Quan Thần
Chương 1301: Chính thức bày bố cục
Nghe điện xong, sắc mặt Cổ Kiến Hiên thoáng chốc trở nên u ám!
Cân nhắc một lát, y cho thư ký Hạ Phát lập tức thông báo cho Thị trưởng Lý Dương, Bí thư Đảng ủy Ủy ban Chính trị Pháp luật kiêm Cục trưởng công an Trần Tập Minh đến mở họp, thư ký lập tức gọi điện thoại, sau khi buông điện thoại lại đến báo cáo:
- Bí thư Cổ, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Hạ cũng đang ở Thành ủy, đang ở văn phòng của Phó thị trưởng Mai.
Cổ Kiến Hiên hơi trầm ngâm, đại khái đã đoán được vài phần:
- Mời Chủ nhiệm Hạ và Phó thị trưởng Mai cùng tham dự hội nghị.
Mệnh lệnh vừa truyền đi, điện thoại trên bàn nối thẳng với Tỉnh ủy lại vang lên. Cổ Kiến Hiên khẽ nhíu mày, Nghiêm Tiểu Thì là người thế nào mà lại kinh động các thế lực. Y cầm lấy điện thoại, truyền đến là giọng nói của Trịnh Thịnh, quen thuộc mà lại trầm thấp:
- Kiến Hiên, cần phải bắt được hung thủ, trả lại công bằng cho người bị hại!
Buông điện thoại, Cổ Kiến Hiên không hiểu sao lại cảm giác như có lực ngàn cân đè nặng trên vai, đồng thời cũng nhạy bén phát hiện một điều, Cầu đường tỉnh Tương có phải bị Hạ điều tra ra điều gì mà tạm thời chưa nói ra, Đường Gia Thiếu sợ là chạy trời không khỏi nắng.
Suy nghĩ một lát, Cổ Kiến Hiên sờ sờ đỉnh đầu ngày càng thưa thớt tóc, bỗng nhiên lại kín đáo mỉm cười, gió nổi lên cho bèo tấm co lại, đấu tranh chính trị, có khi long trời lở đất, có khi rồi lại trở thành một sự kiện bé nhỏ không đáng kể đến.
…
Tại văn phòng Tỉnh ủy, Trịnh Thịnh mới châm một điếu thuốc, chỉ rít một hơi rồi lại dụi tắt, đứng dậy đi qua đi lại vài vòng trong phòng, hồi tưởng lại cuộc điện thoại mà Phạm Duệ Hằng vừa gọi tới. Suy nghĩ giọng điệu Phạm Duệ Hằng cố kìm chế phẫn nộ, ông liền hiểu được, dù thế nào cũng nên nể mặt Phạm Duệ Hằng một chút.
Trên thực tế, cho dù Phạm Duệ Hằng không gọi điện thoại tới, ông cũng sẽ tự mình đến hỏi việc này. Cũng dễ thể hiện tấm lòng vì dân của ông, đương nhiên, cũng là bởi vì sự kiện này là một cơ hội đặc biệt hiếm có.
- Thưa Bí thư Trịnh, đồng chí Hạ hiện vắng mặt, đã đi Thành ủy thành phố Tương Giang.
Thư ký Đồng Phàm trở về báo cáo.
Trịnh Thịnh vừa rồi yêu cầu Đồng Phàm tự mình đi mời Hạ Tưởng qua thảo luận một chút.
Không ngờ Hạ Tưởng làm việc nhanh nhẹn như vậy, lại trực tiếp đi Thành ủy thành phố Tương Giang. Trịnh Thịnh gật gật đầu, ra hiệu cho Đồng Phàm đi ra ngoài. Ông ta sau khi ngồi xuống, âm thầm tán thưởng việc Hạ Tưởng nhận định tình hình chính xác, ra tay đúng lúc.
Hạ Tưởng quả nhiên là người tinh ranh, ra tay cực chuẩn, chỉ có điều đáng tiếc là Nghiêm Tiểu Thì...Nghĩ đến Nghiêm Tiểu Thì, ánh mắt Trịnh Thịnh theo thói quen lại nheo lại, không cần đoán, Nghiêm Tiểu Thì khẳng định là hồng nhan tri kỷ của Hạ Tưởng.
"Rầm" một tiếng, Trịnh Thịnh cũng không biết nghĩ đến cái gì, đập bàn một cái thật mạnh, tự nhủ một câu:
- Được, Hạ Tưởng, tôi sẽ phối hợp với cậu diễn vở tuồng này, xem cậu có thể gây sức ép đa dạng đến mức nào.
Ngay trong lúc Tỉnh ủy và Thành ủy tăng tốc hành động, tứ thiếu tỉnh Tương cũng tụ họp cùng nhau, thảo luận sách lược ứng phó.
