Quan Thần
Chương 1416: Sự đoạn tuyệt cuối cùng
Diệp Thiên Nam gần như giận đến phát khùng.
Rõ ràng Trịnh Thịnh đã chính miệng đồng ý sẽ quan tâm đến chuyện của Diệp Địa Bắc, nhưng lại lề mề không có hành động hiệu quả gì. Cục công an thành phố vẫn tiếp tục tạm giữ Diệp Địa Bắc không thả, không những thế nghe nói họ còn đang chuẩn bị đem 2 vụ án của Diệp Địa Bắc và Lâm Tiểu Viễn liệt vào những vụ án kinh tế lớn hàng đầu của thành phố Tương Giang.
Cho dù đây là chủ ý của Cổ Kiến Hiên, hay là ý tưởng của Mai Hiểu Lâm, hoặc là quyết định của Trần Tập Minh, dù thế nào cũng là có người muốn giẫm lên xác của Diệp Địa Bắc và Lâm Tiểu Viễn để thăng quan phát tài.
Muốn bước bước thăng quan ở trong quan trường, kỳ thực chính là giẫm lên đầu lên cổ người khác để giành lấy địa vị. Vốn dĩ cũng chẳng có gì, nhưng khi đầu, cổ con trai y bị lấy làm bia giẫm, lần đầu tiên Diệp Thiên Nam được nếm trải cái cảm giác tim như bị dao cắt này.
Nhớ lại vô số những con người trước đây đã từng bị y chà đạp, giẫm lên để có được ngày hôm nay, những con người cũng giống như Diệp Địa Bắc, cũng có người cha già đau khổ phía sau, trong lòng y hàng trăm cảm xúc ngổn ngang…nhưng sau cùng thì y cũng không hề có một chút hối hận, lại coi đám người thuộc Thành ủy thành phố Tương Giang, trong đó có Trần Tập Minh căm thù đến tận xương tủy.
Có lẽ y là người đầu tiên trong nước còn tại vị ở chức Phó bí thư Tỉnh ủy nhưng đến cả con trai của chính mình cũng không bảo vệ được.
Mất mặt mất hết cả thể diện.
Hai vụ án Diệp Địa Bắc và Lâm Tiểu Viễn được sáp nhập lại một, số tiền liên quan tới vụ án đạt hơn một tỷ, chắc chắn là vụ án kinh tế lớn nhất trong hơn chục năm trở lại đây của thành phố Tương Giang. Vụ án này một khi được phá, Trần Tập Bình hiển nhiên lập được công lớn, con đường thăng quan rộng mở, kể cả Cổ Kiến Hiên và Mai Hiểu Lâm là nhân vật số một, số hai của Thành ủy Tương Giang cũng được nở mày nở mặt.
Nhưng, vinh quang của tất cả những người này đều là do đạp lên Diệp Địa Bắc, y tuyệt đối không cho phép người khác giẫm đạp lên thể diện của y để thăng chức.
Hơn nữa, điều khiến cho Diệp Thiên Nam càng lo lắng hơn cả là, bởi vì Hội nghị Bộ Chính trị lần thứ hai sắp tổ chức, ở Bắc Kinh đã rộn lên những tin đồn, bộ phận các Ủy viên Bộ Chính trị trước kia ủng hộ y, sau khi nghe nói về việc của Diệp Địa Bắc ngay lập tức đã có những thay đổi lập trường hết sức khéo léo.
Chẳng ai muốn ủng hộ cho một ứng cử viên chức Chủ tịch tỉnh đang gặp chuyện rắc rối, chẳng may mà việc này ầm lên thì sẽ khiến bọn họ hết sức khó xử.
Diệp Thiên Nam đang ở trong cái văn phòng rộng rãi sáng sủa của y, không ngừng đi đi lại lại, đi cả nửa giờ rồi mà vẫn nghĩ không ra một cách gì, bởi rằng trước đây y cũng từng tìm đến Trịnh Thịnh một lần, khác với lần trước thoải mái đồng ý, lần này Trịnh Thịnh lập lờ qua loa, nói rằng bây giờ tình hình đang có biến đổi, lão ta ra mặt không tiện.
Sau cùng, Trịnh Thịnh còn kín đáo tiết lộ rằng Phó Tiên Phong đã bất ngờ can dự vào vụ án của Diệp Địa Bắc.
Diệp Thiên Nam nổi giận chính là lúc nghe thấy 3 chữ "Phó Tiên Phong", trong nháy mắt y cảm thấy thật mọi thứ thật đen tối.
