Quan Thần

Chương 173: Phải phát hiện ra người đứng phía sau màn

- Thanh niên dễ bốc đồng, nóng nảy, thích tự hành hạ mình thì cứ để bọn họ làm vậy đi. Bất động sản Cát Thành không nóng lòng ra mặt, chúng ta sao lại phải gấp như vậy? Dù sao kéo dài thì tổn thất là Cát Thành, chẳng qua tôi cũng có một đề nghị.

Ngô Cảng Đắc rất cung kính nói:

- Mời Chủ nhiệm Hạ nói cho tôi biết.

Hạ Tưởng liền cười cười đầy chân thành mà nói:

- Ha ha, ý tưởng của tôi chẳng qua chỉ là thả con tép, bắt con tôm, coi như là dựa vào bản tham khảo của Phó chủ nhiệm Ngô. Nếu Kiều Bạch Điền đã nhờ như vậy thì chúng ta không thể không làm gì mà, phải không? Phó chủ nhiệm Ngô có thể dẫn theo mấy người sang đó xem một chút, xem bọn họ làm ầm lên là vì đòi cái gì. Dù sao mình tới đã tỏ lòng thành rồi, còn về phần vì sao không ra tay ngăn lại là do số lượng người không đủ, năng lực có hạn nên bọn họ không thể nào đối chọi phải không?

- Đúng đúng, sẽ làm theo ý của Phó Chủ nhiệm Hạ.

Ngô Cảng Đắc vui mừng ra mặt. Y bây giờ đúng là vừa kính phục vừa sợ hãi Hạ Tưởng.

Ngô Cảng Đắc vừa đi, Hạ Tưởng liền cười cười xin lỗi Khúc Nhã Hân:

- Làm Phó chủ nhiệm Khúc cười chê rồi. Tôi mới tới nên đầu óc chưa chín chắn. Vậy mà Phó chủ nhiệm Ngô còn có thể đồng ý với ý tưởng của tôi, điều này làm tôi rất phục sự khiêm tốn và tính giác ngộ của anh ta.

Khúc Nhã Hân cười nói:

- Chủ yếu là do Phó Chủ nhiệm Hạ trẻ tuổi, có năng lực, nhìn nhận vấn đề rất chuẩn.

Cô đang thầm nghĩ trong lòng, Ngô Cảng Đắc mà khiêm tốn? Trò đùa gì vậy, y xuất thân Quản lý đô thị, người chẳng có đầu óc, cũng không có thủ đoạn. Đáng tiếc bị thằng Hạ Tưởng làm cho phục. Ngô Cảng Đắc bây giờ là sợ Hạ Tưởng mà không phải giác ngộ cao gì.

Hạ Tưởng có thể đoán được sự bất mãn của Khúc Nhã Hân, chẳng qua hắn không có thời gian đấu đi đấu lại với bọn họ. Cho nên hắn phải dùng thủ đoạn phi thường lập tức đánh ngã bọn họ. Bởi vì hắn biết việc cải tạo thôn nội đô được một nửa thì gặp cản trở càng lúc càng lớn. Nguyên nhân không hoàn toàn do dân chúng, mà rất nhiều vấn đề ngay từ đầu là do các thế lực khắp nơi không coi trọng cải tạo thôn nội đô, bây giờ thấy được giá trị kinh doanh lớn sau khi cải tạo. Dù là khu dân cư mới được xây dựng hay là cải tạo thành địa điểm công cộng đều cần đầu tư rất nhiều tài chính. Các thế lực khắp nơi tự nhiên không chịu bỏ qua cơ hội rất lớn này. Bọn họ nghe tin liền bắt đầu hành động, đều muốn xen vào một tay.

Hạ Tưởng biết Ngô Cảng Đắc và Khúc Nhã Hân không thể nào biết được tin tức về sự thảm khốc trong đó. Nhưng bây giờ ở mặt ngoài chính là cải tạo nửa số thôn nội đô còn lại tiến bước rất khó khăn, gặp khó khăn càng lúc càng nhiều, lực cản càng lúc càng lớn, rất nhiều hiện tượng tưởng không tới lại không ngừng kéo đến. Hạ Tưởng hiểu Văn phòng cải tạo thôn nội đô thực ra chính là một hỏa lò lớn. Bây giờ lửa bên dưới lò càng đốt càng to. Hai người Khúc Nhã Hân và Ngô Cảng Đắc nếu không sớm nhận ra thì kiểu gì cũng bị cháy.

