Quan Thần
Chương 1199: Núi cao nước rộng, cẩn thận tiểu nhân
Hội nghị vừa bắt đầu, đã bao trùm không khí căng thẳng.
Ngô Tài Dương vẫn giống như lần trước, kiên quyết yêu cầu bãi nhiệm Tôn Tập Dân, còn lấy "Quy định về truy cứu trách nhiệm hành chính về sự cố an toàn lớn của Quốc vụ viện" ra để đáp lời những người phản đối.
Chủ tịch Quốc hội vẫn giữ ý kiến phản đối như trước, Thủ tướng cũng phản đối, nhưng thái độ không đến mức kiên quyết như Chủ tịch Quốc hội.
Nhưng khiến không ai ngờ được chính là, Hội nghị này, tán thành việc bãi nhiệm Ủy viên bộ Chính trị Tôn Tập Dân, ngay lần phát biểu đầu tiên đã vượt quá một nửa, hơn nữa lại có xu hướng tăng thêm, khiến cho những người phản đối cũng cảm thấy áp lực.
Chủ tịch Quốc hội và Thủ tướng liếc nhìn nhau, trong lòng thầm lo lắng có lẽ không qua được cửa ải này.
Sự ngạc nhiên lớn hơn nữa còn nằm phía sau, Quân Phương vốn dĩ lập trường trung lập và có khuynh hướng nghiêng về phía Tôn Tập Dân, đột nhiên lại kiên quyết ủng hộ việc truy cứu trách nhiệm đối với Tôn Tập Dân.
Nằm ngoài dự đoán của mọi người, Quan Viễn Khúc không tỏ thái độ gì, đồng nghĩa với việc bỏ phiếu trắng.
Cuối cùng Tổng Bí thư nói:
-Sự cố ở huyện An, ảnh hưởng rất lớn, tình tiết vô cùng nghiêm trọng, Trung ương nhất định phải đưa ra quyết định, phải có tác dụng cảnh cáo đối với người dân cả nước. Nhưng nếu trực tiếp bãi nhiệm Tôn Tập Dân cũng quá không công bằng, ý kiến của tôi là, tự nhận lỗi từ chức, không biết các đồng chí còn có ý kiến bổ sung gì nữa không?
Hội nghị cuối cùng thông qua quyết định, để Tôn Tập tự nhận lỗi từ chức.
Sau đó, về vấn đề chọn người kế nhiệm cho Tôn Tập Dân, cùng với việc bước điều chỉnh tiếp theo trong bộ máy Tỉnh ủy tỉnh Yến, sau khi nghỉ ngơi, buổi chiều cuộc họp lại được tiến hành.
Đại cục của tỉnh Yến sẽ được xác định, những hệ lụy dây chuyền do sự cố an toàn nghiêm trọng của huyện An, đáp án sắp được làm rõ hoàn toàn.
Tinh thần của Hội nghị thứ nhất của Bộ Chính trị, ngay lập tức được truyền đến tỉnh Yến, nhưng chỉ hạn chế với hai người Phạm Duệ Hằng và Tôn Tập Dân biết mà thôi.
Phạm Duệ Hằng trầm tư rất lâu, nhìn cái điện thoại, mấy lần cầm lên rồi nhưng lại bỏ xuống, từ trước đến nay chưa bao giờ do dự nhiều như hôm nay. Y dù sao cũng đã ở vị trí cao trong tỉnh này khá lâu, đáng lẽ tâm tính đã sớm rất kiên định rồi, nhưng sau khi phân tích động thái phía Bắc Kinh và sự điều chỉnh nhân sự trong tương lai của tỉnh Yến, y lại không nhịn được muốn gọi điện thoại cho Hạ Tưởng.
Với quan hệ giữa y và Hạ Tưởng, chủ động gọi một cuộc điện thoại cũng không được coi là mất uy tín, nhưng trong lòng vẫn mơ hồ có một suy nghĩ không an tâm về việc phải thể hiện thiện ý với Hạ Tưởng. Đường đường là một Bí thư Tỉnh ủy lại phải đi thể hiện thiện ý với một Bí thư Thành ủy? Cho dù Hạ Tưởng sắp tiến lên đến cấp Phó tỉnh, thì khoảng cách giữa hắn và y cũng còn khá xa.