Tuy nhiên, lúc ấy y không hiểu chính xác dụng tâm của Phó Tiên Phong, tưởng rằng Phó Tiên Phong chẳng qua là muốn gây khó dễ cho y một lần, dễ dàng bòn rút từ y những lợi ích chính trị lớn hơn. Trong nháy mắt y cắn răng đưa ra một quyết định khó khăn, bất luận Phó Tiên Phong có đưa ra điều kiện gì y cũng nhịn, cũng chấp nhận hết!
Từ văn phòng của Trịnh Thịnh bước ra, y lập tức đến văn phòng Chủ tịch tỉnh, không may Phó Tiên Phong đã ra ngoài, Diệp Thiên Nam lòng nóng như lửa đốt nhưng cũng không có cách nào khác, chỉ có thể chờ đợi, hôm nay dù thế nào cũng đều phải đợi Phó Tiên Phong quay lại hỏi cho rõ.
Đi loanh quanh trong văn phòng không biết bao nhiêu vòng, lòng dạ của Diệp Thiên Nam ngày càng trở nên nặng trĩu. Thoạt tiên nghĩ đến loài hoa lan Quân tử không những đẹp mà còn phù hợp với tính cách của y, không biết khi nào tàn lụi mất một lá, điều này khiến lòng y đột nhiên hoảng hốt, y thật sự đã đến lúc cùng đường rồi sao?
Tiếng điện thoại đột nhiên vang lên, là điện thoại từ Bắc Kinh gọi tới, Diệp Thiên Nam vội vã nhấc máy, không còn để tâm, tỏ vẻ ta đây nữa rồi.
Sau khi nghe được vài phút, Diệp Thiên Nam chẳng nói chẳng rằng liền dập máy, ngồi xuống ghế sô pha với gương mặt tái nhợt chán nản, cả buổi không nói một lời, trong lòng chỉ vọng lại hết lần này đến lần khác một âm thanh:
- Quốc Hoa Thụy tại sao không thành công? Hạ Tưởng lại vừa tránh được nạn sao?...
…Không sai, sự kiện ở Bắc Kinh cũng có bóng dáng của Diệp Thiên Nam ở trong đó.
Diệp Thiên Nam và Quốc Hàm Thanh, Quốc Hàm Dương đã sớm quen biết, và cũng đã cùng với Nha Nội có duyên gặp mặt vài lần, tuy nhiên giao tình không sâu. Gần đây đến Bắc Kinh mới thường xuyên qua lại, chẳng những y có thể hiểu rõ thêm về Quốc Hàm Thanh, Quốc Hàm Dương, mà còn bất ngờ trở nên quen thân với Nha Nội.
Sau khi quen thân mới biết được, hóa ra Hạ Tưởng mà Diệp Thiên Nam vô cùng căm ghét đó, Nha Nội và Quốc Hoa Thụy cũng hết sức không ưa, nóng lòng mong muốn đá cho hắn một trận rồi lại đấm vào mặt cho bõ.
Diệp Thiên Nam là ai chứ, trước mặt Quốc Hàm Thanh, Quốc Hàm Dương có lẽ không dám giở trò mánh khóe. Tuy nhiên, trước mặt các thế hệ con cháu như Nha Nội và Quốc Hoa Thụy, chỉ sau vài câu bóng gió, hai người liền biết được Hạ Tưởng đang ở Bắc Kinh, và còn có thể sẽ nán lại một thời gian.
Cộng thêm Diệp Thiên Nam còn cố ý đề cập đến nhất cử nhất động của Hạ Tưởng ở Tương Giang, chèn ép tứ thiếu tỉnh Tương, nhờ đó, y đã thành công trong việc đắp nặn hình tượng Hạ Tưởng là một gã thanh niên đầy lòng căm phẫn Nha Nội, căm hận Đảng thái tử, thành công kích thích lửa giận được chôn giấu rất lâu trong lòng Nha Nội và Quốc Hoa Thụy.
Chính vì thế mới xảy ra cái cảnh tượng đâm xe lúc trước.
Diệp Thiên Nam đã thăng trầm trong quan trường vài chục năm, hiện nay gần như bốn bề đều là địch, y chỉ thiếu chút nữa là đã đến mép bờ tuyệt vọng, nhưng, chỉ cần chưa đến tận cùng dù là một khắc, y vẫn sẽ ngậm chặt miệng, nhất định không chịu thua.
