã có nghe nói về cục thế của tỉnh Tề. Tuy là không biết rõ nhưng lại hiểu được không ít nội tình, trong lòng y cũng sớm có toán tính đối với việc tranh giành cấu xé lẫn nhau trong nội bộ tỉnh Tề cùng với việc Tần Khản và Tôn Tập Dân đấu tranh kịch liệt. Thực ra y muốn đứng ở ngoài cuộc, không muốn gia nhập vào bất cứ một thế lực nào.
Nhưng tình thế luôn mạnh hơn người, cũng tàn khốc và thực tế hơn so với những gì mình nghĩ. Lời nói của Hạ Tưởng như một tiếng chuông cảnh báo, không ngừng vang vọng bên tai y, đã nhắc cho y một sự thật là muốn tự lo cho bản thân mình để không bị bất cứ cơn sóng nào đánh ngã trong những đợt sóng mãnh liệt tiếp theo ở tỉnh Tề thì độ khó rất cao.
Người có triển vọng lớn nhất là Hạ Tưởng… Nhớ lại việc Quan Viễn Khúc đã đặc biệt dặn dò y, sắc mặt của Phùng Nhân Long đã dịu lại, thái độ thả lỏng, trịnh trọng nâng ly lên:
- Tôi mời phó Bí thư Hạ một ly. Nguồn truyện: Truyện FULL
Lý Vinh Thăng cũng nhân tiện nâng ly lên:
- Tôi cũng tiếp một ly.
Hạ Tưởng nâng ly trên tay:
- Cùng nâng, cùng nâng!
Buổi tối mùa thu, trời đêm lạnh như nước.
Về đến nhà, Hạ Tưởng không thấy buồn ngủ, mở máy tính để lên mạng trò chuyện với Phó Tiên Tiên vài câu.
Trong thời gian nghỉ lễ Quốc khánh Hạ Tưởng đã không gặp Phó Tiên Tiên, Phó Tiên Tiên ít nhiều gì cũng có ý kiến, trách móc Hạ Tưởng có mới nới cũ. Thực sự mà nói thì lúc này đừng nói Phó Tiên Tiên là tình yêu cũ của Hạ Tưởng mà ngay cả tình yêu mới cũng không phải, may mà Hạ Tưởng cũng hiểu được tâm tư của phụ nữ là làm nũng để người khác thấy được sự tồn tại của mình nên đã an ủi cô ấy vài câu.
Phó Tiên Phong đã về Bắc Kinh.
Vốn dĩ Phó Tiên Phong không muốn về Bắc Kinh, việc ở tỉnh Tương rất nhiều, không có đủ thời gian nhưng sức khỏe của ông cụ Phó không được tốt, thời gian lễ Quốc Khánh có dấu hiệu phát bệnh, y cần phải về Bắc Kinh thăm nhà.
Biết tin ông cụ Phó bệnh tình thất thường, trong lòng Hạ Tưởng có chút nặng nề, chẳng lẽ ông cụ Phó không qua khỏi năm nay? Tốt xấu gì cũng phải gắng gượng đến đợt thay đổi nhiệm kỳ của Trung ương trong năm sau, dù gì có một vị lão thành trấn giữ, cho dù là nằm trên giường bệnh cũng sẽ có tác dụng tượng trưng rất lớn.
Gần đây Phó Tiên Tiên cũng không có việc gì, có hơi lười nhác, hơn nữa bệnh tình của ông cụ Phó cũng thất thường, trong thời gian ngắn sẽ không rời khỏi Bắc Kinh, sẽ ở lại chăm sóc cho ông cụ Phó.
- Vậy là đúng ý anh rồi, anh có thể muốn làm gì thì làm, nghe nói phu nhân còn chưa quay về, anh có thể phát triển với mục tiêu mới rồi.
Tốc độ đánh chữ của Phó Tiên Tiên đã nhanh hơn đáng kể, dù chỉ nhìn chữ không nghe được giọng nói nhưng cũng có thể thấy rõ được sự ghen tuông từ trong câu chữ.
- Người hiểu anh chỉ có mình em.
Hạ Tưởng trêu chọc một câu rồi mới nói tiếp:
- Nếu là Phó Tiên Phong thì anh ấy sẽ không nói với anh như vậy, bởi vì anh ta biết được tình hình ở tỉnh Tề không mấy lạc quan, dựa vào vị trí và lập trường của anh hiện giờ, đừng nói là không có lòng dạ nào để tâm đến phụ nữ, cho dù có cũng e rằng không thể.
