Quan Thần
Chương 1549: Chuyện ở Bắc Kinh
Bắc Kinh vào tháng 6 trời bắt đầu nóng như lò lửa. Giữa trưa, mặt đất như muốn bốc lửa, nóng khủng khiếp.
Hạ Tưởng đứng giữa trời nắng như đổ lửa, bị ánh nắng chói chang rọi vào mắt đến mức nhíu mày nheo mắt, nhưng lại không chịu lùi bước - sau lưng chính là bóng râm, nhưng hắn lại cứ không chịu lùi lại, hắn cứ muốn phơi mình dưới nắng. Cảnh đó làm cho ai đi ngang qua cũng nhìn hắn một lượt với cặp mắt khó hiểu, không rõ hắn đang yên đang lành đứng giữa trời hè để phơi nắng, có phải là đầu óc có vấn đề hay không?
Đương nhiên thần kinh Hạ Tưởng không có vấn đề gì, vì đứng ngay vị trí nắng chói chang này hắn có thể nhìn thấy rõ một cao ốc rất cá tính nằm giữa hai tòa nhà cao tầng.
Ở Bắc Kinh, cao ốc độc đáo thì đầy rẫy, nhưng cái khiến Hạ Tưởng phải dừng chân ngắm nhìn đến mê mẩn thì không nhiều, mà cái nào có thể khiến hắn bất chấp ánh nắng chói chang, chỉ lướt qua đã đứng ngắm đến mấy phút lại càng hiếm thấy.
- Ê, nhìn gì đấy? Nhìn chăm chú đến thế, lạ thật, đàn ông ngoài ngắm gái đẹp ra, còn có thể ngắm cái gì đến ngơ ngẩn như vậy?
Bỗng một giọng nói lanh lảnh vang lên phía sau, cùng lúc, một bàn tay nhỏ bé dịu dàng đặt lên vai hắn. Không cần quay đầu lại cũng biết, đó là Tống Nhất Phàm.
Hạ Tưởng cười, trong lúc bất ngờ có phần thất thần. Cũng lạ, lúc nãy tiếng "Ê" của Tống Nhất Phàm nghe rất giống tiếng của một người, suýt chút nữa hắn lầm tưởng cô ấy đang ở sau lưng.
- Em xem, tòa nhà ở chính giữa nhìn giống cái gì?
Hạ Tưởng không quay đầu lại, chỉ tay lên.
- Để em xem, xem nào.
Tống Nhất Phàm vĩnh viễn không bao giờ thiếu đi tính hiếu kỳ. Cô ấy xem thì cứ xem, khoảng trống bên cạnh thì rộng mà cô lại cứ sát lại gần Hạ Tưởng. Nguồn truyện: Truyện FULL
Tống Nhất Phàm mặc chiếc váy dài, xinh đẹp như tiên nữ, yểu điệu như dương liễu. Váy cô tung bay, hình ảnh giống hệt như giấc mộng về mối tình đầu có ấn tượng sâu sắc nhất khi nụ tình chớm nở của bất cứ người đàn ông nào. Chẳng phải nói quá, vẻ đẹp và niềm vui của cô ấy chính là một đóa hoa hướng dương kiều diễm, là sự hồn nhiên đáng để trân trọng nhất trong lòng tất cả đàn ông.
Hương thơm trên cơ thể Tống Nhất Phàm nhẹ nhàng mà lưu lại rất lâu, cô ấy tựa sát vào vai phải Hạ Tưởng, kiễng chân, ngẩng đầu lên, nhìn về hướng tay Hạ Tưởng chỉ - dáng vẻ chăm chú mà tuyệt đẹp. Nhìn nghiêng gương mặt cô, làn da trắng nõn như ngọc, gò má hồng hào, có thể nói là một vẻ đẹp hoàn mỹ.
Cô ấy nhìn khoảng 30 giây, có vẻ chăm chú và nghiêm túc, làm Hạ Tưởng cứ nghĩ cô ấy thực sự đã nhìn thấy gì đó, thậm chí chóp mũi còn lấm tấm mồ hôi… sau đó cô ấy nói:
- Giống một cái… quần lót lớn!
Hạ Tưởng thiếu chút nữa bật cười thành tiếng. Một cô gái có vẻ đẹp ngọc ngà thế này, vừa mở miệng đã khiến người ta không nhịn được cười. Có điều nhận xét của cô quả là nhằm đúng vấn đề.
