Quan Thần
Chương 1327: Không đánh trận chưa được chuẩn bị
Thực ra Hạ Tưởng sớm đã biết từ lúc Phó Tiên Phong cố ý lôi hắn đến tỉnh Tương, còn cả thái độ ôn hòa mà hữu hảo của Trịnh Thịnh đối với hắn bây giờ, tuy rằng cách thức khác nhau, nhưng rõ ràng là có cùng mục đích. Đó chính là khiến hắn hoàn toàn đi theo.
Lãnh đạo lôi kéo cấp dưới, cách làm cao siêu hay trực tiếp, thực chất mục đích đều như nhau. Lãnh đạo là muốn khiến cấp dưới nghe lời, răm rắp phục tùng mệnh lệnh, luôn hết mình thực hiện ý định của lãnh đạo, trong thời khắc quan trọng làm vũ khí, còn khi có nguy hiểm thì làm vật hy sinh.
Còn cấp dưới muốn tiến gần hơn tới lãnh đạo, dụng ý cũng rất rõ ràng, là nhằm tạo điều kiện để thăng quan tiến chức, muốn từng bước leo cao. Nói trắng ra là giữa cấp trên và cấp dưới cũng là mối quan hệ lợi dụng lẫn nhau, chính là xem cách ai lợi dụng ai tài tình hơn mà thôi.
Hạ Tưởng chưa bao giờ sẽ nghĩ rằng có người một lòng muốn cất nhắc hắn chỉ đơn thuần là vì thấy hắn vừa mắt!
Bởi vậy sau khi tới tỉnh Tương, ngoài việc xác định rõ tình thế ra, một điểm mấu chốt hắn phải trước sau kiên trì là làm hết chức trách của một Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh, trong điều kiện không làm tổn hại đến bản thân, dùng hết khả năng mở rộng chính nghĩa, trừng trị quan tham. Ngoài ra, dần dần quyết định sau cùng đứng vào phe nào, chuẩn bị tốt nền tảng kiên cố để chen chân vào cấp Bộ trưởng. Vừa nhậm chức ở Tỉnh Tương, đấu tranh chính trị chắc chắn không ít, nhưng đã ngồi ở một vị trí nhất định, hình ảnh dao kiếm đều ở sau lưng. Nhưng vì sự tăng lên của cấp bậc, chiến trường cũng có thêm không ít, đọ sức liền nằm ở vận mệnh tiền đồ cán bộ cấp Sở.
Hiện nay Cầu đường tỉnh Tương chính là chiến trường lớn nhất.
Hạ Tưởng cũng hiểu rõ, hắn dính vào lập trường của Cầu đường tỉnh Tương, giống như lập trường Trịnh Thịnh, liền tạo thành tình thế hắn và Trịnh Thịnh nhanh chóng tiến gần hơn và liên kết. Trên thực tế, giữa hắn và Trịnh Thịnh còn thiếu cơ sở tín nhiệm, cũng không có mối quan hệ đáng nói, việc liên kết lúc này chỉ có thể nói là việc cần thiết cho lựa chọn chính trị.
Điều hắn hiểu còn rõ hơn là chính vì Trịnh Thịnh thiếu hiểu biết đầy đủ về hắn, cũng chưa có mối quan hệ cá nhân đáng nói với hắn, vì thế trong vấn đề Cầu đường tỉnh Tương, không loại trừ khả năng Trịnh Thịnh có chủ ý muốn lợi dụng hắn, càng không loại trừ vào đúng lúc then chốt y sẽ qua cầu rút ván, biến hắn thành vật hy sinh chính trị.
Cầu đường tỉnh Tương cuối cùng có thể sẽ làm kinh động đến cả các lãnh đạo cấp cao phải ra mặt. Hạ Tưởng sớm đã đoán được, cũng đã chuẩn bị tâm lý trước. Tuy nhiên tận mắt thấy Đường Gia Thiếu thú nhận sự thật gây chấn động, Hạ Tưởng dù cũng đã trải qua không ít chuyện, vẫn không khỏi giật mình kinh hãi.
Hơn nữa còn vô cùng bất ngờ.
Con cháu của các lãnh đạo cấp cao nhúng tay vào các ngành có tính độc quyền thì trong nước rất nhiều, họ kiếm lợi từ đó, có những sự thật không ai biết. Đến cấp bậc của Hạ Tưởng, đương nhiên sẽ hiểu rõ ràng tường tận. Thường thì đến chức vụ cao nhất định, con cháu tham gia vào các ngành nghề kín đáo mà có lợi lớn. Để tránh sự ngờ vực và chỉ trích của quần chúng, đa phần sẽ không nhúng tay vào những công ty có quy mô lớn của địa phương, bởi vì rất dễ bị người ta phát hiện.