Trên quan trường từ trước đến nay vốn không có kiểu nhận thua, nhận thua thì chẳng khác nào hai tay dâng tiền đồ tốt đẹp của mình cho người khác. Hiện giờ là thời khắc đêm tối trước bình minh, chỉ cần kiên trì thêm vài ngày, tiếp tục bít kín sự việc của Diệp Địa Bắc, không để nó rộ lên, chỉ cần Bộ Chính trị quyết định thông qua việc bổ nhiệm y. Chỉ cần như thế, tương lai của y sẽ là một con đường thênh thang tươi sáng, đến lúc đó, trừ phi y gây ra chuyện lớn bằng trời, trừ phi Thủ tướng đề nghị bắt y, bằng không, nếu muốn động đến một Chủ tịch tỉnh như y còn khó hơn vô số lần so với đụng đến một Phó bí thư Tỉnh ủy.
Phó bộ hay chính bộ, chỉ cách nhau một bước, đãi ngộ chính trị gần như có sự khác biệt một trời một vực.
Diệp Thiên Nam nắm tay nện xuống ghế sô pha…
10 phút, Diệp Thiên Nam chấn hưng tinh thần xuất hiện tại phòng làm việc của Phó Tiên Phong.
Phó Tiên Phong ra ngoài vừa mới quay lại, vừa nhìn thấy Diệp Thiên Nam liền tươi cười bắt chuyện, sau đó vừa rửa tay vừa hỏi:
- Thiên Nam, gần đây công việc thu hút đầu tư tiến triển thế nào?
Diệp Thiên Nam thấy Phó Tiên Phong ngó quanh ngó quất mà nói với y, trong lòng cười khẩy, ngoài mặt lại nở một nụ cười nhạt:
- Chủ tịch tỉnh Phó, giữa chúng ta cũng xem như có chút giao tình. Tôi có chút việc muốn cầu xin anh giúp đỡ.
- Cái gì mà cầu xin với không cầu xin vậy, Thiên Nam, khách sáo quá, có việc gì cứ nói đi.
Phó Tiên Phong tựa như chưa biết mục đích đến của Diệp Thiên Nam, trên mặt biểu lộ sự chân thành mà tha thiết.
Diệp Thiên Nam gần như phải khen ngợi sự nham hiểm cùng với kỹ xảo biểu diễn của Phó Tiên Phong.
- Là chuyện của Địa Bắc, nghe Bí thư Trịnh nói, Chủ tịch tỉnh Phó cũng có vẻ để ý tới vụ án này?
Diệp Thiên Nam hỏi một câu thăm dò.
- Ừ… Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Phó Tiên Phong hơi trầm ngâm, ngón tay gõ gõ nhẹ trên bàn, nét mặt trở nên nghiêm túc.
- Bên Cầu đường tỉnh Tương lại cung cấp chứng cứ mới, chứng minh Diệp Địa Bắc gần như đã tham gia tất cả các vụ sập cầu và công trình quốc lộ có vấn đề về chất lượng, sự việc thật sự nan giải, Thiên Nam, tôi cũng rất khó xử…
Diệp Thiên Nam nhìn vẻ mặt vô cùng đau đớn của Phó Tiên Phong, dường như đau xót thật sự, thật muốn xông lên đánh cho một bạt tai vào cái vẻ mặt đâm bị thóc chọc bị gạo kia, nhưng cuối cùng cũng không dám bước lên một bước, bởi bây giờ y đang có việc cần cầu cạnh Phó Tiên Phong, hơn nữa nếu y thực sự ra tay, chyện đùa, đây sẽ thành sự kiện chính trị cực kỳ lớn rồi.
Cái gì mà khó xử chứ, rõ ràng là cố ý làm khó dễ, cố ý nhắc lại chuyện xưa, vấn đề Cầu đường tỉnh Tương đã trôi qua rất lâu rồi mà, Phó Tiên Phong sớm không nói, muộn không nói lại cố ý để đến lúc này mới nhắc lại, nếu không phải đang giậu đổ bìm leo thì chẳng lẽ là thêm hoa trên vải gấm?
Tuy nhiên, cho đến tận lúc này, Diệp Thiên Nam vẫn còn giữ được sự kiềm chế, cũng chưa ý thức được dụng tâm của Phó Tiên Phong, vẫn nhầm tưởng rằng Phó Tiên Phong chỉ là muốn thừa cơ để cò kè mặc cả với y, muốn tiếp tục xâm chiếm địa bàn của y, liền nói:
- Vấn đề Cầu đường tỉnh Tương không phải sớm đã được giải quyết triệt để rồi sao? Bây giờ nhắc lại, phải chăng là quá lỗi thời rồi? Đương nhiên, có chuyện nói ra cũng không có vấn đề gì, nhưng sự việc cũng cần phân rõ nặng nhẹ chứ…
…Phó Tiên Phong không nói gì, chỉ là gật gật đầu không tỏ rõ ý kiến gì cả.