Lúc Diệp Địa Bắc vừa nghe được tin tức xác thực, tức giận đến mức đá một đá bay cả cái ghế, lớn tiếng mắng Đường Gia Thiếu là đồ con lừa, ngay cả cưỡng bức cũng không làm được như vậy, đúng là ngốc đến khó tin. Không làm được thì thôi, đã chơi thì phải chấp nhận thua, còn đánh cho Nghiêm Tiểu Thì mình đầy thương tích thì gọi gì là bản lĩnh? Mẹ nó, thật vô tích sự. Dạng đàn ông mà đánh đàn bà là y khinh thường nhất.
Sau lại nghe nói Đường Gia Thiếu hoảng sợ trốn đi, càng khiến Diệp Địa Bắc thêm khinh miệt. Tốt xấu cũng đường đường là nhân vật số một của Cầu đường tỉnh Tương, gây ra chuyện có thể dẹp yên thì dẹp, xử lý không được thì gánh lấy, lại giống tên vô lại phẩy mông chạy lấy thân, chẳng những không giống những gì mà nhân vật số một của Cầu đường tỉnh Tương đã làm, lại càng chẳng giống một thằng đàn ông!
Diệp Địa Bắc, Dương Diêu Nhi, Hồ Quân Do và Lâm Tiểu Viễn bốn người vừa gặp nhau, liền lập tức thảo luận cho ra một kết quả, nếu không được thì hy sinh Đường Gia Thiếu, mặt khác bồi dưỡng một người đảm nhiệm trọng trách đứng đầu Cầu đường tỉnh Tương. Nhưng vấn đề là, Đường Gia Thiếu biết quá nhiều bí mật của Cầu đường tỉnh Tương, nếu tình thế cấp bách y khai hết toàn bộ, Cầu đường tỉnh Tương khó giữ được, e là tứ thiếu tỉnh Tương cũng trở thành lịch sử thôi.
- Các ngươi không cần phải xen vào, tôi sẽ ra mặt thu phục Hạ Tưởng, kéo hắn xuống nước.
Dương Diêu Nhi cười một cách kì lạ.
- Đều nói đàn ông hơn 30 tuổi, kinh nghiệm rất tốt, sức lực đạt đến độ chín, tôi lại muốn đại chiến cùng Hạ Tưởng một phen.
Diệp Địa Bắc mặt nhăn mày nhíu, không nói gì. Hồ Quân Do vẻ mặt phẫn uất, muốn nói cái gì đó cuối cùng cũng không nói ra được, còn Lâm Tiểu Viễn khoanh hai tay, chẳng nói câu nào.
Lâm Tiểu Viễn thấy Dương Diêu Nhi mê trai thì rất không vừa mắt, nhưng do là quan hệ hợp tác, đành phải bịt mũi nén nhịn. Đàn ông thích phụ nữ chủ động một chút, nhưng không thích phụ nữ chủ động đến mức nhìn thấy đàn ông là đi không vững.
Bốn người thương lượng nửa buổi, cuối cùng đã đi tới nhận định chung, Dương Diêu Nhi sẽ ra mặt kéo Hạ Tưởng xuống bùn chỉ là phụ, cách giải quyết chính diện vẫn là nên phát động lực lượng, giảm ảnh hưởng từ sự kiện của Đường Gia Thiếu xuống mức thấp nhất, đồng thời làm tốt công tác tư tưởng cho Đường Gia Thiếu, tốt nhất khuyên hắn tự thú, đánh người bị thương không phải chuyện lớn lao gì, không khép tội được, không cần phải chạy trốn.
…
Tại văn phòng Thành ủy Tương Giang, Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Hạ Tưởng, Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Bí thư Thành ủy Tương Giang Cổ Kiến Hiên, Thị trưởng thành phố Tương Giang Lý Dương, Phó thị trưởng thường trực Mai Hiểu Lâm, Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật kiêm Cục trưởng công an Trần Tập Minh, vài nhân vật có tầm quan trọng tề tụ, chỉ vì sự kiện Nghiêm Tiểu Thì bị đánh, dường như có phần chuyện bé xé ra to.
Trên thực tế, những người đang ngồi đều biết rằng, một chút cũng không phải là chuyện bé xé ra to, hơn nữa sự tình cũng vừa mới bắt đầu, đây chỉ là đợt sóng tấn công thứ nhất.
Đương sự hai bên cũng không là người bình thường, nếu là dân chúng bình thường, đánh người đánh ra óc chó cũng không kinh động tới Cục trưởng, càng không nói đến kinh động cả Ủy ban Kỷ luật tỉnh và Thành ủy Tương Giang!