Không ngờ, một Cầu đường tỉnh Tương cũng có con cháu của lãnh đạo cấp cao Bắc Kinh nhúng tay vào kiếm lợi. Chẳng trách từ trước đến nay đến sập cầu cũng không vấn đề gì, đến Trịnh Thịnh cũng khó lòng ra ray, hóa ra đằng sau có sức mạnh ghê gớm như vậy.
Điều Hạ Tưởng kinh ngạc không phải là sức mạnh khổng lồ đứng đằng sau Cầu đường tỉnh Tương, mà là người từ Bắc Kinh đến Cầu đường của tỉnh Tương kiếm lợi chính là loại từ trước đến nay không hề có cảm tình với hắn. Chính là nói, động đến Cầu đường tỉnh Tương chính là động đến lợi ích của người nào đó. Đó là người mà lần trước đã ra tay với hắn, chưa dồn hắn vào chỗ chết. Bây giờ cách làm của hắn dường như có ý khiêu khích, nói không chừng lại dẫn đến đòn phản kích mạnh mẽ.
Điều khiến cho Hạ Tưởng không thể không suy nghĩ nhiều là Trịnh Thịnh chắc chắn biết nội tình trong đó, nhưng vẫn cứ nhiều lần vô tình hay cố ý dồn hết mâu thuẫn vào Ủy ban Kỷ luật tỉnh. Dụng ý thì không cần nói cũng biết, Trịnh Thịnh vừa muốn Cầu đường tỉnh Tương, vừa muốn vào lúc sự việc không còn cách nào giải quyết, quy tội tất cả các vấn đề vào Ủy ban Kỷ luật tỉnh.
Nói cách khác, nếu như vì vấn đề Cầu đường tỉnh Tương mà đấu tranh chính trị đẩy đến mức thê thảm, đến cấp sở cũng không chịu nổi, đến khi cần một cán bộ cấp Phó tỉnh, thì xin lỗi, hắn chỉ là vật hy sinh tốt nhất mà thôi.
Hạ Tưởng đã nghĩ thông suốt điểm này, trái lại cười đầy ẩn ý.
Lý Tòng Đông ngồi ở dưới thấy Hạ Tưởng hồi lâu không nói lời nào, đột nhiên lại cười đầy ẩn ý, liền cẩn thận hỏi một câu:
- Bí thư Hạ, lời khai của Đường Gia Thiếu có cần làm thành tài liệu, ghi vào hồ sơ không?
Nếu đã ghi vào hồ sơ thì sẽ phải đệ đơn. Tất cả Ủy viên thường vụ của Ủy ban Kỷ luật đều có quyền được biết sự tình, sự việc chẳng khác nào công khai. Hạ Tưởng thầm nghĩ trong lòng, con người Lý Tòng Đông cũng khá lắm, đáng tiếc là thiếu đi tầm mắt xem xét thời thế. Có điều nghĩ cũng đúng, dù sao cấp bậc của y cũng chưa tới, không biết nhìn xa cũng là dễ hiểu, liền nói đầy ẩn ý:
- Tòng Đông, lời của Đường Gia Thiếu toàn là những lời xằng bậy, nếu như ghi vào hồ sơ vụ án sẽ tổn hại đến hình tượng của Ủy ban Kỷ luật.
Lý Tòng Đông sửng sốt, lập tức hiểu ra điều gì đó, vội vàng gật đầu hưởng ứng:
- Đúng vậy, lời của Bí thư Hạ thật chí lý. Tôi trước tiên sẽ giữ lời khai và bản ghi âm. Những lời thú nhận để đệ đơn thì sẽ cân nhắc rồi ghi lại sau.
Một bản chính sao thành hai bản chính là thủ đoạn của Ủy ban Kỷ luật. Dù sao có một số quan chức đang tuyệt vọng, không dám nói bất kỳ điều gì, dù sao thế nào cũng chết, cận kề cái chết cũng phải kéo theo vài người chịu tội thay.
Nhưng vấn đề là ở chỗ, trong nước, có những người không thể động đến họ. Không nói đến những quan chức cấp cao ở Bắc Kinh, ngay cả Đường Gia Thiếu, động đến bất kỳ một lãnh đạo Tỉnh ủy nào, Hạ Tưởng cũng không dám ghi vào hồ sơ.
Hắn không có quyền điều tra bất kỳ một Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy nào, thậm chí không điều tra nổi cán bộ cấp Phó tỉnh trở lên. Tình hình trong nước là tình hình trong nước, quyền hạn của hắn chỉ đến mức Giám đốc sở mà thôi.