Đồ dối trá, lão cáo già, Diệp Thiên Nam thầm mắng trong bụng, tung ra một mồi nhử:
- Chủ tịch tỉnh Phó, có vài Bí thư và Thị trưởng của một vài thành phố địa phương biết tôi và anh có thể nói chuyện, họ đã đến tận cửa tôi nhờ, muốn có thêm chút cơ hội báo cáo công tác với anh đó…
Chẳng khác nào y đem chút thế lực cuối cùng nói thẳng ra, chắp tay dâng mọi thứ lên Phó Tiên Phong, tràn đầy thành ý. Dạ dày Chủ tịch tỉnh Phó có to hơn nữa, cũng nên có chút biểu hiện rồi chứ? Diệp Thiên Nam lòng tràn đầy hi vọng chờ đợi câu trả lời trực tiếp của Phó Tiên Phong.
Phó Tiên Phong lại thản nhiên nói:
- Báo cáo công tác nhiều là việc tốt, tôi hoan nghênh cả hai tay…
Diệp Thiên Nam ngây người ra, tại sao không có kết quả chứ? Chẳng cần đoán, chỉ nhìn Phó Tiên Phong với vẻ mặt vô vị, thờ ơ không một chút biểu cảm kia cũng đủ khiến cho y trong nháy mắt hiểu ra được toàn bộ, rằng y đã bị Phó Tiên Phong một cước đá văng đi hoàn toàn, rất triệt để, không nể tình chút nào.
Dựa vào cái gì chứ? Tại sao? Diệp Thiên Nam không cam lòng một chút nào, sao mọi thứ đều gây sự với y, y không đắc tội với Phó Tiên Phong, cũng không đắc tội Hạ tưởng, tại sao mọi người đều coi hắn như cái đinh trong mắt?
Diệp Thiên Nam cực kỳ không cam tâm chất vấn Phó Tiên Phong một câu:
- Chủ tịch tỉnh Phó, tôi muốn hỏi một câu, việc của Địa Bắc, chẳng lẽ không còn một con đường sống nào sao?
- Đồng chí Thiên Nam…
Phó Tiên Phong lạnh nhạt kéo dài giọng:
- Thân là cán bộ lãnh đạo, giáo dục tốt con cái là điều vô cùng cần thiết, đặc biệt là những cán bộ lãnh đạo cấp cao thì càng cần làm gương cho các cán bộ Đảng viên cấp dưới và quần chúng nhân dân, sao bây giờ ông không thử vỗ lương tâm mình mà ngẫm lại xem, với những việc Diệp Địa Bắc gây ra, có xử bắn hắn cũng không oan uổng gì.
Nhớ tới Phó Tiên Phong trước kia đã từng cùng y nói nói cười cười, nhớ tới gã Chủ tịch tỉnh Phó trước kia đã từng cùng y có những mưu đồ bí mật, đã từng cùng y nâng ly kết đồng minh, Diệp Thiên Nam lúc này cuối cùng đã hiểu hết rồi. Phó Tiên Phong chính là một kẻ tiểu nhân rõ đầu rõ đuôi, là một con rắn độc có thể quay ra cắn ngược lại bất cứ lúc nào, y thật sự đã mù mắt nhìn lầm con người này. Suốt đời chơi với đại bàng, vẫn là bị nó mổ vào mắt!
- Chủ tịch tỉnh Phó, tỉnh Yến…
Diệp Thiên Nam gần như nghiến răng nghiến lợi lại nhắc tới tỉnh Yến lần cuối cùng, một nơi mà mặc dù đối với y tuy xa lạ nhưng lại luôn là nơi y hướng về, là muốn nhắc nhở hay cảnh cáo với Phó Tiên Phong cái gì đây.
Phó Tiên Phong lại nở một nụ cười hời hợt, vô cùng bỉ ổi mà nói với Diệp Thiên Nam một câu khiến y lạnh từ đầu đến chân, cũng biểu lộ cái sự đoạn tuyệt cuối cùng giữa y và Diệp Thiên Nam.
Lần nói chuyện này là sự bắt đầu cùng đường của Diệp Thiên Nam ở tỉnh Tương.
- Cán bộ được đề bạt cần xem trọng tài đức vẹn toàn. Ngươi tự nhận thấy mình có điểm nào đủ tư cách để đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh tỉnh Yến?
