Quan Thần

Chương 1640: Hướng gió có thể thay đổi bất cứ lúc nào

Cho tới nay, Hạ Tưởng vẫn luôn đoán xem Tần Khản rốt cuộc theo lập trường nào trong thế cục của tỉnh Tề, hay ở giữa không theo phe nào.

Trong vấn đề Tập đoàn Đạt Tài, Tần Khản rõ ràng biểu hiện lập trường ủng hộ Lý Đinh Sơn, nhưng lúc này cũng không thể khẳng định lập trường của y không giống Tôn Tập Dân, bởi vì có lẽ do dự án Tập đoàn Đạt Tài khiến y có lợi nên y mới phản đối sự cản trở ngang ngược của Tôn Tập Dân.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, sau đó không lâu, Tần Khản lại trốn ra phía sau màn, giữ lập trường phụ họa và gặp sao hay vậy trước kia của y. Thậm chí sau khi sự kiện tai nạn xe của Nha Nội phát sinh, khi Hà Giang Hải nằm viện và rõ ràng thất thế, y vẫn bất động. Hạ Tưởng cũng rất khó hiểu, chẳng lẽ Tần Khản vẫn khoanh tay đứng nhìn cho tới cuối cùng sao?

Việc này cũng rất không phù hợp với phương pháp ra tay liên tiếp trong thời gian trước của Tần Khản.

Lúc này thế cục tỉnh Tề đang nghênh đón một sự chuyển biến hết sức trọng đại. Nếu Tần Khản vẫn tiếp tục thể hiện thái độ không đếm xỉa đến, Hạ Tưởng có lẽ sẽ thật sự nghĩ rằng Tần Khản muốn về hưu tại tỉnh Tề. Không ngờ đúng lúc hắn đang chuẩn bị cho bố cục tiếp theo thì Tần Khản lại xuất hiện.

Rốt cục ngồi không yên? Hạ Tưởng khẽ mỉm cười, không hề bị ảnh hưởng bởi vẻ mặt giả vờ nghiêm trọng của Tần Khản, thoải mái nói: Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Phó chủ tịch Tần, có vấn đề gì quan trọng thì cứ báo cáo với Bí thư Khâu, báo cáo với tôi là không hợp quy củ lắm đâu.

Tần Khản vẫn không thay đổi sắc mặt, trầm trọng nói:

- Đúng, báo cáo Bí thư Khâu mới phù hợp quy củ, tuy nhiên vì lý do cá nhân, tôi cảm thấy nói chuyện với Phó bí thư Hạ hợp hơn, cũng càng tin tưởng rằng cần phải báo cáo trước với Phó bí thư Hạ.

Nói đến vậy thì Hạ Tưởng cũng không cần phải dè dặt nữa, liền mời Tần Khản ngồi xuống, chủ động rót một chén trà đưa tới:

- Phó chủ tịch Tần, anh và Phó chủ tịch tỉnh Lý quan hệ rất khá, giữa chúng ta cũng coi như có chút quan hệ cá nhân, tuy rằng bình thường không qua lại nhiều lắm nhưng cũng không tính là bất hòa.

Lời Hạ Tưởng tưởng như là giao hảo nhưng kỳ thật vẫn ám chỉ Tần Khản, nếu muốn nói gì thì đi thẳng vào vấn đề, đừng có lòng vòng nữa. Đây cũng là thể hiện sự không kiên nhẫn của Hạ Tưởng đối với lập trường không rõ ràng của Tần Khản từ trước tới giờ.

Bởi vì nói thật, nếu chia tỉnh Tề làm ba phe, hắn và Khâu Nhân Lễ là một phe, Tôn Tập Dân và Chu Hồng Cơ là một phe, Hà Giang Hải là một phe, không hề có việc gì dính tới Tần Khản. Nếu sau khi Hà Giang Hải thất thế, tỉnh Tề tiến tới thành hai phe đối lập, vẫn không liên quan gì tới Tần Khản.

Ngoại trừ dựa vào một trong hai phe thì Tần Khản không còn cách nào khác, trừ phi y thật sự không muốn thu được bất cứ ích lợi chính trị nào tại tỉnh Tề. Tuy nhiên ngẫm lại cũng không có khả năng, nhân vật chính trị không muốn thu lấy lợi ích chính trị thì muốn lấy cái gì?


