Quan Thần
Chương 1168: Lòng dạ hẹp hòi, oan gia ngõ hẹp
Trần Khiết Văn Tết này có rất nhiều việc, vì thế nên không quay về Bắc Kinh.
Sau khi điều từ Thiên Trạch về Đan Thành, bà có chút gì đó không phục. Lúc đó vốn là muốn đến Bắc Kinh đảm nhiệm một Phó trưởng ban nhưng lại không thành công. Cuối cùng chỉ có hai lựa chọn, thứ nhất là đảm nhiệm Bí thư Thành ủy Đan Thành một thời gian rồi đợi cơ hội. Thứ hai là đến Hội đồng nhân dân tỉnh đảm nhiệm chức Phó chủ nhiệm, lùi về tuyến hai.
Trần Khiết Văn đã suy nghĩ mãi và cuối cùng vẫn cảm thấy mình còn có cơ hội. Bà vẫn còn trẻ trong chốn quan trường. Đến tuổi 59 cũng vẫn cho rằng mình vẫn có thể phát huy và tỏa sáng, cúc cung tận tụy, sống chết ở cái vị trí của mình, cho rằng mình còn có thể đánh cuộc một phen, thế nên liền chấp nhận sự thật đến Đan Thành nhậm chức Bí thư Thành ủy
Trên thực tế, Trần Khiết Văn còn cảm thấy rất uất ức. Dù sao thì số năm bà ở cấp giám đốc Sở cũng không phải là ngắn.
Vốn là sau khi bà ta đi còn tưởng Hạ Tưởng sẽ có thể thuận lợi tiếp nhận chức vụ Bí thư, không ngờ lại là một người chưa từng biết đến như Lưu Hội Nhân lại lên đảm nhiệm chức vụ Bí thư Thành ủy Thiên Trạch. Nhưng điều này lại khiến bà vui mừng vô cùng, vui mừng trong nửa năm dài. Cứ nghĩ đến Hạ Tưởng bị một người chẳng có kinh nghiệm năng lực nào như thế đè lên đầu là bà liền cảm thấy trong lòng vô cùng vui sướng.
Hạ Tưởng cũng có ngày hôm nay sao? Mỗi lần gặp chuyện không vui mà nghĩ đến Lưu Hội Nhân là tâm trạng bà liền thoải mái hơn rất nhiều.
Ai ngờ chưa đến một năm thì Hạ Tưởng đã nhanh chóng thay đổi, không ngờ thành công thoát khỏi Thiên Trạch lại trở thành Bí thư Thành ủy Tần Đường khiến cho Trần Khiết Văn như sét đánh bên tai, thiếu chút nữa là tức đến ngất xỉu, thầm chửi lãnh đạo tỉnh có mắt không tròng. Làm sao lại để cho Hạ Tưởng đi đảm nhiệm nhân vật số một của thành phố kinh tế mạnh số một của tỉnh Yến cơ chứ?
Hạ Tưởng có năng lực gì, tư cách gì cơ chứ?
Trần Khiết Văn không phục thì không phục. Nhưng sau đó phân tích tỉ mỉ toàn bộ sự việc mới bừng tỉnh ngộ, mới biết được hoá ra trí tuệ chính trị của bà so với của Tống Triêu Độ thì đúng là kém xa vạn dặm. Lúc điều bà ta đi ra khỏi Thiên Trạch thì người ta đã nghĩ xong đến ba nước cờ rồi, còn bà ta thì mới chỉ nhìn ra một bước mà thôi.
Không thể so sánh được. Thực sự không thể. Tống Triêu Độ tâm cơ quá sâu. Hạ Tưởng lại là kẻ tinh quái. Hai người bọn họ liên kết thì chẳng có dấu vết gì lộ ra, người bình thường đều không ứng phó nổi.
May mắn thay, Tống Triêu Độ rời khỏi tỉnh Yến, ông ta dù là Bí thư Tỉnh ủy, cũng chẳng quản nổi bà. Hạ Tưởng ngày lành cũng coi như chấm dứt. Tần Đường so với Thiên Trạch còn phức tạp hơn nhiều. Một Chương Quốc Vĩ một Ngưu Lâm Quảng cũng đủ khiến hắn đau đầu.
Tốt nhất là khiến cho hắn thất bại ở đó đi, để cho hắn đảm nhiệm chức Bí thư Thành ủy tầm thường vô vị đó, nhận sự phê bình kém trong kiểm tra đánh giá thì muốn thăng lên một cấp nữa, thì khó lại càng khó.
Hơn nữa Trần Khiết Văn lại phân tích thế cục ở Tỉnh. Cảm giác mạng lưới mối quan hệ của Hạ Tưởng ở Tỉnh ủy rất lớn. Đầu tiên là mối quan hệ giữa Phạm Duệ Hằng và Hạ Tưởng, không gần không xa. Sau đó là ý thù địch của Đàm Quốc Thụy với Hạ Tưởng cũng rất lớn. Lại còn có Tôn Tập Dân rất có hứng thú với Hạ Tưởng. Nhưng sau khi Hạ Tưởng không có chỗ dựa, Chủ tịch tỉnh Tôn lại thay sách lược lôi kéo, chuẩn bị ra tay chèn ép.
Hơn nữa năm sau Mai Thái Bình điều đi. Ở tỉnh Hạ Tưởng lại mất đi một trụ cột lớn. Về sau thì hắn còn có thể dựa vào cái gì để đứng vững ở tỉnh Yến đây? Là Bí thư Thành ủy Tần Đường thì có thể thế nào? Không có sự ủng hộ của Tỉnh ủy thì không thể mở ra được cục diện gì ở Tần Đường cả. Nếu nhiệm kỳ Bí thư thất bại thì sẽ lưu lại một vết ố trên lý lịch.
Trần Khiết Văn liền có thái độ vui mừng khi người khác gặp họa, ngồi chờ Hạ Tưởng thất bại ở Tần Đường.
Thành phố Đan Thành kết cấu kinh tế khá là hoàn chỉnh. Dưới sự thống trị của Bí thư Vương Tiếu Mẫn, về cơ bản hết thảy đều đi vào quỹ đạo. Sau khi Trần Khiết Văn nhậm chức, chỉ cần kéo dài những chính sách có liên quan là xong. Bà cũng thức thời, không tiến hành cái gọi là chính sách mới khi vừa mới lên. Bởi vì bà ta biết rõ rằng về phương diện kinh tế, bà ta không có cách nhìn nhận gì.
Nếu như Đan Thành ở trong tay bà mà kinh tế thụt lùi, tăng trưởng tuột dốc, Tỉnh sẽ không phê bình bà ta. Bà ta sẽ không còn mặt mũi nào mà đưa ra cái việc tiến lên nữa. Do đó, điều bà ta cần chỉ là gìn giữ là được rồi. Hơn nữa bà ta có ý chỉ ở Đan Thành hai năm là đi nên cũng không thực sự muốn hết mình ở đây.