Quan Thần
Rõ ràng Trịnh Thịnh đã chính miệng đồng ý sẽ quan tâm đến chuyện của Diệp Địa Bắc, nhưng lại lề mề không có hành động hiệu quả gì. Cục công an thành phố vẫn tiếp tục tạm giữ Diệp Địa Bắc không thả, không những thế nghe nói họ còn đang chuẩn bị đem 2 vụ án của Diệp Địa Bắc và Lâm Tiểu Viễn liệt vào những vụ án kinh tế lớn hàng đầu của thành phố Tương Giang.
Cho dù đây là chủ ý của Cổ Kiến Hiên, hay là ý tưởng của Mai Hiểu Lâm, hoặc là quyết định của Trần Tập Minh, dù thế nào cũng là có người muốn giẫm lên xác của Diệp Địa Bắc và Lâm Tiểu Viễn để thăng quan phát tài.
Muốn bước bước thăng quan ở trong quan trường, kỳ thực chính là giẫm lên đầu lên cổ người khác để giành lấy địa vị. Vốn dĩ cũng chẳng có gì, nhưng khi đầu, cổ con trai y bị lấy làm bia giẫm, lần đầu tiên Diệp Thiên Nam được nếm trải cái cảm giác tim như bị dao cắt này.
Nhớ lại vô số những con người trước đây đã từng bị y chà đạp, giẫm lên để có được ngày hôm nay, những con người cũng giống như Diệp Địa Bắc, cũng có người cha già đau khổ phía sau, trong lòng y hàng trăm cảm xúc ngổn ngang…nhưng sau cùng thì y cũng không hề có một chút hối hận, lại coi đám người thuộc Thành ủy thành phố Tương Giang, trong đó có Trần Tập Minh căm thù đến tận xương tủy.
Có lẽ y là người đầu tiên trong nước còn tại vị ở chức Phó bí thư Tỉnh ủy nhưng đến cả con trai của chính mình cũng không bảo vệ được.
Mất mặt mất hết cả thể diện.
Hai vụ án Diệp Địa Bắc và Lâm Tiểu Viễn được sáp nhập lại một, số tiền liên quan tới vụ án đạt hơn một tỷ, chắc chắn là vụ án kinh tế lớn nhất trong hơn chục năm trở lại đây của thành phố Tương Giang. Vụ án này một khi được phá, Trần Tập Bình hiển nhiên lập được công lớn, con đường thăng quan rộng mở, kể cả Cổ Kiến Hiên và Mai Hiểu Lâm là nhân vật số một, số hai của Thành ủy Tương Giang cũng được nở mày nở mặt.
Nhưng, vinh quang của tất cả những người này đều là do đạp lên Diệp Địa Bắc, y tuyệt đối không cho phép người khác giẫm đạp lên thể diện của y để thăng chức.
Hơn nữa, điều khiến cho Diệp Thiên Nam càng lo lắng hơn cả là, bởi vì Hội nghị Bộ Chính trị lần thứ hai sắp tổ chức, ở Bắc Kinh đã rộn lên những tin đồn, bộ phận các Ủy viên Bộ Chính trị trước kia ủng hộ y, sau khi nghe nói về việc của Diệp Địa Bắc ngay lập tức đã có những thay đổi lập trường hết sức khéo léo.
Chẳng ai muốn ủng hộ cho một ứng cử viên chức Chủ tịch tỉnh đang gặp chuyện rắc rối, chẳng may mà việc này ầm lên thì sẽ khiến bọn họ hết sức khó xử.
Diệp Thiên Nam đang ở trong cái văn phòng rộng rãi sáng sủa của y, không ngừng đi đi lại lại, đi cả nửa giờ rồi mà vẫn nghĩ không ra một cách gì, bởi rằng trước đây y cũng từng tìm đến Trịnh Thịnh một lần, khác với lần trước thoải mái đồng ý, lần này Trịnh Thịnh lập lờ qua loa, nói rằng bây giờ tình hình đang có biến đổi, lão ta ra mặt không tiện.
Sau cùng, Trịnh Thịnh còn kín đáo tiết lộ rằng Phó Tiên Phong đã bất ngờ can dự vào vụ án của Diệp Địa Bắc.
Diệp Thiên Nam nổi giận chính là lúc nghe thấy 3 chữ "Phó Tiên Phong", trong nháy mắt y cảm thấy thật mọi thứ thật đen tối.