Nếu y chủ động tiến tới liền cho thấy muốn dựa vào phe Hạ Tưởng. Hạ Tưởng mà không nắm lấy quyền chủ động, còn có thể bị vẻ mặt nghiêm trọng của Tần Khản dắt mũi sao? Nghĩ rằng y thật sự nắm giữ tình huống quan trọng gì sao?

Hạ Tưởng sẽ không bị Tần Khản lừa dối.

Tần Khản nhận lấy chén trà từ tay Hạ Tưởng, vẻ mặt dịu đi rất nhiều, liền bị Hạ Tưởng kéo cảm xúc, nắm giữ lấy thế chủ động. Dù sao trước mặt Hạ Tưởng, y cũng không có nhiều điểm ưu thế.

Mượn việc uống vài hớp trà để đè ép sự kích động trong lòng, Tần Khản nói ra một sự kiện khiến Hạ Tưởng rất chấn động.

Sau nửa giờ, Hạ Tưởng vẫn không tỉnh táo lại nổi khỏi sự chấn động này, trong lòng vẫn kinh ngạc hồi lâu không thể hết. Vốn tưởng rằng Tần Khản không thể nắm giữ tình hình gì trọng đại nhưng không ngờ đúng là hắn vẫn xem nhẹ Tần Khản. Y vẫn luôn trốn ở một nơi bí mật, giương mắt soi từng tật xấu của mỗi người.

Cho dù kỳ thật lúc Tần Khản vừa mở miệng nói, Hạ Tưởng nên ngăn cản Tần Khản nói tiếp, bởi vì tin tức mà Tần Khản lộ ra với hắn cũng không phù hợp với lập trường nhất quán của hắn, không phù hợp với thân phận của hắn, nếu truyền ra ngoài có thể tổn hại hình tượng Phó bí thư Tỉnh ủy của hắn.

Nhưng vì tin tức Tần Khản để lộ ra quá mức trọng đại, quá mức kinh người, liên quan tới lãnh đạo quan trọng của tỉnh Tề nên Hạ Tưởng quá kinh ngạc, nhất thời quên mất ngăn Tần Khản lại. Mà Tần Khản cũng đã sớm dự mưu, nói một hơi xong liền uống cạn chén trà, quay người bước đi, không nói thêm một câu.

Hạ Tưởng mất nửa giờ, rốt cục cân nhắc rõ ràng hết sự tình và hậu quả, lúc này mới phát hiện không ngờ đã tới giờ nghỉ trưa.

Hạ Tưởng đứng dậy, day day trán định đi ra ngoài ăn cơm thì Chu Hồng Cơ lại xuất hiện.

- Phó bí thư Hạ, trưa nay cùng tới căn tin ăn cơm nhé?

Chu Hồng Cơ mời.

Kỳ thật cũng không xem như mời, chẳng qua là làm bạn cùng đi mà thôi. Đối với cán bộ cấp bậc như Hạ Tưởng mà nói thì rất ít khi đồng hành cùng các cán bộ Tỉnh ủy khác.

Chu Hồng Cơ đề xuất cùng đi ăn, chỉ sợ là muốn ôn lại không khí hài hòa cùng tiến thoái, từ đó dẫn tới mấy lần hợp tác ăn ý lúc trước.

Chỉ tiếc hợp tác ăn ý không phải là vì cùng ăn trưa mà là do hoàn cảnh xô đẩy. Chẳng lẽ Chu Hồng Cơ nghĩ một lần ăn trưa có thể bù lại sao? Nhưng mặc kệ thế nào, nếu đối phương đã đề xuất, Hạ Tưởng lại không có bố trí gì khác vậy đồng ý luôn:


- Được, cứ vậy đi.

Sóng vai đi tới căn tin với Chu Hồng Cơ, Hạ Tưởng không ngừng chủ động mỉm cười chào hỏi các đồng sự còn Chu Hồng Cơ thì tâm sự nặng nề cúi đầu, không hề để ý tới người khác đang chào hỏi mình.

Lúc trước, Hạ Tưởng đã biết do không chịu được áp lực của Chu Hồng Cơ, Ủy ban Kỷ luật thành phố đã đồng ý chuyển Chu Chấn Ba tới Ủy ban Kỷ luật Tỉnh. Điều này đã nằm trong dự kiến của Hạ Tưởng, cũng không khiến hắn chú ý nhiều, nhưng không biết tại sao, hắn luôn mơ hồ cảm giác Chu Hồng Cơ lại đi nhầm một bước.