Thời gian không còn nhiều nữa. Bà cũng lớn tuổi rồi. Ở Đan Thành nếu làm được hết nhiệm kỳ, nói không chừng thật sự không còn cơ hội thăng tiến đến cấp phó tỉnh.
Năm mới năm nay vốn định sớm quay về Bắc Kinh, hoạt động thêm một chút, đi thắp hương, thăm hỏi. Không ngờ một khu vực khai thác mỏ phía dưới xảy ra tai nạn an toàn. Bà đành phải tự mình ngồi đó chỉ huy, liên tiếp hai ba ngày mới coi như xử lý xong.
Trong lòng liền một bụng tức. Thế là cái ngày tết âm lịch đã bị lấy đi như thế. Bà ta không thẹn quá hóa giận mới là lạ. Bởi vậy khi bà phong trần mệt mỏi từ khu vực khai thác mỏ quay về nội thành, sắc trời đã chạng vạng. Bà vừa mệt vừa đói, dựa vào ghế ngủ một giấc.
Vừa mơ mơ hồ hồ vừa nghĩ nên xử lý những người có trách nhiệm liên quan thế nào thì bỗng nhiên chợt nghe thấy một tiếng phanh gấp vang lên. Bà bất ngờ không kịp đề phòng, người bị hất mạnh về phía trước. Đầu liền va vào ghế ngồi trước.
Trần Khiết Văn lập tức tức giận trong lòng, cả giận nói:
-Anh Khu, lái xe kiểu gì đấy?
Lái xe Khu Dương Tu, cái tên rất gần với kẻ xấu Âu Dương Tu nhưng anh ta chẳng những không xấu, không hận thù mà còn thành thực chăm chỉ. Bị Trần Khiết Văn phê bình, anh ta sợ tới mức nói lắp:
-Bí, bí thư Trần. Đừng trách tôi. Phía trước có xe cảnh sát dừng đột ngột. Tôi suýt nữa là tông vào đuôi xe.
Trần Khiết Văn thích ra dáng. Mỗi lần ra ngoài đều muốn cảnh sát mở đường.
Bà ta giận dữ:
-Ai dám chặn đường đấy. Mau tránh ra, không sẽ chậm trễ đại sự.
Ở địa bàn Đan Thành còn có người dám chắn đường của bà. Thật là phản mất rồi.
Trần Khiết Văn giận dữ. Thư ký Lý Địch Kiên nhanh chóng xuống xe xử lý. Bí thư Trần gần đây tính khí quái dị, chẳng còn cách nào khác. Những người phụ nữ thời kỳ mãn kinh thì đều có chút thần kinh không bình thường.
Lý Địch Kiên mắt nhỏ, mũi nhỏ, khuôn mặt nhỏ. Vừa nhìn thì thấy hơi buồn cười. Nhìn kỹ thì sẽ thấy anh ta có diện mạo rất có đặc sắc, sẽ khiến người ta nhớ đến một câu nói "đại trung tự ngụy và đại gian tự trung" (như gian mà trung, như trung mà ngụy, thực hư lẫn lộn). Ý nói là Lý Địch kiên là điển hình của kiểu người hai mặt.
Lý Địch Kiên vừa xuống xe mới phát hiện ra hiện trường đã loạn rồi. Có một chiếc xe đang đâm vào chiếc xe cảnh sát mở đường phía trước, khiến chiếc xe cảnh sát bị đâm co rúm. Xe của đối phương lại không có vấn đề gì lắm.
Cảnh sát từ trên xe xuống, hùng hổ muốn nói lý với đối phương. Vì là xe mở đường cho Bí thư Thành ủy nên đương nhiên là đúng lý hợp tình, lại là ở địa bàn Đan Thành, chẳng phải muốn bắt nạt ai là có thể bắt nạt đâu?
Kỳ thật cũng không thể trách đối phương. Đúng vào lúc chập tối, ánh mắt con người dễ nhầm lẫn. Hơn nữa lại là ngã tư, xe cảnh sát vượt đèn đỏ mà xe đối phương đang rẽ trái đúng luật. Kết quả là tốc độ xe cảnh sát quá nhanh nên đụng phải.
Hai gã cảnh sát bước qua. Người ở trên chiếc xe đối phương đi xuống. Rõ ràng là người lái xe, thần sắc không tốt:
- Các anh khẩn trương tránh xe ra. Đừng có chặn đường. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Cảnh sát vừa nghe liền phát hỏa. Được thôi. Đụng phải xe cảnh sát mở đường cho Bí thư Thành ủy mà còn dám đùa giỡn. Có biết Đan Thành này là ai quản lý hay không? Là Bí thư Trần Khiết Văn.
Cảnh sát liền vô cùng bực tức nói:
-Biết xe sau là ai không? Là xe của Bí thư Trần, Bí thư Thành ủy Đan Thành. Các anh thật to gan, biển xe của tỉnh Tây mà dám chặn đường xe của Bí thư Thành ủy, dám đụng xe cảnh sát. Được thôi, các anh chẳng phải có chuyện gấp hay sao? Hôm nay đừng có mong mà đi được. Cục công an thành phố Đan Thành hoan nghênh các anh.
Nói xong liền hô lên:
Hạ Tưởng một hàng tổng cộng bốn chiếc xe. Phía trước một chiếc mở đường. Phía sau một chiếc có Tiêu Ngũ và các nhân viên. Hai xe cuối cùng là hắn và nhà Tào Thù Lê và bố vợ, mẹ vợ và hai vợ chồng Tào Thù Quân.
Thấy xảy ra chuyện, Hạ Tưởng xuống xe đi đến phía trước gặp anh cảnh sát mà trong lòng thấy không vui. Bình thường thì thôi, hắn không muốn chấp với bọn họ. Nhưng hôm nay là Tết nhất không muốn gây chuyện không vui. Nên hắn trực tiếp nói ra tên của Thị trưởng Đan Thành:
- Tôi là bạn của Thị trưởng Trương Liêm của các anh. Nếu như cần thiết thì để Thị trưởng Trương của các anh lại đây giải quyết.
Cảnh sát trừng mắt nhìn Hạ Tưởng:
-Anh là ai cơ chứ? Cứ đứng đó nói hay lắm ấy. Thị trưởng Trương là người mà anh có thể tùy tiện chỉ huy được hay sao? Hơn nữa Thị trưởng Trương cũng về quê ăn Tết rồi, không có trong thành phố. Anh có quen cũng vô ích thôi.
Bên trong lời nói thể hiện ra sự không tôn trọng lắm đối với Thị trưởng Trương.
Hạ Tưởng nghĩ cũng đúng. Trương Liêm năm sau là nghỉ hưu rồi, cũng không có ảnh hưởng gì đối với thành phố Đan Thành nữa.