Thông thường, mười mấy Ủy viên thường vụ của một tỉnh, cuối cùng cũng chỉ có mấy người được thăng tiến lên đến Chủ tịch tỉnh, rồi từ Chủ tịch tỉnh mà bước lên Bí thư Tỉnh ủy, con số lại càng ít hơn nữa. Hạ Tưởng cho dù là cán bộ cấp Phó tỉnh trẻ tuổi nhất, sau này hắn có thuận lợi mà thăng tiến lên cấp Tỉnh hay không, còn rất khó nói.
Chuyện trong chốn quan trường, không ai dám tính toán quá lâu dài.
Nhưng không biết vì sao, Phạm Duệ Hằng lại muốn chủ động gọi điện thoại cho Hạ Tưởng để thể hiện thiện ý, cho dù chỉ là ám chỉ một chút về tinh thần của Hội nghị bộ Chính trị, cũng có thể thể hiện thành ý lôi kéo…Đúng vậy, quả thật là lôi kéo.
Hạ Tưởng tiến vào Hội nghị thường vụ, chắc chắn sẽ mang lại một lực tấn công lớn đối với vận mệnh chính trị của đại cục tỉnh Yến.
Nếu nói trước khi Hạ Tưởng bước lên cấp Phó tỉnh, sức ảnh hưởng của hắn nhất định phải mượn trợ lực ở hậu đài mới có thể triển khai, vậy thì một khi hắn bước vào Hội nghị thường vụ, dựa vào mối quan hệ lâu năm giữa hắn và Cao Tấn Chu, với Lý Ngôn Hoằng cũng là những người bạn có cùng lập trường, lại cũng có mối quan hệ khá thân thiết với Vương Bằng Phi, lại có quan hệ thân thiết nhiều năm với Hồ Tăng Chu, thậm chí cũng có tiếng nói chung với Vu Phồn Nhiên, đúng rồi, còn có một Tiếu Viễn Tâm vừa mới đến tỉnh Yến cũng nhanh chóng tiếp cận với Hạ Tưởng…
Không tính toán thì không biết, vừa mới tính toán liền nhảy dựng lên, thực sự đã làm kinh hãi một Bí thư Tỉnh ủy như Phạm Duệ Hằng.
Hạ Tưởng chỉ cần tiến nhập Hội nghị thường vụ, lại thêm Cao Tấn Chu có thể thuận lợi đảm nhiệm chức vụ Chủ tịch tỉnh, lại thêm chỉ cần Hạ Tưởng ủng hộ Cao Tấn Chu, như vậy Cao Tấn Chu liền đủ lực để khống chế lại y, sức mạnh thực lực, còn mạnh gấp mười lần so với Tôn Tập Dân.
Phạm Duệ Hằng không suy nghĩ còn được, vừa nghĩ lại không khỏi giật mình kinh hãi.
Đừng thấy Hạ Tưởng bước vào Hội nghị thường vụ rồi, lý lịch kinh nghiệm ít nhất, cũng là người xếp thứ hạng gần cuối, nhưng lực ảnh hưởng của hắn trong toàn bộ Tỉnh ủy, dường như đã bằng với nhân vật đứng thứ ba Tỉnh ủy.
Xếp gần bằng với Bí thư Tỉnh ủy và Chủ tịch tỉnh.
Hơn nữa còn sẽ trở thành đối tượng cho Bí thư và Chủ tịch tỉnh tranh nhau lôi kéo, bởi vì hắn đứng về phía lập trường của ai, người đó sẽ nắm được uy quyền lớn nhất ở tỉnh Yến.
Quả thật khiến cho người ta khó có thể tin.
Nhưng vấn đề bây giờ không phải tin hay không tin, mà là phải đối mặt với vấn đề. Phạm Duệ Hằng âm thầm cảm thấy may mắn vì lúc đầu khi Ban Tổ chức Trung ương trưng cầu ý kiến, đã nói tốt cho Hạ Tưởng, nếu không, y cho dù thong dong qua được một cửa này, sau khi Hạ Tưởng bước vào Hội nghị thường vụ, y cũng sẽ gặp khó khăn.
Lại nghĩ đến kết cục của Tôn Tập Dân, Phạm Duệ Hằng âm thầm lắc đầu, Tôn Tập Dân vẫn là không quá thành thục về mặt chính trị, cho rằng hậu đài ở Bắc Kinh rất vững mạnh, liền dám ngáng chân Hạ Tưởng? Gã lại không suy nghĩ thật kỹ một chút lịch sử năm đó, Hạ Tưởng và Tống Triêu Độ đã liên kết với nhau thế nào để kéo ngã ngựa một Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Yến lâu năm như Cao Thành Tùng?
