Quan Thần
Chương 1212: Người lành nghề ra tay, sâu cạn đều có
Nếu phải nói thêm điều gì, căn cứ địa của Nga Ni Trần ở khu Bắc Lộ, chủ tịch khu Bắc Lộ là Lăng Tiêu Dật, đều là một tay Hạ Tưởng đề bạt lên. Theo những nguyên nhân trên hợp lại, Nga Ni Trần chỉ ở Tần Đường có một thời gian ngắn đã khôi phục được nguyên khí. Hơn nữa còn mạnh lên rất nhiều, nếu như để Ngưu Lâm Quảng biết được, chắc chắn ngạc nhiên không thể tưởng tượng được.
Nhưng cũng phải nói, nếu như so sánh thực lực của Nga Ni Trần và Ngưu Lâm Quảng, thì vẫn là kém hơn nhiều. Dù sao thì Ngưu Lâm Quảng ở Tần Đường cũng một thời gian dài rồi, hơn nữa thuộc hạ của Ngưu Lâm Quảng đều là những kẻ liều mạng. Nga Ni Trần mới trờ mình làm lại từ đầu, so với trước đây càng cẩn thận hơn rất nhiều, nhiều lần căn dặn thuộc hạ là chỉ khi gặp thế lực ác mới được ra tay lộ ra răng nanh, bình thường phải là người văn minh lịch sự.
Nói cách khác, ở giai đoạn hiện nay, để Ngưu Lâm Quảng và Nga Ni Trần một chọi một thì Nga Ni Trần thất bại thê thảm. Trong tay Ngưu Lâm Quảng có tới mấy chục khẩu súng, quả thật là một tay xã hội đen thứ thiệt.
Cho nên Nga Ni Trần rất căm hận Ngưu Lâm Quảng cướp Hoa Nhài Bạc đi, tuy rằng cả buổi tối không tìm ra Hoa Nhài Bạc ở chỗ nào, lòng y như lửa đốt, nhưng y cũng biết Hạ Tưởng đang áp chế Ngưu Lâm Quảng, Ngưu Lâm Quảng tạm thời bị giam lỏng ở thực nghiệp Trung Thiên, không thể đi ra ngoài, y cũng an tâm ít nhiều.
Bởi vậy có thể suy đoán, Ngưu Lâm Quảng tạm thời không thể gặp mặt Hoa Nhài Bạc, Hoa Nhài Bạc vẫn an toàn.
Quả thật, nếu Ngưu Lâm Quảng biết Trần Lị là con gái của Nga Ni Trần, mà Nga Ni Trần ở Tần Đường, gã sẽ không dám động đến Trần Lị, cho dù có động đến cũng phải do dự, suy nghĩ đắn đo.
Cũng bởi vì Hạ Tưởng ra tay kịp thời, mới khiến cho Nga Ni Trần yên tâm như vậy.
Tính ra, Nga Ni Trần đến Tần Đường mới có 3 tháng ngắn ngủi, nhưng đối với Nga Ni Trần mà nói là bằng 3 năm thời gian.
Thời gian 3 tháng, với tốc độ quật khởi của y, thu nạp thế lực, giống như một ván cờ, vẫn tốt hơn quãng thời gian 3 năm trước, điều đó cũng chứng minh một điều, tuy già nhưng mà ý chí không già chút nào.
Hoa Nhài Bạc bị bắt cóc, lần đầu tiên Nga Ni Trần cảm nhận được tâm trạng như lửa đốt.
Trước kia Hoa Nhài Bạc cũng bị bắt cóc rồi, nhưng lúc đó có Hạ Tưởng ra tay, cuối cùng kịp thời giải cứu.
Nhưng hiện tại Hạ Tưởng đã là ủy viên thường vụ tỉnh ủy, chắc chắn không thể ra mặt giải cứu, lại càng không thể ra tay trực tiếp, chỉ có thể làm theo lối cũ.
Có địa vị càng cao, ngược lại sức giới hạn càng lớn, đối phó với thế lực đen tối Hạ Tưởng phải thay đổi sách lược, không thể làm giống như khi ở thành phố Lang, ân đền oán trả. Ở thành phố Lang, Hạ Tưởng là phó thị trưởng thường trực, hơn nữa còn trẻ, hiện tại có già thêm vài tuổi, nhưng đã là ủy viên thường vụ tỉnh ủy, đồng thời là bí thư thành ủy, là người chủ trì mọi công việc của Thành phố.