Lúc này khắp nơi đua nhau thịnh hành phong trào xây các loại cao ốc, mà cái nào cũng một kiểu như nhau, không phải hình hộp diêm thì cũng là hình quần lót cỡ lớn, thật là thiếu thẩm mỹ trầm trọng. Tống Nhất Phàm quả là có con mắt tinh đời.
Hẹn gặp Tống Nhất Phàm ở đây là đề nghị của Hạ Tưởng. Hắn vốn định đích thân đi đón cô, nhưng lại lùi cuộc gặp mặt với Cổ Thu Thực thêm nửa tiếng, rồi mới gọi điện cho Tống Nhất Phàm hẹn cô đến. Dù sao cũng chỉ là đi dạo với cô một lúc chứ chẳng phải chuyện gì quan trọng.
Tuy nhiên, Hạ Tưởng có một suy nghĩ nho nhỏ mà không ai biết, không đủ để diễn tả rõ cho Tống Nhất Phàm, chỉ có thể từ từ mà phác họa ra.
Thật ra Hạ Tưởng đứng dưới nắng đến nóng ran hết cả người. Nhưng tòa cao ốc ở giữa hai tòa nhà càng không phải vì giống hình quần lót kia mới thu hút ánh mắt hắn, mà là vì một bức tranh quảng cáo lớn vô cùng được treo trên cao ốc. Trên đó viết một câu có lẽ đối với người khác chẳng ý nghĩa gì, nhưng đối với Hạ Tưởng thì đó lại là câu quảng cáo thú vị lạ thường.
"Công ty thương mại điện tử Nhất Bộ, với tinh thần Tinh Vệ lấp biển, duy trì tưởng tượng giữa mùa hè…"
Công ty trách nhiệm hữu hạn thương mại điện tử Nhất Bộ là công ty Vệ Tân mới thành lập ở Bắc Kinh. Cuối cùng mong muốn kinh doanh công nghệ điện tử bấy lâu của cô ấy cũng đã toại nguyện. Được Liên Nhược Hạm làm trung gian tạo quan hệ, được Tiếu Giai âm thầm hỗ trợ, lại được Dương Uy đứng đằng sau tác động, một người đã vài lần kinh doanh thất bại như Vệ Tân cuối cùng cũng thành công vang dội ngay lúc khởi đầu. Cô đã giành được một chỗ đứng ở thị trường Bắc Kinh - nơi mà các công ty thương mại điện tử cạnh tranh vô cùng quyết liệt.
Hạ Tưởng vô cùng phấn khởi, vì Vệ Tân luôn là người khiến hắn bận lòng nhất.
Cuối cùng Vệ Tân cũng coi như đã xây dựng được sự nghiệp, lòng cô cũng đã yên ổn, Hạ Tưởng cũng bớt lo lắng phần nào. Nếu nói Tống Nhất Phàm là hình tượng của mối tình đầu hoàn hảo, Tào Thù Lê là hình tượng của người vợ hoàn mĩ, thì sự dịu dàng, chu đáo và không bao giờ đòi hỏi của Vệ Tân chính là cảnh giới cao nhất của hình tượng hồng nhan tri kỉ mà đàn ông suốt đời theo đuổi.
Huống hồ, Vệ Tân chẳng phải người khác, chính là người yêu cả hai kiếp, là nỗi đau lòng trọn đời này của hắn. Sự chu đáo, nhẫn nại và căn bệnh bất hạnh của cô ấy chính là chốn bồng lai tiên cảnh êm dịu nhất, nhớ mong nhất trong thế giới trần tục bộn bề của Hạ Tưởng.
Hôm nay hắn vốn định muốn gặp Vệ Tân trước, nhưng không may, bị Tống Nhất Phàm bắt gặp trước. Vệ Tân thì luôn luôn nhường nhịn, Tống Nhất Phàm thì chẳng bao giờ suy nghĩ nhiều, nên Hạ Tưởng chỉ có thể chiều ý Tống Nhất Phàm trước.
Lần này đến Bắc Kinh, thật ra là định làm trung gian giới thiệu Cổ Thu Thực và Tống Triêu Độ với nhau. Cổ Thu Thực thì đã gặp rồi, Tống Triêu Độ thì mai mới gặp. Hắn vốn định bây giờ đến nhà họ Ngô một chuyến, để bàn về thế cục sau này với ông cụ Ngô. Ai ngờ lại bị Tống Nhất Phàm tóm được.
