Quan Khí
Chương 999: Vùi đầu để phát triển
Trong nháy mắt một năm đã trôi qua, Vương Trạch Vinh cũng đã ba mươi sáu tuổi. Từ sau khi điều chỉnh bộ máy của Thị ủy Bắc Dương thì cũng không phát sinh cái loại việc tranh đấu như trước đó Vương Trạch Vinh đã suy tính. Những người mới thuộc Bạch hệ, Hoàng hệ, Lưu hệ thì cả ba người đều có biểu hiện cực kỳ phối hợp. Ở bên ngoài nhìn vào thì cả Thị ủy Bắc Dương đều có chung một tiếng nói, tất cả mọi người đều vùi đầu vào việc phát triển của tỉnh.
Trong mấy lần cùng Bạch Kiến Sinh liên hệ với nhau thì không biết Bạch Kiến Sinh như thế nào mà lúc ở trước mặt Vương Trạch Vinh đều biểu hiện ra một thái độ rất nghe lời Vương Trạch Vinh. Trong công tác điều chỉnh cán bộ thì toàn bộ công việc gã đều giao hết cho Tiễn Hồng thực hiện, có phương án gì đưa ra thì cơ bản là không cản trở.
Nhìn thấy gã diễn xuất như vậy, Vương Trạch Vinh cũng đối xử tốt với gã, cố gắng tận khả năng trưng cầu ý kiến của gã. Tình huống giữa hai người không ngờ biểu hiện ra một sự hoà hợp.
Chủ tịch Tỉnh mới đến là người của Hoàng gia thì thái độ biểu hiện bên ngoài của gã với Vương Trạch Vinh lại càng thân thiết. Từ sau khi tới Bắc Dương, gã đối với Cổ Duy Thành cũng rất tích cực ủng hộ, có ý tứ rất kiên quyết phục tùng Tỉnh ủy.
Đối với tình hình như vậy, đương nhiên Vương Trạch Vinh rất phấn chấn. Hiện tại bên trong Thị ủy Bắc Dương thì tuy rằng hắn xếp thứ ba, nhưng trên thực tế thì quyền lực lại là người thứ hai.
Đã không có sự khống chế nên rất nhiều quan niệm và lý luận phát triển của Vương Trạch Vinh đều được quán triệt thực hiện. Thông qua sự cố gắng, việc tái cơ cấu lại ngành nghề của thành phố Xuân Dương đã có những bước phát triển trọng đại, càng ngày càng nhiều cán bộ công nhân viên có tay nghề thấp một lần nữa phát triển trong công việc của mình.
Trong một năm này cũng đã xảy ra rất nhiều sự việc, Vương Trạch Vinh cũng dần dần trở nên thành thục, lúc này đã không hề có bóng dáng của một cán bộ cấp xã nữa.
Lại nhớ tới con đường mà mình đã đi qua, Vương Trạch Vinh có một cảm giác như đang nằm mơ. Từ cái ngày mà gia nhập vào quan trường, bản thân hắn luôn vẫn bị vây vào giữa các cuộc tranh đấu. Cuối cùng bây giờ cũng đã có một loại không khí bình thản trong chống quan trường. Tuy rằng hắn cũng biết trong nhóm thường ủy Thị ủy này thì cũng có những người cũng không phải có khuôn mặt thật bình thản như biểu hiện ra ngoài. Chỉ có điều nếu có thể bảo trì được tình hình này thì hắn đã là rất vừa lòng với cuộc sống hiện tại.
Tuy nhiên theo thời gian qua đi, Vương Trạch Vinh phát hiện ra tình hình trong Thị ủy lại bắt đầu xảy ra các biến hoá rất tinh tế. Đối với tình hình biến hoá tinh tế kiểu này, trong lòng Vương Trạch Vinh biết rõ ràng rằng nhiệm kỳ mới chuẩn bị đến nên ý tưởng của mọi người biến hoá là cũng là bình thường. Quan trường là luôn có dạng tình huống như vậy.
Bên trong một nông trại ở một chỗ trong vùng ngoại ô của thành phố Xuân Dương, hôm nay Ngô Uy Hoa mời nên Vương Trạch Vinh cũng phải chịu khó tới nơi này để giải sầu.
Sau hơn một năm phát triển, các hạng mục công tác của thành phố Xuân Dương đã có một bước phát triển nhảy vọt. Những công tử Bắc Kinh này liều mạng tranh nhau biểu hiện nên các huyện phát triển rất khả quan. Nhóm người Ngô Uy Hoa, Vương Tú Tài, Tiền Thanh Chí, Mã Dân Hạo thuận lợi tiến bước vào bộ máy Huyện ủy.
