Quan Thần
Chương 1053: Chôn xuống mấy quả mìn
Hạ Tưởng không nói gì. Thật đúng là đã bị cô ấy nói trúng rồi. Hắn đành phải giả bộ ngớ ngẩn để lừa phỉnh:
-Đâu mà. Anh đang suy nghĩ cách giải quyết vấn đề của Bành Vân Phong. Vấn đề của Từ Tử Kỳ còn dễ giải quyết, còn vấn đề của Bành Vân Phong thì phiền toái đây.
-Cũng không phiền. Tôi có một cách. Anh có muốn nghe không?
Phó Tiên Tiên nét mặt đầy ẩn ý, nơi khóe miệng là nụ cười ranh mãnh.
- Em thì có thể có cách gì chứ? Đừng gây rối.
Lời tuy là nói như vậy nhưng cũng không thể không thừa nhận Phó Tiên Tiên sắc sảo thông minh. Hạ Tưởng cười ha hả.
- Nói chuyện chính trước đã, em đến tìm anh có chuyện lớn gì sao?
Tính cách của Phó Tiên Tiên là nếu như không cho cô ấy nói thì cô ấy càng muốn nói, liền trực tiếp nói ra suy nghĩ trong lòng. Chưa hết, vẻ mặt cô còn ranh ma nhìn Hạ Tưởng:
- Thế nào, em cũng có mặt nham hiểm đấy chứ, đúng không?
Hạ Tưởng làm bộ vò đầu:
- Cái này, cái này rất là không tốt. Nếu chủ nhiệm Phó phát hiện ra thì ông ấy sẽ tức giận.
-Ai quan tâm làm gì. Em chỉ hỏi anh cách của em có được hay không?
- Nhưng thật ra cũng có chỗ dùng được...
-Ý của anh là khả thi đúng không? Được rồi. Anh không cần quan tâm nữa. Chuyện từ nay trở đi em sẽ lo. Từ xưa đến giờ em vẫn chưa giúp anh làm được một chuyện gì. Chuyện này thì em chắc chắn sẽ giúp.
Phó Tiên Tiên nghiêm túc nói xong, lại ha hả mỉm cười.
-Nếu em giúp anh chuyện này thì anh cũng đáp ứng em một chuyện được không?
Cũng là Phó Tiên Tiên thẳng thắn. Còn chưa giúp được người khác làm xong chuyện mà đã đưa ra điều kiện rồi. Hạ Tưởng thật chẳng có cách nào với cô ấy liền gật đầu:
-Được, đồng ý với em.
Phó Tiên Tiên vui vẻ mỉm cười, đưa tay ra: Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
-Ngoắc tay đi
Hạ Tưởng liền ngoắc tay với Phó Tiên Tiên. Ngón tay cô trắng nón thanh mảnh thật vô cùng đẹp.
-Được rồi, em sẽ nói nguyên nhân vì sao hôm nay mời Thị trưởng Hạ đến.
Phó Tiên Tiên vẻ mặt thần bí, bỗng nhiên lại nhẹ giọng xuống.
Xung quanh mấy trăm mét của cái sân hóng mát đều không có người, căn bản là chẳng có ai nghe lén, cô chính là cố làm ra vẻ huyền bí, nhẹ giọng nói:
- Trần Mạt Trần Lỵ muốn về nước nên nhờ em hỏi anh. Anh có giúp các cô ấy được không?
Hoa Nhài Vàng, Bạc? Hạ Tưởng trong đầu hiện ta dung nhan xinh đẹp của hai chị em. Nhớ lại vẻ đẹp ướt át của Hoa Nhài Vàng và sự lạnh băng của Hoa Nhài Bạc khiến lòng hắn hoảng hốt:
- Sao lại phải quay về?
- Không phải là họ sống ở nước ngoài không quen mà là nghe nói Trần A bị bệnh. Họ muốn quay về thăm cha. Họ rất đáng thương. Thực sự rất muốn sớm quay về chỉ là sợ anh không đồng ý.
Trong lúc nói chuyện, Phó Tiên Tiên ánh mắt oán hận nhìn Hạ Tưởng. Ánh mắt rất phức tạp, bao hàm vô số thông tin. Chỉ e là có sự thông cảm và thương hại, còn có cả sự đố kỵ và bất đắc dĩ.
Hoa Nhài Vàng, Bạc muốn về nước, Hạ Tưởng chẳng có lý do nào để ngăn cản. Hiện tại chuyện Nga Ni Trần cơ bản là đã qua rồi. Hoa Nhài Vàng, Bạc cũng đã bị khá nhiều người lãng quên rồi.
-Anh làm sao mà lại không đồng ý cho họ về nước chứ? Muốn về thì cứ về đi. Anh còn hoan nghênh ấy chứ.
-Em chỉ biết là anh rất mong muốn các cô ấy trở về, trái ôm phải ấp, kim ốc tàng kiều (nhà vàng giấu người đẹp), đúng không?
Phó Tiên Tiên lại thay đổi sắc mặt, hùng hổ chỉ trích Hạ Tưởng:
- Đồ đàn ông không có lương tâm. Anh chính là người đàn ông xấu nhất thế gian này. Lòng tham vô đáy, đứng núi này trông núi nọ, đầu trâu mặt ngựa…
Phó Tiên Tiên lôi ra một loạt thành ngữ để chửi hắn, căn bản là là râu ông nọ cắm cằm bà kia. Hắn liền mỉm cười:
-Anh để các cô ấy sau khi về nước sẽ đến làm việc ở Đông y Phó Thị của em. Thế nào, em yên tâm được chưa?
- Như vậy nha...
Phó Tiên Tiên ánh mắt rất nhanh nháy động vài cái.
-Coi như anh thức thời, coi như anh thông minh đấy. Quyết định như thế nha.
Cô ấy lại vui vẻ ôm lấy cánh tay của Hạ Tưởng, dán chặt người vào.
Phó Tiên Tiên phía dưới mặc quần ngắn, bên trên mặc áo phông. Đơn giản nhưng đẹp. Trên thân thể cô có những chỗ nhô lên, nhìn đẹp và gợi cảm. Hạ Tưởng liền cảm nhận thấy cơ thể thanh xuân xinh đẹp của cô toát lên sức sống và nhiệt huyết mãnh liệt. Nhìn thấy cổ của cô trắng ngần như tuyết, trên đó lấm tấm mồ hôi nhỏ, thiếu chút nữa là ngã vào.
Cũng may, điện thoại kịp thời vang lên giúp hắn giải vây.
Điều khiến hắn ngạc nhiên là, cuộc điện thoại là của An Hưng Nghĩa gọi tới.
Khi Hạ Tưởng vừa mới đến Thiên Trạch, An Hưng Nghĩa và hắn từng gặp mặt một lần. Không hiểu sao, An Hưng Nghĩa đối với hắn vô cùng lãnh đạm. Giữa hai người đừng nói thâm giao mà ngay cả nói chuyện thì cũng chỉ nói với nhau vài câu. Hạ Tưởng lúc ấy cũng không nghĩ nhiều, cùng là người của Chủ tịch tỉnh Tống, tất sẽ gần nhau.
An Hưng Nghĩa gọi điện đến tuy có chút bất ngờ nhưng trong nháy mắt Hạ Tưởng liền đại khái đoán được ý của cuộc gọi đó.