Chuyện Nghiêm Tiểu Thì là cháu ngoại của Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Yến, những người đang ngồi cũng không có mấy người biết được, nhưng cũng không ảnh hưởng bọn họ đều như lâm trận chiến lớn, căng như dây đàn, bởi vì Ủy ban Kỷ luật tỉnh đích thân tới đã thể hiện rõ tính nghiêm trọng của sự việc, hơn nữa ngay từ đầu Bí thư Cổ trực tiếp nhấn mạnh, lãnh đạo Tỉnh ủy, lãnh đạo Ủy ban Kỷ luật tỉnh đặc biệt chú ý tới vụ án Nghiêm Tiểu Thì bị làm hại.
Lãnh đạo Ủy ban Kỷ luật tỉnh không cần phải nói chính là Hạ Tưởng, vậy thì lãnh đạo Tỉnh ủy càng không cần phải nói, chính là Trịnh Thịnh, kinh động đến nhân vật số một của toàn tỉnh thì dù là chuyện con kiến cũng sẽ trở thành sự kiện chính trị động trời.
Vậy Nghiêm Tiểu Thì rốt cuộc là ai, không cần phải xen vào, cũng không cần hỏi nhiều, còn hỏi có khi lại rước họa vào thân. Thân là cấp dưới, chỉ cần duy trì mức độ xa gần nhất định là được rồi.
Trong thời gian diễn ra hội nghị, Hạ Tưởng không nói một lời, chỉ ngồi yên lắng nghe. Nhưng chỉ cần hắn ngồi bên cạnh, liền thể hiện tính chất của toàn bộ hội nghị đã khác hẳn, dù sao có lãnh đạo tỉnh tham dự, tính chất sự việc đã không còn bình thường rồi.
Cuối cùng hội nghị nhất trí nghị quyết, Phó thị trưởng Mai đích thân giám sát vụ án, Trần Tập Minh toàn quyền phụ trách vụ án này, ra hạn thời hạn phá án, cần phải bắt được Đường Gia Thiếu. Cổ Kiến Hiên định đoạt tính chất vụ việc, đây là vụ án cố ý gây thương tích rồi bỏ chạy trốn tội!
Gần như cùng một lúc, lực lượng cảnh sát Cục công an thành phố Tương Giang liền nhanh chóng hành động, bắt đầu bày ra thiên la địa võng nhằm bắt được Đường Gia Thiếu.
Mai Hiểu Lâm thân là Phó thị trưởng thường trực, được phân công quản lý hệ thống, Trần Tập Minh và Mai Hiểu Lâm cũng có quan hệ cá nhân khá, cộng thêm lại là lãnh đạo Tỉnh ủy đích thân quan tâm tới vụ án, đương nhiên Trần Tập Minh cố gắng hết sức để thể hiện bản lĩnh.
Trong một thời gian ngắn, phân nửa lực lượng cảnh sát Cục công an thành phố Tương Giang đã được điều động!
Hạ Tưởng lễ độ bắt tay từ biệt Cổ Kiến Hiên, lại cùng Lý Dương và mấy người lãnh đạo thành phố Tương Giang nói lời tạm biệt, sau đó cũng không trực tiếp về Tỉnh ủy, mà lại đi tới văn phòng Mai Hiểu Lâm.
Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố Ninh Hải Thâm còn muốn cùng ở lại với Hạ Tưởng, Hạ Tưởng thấy có chút phiền chán, liền trầm tư, gọi Ninh Hải Thâm qua một bên, hạ giọng nói: Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Hải Thâm, Ủy ban Kỷ luật tỉnh cần anh phối hợp công tác một chút.
Ninh Hải Thâm vừa nghe lập tức vui mừng lộ rõ trên nét mặt:
- Xin Chủ nhiệm Hạ ra chỉ thị.
Có thể được Hạ Tưởng đích thân ra chỉ thị tinh thần, là biểu hiện Hạ Tưởng tín nhiệm y.
Hạ Tưởng hiện tại đang ở địa vị cao, đã quen với đủ loại cấp dưới, hắn không có ý kiến gì mấy về sự nhiệt tình hơi quá đà của Ninh Hải Thâm, có người thích thể hiện ở trước mặt lãnh đạo, có lẽ chỉ là thói quen cho phải phép, không hẳn là thật lòng đi theo hắn, chỉ coi như là việc công ta cứ làm là được.
- Hải Thâm, Ủy ban Kỷ luật tỉnh đang điều tra vụ án Trần Công Phương. Trần Công Phương khai oan người khác lung tung, vu cáo hãm hại Phó thị trưởng Mai và công ty Cầu đường Tương Giang có quan hệ về kinh tế.