Nhìn những cậu ấm này dần dần đã có bóng dáng của một cán bộ thì tâm tình Vương Trạch Vinh rất vui sướng.
- Uy Hoa, công tác của huyện cậu rất tốt, phải cố gắng tiếp tục phát huy.
Vừa nhìn thấy Ngô Uy Hoa, Vương Trạch Vinh liền vỗ vỗ vào bờ vai của hắn nói.
Đối với công tác của những người này thì Vương Trạch Vinh cực kỳ vừa lòng. Bọn họ rất cố gắng trong công tác, ngoại trừ việc cam đoan giúp bọn họ được lên chức thì đối với mình cũng có rất nhiều điều tốt. Công tác tái cơ cấu lại ngành nghề của tỉnh Bắc Dương trong cả nước đã được xếp hạng ở hàng đầu, một vài lần đã có được sự khẳng định của Trung ương. Đặc biệt tình hình của thành phố Xuân Dương thì ngay cả Tổng Bí thư Lâm trong các hội nghị Trung ương cũng đã mấy lần lấy dẫn chứng ra để khen ngợi.
Hiện tại, thành phố Xuân Dương biểu hiện ra cho mọi người thấy rằng đây là một thành phố yên bình, loại tình hình trật tự trong thành phố trước kia giống như một thùng thuốc nổ thì nay đã biến mất.
- Bí Thư Vương! Khó mấy khi có cuối tuần như hôm nay, mọi người đã lâu không gặp mặt nhau, hôm nay câu một ít cá để giải sầu vậy.
Vương Trạch Vinh mỉm cười đi đến.
Lúc này Long Dũng Đình sớm đã chuẩn bị sẵn cần câu.
Nhìn thấy nhóm người Vương Tú Toàn đang tụ tập tới, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Mấy người đừng tất cả đến đây làm gì, đừng dọa cá bơi đi mất.
Mấy người cười hì hì nhưng cũng không có vẻ gì tránh xa ra.
Vương Trạch Vinh thích không khí như vậy, câu được cá hay không cũng không sao cả, cái quan trọng là mọi người được tụ họp cùng một chỗ để có thể giao lưu tình cảm thật tốt.
- Tú Toàn, chỗ cậu đàm phán với nước Mĩ sao rồi?
Vương Trạch Vinh hỏi thăm Vương Tú Toàn, người này đang cùng với nước Mĩ đàm phán một dự án hợp tác về vi mạch điện tử.
Vương Tú Toàn nói:
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Đây là một khía cạnh rất quan trọng. Huyện của cậu thực hiện công tác chiêu thương nhưng đồng thời cũng phải quyết tâm không để xảy ra sự tình các công nhân có tay nghề thấp trở thành thất nghiệp mà phải tận khả năng hấp thu một ít nhân viên tay nghề thấp mới được. Dự án vi mạch điện tử đặc biệt tốt, nếu đàm phán với họ thành công thì đối với sự phát triển của huyện các cậu có tác dụng đẩy mạnh rất lớn. Người ta cũng không có khả năng hoàn toàn sử dụng hết các nhân viên của huyện cậu nhưng đối với những người mất đi công việc thì phải có suy nghĩ an bài người ta thế nào cho hợp lý, nhất định không thể để cho người ta không có cơm ăn. Nên làm như thế nào là hợp lý thì các cậu phải xem xét thật kỹ.
Tiền Thanh Chí ở một bên nói:
- Việc này đã hơn một năm nay chúng tôi áp dụng rất nhiều biện pháp. Ngoại trừ việc sau khi thu hút đầu tư phải giải quyết một bộ phận công nhân có tay nghề thấp ra mà còn đạt thành không ít hiệp nghị hợp tác với các đơn vị tốt trong tỉnh trong việc đào tạo ngành nghề. Từ sau khi chúng tôi tiến hành bồi dưỡng các kỹ năng thì bọn họ lại thu nhận các công nhân vào làm nghề, lại có một đám công nhân sang vùng khác lập tức kiếm được công ăn việc làm.
Đương nhiên Vương Trạch Vinh biết tình huống này:
- Tự bản thân xí nghiệp phát triển là cực kỳ trọng yếu. Nếu có thể đưa một xí nghiệp thêm một lần nữa có sức sống thì hiệu quả liền lập tức cực kỳ tốt. Bản thân xí nghiệp này đã có thể giải quyết được phần lớn công việc cho các công nhân. Về vấn đề này thì huyện của Mã Dân Hạo làm được cũng tốt. Cậu nhìn xem Xí nghiệp Sợi hoá học. Vốn ban có rất nhiều công nhân có tay nghề thấp nhưng kết quả bọn họ tổ chức việc hợp tác cho xí nghiệp, sau quá trình cải tổ lại thì ngoại trừ tạo sự cạnh tranh trong các nhân viên có tay nghề thấp ra lại còn thu hút một số công nhân có tay nghề thấp khác, lập tức giảm được áp lực đối với việc tạo lại nghề nghiệp cho huyện bọn họ. Trong việc này thì các cậu phải học tập nhiều thêm một chút mới được.