Cũng do Tôn Tập Dân không may mắn, còn tốt như vậy, lại bị một con đường cắt luôn cả tiền đồ…Phạm Duệ Hằng âm thầm lắc đầu, y cũng không hề ý thức được rằng y cũng chịu ảnh hưởng từ bên ngoài, nói đường Sơn Thủy thành đường chặt đầu.
Lại nghĩ thêm một lúc nữa, vẫn nhấc điện thoại lên, gọi cho Hạ Tưởng.
…
Phòng làm việc của Chủ tịch tỉnh, Tôn Tập Dân ngồi suy sụp trên ghế, uể oải, sắc mặt xám trắng.
Y cực khổ mấy chục năm, cuối cùng cũng có được ngai vàng là vị trí Chủ tịch tỉnh, rất không dễ dàng. Nếu nói quả thật y đã phạm lỗi lớn để Trung ương truy cứu trách nhiệm lãnh đạo, y cũng sẽ nhận, nhưng lần này lại là tai bay vạ gió, thật sự khiến cho người ta cảm thấy tức giận và bất đắc dĩ.
Y thật sự nếu đi biện giải, nói không chừng cơ hội về sau để bắt đầu lại lần nữa là không có.
Chính trị, từ trước tới nay luôn là kết quả của sự cân bằng và thỏa hiệp, Tôn Tập Dân cũng biết rõ, y đã đắc tội với Ngô Tài Dương, lại vừa lúc trên người có vết nhơ, Ngô Tài Dương nhất định kéo y xuống, để y phải nhường đường cho người khác.
Y rớt đài, Cao Tấn Chu lên đài, Hạ Tưởng lại vào Hội nghị thường vụ, lấy tiền đồ một mình y để đối lấy sự thăng chức của hai người, y nên tự giễu mình rằng quả thật y cũng có tinh thần cống hiến, hay nên bất đắc dĩ mà chấp nhận vị trí của y đã cản đường của hai nhân vật quan trọng, vì vậy, y nhất định phải nhường đường cho người ta?
Lại nghĩ đến trước kia y dày vò Hạ Tưởng để hắn không có cơ hội tiến vào Hội nghị thường vụ Tỉnh ủy, bởi vì danh sách đã đủ, không còn thiếu nữa, nhưng vừa chớp mắt lại phát hiện, quả nhiên bản thân y nhường ghế để vừa hay cho Hạ Tưởng tiến vào, Tôn Tập Dân lắc đầu cười khổ, thế gian còn có sự bất đắc dĩ đáng châm chọc và cay đắng như thế hay sao?
Còn có một chút chua xót thật sự.
Tôn Tập Dân bỗng nhiên nhớ đến một câu đối đã xem được trên một sân khấu kịch nào đó, vế trên là: Có vật chắn trước mắt, xem kịch làm sao biết kịch hay. Vế sau là: Làm người phải biết về sau, lên đài ất có xuống đài.
Lúc đó y còn cảm thấy câu đối có chút tiêu cực, hoặc là nói hơi quá mức trừu tượng, bây giờ đã tự mình trải qua sự lên voi xuống chó rồi, cuối cùng cũng hiểu ra một đạo lý, đôi khi lời nói của người khác nhiều triết lý, cảnh giới của anh không cao, nên không lĩnh hội được. Đời người đều phải trải qua nhiều việc, có gặp gỡ, cũng có những lĩnh hội khác nhau, chỉ có những người trải qua nhiều việc, mới thật sự lĩnh hội được cái gọi là nhân sinh.
Bây giờ Tôn Tập Dân cảm thấy nên sửa vế trên của câu đối thành: Có vật chắn trước mắt, diễn kịch làm sao hay bằng xem kịch---người trong chốn quan trường, ngày nào cũng diễn kịch, nhập vai quá sâu rồi, coi giả là thật, đến lúc phải tháo bỏ phục trang để xuống sân khấu rồi, thì đã không còn phân biệt được sự khác nhau giữa diễn kịch và cuộc sống thật nữa.
Thật sự bi ai!
Y nghĩ ngợi mãi, cũng nhấc điện thoại lên, gọi cho Hạ Tưởng.