Thành phố Yến là tỉnh thành, lại là thành phố cấp phó tỉnh nên mặc dù có quyền tự chủ nhất định, nhưng mặt mũi của tỉnh thành thì phải chấp hành theo chính sách của tỉnh. Không nói các Thường vụ tỉnh ủy liên quan, hơn nữa mấy tên Phó chủ tịch tỉnh có ý đồ, chỉ riêng Thành phố Yến cũng có hơn 10 thường vụ. Ai cũng có quan hệ của mình, ai cũng suy xét cho lợi ích của bản thân mình. Đối mặt với lợi ích kinh tế quá lớn thì không ai không muốn đưa tay ra mò một chút. Văn phòng cải tạo thôn nội đô lại là một chuyện lớn nhất từ trước đến nay của Thành phố Yến, bỏ qua thì sẽ không có lần sau. Vì thế rất nhiều người muốn thừa cơ kiếm một khoản, muốn chia một bát canh.

Chuyện ở Phố Nhị Thập Lý là một ví dụ rõ ràng.


- Phó chủ nhiệm Khúc, bất động sản Thiên An và bất động sản Cát Thành có lai lịch gì?

Hạ Tưởng không để ý tới vẻ châm chọc trong lời của Khúc Nhã Hân, cũng không có tâm trí để mà so đo với cô. Trong mắt hắn không phải là một Văn phòng cải tạo thôn nội đô mà là toàn bộ Thành phố Yến.

Hắn phải biết rõ mục đích thật sự của Trần Phong, cũng phải nghĩ hết biện pháp không để Cao Thành Tùng làm ngã Trần Phong.

Bảo vệ Trần Phong chính là bảo vệ Tào Vĩnh Quốc.

- Giám đốc Bất động sản Thiên An là Tôn Hiện Vĩ, 40 tuổi, trước kia dựa vào kinh doanh thuốc mà lập nghiệp. Ba năm trước đây Tôn Hiện Vĩ đột nhiên tham gia ngành sản xuất bất động sản, làm hai khu dân cư bán lãi không ít. Tôn Hiện Vĩ xử sự khiêm tốn, chưa bao giờ nhận lời phỏng vấn của tuyền thông, cũng không nghe nói y có chỗ dựa gì.

Khúc Nhã Hân không cần xem tài liệu đã có thể đọc vanh vách.

- Giám đốc Bất động sản Cát Thành là Kiều Bạch Điền, 45 tuổi, ngay từ đầu đã lập nghiệp bằng nghề bất động sản. Quật khởi rất nhanh, trong vòng mấy năm đã xây dựng được mấy tòa nhà khá nổi tiếng ví dụ như Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ, Vọng Nguyệt Lâu, Thủy Tạ Hoa Đô. Nghe nói y có chỗ dựa ở trên tỉnh, thành phố, cụ thể là ai đều có nhiều lời đồn đoán. Chẳng qua có lẽ đều là không căn cứ. Kiều Bạch Điền là một người nho nhã. Các khu dân cư xây dựng đều nổi tiếng với vẻ cổ điển, đẹp mắt, hơn nữa còn có cái tên đẹp.

Hạ Tưởng cười cười và gật đầu với Khúc Nhã Hân. Hắn hiểu Khúc Nhã Hân không thể biết chỗ dựa thực sự của bất động sản Thiên An và bất động sản Cát Thành, bởi vì cô chưa đến cấp độ tiếp xúc việc bí mật đó.

Phải nói bắt đầu từ giai đoạn bây giờ đến liên tục mười mấy năm sau là thời kỳ phát triển hoàng kim của bất động sản Thành phố Yến. Ngành bất động sản này như một chiếc giếng không khỏe mạnh, nó chiếm rất nhiều tài chính của hệ thống ngân hàng, cũng nuốt không ít tiền mồ hôi nước mắt tích tụ cả đời của dân chúng.

Gần như tất cả các ông trùm bất động sản của Thành phố Yến đều bắt đầu từ lúc này. Đương nhiên không bao gồm đầu sỏ bất động sản lớn nhất của tỉnh Yến - Thành Đạt Tài!

Thành Đạt Tài lập nghiệp khá lâu, bây giờ Tập đoàn Đạt Tài của y coi như đã khống chế nửa thị trường bất động sản Thành phố Yến. Nếu so sánh với Tập đoàn Đạt Tài thì bất động sản Thiên An và bất động sản Cát Thành chẳng qua chỉ là trẻ con mới tập bước đi.