Hạ Tưởng phải nghe điện thoại. Phó Tiên Tiên rất không muốn, chạy sang một bên đá mấy hòn đá, rất giống một cô bé gái. Hắn liền lắc đầu cười, cũng không để ý tới cô ấy mà vẫn nghe điện thoại.
An Hưng Nghĩa thanh âm hơi trầm:
- Thị trưởng Hạ, tôi là An Hưng Nghĩa đây. Mạo muội gọi điện thoại cho anh, không biết bây giờ nói chuyện có tiện không?
Hạ Tưởng bất chợt dừng lại, từ chối câu hỏi vừa rồi:
- Thị trưởng An, xin chào, có việc gì không?
Thái độ bình thường ôn hòa của Hạ Tưởng, An Hưng Nghĩa cũng đã đoán trước được. Dù là Hạ Tưởng ở trước mặt anh ta thì có chút to lớn. Anh ta cũng có chút ghen tị với mối quan hệ riêng tư rất thân mật của Chủ tịch tỉnh Tống và Hạ Tưởng. Nhưng bây giờ anh ta có điều cần cạnh Hạ Tưởng cho nên không thể không cúi đầu:
-Có một chuyện, muốn Thị trưởng Hạ giúp. Tuy là có chút mạo muội nhưng ở chỗ Tống…
Hạ Tưởng trực tiếp liền ngắt lời An Hưng Nghĩa:
- Có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi. Tôi đang nghe đây.
An Hưng Nghĩa kiền hiểu ra điều gì. Ở trước mặt Hạ Tưởng mà anh ta nhắc đến Chủ tịch tỉnh Tống thì cũng chẳng có ý nghĩa gì. Đều là thân tín của Chủ tịch tỉnh Tống, nhưng anh ta không bao giờ được Chủ tịch tỉnh Tống tín nhiệm nhiều hơn Hạ Tưởng. Đồng thời anh ta cũng biết anh ta không đủ tư cách nhắc đến Chủ tịch tỉnh Tống trước mặt Hạ Tưởng. Hơn nữa việc lấy Chủ tịch tỉnh Tống ra làm cờ hiệu thì cũng không phải là hành động sáng suốt.
An Hưng Nghĩa âm thầm tự trách, cũng là do mình luống cuống. Chứ bình thường anh ta đâu đến mức ngốc như vậy.
Hạ Tưởng rất tức giận. An Hưng Nghĩa đã nói mấy câu rất không nên nói, rất không nên. Điều tra anh ta là từ bên ngoài muốn làm xấu mặt Tống Triêu Độ. Ai cũng biết rõ trong lòng. Nhưng biết thế là được rồi, không cần nói ra, nói ra là thừa.
-Bây giờ là cuộc nói chuyện giữa hai chúng ta, không cần đề cập đến người khác.
Hạ Tưởng giọng điệu vô cùng không tốt lại ngắt lời An Hưng Nghĩa.
An Hưng Nghĩa bị Hạ Tưởng liên tiếp ngắt lời hai lần, trong lòng vô cùng không vui. Nhưng nghĩ lại thì cũng hiểu được điều mà Hạ Tưởng lo lắng. Thế nên đành phải kiềm chế cơn tức giận và giải thích:
- Cuộc điện thoại này của tôi, Ủy ban Kỷ luật sẽ không nghe lén đâu. Hơn nữa tôi chẳng có vấn đề gì, tôi trong sạch thì không thẹn với lương tâm. Là có người muốn hãm hại tôi. Tôi muốn Thị trưởng Hạ chuyển lời với Chủ tịch tỉnh Tống một tiếng rằng tôi sẽ không làm cho ông ấy mất mặt mà cũng không để người khác nắm đằng chuôi được đâu.
Tống Triêu Độ gần đây không giữ liên lạc với An Hưng Nghĩa. Cũng là vì hiềm nghi. Nhưng theo sự suy đoán của Hạ Tưởng, dường như Tống Triêu Độ có điều bất mãn với An Hưng Nghĩa. Cho nên sau khi An Hưng Nghĩa mất đi mối liên hệ với Tống Triêu Độ liền nhờ hắn chuyển lời. Đây cũng là hành động bất đắc dĩ. Đồng thời cũng là kịp thời thể hiện tấm lòng trung thành, kiên định lập trường.
Dù là hơi bất mãn với năng lực làm việc và đối nhân xử thế của An Hưng Nghĩa nhưng Hạ Tưởng cũng không thể thấy chết mà không cứu được. Huống chi người hắn cứu không phải là An Hưng Nghĩa, mà là thể diện của Tống Triêu Độ. Hơn nữa với sự ăn ý của hắn và Tống Triêu Độ, Tống Triêu Độ lựa chọn cách đoạn tuyệt mối liên hệ với An Hưng Nghĩa, thì cũng không phải không có ý nhờ hắn giang tay kéo An Hưng Nghĩa về.
Thành phố Lang là nơi mà hắn từng gây sóng gió. Có rất nhiều chi tiết của nhiều người, hắn đều biết rất rõ.
An Hưng Nghĩa nói nghe rất hay. Hạ Tưởng không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là anh ta có vấn đề. Vấn đề lớn hay nhỏ tạm thời chưa bàn tới, nhưng chắc chắn không để cho Ủy ban Kỷ luật bắt lấy chứng cớ mấu chốt. Nếu không thì anh ta làm sao mà ra được. Tìm hắn nói chuyện cũng chứng minh rằng người ở phía sau bức màn cung cấp tài liệu tố cáo cũng đã có sự lường trước nhưng vẫn chưa nắm được trọng điểm. Vì thế mới chỉ có nói chuyện mà không có tiến hành làm gì.
Ủy ban Kỷ luật mời An Hưng Nghĩa đến nói chuyện là có tính chất bảo mật, không lộ ra bên ngoài chút nào, chỉ có một số ít người biết. Ngoài ra, An Hưng Nghĩa là lấy danh nghĩa của Tỉnh ủy để đến họp. Nhưng trên đời này bức tường nào chẳng có vách. Nếu như không kịp thời dập lửa thì chuyện sớm muộn cũng sẽ lộ ra ngoài, sẽ ảnh hưởng đến hình tượng và uy danh của An Hưng Nghĩa. Công tác của anh ta ở thành phố Lang sẽ không dễ dàng triển khai.
Cũng sẽ mất điểm trên phương diện chính trị.
Lý Ngôn Hoằng chủ trì công tác của Ủy ban Kỷ luật tỉnh, lập trường rõ ràng. Chỉ cần đề cập đến vấn đề kinh tế nghiêm trọng, chứng cứ xác thực thì về cơ bản đều sẽ nghiêm túc xử lý. Mối quan hệ giữa Hạ Tưởng và ông ta không gần không xa. Nhưng Hạ Tưởng luôn tôn trọng ông ta. Lý Ngôn Hoằng tìm An Hưng Nghĩa nói chuyện sẽ không xuất phát từ việc nhằm vào mục đích chính trị đối với Tống Triêu Độ mà là theo nguyên tắc làm việc mà thôi.