Hạ Tưởng rất rõ, sự việc Trần Công Phương cắn loạn không giấu diếm được bao nhiêu người, càng không giấu được cả hệ thống Ủy ban Kỷ luật thành phố, liền nói thẳng thừng ra:
- Ủy ban Kỷ luật tỉnh bước đầu đã điều tra rõ, bản nhân Phó thị trưởng Mai là trong sạch, là cán bộ Đảng viên ưu tú vượt qua được các cuộc thử thách. Đồng thời, tôi cũng tin tưởng Cầu đường Tương Giang cũng là một công ty quản lý chuẩn mực, công ty kinh doanh hợp pháp...
Hạ Tưởng nói một nửa, sau đó liền nhìn Ninh Hải Thâm đầy thâm ý.
Ninh Hải Thâm lập tức ngầm hiểu:
- Cầu đường Tương Giang là xí nghiệp trọng điểm của thành phố Tương Giang, lời nói của Trần Công Phương là vô căn cứ.
Hạ Tưởng tuy nhỏ hơn Ninh Hải Thâm hơn mười mấy tuổi, nhưng hắn dù sao cũng là lãnh đạo tỉnh, thân thiết vỗ vỗ bả vai Ninh Hải Thâm, xoay người rời đi.
Dù sao hắn đã ám chỉ rồi, Ninh Hải Thâm cũng tỏ vẻ ngầm hiểu, về phần Ninh Hải Thâm cuối cùng có thể đem sự việc phát triển thành thế nào, thì phải xem thủ pháp cùng năng lực của y, Hạ Tưởng không hề quan tâm.
Mai Hiểu Lâm đang ngồi ở văn phòng đợi Hạ Tưởng, Hạ Tưởng vừa tiến vào, cô liền lo lắng:
- Tiểu Thì cũng thật không cẩn thận, làm sao có thể ở cùng cầm thú chứ? Một cô gái sao có thể nhảy múa cùng sói dữ!
Bây giờ có oán trách cũng không thay đổi được gì, huống chi Hạ Tưởng cũng đã tha thứ cho Nghiêm Tiểu Thì nhất thời nổi lòng tham, hắn liền trực tiếp nói vào trọng điểm:
- Hiểu Lâm, anh chưa từng cầu xin chuyện gì, lúc này đây, xin em phát động lực lượng lớn nhất lùng bắt Đường Gia Thiếu!
Dù sao phụ nữ vẫn là phụ nữ, Mai Hiểu Lâm sắc mặt buồn bã:
- Anh đối với Nghiêm Tiểu Thì thật là có lòng, không ngại mà mở miệng cầu xin em? Với thân phận của anh, có thể trực tiếp lấy tư cách là lãnh đạo tỉnh ra lệnh cho em, em lẽ nào dám không nghe lời?
Hạ Tưởng nghiêm mặt:
- Hiểu Lâm, anh hiện tại lấy thân phận là bạn bè nói chuyện với em, khi em suy xét vấn đề, phải có cái nhìn đại cục. Bắt giữ Đường Gia Thiếu, không chỉ là thay Tiểu Thì đòi lại công bằng...Cũng là lo nghĩ cho em.
- Em hiểu rõ, em là biết anh sẽ ủng hộ em.
Mai Hiểu Lâm bỗng nhiên đỏ mặt, liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái thật sắc bén.
- Anh hung dữ cái gì mà hung dữ, không cho phép em thi thoảng làm cô gái nhỏ bé một chút sao.
Hạ Tưởng bó tay, đàn bà thì khi nào cũng là đàn bà, nhưng có đôi khi đứng trên phương diện chính trị, thật là không thể có lòng dạ đàn bà.
Sau khi trở lại Tỉnh ủy, Hạ Tưởng liền gặp Phó Tiên Phong, nói chuyện đại khái hơn mười mấy phút, từ đầu đến cuối vẫn không có cách nào bù lại sự rạn nứt giữa hai người, cứ coi như là một cuộc nói chuyện không vui mà chia tay.
Nhưng sau đó Hạ Tưởng lại cùng Trịnh Thịnh hội đàm chưa tới năm phút đồng hồ, nhưng lại trong sự hàm súc, thăm dò bên trong đạt được nhận định chung. Bởi vậy, lần đầu tiên Hạ Tưởng ra tay ở tỉnh Tương, liên kết toàn diện cùng Đoàn hệ bắt đầu đợt sóng tấn công thứ nhất!
Ngày hôm sau, Hạ Tưởng liền ra tay, điều khiến tất cả mọi người đều không dự đoán được chính là, Ủy ban Kỷ luật tỉnh trực tiếp bắt giam một nhân vật mà không ai tưởng tượng được.