Hạ Tưởng thầm nghĩ rằng có cơ hội thì sẽ gặp Kiều Bạch Điền một lần. Bất động sản Cát Thành của y có thể nắm được phố Nhị Thập Lý thì nhất định chiếm được nhân vật đứng sau mạnh mẽ ủng hộ. Phố Nhị Thập Lý coi như nằm ở khu phố trung tâm trong quy hoạch của Thành phố Yến. Mảnh đất vàng này được xây dựng thành khu dân cư thì đúng là tấc đất tấc vàng.

Bất động sản Thiên An cạnh tranh thua bọn họ thì sẽ cam tâm chấp nhận thất bại, không âm thầm gây chút khó dễ sao? Hạ Tưởng không tin.

Chẳng qua hắn tạm thời cũng không có tin tức xem ai là người đứng sau ủng hộ các công ty bất động sản tư nhân này. Chẳng qua Hạ Tưởng không gấp, chỉ cần Ngô Cảng Đắc làm theo kế hoạch của hắn thì sớm muộn sẽ có người chủ động trồi lên mặt nước.

Buổi trưa Ngô Cảng Đắc vội vàng trở về. Bụi đất ở hiện trường làm cho mặt, quần áo của hắn toàn bụi, chẳng qua tâm trạng khá vui vẻ. Ngô Cảng Đắc vừa thấy Hạ Tưởng liền nói:


- May quá, còn kịp mời Phó Chủ nhiệm Hạ đi ăn trưa. Trưa nay chúng ta ngồi một chút, coi như chào mừng Phó Chủ nhiệm Hạ chứ?

Hạ Tưởng cầm một chiếc khăn mặt ướt phủi bụi thay cho Ngô Cảng Đắc rồi nói:

- Cả người đầy đất mà tới nhà hàng ăn, còn không sợ người ta đuổi ra sao. Phó chủ nhiệm Ngô mau đi rửa mặt đi, tình hình hiện trường thế nào?

Ngô Cảng Đắc thấy hành động thân thiết của Hạ Tưởng mà thấy ấm áp. Y lại nhìn Khúc Nhã Hân và nghĩ đàn ông đúng là tốt, nói chuyện thẳng thắn, làm việc sảng khoái. Phụ nữ đúng là phiền phức, chuyện gì cũng nghĩ là to. Ngô Cảng Đắc thấy quan hệ của mình và Hạ Tưởng đã gần hơn một chút. Y vừa vội vàng rửa mặt vừa nói:

- Tình hình rất bình thường. Sau khi tôi tới đó liền mang theo thái độ thờ ơ lạnh nhạt đi vòng vo nửa ngày nhưng không phát hiện ai tới làm loạn, cũng không có việc gì lạ. Chẳng qua xe thi công của bất động sản Cát Thành vừa tới liền lập tức có mười mấy tên thanh niên trai tráng, mỗi người cầm trong tay một cây gậy sắt rất hung hăng. Người Cát Thành yêu cầu chúng ta ra mặt, tôi nói hôm nay người tới không đủ. Bọn họ lại bảo chúng tôi liên hệ với đồn công an địa phương, tôi giả vờ gọi điện thoại, sau đó nói Trưởng đồn không có ở đó và kéo dài thời gian với bọn họ tới bây giờ. Bọn họ vốn muốn mời tôi ăn cơm, chẳng qua nhớ còn chưa mở tiệc chào mừng Phó Chủ nhiệm Hạ nên vội vàng về.

Buổi trưa ba người Hạ Tưởng, Ngô Cảng Đắc và Khúc Nhã Hân ăn lẩu ở một nhà hàng lẩu đối diện với trụ sở Ủy ban nhân dân thành phố. Mặc dù bây giờ là đầu hè nhưng người Thành phố Yến rất hứng thú với món lẩu mới xuất hiện này, không ngờ rất đông khách. Cũng may Ngô Cảng Đắc quen với chủ nhà hàng lẩu này nên lấy được một phòng riêng.

Ba người dù sao không quá quen thuộc nên lúc ăn cũng không nói nhiều, cũng không uống nhiều vì chiều còn đi làm. Chẳng qua sau vài chén khiến quan hệ kéo gần hơn rất nhiều. Nhất là Ngô Cảng Đắc uống vài chén liền bắt đầu xưng anh em với Hạ Tưởng giống như bạn bè quen biết nhiều năm rồi vậy.