Nhưng có một điểm, đụng đến bất kỳ một quan chức cấp Phó giám đốc sở trở lên liền tương đương với việc động đến quyền lợi của một vị cán bộ cấp Phó tỉnh. Nói cho cùng, Ủy ban Kỷ luật chính là nơi ghi lại vết nhơ của tất cả các cán bộ Đảng viên, nhưng ghi lại thì ghi, có những việc mãi mãi không thể để lộ ra.
Câu trả lời của Lý Tòng Đông vẫn khiến Hạ Tưởng hài lòng. Hắn mỉm cười gật đầu:
- Tòng Đông, gần đây gánh nặng trên vai anh có phần nặng nề. Anh phải vất vả rồi.
Lý Theo Đông rất cảm kích mà đứng lên
- Tôi là trợ thủ, không sợ nhiều việc, chỉ sợ không có việc để làm. Không có việc để làm chính là không được trọng dụng.
Y nói với vẻ vô cùng thành khẩn:
- Cảm ơn sự quan tâm của Bí thư Hạ giành cho tôi, tôi nhất định sẽ làm tốt công việc của mình, không phụ sự ủy thác của Bí thư Hạ.
Hạ Tưởng thấy Lý Tòng Đông lĩnh hội được ý đồ của hắn, rất vui:
- Tòng Đông, sau này trước mặt tôi, không cần nói những lời thừa, chỉ cần nhớ kỹ một điểm, xác định đúng phương hướng, nguyên tắc chính thì không thể lung lay.
Thấy Lý Tòng Đông chăm chú lắng nghe, hắn lại nói tiếp: Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
- Vụ án của Đường Gia Thiếu phải làm tốt công việc ở mọi mặt. Làm thế nào vừa phải làm cho phù hợp với tinh thần chỉ thị của Bí thư Trịnh về việc xử lý nghiêm khắc và mạnh tay, điều tra ra đường dây, vừa phải giữ được uy danh của lãnh đạo Tỉnh ủy và Trung ương. Mà còn phải đảm bảo tính công bằng và nghiêm khắc của pháp luật. Đồng chí Tòng Đông, trọng trách trên vai anh rất nặng nề.
Lý Tòng Đông cũng không hổ là cán bộ kỳ cựu nhiều năm của Ủy ban kỷ luật, lập tức hiểu rõ ẩn ý của Hạ Tưởng, thể hiện ngay thái độ:
- Xin Bí thư Hạ yên tâm, tôi sẽ giải quyết thỏa đáng vụ án Đường Gia Thiếu, tuyệt đối không thể xuất hiện bất kỳ lỗ hổng nào. Mỗi tiến triển của vụ án tôi đều đã kịp thời báo cáo với ngài.
Xem ra Lý Tòng Đông quả thật là lĩnh hội được dụng ý thực sự của hắn, Hạ Tưởng gật đầu:
- Tòng Đông, nghe nói tay nghề của chị dâu khá lắm? Không biết tôi có cơ hội được nếm thử tay nghề nấu nướng của chị dâu không?
Lý Tòng Đông còn không biết ý mà nhận ý tốt của Hạ Tưởng thì đã phí công lăn lộn mấy chục năm trong quan trường, lập tức mừng rỡ:
- Bí thư Hạ có thể đến nhà tôi dùng cơm, nhà tôi cầu còn không được. Hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh.
- Anh hoan nghênh hay không cũng mặc, phải đích thân chị dâu nói mới được.
Hạ Tưởng cười ha hả.
- Đợi qua hết đợt bận rộn này, tôi sẽ đến.
Điều Hạ Tưởng muốn chính là quan hệ hợp tác chặt chẽ với Lý Tòng Đông, cần Lý Tòng Đông toàn tâm toàn ý theo hắn. Bởi vì hắn cần Lý Tòng Đông, làm những công đoạn phòng bị cần có trong vụ án của Đường Gia Thiếu, trong thời khắc quan trọng có thể dùng để làm tài liệu tuyệt mật để tự bảo vệ mình. Chính vì là tuyệt mật, người biết việc này càng ít càng tốt. Tốt nhất là chỉ có hai người hắn và Lý Tòng Đông biết chuyện.
Không thể giao tính mệnh của mình vào tay người khác, hắn không thể đảm bảo người khác trong lúc khẩn cấp có thể dùng hắn làm vật hy sinh hay không. Chính thế nên tự thân phải chuẩn bị xong xuôi kế sách vẹn toàn, đến lúc đó có thể dễ dàng ung dung thoát thân. Hạ Tưởng chính là Hạ Tưởng, từ xưa đến nay chưa bao giờ đánh trận mà chưa được chuẩn bị.
