Quan Tài Con Người

Chương 14

189@-
3

Chỉ vì mấy câu của Mặc U, những điều đẹp đẽ trong lòng tôi lập tức hóa thành băng giá.

Tôi không khỏi nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ.

Rõ ràng khi nãy chưa tỉnh, anh hôn tôi, môi lưỡi chúng tôi hòa vào nhau.

Mấy năm qua, cách anh nhìn tôi đã dần thay đổi.

Sau tám năm bên nhau, tôi cũng thay đổi suy nghĩ về anh.

Nhưng anh lại bảo tôi đi tìm Trương Thiên Nhất để có một đứa con?

Có phải việc này liên quan đến quan tài con người không?

Nghe Mặc U nhắc đến Trương Thiên Nhất, tôi thật sự tức giận.

Có vài thứ hình như nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi.

Nếu không có Mặc U, tôi tự lập trưởng thành, có lẽ có một đứa con với Trương Thiên Nhất chẳng phải vấn đề.

Có điều hiện tại, tôi không muốn nữa.

Nhưng Mặc U chỉ thờ ơ trở về quan tài, nói: "Đó là nguyện vọng của bà ngoại và mẹ cô, đến nhà họ Trương nói chuyện đi."

Tôi nổi trận lôi đình: "Nhà họ Trương không để lại thông tin, tôi cũng không biết cách liên lạc với họ!"

Và tôi cũng không muốn dính dáng gì với họ cả.

Nhà họ Trương đưa Trương Thiên Nhất tới đặt làm quan tài người, nói anh ta là tiền công.

Ban đầu bà ngoại và mẹ tôi muốn Trương Thiên Nhất ở lại cửa hàng quan tài giống như Mặc U ở bên tôi cho đến khi lớn, sau đó chúng tôi thuận theo tự nhiên có một đứa con.

Nhưng sau khi có được quan tài, nhà họ Trương lại đưa Trương Thiên Nhất đi, thậm chí còn nói sẽ giao "đứa bé" cho tôi qua cách thụ tinh ống nghiệm.

Nực cười!


Tôi có cảm giác Mặc U đột nhiên nhắc tới Trương Thiên Nhất là vì tôi càng ngày càng thức dậy muộn.

Anh như vậy có lẽ vì quan tài người, cũng có lẽ là vì tôi.

Quan tài ma đương nhiên là dành cho ma, người nhà họ Quan ai cũng có dòng máu nửa ma nửa người nên từ đời này sang đời khác chỉ có phụ nữ.

Lúc nhỏ, cơ thể tôi tràn ngập dương khí, nhưng theo thời gian, dương khí trong người tôi ngày càng yếu, tôi cũng ngày càng thích âm hơn.

Ban ngày khi dương khí thịnh, ba hồn bảy vía không thể ở đúng vị trí nên mới có cảm giác buồn ngủ.

Trước đây, bà ngoại và mẹ tôi ban ngày ngây dại không hẳn là giả bộ hoàn toàn.

Nhưng vì tính mạng, bọn họ biến tôi thành một đứa bé không có tình cảm.

Nếu không có Mặc U, tôi từ mười tuổi đến mười tám tuổi sẽ như thế nào đây?

Nhà họ Quan tuyệt vong cũng tốt!

Tôi không biết mình có thể sống được bao lâu nữa.

Sau khi lớn, tôi càng ngày càng thích âm.

Dù Mặc U bị mẹ tôi lừa đến đây nhưng anh cũng đã chăm sóc tôi tám năm, tôi cũng nên báo đáp anh gì đó.

Từ khi có quyết định này, ban ngày tôi không còn lướt di động mà bắt đầu tìm đọc sách cổ bà ngoại để lại, nhớ xem bà đã dạy gì rồi ghi chép từng điều vào giấy.

Nếu lệ quỷ đã cho rằng chỉ cần k.ích thích tôi sẽ khiến tôi nhớ lại quan tài người, vậy tôi cũng suy nghĩ thử xem.

Không biết Mặc U đang bận cái gì, từ lúc nhắc đến Trương Thiên Nhất rồi cãi nhau với tôi, anh thường xuyên biến mất.

Không đợi tôi nhớ ra bất cứ chi tiết gì về quan tài người, hôm nay tôi ngủ đến giữa trưa mới tỉnh, sau khi đút tôi ăn hạt sen, Mặc U lại nhắc tôi liên lạc với nhà họ Trương.

Tôi tức giận đến mức mặc kệ anh mười ngày, ngay cả khi anh hỏi tôi sinh nhật mười chín tuổi muốn gì, anh sẽ tặng tôi, tôi cũng không quan tâm.

Đúng lúc này, Trương Thiên Nhất tìm tới.