Nếu như lần này bí thư Hạ ra tay giống như những lần trước, không những bị mang tiếng xấu, mà còn bị lãnh đạo cấp trên đánh giá là chưa thành thục về chính trị, có khuynh hướng bất lương, nếu nghiêm trọng sẽ ảnh hưởng đến con đường thăng quan sau này của Hạ Tưởng.
Nga Ni Trần ngay từ đầu đã lo lắng Hạ Tưởng liệu có phối hợp với hành động của y không, nếu như Hạ Tưởng không phối hợp, y sẽ âm thầm ra tay đối phó với Ngưu Lâm Quảng, lần thứ nhất có thể không như ý muốn, lần thứ hai đợi đến lúc gió to, trời không trăng, nhưng đến lần thứ ba sẽ bị Ngưu Lâm Quảng phát hiện.
Nếu Ngưu Lâm Quảng công kích y, y liền có khả năng bị tiêu diệt toàn diện.
Hạ Tưởng tuy rằng không tiện tự mình ra mặt, nhưng thủ đoạn cao minh, bên phía cảnh sát suốt đêm đột nhập vào kiểm tra chỗ ăn chơi, đồng thời theo dõi Ngưu Lâm Quảng, hai thế cùng kẹp giữ gã ở trong thực nghiệp Trung Thiên.
Hạ Tưởng hành động trực diện, để lại cho y niềm tin và dũng khí, lập tức khiến Tiêu Lương và Lão Tặc đồng thời ra tay, y không để Tiêu Ngũ ra tay bởi vì y không tiện trực tiếp mệnh lệnh cho Tiêu Ngũ, Tiêu Ngũ chủ động xin đi đánh địch, vì thế, Tiêu Ngũ, Tiêu Lương và Lão Tặc, phân ra ba đường, lợi dụng bóng đêm để ra tay.
Ở vào vị trí trung tâm phía đông của thành phố, là nơi vui chơi giải trí xa hoa ờ Tần Đường. Quan hệ của Ngưu Lâm Quảng và ông chủ Thâm Hải rất thân thiết, bởi vì thành phố Tần Đường rất phát triển, cạnh tranh rất kịch liệt. Trước đây thường xuyên có ông chủ của phòng tắm hơi khác cho một bang côn đồ tới Lê Hoa Hồng làm loạn, khiến Thâm Hải ứng phó mệt mỏi.
Từ sau khi nộp tiền bảo kê mỗi tháng cho Ngưu Lâm Quảng, tay sai của Ngưu Lâm Quảng ngày nào cũng lượn vài vòng, bọn côn đồ ngày trước đến quấy rối đều bị đánh cho bán sống bán chết, không dám xuất hiện nữa. Từ đó, Thâm Hải cũng yên tâm kiếm tiền.
Có thể không hạnh phúc sao? Gã ngày làm tân lang, tối đổi tân nương, chỉ là sống thử thôi cũng đã khiến gã bận suốt ngày, quả thật là cuộc sống của một đế vương. Thậm chí, còn tâm huyết với công việc, xếp hạng các mỹ nhân của Lê Hoa Hồng theo tiêu chuẩn sắc đẹp và dáng đi, chia thành tam cung với lục viện, tất cả là 72 người.
Nói ngược lại, mai mở hai lần cũng là làm theo ý mình, chỉ cần gã muốn, ngày ngày đều là cuộc sống tốt đẹp của thê thiếp thành đàn.
Bởi vậy, Thâm Hải mỗi lần nhìn thấy những chương trình trên tivi, bên nhà vợ yêu cầu nhà trai phải có nhà, có xe, có tiền gửi ngân hàng, gã liền không kìm được đập bàn chửi người, mẹ nó, xấu thế cón bán mắc đến vậy, đàn ông vậy cũng được à, bà mẹ vợ ham hố như vậy không một chân đạp bà nó cho rồi, còn nhỏ giọng ăn nói khép nép với mụ ta, thật sự là chưa thấy qua phụ nữ chó chết đến vậy! Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Đến Lê Hoa Hồng, đảm bảo ngày ngày vui vẻ, còn thích hơn lấy vợ nhiều. Ngày ngày đều là tân lang, tối thì thay đổi tân nương, cần gì phải biết ai là mẹ mẹ làm gì.