Coi như lần từ biệt cuối cùng được rồi, tốt cũng được, mà không tốt cũng được, dù sao y cũng đã một thời gian ở tỉnh Yến, cũng tự nhận mình cũng bỏ tâm huyết cho tỉnh Yến, thành bại để người đến sau nói, y chỉ làm tròn bổn phận của mình là được rồi. Text được lấy tại http://truyenfull.vn
…
Ngay lúc Bí thư Tỉnh ủy và Chủ tịch tỉnh người trước người sau gọi điện thoại cho Hạ Tưởng, hội nghị lần hai của bộ Chính trị được triệu tập, tiến hành nghiên cứu và thảo luận về việc đợt điều chỉnh nhân sự mới của tỉnh Yến, đồng thời lúc đó, Gia Cát Phách Đạo và Lã Chấn Dương phiêu bạt hai ngày ở huyện An, cũng đã đến mục đích.
Hai ngày ở huyện An của Gia Cát Phách Đạo và Lã Chấn Dương, vừa bắt đầu đã không thuận lợi.
Đầu tiên là xe bị hỏng giữa đường, xe cũng không phải xe cũ, mới được hai năm, còn tốt như vậy lại hỏng ngay giữa đường, khiến Gia Cát Phách Đạo vô cùng bực tức.
Lần trước Gia Cát Phách Đạo bị người ta ném xuống trên đường cao tốc, vừa lạnh vừa đói, sau khi về phải bệnh một tuần mới khỏi, khiến hắn bực tức lắm, xem như bước đầu đã lĩnh hội được thủ đoạn mượn đao giết người của Hạ Tưởng, cũng khiến y căm hận Hạ Tưởng hơn.
Lần này tới huyện An để điều tra về Hạ Tưởng năm đó, được y so sánh là "phụng mệnh lúc thời điểm nguy nan", cho rằng lần xuất ngựa naỳh, nhất định phải thuận lợi, nắm được thóp của Hạ Tưởng, bắt được điểm yếu của Hạ Tưởng, sau đó khiến Hạ Tưởng ngã ngựa.
Năm đó Gia Cát Lương dẫn quân ra trận, không thể lập công, bây giờ y đến huyện An, nhất định phải dẹp bằng thiên hạ, phải để Hạ Tưởng tan tành mây khói, giữ vững vị trí cho Chủ tịch tỉnh Tôn, khiến Thị trưởng Chương vui mừng, để Ngưu Lâm Quảng luận công mà thưởng, y liền trở thành người lập công đầu.
Gia Cát Phách Đạo có tính tự phụ trời sinh, lại tự cho rằng mình quá giỏi, lại thích xem tiểu thuyết diễn nghĩa thời cổ, tự cho mình là văn thao võ lược, giỏi nhất không ai bằng, tiếc là sinh không gặp thời, nếu không sinh trong thời loạn, y nhất định sẽ lập công lớn.
Không ngờ vừa bắt đầu đã bất lợi, khiến y buồn bực vô cùng, chẳng lã do y họ Gia Cát? Gia Cát Lượng chính là "ra quân chưa thắng đã chết trước", y thật không thể giẫm lên vết xe đổ, y phải vượt qua bi kịch của Gia Cát Lượng.
Không dễ dàng gì mới chờ được một thợ sữa chữa, sửa xe xong tiếp tục lên đường nhanh chóng đến huyện An, lúc đến được huyện An, đã chậm hơn thời gian dự định là nửa ngày. Gia Cát Phách Đạo và Lã Chấn Dương lập tức bắt tay vào việc tìm chứng cứ, thật cũng được, giả cũng được, có thể dùng được là được.
Sau đó lại nhận được điện thoại của Ngưu Lâm Quảng, nói thời gian gấp rút, tin tức bước đầu cho thấy, ngai vàng Chủ tịch tỉnh của Tôn Tập Dân không giữ nổi, nhưng chỉ cần có thể tìm được chứng cứ bất lợi cho Hạ Tưởng, thì có thể khiến cho Hạ Tưởng không thuận lợi tiến vào Hội nghị thường vụ được.
Gia Cát Phách Đạo và Lã Chấn Dương vừa nghe nói có cơ hội có thể ngăn được sự thăng tiến của Hạ Tưởng, lập tức nhiệt huyết sôi trào, quyết định cho dù phải lật tung cả huyện An lên, cũng phải gây khó dễ cho Hạ Tưởng.