Bao nhiêu năm qua cửa hàng quan tài vẫn ở đây chưa từng chuyển đi đâu, nhà cửa xung quanh đều đã xây lên năm sáu tầng.

Những người tới đây thuê nhà khi đi ngang cửa hàng quan tài đều đi vội, chê xui xẻo.

Ngay cả tôi khi đi chợ mua rau, mọi người cũng khuyên tôi bán cửa hàng quan tài để người ta xây nhà lên, kẻo ảnh hưởng tới tổng thể quy hoạch.

Tôi giả bộ nghe không hiểu, ban đầu bọn họ chỉ khịt mũi, sau đó dần dần bắt đầu giới thiệu đàn ông cho tôi, nói rằng sau khi gả đi, sinh con đẻ cái, không cần cặm cụi cả ngày, còn có chồng giúp đỡ.

Cửa hàng quan tài được yên bình mấy năm nay rộn ràng trở lại.

Ban ngày bắt đầu có những người đàn ông lấy cớ tới bắt chuyện, tôi giả ngốc mặc kệ, bọn họ muốn động tay chân, nhưng lúc nào cũng té ngã tới mức đầu rơi máu chảy.

Sau đó buổi tối có người lén đột nhập.

Nhưng từ vụ việc kỳ lạ kia, tôi đã thiết kế kỳ môn độn giáp ở bên ngoài, những kẻ kia loay hoay cả đêm vẫn chỉ thể đứng yên một chỗ, bắt đầu quay ra đồn nhà tôi có quỷ đả tường.

Những việc khôi hài này tự tôi có thể đối phó, Mặc U cũng không quan tâm.

Nhưng để ý thái độ của anh, lòng tôi lại chua xót.

Hôm đó dì Tào ở trên thị trấn kéo Lưu Lão Nhị đến cửa hàng quan tài, đi dạo mấy vòng, lẩm bẩm nhà tôi rộng bao nhiêu, có thể xây bao nhiêu cửa hàng mặt tiền.

Từ lúc muốn nghĩ cách làm quan tài người cho Mặc U, tôi cố gắng giữ cho tinh thần tỉnh táo, tôi tiếp tục mặc kệ những lời bên ngoài, cùng lắm thì giống mấy năm trước thôi.

Nhưng sau khi tính toán, dì Tào và Lưu Lão Nhị vào cửa hàng ngồi xổm trước mặt tôi, đưa tôi hai cây kẹo mút: "Em gái quan tài, cô từng ăn kẹo chưa?"

Lưu Lão Nhị ở bên lặng lẽ quan sát tôi.

Sau đó dì Tào nói Lưu Lão Nhị tốt thế nào, còn nói tuy ông ta già nhưng rất biết yêu thương và khỏe mạnh, có thể giúp đỡ tôi, nếu tôi và ông ta kết hôn, ông ta sẽ mua cho tôi rất nhiều kẹo cưới.

Tôi vẫn giả vờ nghe không hiểu.

Dì Tào lải nhải một hồi thấy không có tác dụng, quay sang nổi giận: "Một con ngốc như cô còn muốn giữ khư khư cửa hàng quan tài này sao? Chẳng lẽ cô muốn giống bà ngoại với mẹ mình có thai mà không biết bố đứa bé là ai hả? Cả nhà cô đúng là không biết xấu hổ!"

Nói tới đây, bà ta nhìn Lưu Lão Nhị, hạ giọng: "Đang là ban ngày, không có ma quỷ gì đâu, tôi đóng cửa lại, ông cứ ở trong này gạo nấu thành cơm. Gia đình con bé chết hết rồi, chỉ còn mỗi nó, đợi sinh con rồi xem thử nó còn cố chấp hay không! Trừ cửa hàng quan tài này, tôi nghe nói nhà nó còn để lại một số tiền lớn."



Tôi nghe mà tức giận.

Nói tôi sao cũng được, nhưng không được nói bà ngoại và mẹ tôi, càng không được phép dùng kế dơ bẩn như vậy tính kế tôi!

Tôi bốc lấy đống gỗ vụn, đang định cho hai người đó một bài học thì có một giọng trầm truyền đến.

"Quan Cửu, tôi là Trương Thiên Nhất, cô còn nhớ tôi không? Giữa chúng ta có hôn ước đấy!"

Tôi ngẩng đầu, thấy có một thanh niên cao gầy đang đứng ngược sáng ở cửa.

Bên cạnh anh là một người cô gái cũng mặc đồ màu đen, khuôn mặt có đường nét giống với Trương Thiên Nhất.

Phía sau hai người họ là sáu người đàn ông lực lưỡng xếp thành hai hàng, một chiếc Land Rover màu đen và một chiếc xe 16 chỗ bị che kín mít.

Cảnh tượng này khiến tôi nhớ đến thời điểm nhà họ Trương mang chiếc quan tài đỏ tươi đến.