Tống Nhất Phàm vốn muốn đến thành phố Lỗ phát triển – với khả năng của Tống Triêu Độ, bất kể là cô ở lại Bắc Kinh, hay là ra nước ngoài, đều có nhiều nơi tốt để đi. Nhưng lại không, nhất định không muốn dựa vào ông ta, điều đó khiến ông ta chẳng biết làm thế nào. Nhưng sau đó có một số chuyện làm trì hoãn, chuyến đi tới thành phố Lỗ mãi vẫn không thành. Đúng lúc Hạ Tưởng đến Bắc Kinh, cũng đúng dịp công ty của Vệ Tân bắt đầu ăn nên làm ra, Hạ Tưởng nghĩ ra một ý tưởng không ai biết.
Đã hẹn chắc chắn với Cổ Thu Thực, ngày mai lại gặp Tống Triệu Độ, hôm nay hắn phải tận dụng nửa ngày rảnh rỗi để đi dạo với Tống Nhất Phàm cho thoải mái.
Đi cùng Tống Nhất Phàm giữa nắng hè, người cô ấy không những thầm tỏa hương thơm nhè nhẹ, vừa dễ chịu, lại mát dìu dịu, khiến người ta như được hưởng một làn gió nhẹ.
Chiếc váy dài cô mặc trên người trắng tinh như tuyết, dưới ánh nắng, trông như một cô bướm trắng đang bay lượn, tự do mà thoải mái, mà cũng rất kiều diễm.
Hạ Tưởng năm nay tuy đã 35 tuổi, nhưng trông vẫn còn trẻ, ăn mặc thoải mái đi bên Tống Nhất Phàm, dường như không còn thấy khoảng cách về tuổi tác. Tống Nhất Phàm lúc thì ôm cánh tay Hạ Tưởng, lúc thì buông ra, vui vẻ vô tư, khiến Hạ Tưởng cực kỳ ngưỡng mộ tính cách trẻ con của cô ấy.
Đi chẳng bao lâu thì tới công ty của Vệ Tân ở tòa nhà Hoa Hảo, công ty ở lầu 18. Khi lên thang máy, Hạ Tưởng tiện tay nắm bàn tay nhỏ của Tống Nhất Phàm - Chẳng qua chỉ là một hành động vô tình và tùy ý, nhưng lại khiến Tống Nhất Phàm bỗng nhiên đỏ cả mặt, gạt ngay tay hắn ra.
Hạ Tưởng sửng sốt, sao thế?
Hắn đảo mắt mới thấy trong thang máy có một cặp thanh niên đang hôn nhau đắm đuối như quên hết mọi sự xung quanh. Cách bọn họ quên hết xung quanh và mê đắm làm hắn cũng thấy xấu hổ. Cảm xúc mãnh liệt không phải là xấu, nhưng thang máy là nơi công cộng, ít nhiều cũng phải để ý một chút chứ.
Có điều Tống Nhất Phàm từ trước đến nay vẫn rất thản nhiên, rất ít khi có cảm xúc về nam nữ khi đứng trước Hạ Tưởng. Nhưng biểu hiện hôm nay lại có chút khác thường. Hắn kín đáo ra hiệu bằng tay với Tống Nhất Phàm, ý là không muốn quấy rầy người khác, cứ đợi chuyến sau thì hơn.
Không ngờ Tống Nhất Phàm bỗng nhiên kiên quyết lắc đầu, lại cứ lao lại, níu chặt lấy cánh tay Hạ Tưởng, rồi ghé sát tai Hạ Tưởng nói thầm:
- Đồ nhát gan!
Hạ Tưởng đành cười bất đắc dĩ, vờ như không nghe thấy.
Ai ngờ cặp nam nữ đang hôn nhau say đắm kia lại nghe thấy. Chàng trai quay sang nhìn Hạ Tưởng một lượt, lại liếc nhìn Tống Nhất Phàm, cười ha hả:
- Anh bạn, bạn gái anh xinh thật. Có điều người đẹp thế mà không hôn là lãng phí đấy.