Lại nghĩ, không phải oan gia không chạm trán, Bí thư Thành ủy là Trần Khiết Văn, dường như xe phía sau còn là xe số 1.
- Bí thư Trần cũng ở đây?
Hạ Tưởng liền nói tiếp:
-Vậy mời Bí thư Trần xuống xe, trò chuyện.
Với cấp bậc của hắn thì về nhà thăm viếng, cho dù không làm kinh động chính phủ địa phương, thì thông thường mà nói, sau khi Bí thư và Thị trưởng biết, nếu hơi có chút giao tình hoặc biết làm người làm việc, đều sẽ lộ mặt. Dù thế nào thì Hạ Tưởng cũng là Bí thư Thành ủy Tần Đường. Nhưng thành phố lớn và thành phố cấp địa thì vẫn có sự khác biệt lớn.
Cho nên hắn không chủ động đi qua đó mà để Trần Khiết Văn chủ động lại đây cũng phù hợp với lễ nghi.
Hơn nữa có Tào Vĩnh Quốc ở trên xe. Với thân phận là quan lớn cấp Bộ trưởng của Tào Vĩnh Quốc thì Trần Khiết Văn phải xuống xe nghênh đón. Cho dù là Tào Vĩnh Quốc không phải là Chủ tịch tỉnh Yến thì Chủ tịch tỉnh vẫn là Chủ tịch tỉnh. Cho dù là gặp Tôn Tập Dân thì theo lễ tiết ông ta cũng phải xuống xe đón chào.
Huống hồ chi Trần Khiết Văn!
Vừa lúc Lý Địch Kiên đi tới, vừa nghe khẩu khí của Hạ Tưởng không đúng lắm, rất lên mặt. Ông ta bị Trần Khiết Văn huấn luyện quen rồi, cũng quen huấn luyện người khác, đi đến liền nói:
-Anh có tư cách gì mà mời Bí thư Trần đến? Dù cho là anh bước sang đó thì Bí thư Trần cũng sẽ chỉ dùng một mắt để nhìn anh mà thôi.
Xe mở đường là người của Tào Vĩnh Quốc. Tuy rằng Hạ Tưởng là con rể của Tào Vĩnh Quốc nhưng bọn họ chỉ nghe mệnh lệnh của một mình Tào Vĩnh Quốc. Còn việc Hạ Tưởng bị người khác chỉ trích thì không đáng để ý tới.
Tiêu Ngũ xuống xe đi sang, vừa bắt đầu thì liền nổi giận:
-Anh là cái thứ gì mà dám vô lý như thế với Bí thư Hạ. Mau tránh ra đi không thì về sau sẽ phải gánh hậu quả đấy.
Cảnh sát có chỗ dựa là thư ký Lý. Đang muốn biểu hiện trước mặt Bí thư Trần, như thế dễ thăng quan tiến chức hơn, nên bèn giơ ra cái còng tay muốn bắt lái xe của Tiêu Ngũ và Tào Vĩnh Quốc, và cả Hạ Tưởng nữa.
Tào Vĩnh Quốc rốt cục tức giận, ở bên trong xe hừ lạnh một tiếng:
-Càn quấy!
Tào Vĩnh Quốc vừa dứt lời. Trên xe mở đường lập tức có bốn người bước xuống. Động tác chỉnh tề, bốn người đi về phía trước. Hai người đối phó một. Bắt hai tên cảnh sát lại. Hơn nữa còn trói tay về phía sau lưng, trực tiếp đeo còng tay vào.
Lý Địch kiên mắt choáng váng:
-Các anh, các anh là ai?
Anh ta không nhìn ra điểm gì đó không đúng. Bởi vì đối phương rất lạnh lùng. Vừa mới nhìn là biết người đã từng được huấn luyện chuyên nghiệp.
Đùa sao? Tào Vĩnh Quốc là cấp Bộ trưởng, là Chủ tịch tỉnh, phải có cảnh vệ. Lái xe và cảnh vệ đều là quân nhân được huấn luyện đặc biệt.
Trần Khiết Văn ở trong xe ngồi không yên. Vừa nãy ở xa không nhìn rõ cái gì. Đến khi nhìn thấy Hạ Tưởng đứng trong đám đó, lại nhìn thấy mấy tên cảnh vệ chuyên nghiệp thì lập tức giật mình. Qủa là oan gia ngõ hẹp!
Trần Khiết Văn còn không xuống xe, bà biết rằng không thể trốn được. Bà ta có thể không nhìn Hạ Tưởng, bởi vì bà và Hạ Tưởng cùng cấp. Xuống xe là lễ tiết nhưng cũng không cần thiết. Nhưng không thể không thấy sự tồn tại của Tào Vĩnh Quốc được. Tào Vĩnh Quốc tuy rằng không phải là Chủ tịch tỉnh Yến. Nhưng ông ta đường đường là một cán bộ cấp Bộ trưởng.
Cho dù là lấy thân phận cá nhân đến thành phố Đan Thành. Bà ta không biết còn hay nhưng đã biết rồi thì phải ra mặt nghênh đón. Đây là lễ tiết cơ bản và sự tu dưỡng thường ngày của chốn quan trường. Nếu như ngay cả việc này mà còn không làm được thì rất dễ bị miệng lưỡi thế gian phê phán.
Chủ tịch tỉnh chính là Chủ tịch tỉnh, bởi vì là Chủ tịch tỉnh Tây, không phải Chủ tịch tỉnh Yến, ông ta không phải là cán bộ Bộ trưởng cấp nhà nước. Cán bộ cấp Bộ trưởng không ít. Nhưng Chủ tịch của một tỉnh thực sự nắm chính quyền, cả nước này được mấy người?
Trần Khiết Văn trong lòng buồn bực. Làm sao mà lại đụng phải xe của Tào Vĩnh Quốc cơ chứ? Vẫn là không phải oan gia không chạm trán. Lại còn có cả Hạ Tưởng nữa chứ!
Bà cũng không cần chờ thư ký mở cửa mà tự mình mở cửa xe, vội vàng đi xuống. Cũng không cần giữ gìn hình tượng nữa. Bà ta bước nhanh đi tới trước mặt Hạ Tưởng, bồi thêm lên mặt một nụ cười rồi đưa tay ra:
-Bí thư Hạ đến Đan Thành, sao không thông báo trước một tiếng? Có phải là sợ Bí thư Thành ủy tôi đây chiêu đãi anh không được tốt?
Bí thư Hạ? Những cảnh sát ở bên và Lý Địch Kiên đều mở to hai mắt nhìn. Không phải đấy chứ? Người thanh niên này còn nhỏ tuổi hơn họ. Làm sao mà anh ta lại là Bí thư được cơ chứ? Nhìn vẻ mặt của Bí thư Trần thì chắc chắn không phải là Bí thư huyện ủy hoặc quận ủy. Bởi vì thái độ của bà ta là rất bình đẳng.
