Quan Tài Mở, Trăm Ma Tan, Vương Phi Từ Địa Ngục Trở Về

Chương 607

77@-

Thị trấn Vong Ưu lại có chuyện náo nhiệt.


Một đôi yêu quái đã dọn vào trạch viện quỷ ám ở Tây Nhai!


Hàng xóm láng giềng ai nấy đều nghi ngờ hai người kia không phải người phàm—không còn cách nào khác, thật sự là vì… hai người họ đẹp quá mức cho phép.


Phải nói rằng, lần này dân làng đoán đúng rồi.


“Phàm nhân bây giờ thật sự ngày càng khó lừa~” Thanh Vũ ngáp một cái: “Ta cảm thấy mình toàn mùi người, vậy mà vẫn bị nhìn thấu.”


Tiêu Trầm Nghiên bế nàng vào phòng, đặt lên giường, nghe tiếng lẩm bẩm của nàng, mỉm cười nhẹ nhàng: “Trưa muốn ăn gì?”


Thanh Vũ liếc nhìn hắn, thận trọng nói: “Huynh muốn xuống bếp? Hay thôi đi, có chút ảnh hưởng đến tình cảm của chúng ta.”


Nam nhân nhướng mày.


Thanh Vũ thở dài, nói một cách nghiêm túc: “Tài nấu nướng của huynh… ừm, ai hiểu thì hiểu ha. Nghiên ca ca à, dù là thần cũng đâu phải toàn tri toàn năng.”




“Trước đây nàng còn khen tài nấu ăn của ta tuyệt vời.”


“Thì… lúc đó là lần đầu huynh nấu, lúc ấy ta còn lương tâm, phải khen huynh vài câu.”



Tiêu Trầm Nghiên ngồi bên giường, tay chống bên tai nàng, nghiêng người về phía nàng, mang chút ý uy h**p: “Vậy ra, cái lương tâm nhỏ bé của nàng giờ đã không còn? Bay mất rồi sao?”



“Không phải bay mất, mà là bị canh của huynh đầu độc làm ngất đi.” Thấy sắc mặt hắn trở nên u ám, Thanh Vũ thở dài: “Huynh xem, nói thật huynh lại không vui.”


“Huynh nấu ăn… thật sự không ổn.”


“Nam nhân, đúng là khó dỗ.”


Tiêu Trầm Nghiên khẽ tặc lưỡi, véo má nàng: “Được voi đòi tiên.”


Thanh Vũ đắc ý cong môi, vòng tay quanh cổ hắn: “Không chỉ thế đâu, ta vốn là kiểu được một tấc đòi ba thước cơ mà.”


Trong mắt nàng như có móc câu, câu lấy tâm trí hắn, kéo hắn trầm luân.


Hơi thở ấm áp chạm nhau, những việc sau đó diễn ra thuận theo tự nhiên.


Y phục đỏ chồng lên áo choàng đen, như hoa bỉ ngạn nở rộ trên mực đậm.


Làn da nữ nhân đặc biệt mịn màng trắng ngần, tựa như ngọc lạnh thượng hạng.


Khi hai người ôm siết lấy nhau, có thể thấy dù làn da Tiêu Trầm Nghiễn cũng trắng nhưng lại ấm hơn nàng đôi chút, vai rộng eo hẹp, chỉ một cánh tay cũng đủ ôm trọn nàng vào lòng.


Bàn tay lớn đặt trên eo thon của nàng, ôm vừa vặn, dường như chỉ cần hắn dùng lực một chút, vòng eo ấy sẽ gãy.


Nước tẩy trang
Mưa gió dữ dội không ngừng.


Không biết bao lâu trôi qua, nàng mềm nhũn trong vòng tay hắn, tức tối, như thú nhỏ cắn xương quai xanh hắn, để lại một chuỗi nhỏ dấu răng đều tăm tắp.


Tiêu Trầm Nghiên hít thở điều hòa, chậm rãi mở mắt, gương mặt tuấn tú vẫn còn vương chút sắc tì.nh, cực kỳ mê hoặc.



Trong đôi mắt đen như mực không che giấu ham mu/ốn với nàng.



Hắn ôm nàng ngồi dậy, Thanh Vũ đột nhiên cảnh giác, giọng hơi khàn cảnh báo: “Cũng đủ rồi, ta đói rồi, huynh đi làm cơm trưa cho ta đi.”


“Không phải chê ta nấu ăn dở sao?”


Tiêu Trầm Nghiên ôm nàng lên, lưng nàng căng cứng, cả người lơ lửng giữa không trung, buộc phải ôm chặt lấy cổ hắn.


Cảm giác rơi xuống khiến khoảng cách vốn đã gần lại càng gần hơn.


Nàng siết chặt tay, móng tay cào qua lưng hắn để lại vài vết đỏ.


Nhưng hắn không để tâm, tiếng cười xấu xa vang lên bên tai nàng.


Tiếng mắng của Thanh Vũ dần dần vỡ vụn, nhịp điệu thay đổi, hóa thành một loại âm thanh khác.


Giữa quỷ, thần, thể lực tất nhiên không phải người thường có thể sánh được.


Có những nam nhân, từng kiềm chế bao nhiêu, giờ lại phóng túng bấy nhiêu.


Cuối cùng Thanh Vũ ngủ thiếp đi trong thùng tắm, thực sự quá mệt mỏi, trước khi ngủ nàng thốt lên lời đe dọa, ai còn đến nữa thì là chó!


Nam nhân giúp nàng gội đầu, lại hôn lên gương mặt nhỏ đỏ hồng của nàng, khẽ thì thầm bên tai: “Gâu.”