Thậm chí có lần Thâm Hải thấy trên tivi, một cô gái mà trước đây gã đã từng sống cùng, trên tivi còn làm dáng, tự xưng là đàng hoàng và thuần khiết, gã thiếu chút nữa ói đầy đất, trên giường hoang đàng đến thế, lên tivi liền biến thành người đàng hoàng, lần đầu tiên gã gặp người phụ nữ mặt dày như vậy.
Cũng có người, ngày trước ở Lê Hoa Hồng luôn đứng đầu bảng, sau này hoàn lương, gả cho nhà giàu mới nổi. cũng muốn nổi tiếng, lên tivi làm khách mời, nói lên qua khứ của mình, không ngờ tự nhận là giàu lên nhờ chơi cổ phiếu, Thâm Hải lúc đó phụt nước vào tivi, mẹ nó, còn chơi cổ phiếu cơ đấy? Ngay đến Thị trường là gì còn không hiểu, vậy cô ta đầu tư cái gì chứ?
Nghĩ cũng đúng, không phải là chơi cổ phiếu mà là mông.
Trước mặt công chúng thì những người phụ nữ giàu có muốn chứng minh hai điều: một là người đàn ông của cô ta rất tài giỏi, hai là người đàn ông của mẹ cô ấy rất tài giỏi, nếu như không phải là người phụ nữ trẻ, xinh đẹp làm sao có thể có một người cha nuôi có quyền có thế lực.
Thâm Hải là một người có thể hiểu rõ phụ nữ, biết phụ nữ dựng chuyện lên, có thể bán cả chính bản thân mình đi.
Nhưng hôm nay Thâm Hải, tự nhận là đã biết hết tất cả phụ nữ trên thế giới này, tự nhận trong mắt gã không có phụ nữ đẹp, lại được mở mang đầu óc. Thuộc hạ của Ngưu Lâm Quảng và Thang Đại Thiếu mang đến một phụ nữ, nói là tạm thời ở Lê Hoa Hồng, hiện nay không tiện đưa về thực nghiệp Trung Thiên.
Thâm Hải cũng đồng ý, cũng không nghĩ nhiều, dù sao Ngưu Lâm Quảng ở Tân Đường muốn chơi phụ nữ nào, chỉ là một cậu nói thôi sao? Tuy nhiên khi gã nhìn thấy Hoa Nhài Bạc liền sửng sốt.
Đối với một người đàn ông mà đêm nào cũng là tân lang mà nói, khi gặp những người phụ nữ muôn hình muôn vẻ, cao thấp, béo gầy, trong mắt gã thì chẳng có gì khác nhau, nhưng một Hoa Nhài Bạc ai oán và đáng thương đã chạm đến tim của Thâm Hải, nếu không phải có Thang Đại Thiếu và Tu La ở đó, nói không chừng gã đã đứng bật dậy, đè Hoa Nhài Bạc xuống, chà đạp mãi không mà thôi.
Không nhớ rõ là bao lâu rồi mới có cảm giác này, trong phút chốc tình cảm của Thâm Hải như bị đốt cháy, gã bỗng nhớ lại lúc còn 18 tuổi.
- Sếp Ngưu đã chọn người này, anh chăm sóc cho thật tốt, đừng nói là bị chà đạp, chỉ cần mất đi một sợi tóc thôi, anh biết sao rồi chứ?
Thâm Hải chợt bừng tỉnh:
-Được. Xin chủ tịch Ngưu cứ yên tâm, tôi sẽ chăm sóc cẩn thận, không một chút sơ xuất.
Tu La và Thang Đại Thiếu quay ra đến cửa, Thang Đại Thiếu vẫn có chút không yên tâm:
-Đừng để cho Thâm Hải háo sắc làm liều, ăn vụng Trần Lị, như vậy chúng ta không thể hoàn thành nhiệm vụ.
Tu La trên cánh tay có xăm hình rồng đen, thiếu mất tai trái, mắt phải to, mắt trái bé, trông rất là hung ác:
-Y không dám đâu, nếu y dám động đến Trần Lị, tôi sẽ thiến y.
Đằng sau Lê Hoa Hồng có một ngõ tắt vừa dài vừa tối, hai người vừa rời khỏi Lê Hoa Hồng không lâu, liền nghe thấy còi cảnh sát, biết là cảnh sát đến kiểm tra, liền bước vội, sợ nếu gặp phải cảnh sát thì phiền phức lớn. Không ngờ vừa mới đi vài bước phía trước đã có bóng người ở đó.