Chẳng lẽ là?
Cảnh sát không phản ứng gì được. Lý Địch Kiên lập tức nhớ ra điều gì. Thị trưởng Hạ cùng làm việc trong bộ máy của Bí thư Trần khi còn ở Thiên Trạch, chính là vị Thị trưởng vô cùng trẻ tuổi. Nghe nói hắn đến Tần Đường đảm nhiệm Bí thư Thành ủy? Đúng rồi, nhất định đúng rồi.
Lý Địch Kiên đúng là thư ký, giác ngộ chính trị tốt hơn nhiều so với hai gã cảnh sát phụ trách gõ chiêng dẹp đường này, lại trong nháy mắt nghĩ đến bố vợ của Hạ Tưởng là Tào Vĩnh Quốc, Chủ tịch tỉnh Tây, mà cái tình thế trước mắt này, đúng là cán bộ cấp Tỉnh mới có tư cách trang bị cảnh vệ.
Nguy rồi, gây ra phiền toái rồi. Lý Địch Kiên con mắt nhỏ chớp chớp, co rụt cổ, bước chân về phía sau, tránh ở phía sau cảnh sát, không dám ló mặt ra.
Kỹ xảo nhỏ của anh ta sao tránh được ánh mắt của Hạ Tưởng. Hạ Tưởng cười thầm. Hắn không tính toán chấp nhặt với Lý Kiên Địch làm gì, cũng không muốn tạo thế gì với Trần Khiết Văn. Năm mới có ai muốn không vui đâu?
Hạ Tưởng liền bắt tay Trần Khiết Văn:
-Bí thư Trần, bây giờ chị là quan phụ mẫu của tôi đó nha. Tôi đến Đan Thành, còn phải xin ý kiến báo cáo chị nhiều đấy. Chính là vì sắp Tết rồi, tưởng rằng chị cũng về nhà rồi.
Hạ Tưởng lời nói rất bình thường, nói rất hiền hòa, cũng không có nói đến tôn xưng chức vụ. Trần Khiết Văn cũng biết Hạ Tưởng rốt cuộc là Bí thư Thành ủy, nhưng trong lòng vẫn là hơi không thoải mái. Ôi, ngày xưa là cái người ở dưới quyền mình thế mà bây giờ lại trên cả mình.
Trần Khiết Văn miễn cưỡng cười cười:
-Khu vực khai thác mỏ xảy ra sự cố an toàn. Bận đến tối mắt tối mũi. Vừa mới về đến thành phố thì lại tình cờ gặp anh. Thật là ngại quá lại đâm phải xe của anh. Tôi sẽ bảo người phụ trách đi sửa,
Bà ta nhìn sau xe, thấy Tào Vĩnh Quốc không xuống xe liền biết ông ta tức giận rồi, không muốn gặp bà ta. Nếu như bình thường thì bà ta cũng sẽ bỏ qua không hỏi, nhưng hôm nay vốn khí không thuận, lại đụng xe, lại là năm mới nên tâm trạng càng cảm thấy khó chịu.
Tào Vĩnh Quốc tuy rằng là Chủ tịch tỉnh nhưng đi tới Đan Thành, địa bàn của bà mà vẫn làm lớn ra oai như thế, bà cảm thấy trong lòng rất không thoải mái.
-Ngồi trong xe là Chủ tịch tỉnh Tào?
Nhẫn nhịn một chút. Trần Khiết Văn vẫn là phải hỏi ra câu đó.
Hạ Tưởng cũng biết bố vợ chắc chắn không vui. Không xuống xe chính là không nể mặt Trần Khiết Văn. Trần Khiết Văn là lão làng trên chốn quan trường rồi. Có một số lời không nên hỏi. Nhưng bà ta hỏi rồi, Hạ Tưởng cũng không đáp lại ngay chính diện:
- Người một nhà về quê ăn Tết, đều là chuyện riêng tư cả, không quấy rầy Bí thư Trần nữa. Xe cũng không phải sửa đâu. Chuyện nhỏ mà, không cần phải thế đâu.
Ý ẩn trong lời chính là muốn nhường đường, đừng chắn lối.
Trần Khiết Văn trong lòng không giận không được. Hạ Tưởng tuy rằng thái độ bình thản, nhưng đã ngang hàng với bà ta rồi. Hơn nữa trên xe còn có một vị quan to cấp quan trọng, lại trực tiếp đẩy bà một Bí thư Thành ủy sang một bên mà cũng không xuống xe. Thực sự là khiến cho bà ta cảm thấy sa sút.
Cũng không làm thế nào được. Bà ta không thể cứ mời Chủ tịch tỉnh xuống xe được. Hơn nữa thực sự xảy ra xung đột với đoàn xe của Chủ tịch tỉnh, chủ tịch Tào xuống xe, bà ta ngoại trừ việc cúi đầu khom lưng nói xin lỗi ra thì còn có thể làm thế nào được nữa? Thôi vậy. Quan lớn một cấp ép chết người, huống hồ là hai cấp? Dù sao đi nữa thì Hạ Tưởng cũng phải khách khí vài câu với bà ta. Bởi vì, em trai Hạ An của Hạ Tưởng vẫn nằm trong tay của bà ta.
Lại khách khí vài câu, hàng xe của Trần Khiết Văn nhường đường sang một bên. Bà ta đứng ở một bên, nhìn đoàn xe của Tào Vĩnh Quốc rời đi từ đầu đến cuối. Tào Vĩnh Quốc không xuống xe, lớp sương bám dày cửa sổ, cũng không nhìn được vẻ mặt của Tào Vĩnh Quốc ở bên trong.
Nhưng Trần Khiết Văn vẫn là vẻ mặt cung kính tươi cười đứng ở một bên. Giữ sự kiềm chế và kiên nhẫn, cũng là đủ.
Sau khi đoàn xe của Tào Vĩnh Quốc biến mất, sắc mặt Trần Khiết Văn lập tức lạnh lùng. Sau khi lên xe liền nói với Lý Địch Kiên một câu:
-Hai cảnh sát kia, khai trừ công chức. Ngoài ra đem tài liệu của Hạ An tới đây. Phải chi tiết xác thực đấy.
Lý Địch Kiên khúm núm, không nói gì.
Trần Khiết Văn ngồi xe quay trở về Thành ủy. Vừa mới dừng xe thì nhìn thấy xe của Trương Liêm vội vã đi ra khỏi tòa nhà Thành ủy. Trong lòng bà ta liền suy nghĩ, Trương Liêm không phải về nhà đón năm mới, sao mà quay lại nhanh thế được? Trương Liêm là người tỉnh Dự. Nhà ở chỗ giáp giữa tỉnh Dự và tỉnh Yến, cách Đan Thành khoảng hơn bốn km thôi.