Nhưng nói đi phải nói lại, nguyên nhân chính là vì Lý Ngôn Hoằng tính nguyên tắc rất mạnh mẽ, chỉ cần An Hưng Nghĩa thực sự bị bắt lấy nhược điểm thì ông ta sẽ không e dè thể diện của Tống Triêu Độ mà chắc chắn sẽ tìm cách xử lý An Hưng Nghĩa. Đối với Ủy ban Kỷ luật tỉnh mà nói, một năm bắt vài cái cán bộ cấp sở chẳng có gì lạ. Có một số tỉnh một năm bắt gần 10 quan lớn cấp sở. Tỉnh Yến về tương đối mà nói, ít hơn nhiều.
Cho nên nói, chuyện vẫn là rất khó giải quyết.
-Biết là ai ở sau lưng hạ độc thủ không?
Hạ Tưởng căn bản không hỏi An Hưng Nghĩa là thực sự có chuyện hay không, mà điều hắn muốn là phá tan kẻ hạ độc thủ phía sau.
-Không rõ lắm. Tôi đang điều tra.
Hạ Tưởng cơn tức giận ập đến. An Hưng Nghĩa cũng quá vô năng, đã bị người ta tố cáo rồi mà còn không biết đối thủ là ai. Anh ta thật là quá hồ đồ rồi. Tự cho rằng trong tầm mắt mình không có đối thủ nào sao? Trên quan trường cứ coi như là không có ý hại người thì cũng phải luôn có ý thức tránh bị hại. Quan trường chính là chốn danh lợi. Anh càng tự cho rằng mình công chính, chỉ cần anh ngồi ở địa vị cao thì sẽ vô tình ảnh hướng đến vận mệnh của rất nhiều người, cũng sẽ đắc tội rất nhiều người.
-Được rồi. Tôi sẽ thay anh chuyển lời… Hy vọng anh tự giải quyết cho tốt.
Hạ Tưởng vốn định khuyên An Hưng Nghĩa thận trọng khi làm nhưng lại thôi. Ít nói chút thì tốt hơn. Nói nhiều thì An Hưng Nghĩa có lẽ sẽ nghĩ rằng hắn ở trên cao đang dạy cho anh ta một bài học.
- Cảm ơn Thị trưởng Hạ.
An Hưng Nghĩa vẫn là trịnh trọng thể hiện sự cảm ơn đối với Hạ Tưởng.
... Hạ Tưởng hơi hơi có chút thất vọng. An Hưng Nghĩa bị người tố cáo cũng không oan ức gì. Theo phương diện nào đó mà nói, anh ta quá tự đại. Đồng thời Hạ Tưởng có thể đoán được là ai tố cáo An Hưng Nghĩa. Chỉ sợ Chủ tịch tỉnh Tống đã biết rồi nhưng không nói ra, đây cũng là điều khiến ông bất mãn với An Hưng Nghĩa.
Hạ Tưởng quay đầu lại liếc mắt nhìn Phó Tiên Tiên một cái. Phó Tiên Tiên cười ngọt ngào:
-Không sao, anh có việc bận thì cứ làm đi. Dù sao thì anh ở gần em, lúc nào em cũng có thể tìm được.
Rất hiếm khi ma nữ lại có lúc ngoan ngoãn biết nghe lời như thế, Hạ Tưởng gật đầu, gọi điện cho Tiêu Ngũ.
Ngồi trên xe trở về Thiên Trạch, Hạ Tưởng nỗi lòng hỗn độn. Mọi chuyện cứ ùn ùn. Chuyện Hoa Nhài Vàng, Bạc về nước không phải nói cũng sẽ sắp xếp thích đáng. Không cần lo lắng. Chỉ là hiện tại hắn còn chưa giải quyết xong vấn đề bản thân. Vấn đề của An Hưng Nghĩa cũng cần hắn lo liệu chu toàn một chút. Nếu như không phải vì mối quan hệ với Tống Triêu Độ thì hắn sẽ mặc kệ sự sống chết của An Hưng Nghĩa.
Nhưng lúc này mặc kệ lại không được, Hạ Tưởng liếc mắt nhìn Tiêu Ngũ một cái, bỗng nhiên nhớ tới một người, liền nói:
- Tiêu Ngũ, lát nữa đưa tôi đến khu du lịch văn hóa thành phố rồi sau đó lập tức đến thành phố Lang.
- Tìm ai?
Tiêu Ngũ làm việc rất đáng tin cậy. Nhưng năng lực lĩnh hội thì không tốt lắm. Phải trực tiếp chỉ bảo cho anh ta phải làm gì.
-Đi tìm phó Thị trưởng thành phố Lang Chu Duệ Nhạc.
Khi ở thành phố Lang Chu Duệ Nhạc và Hạ Tưởng cũng khá gần gũi. Cách đối nhân xử thế của ông ta bình tĩnh, làm việc đáng tin cậy, là người đáng tin tưởng.
- Anh mang theo một hộp trà tặng cho ông ta nói là tặng trà thay cho tôi là được rồi.
-Được.
Tiêu Ngũ cũng không hỏi nhiều đáp ứng luôn.
Đừng nói Hạ Tưởng bảo anh ta chạy mấy trăm cây số tặng một hộp trà mà ngay cả bảo anh ta tặng một cái lông ngỗng thì anh ta cũng sẽ không nhiều lời.
-Tiện đường thì đi gặp mặt Lý Tài Nguyên nữa.
Hạ Tưởng lại chỉ bảo một câu, sau đó tựa vào ghế, nhắm mắt tĩnh tâm.
Hôm nay thu hoạch coi như không nhỏ. Chôn mấy quả mìn xuống đất. Hẳn là có thể cho nổ cả một góc trời. Nhưng để an toàn thì còn cần phải chôn xuống thêm một quả nữa.
Hạ Tưởng muốn nói chuyện trước với Liên Nhược Hạm về vấn đề nguy cơ tín dụng thứ cấp của nước Mỹ nhưng cuộc điện thoại của An Hưng Nghĩa đã khiến hắn thay đổi chủ ý, quyết định tìm Nghiêm Tiểu Thì nói chuyện trước.
Khi đến khu du lịch văn hóa thành phố, Tiêu Ngũ liền đi nhanh như chớp. Không có gì xảy ra thì buổi chiều có thể đến được thành phố Lang. Buổi tối liền sẽ có thông tin truyền đến.
Khu du lịch văn hóa Thành phố sau một giai đoạn truyền miệng và quảng cáo thì số lượng du khách tăng vọt, lại thêm đúng là vào mùa kinh doanh du lịch của Thiên Trạch, du khách đông vô cùng. Rất là náo nhiệt. Xem như trong những dự án mà Hạ Tưởng tiến cử thì đây là dự án có hiệu quả đầu tiên.
Vừa mới tiến đến cửa, đang muốn gọi điện cho Nghiêm Tiểu Thì thì điện thoại đã vang lên, là điện thoại của Bành Vân Phong.
- Thị trưởng Hạ, hiện tại tôi đang đến huyện Bào Mã, một giờ nữa sẽ tới.
Bành Vân Phong đúng là Bành Vân Phong. Anh ta có thể lĩnh hội hoàn toàn ý của Hạ Tưởng. Nói chuyện thì cũng có chừng chứ không nói dông dài.
-Ừ.
