Quan Thần

Chương 1700: Đến lúc rồi

Lúc đi ngang qua một quán rượu, Nguyên Minh Lượng nổi hứng, muốn vào quán uống vài cốc. Hiếm thấy người tóc đã điểm hoa râm như Nguyên Minh Lượng cũng có chút hứng thú của tuổi trẻ, Tiêu Ngũ đương nhiên sẽ không từ chối, vui vẻ bằng lòng.

Mấy kẻ bám đuôi phía sau cũng theo vào.

Quán rượu có tên Nhung Tơ Ngầm, cụ thể có ý nghĩa gì, cũng không nằm trong suy nghĩ của Tiêu Ngũ. Gã phân tích một hồi rồi rút ra kết luận, bất luận đối phương có lai lịch như thế nào, chắc chắn không có thiện ý. Nếu như thực sự có liên quan tới mục đích đến Phẩm Đô của gã, thì đã chứng minh đối phương quá thần thông quảng đại rồi, bởi vì lúc Phó Bí thư Hạ đưa ra quyết định bảo gã bí mật đến điều tra Phẩm Đô, bên cạnh không có mấy người.

Không có khả năng để lộ ra tin tức, vậy thì đối phương đang theo sát sau lưng kia, là muốn gây sự hay muốn cảnh cáo?

Tiêu Ngũ vốn định cùng Nguyên Minh Lượng bàn bạc kế sách ứng phó, ai dè Nguyên Minh Lượng hình như đối với mấy người đang uy hiếp phía sau không chút bận tâm, còn đặt một phòng, gọi mấy em bồi rượu, muốn mời Tiêu Ngũ thư giãn một chút.

Tiêu Ngũ thật thà thì thật thà, nhưng cũng không phải ngốc, biết rằng cũng phải có việc xã giao, cũng không câu nệ, chọn lấy một em bồi rượu nhỏ nhắn dễ thương, mấy người mỗi người một em, bắt đầu uống rượu.

Bọn theo đuôi phía sau cũng có mấy tên, cũng đặt một phòng kế bên, thế trận bày ra chính là muốn kiên trì theo dõi tới cùng.

Tiêu Ngũ vừa uống rượu, vừa lặng lẽ phân tích tình hình. Bây giờ chỉ có gã một mình nắm quyết định, Nguyên Minh Lượng suy cho cùng là thương nhân, thích chơi thích uống rượu không thể nói là việc xấu, nhưng lúc này mà cứ thấy rượu là thích, một chút cảm nhận nguy hiểm cũng không có, khiến cho Tiêu Ngũ đối với Nguyên Minh Lượng có chút bất mãn.

Nguyên Minh Lượng thì lại rất phong lưu, đừng nói trên đầu đã đầy tóc hoa râm, nhưng lúc giở trò trên người mấy cô em bồi rượu, so với bọn thanh niên thì thuần thục hơn nhiều, quả đúng là gừng càng già càng cay.

Lúc uống xong gần mười mấy chai bia, Nguyên Minh Lượng hẳn là con sâu rượu, một chút men say cũng không có, còn mấy cô em rót rượu đều hầu như bị gã chuốc cho say mèm.

Tửu lượng của Tiêu Ngũ cũng khá, cũng không một chút men say, xem đồng hồ cũng thấy muộn rồi, liền nhắc nhở Nguyên Minh Lượng chuẩn bị về thôi. Nguyên Minh Lượng cũng không lưu luyến, tiện thể vuốt ve cô em bồi rượu mấy cái rồi nhét tiền boa, đứng dậy rời đi.

Vừa ra cửa, Nguyên Minh Lượng liền thay đổi điệu bộ, nói nhỏ với Tiêu Ngũ:

- Bọn người theo dõi chúng ta đều là bọn lăn lộn trên giang hồ ở Phẩm Đô, tên cầm đầu tên là Cường Tử, là thuộc hạ của Lão Thiết. Lão Thiết là ai, vẫn chưa dò hỏi ra được, nhưng Cường Tử trong tay Lão Thiết là tên trùm chuyên quản các quán bar và trung tâm tắm hơi.

Tiêu Ngũ kinh ngạc:


- Anh Nguyên, thật không nhìn ra, lợi hại, thật là lợi hại.

Tiêu Ngũ liền hiểu ra, vừa rồi Nguyên Minh Lượng ôm cô bồi rượu, liên tục to nhỏ, trêu cô em cười ngả cười nghiêng, gã vẫn tưởng Nguyên Minh Lượng được dịp mua vui, hóa ra là mượn cớ hỏi chuyện.