Xét theo cảm tình cá nhân, Hạ Tưởng cũng không muốn Chu Hồng Cơ càng chạy càng xa, nhưng theo góc độ chính trị thì hắn không có lý do gì để can thiệp những gì Chu Hồng Cơ đã làm. Nha Nội vẫn còn ở thành phố Lỗ, hơn nữa còn ở bệnh viện, rõ ràng chính là muốn thực hiện áp lực, muốn nói cho Chu Hồng Cơ và Tôn Tập Dân rằng, một ngày Hà Giang Hải còn chưa rơi đài thì y còn chưa ra viện.

Đứng ở lập trường phe phái, những gì Chu Hồng Cơ đã làm không hề đáng trách, chỉ là khuyết thiếu một ít ánh mắt sâu sắc và lâu dài mà thôi, hơn nữa làm việc nóng vội, liên tục ra chiêu nhầm, kết quả không đánh được Hà Giang Hải lại còn chọc giận thế lực địa phương khổng lồ của tỉnh Tề.

Nếu hiện tại Hạ Tưởng còn trong giai đoạn giằng co với Hà Giang Hải, cho dù giằng co bất phân thắng bại, hắn cũng sẽ không dùng sự kiện Cung Tiểu Tinh tới uy hiếp Hà Giang Hải, bởi vì Cung Tiểu Tinh là bom mìn, thậm chí còn là một bãi bom mìn dày đặc.

Có một số việc không thể làm, nếu làm mặc dù có thể gây nguy hiểm tới địa vị của đối phương nhưng cũng có khả năng tự mình bùng nổ tan xương nát thịt.

Nếu Cung Tiểu Tinh là trận địa bom mìn thì Chu Chấn Ba chính là vực sâu vạn dặm.

Sở dĩ Hạ Tưởng vẫn chậm chạp không quyết định xử trí Chu Chấn Ba chính là vì muốn nghĩ một kế sách vẹn toàn mới có thể giải quyết thích đáng vấn đề Chu Chấn Ba. Cho dù sát chiêu của Chu Chấn Ba đã bị hắn hóa giải nhưng hắn vẫn không đem y ra để sử dụng, lại không thể hoàn toàn tiêu hủy, kỳ thật tương đương với một củ khoai lang nóng bỏng tay.

Khi Hạ Tưởng đã gần như nghĩ được đối sách, quyết định trước hết là Triệu Mẫu Đơn sau là Chu Chấn Ba, lần lượt giải quyết hai tai họa ngầm lớn nhất trước mắt của tỉnh Tề thì Chu Hồng Cơ lại tóm được Chu Chấn Ba, xem như một sự cố ngoài dự tính.

Mặc dù ngoài dự tính nhưng cũng là trong tình lý. Hơn nữa cho dù Hạ Tưởng muốn ra tay ngăn cản nhưng cũng không có lý do gì ngăn cản Ủy ban Kỷ luật tỉnh phá án.

Chu Hồng Cơ nghĩ rằng nắm lợi thế trong tay nhưng nào đâu biết rằng y đang cầm trong tay một quả lựu đạn có uy lực rất lớn.

Tới căn tin, Hạ Tưởng lại kiên định ý tưởng, tiếp tục giãn khoảng cách với Chu Hồng Cơ, không chỉ vì giữa hắn và Chu Hồng Cơ đã không còn nhiều tiếng nói chung, mà còn do hôm nay Tần Khản đã để lộ tình huống khiến hắn rất xúc động.

Hạ Tưởng và Chu Hồng Cơ mỗi người một suất ăn, đi vào phòng lặng lẽ ngồi xuống. Sau khi ngồi xuống mới phát hiện, vô tình hắn và Chu Hồng Cơ đều gọi đồ ăn giống nhau, không khỏi lắc đầu cười.