Bóng người đứng đó trông rất bình tĩnh, chỉ có một người đứng bất động liền tạo cho người khác cảm giác có một sát khí nào đó. Tu La và Thang Đại Thiếu nhìn nhau, trong lòng phát lạnh: cao thủ.
Quan Thần
Nhưng cũng phải nói, nếu như so sánh thực lực của Nga Ni Trần và Ngưu Lâm Quảng, thì vẫn là kém hơn nhiều. Dù sao thì Ngưu Lâm Quảng ở Tần Đường cũng một thời gian dài rồi, hơn nữa thuộc hạ của Ngưu Lâm Quảng đều là những kẻ liều mạng. Nga Ni Trần mới trờ mình làm lại từ đầu, so với trước đây càng cẩn thận hơn rất nhiều, nhiều lần căn dặn thuộc hạ là chỉ khi gặp thế lực ác mới được ra tay lộ ra răng nanh, bình thường phải là người văn minh lịch sự.
Nói cách khác, ở giai đoạn hiện nay, để Ngưu Lâm Quảng và Nga Ni Trần một chọi một thì Nga Ni Trần thất bại thê thảm. Trong tay Ngưu Lâm Quảng có tới mấy chục khẩu súng, quả thật là một tay xã hội đen thứ thiệt.
Cho nên Nga Ni Trần rất căm hận Ngưu Lâm Quảng cướp Hoa Nhài Bạc đi, tuy rằng cả buổi tối không tìm ra Hoa Nhài Bạc ở chỗ nào, lòng y như lửa đốt, nhưng y cũng biết Hạ Tưởng đang áp chế Ngưu Lâm Quảng, Ngưu Lâm Quảng tạm thời bị giam lỏng ở thực nghiệp Trung Thiên, không thể đi ra ngoài, y cũng an tâm ít nhiều.
Bởi vậy có thể suy đoán, Ngưu Lâm Quảng tạm thời không thể gặp mặt Hoa Nhài Bạc, Hoa Nhài Bạc vẫn an toàn.
Quả thật, nếu Ngưu Lâm Quảng biết Trần Lị là con gái của Nga Ni Trần, mà Nga Ni Trần ở Tần Đường, gã sẽ không dám động đến Trần Lị, cho dù có động đến cũng phải do dự, suy nghĩ đắn đo.
Cũng bởi vì Hạ Tưởng ra tay kịp thời, mới khiến cho Nga Ni Trần yên tâm như vậy.
Tính ra, Nga Ni Trần đến Tần Đường mới có 3 tháng ngắn ngủi, nhưng đối với Nga Ni Trần mà nói là bằng 3 năm thời gian.
Thời gian 3 tháng, với tốc độ quật khởi của y, thu nạp thế lực, giống như một ván cờ, vẫn tốt hơn quãng thời gian 3 năm trước, điều đó cũng chứng minh một điều, tuy già nhưng mà ý chí không già chút nào.
Hoa Nhài Bạc bị bắt cóc, lần đầu tiên Nga Ni Trần cảm nhận được tâm trạng như lửa đốt.
Trước kia Hoa Nhài Bạc cũng bị bắt cóc rồi, nhưng lúc đó có Hạ Tưởng ra tay, cuối cùng kịp thời giải cứu.
Nhưng hiện tại Hạ Tưởng đã là ủy viên thường vụ tỉnh ủy, chắc chắn không thể ra mặt giải cứu, lại càng không thể ra tay trực tiếp, chỉ có thể làm theo lối cũ.
Có địa vị càng cao, ngược lại sức giới hạn càng lớn, đối phó với thế lực đen tối Hạ Tưởng phải thay đổi sách lược, không thể làm giống như khi ở thành phố Lang, ân đền oán trả. Ở thành phố Lang, Hạ Tưởng là phó thị trưởng thường trực, hơn nữa còn trẻ, hiện tại có già thêm vài tuổi, nhưng đã là ủy viên thường vụ tỉnh ủy, đồng thời là bí thư thành ủy, là người chủ trì mọi công việc của Thành phố.
Nếu như lần này bí thư Hạ ra tay giống như những lần trước, không những bị mang tiếng xấu, mà còn bị lãnh đạo cấp trên đánh giá là chưa thành thục về chính trị, có khuynh hướng bất lương, nếu nghiêm trọng sẽ ảnh hưởng đến con đường thăng quan sau này của Hạ Tưởng.