Quan Thần
Ngô Tài Dương vẫn giống như lần trước, kiên quyết yêu cầu bãi nhiệm Tôn Tập Dân, còn lấy "Quy định về truy cứu trách nhiệm hành chính về sự cố an toàn lớn của Quốc vụ viện" ra để đáp lời những người phản đối.
Chủ tịch Quốc hội vẫn giữ ý kiến phản đối như trước, Thủ tướng cũng phản đối, nhưng thái độ không đến mức kiên quyết như Chủ tịch Quốc hội.
Nhưng khiến không ai ngờ được chính là, Hội nghị này, tán thành việc bãi nhiệm Ủy viên bộ Chính trị Tôn Tập Dân, ngay lần phát biểu đầu tiên đã vượt quá một nửa, hơn nữa lại có xu hướng tăng thêm, khiến cho những người phản đối cũng cảm thấy áp lực.
Chủ tịch Quốc hội và Thủ tướng liếc nhìn nhau, trong lòng thầm lo lắng có lẽ không qua được cửa ải này.
Sự ngạc nhiên lớn hơn nữa còn nằm phía sau, Quân Phương vốn dĩ lập trường trung lập và có khuynh hướng nghiêng về phía Tôn Tập Dân, đột nhiên lại kiên quyết ủng hộ việc truy cứu trách nhiệm đối với Tôn Tập Dân.
Nằm ngoài dự đoán của mọi người, Quan Viễn Khúc không tỏ thái độ gì, đồng nghĩa với việc bỏ phiếu trắng.
Cuối cùng Tổng Bí thư nói:
-Sự cố ở huyện An, ảnh hưởng rất lớn, tình tiết vô cùng nghiêm trọng, Trung ương nhất định phải đưa ra quyết định, phải có tác dụng cảnh cáo đối với người dân cả nước. Nhưng nếu trực tiếp bãi nhiệm Tôn Tập Dân cũng quá không công bằng, ý kiến của tôi là, tự nhận lỗi từ chức, không biết các đồng chí còn có ý kiến bổ sung gì nữa không?
Hội nghị cuối cùng thông qua quyết định, để Tôn Tập tự nhận lỗi từ chức.
Sau đó, về vấn đề chọn người kế nhiệm cho Tôn Tập Dân, cùng với việc bước điều chỉnh tiếp theo trong bộ máy Tỉnh ủy tỉnh Yến, sau khi nghỉ ngơi, buổi chiều cuộc họp lại được tiến hành.
Đại cục của tỉnh Yến sẽ được xác định, những hệ lụy dây chuyền do sự cố an toàn nghiêm trọng của huyện An, đáp án sắp được làm rõ hoàn toàn.
Tinh thần của Hội nghị thứ nhất của Bộ Chính trị, ngay lập tức được truyền đến tỉnh Yến, nhưng chỉ hạn chế với hai người Phạm Duệ Hằng và Tôn Tập Dân biết mà thôi.
Phạm Duệ Hằng trầm tư rất lâu, nhìn cái điện thoại, mấy lần cầm lên rồi nhưng lại bỏ xuống, từ trước đến nay chưa bao giờ do dự nhiều như hôm nay. Y dù sao cũng đã ở vị trí cao trong tỉnh này khá lâu, đáng lẽ tâm tính đã sớm rất kiên định rồi, nhưng sau khi phân tích động thái phía Bắc Kinh và sự điều chỉnh nhân sự trong tương lai của tỉnh Yến, y lại không nhịn được muốn gọi điện thoại cho Hạ Tưởng.
Với quan hệ giữa y và Hạ Tưởng, chủ động gọi một cuộc điện thoại cũng không được coi là mất uy tín, nhưng trong lòng vẫn mơ hồ có một suy nghĩ không an tâm về việc phải thể hiện thiện ý với Hạ Tưởng. Đường đường là một Bí thư Tỉnh ủy lại phải đi thể hiện thiện ý với một Bí thư Thành ủy? Cho dù Hạ Tưởng sắp tiến lên đến cấp Phó tỉnh, thì khoảng cách giữa hắn và y cũng còn khá xa.
Thông thường, mười mấy Ủy viên thường vụ của một tỉnh, cuối cùng cũng chỉ có mấy người được thăng tiến lên đến Chủ tịch tỉnh, rồi từ Chủ tịch tỉnh mà bước lên Bí thư Tỉnh ủy, con số lại càng ít hơn nữa. Hạ Tưởng cho dù là cán bộ cấp Phó tỉnh trẻ tuổi nhất, sau này hắn có thuận lợi mà thăng tiến lên cấp Tỉnh hay không, còn rất khó nói.