Hạ Tưởng nhẹ giọng đáp lại, rồi lại cảm thấy cần bổ sung chút ít nên liền nói:
- Chi tiết, cái mấu chốt là chi tiết.
-Tôi hiểu mà lãnh đạo. Xin lãnh đạo yên tâm. Chuyện nhỏ như thế này mà tôi cũng không làm tốt thì cũng không đáng để lãnh đạo giúp đỡ tôi.
Bành Vân Phong tuy rằng khéo léo, nhưng cũng là người bằng xương bằng thịt. Biết Thị trưởng Hạ thật tâm giúp mình thì cũng vô cùng cảm động.
-Thị trưởng Hạ, cảm ơn anh. Anh là ân nhân cả cuộc đời tôi.
-Khách khí rồi, Vân Phong.
Hạ Tưởng chỉ nói một câu, không đợi Bành Vân Phong nói cái gì nữa, liền cúp điện thoại. Với sự hiểu biết về Bành Vân Phong của hắn, sau khi chuyện này xảy ra thì Bành Vân Phong nhất định sẽ trở thành người một mực trung thành với hắn.
Bồi dưỡng thế lực của chính mình là thủ đoạn của mỗi một cán bộ trên chốn quan trường. Nhưng thế lực dễ dàng bồi dưỡng, bồi dưỡng một thế lực vừa có năng lực, vừa có lòng trung thành thì rất khó. Thậm chí có thể nói khó như lên trời. Trên quan trường có quá nhiều sự mê hoặc. Có rất nhiều người có tài năng nhưng lập trường không đủ kiên định. Rất nhiều người lập trường kiên định, nhưng tài năng không đủ. Những người vừa có tài năng lại có lập trường kiên định thì lại vô cùng ít, không dễ dàng nắm bắt được.
Bởi vậy nếu có thể hoàn toàn khiến Bành Vân Phong trung thành thì cũng không uổng công hắn gắng sức một phen.
Một người càng đi lên địa vị cao hơn thì cần một người có thể lĩnh hội được ý của mình như Bành Vân Phong. Và có thể kịp thời quán triệt thực hiện và giải quyết những điều phiền toái. Bởi vì đến một tầng thứ nhất định thì có rất nhiều chuyện không thể tự mình lộ diện giải quyết hoặc ra tay được.
Bồi dưỡng thế lực cũng là một chuyện vô cùng phiêu lưu. Nếu làm không tốt thì sẽ bị thủ hạ của mình lật thuyền ngay. Những ví dụ như thế nhiều không đếm xuể. Có rất nhiều quan lớn cán bộ cấp Tỉnh đều là bị thủ hạ có lòng tham không đáy khiến cho bị liên lụy. Sau khi chuyện của thủ hạ xảy ra thì liền bị cắn lại. Do đó về vấn đề bồi dưỡng gây dựng thế lực thì vô cùng thận trọng, với nguyên tắc không lạm dụng.
Khi gặp Nghiêm Tiểu Thì thì lúc đó cô ta đang thảo luận việc tăng đầu tư với Dương Uy, tiến thêm một bước mở rộng quy mô du lịch văn hóa thành phố.
Dương Uy có một khoảng thời gian không đến Thiên Trạch. Nghe nói là có bạn gái mới, đang trong giai đoạn yêu đương mãnh liệt. Anh ta vừa nhìn thấy Hạ Tưởng liền vui mừng nói bạn gái mới có nhiều điểm tốt như thế nào. Nào là xinh đẹp như hoa, nào là dịu dàng điềm tĩnh, như con chim nhỏ, vừa mới nhìn là đã có cảm tình rồi. Hạ Tưởng liền cười:
-Chắc là lần này bị người ta câu rồi.
Dương Uy gật gật đầu, lại không tiếc nuối nhìn về phía Nghiêm Tiểu Thì:
-Thật sự tôi muốn người cùn tôi sống quãng đời còn lại là Tổng giám đốc Nghiêm.
Nghiêm Tiểu Thì che miệng mà cười:
- Ba hoa vừa thôi. Tôi không thích hợp với anh. Đừng bị cảm tình của mình làm cho mê hoặc. Chúng ta không phải là người trên cùng con đường.
Dương Uy vô cùng xúc động nói:
- Chủ yếu là tôi gặp được cô quá muộn rồi. Hận không gặp được cô lúc cô chưa lấy chồng.
Nghiêm Tiểu Thì mặc kệ:
-Nói linh tinh cái gì đấy. Tôi vẫn chưa lấy chồng, được chưa?
-Trong trái tim cô có người rồi. Lấy hay chưa không quan trọng, quan trọng là…trái tim đã được gả đi rồi.
Dương Uy liếc mắt trêu Nghiêm Tiểu Thì, lại quay sang nhướn mày nháy mắt với Hạ Tưởng.
Nghiêm Tiểu Thì bỗng nhiên đỏ mặt, nhanh liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái. Thấy Hạ Tưởng thờ ơ, vẻ mặt như thoáng chút suy nghĩ, thần sắc của cô không khỏi lập tức ảm đạm. Lại nghĩ cô biết là Hạ Tưởng có chuyện nên nói:
- Dương Uy, anh đi phụ trách sắp xếp bữa trưa đi. Thị trưởng Hạ chắc chắn chưa ăn trưa.
Dương Uy đang vui vẻ, không chú ý đến sự bất thường của Hạ Tưởng liền cười hì hì nói:
- Không thành vấn đề. Tôi lập tức đi ngay, không cản trở hai người nữa.
Dương Uy vừa đi, Hạ Tưởng mới ngồi xuống:
-Bây giờ Hoa Nhài Vàng, Bạc phải về nước. Nếu bọn họ không có nơi nào đi thì đến đây làm việc có tiện không?
Nghiêm Tiểu Thì sửng sốt, không ngờ Hạ Tưởng lại nói chuyện này. Nghĩ một lúc cô bèn trêu ghẹo nói:
-Không thành vấn đề, anh cứ yên tâm. Tôi không nói ra đâu
Hạ Tưởng không có tâm trạng nào cùng Nghiêm Tiểu Thì chế giễu sự mờ ám giữa hắn ta và hai chị em kia, liền đổi đề tài ngay:
- Chuyện của Vân phong, cô cũng nghe nói rồi chứ? Cô nói thật xem, trong quá trình thực thi hoàn thành du lịch văn hóa thành phố, Vân Phong có đòi cô hối lộ hay không?
Hạ Tưởng tin tưởng Bành Vân Phong thì tin tưởng nhưng cũng cần phải hỏi rõ ràng mới yên tâm được.
-Không có, làm sao có thế chứ?
Nghiêm Tiểu Thì cũng nghe nói Bành Vân Phong đang bị điều tra.
- Trưởng ban thư ký Bành đối nhân xử thế rất đúng mực.Chúng tôi tặng không ít quà cáp cho các lãnh đạo, cũng có ông ấy. Những cái bình thường thì ông ấy nhận còn những cái đắt đỏ thì không nhận. Ông ấy vì du lịch văn hóa thành phố bày mưu tính kê mà chạy tới chạy lui. Chúng tôi muốn tặng ông ấy một chút tâm ý nhưng ông ấy đều cự tuyệt. Cuối cùng thì chỉ nhận ăn cơm thôi. Nói là hối lộ ông ấy thì thật là nói bậy.