Quả đúng là kẻ lõi đời trên giang hồ, vẫn còn điểm mà gã không bì kịp. Tiêu Ngũ lập tức kính nể Nguyên Minh Lượng hẳn lên.

Nguyên Minh Lượng cũng một lòng một dạ khoát tay:

- Tôi lăn lộn bắc nam kiếm miếng cơm, điều cần xem trọng là hòa khí, đi đến đâu, đều cần phải nghe ngóng nhân vật trên đường là ai, nếu không việc kinh doanh sẽ không làm nổi. Việc này cũng không có gì gọi là bản lĩnh, chỉ là kỹ năng mưu sinh mà thôi.

Tuy rằng đã nghe ngóng được đối phương là ai, nhưng bọn Tiêu Ngũ vừa ra khỏi cửa, đối phương vẫn theo sát phía sau, chỉ cách phía sau có mười mấy mét, không nhanh không chậm mà bám theo.

Đối phương tổng cộng có bốn năm tên, Tiêu Ngũ thầm nghĩ cứ chơi trò trốn tìm cũng không phải là cách, liền thương lượng với Nguyên Minh Lượng, Nguyên Minh Lượng đồng ý.

Hội Tiêu Ngũ liền đi tới chỗ vắng vẻ, cố ý làm cho bọn theo sau phải lộ diện.

Kế sách quả nhiên có hiệu quả, vừa đến chỗ tối, đối phương bốn năm người liền ngay lập tức hiện thân, tuy rằng số người ít, nhưng vẫn vây quanh được mấy người hội Tiêu Ngũ.

Người ở chính giữa hẳn là Cường Tử, tuổi tác khoảng trung tuần, đầu đội một chiếc mũ, tối muộn rồi còn bày đặt đeo kính. Tuy nhiên nhìn kĩ mới biết chỉ có gọng kính chứ không có mắt kính, lại nhìn cách ăn mặc toàn thân, không những tân thời mà còn rất ngạo mạn.

Xem ra Cường Tử đã từng xem bộ phim truyền hìnhGiả con trai , bị vài tên bịp bợm giả làm nam thanh niên lừa phỉnh rồi, cho nên mặc dù lăn lộn trên đường đời, cũng là xã hội đen thế hệ mới không lấy sự vô liêm sỉ làm kinh động thiên hạ, mà lấy phong tao động thế nhân.

- Người nơi khác đến, Phẩm Độ không hoan nghênh các anh, mời sáng mai rời đi.

Cường Tử nho nhã lễ độ nói, còn rất phong cách chỉnh lại mũ, dường như muốn thể hiện như thể y rất tao nhã. Đáng tiếc là ở Phẩm Đô đến tận tháng Mười còn đeo không nổi khăn quàng cổ, nếu không nói không chừng Cường Tử còn đeo thêm một chiếc khăn, rồi lại rất oai phong mà quấn mấy vòng.


Tuy nhiên phải nói thật, nếu buộc khăn quàng cổ có khi lại là chuyện tốt. Nhìn từ con mắt chuyên nghiệp của Tiêu Ngũ, khăn quàng lúc đánh nhau sẽ trở thành vũ khí đắc lực để chế ngự đối phương của gã.

- Cường Tử, Phẩm Đô là thành phố du lịch, tiếp đón khách tám phương, làm sao mà lại không nghênh đón chúng tôi được?

Tiêu Ngũ rất khách khí đáp lại một câu.

Cường Tử rõ ràng sửng sốt, thật không ngờ đối phương vừa bắt đầu đã gọi ra tên mình, trong lòng y rất bồn chồn, lẽ nào y ăn diện quá đẹp trai, đẹp trai đến độ người ngoại tỉnh vừa đến Phẩm Đô liền biết có một anh đẹp trai? Đương nhiên, ý niệm tự kỷ ấy chỉ chợt lóe lên rồi qua ngay, y liền ý thức được mấy người trước mặt không hề dễ đối phó.

- Người dân Phẩm Đô rất nhiệt tình, người được hoan nghênh là du khách, chứ không phải người ngoại tỉnh đến đây với ý đồ xấu. Tôi xin khuyên các vị một câu, khẩn trương rời đi, nếu không, tôi cũng không khách khí nữa.