Tuy nhiên, lúc ấy y không hiểu chính xác dụng tâm của Phó Tiên Phong, tưởng rằng Phó Tiên Phong chẳng qua là muốn gây khó dễ cho y một lần, dễ dàng bòn rút từ y những lợi ích chính trị lớn hơn. Trong nháy mắt y cắn răng đưa ra một quyết định khó khăn, bất luận Phó Tiên Phong có đưa ra điều kiện gì y cũng nhịn, cũng chấp nhận hết!
Từ văn phòng của Trịnh Thịnh bước ra, y lập tức đến văn phòng Chủ tịch tỉnh, không may Phó Tiên Phong đã ra ngoài, Diệp Thiên Nam lòng nóng như lửa đốt nhưng cũng không có cách nào khác, chỉ có thể chờ đợi, hôm nay dù thế nào cũng đều phải đợi Phó Tiên Phong quay lại hỏi cho rõ.
Đi loanh quanh trong văn phòng không biết bao nhiêu vòng, lòng dạ của Diệp Thiên Nam ngày càng trở nên nặng trĩu. Thoạt tiên nghĩ đến loài hoa lan Quân tử không những đẹp mà còn phù hợp với tính cách của y, không biết khi nào tàn lụi mất một lá, điều này khiến lòng y đột nhiên hoảng hốt, y thật sự đã đến lúc cùng đường rồi sao?
Tiếng điện thoại đột nhiên vang lên, là điện thoại từ Bắc Kinh gọi tới, Diệp Thiên Nam vội vã nhấc máy, không còn để tâm, tỏ vẻ ta đây nữa rồi.
Sau khi nghe được vài phút, Diệp Thiên Nam chẳng nói chẳng rằng liền dập máy, ngồi xuống ghế sô pha với gương mặt tái nhợt chán nản, cả buổi không nói một lời, trong lòng chỉ vọng lại hết lần này đến lần khác một âm thanh:
- Quốc Hoa Thụy tại sao không thành công? Hạ Tưởng lại vừa tránh được nạn sao?...
…Không sai, sự kiện ở Bắc Kinh cũng có bóng dáng của Diệp Thiên Nam ở trong đó.
Diệp Thiên Nam và Quốc Hàm Thanh, Quốc Hàm Dương đã sớm quen biết, và cũng đã cùng với Nha Nội có duyên gặp mặt vài lần, tuy nhiên giao tình không sâu. Gần đây đến Bắc Kinh mới thường xuyên qua lại, chẳng những y có thể hiểu rõ thêm về Quốc Hàm Thanh, Quốc Hàm Dương, mà còn bất ngờ trở nên quen thân với Nha Nội.
Sau khi quen thân mới biết được, hóa ra Hạ Tưởng mà Diệp Thiên Nam vô cùng căm ghét đó, Nha Nội và Quốc Hoa Thụy cũng hết sức không ưa, nóng lòng mong muốn đá cho hắn một trận rồi lại đấm vào mặt cho bõ.
Diệp Thiên Nam là ai chứ, trước mặt Quốc Hàm Thanh, Quốc Hàm Dương có lẽ không dám giở trò mánh khóe. Tuy nhiên, trước mặt các thế hệ con cháu như Nha Nội và Quốc Hoa Thụy, chỉ sau vài câu bóng gió, hai người liền biết được Hạ Tưởng đang ở Bắc Kinh, và còn có thể sẽ nán lại một thời gian.
Cộng thêm Diệp Thiên Nam còn cố ý đề cập đến nhất cử nhất động của Hạ Tưởng ở Tương Giang, chèn ép tứ thiếu tỉnh Tương, nhờ đó, y đã thành công trong việc đắp nặn hình tượng Hạ Tưởng là một gã thanh niên đầy lòng căm phẫn Nha Nội, căm hận Đảng thái tử, thành công kích thích lửa giận được chôn giấu rất lâu trong lòng Nha Nội và Quốc Hoa Thụy.
Chính vì thế mới xảy ra cái cảnh tượng đâm xe lúc trước.
Diệp Thiên Nam đã thăng trầm trong quan trường vài chục năm, hiện nay gần như bốn bề đều là địch, y chỉ thiếu chút nữa là đã đến mép bờ tuyệt vọng, nhưng, chỉ cần chưa đến tận cùng dù là một khắc, y vẫn sẽ ngậm chặt miệng, nhất định không chịu thua.