Quan Thần
-Đâu mà. Anh đang suy nghĩ cách giải quyết vấn đề của Bành Vân Phong. Vấn đề của Từ Tử Kỳ còn dễ giải quyết, còn vấn đề của Bành Vân Phong thì phiền toái đây.
-Cũng không phiền. Tôi có một cách. Anh có muốn nghe không?
Phó Tiên Tiên nét mặt đầy ẩn ý, nơi khóe miệng là nụ cười ranh mãnh.
- Em thì có thể có cách gì chứ? Đừng gây rối.
Lời tuy là nói như vậy nhưng cũng không thể không thừa nhận Phó Tiên Tiên sắc sảo thông minh. Hạ Tưởng cười ha hả.
- Nói chuyện chính trước đã, em đến tìm anh có chuyện lớn gì sao?
Tính cách của Phó Tiên Tiên là nếu như không cho cô ấy nói thì cô ấy càng muốn nói, liền trực tiếp nói ra suy nghĩ trong lòng. Chưa hết, vẻ mặt cô còn ranh ma nhìn Hạ Tưởng:
- Thế nào, em cũng có mặt nham hiểm đấy chứ, đúng không?
Hạ Tưởng làm bộ vò đầu:
- Cái này, cái này rất là không tốt. Nếu chủ nhiệm Phó phát hiện ra thì ông ấy sẽ tức giận.
-Ai quan tâm làm gì. Em chỉ hỏi anh cách của em có được hay không?
- Nhưng thật ra cũng có chỗ dùng được...
-Ý của anh là khả thi đúng không? Được rồi. Anh không cần quan tâm nữa. Chuyện từ nay trở đi em sẽ lo. Từ xưa đến giờ em vẫn chưa giúp anh làm được một chuyện gì. Chuyện này thì em chắc chắn sẽ giúp.
Phó Tiên Tiên nghiêm túc nói xong, lại ha hả mỉm cười.
-Nếu em giúp anh chuyện này thì anh cũng đáp ứng em một chuyện được không?
Cũng là Phó Tiên Tiên thẳng thắn. Còn chưa giúp được người khác làm xong chuyện mà đã đưa ra điều kiện rồi. Hạ Tưởng thật chẳng có cách nào với cô ấy liền gật đầu:
-Được, đồng ý với em.
Phó Tiên Tiên vui vẻ mỉm cười, đưa tay ra: Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
-Ngoắc tay đi
Hạ Tưởng liền ngoắc tay với Phó Tiên Tiên. Ngón tay cô trắng nón thanh mảnh thật vô cùng đẹp.
-Được rồi, em sẽ nói nguyên nhân vì sao hôm nay mời Thị trưởng Hạ đến.
Phó Tiên Tiên vẻ mặt thần bí, bỗng nhiên lại nhẹ giọng xuống.
Xung quanh mấy trăm mét của cái sân hóng mát đều không có người, căn bản là chẳng có ai nghe lén, cô chính là cố làm ra vẻ huyền bí, nhẹ giọng nói:
- Trần Mạt Trần Lỵ muốn về nước nên nhờ em hỏi anh. Anh có giúp các cô ấy được không?
Hoa Nhài Vàng, Bạc? Hạ Tưởng trong đầu hiện ta dung nhan xinh đẹp của hai chị em. Nhớ lại vẻ đẹp ướt át của Hoa Nhài Vàng và sự lạnh băng của Hoa Nhài Bạc khiến lòng hắn hoảng hốt:
- Sao lại phải quay về?
- Không phải là họ sống ở nước ngoài không quen mà là nghe nói Trần A bị bệnh. Họ muốn quay về thăm cha. Họ rất đáng thương. Thực sự rất muốn sớm quay về chỉ là sợ anh không đồng ý.
Trong lúc nói chuyện, Phó Tiên Tiên ánh mắt oán hận nhìn Hạ Tưởng. Ánh mắt rất phức tạp, bao hàm vô số thông tin. Chỉ e là có sự thông cảm và thương hại, còn có cả sự đố kỵ và bất đắc dĩ.
Hoa Nhài Vàng, Bạc muốn về nước, Hạ Tưởng chẳng có lý do nào để ngăn cản. Hiện tại chuyện Nga Ni Trần cơ bản là đã qua rồi. Hoa Nhài Vàng, Bạc cũng đã bị khá nhiều người lãng quên rồi.
-Anh làm sao mà lại không đồng ý cho họ về nước chứ? Muốn về thì cứ về đi. Anh còn hoan nghênh ấy chứ.
-Em chỉ biết là anh rất mong muốn các cô ấy trở về, trái ôm phải ấp, kim ốc tàng kiều (nhà vàng giấu người đẹp), đúng không?
Phó Tiên Tiên lại thay đổi sắc mặt, hùng hổ chỉ trích Hạ Tưởng:
- Đồ đàn ông không có lương tâm. Anh chính là người đàn ông xấu nhất thế gian này. Lòng tham vô đáy, đứng núi này trông núi nọ, đầu trâu mặt ngựa…
Phó Tiên Tiên lôi ra một loạt thành ngữ để chửi hắn, căn bản là là râu ông nọ cắm cằm bà kia. Hắn liền mỉm cười:
-Anh để các cô ấy sau khi về nước sẽ đến làm việc ở Đông y Phó Thị của em. Thế nào, em yên tâm được chưa?
- Như vậy nha...
Phó Tiên Tiên ánh mắt rất nhanh nháy động vài cái.
-Coi như anh thức thời, coi như anh thông minh đấy. Quyết định như thế nha.
Cô ấy lại vui vẻ ôm lấy cánh tay của Hạ Tưởng, dán chặt người vào.
Phó Tiên Tiên phía dưới mặc quần ngắn, bên trên mặc áo phông. Đơn giản nhưng đẹp. Trên thân thể cô có những chỗ nhô lên, nhìn đẹp và gợi cảm. Hạ Tưởng liền cảm nhận thấy cơ thể thanh xuân xinh đẹp của cô toát lên sức sống và nhiệt huyết mãnh liệt. Nhìn thấy cổ của cô trắng ngần như tuyết, trên đó lấm tấm mồ hôi nhỏ, thiếu chút nữa là ngã vào.
Cũng may, điện thoại kịp thời vang lên giúp hắn giải vây.
Điều khiến hắn ngạc nhiên là, cuộc điện thoại là của An Hưng Nghĩa gọi tới.
Khi Hạ Tưởng vừa mới đến Thiên Trạch, An Hưng Nghĩa và hắn từng gặp mặt một lần. Không hiểu sao, An Hưng Nghĩa đối với hắn vô cùng lãnh đạm. Giữa hai người đừng nói thâm giao mà ngay cả nói chuyện thì cũng chỉ nói với nhau vài câu. Hạ Tưởng lúc ấy cũng không nghĩ nhiều, cùng là người của Chủ tịch tỉnh Tống, tất sẽ gần nhau.
An Hưng Nghĩa gọi điện đến tuy có chút bất ngờ nhưng trong nháy mắt Hạ Tưởng liền đại khái đoán được ý của cuộc gọi đó.