Kỳ thật Hạ Tưởng vẫn khá thưởng thức Chu Hồng Cơ, bởi vì theo hắn thấy, Chu Hồng Cơ và hắn có một điểm tương tự, ví dụ như rất cố chấp, rất có ánh mắt xem thời thế, cũng có một mặt tình cảm rất mãnh liệt. Nhưng tính cực hạn của Chu Hồng Cơ quá lớn, chỗ bị phe phái quản chế quá nhiều, khiến Chu Hồng Cơ không thể được mọi việc thuận lợi như hắn.

Đồ ăn giống nhau nhưng trong miệng mỗi người lại có vị khác nhau.

Hạ Tưởng ăn ngon lành, nhưng Chu Hồng Cơ lại ăn không cảm thấy vị gì.

Chu Hồng Cơ chỉ ăn một nửa liền để sang một bên, trầm mặc hồi lâu mới rốt cục mở miệng:

- Phó bí thư Hạ, chúng ta có rất nhiều điểm giống nhau, ví dụ như hôm nay chọn đồ ăn giống nhau, chứng minh chúng ta có khẩu vị giống nhau.

- Khẩu vị giống nhau chỉ là một phương diện.

Hạ Tưởng cũng đẩy đồ ăn:

- Tôi chỉ gọi nửa suất nên ăn hết. Anh gọi cả suất nên còn lại hơn một nửa. Chúng ta ăn uống cũng không quá giống nhau.

Lúc này Chu Hồng Cơ vẫn chưa ý thức được nếu vấn đề Cung Tiểu Tinh phát nổ thì sẽ dẫn tới hậu quả nghiêm trọng như thế nào, nhưng cũng mơ hồ đoán được Cung Tiểu Tinh bị dời khỏi thành phố Yến hẳn là sản phẩm của Hạ Tưởng, liền nói:

- Gần đây Phó bí thư Hạ ăn uống ít đi nhiều, làm sao vậy? Là không thoải mái hay là lo lắng cái gì? Cung Tiểu Tinh hẳn là một nước cờ hay nhỉ.

- Ăn uống ít một chút cũng tốt, đỡ phải ăn nhiều bội thực.

Hạ Tưởng cầm cốc nước lên uống một ngụm:

- Hồng Cơ, có một số việc có lẽ tôi không nên nói mà Chủ tịch Tôn nói thì hơn. Nhưng nếu giữa chúng ta đã hơi có giao tình thì tôi cũng nói nhiều một câu, anh nghe thử nhé.

Chu Hồng Cơ gật đầu:


- Tôi chăm chú lắng nghe.

- Sự tình Hà Giang Hải, đến đây là thôi.

Hạ Tưởng uống hết nước chanh trong cốc, vững vàng để cái cốc xuống:

- Dung lượng cốc của mỗi người là hữu hạn, nếu vượt quá dung lượng đó sẽ tràn ra ngoài. Tôi mượn cơ hội này cũng nói rõ với anh, tôi ủng hộ ý kiến xử lý của trung ương đối với vấn đề đồng chí Hà Giang Hải.

Trung ương cũng chưa có ý kiến xử lý chính thức nhưng ý kiến xử lý như Hạ Tưởng nói ở đây hiển nhiên là chỉ Hà Giang Hải từ chức là thôi, an toàn thoái lui.

Chu Hồng Cơ nheo mắt lại:

- Trước kia tôi nhìn nhầm người à?

- Không phải, là hiện tại tình thế bất đồng.

- Nếu tôi kiên trì đòi lại lẽ công bằng thì sao? Phó bí thư Hạ có thể không giúp cả hai bên không?

- Tôi phục tùng đại cục.

- Tốt!

Chu Hồng Cơ lớn tiếng nói, đập bàn đứng dậy:

- Tôi đúng là đang muốn nói cho Phó bí thư Hạ rằng, đại cục chính là, căn cứ lời khai của Thang Thế Thành, Ủy ban Kỷ luật trung ương đã quyết định chính thức lập vụ án Hà Giang Hải. Phó bí thư Hạ, anh nhìn nhầm hướng gió rồi.

Hạ Tưởng vẫn ngồi bất động, cười nhạt nhìn Chu Hồng Cơ:

- Tôi cũng muốn nói cho Chủ nhiệm Chu rằng, hướng gió có thể thay đổi bất cứ lúc nào.

Quan Thần
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Quan Thần Truyện Quan Thần Story Chương 1640: Hướng gió có thể thay đổi bất cứ lúc nào
10.0/10 từ 34 lượt.
loading...