Trên quan trường từ trước đến nay vốn không có kiểu nhận thua, nhận thua thì chẳng khác nào hai tay dâng tiền đồ tốt đẹp của mình cho người khác. Hiện giờ là thời khắc đêm tối trước bình minh, chỉ cần kiên trì thêm vài ngày, tiếp tục bít kín sự việc của Diệp Địa Bắc, không để nó rộ lên, chỉ cần Bộ Chính trị quyết định thông qua việc bổ nhiệm y. Chỉ cần như thế, tương lai của y sẽ là một con đường thênh thang tươi sáng, đến lúc đó, trừ phi y gây ra chuyện lớn bằng trời, trừ phi Thủ tướng đề nghị bắt y, bằng không, nếu muốn động đến một Chủ tịch tỉnh như y còn khó hơn vô số lần so với đụng đến một Phó bí thư Tỉnh ủy.
Phó bộ hay chính bộ, chỉ cách nhau một bước, đãi ngộ chính trị gần như có sự khác biệt một trời một vực.
Diệp Thiên Nam nắm tay nện xuống ghế sô pha…
10 phút, Diệp Thiên Nam chấn hưng tinh thần xuất hiện tại phòng làm việc của Phó Tiên Phong.
Phó Tiên Phong ra ngoài vừa mới quay lại, vừa nhìn thấy Diệp Thiên Nam liền tươi cười bắt chuyện, sau đó vừa rửa tay vừa hỏi:
- Thiên Nam, gần đây công việc thu hút đầu tư tiến triển thế nào?
Diệp Thiên Nam thấy Phó Tiên Phong ngó quanh ngó quất mà nói với y, trong lòng cười khẩy, ngoài mặt lại nở một nụ cười nhạt:
- Chủ tịch tỉnh Phó, giữa chúng ta cũng xem như có chút giao tình. Tôi có chút việc muốn cầu xin anh giúp đỡ.
- Cái gì mà cầu xin với không cầu xin vậy, Thiên Nam, khách sáo quá, có việc gì cứ nói đi.
Phó Tiên Phong tựa như chưa biết mục đích đến của Diệp Thiên Nam, trên mặt biểu lộ sự chân thành mà tha thiết.
Diệp Thiên Nam gần như phải khen ngợi sự nham hiểm cùng với kỹ xảo biểu diễn của Phó Tiên Phong.
- Là chuyện của Địa Bắc, nghe Bí thư Trịnh nói, Chủ tịch tỉnh Phó cũng có vẻ để ý tới vụ án này?
Diệp Thiên Nam hỏi một câu thăm dò.
- Ừ… Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Phó Tiên Phong hơi trầm ngâm, ngón tay gõ gõ nhẹ trên bàn, nét mặt trở nên nghiêm túc.
- Bên Cầu đường tỉnh Tương lại cung cấp chứng cứ mới, chứng minh Diệp Địa Bắc gần như đã tham gia tất cả các vụ sập cầu và công trình quốc lộ có vấn đề về chất lượng, sự việc thật sự nan giải, Thiên Nam, tôi cũng rất khó xử…
Diệp Thiên Nam nhìn vẻ mặt vô cùng đau đớn của Phó Tiên Phong, dường như đau xót thật sự, thật muốn xông lên đánh cho một bạt tai vào cái vẻ mặt đâm bị thóc chọc bị gạo kia, nhưng cuối cùng cũng không dám bước lên một bước, bởi bây giờ y đang có việc cần cầu cạnh Phó Tiên Phong, hơn nữa nếu y thực sự ra tay, chyện đùa, đây sẽ thành sự kiện chính trị cực kỳ lớn rồi.
Cái gì mà khó xử chứ, rõ ràng là cố ý làm khó dễ, cố ý nhắc lại chuyện xưa, vấn đề Cầu đường tỉnh Tương đã trôi qua rất lâu rồi mà, Phó Tiên Phong sớm không nói, muộn không nói lại cố ý để đến lúc này mới nhắc lại, nếu không phải đang giậu đổ bìm leo thì chẳng lẽ là thêm hoa trên vải gấm?
Tuy nhiên, cho đến tận lúc này, Diệp Thiên Nam vẫn còn giữ được sự kiềm chế, cũng chưa ý thức được dụng tâm của Phó Tiên Phong, vẫn nhầm tưởng rằng Phó Tiên Phong chỉ là muốn thừa cơ để cò kè mặc cả với y, muốn tiếp tục xâm chiếm địa bàn của y, liền nói:
- Vấn đề Cầu đường tỉnh Tương không phải sớm đã được giải quyết triệt để rồi sao? Bây giờ nhắc lại, phải chăng là quá lỗi thời rồi? Đương nhiên, có chuyện nói ra cũng không có vấn đề gì, nhưng sự việc cũng cần phân rõ nặng nhẹ chứ…
…Phó Tiên Phong không nói gì, chỉ là gật gật đầu không tỏ rõ ý kiến gì cả.