Hạ Tưởng phải nghe điện thoại. Phó Tiên Tiên rất không muốn, chạy sang một bên đá mấy hòn đá, rất giống một cô bé gái. Hắn liền lắc đầu cười, cũng không để ý tới cô ấy mà vẫn nghe điện thoại.
An Hưng Nghĩa thanh âm hơi trầm:
- Thị trưởng Hạ, tôi là An Hưng Nghĩa đây. Mạo muội gọi điện thoại cho anh, không biết bây giờ nói chuyện có tiện không?
Hạ Tưởng bất chợt dừng lại, từ chối câu hỏi vừa rồi:
- Thị trưởng An, xin chào, có việc gì không?
Thái độ bình thường ôn hòa của Hạ Tưởng, An Hưng Nghĩa cũng đã đoán trước được. Dù là Hạ Tưởng ở trước mặt anh ta thì có chút to lớn. Anh ta cũng có chút ghen tị với mối quan hệ riêng tư rất thân mật của Chủ tịch tỉnh Tống và Hạ Tưởng. Nhưng bây giờ anh ta có điều cần cạnh Hạ Tưởng cho nên không thể không cúi đầu:
-Có một chuyện, muốn Thị trưởng Hạ giúp. Tuy là có chút mạo muội nhưng ở chỗ Tống…
Hạ Tưởng trực tiếp liền ngắt lời An Hưng Nghĩa:
- Có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi. Tôi đang nghe đây.
An Hưng Nghĩa kiền hiểu ra điều gì. Ở trước mặt Hạ Tưởng mà anh ta nhắc đến Chủ tịch tỉnh Tống thì cũng chẳng có ý nghĩa gì. Đều là thân tín của Chủ tịch tỉnh Tống, nhưng anh ta không bao giờ được Chủ tịch tỉnh Tống tín nhiệm nhiều hơn Hạ Tưởng. Đồng thời anh ta cũng biết anh ta không đủ tư cách nhắc đến Chủ tịch tỉnh Tống trước mặt Hạ Tưởng. Hơn nữa việc lấy Chủ tịch tỉnh Tống ra làm cờ hiệu thì cũng không phải là hành động sáng suốt.
An Hưng Nghĩa âm thầm tự trách, cũng là do mình luống cuống. Chứ bình thường anh ta đâu đến mức ngốc như vậy.
Hạ Tưởng rất tức giận. An Hưng Nghĩa đã nói mấy câu rất không nên nói, rất không nên. Điều tra anh ta là từ bên ngoài muốn làm xấu mặt Tống Triêu Độ. Ai cũng biết rõ trong lòng. Nhưng biết thế là được rồi, không cần nói ra, nói ra là thừa.
-Bây giờ là cuộc nói chuyện giữa hai chúng ta, không cần đề cập đến người khác.
Hạ Tưởng giọng điệu vô cùng không tốt lại ngắt lời An Hưng Nghĩa.
An Hưng Nghĩa bị Hạ Tưởng liên tiếp ngắt lời hai lần, trong lòng vô cùng không vui. Nhưng nghĩ lại thì cũng hiểu được điều mà Hạ Tưởng lo lắng. Thế nên đành phải kiềm chế cơn tức giận và giải thích:
- Cuộc điện thoại này của tôi, Ủy ban Kỷ luật sẽ không nghe lén đâu. Hơn nữa tôi chẳng có vấn đề gì, tôi trong sạch thì không thẹn với lương tâm. Là có người muốn hãm hại tôi. Tôi muốn Thị trưởng Hạ chuyển lời với Chủ tịch tỉnh Tống một tiếng rằng tôi sẽ không làm cho ông ấy mất mặt mà cũng không để người khác nắm đằng chuôi được đâu.
Tống Triêu Độ gần đây không giữ liên lạc với An Hưng Nghĩa. Cũng là vì hiềm nghi. Nhưng theo sự suy đoán của Hạ Tưởng, dường như Tống Triêu Độ có điều bất mãn với An Hưng Nghĩa. Cho nên sau khi An Hưng Nghĩa mất đi mối liên hệ với Tống Triêu Độ liền nhờ hắn chuyển lời. Đây cũng là hành động bất đắc dĩ. Đồng thời cũng là kịp thời thể hiện tấm lòng trung thành, kiên định lập trường.
Dù là hơi bất mãn với năng lực làm việc và đối nhân xử thế của An Hưng Nghĩa nhưng Hạ Tưởng cũng không thể thấy chết mà không cứu được. Huống chi người hắn cứu không phải là An Hưng Nghĩa, mà là thể diện của Tống Triêu Độ. Hơn nữa với sự ăn ý của hắn và Tống Triêu Độ, Tống Triêu Độ lựa chọn cách đoạn tuyệt mối liên hệ với An Hưng Nghĩa, thì cũng không phải không có ý nhờ hắn giang tay kéo An Hưng Nghĩa về.
Thành phố Lang là nơi mà hắn từng gây sóng gió. Có rất nhiều chi tiết của nhiều người, hắn đều biết rất rõ.
An Hưng Nghĩa nói nghe rất hay. Hạ Tưởng không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là anh ta có vấn đề. Vấn đề lớn hay nhỏ tạm thời chưa bàn tới, nhưng chắc chắn không để cho Ủy ban Kỷ luật bắt lấy chứng cớ mấu chốt. Nếu không thì anh ta làm sao mà ra được. Tìm hắn nói chuyện cũng chứng minh rằng người ở phía sau bức màn cung cấp tài liệu tố cáo cũng đã có sự lường trước nhưng vẫn chưa nắm được trọng điểm. Vì thế mới chỉ có nói chuyện mà không có tiến hành làm gì.
Ủy ban Kỷ luật mời An Hưng Nghĩa đến nói chuyện là có tính chất bảo mật, không lộ ra bên ngoài chút nào, chỉ có một số ít người biết. Ngoài ra, An Hưng Nghĩa là lấy danh nghĩa của Tỉnh ủy để đến họp. Nhưng trên đời này bức tường nào chẳng có vách. Nếu như không kịp thời dập lửa thì chuyện sớm muộn cũng sẽ lộ ra ngoài, sẽ ảnh hưởng đến hình tượng và uy danh của An Hưng Nghĩa. Công tác của anh ta ở thành phố Lang sẽ không dễ dàng triển khai.
Cũng sẽ mất điểm trên phương diện chính trị.
Lý Ngôn Hoằng chủ trì công tác của Ủy ban Kỷ luật tỉnh, lập trường rõ ràng. Chỉ cần đề cập đến vấn đề kinh tế nghiêm trọng, chứng cứ xác thực thì về cơ bản đều sẽ nghiêm túc xử lý. Mối quan hệ giữa Hạ Tưởng và ông ta không gần không xa. Nhưng Hạ Tưởng luôn tôn trọng ông ta. Lý Ngôn Hoằng tìm An Hưng Nghĩa nói chuyện sẽ không xuất phát từ việc nhằm vào mục đích chính trị đối với Tống Triêu Độ mà là theo nguyên tắc làm việc mà thôi.