Cái thứ logic gì vậy, Hạ Tưởng chẳng thèm để ý đến anh ta. Tống Nhất Phàm thì hai mắt long lanh, khẽ cắn môi, nhìn về phía Hạ Tưởng với nụ cười vừa khiêu khích vừa tinh quái. Rõ ràng, cô ấy đang muốn ra oai với Hạ Tưởng, là sự coi thường Hạ Tưởng không thương tiếc.
Cô gái kia cũng trợn tròn mắt nhìn Hạ Tưởng, đôi mắt to một cách rất giả tạo, hơn nữa có phần vô hồn, những không ngăn nổi trong ánh mắt lộ ra sự khinh thường rất rõ rệt với Hạ Tưởng – Loại đàn ông gì mà đến con gái cũng không dám hôn, có phải đàn ông không đấy?
Hạ Tưởng đương nhiên là đàn ông, mà còn đường đường chính chính là người đàn ông đã từng có vô số phụ nữ đẹp. Nhưng bảo hắn có suy nghĩ gì khác với Tống Nhất Phàm thì nhất thời vẫn thực sự không vượt qua nổi chướng ngại tâm lý. Vả lại, hắn cũng không thích cái trào lưu ôm hôn say đắm giữa chốn đông người của các cặp choai choai kiểu này. Hắn là người điềm đạm chín chắn, dù gì cũng là một Phó Bí thư Tỉnh ủy nói có người nghe, đe có người sợ!
Đợi một lúc, mấy người thấy Hạ Tưởng vẫn án binh bất động, Tống Nhất Phàm đã khiêu khích mà không làm gì, cũng không vì sự cổ vũ cặp thanh niên ôm hôn thắm thiết kia mà có hành động gì mà chỉ cười, đứng thẳng người, chẳng biểu hiện chút cảm xúc nào.
Tống Nhất Phàm nổi giận, quay mặt đi không thèm nhìn hắn nữa, còn khẽ lầu bầu:
- Đồ quỷ! Chẳng vui tí nào!
Cặp nam nữ kia cũng giễu cợt:
- Này, ra vẻ cũng khá đấy! Đúng là không đáng mặt đàn ông!
Nói lý lẽ với họ cũng chẳng ích gì, Hạ Tưởng cũng không vô vị đến mức đi chấp nhặt với mấy kẻ nhàn hạ đến ngứa mồm ngứa miệng. Đang định tiếp tục giả lơ, ai ngờ Tống Nhất Phàm lại làm một hành động mà không ai có thể ngờ tới - Cô đột nhiên quay người lại, uyển chuyển như một con bướm, cô đưa hai tay quàng lấy cổ Hạ Tưởng, chân phải co lên yểu điệu, tạo thành một dáng đứng đẹp như thiên nga.
Rồi lại như một con chuồn chuồn lướt nước, cô nhướn đôi môi lên, tuy rằng chỉ là chạm khẽ nhưng lại chuẩn xác vào môi Hạ Tưởng!
Trong lúc Hạ Tưởng thì ngỡ ngàng, đôi thanh niên thì mắt trợn tròn, miệng há hốc, Tống Nhất Phàm lại quay người, váy cô tung bay, đẹp như hoa rơi trong mộng, nhẹ nhàng buông một câu:
- Anh ấy là người đàn ông đáng để phụ nữ phải chủ động.
Khi cặp thanh niên còn đang ngỡ ngàng đến cứng họng, Hạ Tưởng nắm tay Tống Nhất Phàm hiên ngang bước ra, xem như đã chứng tỏ đủ chí khí nam nhi.
Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, lúc nãy nụ hôn của Tống Nhất Phàm cũng khiến Hạ Tưởng dở khóc dở cười. Hắn nghĩ đến chuyện ngày mai phải gặp Tống Triệu Độ, lại nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc của Tống Nhất Phàm, thật là chẳng biết làm sao. Nếu so với sự đơn thuần của Cổ Ngọc, sự ân cần của Vệ Tân, thì sự hồn nhiên của Tống Nhất Phàm lại có vẻ táo bạo và gian xảo.
Rốt cuộc cũng chỉ là một cô gái trẻ…
- Mời anh ra ngoài!
Còn chưa đẩy cửa bước vào công ty của Vệ Tân, đã nghe thấy âm thanh lời đuổi đầy phẫn nộ và không cam chịu của Vệ Tân.
Vệ Tân mới đến Bắc Kinh đã có người ức hiếp rồi ư? Gương mặt Hạ Tưởng lập tức sa sầm.