Khi Thanh Vũ tỉnh dậy đã là ngày hôm sau.


Tiêu Trầm Nghiên không thấy đâu, trên bàn để sẵn đồ điểm tâm, vẫn luôn được linh lực giữ ấm.


Dưới nghiên mực đè một mảnh giấy, trên đó viết một dòng chữ như rồng bay phượng múa: Đi lấy bánh bao hoa đào, trưa về.


Tối qua trong lúc lộn xộn Thanh Vũ nói muốn ăn bánh bao hoa đào, Tiêu Trầm Nghiên đã nhớ.



Tay nghề này chẳng kém gì đầu bếp trong hoàng cung làm tiểu long bao đâu!



Thanh Vũ bưng một đĩa bánh bao, từ từ ăn, ra khỏi phòng, đi dạo quanh trạch viện.


Vừa bước đến hành lang Thanh Vũ đột nhiên giơ tay vỗ bay bàn tay tội lỗi đang vươn tới từ một góc.


Bút Tiểu Viên “oai” một tiếng, trợn tròn mắt tố cáo: “Quỷ xấu xa A Vũ, ngươi quá đáng lắm! Bánh bao cũng không cho ta ăn! Ngươi đã keo kiệt đến mức này rồi sao?”


“Ngươi cứ tiếp tục thế này ta sẽ tố cáo ngươi! Lúc này chắc mọi người đều đã tỉnh rồi, đang đi khắp nơi tìm ngươi và Nghiên ca đấy!”


Thanh Vũ hừ một tiếng: “Ngươi chỉ là cây bút, ăn bánh bao làm gì? Để Nghiên ca mua cho ngươi một hũ tương, ngươi chấm chấm tạm vậy.”


Mắt Bút Tiểu Viên đỏ ngầu: “Bạo quân, hôn quân, giờ ngươi hôn quân vô đạo rồi, ngươi và Nghiên ca hạnh phúc không biết xấu hổ, ngươi không lo cho sự sống chết của ta sao?”


“Oán linh trong trạch viện này là ta bỏ tiền ra tiễn xuống âm phủ đó! Ngươi không hoàn tiền thì thôi, bánh bao cũng không cho! Ta thật sự muốn làm loạn rồi!”


Trong “trạch viện quỷ ám” này vốn có một oán linh cư trú, lúc sống hay chết thực ra cũng chẳng làm gì xấu.


Chỉ là số mạng hơi thảm, lúc sống thì cô độc, không thân thích. Lúc chết lại nghe đồn địa phủ quá tải, người chờ luân hồi đã xếp hàng tới điện thứ mười một (mà cũng là thật).


Loại cô hồn tuyệt hậu như hắn mà xuống đó thì không chỉ bị đói, mà đến chỗ ở cũng chẳng có, chỉ có thể chen chúc uống nước ở Hoàng Tuyền với đám cô hồn dã quỷ, hoặc hít gió mà no.


Tóm lại, làm quỷ cũng thật khổ sở.


Thế nên hắn dứt khoát không chịu xuống, muốn ở trạch viện cũ làm địa phược linh.


Cũng may, hắn ngoài chuyện bám trạch viện chẳng chịu đi thì cũng chẳng làm gì ác, còn thỉnh thoảng giúp hàng xóm chút việc vặt, nhờ thế tích được ít công đức.


Quỷ sai nơi này thấy hắn không làm điều ác nên cũng không ép buộc đưa hắn xuống.



Cho đến khi Thanh Vũ đến.


Rồi Bút Tiểu Viên móc từ tiền riêng của mình ra một chút nhỏ như gỉ mũi, mua cho hắn một âm trạch ở dưới đó, hắn lập tức tức hết oán khí, vui mừng khôn xiết mà xuống dưới đó!


“Ngươi làm loạn à~ vừa hay ta cũng chán ngươi rồi, nghĩ kỹ thì cũng nên đổi cây bút phán quan mới rồi!”


Mặt Bút Tiểu Viên tái mét, lập tức ôm chân nàng.


“Đừng mà a a a, A Vũ tốt bụng ơi, ta yêu ngươi nhất luôn á!”


Thanh Vũ tỏ vẻ ghét bỏ, chọn cái bánh bao to nhất nhét vào miệng nó, nghẹn chết cái bút mắt trắng này!


Ngay lúc đó, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.


Thanh Vũ và Bút Tiểu Viên nhìn nhau.


Miệng Bút Tiểu Viên phồng căng, lúng búng nói: “Để ta mở cửa!”


Cửa vừa mở ra, trước mặt là một đại nương xa lạ.


Đối phương nhìn thấy Bút Tiểu Viên thì ngẩn người, rồi lại nhìn thấy Thanh Vũ đang chậm rãi ăn bánh bao trong sân, địa nương kêu lên một tiếng, vội vàng nói:


“Phu nhân sao nàng còn tâm trí ở đây ăn bánh bao!”


“Nàng đừng ăn nữa, phu quân của nàng đã bị yêu quái nhắm trúng, nếu không đi nhanh thì hắn sẽ không giữ được trong sạch đâu!”


Thanh Vũ chớp mắt, ơ?


Ồ ồ ồ???


Còn có chuyện náo nhiệt như vậy để xem sao?


Quan Tài Mở, Trăm Ma Tan, Vương Phi Từ Địa Ngục Trở Về
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Quan Tài Mở, Trăm Ma Tan, Vương Phi Từ Địa Ngục Trở Về Truyện Quan Tài Mở, Trăm Ma Tan, Vương Phi Từ Địa Ngục Trở Về Story Chương 607
10.0/10 từ 38 lượt.
loading...