Lúc hết giờ làm, khi Hạ Tưởng xuống lầu, vừa lúc cùng Phó Tiên Phong không hẹn mà gặp. Phó Tiên Phong vừa đi vừa nói chuyện:
- Bí thư Hạ hãy đi cùng tôi một đoạn, tôi có mấy câu muốn nói với cậu.
Hạ Tưởng liền đi cùng với Phó Tiên Phong, bước hơi chậm hơn Phó Tiên Phong nửa bước. Từ khi xuống cầu thang ra tới cửa vào khoảng ba trăm mét, tổng cộng đi hết năm phút, luôn là Phó Tiên Phong nói, Hạ Tưởng nghe.
- Hạ Tưởng, chúng ta là bạn lâu năm, có một câu dù là có nên nói hay không, xuất phát từ lòng yêu quý với cậu, tôi vẫn phải nói. Cậu không nên động vào Cầu đường tỉnh Tương, rất gai góc.
- Bí thư Trịnh ở tỉnh Tương đã nhiều năm, từ xưa đến nay chưa từng làm gì được Cầu đường tỉnh Tương. Không phải là ông ấy không muốn, mà là không làm được, không tìm được một điểm để can thiệp. Bây giờ cậu tạo cho ông ấy một cơ hội, Bí thư Hạ, cậu thực sự nghĩ kĩ là sẽ làm quân tiên phong cho Bí thư Trịnh?
- Tiếp thu ý kiến xử lý vấn đề Cầu đường tỉnh Tương của tôi, giữa cậu và Diệp Thiên Nam cùng nhau sống yên ổn. Nếu như cậu toàn tâm toàn ý cùng Trịnh Thịnh phải làm tan nát Cầu đường tỉnh Tương, tôi chỉ có thể tỏ ý tiếc nuối. Là bạn bè, tôi không thể làm gì cậu, nhưng áp lực từ phía Bắc Kinh vẫn là thủ đoạn đằng sau Diệp Thiên Nam, tôi không thể quản nổi.
Phó Tiên Phong nói rất nhiều câu chân thành, Hạ Tưởng một câu cũng không xen vào. Đến khi đi tới cổng tòa nhà Tỉnh ủy, Phó Tiên Phong mới ngừng miệng, giơ tay bắt tay Hạ Tưởng:
- Tôi đã nói hết lời như thế này, là dựa vào tư cách một người bạn lâu năm mới nói nhiều như vậy. Cậu nghe cũng được, không nghe cũng được, tóm lại tôi không thẹn với lương tâm mình. Phong thái y rất chững chạc, làm Chủ tịch tỉnh quả nhiên khác trước kia nhiều. Trước kia y không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, bây giờ Phó Tiên Phong làm việc ngay ngắn, nói chuyện mượt mà, thật đúng là khiến người ta phải nhìn với cặp mắt khác.
Hạ Tưởng cũng không trả lời thẳng đúng ý Phó Tiên Phong mong đợi. Hắn cũng hiểu được Phó Tiên Phong có khuyên bảo hết nước hết cái, cũng chắc chắn là muốn kéo hắn vào phe y, làm con tốt thí của y mà thôi. Lấy tiêu chuẩn đạo đức để đánh giá chính trị gia thì quả là ấu trĩ nực cười. Hắn sẽ không phạm sai lầm sơ đẳng như vậy.
- Cảm ơn sự quan tâm của Chủ tịch tỉnh Phó đối với tôi.
Hạ Tưởng dùng một câu cảm ơn trả lời cho tất cả cố gắng của Phó Tiên Phong. Hắn còn nói:
- Sau khi Tiên Tiên trở về, tất cả đều thuận lợi. Cô ấy trưởng thành hơn nhiều so với trước kia, khiến mọi người rất vui mừng.
Phó Tiên Phong liền biết, thái độ của Hạ Tưởng cũng không vì lời khuyên can của y mà có mảy may thay đổi.
Một tuần sau, hai Phó thị trưởng chủ chốt trong Chính quyền thành phố Tương Giang mãi vẫn chưa được quyết định đã được xác định. Điều khiến người ta kinh ngạc chính là nguyên Ủy viên thường vụ Phó thị trưởng Hoàng Lâm Thu cũng không lên làm Phó thị trưởng thường trực, mà là do một Phó thị trưởng bình thường thăng chức thẳng lên Ủy viên thường vụ, còn giữ chức Phó thị trưởng thường trực.
Người biết nội tình đều hiểu rõ một điều, trong việc xử lý Cầu đường tỉnh Tương vẫn chưa thống nhất được ý kiến.