Quan Thần
Cân nhắc một lát, y cho thư ký Hạ Phát lập tức thông báo cho Thị trưởng Lý Dương, Bí thư Đảng ủy Ủy ban Chính trị Pháp luật kiêm Cục trưởng công an Trần Tập Minh đến mở họp, thư ký lập tức gọi điện thoại, sau khi buông điện thoại lại đến báo cáo:
- Bí thư Cổ, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Hạ cũng đang ở Thành ủy, đang ở văn phòng của Phó thị trưởng Mai.
Cổ Kiến Hiên hơi trầm ngâm, đại khái đã đoán được vài phần:
- Mời Chủ nhiệm Hạ và Phó thị trưởng Mai cùng tham dự hội nghị.
Mệnh lệnh vừa truyền đi, điện thoại trên bàn nối thẳng với Tỉnh ủy lại vang lên. Cổ Kiến Hiên khẽ nhíu mày, Nghiêm Tiểu Thì là người thế nào mà lại kinh động các thế lực. Y cầm lấy điện thoại, truyền đến là giọng nói của Trịnh Thịnh, quen thuộc mà lại trầm thấp:
- Kiến Hiên, cần phải bắt được hung thủ, trả lại công bằng cho người bị hại!
Buông điện thoại, Cổ Kiến Hiên không hiểu sao lại cảm giác như có lực ngàn cân đè nặng trên vai, đồng thời cũng nhạy bén phát hiện một điều, Cầu đường tỉnh Tương có phải bị Hạ điều tra ra điều gì mà tạm thời chưa nói ra, Đường Gia Thiếu sợ là chạy trời không khỏi nắng.
Suy nghĩ một lát, Cổ Kiến Hiên sờ sờ đỉnh đầu ngày càng thưa thớt tóc, bỗng nhiên lại kín đáo mỉm cười, gió nổi lên cho bèo tấm co lại, đấu tranh chính trị, có khi long trời lở đất, có khi rồi lại trở thành một sự kiện bé nhỏ không đáng kể đến.
…
Tại văn phòng Tỉnh ủy, Trịnh Thịnh mới châm một điếu thuốc, chỉ rít một hơi rồi lại dụi tắt, đứng dậy đi qua đi lại vài vòng trong phòng, hồi tưởng lại cuộc điện thoại mà Phạm Duệ Hằng vừa gọi tới. Suy nghĩ giọng điệu Phạm Duệ Hằng cố kìm chế phẫn nộ, ông liền hiểu được, dù thế nào cũng nên nể mặt Phạm Duệ Hằng một chút.
Trên thực tế, cho dù Phạm Duệ Hằng không gọi điện thoại tới, ông cũng sẽ tự mình đến hỏi việc này. Cũng dễ thể hiện tấm lòng vì dân của ông, đương nhiên, cũng là bởi vì sự kiện này là một cơ hội đặc biệt hiếm có.
- Thưa Bí thư Trịnh, đồng chí Hạ hiện vắng mặt, đã đi Thành ủy thành phố Tương Giang.
Thư ký Đồng Phàm trở về báo cáo.
Trịnh Thịnh vừa rồi yêu cầu Đồng Phàm tự mình đi mời Hạ Tưởng qua thảo luận một chút.
Không ngờ Hạ Tưởng làm việc nhanh nhẹn như vậy, lại trực tiếp đi Thành ủy thành phố Tương Giang. Trịnh Thịnh gật gật đầu, ra hiệu cho Đồng Phàm đi ra ngoài. Ông ta sau khi ngồi xuống, âm thầm tán thưởng việc Hạ Tưởng nhận định tình hình chính xác, ra tay đúng lúc.
Hạ Tưởng quả nhiên là người tinh ranh, ra tay cực chuẩn, chỉ có điều đáng tiếc là Nghiêm Tiểu Thì...Nghĩ đến Nghiêm Tiểu Thì, ánh mắt Trịnh Thịnh theo thói quen lại nheo lại, không cần đoán, Nghiêm Tiểu Thì khẳng định là hồng nhan tri kỷ của Hạ Tưởng.
"Rầm" một tiếng, Trịnh Thịnh cũng không biết nghĩ đến cái gì, đập bàn một cái thật mạnh, tự nhủ một câu:
- Được, Hạ Tưởng, tôi sẽ phối hợp với cậu diễn vở tuồng này, xem cậu có thể gây sức ép đa dạng đến mức nào.
Ngay trong lúc Tỉnh ủy và Thành ủy tăng tốc hành động, tứ thiếu tỉnh Tương cũng tụ họp cùng nhau, thảo luận sách lược ứng phó.