Nga Ni Trần ngay từ đầu đã lo lắng Hạ Tưởng liệu có phối hợp với hành động của y không, nếu như Hạ Tưởng không phối hợp, y sẽ âm thầm ra tay đối phó với Ngưu Lâm Quảng, lần thứ nhất có thể không như ý muốn, lần thứ hai đợi đến lúc gió to, trời không trăng, nhưng đến lần thứ ba sẽ bị Ngưu Lâm Quảng phát hiện.
Nếu Ngưu Lâm Quảng công kích y, y liền có khả năng bị tiêu diệt toàn diện.
Hạ Tưởng tuy rằng không tiện tự mình ra mặt, nhưng thủ đoạn cao minh, bên phía cảnh sát suốt đêm đột nhập vào kiểm tra chỗ ăn chơi, đồng thời theo dõi Ngưu Lâm Quảng, hai thế cùng kẹp giữ gã ở trong thực nghiệp Trung Thiên.
Hạ Tưởng hành động trực diện, để lại cho y niềm tin và dũng khí, lập tức khiến Tiêu Lương và Lão Tặc đồng thời ra tay, y không để Tiêu Ngũ ra tay bởi vì y không tiện trực tiếp mệnh lệnh cho Tiêu Ngũ, Tiêu Ngũ chủ động xin đi đánh địch, vì thế, Tiêu Ngũ, Tiêu Lương và Lão Tặc, phân ra ba đường, lợi dụng bóng đêm để ra tay.
Ở vào vị trí trung tâm phía đông của thành phố, là nơi vui chơi giải trí xa hoa ờ Tần Đường. Quan hệ của Ngưu Lâm Quảng và ông chủ Thâm Hải rất thân thiết, bởi vì thành phố Tần Đường rất phát triển, cạnh tranh rất kịch liệt. Trước đây thường xuyên có ông chủ của phòng tắm hơi khác cho một bang côn đồ tới Lê Hoa Hồng làm loạn, khiến Thâm Hải ứng phó mệt mỏi.
Từ sau khi nộp tiền bảo kê mỗi tháng cho Ngưu Lâm Quảng, tay sai của Ngưu Lâm Quảng ngày nào cũng lượn vài vòng, bọn côn đồ ngày trước đến quấy rối đều bị đánh cho bán sống bán chết, không dám xuất hiện nữa. Từ đó, Thâm Hải cũng yên tâm kiếm tiền.
Có thể không hạnh phúc sao? Gã ngày làm tân lang, tối đổi tân nương, chỉ là sống thử thôi cũng đã khiến gã bận suốt ngày, quả thật là cuộc sống của một đế vương. Thậm chí, còn tâm huyết với công việc, xếp hạng các mỹ nhân của Lê Hoa Hồng theo tiêu chuẩn sắc đẹp và dáng đi, chia thành tam cung với lục viện, tất cả là 72 người.
Nói ngược lại, mai mở hai lần cũng là làm theo ý mình, chỉ cần gã muốn, ngày ngày đều là cuộc sống tốt đẹp của thê thiếp thành đàn.
Bởi vậy, Thâm Hải mỗi lần nhìn thấy những chương trình trên tivi, bên nhà vợ yêu cầu nhà trai phải có nhà, có xe, có tiền gửi ngân hàng, gã liền không kìm được đập bàn chửi người, mẹ nó, xấu thế cón bán mắc đến vậy, đàn ông vậy cũng được à, bà mẹ vợ ham hố như vậy không một chân đạp bà nó cho rồi, còn nhỏ giọng ăn nói khép nép với mụ ta, thật sự là chưa thấy qua phụ nữ chó chết đến vậy! Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Đến Lê Hoa Hồng, đảm bảo ngày ngày vui vẻ, còn thích hơn lấy vợ nhiều. Ngày ngày đều là tân lang, tối thì thay đổi tân nương, cần gì phải biết ai là mẹ mẹ làm gì.
Thậm chí có lần Thâm Hải thấy trên tivi, một cô gái mà trước đây gã đã từng sống cùng, trên tivi còn làm dáng, tự xưng là đàng hoàng và thuần khiết, gã thiếu chút nữa ói đầy đất, trên giường hoang đàng đến thế, lên tivi liền biến thành người đàng hoàng, lần đầu tiên gã gặp người phụ nữ mặt dày như vậy.