Quan Thần
Hạ Tưởng đứng giữa trời nắng như đổ lửa, bị ánh nắng chói chang rọi vào mắt đến mức nhíu mày nheo mắt, nhưng lại không chịu lùi bước - sau lưng chính là bóng râm, nhưng hắn lại cứ không chịu lùi lại, hắn cứ muốn phơi mình dưới nắng. Cảnh đó làm cho ai đi ngang qua cũng nhìn hắn một lượt với cặp mắt khó hiểu, không rõ hắn đang yên đang lành đứng giữa trời hè để phơi nắng, có phải là đầu óc có vấn đề hay không?
Đương nhiên thần kinh Hạ Tưởng không có vấn đề gì, vì đứng ngay vị trí nắng chói chang này hắn có thể nhìn thấy rõ một cao ốc rất cá tính nằm giữa hai tòa nhà cao tầng.
Ở Bắc Kinh, cao ốc độc đáo thì đầy rẫy, nhưng cái khiến Hạ Tưởng phải dừng chân ngắm nhìn đến mê mẩn thì không nhiều, mà cái nào có thể khiến hắn bất chấp ánh nắng chói chang, chỉ lướt qua đã đứng ngắm đến mấy phút lại càng hiếm thấy.
- Ê, nhìn gì đấy? Nhìn chăm chú đến thế, lạ thật, đàn ông ngoài ngắm gái đẹp ra, còn có thể ngắm cái gì đến ngơ ngẩn như vậy?
Bỗng một giọng nói lanh lảnh vang lên phía sau, cùng lúc, một bàn tay nhỏ bé dịu dàng đặt lên vai hắn. Không cần quay đầu lại cũng biết, đó là Tống Nhất Phàm.
Hạ Tưởng cười, trong lúc bất ngờ có phần thất thần. Cũng lạ, lúc nãy tiếng "Ê" của Tống Nhất Phàm nghe rất giống tiếng của một người, suýt chút nữa hắn lầm tưởng cô ấy đang ở sau lưng.
- Em xem, tòa nhà ở chính giữa nhìn giống cái gì?
Hạ Tưởng không quay đầu lại, chỉ tay lên.
- Để em xem, xem nào.
Tống Nhất Phàm vĩnh viễn không bao giờ thiếu đi tính hiếu kỳ. Cô ấy xem thì cứ xem, khoảng trống bên cạnh thì rộng mà cô lại cứ sát lại gần Hạ Tưởng. Nguồn truyện: Truyện FULL
Tống Nhất Phàm mặc chiếc váy dài, xinh đẹp như tiên nữ, yểu điệu như dương liễu. Váy cô tung bay, hình ảnh giống hệt như giấc mộng về mối tình đầu có ấn tượng sâu sắc nhất khi nụ tình chớm nở của bất cứ người đàn ông nào. Chẳng phải nói quá, vẻ đẹp và niềm vui của cô ấy chính là một đóa hoa hướng dương kiều diễm, là sự hồn nhiên đáng để trân trọng nhất trong lòng tất cả đàn ông.
Hương thơm trên cơ thể Tống Nhất Phàm nhẹ nhàng mà lưu lại rất lâu, cô ấy tựa sát vào vai phải Hạ Tưởng, kiễng chân, ngẩng đầu lên, nhìn về hướng tay Hạ Tưởng chỉ - dáng vẻ chăm chú mà tuyệt đẹp. Nhìn nghiêng gương mặt cô, làn da trắng nõn như ngọc, gò má hồng hào, có thể nói là một vẻ đẹp hoàn mỹ.
Cô ấy nhìn khoảng 30 giây, có vẻ chăm chú và nghiêm túc, làm Hạ Tưởng cứ nghĩ cô ấy thực sự đã nhìn thấy gì đó, thậm chí chóp mũi còn lấm tấm mồ hôi… sau đó cô ấy nói:
- Giống một cái… quần lót lớn!
Hạ Tưởng thiếu chút nữa bật cười thành tiếng. Một cô gái có vẻ đẹp ngọc ngà thế này, vừa mở miệng đã khiến người ta không nhịn được cười. Có điều nhận xét của cô quả là nhằm đúng vấn đề.