Lúc Diệp Địa Bắc vừa nghe được tin tức xác thực, tức giận đến mức đá một đá bay cả cái ghế, lớn tiếng mắng Đường Gia Thiếu là đồ con lừa, ngay cả cưỡng bức cũng không làm được như vậy, đúng là ngốc đến khó tin. Không làm được thì thôi, đã chơi thì phải chấp nhận thua, còn đánh cho Nghiêm Tiểu Thì mình đầy thương tích thì gọi gì là bản lĩnh? Mẹ nó, thật vô tích sự. Dạng đàn ông mà đánh đàn bà là y khinh thường nhất.
Sau lại nghe nói Đường Gia Thiếu hoảng sợ trốn đi, càng khiến Diệp Địa Bắc thêm khinh miệt. Tốt xấu cũng đường đường là nhân vật số một của Cầu đường tỉnh Tương, gây ra chuyện có thể dẹp yên thì dẹp, xử lý không được thì gánh lấy, lại giống tên vô lại phẩy mông chạy lấy thân, chẳng những không giống những gì mà nhân vật số một của Cầu đường tỉnh Tương đã làm, lại càng chẳng giống một thằng đàn ông!
Diệp Địa Bắc, Dương Diêu Nhi, Hồ Quân Do và Lâm Tiểu Viễn bốn người vừa gặp nhau, liền lập tức thảo luận cho ra một kết quả, nếu không được thì hy sinh Đường Gia Thiếu, mặt khác bồi dưỡng một người đảm nhiệm trọng trách đứng đầu Cầu đường tỉnh Tương. Nhưng vấn đề là, Đường Gia Thiếu biết quá nhiều bí mật của Cầu đường tỉnh Tương, nếu tình thế cấp bách y khai hết toàn bộ, Cầu đường tỉnh Tương khó giữ được, e là tứ thiếu tỉnh Tương cũng trở thành lịch sử thôi.
- Các ngươi không cần phải xen vào, tôi sẽ ra mặt thu phục Hạ Tưởng, kéo hắn xuống nước.
Dương Diêu Nhi cười một cách kì lạ.
- Đều nói đàn ông hơn 30 tuổi, kinh nghiệm rất tốt, sức lực đạt đến độ chín, tôi lại muốn đại chiến cùng Hạ Tưởng một phen.
Diệp Địa Bắc mặt nhăn mày nhíu, không nói gì. Hồ Quân Do vẻ mặt phẫn uất, muốn nói cái gì đó cuối cùng cũng không nói ra được, còn Lâm Tiểu Viễn khoanh hai tay, chẳng nói câu nào.
Lâm Tiểu Viễn thấy Dương Diêu Nhi mê trai thì rất không vừa mắt, nhưng do là quan hệ hợp tác, đành phải bịt mũi nén nhịn. Đàn ông thích phụ nữ chủ động một chút, nhưng không thích phụ nữ chủ động đến mức nhìn thấy đàn ông là đi không vững.
Bốn người thương lượng nửa buổi, cuối cùng đã đi tới nhận định chung, Dương Diêu Nhi sẽ ra mặt kéo Hạ Tưởng xuống bùn chỉ là phụ, cách giải quyết chính diện vẫn là nên phát động lực lượng, giảm ảnh hưởng từ sự kiện của Đường Gia Thiếu xuống mức thấp nhất, đồng thời làm tốt công tác tư tưởng cho Đường Gia Thiếu, tốt nhất khuyên hắn tự thú, đánh người bị thương không phải chuyện lớn lao gì, không khép tội được, không cần phải chạy trốn.
…
Tại văn phòng Thành ủy Tương Giang, Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Hạ Tưởng, Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Bí thư Thành ủy Tương Giang Cổ Kiến Hiên, Thị trưởng thành phố Tương Giang Lý Dương, Phó thị trưởng thường trực Mai Hiểu Lâm, Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật kiêm Cục trưởng công an Trần Tập Minh, vài nhân vật có tầm quan trọng tề tụ, chỉ vì sự kiện Nghiêm Tiểu Thì bị đánh, dường như có phần chuyện bé xé ra to.
Trên thực tế, những người đang ngồi đều biết rằng, một chút cũng không phải là chuyện bé xé ra to, hơn nữa sự tình cũng vừa mới bắt đầu, đây chỉ là đợt sóng tấn công thứ nhất.
Đương sự hai bên cũng không là người bình thường, nếu là dân chúng bình thường, đánh người đánh ra óc chó cũng không kinh động tới Cục trưởng, càng không nói đến kinh động cả Ủy ban Kỷ luật tỉnh và Thành ủy Tương Giang!