Quan Thần
Sau khi điều từ Thiên Trạch về Đan Thành, bà có chút gì đó không phục. Lúc đó vốn là muốn đến Bắc Kinh đảm nhiệm một Phó trưởng ban nhưng lại không thành công. Cuối cùng chỉ có hai lựa chọn, thứ nhất là đảm nhiệm Bí thư Thành ủy Đan Thành một thời gian rồi đợi cơ hội. Thứ hai là đến Hội đồng nhân dân tỉnh đảm nhiệm chức Phó chủ nhiệm, lùi về tuyến hai.
Trần Khiết Văn đã suy nghĩ mãi và cuối cùng vẫn cảm thấy mình còn có cơ hội. Bà vẫn còn trẻ trong chốn quan trường. Đến tuổi 59 cũng vẫn cho rằng mình vẫn có thể phát huy và tỏa sáng, cúc cung tận tụy, sống chết ở cái vị trí của mình, cho rằng mình còn có thể đánh cuộc một phen, thế nên liền chấp nhận sự thật đến Đan Thành nhậm chức Bí thư Thành ủy
Trên thực tế, Trần Khiết Văn còn cảm thấy rất uất ức. Dù sao thì số năm bà ở cấp giám đốc Sở cũng không phải là ngắn.
Vốn là sau khi bà ta đi còn tưởng Hạ Tưởng sẽ có thể thuận lợi tiếp nhận chức vụ Bí thư, không ngờ lại là một người chưa từng biết đến như Lưu Hội Nhân lại lên đảm nhiệm chức vụ Bí thư Thành ủy Thiên Trạch. Nhưng điều này lại khiến bà vui mừng vô cùng, vui mừng trong nửa năm dài. Cứ nghĩ đến Hạ Tưởng bị một người chẳng có kinh nghiệm năng lực nào như thế đè lên đầu là bà liền cảm thấy trong lòng vô cùng vui sướng.
Hạ Tưởng cũng có ngày hôm nay sao? Mỗi lần gặp chuyện không vui mà nghĩ đến Lưu Hội Nhân là tâm trạng bà liền thoải mái hơn rất nhiều.
Ai ngờ chưa đến một năm thì Hạ Tưởng đã nhanh chóng thay đổi, không ngờ thành công thoát khỏi Thiên Trạch lại trở thành Bí thư Thành ủy Tần Đường khiến cho Trần Khiết Văn như sét đánh bên tai, thiếu chút nữa là tức đến ngất xỉu, thầm chửi lãnh đạo tỉnh có mắt không tròng. Làm sao lại để cho Hạ Tưởng đi đảm nhiệm nhân vật số một của thành phố kinh tế mạnh số một của tỉnh Yến cơ chứ?
Hạ Tưởng có năng lực gì, tư cách gì cơ chứ?
Trần Khiết Văn không phục thì không phục. Nhưng sau đó phân tích tỉ mỉ toàn bộ sự việc mới bừng tỉnh ngộ, mới biết được hoá ra trí tuệ chính trị của bà so với của Tống Triêu Độ thì đúng là kém xa vạn dặm. Lúc điều bà ta đi ra khỏi Thiên Trạch thì người ta đã nghĩ xong đến ba nước cờ rồi, còn bà ta thì mới chỉ nhìn ra một bước mà thôi.
Không thể so sánh được. Thực sự không thể. Tống Triêu Độ tâm cơ quá sâu. Hạ Tưởng lại là kẻ tinh quái. Hai người bọn họ liên kết thì chẳng có dấu vết gì lộ ra, người bình thường đều không ứng phó nổi.
May mắn thay, Tống Triêu Độ rời khỏi tỉnh Yến, ông ta dù là Bí thư Tỉnh ủy, cũng chẳng quản nổi bà. Hạ Tưởng ngày lành cũng coi như chấm dứt. Tần Đường so với Thiên Trạch còn phức tạp hơn nhiều. Một Chương Quốc Vĩ một Ngưu Lâm Quảng cũng đủ khiến hắn đau đầu.
Tốt nhất là khiến cho hắn thất bại ở đó đi, để cho hắn đảm nhiệm chức Bí thư Thành ủy tầm thường vô vị đó, nhận sự phê bình kém trong kiểm tra đánh giá thì muốn thăng lên một cấp nữa, thì khó lại càng khó.
Hơn nữa Trần Khiết Văn lại phân tích thế cục ở Tỉnh. Cảm giác mạng lưới mối quan hệ của Hạ Tưởng ở Tỉnh ủy rất lớn. Đầu tiên là mối quan hệ giữa Phạm Duệ Hằng và Hạ Tưởng, không gần không xa. Sau đó là ý thù địch của Đàm Quốc Thụy với Hạ Tưởng cũng rất lớn. Lại còn có Tôn Tập Dân rất có hứng thú với Hạ Tưởng. Nhưng sau khi Hạ Tưởng không có chỗ dựa, Chủ tịch tỉnh Tôn lại thay sách lược lôi kéo, chuẩn bị ra tay chèn ép.
Hơn nữa năm sau Mai Thái Bình điều đi. Ở tỉnh Hạ Tưởng lại mất đi một trụ cột lớn. Về sau thì hắn còn có thể dựa vào cái gì để đứng vững ở tỉnh Yến đây? Là Bí thư Thành ủy Tần Đường thì có thể thế nào? Không có sự ủng hộ của Tỉnh ủy thì không thể mở ra được cục diện gì ở Tần Đường cả. Nếu nhiệm kỳ Bí thư thất bại thì sẽ lưu lại một vết ố trên lý lịch.
Trần Khiết Văn liền có thái độ vui mừng khi người khác gặp họa, ngồi chờ Hạ Tưởng thất bại ở Tần Đường.
Thành phố Đan Thành kết cấu kinh tế khá là hoàn chỉnh. Dưới sự thống trị của Bí thư Vương Tiếu Mẫn, về cơ bản hết thảy đều đi vào quỹ đạo. Sau khi Trần Khiết Văn nhậm chức, chỉ cần kéo dài những chính sách có liên quan là xong. Bà cũng thức thời, không tiến hành cái gọi là chính sách mới khi vừa mới lên. Bởi vì bà ta biết rõ rằng về phương diện kinh tế, bà ta không có cách nhìn nhận gì.
Nếu như Đan Thành ở trong tay bà mà kinh tế thụt lùi, tăng trưởng tuột dốc, Tỉnh sẽ không phê bình bà ta. Bà ta sẽ không còn mặt mũi nào mà đưa ra cái việc tiến lên nữa. Do đó, điều bà ta cần chỉ là gìn giữ là được rồi. Hơn nữa bà ta có ý chỉ ở Đan Thành hai năm là đi nên cũng không thực sự muốn hết mình ở đây.