Quả nhiên, chỉ qua một ngày, Hạ Tưởng liền đệ trình ý kiến xử lý về vụ án của Đường Gia Thiếu.
Quan Thần
Lãnh đạo lôi kéo cấp dưới, cách làm cao siêu hay trực tiếp, thực chất mục đích đều như nhau. Lãnh đạo là muốn khiến cấp dưới nghe lời, răm rắp phục tùng mệnh lệnh, luôn hết mình thực hiện ý định của lãnh đạo, trong thời khắc quan trọng làm vũ khí, còn khi có nguy hiểm thì làm vật hy sinh.
Còn cấp dưới muốn tiến gần hơn tới lãnh đạo, dụng ý cũng rất rõ ràng, là nhằm tạo điều kiện để thăng quan tiến chức, muốn từng bước leo cao. Nói trắng ra là giữa cấp trên và cấp dưới cũng là mối quan hệ lợi dụng lẫn nhau, chính là xem cách ai lợi dụng ai tài tình hơn mà thôi.
Hạ Tưởng chưa bao giờ sẽ nghĩ rằng có người một lòng muốn cất nhắc hắn chỉ đơn thuần là vì thấy hắn vừa mắt!
Bởi vậy sau khi tới tỉnh Tương, ngoài việc xác định rõ tình thế ra, một điểm mấu chốt hắn phải trước sau kiên trì là làm hết chức trách của một Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh, trong điều kiện không làm tổn hại đến bản thân, dùng hết khả năng mở rộng chính nghĩa, trừng trị quan tham. Ngoài ra, dần dần quyết định sau cùng đứng vào phe nào, chuẩn bị tốt nền tảng kiên cố để chen chân vào cấp Bộ trưởng. Vừa nhậm chức ở Tỉnh Tương, đấu tranh chính trị chắc chắn không ít, nhưng đã ngồi ở một vị trí nhất định, hình ảnh dao kiếm đều ở sau lưng. Nhưng vì sự tăng lên của cấp bậc, chiến trường cũng có thêm không ít, đọ sức liền nằm ở vận mệnh tiền đồ cán bộ cấp Sở.
Hiện nay Cầu đường tỉnh Tương chính là chiến trường lớn nhất.
Hạ Tưởng cũng hiểu rõ, hắn dính vào lập trường của Cầu đường tỉnh Tương, giống như lập trường Trịnh Thịnh, liền tạo thành tình thế hắn và Trịnh Thịnh nhanh chóng tiến gần hơn và liên kết. Trên thực tế, giữa hắn và Trịnh Thịnh còn thiếu cơ sở tín nhiệm, cũng không có mối quan hệ đáng nói, việc liên kết lúc này chỉ có thể nói là việc cần thiết cho lựa chọn chính trị.
Điều hắn hiểu còn rõ hơn là chính vì Trịnh Thịnh thiếu hiểu biết đầy đủ về hắn, cũng chưa có mối quan hệ cá nhân đáng nói với hắn, vì thế trong vấn đề Cầu đường tỉnh Tương, không loại trừ khả năng Trịnh Thịnh có chủ ý muốn lợi dụng hắn, càng không loại trừ vào đúng lúc then chốt y sẽ qua cầu rút ván, biến hắn thành vật hy sinh chính trị.
Cầu đường tỉnh Tương cuối cùng có thể sẽ làm kinh động đến cả các lãnh đạo cấp cao phải ra mặt. Hạ Tưởng sớm đã đoán được, cũng đã chuẩn bị tâm lý trước. Tuy nhiên tận mắt thấy Đường Gia Thiếu thú nhận sự thật gây chấn động, Hạ Tưởng dù cũng đã trải qua không ít chuyện, vẫn không khỏi giật mình kinh hãi.
Hơn nữa còn vô cùng bất ngờ.
Con cháu của các lãnh đạo cấp cao nhúng tay vào các ngành có tính độc quyền thì trong nước rất nhiều, họ kiếm lợi từ đó, có những sự thật không ai biết. Đến cấp bậc của Hạ Tưởng, đương nhiên sẽ hiểu rõ ràng tường tận. Thường thì đến chức vụ cao nhất định, con cháu tham gia vào các ngành nghề kín đáo mà có lợi lớn. Để tránh sự ngờ vực và chỉ trích của quần chúng, đa phần sẽ không nhúng tay vào những công ty có quy mô lớn của địa phương, bởi vì rất dễ bị người ta phát hiện.
Không ngờ, một Cầu đường tỉnh Tương cũng có con cháu của lãnh đạo cấp cao Bắc Kinh nhúng tay vào kiếm lợi. Chẳng trách từ trước đến nay đến sập cầu cũng không vấn đề gì, đến Trịnh Thịnh cũng khó lòng ra ray, hóa ra đằng sau có sức mạnh ghê gớm như vậy.