Chuyện Nghiêm Tiểu Thì là cháu ngoại của Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Yến, những người đang ngồi cũng không có mấy người biết được, nhưng cũng không ảnh hưởng bọn họ đều như lâm trận chiến lớn, căng như dây đàn, bởi vì Ủy ban Kỷ luật tỉnh đích thân tới đã thể hiện rõ tính nghiêm trọng của sự việc, hơn nữa ngay từ đầu Bí thư Cổ trực tiếp nhấn mạnh, lãnh đạo Tỉnh ủy, lãnh đạo Ủy ban Kỷ luật tỉnh đặc biệt chú ý tới vụ án Nghiêm Tiểu Thì bị làm hại.
Lãnh đạo Ủy ban Kỷ luật tỉnh không cần phải nói chính là Hạ Tưởng, vậy thì lãnh đạo Tỉnh ủy càng không cần phải nói, chính là Trịnh Thịnh, kinh động đến nhân vật số một của toàn tỉnh thì dù là chuyện con kiến cũng sẽ trở thành sự kiện chính trị động trời.
Vậy Nghiêm Tiểu Thì rốt cuộc là ai, không cần phải xen vào, cũng không cần hỏi nhiều, còn hỏi có khi lại rước họa vào thân. Thân là cấp dưới, chỉ cần duy trì mức độ xa gần nhất định là được rồi.
Trong thời gian diễn ra hội nghị, Hạ Tưởng không nói một lời, chỉ ngồi yên lắng nghe. Nhưng chỉ cần hắn ngồi bên cạnh, liền thể hiện tính chất của toàn bộ hội nghị đã khác hẳn, dù sao có lãnh đạo tỉnh tham dự, tính chất sự việc đã không còn bình thường rồi.
Cuối cùng hội nghị nhất trí nghị quyết, Phó thị trưởng Mai đích thân giám sát vụ án, Trần Tập Minh toàn quyền phụ trách vụ án này, ra hạn thời hạn phá án, cần phải bắt được Đường Gia Thiếu. Cổ Kiến Hiên định đoạt tính chất vụ việc, đây là vụ án cố ý gây thương tích rồi bỏ chạy trốn tội!
Gần như cùng một lúc, lực lượng cảnh sát Cục công an thành phố Tương Giang liền nhanh chóng hành động, bắt đầu bày ra thiên la địa võng nhằm bắt được Đường Gia Thiếu.
Mai Hiểu Lâm thân là Phó thị trưởng thường trực, được phân công quản lý hệ thống, Trần Tập Minh và Mai Hiểu Lâm cũng có quan hệ cá nhân khá, cộng thêm lại là lãnh đạo Tỉnh ủy đích thân quan tâm tới vụ án, đương nhiên Trần Tập Minh cố gắng hết sức để thể hiện bản lĩnh.
Trong một thời gian ngắn, phân nửa lực lượng cảnh sát Cục công an thành phố Tương Giang đã được điều động!
Hạ Tưởng lễ độ bắt tay từ biệt Cổ Kiến Hiên, lại cùng Lý Dương và mấy người lãnh đạo thành phố Tương Giang nói lời tạm biệt, sau đó cũng không trực tiếp về Tỉnh ủy, mà lại đi tới văn phòng Mai Hiểu Lâm.
Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố Ninh Hải Thâm còn muốn cùng ở lại với Hạ Tưởng, Hạ Tưởng thấy có chút phiền chán, liền trầm tư, gọi Ninh Hải Thâm qua một bên, hạ giọng nói: Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Hải Thâm, Ủy ban Kỷ luật tỉnh cần anh phối hợp công tác một chút.
Ninh Hải Thâm vừa nghe lập tức vui mừng lộ rõ trên nét mặt:
- Xin Chủ nhiệm Hạ ra chỉ thị.
Có thể được Hạ Tưởng đích thân ra chỉ thị tinh thần, là biểu hiện Hạ Tưởng tín nhiệm y.
Hạ Tưởng hiện tại đang ở địa vị cao, đã quen với đủ loại cấp dưới, hắn không có ý kiến gì mấy về sự nhiệt tình hơi quá đà của Ninh Hải Thâm, có người thích thể hiện ở trước mặt lãnh đạo, có lẽ chỉ là thói quen cho phải phép, không hẳn là thật lòng đi theo hắn, chỉ coi như là việc công ta cứ làm là được.
- Hải Thâm, Ủy ban Kỷ luật tỉnh đang điều tra vụ án Trần Công Phương. Trần Công Phương khai oan người khác lung tung, vu cáo hãm hại Phó thị trưởng Mai và công ty Cầu đường Tương Giang có quan hệ về kinh tế.