Cũng có người, ngày trước ở Lê Hoa Hồng luôn đứng đầu bảng, sau này hoàn lương, gả cho nhà giàu mới nổi. cũng muốn nổi tiếng, lên tivi làm khách mời, nói lên qua khứ của mình, không ngờ tự nhận là giàu lên nhờ chơi cổ phiếu, Thâm Hải lúc đó phụt nước vào tivi, mẹ nó, còn chơi cổ phiếu cơ đấy? Ngay đến Thị trường là gì còn không hiểu, vậy cô ta đầu tư cái gì chứ?
Nghĩ cũng đúng, không phải là chơi cổ phiếu mà là mông.
Trước mặt công chúng thì những người phụ nữ giàu có muốn chứng minh hai điều: một là người đàn ông của cô ta rất tài giỏi, hai là người đàn ông của mẹ cô ấy rất tài giỏi, nếu như không phải là người phụ nữ trẻ, xinh đẹp làm sao có thể có một người cha nuôi có quyền có thế lực.
Thâm Hải là một người có thể hiểu rõ phụ nữ, biết phụ nữ dựng chuyện lên, có thể bán cả chính bản thân mình đi.
Nhưng hôm nay Thâm Hải, tự nhận là đã biết hết tất cả phụ nữ trên thế giới này, tự nhận trong mắt gã không có phụ nữ đẹp, lại được mở mang đầu óc. Thuộc hạ của Ngưu Lâm Quảng và Thang Đại Thiếu mang đến một phụ nữ, nói là tạm thời ở Lê Hoa Hồng, hiện nay không tiện đưa về thực nghiệp Trung Thiên.
Thâm Hải cũng đồng ý, cũng không nghĩ nhiều, dù sao Ngưu Lâm Quảng ở Tân Đường muốn chơi phụ nữ nào, chỉ là một cậu nói thôi sao? Tuy nhiên khi gã nhìn thấy Hoa Nhài Bạc liền sửng sốt.
Đối với một người đàn ông mà đêm nào cũng là tân lang mà nói, khi gặp những người phụ nữ muôn hình muôn vẻ, cao thấp, béo gầy, trong mắt gã thì chẳng có gì khác nhau, nhưng một Hoa Nhài Bạc ai oán và đáng thương đã chạm đến tim của Thâm Hải, nếu không phải có Thang Đại Thiếu và Tu La ở đó, nói không chừng gã đã đứng bật dậy, đè Hoa Nhài Bạc xuống, chà đạp mãi không mà thôi.
Không nhớ rõ là bao lâu rồi mới có cảm giác này, trong phút chốc tình cảm của Thâm Hải như bị đốt cháy, gã bỗng nhớ lại lúc còn 18 tuổi.
- Sếp Ngưu đã chọn người này, anh chăm sóc cho thật tốt, đừng nói là bị chà đạp, chỉ cần mất đi một sợi tóc thôi, anh biết sao rồi chứ?
Thâm Hải chợt bừng tỉnh:
-Được. Xin chủ tịch Ngưu cứ yên tâm, tôi sẽ chăm sóc cẩn thận, không một chút sơ xuất.
Tu La và Thang Đại Thiếu quay ra đến cửa, Thang Đại Thiếu vẫn có chút không yên tâm:
-Đừng để cho Thâm Hải háo sắc làm liều, ăn vụng Trần Lị, như vậy chúng ta không thể hoàn thành nhiệm vụ.
Tu La trên cánh tay có xăm hình rồng đen, thiếu mất tai trái, mắt phải to, mắt trái bé, trông rất là hung ác:
-Y không dám đâu, nếu y dám động đến Trần Lị, tôi sẽ thiến y.
Đằng sau Lê Hoa Hồng có một ngõ tắt vừa dài vừa tối, hai người vừa rời khỏi Lê Hoa Hồng không lâu, liền nghe thấy còi cảnh sát, biết là cảnh sát đến kiểm tra, liền bước vội, sợ nếu gặp phải cảnh sát thì phiền phức lớn. Không ngờ vừa mới đi vài bước phía trước đã có bóng người ở đó.
Bóng người đứng đó trông rất bình tĩnh, chỉ có một người đứng bất động liền tạo cho người khác cảm giác có một sát khí nào đó. Tu La và Thang Đại Thiếu nhìn nhau, trong lòng phát lạnh: cao thủ.
Quan Thần
Đánh giá:
Truyện Quan Thần
Story
Chương 1212: Người lành nghề ra tay, sâu cạn đều có
10.0/10 từ 34 lượt.