- Chẳng lẽ anh còn trẻ mà sức khỏe đã kém rồi sao? Nhất định phải chú ý giữ gìn sức khỏe, đừng để hạnh phúc của mấy chục năm sau hao tổn hết chỉ trong vài năm, đến lúc đó anh phải chống gậy mà đi thì đừng có hối hận.
Lời nói của Phó Tiên Tiên rõ ràng có ý khác, là cố ý dụ dỗ Hạ Tưởng mắc mưu.
Hạ Tưởng không bị mắc mưu, lại nói đùa vài câu rồi mới kết thúc cuộc đối thoại với Phó Tiên Tiên, bởi vì Vệ Tân cũng đang online.
Trong mấy người phụ nữ đó, Liên Nhược Hạm vì đang mang thai gần đây rất ít khi lên mạng, Tào Thù Lê lên mạng cũng không nhiều, chủ yếu là cô ấy tập trung hết mọi tâm huyết vào con cái, người thích lên mạng nhất ngoài Phó Tiên Tiên ra là Vệ Tân, ngoài ra còn có Tống Nhất Phàm.
Tuy nhiên gần đây Tống Nhất Phàm lên mạng không nhiều, đoán chừng là vì phải đi cùng Tống Triêu Độ, Tống Nhất Phàm ít có dịp được rời khỏi Bắc Kinh đi đến Cát Giang, nhất định sẽ chơi rất vui.
Không trò chuyện nhiều với Vệ Tân, chủ yếu là Vệ Tân có hơi mệt, dạo gần đây công tác phát triển của công ty cũng rất thuận lợi, lợi nhuận trong tương lai của công ty rất khả quan. Sau khi Vệ Tân tham dự lễ cưới của Tùng Phong Nhi xong thì bận đến tối mặt tối mày, với lại Tống Nhất Phàm không có ở bên cạnh giúp cô ấy, một mình cô ấy thì có hơi quá sức.
Mệt thì mệt nhưng lại là bận rộn trong hạnh phúc. Vệ Tân tuy không phải là hình tượng nữ doanh nghiệp nhưng cô ấy cũng có mặt mạnh, cũng hi vọng độc lập tự chủ, không cần phải kiếm thật nhiều tiền, ít ra cũng phải nuôi sống được mình không phải lo cơm áo gạo tiền.
Cộng thêm một loạt kế hoạch của Hạ Tưởng vốn là người rất hiểu biết về kinh tế, muốn mở rộng quy mô, muốn thâu tóm thị trường, cô ấy cũng không muốn trở thành người ngoài cuộc, cũng muốn bỏ công bỏ sức ra, cho nên cũng đang cố gắng làm cho công ty càng thêm lớn mạnh.
Lẽ nào Hạ Tưởng lại không hiểu suy nghĩ của Vệ Tân? Hắn không biết phải khuyên Vệ Tân như thế nào, hắn cũng biết rõ tính khí của Vệ Tân, tuy là mềm yếu nhưng lại rất bền bỉ, đã nhắm vào mục tiêu là sẽ không quay đầu lại, vậy thì cứ để cô ấy đi thì tốt hơn, đi được bao xa thì đi, một người phụ nữ có việc để làm mới là người phụ nữ hạnh phúc.
Vệ Tân đã offline, lại có một người lên mạng chủ động bắt chuyện với Hạ Tưởng là Mai Hiểu Lâm.
Mai Hiểu Lâm càng ít khi online, chưa bao giờ trò chuyện với Hạ Tưởng trên mạng. Hôm nay là lần đầu tiên chủ động bắt chuyện nhưng nói không nhiều, hơn nữa đề tài đưa ra cũng khiến Hạ Tưởng bất ngờ.
- Hạ Tưởng, có một việc muốn cùng anh thương lượng, em muốn đưa Mai Đình ra nước ngoài, anh có ý kiến gì không?
Mai Hiểu Lâm chỉ nói quyết định của mình, không nói ra nguyên nhân phía sau quyết định của cô ấy.
Hạ Tưởng không trả lời, suy nghĩ một hồi mới nói:
- Nếu em cảm thấy ở nước ngoài tốt hơn cho sự trưởng thành của Mai Đình thì anh không có ý kiến gì.