Hạ Tưởng cũng biết Ngô Cảng Đắc đây là nửa thật nửa giả, mượn rượu mà nói nhưng hắn không nói phá, cũng chạm chén và trao đổi với đối phương.

Mặc dù nói chuyện nhưng Ngô Cảng Đắc và Khúc Nhã Hân đều cố ý tránh không hỏi về lai lịch của Hạ Tưởng. Chẳng qua hai người đều không hẹn mà cùng cảm ơn việc Hạ Tưởng vừa lên đã được đổi bàn làm việc mới, đều nói Hạ Tưởng mang tới không khí mới cho Văn phòng cải tạo thôn nội đô.

Cả chiều hôm đó Hạ Tưởng vùi đầu xem rất nhiều tài liệu, hắn cũng hiểu đôi chút về tiến triển của việc cải tạo thôn nội đô trong giai đoạn này. Thành phố Yến có tổng cộng 20 thôn nội đô, không bao gồm 20 thôn ở ngoại thành. Thôn nội đô đều ở vành đai thứ hai, hơn nữa ít nhất có một nửa nằm trong vành đai thứ nhất, thậm chí là các khu đất vàng ở trung tâm. Vây quanh các nhà cao tầng ở khu buôn bán lại có một loạt nhà cũ xuống cấp thì đúng là lãng phí tài nguyên quá lớn. Cũng không có lợi cho sự phát triển của cả Thành phố Yến.

Thành phố Yến mới phát triển, không có lịch sử quá lâu đời, lại không có quá khứ huy hoàng. Mấy năm trước Thành phố Yến còn là một thị trấn nhỏ. Sau khi giải phóng lựa chọn tỉnh thành của tỉnh Yến thì về cơ bản không ai nghĩ tới Thành phố Yến. Chỉ là vị trí của Thành phố Yến vừa lúc nằm ở giữa, thành phố Bảo cách Bắc Kinh khá gần, phía nam thì có thành phố Đan Thành coi như cách một đoạn mà thôi, gần các tỉnh lân cận. Cuối cùng Thành phố Yến có thể thành tỉnh thành là do vị trí ưu việt của nó.

Bởi vì Thành phố Yến phát triển quá nhanh, lại do nguyên nhân lịch sử nên rất nhiều thôn nhỏ không kịp chuyển đi, sau đó bị đủ các công trình kiến trúc cao tầng vây quanh. Trải qua vài năm phát triển khiến cho hình thành kỳ quan thôn nội đô độc nhất vô nhị. Trong quy hoạch lâu dài của Thành phố Yến thì nó chẳng những làm mất đi hình ảnh của Thành phố Yến, hơn nữa còn ngăn cản kinh tế phát triển. Nó giống như một lớp bì trên da vậy, vừa xấu vừa ảnh hưởng tới sức khỏe của cơ thể, nhất định phải chữa trị.

Bây giờ đã chỉnh thể chia việc cải tạo thôn nội đô thành hai bộ phận. Nói cách khác các khu vực hẻo lánh thì công tác giải phóng mặt bằng là khá dễ dàng. Nhưng càng là khu gần trung tâm thì càng khó khăn. Càng tới gần khu phố trung tâm thì giá đất càng cao, lợi ích kinh tế càng lớn, qua đó mâu thuẫn cũng nhiều hơn.

Suy nghĩ của Hạ Tưởng càng lúc càng rõ ràng. Cải tạo thôn nội đô dễ dàng nhất là ở giai đoạn thứ nhất, bây giờ đã tiến vào giai đoạn thứ hai. Các thôn nội đô ở khu phố ngoài trung tâm hơn phân nửa cải tạo thành công viên và nơi giải trí. Nhưng giai đoạn thứ hai thì hầu hết thôn nội đô sẽ được xây dựng thành các khu dân cư, như vậy ba phương thế lực đều xuất hiện. Văn phòng cải tạo thôn nội đô đại biểu cho chính quyền, nông dân là người bị di rời, bọn họ cũng có ham muốn lợi ích, muốn kiếm được nhiều hơn.

Giữa người và người luôn có mâu thuẫn, không thể nào không mất lòng nhau được.

Hạ Tưởng đọc tài liệu đến độ đau đầu liền đứng lên xoa xoa huyệt thái dương. Hắn lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Xuyên thấu qua cửa kính màu trà là phố Hoa Trung bên ngoài Ủy ban nhân dân thành phố. Người đi trên đường liên miên không dứt, ánh mặt trời chiếu sáng khắp mọi ngõ ngách. Ánh nắng chói chang làm người ta cảm thấy nóng nực. Thời tiết càng lúc càng nóng, Thành phố Yến mùa hè giống như một cái lò thiêu, không hề kém gì so với Bắc Kinh.