Điều Hạ Tưởng kinh ngạc không phải là sức mạnh khổng lồ đứng đằng sau Cầu đường tỉnh Tương, mà là người từ Bắc Kinh đến Cầu đường của tỉnh Tương kiếm lợi chính là loại từ trước đến nay không hề có cảm tình với hắn. Chính là nói, động đến Cầu đường tỉnh Tương chính là động đến lợi ích của người nào đó. Đó là người mà lần trước đã ra tay với hắn, chưa dồn hắn vào chỗ chết. Bây giờ cách làm của hắn dường như có ý khiêu khích, nói không chừng lại dẫn đến đòn phản kích mạnh mẽ.
Điều khiến cho Hạ Tưởng không thể không suy nghĩ nhiều là Trịnh Thịnh chắc chắn biết nội tình trong đó, nhưng vẫn cứ nhiều lần vô tình hay cố ý dồn hết mâu thuẫn vào Ủy ban Kỷ luật tỉnh. Dụng ý thì không cần nói cũng biết, Trịnh Thịnh vừa muốn Cầu đường tỉnh Tương, vừa muốn vào lúc sự việc không còn cách nào giải quyết, quy tội tất cả các vấn đề vào Ủy ban Kỷ luật tỉnh.
Nói cách khác, nếu như vì vấn đề Cầu đường tỉnh Tương mà đấu tranh chính trị đẩy đến mức thê thảm, đến cấp sở cũng không chịu nổi, đến khi cần một cán bộ cấp Phó tỉnh, thì xin lỗi, hắn chỉ là vật hy sinh tốt nhất mà thôi.
Hạ Tưởng đã nghĩ thông suốt điểm này, trái lại cười đầy ẩn ý.
Lý Tòng Đông ngồi ở dưới thấy Hạ Tưởng hồi lâu không nói lời nào, đột nhiên lại cười đầy ẩn ý, liền cẩn thận hỏi một câu:
- Bí thư Hạ, lời khai của Đường Gia Thiếu có cần làm thành tài liệu, ghi vào hồ sơ không?
Nếu đã ghi vào hồ sơ thì sẽ phải đệ đơn. Tất cả Ủy viên thường vụ của Ủy ban Kỷ luật đều có quyền được biết sự tình, sự việc chẳng khác nào công khai. Hạ Tưởng thầm nghĩ trong lòng, con người Lý Tòng Đông cũng khá lắm, đáng tiếc là thiếu đi tầm mắt xem xét thời thế. Có điều nghĩ cũng đúng, dù sao cấp bậc của y cũng chưa tới, không biết nhìn xa cũng là dễ hiểu, liền nói đầy ẩn ý:
- Tòng Đông, lời của Đường Gia Thiếu toàn là những lời xằng bậy, nếu như ghi vào hồ sơ vụ án sẽ tổn hại đến hình tượng của Ủy ban Kỷ luật.
Lý Tòng Đông sửng sốt, lập tức hiểu ra điều gì đó, vội vàng gật đầu hưởng ứng:
- Đúng vậy, lời của Bí thư Hạ thật chí lý. Tôi trước tiên sẽ giữ lời khai và bản ghi âm. Những lời thú nhận để đệ đơn thì sẽ cân nhắc rồi ghi lại sau.
Một bản chính sao thành hai bản chính là thủ đoạn của Ủy ban Kỷ luật. Dù sao có một số quan chức đang tuyệt vọng, không dám nói bất kỳ điều gì, dù sao thế nào cũng chết, cận kề cái chết cũng phải kéo theo vài người chịu tội thay.
Nhưng vấn đề là ở chỗ, trong nước, có những người không thể động đến họ. Không nói đến những quan chức cấp cao ở Bắc Kinh, ngay cả Đường Gia Thiếu, động đến bất kỳ một lãnh đạo Tỉnh ủy nào, Hạ Tưởng cũng không dám ghi vào hồ sơ.
Hắn không có quyền điều tra bất kỳ một Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy nào, thậm chí không điều tra nổi cán bộ cấp Phó tỉnh trở lên. Tình hình trong nước là tình hình trong nước, quyền hạn của hắn chỉ đến mức Giám đốc sở mà thôi.
Nhưng có một điểm, đụng đến bất kỳ một quan chức cấp Phó giám đốc sở trở lên liền tương đương với việc động đến quyền lợi của một vị cán bộ cấp Phó tỉnh. Nói cho cùng, Ủy ban Kỷ luật chính là nơi ghi lại vết nhơ của tất cả các cán bộ Đảng viên, nhưng ghi lại thì ghi, có những việc mãi mãi không thể để lộ ra.