Thời gian không còn nhiều nữa. Bà cũng lớn tuổi rồi. Ở Đan Thành nếu làm được hết nhiệm kỳ, nói không chừng thật sự không còn cơ hội thăng tiến đến cấp phó tỉnh.
Năm mới năm nay vốn định sớm quay về Bắc Kinh, hoạt động thêm một chút, đi thắp hương, thăm hỏi. Không ngờ một khu vực khai thác mỏ phía dưới xảy ra tai nạn an toàn. Bà đành phải tự mình ngồi đó chỉ huy, liên tiếp hai ba ngày mới coi như xử lý xong.
Trong lòng liền một bụng tức. Thế là cái ngày tết âm lịch đã bị lấy đi như thế. Bà ta không thẹn quá hóa giận mới là lạ. Bởi vậy khi bà phong trần mệt mỏi từ khu vực khai thác mỏ quay về nội thành, sắc trời đã chạng vạng. Bà vừa mệt vừa đói, dựa vào ghế ngủ một giấc.
Vừa mơ mơ hồ hồ vừa nghĩ nên xử lý những người có trách nhiệm liên quan thế nào thì bỗng nhiên chợt nghe thấy một tiếng phanh gấp vang lên. Bà bất ngờ không kịp đề phòng, người bị hất mạnh về phía trước. Đầu liền va vào ghế ngồi trước.
Trần Khiết Văn lập tức tức giận trong lòng, cả giận nói:
-Anh Khu, lái xe kiểu gì đấy?
Lái xe Khu Dương Tu, cái tên rất gần với kẻ xấu Âu Dương Tu nhưng anh ta chẳng những không xấu, không hận thù mà còn thành thực chăm chỉ. Bị Trần Khiết Văn phê bình, anh ta sợ tới mức nói lắp:
-Bí, bí thư Trần. Đừng trách tôi. Phía trước có xe cảnh sát dừng đột ngột. Tôi suýt nữa là tông vào đuôi xe.
Trần Khiết Văn thích ra dáng. Mỗi lần ra ngoài đều muốn cảnh sát mở đường.
Bà ta giận dữ:
-Ai dám chặn đường đấy. Mau tránh ra, không sẽ chậm trễ đại sự.
Ở địa bàn Đan Thành còn có người dám chắn đường của bà. Thật là phản mất rồi.
Trần Khiết Văn giận dữ. Thư ký Lý Địch Kiên nhanh chóng xuống xe xử lý. Bí thư Trần gần đây tính khí quái dị, chẳng còn cách nào khác. Những người phụ nữ thời kỳ mãn kinh thì đều có chút thần kinh không bình thường.
Lý Địch Kiên mắt nhỏ, mũi nhỏ, khuôn mặt nhỏ. Vừa nhìn thì thấy hơi buồn cười. Nhìn kỹ thì sẽ thấy anh ta có diện mạo rất có đặc sắc, sẽ khiến người ta nhớ đến một câu nói "đại trung tự ngụy và đại gian tự trung" (như gian mà trung, như trung mà ngụy, thực hư lẫn lộn). Ý nói là Lý Địch kiên là điển hình của kiểu người hai mặt.
Lý Địch Kiên vừa xuống xe mới phát hiện ra hiện trường đã loạn rồi. Có một chiếc xe đang đâm vào chiếc xe cảnh sát mở đường phía trước, khiến chiếc xe cảnh sát bị đâm co rúm. Xe của đối phương lại không có vấn đề gì lắm.
Cảnh sát từ trên xe xuống, hùng hổ muốn nói lý với đối phương. Vì là xe mở đường cho Bí thư Thành ủy nên đương nhiên là đúng lý hợp tình, lại là ở địa bàn Đan Thành, chẳng phải muốn bắt nạt ai là có thể bắt nạt đâu?
Kỳ thật cũng không thể trách đối phương. Đúng vào lúc chập tối, ánh mắt con người dễ nhầm lẫn. Hơn nữa lại là ngã tư, xe cảnh sát vượt đèn đỏ mà xe đối phương đang rẽ trái đúng luật. Kết quả là tốc độ xe cảnh sát quá nhanh nên đụng phải.
Hai gã cảnh sát bước qua. Người ở trên chiếc xe đối phương đi xuống. Rõ ràng là người lái xe, thần sắc không tốt:
- Các anh khẩn trương tránh xe ra. Đừng có chặn đường. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Cảnh sát vừa nghe liền phát hỏa. Được thôi. Đụng phải xe cảnh sát mở đường cho Bí thư Thành ủy mà còn dám đùa giỡn. Có biết Đan Thành này là ai quản lý hay không? Là Bí thư Trần Khiết Văn.
Cảnh sát liền vô cùng bực tức nói:
-Biết xe sau là ai không? Là xe của Bí thư Trần, Bí thư Thành ủy Đan Thành. Các anh thật to gan, biển xe của tỉnh Tây mà dám chặn đường xe của Bí thư Thành ủy, dám đụng xe cảnh sát. Được thôi, các anh chẳng phải có chuyện gấp hay sao? Hôm nay đừng có mong mà đi được. Cục công an thành phố Đan Thành hoan nghênh các anh.
Nói xong liền hô lên:
Hạ Tưởng một hàng tổng cộng bốn chiếc xe. Phía trước một chiếc mở đường. Phía sau một chiếc có Tiêu Ngũ và các nhân viên. Hai xe cuối cùng là hắn và nhà Tào Thù Lê và bố vợ, mẹ vợ và hai vợ chồng Tào Thù Quân.
Thấy xảy ra chuyện, Hạ Tưởng xuống xe đi đến phía trước gặp anh cảnh sát mà trong lòng thấy không vui. Bình thường thì thôi, hắn không muốn chấp với bọn họ. Nhưng hôm nay là Tết nhất không muốn gây chuyện không vui. Nên hắn trực tiếp nói ra tên của Thị trưởng Đan Thành:
- Tôi là bạn của Thị trưởng Trương Liêm của các anh. Nếu như cần thiết thì để Thị trưởng Trương của các anh lại đây giải quyết.
Cảnh sát trừng mắt nhìn Hạ Tưởng:
-Anh là ai cơ chứ? Cứ đứng đó nói hay lắm ấy. Thị trưởng Trương là người mà anh có thể tùy tiện chỉ huy được hay sao? Hơn nữa Thị trưởng Trương cũng về quê ăn Tết rồi, không có trong thành phố. Anh có quen cũng vô ích thôi.
Bên trong lời nói thể hiện ra sự không tôn trọng lắm đối với Thị trưởng Trương.
Hạ Tưởng nghĩ cũng đúng. Trương Liêm năm sau là nghỉ hưu rồi, cũng không có ảnh hưởng gì đối với thành phố Đan Thành nữa.
Lại nghĩ, không phải oan gia không chạm trán, Bí thư Thành ủy là Trần Khiết Văn, dường như xe phía sau còn là xe số 1.