Ban ngày đầu óc tôi không được tỉnh táo lắm, vẫn cứ ngây ngốc nhìn họ.

Dẫn theo một người phụ nữ đến đây là để tỏ thái độ à?

5

Dì Tào quay đầu nhìn Trương Thiên Nhất và cô gái bên cạnh, lập tức cười nói: "Cậu có hôn ước với em gái quan tài hả? Cậu đến để từ hôn đúng không? Để tôi giúp cậu khuyên em gái quan tài, tôi cũng muốn tốt cho cô ấy, muốn cô ấy gả cho..."

Trong mắt bà ta, Trương Thiên Nhất coi thường tôi vì tôi là con ngốc. Thấy Trương Thiên Nhất dẫn theo một cô gái tới, còn dàn cảnh như vậy, bà ta thầm nghĩ mình được lợi rồi.

Nhưng dì Tào còn chưa nói dứt câu, Trương Thiên Nhất ra hiệu, lập tức có hai người đàn ông cao lớn bước vào kéo dì Tào đi như lôi một con gà.

"Quan Cửu?" Trương Thiên Nhất đến trước mặt tôi, gọi.

Dù mặc quần áo thể thao màu đen nhưng lại mang đôi giày màu trắng, anh ta đứng cách tôi ba bước, vẫn tránh xa tôi như xưa, sợ mùn cưa làm bẩn giày mình.

Tôi ngước mắt nhìn anh ta, vẫn im lặng.

Cô gái bên cạnh tò mò ngồi xổm xuống: "Nghe nói nhà họ Quan có huyết mạch nửa người nửa ma, ban ngày dương khí quá mạnh, ba hồn không thể tụ lại, thế nên họ sẽ trở nên ngây dại, đây là sự thật hả?"



Mấy năm gần đây tôi hay mê man, Mặc U giúp tôi tìm rất nhiều loại thuốc.

Tuy rằng anh luôn đút tôi uống khi tôi chưa tỉnh, nhưng hương thơm vẫn lưu lại trong khoang miệng.

Tôi theo bản năng ngửa ra sau, có điều vì khoảng cách quá gần, tôi vẫn ngửi thấy mùi tanh của nước trên người cô ta.

Ngay khi tôi chuẩn bị giơ tay lên thì người bên cạnh đã ấn vào trán cô ta, đẩy cô ta ra xa: "Dù cô là nữ thì cũng đừng có lại gần Tiểu A Cửu nhà tôi như vậy."

Mặc U ban ngày ít khi ra ngoài thế mà xuất hiện, ép cô gái kia lùi lại, quay sang nhìn Trương Thiên Nhất, cười lạnh.

Anh kéo tôi dậy, ôm tôi vào lòng, tiếp tục liếc nhìn Trương Thiên Nhất.

Tai Mặc U rất thính, không thể nào không nghe những gì Trương Thiên Nhất vừa nói.

Lúc này chắc anh vui lắm, anh vừa muốn nhà họ Trương, Trương Thiên Nhất liền tới, sao anh phải tức giận chứ?

"Anh là..." Trương Thiên Nhất nghi ngờ.

"Nhà họ Trương ở Vân Hải có huyết mạch chí dương. Nếu đã đến đây thì nên..." Mặc U gằn từng chữ.

Lòng tôi chua xót, vội đẩy Mặc U ra.

"Anh về quan tài trước đi, tôi nói chuyện với họ."

Tôi thật sự sợ nói thêm câu nào nữa anh sẽ trực tiếp bảo tôi sinh con với Trương Thiên Nhất.

Mặc U lại nắm chặt tay tôi, cười khẩy rồi xoay người bỏ đi.

"Cô tỉnh rồi hả?" Cô gái kia tò mò nhìn tôi, "Khi nãy bà dì kia to tiếng với cô, còn xúi giục ông già kia giở trò với cô, sao cô cứ giả ngốc mãi vậy?"

Trương Thiên Nhất dõi theo Mặc U, lúc này mới thu ánh mắt về: "Cô ấy uống quá nhiều linh dược thuần âm nên sau khi trưởng thành, máu có tính âm mới không bị dương khí ảnh hưởng, duy trì sự tỉnh táo nhất định."

Rồi anh ta nói với tôi: "Lần này tôi đến là có việc muốn nhờ cô giúp đỡ. Sau khi giải quyết xong, tôi sẽ giúp cách giải quyết vụ âm huyết của cô phản phệ dương khí."

Sau đó mặc kệ tôi có đồng ý hay không, anh ta bảo người của mình lái chiếc xe màu đen kia vào nhà.

Trương gia Vân Hải lúc nào cũng độc đoán chuyên quyền như vậy!
Quan Tài Con Người
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Quan Tài Con Người Truyện Quan Tài Con Người Story Chương 14
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...