Lúc này khắp nơi đua nhau thịnh hành phong trào xây các loại cao ốc, mà cái nào cũng một kiểu như nhau, không phải hình hộp diêm thì cũng là hình quần lót cỡ lớn, thật là thiếu thẩm mỹ trầm trọng. Tống Nhất Phàm quả là có con mắt tinh đời.
Hẹn gặp Tống Nhất Phàm ở đây là đề nghị của Hạ Tưởng. Hắn vốn định đích thân đi đón cô, nhưng lại lùi cuộc gặp mặt với Cổ Thu Thực thêm nửa tiếng, rồi mới gọi điện cho Tống Nhất Phàm hẹn cô đến. Dù sao cũng chỉ là đi dạo với cô một lúc chứ chẳng phải chuyện gì quan trọng.
Tuy nhiên, Hạ Tưởng có một suy nghĩ nho nhỏ mà không ai biết, không đủ để diễn tả rõ cho Tống Nhất Phàm, chỉ có thể từ từ mà phác họa ra.
Thật ra Hạ Tưởng đứng dưới nắng đến nóng ran hết cả người. Nhưng tòa cao ốc ở giữa hai tòa nhà càng không phải vì giống hình quần lót kia mới thu hút ánh mắt hắn, mà là vì một bức tranh quảng cáo lớn vô cùng được treo trên cao ốc. Trên đó viết một câu có lẽ đối với người khác chẳng ý nghĩa gì, nhưng đối với Hạ Tưởng thì đó lại là câu quảng cáo thú vị lạ thường.
"Công ty thương mại điện tử Nhất Bộ, với tinh thần Tinh Vệ lấp biển, duy trì tưởng tượng giữa mùa hè…"
Công ty trách nhiệm hữu hạn thương mại điện tử Nhất Bộ là công ty Vệ Tân mới thành lập ở Bắc Kinh. Cuối cùng mong muốn kinh doanh công nghệ điện tử bấy lâu của cô ấy cũng đã toại nguyện. Được Liên Nhược Hạm làm trung gian tạo quan hệ, được Tiếu Giai âm thầm hỗ trợ, lại được Dương Uy đứng đằng sau tác động, một người đã vài lần kinh doanh thất bại như Vệ Tân cuối cùng cũng thành công vang dội ngay lúc khởi đầu. Cô đã giành được một chỗ đứng ở thị trường Bắc Kinh - nơi mà các công ty thương mại điện tử cạnh tranh vô cùng quyết liệt.
Hạ Tưởng vô cùng phấn khởi, vì Vệ Tân luôn là người khiến hắn bận lòng nhất.
Cuối cùng Vệ Tân cũng coi như đã xây dựng được sự nghiệp, lòng cô cũng đã yên ổn, Hạ Tưởng cũng bớt lo lắng phần nào. Nếu nói Tống Nhất Phàm là hình tượng của mối tình đầu hoàn hảo, Tào Thù Lê là hình tượng của người vợ hoàn mĩ, thì sự dịu dàng, chu đáo và không bao giờ đòi hỏi của Vệ Tân chính là cảnh giới cao nhất của hình tượng hồng nhan tri kỉ mà đàn ông suốt đời theo đuổi.
Huống hồ, Vệ Tân chẳng phải người khác, chính là người yêu cả hai kiếp, là nỗi đau lòng trọn đời này của hắn. Sự chu đáo, nhẫn nại và căn bệnh bất hạnh của cô ấy chính là chốn bồng lai tiên cảnh êm dịu nhất, nhớ mong nhất trong thế giới trần tục bộn bề của Hạ Tưởng.
Hôm nay hắn vốn định muốn gặp Vệ Tân trước, nhưng không may, bị Tống Nhất Phàm bắt gặp trước. Vệ Tân thì luôn luôn nhường nhịn, Tống Nhất Phàm thì chẳng bao giờ suy nghĩ nhiều, nên Hạ Tưởng chỉ có thể chiều ý Tống Nhất Phàm trước.
Lần này đến Bắc Kinh, thật ra là định làm trung gian giới thiệu Cổ Thu Thực và Tống Triêu Độ với nhau. Cổ Thu Thực thì đã gặp rồi, Tống Triêu Độ thì mai mới gặp. Hắn vốn định bây giờ đến nhà họ Ngô một chuyến, để bàn về thế cục sau này với ông cụ Ngô. Ai ngờ lại bị Tống Nhất Phàm tóm được.