Nhưng nói đi phải nói lại, nguyên nhân chính là vì Lý Ngôn Hoằng tính nguyên tắc rất mạnh mẽ, chỉ cần An Hưng Nghĩa thực sự bị bắt lấy nhược điểm thì ông ta sẽ không e dè thể diện của Tống Triêu Độ mà chắc chắn sẽ tìm cách xử lý An Hưng Nghĩa. Đối với Ủy ban Kỷ luật tỉnh mà nói, một năm bắt vài cái cán bộ cấp sở chẳng có gì lạ. Có một số tỉnh một năm bắt gần 10 quan lớn cấp sở. Tỉnh Yến về tương đối mà nói, ít hơn nhiều.
Cho nên nói, chuyện vẫn là rất khó giải quyết.
-Biết là ai ở sau lưng hạ độc thủ không?
Hạ Tưởng căn bản không hỏi An Hưng Nghĩa là thực sự có chuyện hay không, mà điều hắn muốn là phá tan kẻ hạ độc thủ phía sau.
-Không rõ lắm. Tôi đang điều tra.
Hạ Tưởng cơn tức giận ập đến. An Hưng Nghĩa cũng quá vô năng, đã bị người ta tố cáo rồi mà còn không biết đối thủ là ai. Anh ta thật là quá hồ đồ rồi. Tự cho rằng trong tầm mắt mình không có đối thủ nào sao? Trên quan trường cứ coi như là không có ý hại người thì cũng phải luôn có ý thức tránh bị hại. Quan trường chính là chốn danh lợi. Anh càng tự cho rằng mình công chính, chỉ cần anh ngồi ở địa vị cao thì sẽ vô tình ảnh hướng đến vận mệnh của rất nhiều người, cũng sẽ đắc tội rất nhiều người.
-Được rồi. Tôi sẽ thay anh chuyển lời… Hy vọng anh tự giải quyết cho tốt.
Hạ Tưởng vốn định khuyên An Hưng Nghĩa thận trọng khi làm nhưng lại thôi. Ít nói chút thì tốt hơn. Nói nhiều thì An Hưng Nghĩa có lẽ sẽ nghĩ rằng hắn ở trên cao đang dạy cho anh ta một bài học.
- Cảm ơn Thị trưởng Hạ.
An Hưng Nghĩa vẫn là trịnh trọng thể hiện sự cảm ơn đối với Hạ Tưởng.
... Hạ Tưởng hơi hơi có chút thất vọng. An Hưng Nghĩa bị người tố cáo cũng không oan ức gì. Theo phương diện nào đó mà nói, anh ta quá tự đại. Đồng thời Hạ Tưởng có thể đoán được là ai tố cáo An Hưng Nghĩa. Chỉ sợ Chủ tịch tỉnh Tống đã biết rồi nhưng không nói ra, đây cũng là điều khiến ông bất mãn với An Hưng Nghĩa.
Hạ Tưởng quay đầu lại liếc mắt nhìn Phó Tiên Tiên một cái. Phó Tiên Tiên cười ngọt ngào:
-Không sao, anh có việc bận thì cứ làm đi. Dù sao thì anh ở gần em, lúc nào em cũng có thể tìm được.
Rất hiếm khi ma nữ lại có lúc ngoan ngoãn biết nghe lời như thế, Hạ Tưởng gật đầu, gọi điện cho Tiêu Ngũ.
Ngồi trên xe trở về Thiên Trạch, Hạ Tưởng nỗi lòng hỗn độn. Mọi chuyện cứ ùn ùn. Chuyện Hoa Nhài Vàng, Bạc về nước không phải nói cũng sẽ sắp xếp thích đáng. Không cần lo lắng. Chỉ là hiện tại hắn còn chưa giải quyết xong vấn đề bản thân. Vấn đề của An Hưng Nghĩa cũng cần hắn lo liệu chu toàn một chút. Nếu như không phải vì mối quan hệ với Tống Triêu Độ thì hắn sẽ mặc kệ sự sống chết của An Hưng Nghĩa.
Nhưng lúc này mặc kệ lại không được, Hạ Tưởng liếc mắt nhìn Tiêu Ngũ một cái, bỗng nhiên nhớ tới một người, liền nói:
- Tiêu Ngũ, lát nữa đưa tôi đến khu du lịch văn hóa thành phố rồi sau đó lập tức đến thành phố Lang.
- Tìm ai?
Tiêu Ngũ làm việc rất đáng tin cậy. Nhưng năng lực lĩnh hội thì không tốt lắm. Phải trực tiếp chỉ bảo cho anh ta phải làm gì.
-Đi tìm phó Thị trưởng thành phố Lang Chu Duệ Nhạc.
Khi ở thành phố Lang Chu Duệ Nhạc và Hạ Tưởng cũng khá gần gũi. Cách đối nhân xử thế của ông ta bình tĩnh, làm việc đáng tin cậy, là người đáng tin tưởng.
- Anh mang theo một hộp trà tặng cho ông ta nói là tặng trà thay cho tôi là được rồi.
-Được.
Tiêu Ngũ cũng không hỏi nhiều đáp ứng luôn.
Đừng nói Hạ Tưởng bảo anh ta chạy mấy trăm cây số tặng một hộp trà mà ngay cả bảo anh ta tặng một cái lông ngỗng thì anh ta cũng sẽ không nhiều lời.
-Tiện đường thì đi gặp mặt Lý Tài Nguyên nữa.
Hạ Tưởng lại chỉ bảo một câu, sau đó tựa vào ghế, nhắm mắt tĩnh tâm.
Hôm nay thu hoạch coi như không nhỏ. Chôn mấy quả mìn xuống đất. Hẳn là có thể cho nổ cả một góc trời. Nhưng để an toàn thì còn cần phải chôn xuống thêm một quả nữa.
Hạ Tưởng muốn nói chuyện trước với Liên Nhược Hạm về vấn đề nguy cơ tín dụng thứ cấp của nước Mỹ nhưng cuộc điện thoại của An Hưng Nghĩa đã khiến hắn thay đổi chủ ý, quyết định tìm Nghiêm Tiểu Thì nói chuyện trước.
Khi đến khu du lịch văn hóa thành phố, Tiêu Ngũ liền đi nhanh như chớp. Không có gì xảy ra thì buổi chiều có thể đến được thành phố Lang. Buổi tối liền sẽ có thông tin truyền đến.
Khu du lịch văn hóa Thành phố sau một giai đoạn truyền miệng và quảng cáo thì số lượng du khách tăng vọt, lại thêm đúng là vào mùa kinh doanh du lịch của Thiên Trạch, du khách đông vô cùng. Rất là náo nhiệt. Xem như trong những dự án mà Hạ Tưởng tiến cử thì đây là dự án có hiệu quả đầu tiên.
Vừa mới tiến đến cửa, đang muốn gọi điện cho Nghiêm Tiểu Thì thì điện thoại đã vang lên, là điện thoại của Bành Vân Phong.
- Thị trưởng Hạ, hiện tại tôi đang đến huyện Bào Mã, một giờ nữa sẽ tới.
Bành Vân Phong đúng là Bành Vân Phong. Anh ta có thể lĩnh hội hoàn toàn ý của Hạ Tưởng. Nói chuyện thì cũng có chừng chứ không nói dông dài.
-Ừ.
Hạ Tưởng nhẹ giọng đáp lại, rồi lại cảm thấy cần bổ sung chút ít nên liền nói:
- Chi tiết, cái mấu chốt là chi tiết.