Không biết Liên Nhược Hạm sao rồi?

Cô biến mất lâu như vậy mà không có tin tức gì. Nói thật Hạ Tưởng đúng là nhớ cô gái nhìn như tùy hứng nhưng vẫn kiên trì nguyên tắc, cũng không cố tình gây chuyện, càng không ỷ thế hiếp người, lạnh nhạt như ánh trăng, đẹp như hoa hồng. Tuy rằng vài lần bị hắn thầm lợi dụng, cũng có xung đột không lớn không nhỏ với hắn, nhưng thật lòng mà nói cô tuyệt đối không nợ gì hắn.

Mà ngược lại Hạ Tưởng nợ cô rất nhiều.

Không nói hắn bảo Tào Thù Lê lưu cô lại, âm thầm dùng cô để làm loạn cục diện của Huyện Bá. Nếu không có cô giúp em hắn tới Thành ủy thành phố Đan Thành công tác, chỉ riêng việc giữa trời tuyết cô chạy đường núi từ Bắc Kinh tới Huyện Bá đã làm hắn cả đời khó quên.

Sao có thể quên được một cô gái xinh xắn mạo hiểm giữa trời tuyết chạy từ Bắc Kinh theo đường núi tới Huyện Bá vì nói cho hắn đường núi có thể thông xe. Sao có thể quên được lúc cô dứt khoát quay người đi, không hề do dự biến mất trong mưa tuyết ngập trời, từ đó về sau không có chút tin tức gì. Điều này làm hắn không có cơ hội cảm ơn.

Liên Nhược Hạm thật đúng là một cô gái làm người ta không thể cân nhắc được. Hạ Tưởng cười cười lắc đầu, có một số người và việc đã trôi qua không nên suy nghĩ tới. Giống như Dương Bối vậy, nghe nói vẫn không có tin tức gì về hắn. Sau lần biến động đó không biết tính cách yếu đuối của cô có thể kiên cường được không?

- Phó Chủ nhiệm Hạ uống nước.

Một giọng nói làm Hạ Tưởng mơ màng tỉnh lại. Chung Nghĩa Bình đang có chút xấu hổ đứng đó, tay cầm chén nước.

Hạ Tưởng nghĩ đến lúc xử lý ba anh em Ngô gia thì Chung Nghĩa Bình có biểu hiện khá tốt, cách cư xử thông minh, năng lực ứng biến mạnh. Hạ Tưởng có ấn tượng khá tốt nên cười cười nhận nước:

- Rót nước là việc nhỏ mà, tôi tự làm là được, không cần phiền cậu. Tiểu Chung, ngồi xuống nói chuyện.

Chung Nghĩa Bình sau khi ngồi xuống thì mới đầu có chút rụt rè, chỉ sau đó liền nói nhiều hơn. Dù sao y và Hạ Tưởng tuổi tương đương nhau, có nhiều tiếng nói chung, nói chuyện với Hạ Tưởng coi như khá hào hợp.

Chung Nghĩa Bình tốt nghiệp Đại học giao thông Thượng Hải, y dựa vào bản lĩnh thật sự mà vào Cục Công thương Thành phố Yến. Y công tác hai năm rất chăm chỉ, thật thà, chưa bao giờ mắc sai lầm, các đợt khảo sát đều là ưu tú. Nhưng dù là thăng chức hay là phúc lợi đều không tới lượt y. Y thế mới biết được sau lưng không ai thì muốn thăng chức sẽ giống như trúng xổ số vậy, khả năng là rất thấp.

Không biết Thị trưởng Trần sao lại phát hiện ra mình. Y đột nhiên nhận được lệnh điều động, bảo y tới Văn phòng cải tạo thôn nội đô – Ủy ban nhân dân thành phố báo danh. Mặc dù y không rõ Văn phòng cải tạo thôn nội đô cụ thể là cơ cấu gì, nhưng nếu Thị trưởng Trần nhìn trúng y, Chung Nghĩa Bình ngoài mừng như điên thì rất cảm kích Thị trưởng Trần.