Đồ dối trá, lão cáo già, Diệp Thiên Nam thầm mắng trong bụng, tung ra một mồi nhử:
- Chủ tịch tỉnh Phó, có vài Bí thư và Thị trưởng của một vài thành phố địa phương biết tôi và anh có thể nói chuyện, họ đã đến tận cửa tôi nhờ, muốn có thêm chút cơ hội báo cáo công tác với anh đó…
Chẳng khác nào y đem chút thế lực cuối cùng nói thẳng ra, chắp tay dâng mọi thứ lên Phó Tiên Phong, tràn đầy thành ý. Dạ dày Chủ tịch tỉnh Phó có to hơn nữa, cũng nên có chút biểu hiện rồi chứ? Diệp Thiên Nam lòng tràn đầy hi vọng chờ đợi câu trả lời trực tiếp của Phó Tiên Phong.
Phó Tiên Phong lại thản nhiên nói:
- Báo cáo công tác nhiều là việc tốt, tôi hoan nghênh cả hai tay…
Diệp Thiên Nam ngây người ra, tại sao không có kết quả chứ? Chẳng cần đoán, chỉ nhìn Phó Tiên Phong với vẻ mặt vô vị, thờ ơ không một chút biểu cảm kia cũng đủ khiến cho y trong nháy mắt hiểu ra được toàn bộ, rằng y đã bị Phó Tiên Phong một cước đá văng đi hoàn toàn, rất triệt để, không nể tình chút nào.
Dựa vào cái gì chứ? Tại sao? Diệp Thiên Nam không cam lòng một chút nào, sao mọi thứ đều gây sự với y, y không đắc tội với Phó Tiên Phong, cũng không đắc tội Hạ tưởng, tại sao mọi người đều coi hắn như cái đinh trong mắt?
Diệp Thiên Nam cực kỳ không cam tâm chất vấn Phó Tiên Phong một câu:
- Chủ tịch tỉnh Phó, tôi muốn hỏi một câu, việc của Địa Bắc, chẳng lẽ không còn một con đường sống nào sao?
- Đồng chí Thiên Nam…
Phó Tiên Phong lạnh nhạt kéo dài giọng:
- Thân là cán bộ lãnh đạo, giáo dục tốt con cái là điều vô cùng cần thiết, đặc biệt là những cán bộ lãnh đạo cấp cao thì càng cần làm gương cho các cán bộ Đảng viên cấp dưới và quần chúng nhân dân, sao bây giờ ông không thử vỗ lương tâm mình mà ngẫm lại xem, với những việc Diệp Địa Bắc gây ra, có xử bắn hắn cũng không oan uổng gì.
Nhớ tới Phó Tiên Phong trước kia đã từng cùng y nói nói cười cười, nhớ tới gã Chủ tịch tỉnh Phó trước kia đã từng cùng y có những mưu đồ bí mật, đã từng cùng y nâng ly kết đồng minh, Diệp Thiên Nam lúc này cuối cùng đã hiểu hết rồi. Phó Tiên Phong chính là một kẻ tiểu nhân rõ đầu rõ đuôi, là một con rắn độc có thể quay ra cắn ngược lại bất cứ lúc nào, y thật sự đã mù mắt nhìn lầm con người này. Suốt đời chơi với đại bàng, vẫn là bị nó mổ vào mắt!
- Chủ tịch tỉnh Phó, tỉnh Yến…
Diệp Thiên Nam gần như nghiến răng nghiến lợi lại nhắc tới tỉnh Yến lần cuối cùng, một nơi mà mặc dù đối với y tuy xa lạ nhưng lại luôn là nơi y hướng về, là muốn nhắc nhở hay cảnh cáo với Phó Tiên Phong cái gì đây.
Phó Tiên Phong lại nở một nụ cười hời hợt, vô cùng bỉ ổi mà nói với Diệp Thiên Nam một câu khiến y lạnh từ đầu đến chân, cũng biểu lộ cái sự đoạn tuyệt cuối cùng giữa y và Diệp Thiên Nam.
Lần nói chuyện này là sự bắt đầu cùng đường của Diệp Thiên Nam ở tỉnh Tương.
- Cán bộ được đề bạt cần xem trọng tài đức vẹn toàn. Ngươi tự nhận thấy mình có điểm nào đủ tư cách để đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh tỉnh Yến?
Quan Thần
Đánh giá:
Truyện Quan Thần
Story
Chương 1416: Sự đoạn tuyệt cuối cùng
10.0/10 từ 34 lượt.