Câu trả lời của Lý Tòng Đông vẫn khiến Hạ Tưởng hài lòng. Hắn mỉm cười gật đầu:
- Tòng Đông, gần đây gánh nặng trên vai anh có phần nặng nề. Anh phải vất vả rồi.
Lý Theo Đông rất cảm kích mà đứng lên
- Tôi là trợ thủ, không sợ nhiều việc, chỉ sợ không có việc để làm. Không có việc để làm chính là không được trọng dụng.
Y nói với vẻ vô cùng thành khẩn:
- Cảm ơn sự quan tâm của Bí thư Hạ giành cho tôi, tôi nhất định sẽ làm tốt công việc của mình, không phụ sự ủy thác của Bí thư Hạ.
Hạ Tưởng thấy Lý Tòng Đông lĩnh hội được ý đồ của hắn, rất vui:
- Tòng Đông, sau này trước mặt tôi, không cần nói những lời thừa, chỉ cần nhớ kỹ một điểm, xác định đúng phương hướng, nguyên tắc chính thì không thể lung lay.
Thấy Lý Tòng Đông chăm chú lắng nghe, hắn lại nói tiếp: Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
- Vụ án của Đường Gia Thiếu phải làm tốt công việc ở mọi mặt. Làm thế nào vừa phải làm cho phù hợp với tinh thần chỉ thị của Bí thư Trịnh về việc xử lý nghiêm khắc và mạnh tay, điều tra ra đường dây, vừa phải giữ được uy danh của lãnh đạo Tỉnh ủy và Trung ương. Mà còn phải đảm bảo tính công bằng và nghiêm khắc của pháp luật. Đồng chí Tòng Đông, trọng trách trên vai anh rất nặng nề.
Lý Tòng Đông cũng không hổ là cán bộ kỳ cựu nhiều năm của Ủy ban kỷ luật, lập tức hiểu rõ ẩn ý của Hạ Tưởng, thể hiện ngay thái độ:
- Xin Bí thư Hạ yên tâm, tôi sẽ giải quyết thỏa đáng vụ án Đường Gia Thiếu, tuyệt đối không thể xuất hiện bất kỳ lỗ hổng nào. Mỗi tiến triển của vụ án tôi đều đã kịp thời báo cáo với ngài.
Xem ra Lý Tòng Đông quả thật là lĩnh hội được dụng ý thực sự của hắn, Hạ Tưởng gật đầu:
- Tòng Đông, nghe nói tay nghề của chị dâu khá lắm? Không biết tôi có cơ hội được nếm thử tay nghề nấu nướng của chị dâu không?
Lý Tòng Đông còn không biết ý mà nhận ý tốt của Hạ Tưởng thì đã phí công lăn lộn mấy chục năm trong quan trường, lập tức mừng rỡ:
- Bí thư Hạ có thể đến nhà tôi dùng cơm, nhà tôi cầu còn không được. Hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh.
- Anh hoan nghênh hay không cũng mặc, phải đích thân chị dâu nói mới được.
Hạ Tưởng cười ha hả.
- Đợi qua hết đợt bận rộn này, tôi sẽ đến.
Điều Hạ Tưởng muốn chính là quan hệ hợp tác chặt chẽ với Lý Tòng Đông, cần Lý Tòng Đông toàn tâm toàn ý theo hắn. Bởi vì hắn cần Lý Tòng Đông, làm những công đoạn phòng bị cần có trong vụ án của Đường Gia Thiếu, trong thời khắc quan trọng có thể dùng để làm tài liệu tuyệt mật để tự bảo vệ mình. Chính vì là tuyệt mật, người biết việc này càng ít càng tốt. Tốt nhất là chỉ có hai người hắn và Lý Tòng Đông biết chuyện.
Không thể giao tính mệnh của mình vào tay người khác, hắn không thể đảm bảo người khác trong lúc khẩn cấp có thể dùng hắn làm vật hy sinh hay không. Chính thế nên tự thân phải chuẩn bị xong xuôi kế sách vẹn toàn, đến lúc đó có thể dễ dàng ung dung thoát thân. Hạ Tưởng chính là Hạ Tưởng, từ xưa đến nay chưa bao giờ đánh trận mà chưa được chuẩn bị.
Lúc hết giờ làm, khi Hạ Tưởng xuống lầu, vừa lúc cùng Phó Tiên Phong không hẹn mà gặp. Phó Tiên Phong vừa đi vừa nói chuyện:
- Bí thư Hạ hãy đi cùng tôi một đoạn, tôi có mấy câu muốn nói với cậu.