Chuyện trong chốn quan trường, không ai dám tính toán quá lâu dài.
Nhưng không biết vì sao, Phạm Duệ Hằng lại muốn chủ động gọi điện thoại cho Hạ Tưởng để thể hiện thiện ý, cho dù chỉ là ám chỉ một chút về tinh thần của Hội nghị bộ Chính trị, cũng có thể thể hiện thành ý lôi kéo…Đúng vậy, quả thật là lôi kéo.
Hạ Tưởng tiến vào Hội nghị thường vụ, chắc chắn sẽ mang lại một lực tấn công lớn đối với vận mệnh chính trị của đại cục tỉnh Yến.
Nếu nói trước khi Hạ Tưởng bước lên cấp Phó tỉnh, sức ảnh hưởng của hắn nhất định phải mượn trợ lực ở hậu đài mới có thể triển khai, vậy thì một khi hắn bước vào Hội nghị thường vụ, dựa vào mối quan hệ lâu năm giữa hắn và Cao Tấn Chu, với Lý Ngôn Hoằng cũng là những người bạn có cùng lập trường, lại cũng có mối quan hệ khá thân thiết với Vương Bằng Phi, lại có quan hệ thân thiết nhiều năm với Hồ Tăng Chu, thậm chí cũng có tiếng nói chung với Vu Phồn Nhiên, đúng rồi, còn có một Tiếu Viễn Tâm vừa mới đến tỉnh Yến cũng nhanh chóng tiếp cận với Hạ Tưởng…
Không tính toán thì không biết, vừa mới tính toán liền nhảy dựng lên, thực sự đã làm kinh hãi một Bí thư Tỉnh ủy như Phạm Duệ Hằng.
Hạ Tưởng chỉ cần tiến nhập Hội nghị thường vụ, lại thêm Cao Tấn Chu có thể thuận lợi đảm nhiệm chức vụ Chủ tịch tỉnh, lại thêm chỉ cần Hạ Tưởng ủng hộ Cao Tấn Chu, như vậy Cao Tấn Chu liền đủ lực để khống chế lại y, sức mạnh thực lực, còn mạnh gấp mười lần so với Tôn Tập Dân.
Phạm Duệ Hằng không suy nghĩ còn được, vừa nghĩ lại không khỏi giật mình kinh hãi.
Đừng thấy Hạ Tưởng bước vào Hội nghị thường vụ rồi, lý lịch kinh nghiệm ít nhất, cũng là người xếp thứ hạng gần cuối, nhưng lực ảnh hưởng của hắn trong toàn bộ Tỉnh ủy, dường như đã bằng với nhân vật đứng thứ ba Tỉnh ủy.
Xếp gần bằng với Bí thư Tỉnh ủy và Chủ tịch tỉnh.
Hơn nữa còn sẽ trở thành đối tượng cho Bí thư và Chủ tịch tỉnh tranh nhau lôi kéo, bởi vì hắn đứng về phía lập trường của ai, người đó sẽ nắm được uy quyền lớn nhất ở tỉnh Yến.
Quả thật khiến cho người ta khó có thể tin.
Nhưng vấn đề bây giờ không phải tin hay không tin, mà là phải đối mặt với vấn đề. Phạm Duệ Hằng âm thầm cảm thấy may mắn vì lúc đầu khi Ban Tổ chức Trung ương trưng cầu ý kiến, đã nói tốt cho Hạ Tưởng, nếu không, y cho dù thong dong qua được một cửa này, sau khi Hạ Tưởng bước vào Hội nghị thường vụ, y cũng sẽ gặp khó khăn.
Lại nghĩ đến kết cục của Tôn Tập Dân, Phạm Duệ Hằng âm thầm lắc đầu, Tôn Tập Dân vẫn là không quá thành thục về mặt chính trị, cho rằng hậu đài ở Bắc Kinh rất vững mạnh, liền dám ngáng chân Hạ Tưởng? Gã lại không suy nghĩ thật kỹ một chút lịch sử năm đó, Hạ Tưởng và Tống Triêu Độ đã liên kết với nhau thế nào để kéo ngã ngựa một Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Yến lâu năm như Cao Thành Tùng?