- Vậy được rồi, em sẽ nhanh chóng sắp xếp thủ tục xuất ngoại cho con bé.
- Có gì cần đến anh cứ nói ra.
- Không có.
Mai Hiểu Lâm trả lời rất dứt khoát:
- Nếu trước khi con bé xuất ngoại anh có thể gặp con bé một lần, đó sẽ là lời an ủi lớn nhất đối với con bé.
- Được, anh sẽ cố gắng.
Tắt máy tính, Hạ Tưởng bóp trán, nghĩ đến một loạt những sự việc xảy ra sau khi trở về thành phố Lỗ, trong lòng càng rõ ràng thêm… đã đến lúc đưa ra quyết định cuối cùng, kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh sắp kết thúc, khi đi làm lại sẽ phải đón nhận một loạt dao động.
Quan Thần
Chẳng những không quen thân, thậm chí có thể nói kể cả một chút quan hệ cá nhân cũng không có, cho nên trong bầu không khí hài hòa đó Hạ Tưởng đã mở miệng nói ra yêu cầu phối hợp công việc với Phùng Nhân Long và Lý Vinh Thăng, dường như đang trở nên thân thiết hơn.
Lý Vinh Thăng còn được, dù gì cũng có quen biết Hạ Tưởng, hơn nữa cũng có liên hệ qua lại với nhau, đề nghị của Hạ Tưởng cũng nằm trong dự đoán của y, y cũng rất hòa nhã gật đầu nói:
- Không vấn đề gì, xin phó Bí thư Hạ cứ nói ý kiến ra.
Nếu nói về quan hệ xa gần với Phùng Nhân Long thì cũng không xa bằng mối quan hệ giữa Hạ Tưởng và Lý Vinh Thăng, bởi vì Quan Viễn Khúc cũng không xa lạ gì với Hạ Tưởng, không những không xa lạ mà sau này còn có khả năng còn thân thiết hơn so với mối quan hệ giữa Tổng Bí thư và Hạ Tưởng.
Nếu nói Tổng Bí Thư cất nhắc Hạ Tưởng là vì kế hoạch lâu dài, là căn cứ vào nhu cầu quan điểm chính trị, như vậy quan hệ giữa Quan Viễn Khúc và Hạ Tưởng không chỉ là sự cất nhắc mà còn có ý bắt tay hợp tác.
Sau này Quan Viễn Khúc muốn nhanh chóng đứng vững, thúc đẩy quan điểm chấp chính của mình và xác lập địa vị lãnh đạo trung tâm thì không những cần có sự đồng ý của các thế lực khác mà cũng cần phải có sự hô ứng của các quan chức cấp cao địa phương. Dựa vào thực lực và thế lực hiện giờ của Hạ Tưởng, sau khi tiến vào cấp bộ trưởng nhất định sẽ trở thành một ngôi sao chính trị mới.
Điều quan trọng là Hạ Tưởng chẳng những có tài năng chính trị hơn người mà còn có thực lực đáng sợ, là điểm tựa của các lực lượng ở khắp nơi, kể cả Tổng Bí thư cũng phải ưu ái với hắn. Quan Viễn Khúc vừa lên nhậm chức, muốn mở cục diện mới cũng phải nhờ đến sự giúp đỡ không ít của Hạ Tưởng.
Căn cứ vào các nguyên nhân kể trên, Phùng Nhân Long phải nhún nhường Hạ Tưởng mấy bước, huống hồ gì thứ hạng của Hạ Tưởng ở tỉnh Tề còn cao hơn y.
Nhưng… Phùng Nhân Long lại phản ứng chậm chạp trước giọng điệu trịnh trọng của Hạ Tưởng, một lúc sau mới chậm rãi nói:
- Chỉ cần đi theo phương châm có lợi cho sự phát triển và ổn định đoàn kết ở tỉnh Tề thì chỉ cần phó Bí thư Hạ chỉ bảo, tôi nhất định sẽ chấp hành.
Giọng điệu rất kiên định nhưng rõ ràng là nói cho có, trả lời theo kiểu có việc là làm theo.
Sắc mặt của Ôn Tử Tuyền và Ngô Thiên Tiếu cũng thay đổi, có thể nói hôm nay phó Bí thư Hạ rất có thành ý. Thậm chí còn để Lý Vinh Thăng đi cùng là muốn mượn cớ để thể hiện đủ thiện ý với Phùng Nhân Long, không ngờ Phùng Nhân Long đã ăn uống no say rồi, bầu không khí cũng thân thiết hơn nhưng y vẫn tỏ thái độ lãnh đạm, thật không biết điều.