Hạ Tưởng liền đi cùng với Phó Tiên Phong, bước hơi chậm hơn Phó Tiên Phong nửa bước. Từ khi xuống cầu thang ra tới cửa vào khoảng ba trăm mét, tổng cộng đi hết năm phút, luôn là Phó Tiên Phong nói, Hạ Tưởng nghe.
- Hạ Tưởng, chúng ta là bạn lâu năm, có một câu dù là có nên nói hay không, xuất phát từ lòng yêu quý với cậu, tôi vẫn phải nói. Cậu không nên động vào Cầu đường tỉnh Tương, rất gai góc.
- Bí thư Trịnh ở tỉnh Tương đã nhiều năm, từ xưa đến nay chưa từng làm gì được Cầu đường tỉnh Tương. Không phải là ông ấy không muốn, mà là không làm được, không tìm được một điểm để can thiệp. Bây giờ cậu tạo cho ông ấy một cơ hội, Bí thư Hạ, cậu thực sự nghĩ kĩ là sẽ làm quân tiên phong cho Bí thư Trịnh?
- Tiếp thu ý kiến xử lý vấn đề Cầu đường tỉnh Tương của tôi, giữa cậu và Diệp Thiên Nam cùng nhau sống yên ổn. Nếu như cậu toàn tâm toàn ý cùng Trịnh Thịnh phải làm tan nát Cầu đường tỉnh Tương, tôi chỉ có thể tỏ ý tiếc nuối. Là bạn bè, tôi không thể làm gì cậu, nhưng áp lực từ phía Bắc Kinh vẫn là thủ đoạn đằng sau Diệp Thiên Nam, tôi không thể quản nổi.
Phó Tiên Phong nói rất nhiều câu chân thành, Hạ Tưởng một câu cũng không xen vào. Đến khi đi tới cổng tòa nhà Tỉnh ủy, Phó Tiên Phong mới ngừng miệng, giơ tay bắt tay Hạ Tưởng:
- Tôi đã nói hết lời như thế này, là dựa vào tư cách một người bạn lâu năm mới nói nhiều như vậy. Cậu nghe cũng được, không nghe cũng được, tóm lại tôi không thẹn với lương tâm mình. Phong thái y rất chững chạc, làm Chủ tịch tỉnh quả nhiên khác trước kia nhiều. Trước kia y không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, bây giờ Phó Tiên Phong làm việc ngay ngắn, nói chuyện mượt mà, thật đúng là khiến người ta phải nhìn với cặp mắt khác.
Hạ Tưởng cũng không trả lời thẳng đúng ý Phó Tiên Phong mong đợi. Hắn cũng hiểu được Phó Tiên Phong có khuyên bảo hết nước hết cái, cũng chắc chắn là muốn kéo hắn vào phe y, làm con tốt thí của y mà thôi. Lấy tiêu chuẩn đạo đức để đánh giá chính trị gia thì quả là ấu trĩ nực cười. Hắn sẽ không phạm sai lầm sơ đẳng như vậy.
- Cảm ơn sự quan tâm của Chủ tịch tỉnh Phó đối với tôi.
Hạ Tưởng dùng một câu cảm ơn trả lời cho tất cả cố gắng của Phó Tiên Phong. Hắn còn nói:
- Sau khi Tiên Tiên trở về, tất cả đều thuận lợi. Cô ấy trưởng thành hơn nhiều so với trước kia, khiến mọi người rất vui mừng.
Phó Tiên Phong liền biết, thái độ của Hạ Tưởng cũng không vì lời khuyên can của y mà có mảy may thay đổi.
Một tuần sau, hai Phó thị trưởng chủ chốt trong Chính quyền thành phố Tương Giang mãi vẫn chưa được quyết định đã được xác định. Điều khiến người ta kinh ngạc chính là nguyên Ủy viên thường vụ Phó thị trưởng Hoàng Lâm Thu cũng không lên làm Phó thị trưởng thường trực, mà là do một Phó thị trưởng bình thường thăng chức thẳng lên Ủy viên thường vụ, còn giữ chức Phó thị trưởng thường trực.
Người biết nội tình đều hiểu rõ một điều, trong việc xử lý Cầu đường tỉnh Tương vẫn chưa thống nhất được ý kiến.
Quả nhiên, chỉ qua một ngày, Hạ Tưởng liền đệ trình ý kiến xử lý về vụ án của Đường Gia Thiếu.
Quan Thần
Đánh giá:
Truyện Quan Thần
Story
Chương 1327: Không đánh trận chưa được chuẩn bị
10.0/10 từ 34 lượt.