Tống Nhất Phàm vốn muốn đến thành phố Lỗ phát triển – với khả năng của Tống Triêu Độ, bất kể là cô ở lại Bắc Kinh, hay là ra nước ngoài, đều có nhiều nơi tốt để đi. Nhưng lại không, nhất định không muốn dựa vào ông ta, điều đó khiến ông ta chẳng biết làm thế nào. Nhưng sau đó có một số chuyện làm trì hoãn, chuyến đi tới thành phố Lỗ mãi vẫn không thành. Đúng lúc Hạ Tưởng đến Bắc Kinh, cũng đúng dịp công ty của Vệ Tân bắt đầu ăn nên làm ra, Hạ Tưởng nghĩ ra một ý tưởng không ai biết.
Đã hẹn chắc chắn với Cổ Thu Thực, ngày mai lại gặp Tống Triệu Độ, hôm nay hắn phải tận dụng nửa ngày rảnh rỗi để đi dạo với Tống Nhất Phàm cho thoải mái.
Đi cùng Tống Nhất Phàm giữa nắng hè, người cô ấy không những thầm tỏa hương thơm nhè nhẹ, vừa dễ chịu, lại mát dìu dịu, khiến người ta như được hưởng một làn gió nhẹ.
Chiếc váy dài cô mặc trên người trắng tinh như tuyết, dưới ánh nắng, trông như một cô bướm trắng đang bay lượn, tự do mà thoải mái, mà cũng rất kiều diễm.
Hạ Tưởng năm nay tuy đã 35 tuổi, nhưng trông vẫn còn trẻ, ăn mặc thoải mái đi bên Tống Nhất Phàm, dường như không còn thấy khoảng cách về tuổi tác. Tống Nhất Phàm lúc thì ôm cánh tay Hạ Tưởng, lúc thì buông ra, vui vẻ vô tư, khiến Hạ Tưởng cực kỳ ngưỡng mộ tính cách trẻ con của cô ấy.
Đi chẳng bao lâu thì tới công ty của Vệ Tân ở tòa nhà Hoa Hảo, công ty ở lầu 18. Khi lên thang máy, Hạ Tưởng tiện tay nắm bàn tay nhỏ của Tống Nhất Phàm - Chẳng qua chỉ là một hành động vô tình và tùy ý, nhưng lại khiến Tống Nhất Phàm bỗng nhiên đỏ cả mặt, gạt ngay tay hắn ra.
Hạ Tưởng sửng sốt, sao thế?
Hắn đảo mắt mới thấy trong thang máy có một cặp thanh niên đang hôn nhau đắm đuối như quên hết mọi sự xung quanh. Cách bọn họ quên hết xung quanh và mê đắm làm hắn cũng thấy xấu hổ. Cảm xúc mãnh liệt không phải là xấu, nhưng thang máy là nơi công cộng, ít nhiều cũng phải để ý một chút chứ.
Có điều Tống Nhất Phàm từ trước đến nay vẫn rất thản nhiên, rất ít khi có cảm xúc về nam nữ khi đứng trước Hạ Tưởng. Nhưng biểu hiện hôm nay lại có chút khác thường. Hắn kín đáo ra hiệu bằng tay với Tống Nhất Phàm, ý là không muốn quấy rầy người khác, cứ đợi chuyến sau thì hơn.
Không ngờ Tống Nhất Phàm bỗng nhiên kiên quyết lắc đầu, lại cứ lao lại, níu chặt lấy cánh tay Hạ Tưởng, rồi ghé sát tai Hạ Tưởng nói thầm:
- Đồ nhát gan!
Hạ Tưởng đành cười bất đắc dĩ, vờ như không nghe thấy.
Ai ngờ cặp nam nữ đang hôn nhau say đắm kia lại nghe thấy. Chàng trai quay sang nhìn Hạ Tưởng một lượt, lại liếc nhìn Tống Nhất Phàm, cười ha hả:
- Anh bạn, bạn gái anh xinh thật. Có điều người đẹp thế mà không hôn là lãng phí đấy.
Cái thứ logic gì vậy, Hạ Tưởng chẳng thèm để ý đến anh ta. Tống Nhất Phàm thì hai mắt long lanh, khẽ cắn môi, nhìn về phía Hạ Tưởng với nụ cười vừa khiêu khích vừa tinh quái. Rõ ràng, cô ấy đang muốn ra oai với Hạ Tưởng, là sự coi thường Hạ Tưởng không thương tiếc.