- Bí thư Trần cũng ở đây?
Hạ Tưởng liền nói tiếp:
-Vậy mời Bí thư Trần xuống xe, trò chuyện.
Với cấp bậc của hắn thì về nhà thăm viếng, cho dù không làm kinh động chính phủ địa phương, thì thông thường mà nói, sau khi Bí thư và Thị trưởng biết, nếu hơi có chút giao tình hoặc biết làm người làm việc, đều sẽ lộ mặt. Dù thế nào thì Hạ Tưởng cũng là Bí thư Thành ủy Tần Đường. Nhưng thành phố lớn và thành phố cấp địa thì vẫn có sự khác biệt lớn.
Cho nên hắn không chủ động đi qua đó mà để Trần Khiết Văn chủ động lại đây cũng phù hợp với lễ nghi.
Hơn nữa có Tào Vĩnh Quốc ở trên xe. Với thân phận là quan lớn cấp Bộ trưởng của Tào Vĩnh Quốc thì Trần Khiết Văn phải xuống xe nghênh đón. Cho dù là Tào Vĩnh Quốc không phải là Chủ tịch tỉnh Yến thì Chủ tịch tỉnh vẫn là Chủ tịch tỉnh. Cho dù là gặp Tôn Tập Dân thì theo lễ tiết ông ta cũng phải xuống xe đón chào.
Huống hồ chi Trần Khiết Văn!
Vừa lúc Lý Địch Kiên đi tới, vừa nghe khẩu khí của Hạ Tưởng không đúng lắm, rất lên mặt. Ông ta bị Trần Khiết Văn huấn luyện quen rồi, cũng quen huấn luyện người khác, đi đến liền nói:
-Anh có tư cách gì mà mời Bí thư Trần đến? Dù cho là anh bước sang đó thì Bí thư Trần cũng sẽ chỉ dùng một mắt để nhìn anh mà thôi.
Xe mở đường là người của Tào Vĩnh Quốc. Tuy rằng Hạ Tưởng là con rể của Tào Vĩnh Quốc nhưng bọn họ chỉ nghe mệnh lệnh của một mình Tào Vĩnh Quốc. Còn việc Hạ Tưởng bị người khác chỉ trích thì không đáng để ý tới.
Tiêu Ngũ xuống xe đi sang, vừa bắt đầu thì liền nổi giận:
-Anh là cái thứ gì mà dám vô lý như thế với Bí thư Hạ. Mau tránh ra đi không thì về sau sẽ phải gánh hậu quả đấy.
Cảnh sát có chỗ dựa là thư ký Lý. Đang muốn biểu hiện trước mặt Bí thư Trần, như thế dễ thăng quan tiến chức hơn, nên bèn giơ ra cái còng tay muốn bắt lái xe của Tiêu Ngũ và Tào Vĩnh Quốc, và cả Hạ Tưởng nữa.
Tào Vĩnh Quốc rốt cục tức giận, ở bên trong xe hừ lạnh một tiếng:
-Càn quấy!
Tào Vĩnh Quốc vừa dứt lời. Trên xe mở đường lập tức có bốn người bước xuống. Động tác chỉnh tề, bốn người đi về phía trước. Hai người đối phó một. Bắt hai tên cảnh sát lại. Hơn nữa còn trói tay về phía sau lưng, trực tiếp đeo còng tay vào.
Lý Địch kiên mắt choáng váng:
-Các anh, các anh là ai?
Anh ta không nhìn ra điểm gì đó không đúng. Bởi vì đối phương rất lạnh lùng. Vừa mới nhìn là biết người đã từng được huấn luyện chuyên nghiệp.
Đùa sao? Tào Vĩnh Quốc là cấp Bộ trưởng, là Chủ tịch tỉnh, phải có cảnh vệ. Lái xe và cảnh vệ đều là quân nhân được huấn luyện đặc biệt.
Trần Khiết Văn ở trong xe ngồi không yên. Vừa nãy ở xa không nhìn rõ cái gì. Đến khi nhìn thấy Hạ Tưởng đứng trong đám đó, lại nhìn thấy mấy tên cảnh vệ chuyên nghiệp thì lập tức giật mình. Qủa là oan gia ngõ hẹp!
Trần Khiết Văn còn không xuống xe, bà biết rằng không thể trốn được. Bà ta có thể không nhìn Hạ Tưởng, bởi vì bà và Hạ Tưởng cùng cấp. Xuống xe là lễ tiết nhưng cũng không cần thiết. Nhưng không thể không thấy sự tồn tại của Tào Vĩnh Quốc được. Tào Vĩnh Quốc tuy rằng không phải là Chủ tịch tỉnh Yến. Nhưng ông ta đường đường là một cán bộ cấp Bộ trưởng.
Cho dù là lấy thân phận cá nhân đến thành phố Đan Thành. Bà ta không biết còn hay nhưng đã biết rồi thì phải ra mặt nghênh đón. Đây là lễ tiết cơ bản và sự tu dưỡng thường ngày của chốn quan trường. Nếu như ngay cả việc này mà còn không làm được thì rất dễ bị miệng lưỡi thế gian phê phán.
Chủ tịch tỉnh chính là Chủ tịch tỉnh, bởi vì là Chủ tịch tỉnh Tây, không phải Chủ tịch tỉnh Yến, ông ta không phải là cán bộ Bộ trưởng cấp nhà nước. Cán bộ cấp Bộ trưởng không ít. Nhưng Chủ tịch của một tỉnh thực sự nắm chính quyền, cả nước này được mấy người?
Trần Khiết Văn trong lòng buồn bực. Làm sao mà lại đụng phải xe của Tào Vĩnh Quốc cơ chứ? Vẫn là không phải oan gia không chạm trán. Lại còn có cả Hạ Tưởng nữa chứ!
Bà cũng không cần chờ thư ký mở cửa mà tự mình mở cửa xe, vội vàng đi xuống. Cũng không cần giữ gìn hình tượng nữa. Bà ta bước nhanh đi tới trước mặt Hạ Tưởng, bồi thêm lên mặt một nụ cười rồi đưa tay ra:
-Bí thư Hạ đến Đan Thành, sao không thông báo trước một tiếng? Có phải là sợ Bí thư Thành ủy tôi đây chiêu đãi anh không được tốt?
Bí thư Hạ? Những cảnh sát ở bên và Lý Địch Kiên đều mở to hai mắt nhìn. Không phải đấy chứ? Người thanh niên này còn nhỏ tuổi hơn họ. Làm sao mà anh ta lại là Bí thư được cơ chứ? Nhìn vẻ mặt của Bí thư Trần thì chắc chắn không phải là Bí thư huyện ủy hoặc quận ủy. Bởi vì thái độ của bà ta là rất bình đẳng.
Chẳng lẽ là?