Ôn Tử Tuyền nhìn sang Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng còn đang cười, cười rất thoải mái không một chút gượng ép, không bị ảnh hưởng bởi thái độ bình thản của Phùng Nhân Long. Ngược lại Lý Vinh Thăng dường như còn thấy hơi khó hiểu, ánh mắt tỏ ra có chút bất mãn nhìn Phùng Nhân Long, có ý là với địa vị và thân phận của Hạ Tưởng thì câu trả lời của Phùng Nhân Long có vẻ rất hờ hững.
Sắc mặt của Phùng Nhân Long không thay đổi, vô cùng bình tĩnh, vẫn thờ ơ trước ánh nhìn của Lý Vinh Thăng.
Hạ Tưởng lại lên tiếng:
- Những ai hiểu tôi đều biết rằng đằng sau mỗi quyết định của tôi ở tỉnh Tề đều xuất phát từ việc dựa vào kế hoạch ổn định đoàn kết của tỉnh Tề. Tôi mời Bí thư Phùng và phó Chủ tịch Lý phối hợp làm cùng tôi, điều kiện tiên quyết là nếu chẳng may xảy ra chuyện không thể khống chế thì hi vọng Bí thư Phùng và phó Chủ tịch Lý sẽ duy trì tính nhất trí với tôi trong hội nghị thường vụ.
Phùng Nhân Long rốt cục cũng thay đổi sắc mặt, ngây người sửng sốt:
- Phó Bí thư Hạ có tin tức gì từ bên trong sao?
Hạ Tưởng lại bật cười:
- Bí thư Phùng mới đến tỉnh Tề, có thể không hiểu rõ tình hình ở tỉnh Tề nhưng có lẽ cũng đã nghe được những động tĩnh lớn nhỏ ở tỉnh Tề trong thời gian qua, hiện tại dường như đã yên tĩnh nhưng thật ra cũng còn rất nhiều mạch nước ngầm đang chuyển động, ai đã dấn thân vào trong đó thì không thể đứng ngoài cuộc, cho nên tiếp nhận điều mới hay cứ để mặc trôi theo dòng nước, tất cả chỉ khác nhau một ý nghĩ.
- Tôi ở Bắc Kinh nghe được rất nhiều tin tức, sau khi trở về thành phố Lỗ lại cùng Chủ tịch tỉnh Tôn và chủ nhiệm Chu gặp mặt, bây giờ nghe nói phó Chủ tịch tỉnh Tần vừa mới về thành phố Lỗ, còn Trình Tại Thuận vẫn đang ở Bắc Kinh chưa về. Nói một câu khó nghe là, Bí thư Phùng không thể chỉ lo cho mình, hơn nữa những việc anh tiếp nhận lại là do Hà Giang Hải để lại, đầu năm sau khi chính quyền Tỉnh thay đổi nhiệm kỳ mới nhất định sẽ đưa ra quyết định.
Hạ Tưởng nói một cách đầy hàm súc, Phùng Nhân Long lại hiểu rất rõ, sắc mặt của y thay đổi không ngừng, ánh mắt hướng về bàn ăn, không có tiêu điểm, cũng không chuyển động, rõ ràng là đang suy nghĩ về những lời nói của Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng nói cũng đúng, trước khi Phùng Nhân Long đến tỉnh Tề nhậm chức cũng đã có nghe nói về cục thế của tỉnh Tề. Tuy là không biết rõ nhưng lại hiểu được không ít nội tình, trong lòng y cũng sớm có toán tính đối với việc tranh giành cấu xé lẫn nhau trong nội bộ tỉnh Tề cùng với việc Tần Khản và Tôn Tập Dân đấu tranh kịch liệt. Thực ra y muốn đứng ở ngoài cuộc, không muốn gia nhập vào bất cứ một thế lực nào.
Nhưng tình thế luôn mạnh hơn người, cũng tàn khốc và thực tế hơn so với những gì mình nghĩ. Lời nói của Hạ Tưởng như một tiếng chuông cảnh báo, không ngừng vang vọng bên tai y, đã nhắc cho y một sự thật là muốn tự lo cho bản thân mình để không bị bất cứ cơn sóng nào đánh ngã trong những đợt sóng mãnh liệt tiếp theo ở tỉnh Tề thì độ khó rất cao.