Cường Tử cũng biết tao nhã chỉ là giả dạng, muốn làm xong việc, vẫn phải dựa vào vũ lực.

Không ngờ y vừa dứt lời, bỗng nhiên trước mắt lóe lên một bóng đen, cái gì vậy? Trong tích tắc chết lặng chưa kịp tránh, một chiếc giầy thối bay vào giữa mặt.

Cường Tử nổi giận, y hận nhất kẻ khác phá hoại hình tượng của y, do vậy mà tất cả những hành động làm hỏng tóc tai và trang điểm của y, đều bị y coi là vô cùng nhục nhã.

- Xông lên, lên hết đi.

Cường Tử lập tức nhảy lên, dẫn đầu cả bọn xông vào Tiêu Ngũ. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Một trận hỗn loạn từ đó bắt đầu.

Cường Tử đã xem nhẹ thực lực của mấy người hội Tiêu Ngũ, y cứ tưởng mang theo bốn năm tên là hoàn toàn có thể cho đối phương ăn một trận nhừ tử, vả lại mấy tên y mang theo cũng thuộc dạng biết đánh nhau nhất. Không ngờ đối phương toàn là những tay gạo cội, chỉ vừa giao thủ, đã bị lép vế.

Mấy phút sau, thuộc hạ của anh Cường Tử phong cách, tất cả đều nằm bẹp dưới đất không nhúc nhích. Mấy tên khác đều ngã không dậy nổi, Cường Tử vẫn cứng rắn bám vào tường gượng dậy, nói một câu độc địa:

- Các anh nhớ lấy, đắc tội với Lão Thiết, Phẩm Đô không có chỗ cho các anh dung thân.


Tiêu Ngũ đã dám chủ động ra tay thì chẳng sợ ai uy hiếp, gã đang định tiến lên tóm lấy Cường Tử hỏi cho rõ ràng, Nguyên Minh Lượng lại giành trước một bước.

Vừa nãy lúc đánh nhau, Nguyên Minh Lượng trước tiên nhảy sang một bên, khoanh tay đứng nhìn. Sau khi đánh xong, đến Tiêu Ngũ còn chả phát hiện gã từ chỗ nào nhảy ra, song động tác mà gã xuất hiện trước mặt Cường Tử mới làm Tiêu Ngũ thực sự chết lặng.

Nguyên Minh Lượng không túm lấy cổ áo Cường Tử, cũng không hề đá cho một cước, mà là chìa tay thay Cường Tử phủi phủi bụi trên áo, lại thân thiết như anh em trong nhà đỡ Cường Tử sang một bên, sau đó mới bắt đầu nhỏ giọng nói chuyện.

Cụ thể nói những gì, Tiêu Ngũ không hề nghe ra, nhưng từ nét mặt đầy sửng sốt của Cường Tử có thể rút ra kết luận, y đã bị làm cho ngơ ngác rồi.

Không bao lâu sau, Cường Tử vung tay, một đám tàn binh bại tướng rút chạy tháo thân, Nguyên Minh Lượng còn đầy ắp nhiệt tình tiễn biệt Cường Tử:

- Cường Tử, đi cẩn thận, hoan nghênh tới thăm.

Suýt chút nữa làm Tiêu Ngũ cười sặc sụa.

Nhưng Tiêu Ngũ biết, Nguyên Minh Lượng hẳn đã hỏi ra được điều gì.

Quả nhiên Nguyên Minh Lượng trên đường đi không nói một lời, vừa vào khách sạn lập tức trả phòng, cả bọn đổi một khách sạn xa hơn nhưng yên tĩnh, sau khi vào ở, Nguyên Minh Lượng mới nói rõ chân tướng.

Thực ra cũng chẳng có chân tướng gì cả, Nguyên Minh Lượng vừa dụ dỗ vừa lừa gạt, vừa đánh đòn tâm lý, lợi dụng đặc điểm văn thanh của Cường Tử lại khá là để ý chuyện hình tượng, tăng thêm đòn tâm lý. Sau cùng ra sức đánh cho Cường Tử mất tinh thần, phá vỡ phòng tuyến tinh thần của Cường Tử, lộ ra mấy điểm nội tình.

Thứ nhất, Cường Tử nhận chỉ thị của đích thân Lão Thiết, đến đây theo dõi, đồng thời đe dọa hội Tiêu Ngũ phải rời khỏi Phẩm Đô. Nếu như không đi, đánh.