-Tôi hiểu mà lãnh đạo. Xin lãnh đạo yên tâm. Chuyện nhỏ như thế này mà tôi cũng không làm tốt thì cũng không đáng để lãnh đạo giúp đỡ tôi.
Bành Vân Phong tuy rằng khéo léo, nhưng cũng là người bằng xương bằng thịt. Biết Thị trưởng Hạ thật tâm giúp mình thì cũng vô cùng cảm động.
-Thị trưởng Hạ, cảm ơn anh. Anh là ân nhân cả cuộc đời tôi.
-Khách khí rồi, Vân Phong.
Hạ Tưởng chỉ nói một câu, không đợi Bành Vân Phong nói cái gì nữa, liền cúp điện thoại. Với sự hiểu biết về Bành Vân Phong của hắn, sau khi chuyện này xảy ra thì Bành Vân Phong nhất định sẽ trở thành người một mực trung thành với hắn.
Bồi dưỡng thế lực của chính mình là thủ đoạn của mỗi một cán bộ trên chốn quan trường. Nhưng thế lực dễ dàng bồi dưỡng, bồi dưỡng một thế lực vừa có năng lực, vừa có lòng trung thành thì rất khó. Thậm chí có thể nói khó như lên trời. Trên quan trường có quá nhiều sự mê hoặc. Có rất nhiều người có tài năng nhưng lập trường không đủ kiên định. Rất nhiều người lập trường kiên định, nhưng tài năng không đủ. Những người vừa có tài năng lại có lập trường kiên định thì lại vô cùng ít, không dễ dàng nắm bắt được.
Bởi vậy nếu có thể hoàn toàn khiến Bành Vân Phong trung thành thì cũng không uổng công hắn gắng sức một phen.
Một người càng đi lên địa vị cao hơn thì cần một người có thể lĩnh hội được ý của mình như Bành Vân Phong. Và có thể kịp thời quán triệt thực hiện và giải quyết những điều phiền toái. Bởi vì đến một tầng thứ nhất định thì có rất nhiều chuyện không thể tự mình lộ diện giải quyết hoặc ra tay được.
Bồi dưỡng thế lực cũng là một chuyện vô cùng phiêu lưu. Nếu làm không tốt thì sẽ bị thủ hạ của mình lật thuyền ngay. Những ví dụ như thế nhiều không đếm xuể. Có rất nhiều quan lớn cán bộ cấp Tỉnh đều là bị thủ hạ có lòng tham không đáy khiến cho bị liên lụy. Sau khi chuyện của thủ hạ xảy ra thì liền bị cắn lại. Do đó về vấn đề bồi dưỡng gây dựng thế lực thì vô cùng thận trọng, với nguyên tắc không lạm dụng.
Khi gặp Nghiêm Tiểu Thì thì lúc đó cô ta đang thảo luận việc tăng đầu tư với Dương Uy, tiến thêm một bước mở rộng quy mô du lịch văn hóa thành phố.
Dương Uy có một khoảng thời gian không đến Thiên Trạch. Nghe nói là có bạn gái mới, đang trong giai đoạn yêu đương mãnh liệt. Anh ta vừa nhìn thấy Hạ Tưởng liền vui mừng nói bạn gái mới có nhiều điểm tốt như thế nào. Nào là xinh đẹp như hoa, nào là dịu dàng điềm tĩnh, như con chim nhỏ, vừa mới nhìn là đã có cảm tình rồi. Hạ Tưởng liền cười:
-Chắc là lần này bị người ta câu rồi.
Dương Uy gật gật đầu, lại không tiếc nuối nhìn về phía Nghiêm Tiểu Thì:
-Thật sự tôi muốn người cùn tôi sống quãng đời còn lại là Tổng giám đốc Nghiêm.
Nghiêm Tiểu Thì che miệng mà cười:
- Ba hoa vừa thôi. Tôi không thích hợp với anh. Đừng bị cảm tình của mình làm cho mê hoặc. Chúng ta không phải là người trên cùng con đường.
Dương Uy vô cùng xúc động nói:
- Chủ yếu là tôi gặp được cô quá muộn rồi. Hận không gặp được cô lúc cô chưa lấy chồng.
Nghiêm Tiểu Thì mặc kệ:
-Nói linh tinh cái gì đấy. Tôi vẫn chưa lấy chồng, được chưa?
-Trong trái tim cô có người rồi. Lấy hay chưa không quan trọng, quan trọng là…trái tim đã được gả đi rồi.
Dương Uy liếc mắt trêu Nghiêm Tiểu Thì, lại quay sang nhướn mày nháy mắt với Hạ Tưởng.
Nghiêm Tiểu Thì bỗng nhiên đỏ mặt, nhanh liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái. Thấy Hạ Tưởng thờ ơ, vẻ mặt như thoáng chút suy nghĩ, thần sắc của cô không khỏi lập tức ảm đạm. Lại nghĩ cô biết là Hạ Tưởng có chuyện nên nói:
- Dương Uy, anh đi phụ trách sắp xếp bữa trưa đi. Thị trưởng Hạ chắc chắn chưa ăn trưa.
Dương Uy đang vui vẻ, không chú ý đến sự bất thường của Hạ Tưởng liền cười hì hì nói:
- Không thành vấn đề. Tôi lập tức đi ngay, không cản trở hai người nữa.
Dương Uy vừa đi, Hạ Tưởng mới ngồi xuống:
-Bây giờ Hoa Nhài Vàng, Bạc phải về nước. Nếu bọn họ không có nơi nào đi thì đến đây làm việc có tiện không?
Nghiêm Tiểu Thì sửng sốt, không ngờ Hạ Tưởng lại nói chuyện này. Nghĩ một lúc cô bèn trêu ghẹo nói:
-Không thành vấn đề, anh cứ yên tâm. Tôi không nói ra đâu
Hạ Tưởng không có tâm trạng nào cùng Nghiêm Tiểu Thì chế giễu sự mờ ám giữa hắn ta và hai chị em kia, liền đổi đề tài ngay:
- Chuyện của Vân phong, cô cũng nghe nói rồi chứ? Cô nói thật xem, trong quá trình thực thi hoàn thành du lịch văn hóa thành phố, Vân Phong có đòi cô hối lộ hay không?
Hạ Tưởng tin tưởng Bành Vân Phong thì tin tưởng nhưng cũng cần phải hỏi rõ ràng mới yên tâm được.
-Không có, làm sao có thế chứ?
Nghiêm Tiểu Thì cũng nghe nói Bành Vân Phong đang bị điều tra.
- Trưởng ban thư ký Bành đối nhân xử thế rất đúng mực.Chúng tôi tặng không ít quà cáp cho các lãnh đạo, cũng có ông ấy. Những cái bình thường thì ông ấy nhận còn những cái đắt đỏ thì không nhận. Ông ấy vì du lịch văn hóa thành phố bày mưu tính kê mà chạy tới chạy lui. Chúng tôi muốn tặng ông ấy một chút tâm ý nhưng ông ấy đều cự tuyệt. Cuối cùng thì chỉ nhận ăn cơm thôi. Nói là hối lộ ông ấy thì thật là nói bậy.
Quan Thần
Đánh giá:
Truyện Quan Thần
Story
Chương 1053: Chôn xuống mấy quả mìn
10.0/10 từ 34 lượt.