Người có triển vọng lớn nhất là Hạ Tưởng… Nhớ lại việc Quan Viễn Khúc đã đặc biệt dặn dò y, sắc mặt của Phùng Nhân Long đã dịu lại, thái độ thả lỏng, trịnh trọng nâng ly lên:
- Tôi mời phó Bí thư Hạ một ly. Nguồn truyện: Truyện FULL
Lý Vinh Thăng cũng nhân tiện nâng ly lên:
- Tôi cũng tiếp một ly.
Hạ Tưởng nâng ly trên tay:
- Cùng nâng, cùng nâng!
Buổi tối mùa thu, trời đêm lạnh như nước.
Về đến nhà, Hạ Tưởng không thấy buồn ngủ, mở máy tính để lên mạng trò chuyện với Phó Tiên Tiên vài câu.
Trong thời gian nghỉ lễ Quốc khánh Hạ Tưởng đã không gặp Phó Tiên Tiên, Phó Tiên Tiên ít nhiều gì cũng có ý kiến, trách móc Hạ Tưởng có mới nới cũ. Thực sự mà nói thì lúc này đừng nói Phó Tiên Tiên là tình yêu cũ của Hạ Tưởng mà ngay cả tình yêu mới cũng không phải, may mà Hạ Tưởng cũng hiểu được tâm tư của phụ nữ là làm nũng để người khác thấy được sự tồn tại của mình nên đã an ủi cô ấy vài câu.
Phó Tiên Phong đã về Bắc Kinh.
Vốn dĩ Phó Tiên Phong không muốn về Bắc Kinh, việc ở tỉnh Tương rất nhiều, không có đủ thời gian nhưng sức khỏe của ông cụ Phó không được tốt, thời gian lễ Quốc Khánh có dấu hiệu phát bệnh, y cần phải về Bắc Kinh thăm nhà.
Biết tin ông cụ Phó bệnh tình thất thường, trong lòng Hạ Tưởng có chút nặng nề, chẳng lẽ ông cụ Phó không qua khỏi năm nay? Tốt xấu gì cũng phải gắng gượng đến đợt thay đổi nhiệm kỳ của Trung ương trong năm sau, dù gì có một vị lão thành trấn giữ, cho dù là nằm trên giường bệnh cũng sẽ có tác dụng tượng trưng rất lớn.
Gần đây Phó Tiên Tiên cũng không có việc gì, có hơi lười nhác, hơn nữa bệnh tình của ông cụ Phó cũng thất thường, trong thời gian ngắn sẽ không rời khỏi Bắc Kinh, sẽ ở lại chăm sóc cho ông cụ Phó.
- Vậy là đúng ý anh rồi, anh có thể muốn làm gì thì làm, nghe nói phu nhân còn chưa quay về, anh có thể phát triển với mục tiêu mới rồi.
Tốc độ đánh chữ của Phó Tiên Tiên đã nhanh hơn đáng kể, dù chỉ nhìn chữ không nghe được giọng nói nhưng cũng có thể thấy rõ được sự ghen tuông từ trong câu chữ.
- Người hiểu anh chỉ có mình em.
Hạ Tưởng trêu chọc một câu rồi mới nói tiếp:
- Nếu là Phó Tiên Phong thì anh ấy sẽ không nói với anh như vậy, bởi vì anh ta biết được tình hình ở tỉnh Tề không mấy lạc quan, dựa vào vị trí và lập trường của anh hiện giờ, đừng nói là không có lòng dạ nào để tâm đến phụ nữ, cho dù có cũng e rằng không thể.
- Chẳng lẽ anh còn trẻ mà sức khỏe đã kém rồi sao? Nhất định phải chú ý giữ gìn sức khỏe, đừng để hạnh phúc của mấy chục năm sau hao tổn hết chỉ trong vài năm, đến lúc đó anh phải chống gậy mà đi thì đừng có hối hận.
Lời nói của Phó Tiên Tiên rõ ràng có ý khác, là cố ý dụ dỗ Hạ Tưởng mắc mưu.
Hạ Tưởng không bị mắc mưu, lại nói đùa vài câu rồi mới kết thúc cuộc đối thoại với Phó Tiên Tiên, bởi vì Vệ Tân cũng đang online.