Vừa tới Văn phòng cải tạo thôn nội đô, y phát hiện Hạ Tưởng còn trẻ hơn mình, nhưng lại là Phó chủ nhiệm, cùng cấp với hai vị Phó chủ nhiệm kia. Y đúng là vừa kính sợ vừa tò mò với Hạ Tưởng. Đồng thời y cũng rất tán đồng thủ đoạn xử lý anh em Ngô gia của Hạ Tưởng. Đồng thời Chung Nghĩa Bình cũng có chút tò mò vì Hạ Tưởng còn trẻ như vậy đã làm Phó chủ nhiệm Văn phòng cải tạo thôn nội đô. Chung Nghĩa Bình mặc dù không quá nịnh bợ nhưng cũng biết bưng trà rót nước cho lãnh đạo sẽ được lãnh đạo có ấn tượng tốt, vì thế sẽ nhân cơ hội đến gần lãnh đạo. Vì thế y liền tìm cơ hội lấy danh nghĩa rót nước cho Hạ Tưởng, qua đó kéo gần quan hệ với Hạ Tưởng.

Trong lòng Hạ Tưởng rõ ràng ý đồ Chung Nghĩa Bình tới. Hắn cũng hiểu cậu này coi như cũng được, cũng có ý bồi dưỡng vài người của mình nên rất kiên nhẫn nói chuyện với y. Ngô Cảng Đắc và Khúc Nhã Hân không thèm để ý việc Chung Nghĩa Bình muốn tạo quan hệ với Hạ Tưởng. Ở cơ quan nhà nước muốn tiến lên thì phải tìm mọi cách mà qua lại với lãnh đạo. Vì thế bọn họ tập mãi cũng thành quen.

Không biết lúc nào đã hết giờ làm, Chung Nghĩa Bình liền đề xuất mời Hạ Tưởng đi ăn, nhưng Hạ Tưởng đã từ chối:


- Xin lỗi tôi có hẹn rồi, để lần sau đi.

Chung Nghĩa Bình có chút nuối tiếc nói:

- Được ạ, tôi lần sau sẽ hẹn Phó Chủ nhiệm Hạ trước. Tôi nhớ là ngài đã đồng ý nhận lời mời của tôi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Chung Nghĩa Bình vừa đi, Ngô Cảng Đắc liền cười hì hì đi tới nói:

- Có hoạt động gì à?

Hạ Tưởng thấy đối phương nháy nháy mắt liền biết y nghĩ việc gì nên vừa tức vừa buồn cười nói:

- Đừng nghĩ linh tinh, tôi chỉ về trường cũ một chút mà thôi.

- Tôi biết rồi.

Ngô Cảng Đắc đổi mặt một chút, nhưng vẫn có vẻ gian xảo:

- Nhất định là tìm em gái cùng trường nào phải không?

Hạ Tưởng coi như phục Ngô Cảng Đắc, chó ngáp phải ruồi cũng không cần chuẩn như vậy chứ?

Thành phố Yến đến tối thì trời bắt đầu giảm nhiệt độ đi. Đường phố không còn nhiều người qua lại như trước nữa, dòng xe cộ và người đi đường ít dần đi. Ánh nắng chiều kéo dài cái bóng của Hạ Tưởng dưới mặt đất trông không chân thật.

Hắn xuống xe đứng ở ngã tư đường hết nhìn đông lại nhìn tây như người xa cách mười mấy năm về chỗ cũ.

Đời trước sau khi tốt nghiệp đại học, hắn tuy rằng vẫn ở lại Thành phố Yến nhưng Hạ Tưởng không về Học viện Kiến Trúc lần nào. Bây giờ đứng trước cửa Học viện Kiến Trúc, ngẩng đầu nhìn mấy hàng bán rán, bán trái cây quen thuộc, còn có cả cô hàng nước, Hạ Tưởng không tự chủ nghĩ tới mấy món mà lúc tước hắn thích ăn nhất như bánh rán và chai xô đa ướp lạnh.

Tuổi trẻ đúng là tốt, khi đó dù ăn gì cũng ngon, tiêu hóa không vấn đề gì, không phải lo đau bụng. Hắn còn nhớ rõ từng một hơi uống nửa phích nước nóng, sau đó lại uống nửa phích nước lạnh ngắt. Hắn không hề có cảm giác không thoải mái. Đúng là thanh niên nên không suy nghĩ đến sức khỏe của mình sau này.

Hạ Tưởng đến chào cặp vợ chồng bán hàng bánh rán làm bọn họ có chút giật mình.

Quan Thần
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Quan Thần Truyện Quan Thần Story Chương 173: Phải phát hiện ra người đứng phía sau màn
10.0/10 từ 34 lượt.
loading...