Cũng do Tôn Tập Dân không may mắn, còn tốt như vậy, lại bị một con đường cắt luôn cả tiền đồ…Phạm Duệ Hằng âm thầm lắc đầu, y cũng không hề ý thức được rằng y cũng chịu ảnh hưởng từ bên ngoài, nói đường Sơn Thủy thành đường chặt đầu.
Lại nghĩ thêm một lúc nữa, vẫn nhấc điện thoại lên, gọi cho Hạ Tưởng.
…
Phòng làm việc của Chủ tịch tỉnh, Tôn Tập Dân ngồi suy sụp trên ghế, uể oải, sắc mặt xám trắng.
Y cực khổ mấy chục năm, cuối cùng cũng có được ngai vàng là vị trí Chủ tịch tỉnh, rất không dễ dàng. Nếu nói quả thật y đã phạm lỗi lớn để Trung ương truy cứu trách nhiệm lãnh đạo, y cũng sẽ nhận, nhưng lần này lại là tai bay vạ gió, thật sự khiến cho người ta cảm thấy tức giận và bất đắc dĩ.
Y thật sự nếu đi biện giải, nói không chừng cơ hội về sau để bắt đầu lại lần nữa là không có.
Chính trị, từ trước tới nay luôn là kết quả của sự cân bằng và thỏa hiệp, Tôn Tập Dân cũng biết rõ, y đã đắc tội với Ngô Tài Dương, lại vừa lúc trên người có vết nhơ, Ngô Tài Dương nhất định kéo y xuống, để y phải nhường đường cho người khác.
Y rớt đài, Cao Tấn Chu lên đài, Hạ Tưởng lại vào Hội nghị thường vụ, lấy tiền đồ một mình y để đối lấy sự thăng chức của hai người, y nên tự giễu mình rằng quả thật y cũng có tinh thần cống hiến, hay nên bất đắc dĩ mà chấp nhận vị trí của y đã cản đường của hai nhân vật quan trọng, vì vậy, y nhất định phải nhường đường cho người ta?
Lại nghĩ đến trước kia y dày vò Hạ Tưởng để hắn không có cơ hội tiến vào Hội nghị thường vụ Tỉnh ủy, bởi vì danh sách đã đủ, không còn thiếu nữa, nhưng vừa chớp mắt lại phát hiện, quả nhiên bản thân y nhường ghế để vừa hay cho Hạ Tưởng tiến vào, Tôn Tập Dân lắc đầu cười khổ, thế gian còn có sự bất đắc dĩ đáng châm chọc và cay đắng như thế hay sao?
Còn có một chút chua xót thật sự.
Tôn Tập Dân bỗng nhiên nhớ đến một câu đối đã xem được trên một sân khấu kịch nào đó, vế trên là: Có vật chắn trước mắt, xem kịch làm sao biết kịch hay. Vế sau là: Làm người phải biết về sau, lên đài ất có xuống đài.
Lúc đó y còn cảm thấy câu đối có chút tiêu cực, hoặc là nói hơi quá mức trừu tượng, bây giờ đã tự mình trải qua sự lên voi xuống chó rồi, cuối cùng cũng hiểu ra một đạo lý, đôi khi lời nói của người khác nhiều triết lý, cảnh giới của anh không cao, nên không lĩnh hội được. Đời người đều phải trải qua nhiều việc, có gặp gỡ, cũng có những lĩnh hội khác nhau, chỉ có những người trải qua nhiều việc, mới thật sự lĩnh hội được cái gọi là nhân sinh.
Bây giờ Tôn Tập Dân cảm thấy nên sửa vế trên của câu đối thành: Có vật chắn trước mắt, diễn kịch làm sao hay bằng xem kịch---người trong chốn quan trường, ngày nào cũng diễn kịch, nhập vai quá sâu rồi, coi giả là thật, đến lúc phải tháo bỏ phục trang để xuống sân khấu rồi, thì đã không còn phân biệt được sự khác nhau giữa diễn kịch và cuộc sống thật nữa.
Thật sự bi ai!
Y nghĩ ngợi mãi, cũng nhấc điện thoại lên, gọi cho Hạ Tưởng.