Cảnh sát không phản ứng gì được. Lý Địch Kiên lập tức nhớ ra điều gì. Thị trưởng Hạ cùng làm việc trong bộ máy của Bí thư Trần khi còn ở Thiên Trạch, chính là vị Thị trưởng vô cùng trẻ tuổi. Nghe nói hắn đến Tần Đường đảm nhiệm Bí thư Thành ủy? Đúng rồi, nhất định đúng rồi.
Lý Địch Kiên đúng là thư ký, giác ngộ chính trị tốt hơn nhiều so với hai gã cảnh sát phụ trách gõ chiêng dẹp đường này, lại trong nháy mắt nghĩ đến bố vợ của Hạ Tưởng là Tào Vĩnh Quốc, Chủ tịch tỉnh Tây, mà cái tình thế trước mắt này, đúng là cán bộ cấp Tỉnh mới có tư cách trang bị cảnh vệ.
Nguy rồi, gây ra phiền toái rồi. Lý Địch Kiên con mắt nhỏ chớp chớp, co rụt cổ, bước chân về phía sau, tránh ở phía sau cảnh sát, không dám ló mặt ra.
Kỹ xảo nhỏ của anh ta sao tránh được ánh mắt của Hạ Tưởng. Hạ Tưởng cười thầm. Hắn không tính toán chấp nhặt với Lý Kiên Địch làm gì, cũng không muốn tạo thế gì với Trần Khiết Văn. Năm mới có ai muốn không vui đâu?
Hạ Tưởng liền bắt tay Trần Khiết Văn:
-Bí thư Trần, bây giờ chị là quan phụ mẫu của tôi đó nha. Tôi đến Đan Thành, còn phải xin ý kiến báo cáo chị nhiều đấy. Chính là vì sắp Tết rồi, tưởng rằng chị cũng về nhà rồi.
Hạ Tưởng lời nói rất bình thường, nói rất hiền hòa, cũng không có nói đến tôn xưng chức vụ. Trần Khiết Văn cũng biết Hạ Tưởng rốt cuộc là Bí thư Thành ủy, nhưng trong lòng vẫn là hơi không thoải mái. Ôi, ngày xưa là cái người ở dưới quyền mình thế mà bây giờ lại trên cả mình.
Trần Khiết Văn miễn cưỡng cười cười:
-Khu vực khai thác mỏ xảy ra sự cố an toàn. Bận đến tối mắt tối mũi. Vừa mới về đến thành phố thì lại tình cờ gặp anh. Thật là ngại quá lại đâm phải xe của anh. Tôi sẽ bảo người phụ trách đi sửa,
Bà ta nhìn sau xe, thấy Tào Vĩnh Quốc không xuống xe liền biết ông ta tức giận rồi, không muốn gặp bà ta. Nếu như bình thường thì bà ta cũng sẽ bỏ qua không hỏi, nhưng hôm nay vốn khí không thuận, lại đụng xe, lại là năm mới nên tâm trạng càng cảm thấy khó chịu.
Tào Vĩnh Quốc tuy rằng là Chủ tịch tỉnh nhưng đi tới Đan Thành, địa bàn của bà mà vẫn làm lớn ra oai như thế, bà cảm thấy trong lòng rất không thoải mái.
-Ngồi trong xe là Chủ tịch tỉnh Tào?
Nhẫn nhịn một chút. Trần Khiết Văn vẫn là phải hỏi ra câu đó.
Hạ Tưởng cũng biết bố vợ chắc chắn không vui. Không xuống xe chính là không nể mặt Trần Khiết Văn. Trần Khiết Văn là lão làng trên chốn quan trường rồi. Có một số lời không nên hỏi. Nhưng bà ta hỏi rồi, Hạ Tưởng cũng không đáp lại ngay chính diện:
- Người một nhà về quê ăn Tết, đều là chuyện riêng tư cả, không quấy rầy Bí thư Trần nữa. Xe cũng không phải sửa đâu. Chuyện nhỏ mà, không cần phải thế đâu.
Ý ẩn trong lời chính là muốn nhường đường, đừng chắn lối.
Trần Khiết Văn trong lòng không giận không được. Hạ Tưởng tuy rằng thái độ bình thản, nhưng đã ngang hàng với bà ta rồi. Hơn nữa trên xe còn có một vị quan to cấp quan trọng, lại trực tiếp đẩy bà một Bí thư Thành ủy sang một bên mà cũng không xuống xe. Thực sự là khiến cho bà ta cảm thấy sa sút.
Cũng không làm thế nào được. Bà ta không thể cứ mời Chủ tịch tỉnh xuống xe được. Hơn nữa thực sự xảy ra xung đột với đoàn xe của Chủ tịch tỉnh, chủ tịch Tào xuống xe, bà ta ngoại trừ việc cúi đầu khom lưng nói xin lỗi ra thì còn có thể làm thế nào được nữa? Thôi vậy. Quan lớn một cấp ép chết người, huống hồ là hai cấp? Dù sao đi nữa thì Hạ Tưởng cũng phải khách khí vài câu với bà ta. Bởi vì, em trai Hạ An của Hạ Tưởng vẫn nằm trong tay của bà ta.
Lại khách khí vài câu, hàng xe của Trần Khiết Văn nhường đường sang một bên. Bà ta đứng ở một bên, nhìn đoàn xe của Tào Vĩnh Quốc rời đi từ đầu đến cuối. Tào Vĩnh Quốc không xuống xe, lớp sương bám dày cửa sổ, cũng không nhìn được vẻ mặt của Tào Vĩnh Quốc ở bên trong.
Nhưng Trần Khiết Văn vẫn là vẻ mặt cung kính tươi cười đứng ở một bên. Giữ sự kiềm chế và kiên nhẫn, cũng là đủ.
Sau khi đoàn xe của Tào Vĩnh Quốc biến mất, sắc mặt Trần Khiết Văn lập tức lạnh lùng. Sau khi lên xe liền nói với Lý Địch Kiên một câu:
-Hai cảnh sát kia, khai trừ công chức. Ngoài ra đem tài liệu của Hạ An tới đây. Phải chi tiết xác thực đấy.
Lý Địch Kiên khúm núm, không nói gì.
Trần Khiết Văn ngồi xe quay trở về Thành ủy. Vừa mới dừng xe thì nhìn thấy xe của Trương Liêm vội vã đi ra khỏi tòa nhà Thành ủy. Trong lòng bà ta liền suy nghĩ, Trương Liêm không phải về nhà đón năm mới, sao mà quay lại nhanh thế được? Trương Liêm là người tỉnh Dự. Nhà ở chỗ giáp giữa tỉnh Dự và tỉnh Yến, cách Đan Thành khoảng hơn bốn km thôi.
Quan Thần
Đánh giá:
Truyện Quan Thần
Story
Chương 1168: Lòng dạ hẹp hòi, oan gia ngõ hẹp
10.0/10 từ 34 lượt.