Cô gái kia cũng trợn tròn mắt nhìn Hạ Tưởng, đôi mắt to một cách rất giả tạo, hơn nữa có phần vô hồn, những không ngăn nổi trong ánh mắt lộ ra sự khinh thường rất rõ rệt với Hạ Tưởng – Loại đàn ông gì mà đến con gái cũng không dám hôn, có phải đàn ông không đấy?
Hạ Tưởng đương nhiên là đàn ông, mà còn đường đường chính chính là người đàn ông đã từng có vô số phụ nữ đẹp. Nhưng bảo hắn có suy nghĩ gì khác với Tống Nhất Phàm thì nhất thời vẫn thực sự không vượt qua nổi chướng ngại tâm lý. Vả lại, hắn cũng không thích cái trào lưu ôm hôn say đắm giữa chốn đông người của các cặp choai choai kiểu này. Hắn là người điềm đạm chín chắn, dù gì cũng là một Phó Bí thư Tỉnh ủy nói có người nghe, đe có người sợ!
Đợi một lúc, mấy người thấy Hạ Tưởng vẫn án binh bất động, Tống Nhất Phàm đã khiêu khích mà không làm gì, cũng không vì sự cổ vũ cặp thanh niên ôm hôn thắm thiết kia mà có hành động gì mà chỉ cười, đứng thẳng người, chẳng biểu hiện chút cảm xúc nào.
Tống Nhất Phàm nổi giận, quay mặt đi không thèm nhìn hắn nữa, còn khẽ lầu bầu:
- Đồ quỷ! Chẳng vui tí nào!
Cặp nam nữ kia cũng giễu cợt:
- Này, ra vẻ cũng khá đấy! Đúng là không đáng mặt đàn ông!
Nói lý lẽ với họ cũng chẳng ích gì, Hạ Tưởng cũng không vô vị đến mức đi chấp nhặt với mấy kẻ nhàn hạ đến ngứa mồm ngứa miệng. Đang định tiếp tục giả lơ, ai ngờ Tống Nhất Phàm lại làm một hành động mà không ai có thể ngờ tới - Cô đột nhiên quay người lại, uyển chuyển như một con bướm, cô đưa hai tay quàng lấy cổ Hạ Tưởng, chân phải co lên yểu điệu, tạo thành một dáng đứng đẹp như thiên nga.
Rồi lại như một con chuồn chuồn lướt nước, cô nhướn đôi môi lên, tuy rằng chỉ là chạm khẽ nhưng lại chuẩn xác vào môi Hạ Tưởng!
Trong lúc Hạ Tưởng thì ngỡ ngàng, đôi thanh niên thì mắt trợn tròn, miệng há hốc, Tống Nhất Phàm lại quay người, váy cô tung bay, đẹp như hoa rơi trong mộng, nhẹ nhàng buông một câu:
- Anh ấy là người đàn ông đáng để phụ nữ phải chủ động.
Khi cặp thanh niên còn đang ngỡ ngàng đến cứng họng, Hạ Tưởng nắm tay Tống Nhất Phàm hiên ngang bước ra, xem như đã chứng tỏ đủ chí khí nam nhi.
Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, lúc nãy nụ hôn của Tống Nhất Phàm cũng khiến Hạ Tưởng dở khóc dở cười. Hắn nghĩ đến chuyện ngày mai phải gặp Tống Triệu Độ, lại nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc của Tống Nhất Phàm, thật là chẳng biết làm sao. Nếu so với sự đơn thuần của Cổ Ngọc, sự ân cần của Vệ Tân, thì sự hồn nhiên của Tống Nhất Phàm lại có vẻ táo bạo và gian xảo.
Rốt cuộc cũng chỉ là một cô gái trẻ…
- Mời anh ra ngoài!
Còn chưa đẩy cửa bước vào công ty của Vệ Tân, đã nghe thấy âm thanh lời đuổi đầy phẫn nộ và không cam chịu của Vệ Tân.
Vệ Tân mới đến Bắc Kinh đã có người ức hiếp rồi ư? Gương mặt Hạ Tưởng lập tức sa sầm.
Quan Thần
Đánh giá:
Truyện Quan Thần
Story
Chương 1549: Chuyện ở Bắc Kinh
10.0/10 từ 34 lượt.