Thứ hai, Cường Tử biết Tiêu Ngũ là ai, không biết Nguyên Minh Lượng là ai.

Thứ ba, Lão Thiết vì sao muốn tống cổ Tiêu Ngũ, y không biết, chỉ biết tuân lệnh làm việc.


Thứ tư, hôm nay thất bại, ngày mai lại đến, dù sao ở đất Phẩm Đô này, không có việc gì Lão Thiết làm không thành. Có lẽ vì từ chuyện bên lề chứng minh quan điểm của y, mà Cường Tử còn kể một chuyện với Nguyên Minh Lượng, chính là việc năm đó một nhóm người nào đó đến Phẩm Đô, từng mở một siêu thị kếch xù, kết quả bị Lão Thiết mang người đến đánh cho tan tác, tổn thất cao ngất ngưởng, từ đó về sau, nhóm người đó vẫn chưa gượng dậy nổi ở Phẩm Đô.

- Tiêu Ngũ, đặc điểm nhận diện của anh quá rõ ràng rồi, dễ nhận thấy đối phương đã nhìn chằm chằm vào anh rồi. Cũng phải, anh ở bên Phó bí thư Hạ đã quá lâu rồi, đều biết anh hết rồi.

Nguyên Minh Lượng vỗ vỗ vai Tiêu Ngũ:

- Việc chúng ta đến Phẩm Đô, không có mấy người biết, làm sao vừa đến Phẩm Đô đã bi theo dõi rồi? Nên đề phòng nội gián một chút.

Nguyên Minh Lượng nói cũng có lý, Tiêu Ngũ cũng không rõ mắt xích nào xảy ra sai sót, gã biết có một số chuyện phải để Phó bí thư Hạ quyết định, liền nói:

- Tôi báo cáo với Phó bí thư Hạ một chút. Còn nữa, ở cùng tôi đã không còn an toàn nữa rồi, anh với tôi tốt nhất là nên tách ra.

Tiêu Ngũ nghĩ Nguyên Minh Lượng ít nhiều cũng sẽ từ chối một chút, bởi vừa mới gặp chuyện đã bỏ chạy, thì hiển nhiên không phải bằng hữu gì, nhưng Nguyên Minh Lượng lại không hề mơ hồ mà đồng ý luôn:

- Được, bây giờ tôi sẽ đổi khách sạn, chúng ta liên lạc qua điện thoai nhé.

Nói đi là đi, Nguyên Minh Lượng cũng rất thức thời.

Tiêu Ngũ cũng không hề oán trách gì Nguyên Minh Lượng, dù gì nhiệm vụ của Nguyên Minh Lượng cũng không phải là điều tra tình hình, cũng không nhất thiết phải kéo Nguyên Minh Lượng cùng xuống nước.

… Hạ Tưởng về đến nhà, đang chuẩn bị ngủ, nghe xong điện thoại báo cáo của Tiêu Ngũ, trong tâm tư thấp thỏm lo âu, nhưng cũng không cho rằng sẽ nguy hiểm gì nhiều. Dù gì Phẩm Đô cũng có Lý Đinh Sơn, đành bảo Tiêu Ngũ chú ý an toàn nhiều hơn, trước tiên là gặp mặt Diệp Hiểu Đồng, sau đó lại gặp gỡ Lý Đinh Sơn, tùy cơ ứng biến là được rồi.

Tiêu Ngũ gặp mặt các cán bộ Nhà nước, sẽ nhắc nhở đối phương, cảnh cáo bọn chúng không được hành động thiếu suy nghĩ.

Chỉ có điều rốt cuộc lại để lộ ra tin tức? Hạ Tưởng cũng nhất thời chưa có đầu mối. Mọi việc, phải đợi đến ngày mai mới có kết quả.

Ngày mai, muốn xem khả năng tiếp nhận chất vấn của Tôn Tập Dân và trình độ làm khó dễ của Trình Tại Thuận, có thể chứng minh cuộc hội ngộ đêm nay, rốt cuộc có thể đánh một hồi chuông cảnh báo tới Trình Tại Thuận hay không…, có điều chỉ đánh hồi chuông cảnh báo với Trình Tại Thuận xem ra vẫn chưa đủ, đã đến lúc ra tay cảnh cáo Tần Khản rồi!

Quan Thần
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Quan Thần Truyện Quan Thần Story Chương 1700: Đến lúc rồi
10.0/10 từ 34 lượt.
loading...