Coi như lần từ biệt cuối cùng được rồi, tốt cũng được, mà không tốt cũng được, dù sao y cũng đã một thời gian ở tỉnh Yến, cũng tự nhận mình cũng bỏ tâm huyết cho tỉnh Yến, thành bại để người đến sau nói, y chỉ làm tròn bổn phận của mình là được rồi. Text được lấy tại http://truyenfull.vn
…
Ngay lúc Bí thư Tỉnh ủy và Chủ tịch tỉnh người trước người sau gọi điện thoại cho Hạ Tưởng, hội nghị lần hai của bộ Chính trị được triệu tập, tiến hành nghiên cứu và thảo luận về việc đợt điều chỉnh nhân sự mới của tỉnh Yến, đồng thời lúc đó, Gia Cát Phách Đạo và Lã Chấn Dương phiêu bạt hai ngày ở huyện An, cũng đã đến mục đích.
Hai ngày ở huyện An của Gia Cát Phách Đạo và Lã Chấn Dương, vừa bắt đầu đã không thuận lợi.
Đầu tiên là xe bị hỏng giữa đường, xe cũng không phải xe cũ, mới được hai năm, còn tốt như vậy lại hỏng ngay giữa đường, khiến Gia Cát Phách Đạo vô cùng bực tức.
Lần trước Gia Cát Phách Đạo bị người ta ném xuống trên đường cao tốc, vừa lạnh vừa đói, sau khi về phải bệnh một tuần mới khỏi, khiến hắn bực tức lắm, xem như bước đầu đã lĩnh hội được thủ đoạn mượn đao giết người của Hạ Tưởng, cũng khiến y căm hận Hạ Tưởng hơn.
Lần này tới huyện An để điều tra về Hạ Tưởng năm đó, được y so sánh là "phụng mệnh lúc thời điểm nguy nan", cho rằng lần xuất ngựa naỳh, nhất định phải thuận lợi, nắm được thóp của Hạ Tưởng, bắt được điểm yếu của Hạ Tưởng, sau đó khiến Hạ Tưởng ngã ngựa.
Năm đó Gia Cát Lương dẫn quân ra trận, không thể lập công, bây giờ y đến huyện An, nhất định phải dẹp bằng thiên hạ, phải để Hạ Tưởng tan tành mây khói, giữ vững vị trí cho Chủ tịch tỉnh Tôn, khiến Thị trưởng Chương vui mừng, để Ngưu Lâm Quảng luận công mà thưởng, y liền trở thành người lập công đầu.
Gia Cát Phách Đạo có tính tự phụ trời sinh, lại tự cho rằng mình quá giỏi, lại thích xem tiểu thuyết diễn nghĩa thời cổ, tự cho mình là văn thao võ lược, giỏi nhất không ai bằng, tiếc là sinh không gặp thời, nếu không sinh trong thời loạn, y nhất định sẽ lập công lớn.
Không ngờ vừa bắt đầu đã bất lợi, khiến y buồn bực vô cùng, chẳng lã do y họ Gia Cát? Gia Cát Lượng chính là "ra quân chưa thắng đã chết trước", y thật không thể giẫm lên vết xe đổ, y phải vượt qua bi kịch của Gia Cát Lượng.
Không dễ dàng gì mới chờ được một thợ sữa chữa, sửa xe xong tiếp tục lên đường nhanh chóng đến huyện An, lúc đến được huyện An, đã chậm hơn thời gian dự định là nửa ngày. Gia Cát Phách Đạo và Lã Chấn Dương lập tức bắt tay vào việc tìm chứng cứ, thật cũng được, giả cũng được, có thể dùng được là được.
Sau đó lại nhận được điện thoại của Ngưu Lâm Quảng, nói thời gian gấp rút, tin tức bước đầu cho thấy, ngai vàng Chủ tịch tỉnh của Tôn Tập Dân không giữ nổi, nhưng chỉ cần có thể tìm được chứng cứ bất lợi cho Hạ Tưởng, thì có thể khiến cho Hạ Tưởng không thuận lợi tiến vào Hội nghị thường vụ được.
Gia Cát Phách Đạo và Lã Chấn Dương vừa nghe nói có cơ hội có thể ngăn được sự thăng tiến của Hạ Tưởng, lập tức nhiệt huyết sôi trào, quyết định cho dù phải lật tung cả huyện An lên, cũng phải gây khó dễ cho Hạ Tưởng.
Quan Thần
Đánh giá:
Truyện Quan Thần
Story
Chương 1199: Núi cao nước rộng, cẩn thận tiểu nhân
10.0/10 từ 34 lượt.