Hạ Tưởng rất rõ, sự việc Trần Công Phương cắn loạn không giấu diếm được bao nhiêu người, càng không giấu được cả hệ thống Ủy ban Kỷ luật thành phố, liền nói thẳng thừng ra:
- Ủy ban Kỷ luật tỉnh bước đầu đã điều tra rõ, bản nhân Phó thị trưởng Mai là trong sạch, là cán bộ Đảng viên ưu tú vượt qua được các cuộc thử thách. Đồng thời, tôi cũng tin tưởng Cầu đường Tương Giang cũng là một công ty quản lý chuẩn mực, công ty kinh doanh hợp pháp...
Hạ Tưởng nói một nửa, sau đó liền nhìn Ninh Hải Thâm đầy thâm ý.
Ninh Hải Thâm lập tức ngầm hiểu:
- Cầu đường Tương Giang là xí nghiệp trọng điểm của thành phố Tương Giang, lời nói của Trần Công Phương là vô căn cứ.
Hạ Tưởng tuy nhỏ hơn Ninh Hải Thâm hơn mười mấy tuổi, nhưng hắn dù sao cũng là lãnh đạo tỉnh, thân thiết vỗ vỗ bả vai Ninh Hải Thâm, xoay người rời đi.
Dù sao hắn đã ám chỉ rồi, Ninh Hải Thâm cũng tỏ vẻ ngầm hiểu, về phần Ninh Hải Thâm cuối cùng có thể đem sự việc phát triển thành thế nào, thì phải xem thủ pháp cùng năng lực của y, Hạ Tưởng không hề quan tâm.
Mai Hiểu Lâm đang ngồi ở văn phòng đợi Hạ Tưởng, Hạ Tưởng vừa tiến vào, cô liền lo lắng:
- Tiểu Thì cũng thật không cẩn thận, làm sao có thể ở cùng cầm thú chứ? Một cô gái sao có thể nhảy múa cùng sói dữ!
Bây giờ có oán trách cũng không thay đổi được gì, huống chi Hạ Tưởng cũng đã tha thứ cho Nghiêm Tiểu Thì nhất thời nổi lòng tham, hắn liền trực tiếp nói vào trọng điểm:
- Hiểu Lâm, anh chưa từng cầu xin chuyện gì, lúc này đây, xin em phát động lực lượng lớn nhất lùng bắt Đường Gia Thiếu!
Dù sao phụ nữ vẫn là phụ nữ, Mai Hiểu Lâm sắc mặt buồn bã:
- Anh đối với Nghiêm Tiểu Thì thật là có lòng, không ngại mà mở miệng cầu xin em? Với thân phận của anh, có thể trực tiếp lấy tư cách là lãnh đạo tỉnh ra lệnh cho em, em lẽ nào dám không nghe lời?
Hạ Tưởng nghiêm mặt:
- Hiểu Lâm, anh hiện tại lấy thân phận là bạn bè nói chuyện với em, khi em suy xét vấn đề, phải có cái nhìn đại cục. Bắt giữ Đường Gia Thiếu, không chỉ là thay Tiểu Thì đòi lại công bằng...Cũng là lo nghĩ cho em.
- Em hiểu rõ, em là biết anh sẽ ủng hộ em.
Mai Hiểu Lâm bỗng nhiên đỏ mặt, liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái thật sắc bén.
- Anh hung dữ cái gì mà hung dữ, không cho phép em thi thoảng làm cô gái nhỏ bé một chút sao.
Hạ Tưởng bó tay, đàn bà thì khi nào cũng là đàn bà, nhưng có đôi khi đứng trên phương diện chính trị, thật là không thể có lòng dạ đàn bà.
Sau khi trở lại Tỉnh ủy, Hạ Tưởng liền gặp Phó Tiên Phong, nói chuyện đại khái hơn mười mấy phút, từ đầu đến cuối vẫn không có cách nào bù lại sự rạn nứt giữa hai người, cứ coi như là một cuộc nói chuyện không vui mà chia tay.
Nhưng sau đó Hạ Tưởng lại cùng Trịnh Thịnh hội đàm chưa tới năm phút đồng hồ, nhưng lại trong sự hàm súc, thăm dò bên trong đạt được nhận định chung. Bởi vậy, lần đầu tiên Hạ Tưởng ra tay ở tỉnh Tương, liên kết toàn diện cùng Đoàn hệ bắt đầu đợt sóng tấn công thứ nhất!
Ngày hôm sau, Hạ Tưởng liền ra tay, điều khiến tất cả mọi người đều không dự đoán được chính là, Ủy ban Kỷ luật tỉnh trực tiếp bắt giam một nhân vật mà không ai tưởng tượng được.
Quan Thần
Đánh giá:
Truyện Quan Thần
Story
Chương 1301: Chính thức bày bố cục
10.0/10 từ 34 lượt.