Trong mấy người phụ nữ đó, Liên Nhược Hạm vì đang mang thai gần đây rất ít khi lên mạng, Tào Thù Lê lên mạng cũng không nhiều, chủ yếu là cô ấy tập trung hết mọi tâm huyết vào con cái, người thích lên mạng nhất ngoài Phó Tiên Tiên ra là Vệ Tân, ngoài ra còn có Tống Nhất Phàm.
Tuy nhiên gần đây Tống Nhất Phàm lên mạng không nhiều, đoán chừng là vì phải đi cùng Tống Triêu Độ, Tống Nhất Phàm ít có dịp được rời khỏi Bắc Kinh đi đến Cát Giang, nhất định sẽ chơi rất vui.
Không trò chuyện nhiều với Vệ Tân, chủ yếu là Vệ Tân có hơi mệt, dạo gần đây công tác phát triển của công ty cũng rất thuận lợi, lợi nhuận trong tương lai của công ty rất khả quan. Sau khi Vệ Tân tham dự lễ cưới của Tùng Phong Nhi xong thì bận đến tối mặt tối mày, với lại Tống Nhất Phàm không có ở bên cạnh giúp cô ấy, một mình cô ấy thì có hơi quá sức.
Mệt thì mệt nhưng lại là bận rộn trong hạnh phúc. Vệ Tân tuy không phải là hình tượng nữ doanh nghiệp nhưng cô ấy cũng có mặt mạnh, cũng hi vọng độc lập tự chủ, không cần phải kiếm thật nhiều tiền, ít ra cũng phải nuôi sống được mình không phải lo cơm áo gạo tiền.
Cộng thêm một loạt kế hoạch của Hạ Tưởng vốn là người rất hiểu biết về kinh tế, muốn mở rộng quy mô, muốn thâu tóm thị trường, cô ấy cũng không muốn trở thành người ngoài cuộc, cũng muốn bỏ công bỏ sức ra, cho nên cũng đang cố gắng làm cho công ty càng thêm lớn mạnh.
Lẽ nào Hạ Tưởng lại không hiểu suy nghĩ của Vệ Tân? Hắn không biết phải khuyên Vệ Tân như thế nào, hắn cũng biết rõ tính khí của Vệ Tân, tuy là mềm yếu nhưng lại rất bền bỉ, đã nhắm vào mục tiêu là sẽ không quay đầu lại, vậy thì cứ để cô ấy đi thì tốt hơn, đi được bao xa thì đi, một người phụ nữ có việc để làm mới là người phụ nữ hạnh phúc.
Vệ Tân đã offline, lại có một người lên mạng chủ động bắt chuyện với Hạ Tưởng là Mai Hiểu Lâm.
Mai Hiểu Lâm càng ít khi online, chưa bao giờ trò chuyện với Hạ Tưởng trên mạng. Hôm nay là lần đầu tiên chủ động bắt chuyện nhưng nói không nhiều, hơn nữa đề tài đưa ra cũng khiến Hạ Tưởng bất ngờ.
- Hạ Tưởng, có một việc muốn cùng anh thương lượng, em muốn đưa Mai Đình ra nước ngoài, anh có ý kiến gì không?
Mai Hiểu Lâm chỉ nói quyết định của mình, không nói ra nguyên nhân phía sau quyết định của cô ấy.
Hạ Tưởng không trả lời, suy nghĩ một hồi mới nói:
- Nếu em cảm thấy ở nước ngoài tốt hơn cho sự trưởng thành của Mai Đình thì anh không có ý kiến gì.
- Vậy được rồi, em sẽ nhanh chóng sắp xếp thủ tục xuất ngoại cho con bé.
- Có gì cần đến anh cứ nói ra.
- Không có.
Mai Hiểu Lâm trả lời rất dứt khoát:
- Nếu trước khi con bé xuất ngoại anh có thể gặp con bé một lần, đó sẽ là lời an ủi lớn nhất đối với con bé.
- Được, anh sẽ cố gắng.
Tắt máy tính, Hạ Tưởng bóp trán, nghĩ đến một loạt những sự việc xảy ra sau khi trở về thành phố Lỗ, trong lòng càng rõ ràng thêm… đã đến lúc đưa ra quyết định cuối cùng, kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh sắp kết thúc, khi đi làm lại sẽ phải đón nhận một loạt dao động.
Quan Thần
Đánh giá:
Truyện Quan Thần
Story
Chương 1739: Một loạt dao động sắp xảy ra
10.0/10 từ 34 lượt.