Nghe được Vương Trạch Vinh khen ngợi cách thực hiện của huyện Mã Dân Hạo, mọi người không ngừng gật đầu tỏ vẻ tiếp thu.
Mã Dân Hạo cao hứng nói:
- Tôi cảm thấy trong việc thu hút đầu tư thì cần phải chú ý tốt việc phối hợp. Với mũi nhọn tất nhiên là các hạng mục công nghệ cao có thể sinh ra lợi nhuận rất lớn, dịch vụ thì tuy rằng không có được nhiều lợi nhuận như vậy nhưng lại có thể giải quyết được phần lớn việc làm cho cán bộ công nhân viên. Việc phát triển mạnh các dịch vụ thì cực kỳ có tác dụng đối với sự ổn định của xã hội.
Vương Trạch Vinh nghe một cách chăm chú, hắn nói:
- Đây đúng là một nội dung nghiên cứu thật sự có giá trị.
Nhìn đến bộ dáng của mấy vị công tử đã dần dần thành thục, trong lòng Vương Trạch Vinh rất cao hứng. Nếu vẫn duy trì được khả năng như thế này thì bước tiếp theo mấy người này có thể nâng cao thêm một bước. Mấy công tử này truớc kia cao cao tại thượng, luôn luôn lấy thế lực để đè người thì nay bọn họ cũng biết theo sự tình cụ thể mà vận dụng. Sử dụng hợp lý các tài nguyên trên con người của bọn họ, tin rằng thông qua một đợt rèn luyện thì những người này dần dần trở thành những người có thể dùng được.
Mấy người hàn huyên một ít sự tình công việc, Vương Trạch Vinh bắt đầu có tâm ý muốn hưởng thụ ánh nắng của mặt trời.
Gió nhẹ thổi qua, ánh sáng mặt trời chiếu trên người có cảm giác thật ấm áp. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào mặt nước, Vương Trạch Vinh có vẻ rất chuyên tâm.
Đã hơn một năm nay, tại tỉnh Bắc Dương này xem như Vương Trạch Vinh đã thực sự thành lập được một lực lượng có thế lực rất mạnh. Bởi vì công tác chủ quản của hắn chính là tổ chức, hơn nữa lại có một Tiễn Hồng ở phía dưới phối hợp, Trưởng Ban tổ chức cán bộ mới là Bạch Kiến Sinh lại tỏ ra một thái độ không hỏi đến các sự tình nên Vương Trạch Vinh không ngừng đề bạt một ít người có phương diện năng lực mạnh tới các vị trí trọng yếu.
Hình tượng Bí thư chống tham nhũng ở tỉnh Bắc Dương vốn đã sớm xâm nhập vào lòng người, hơn nữa hắn lại một lòng xông vào công tác tái cơ cấu ngành nghề nên trong tầm mắt của dân chúng thì hắn đã có một đỉnh cao danh vọng.
Tâm tình vui sướng trong thực hiện công việc, Vương Trạch Vinh chưa bao giờ có hoàn cảnh nào cảm thấy công tác thuận lợi như bây giờ ở tỉnh Bắc Dương.
- Bí Thư Vương, cũng sắp nhiệm kỳ mới rồi nhỉ.
Ngô Uy Hoa ở một bên Vương Trạch Vinh đột nhiên nói.
Nghe được Ngô Uy Hoa vừa nói như vậy, Vương Tú Toàn ở một bên cũng nói:
- Bí Thư Vương, ở Bắc Kinh lúc này có chút rối loạn.
Nghe được những lời này, Vương Trạch Vinh liếc nhìn những người này mấy cái. Nhìn thấy cái loại biểu tình toát ra từ mọi người, hắn liền biết chủ đề quan trọng của ngày hôm nay là vụ việc này.
Việc này thì gần đây hắn cũng phi thường chú ý. Nhiệm kỳ mới sắp tới gần, rất nhiều người sẽ lui ra, đến lúc đó lại có một phen tranh đoạt.
Nhìn thấy trên mặt Vương Trạch Vinh biểu hiện ra ngoài vẻ nghiêm trọng, những người còn lại đều không nói gì nữa.
Hiện tại đối với Vương Trạch Vinh mà nói, sự tình quan tâm nhất chính là vấn đề của Hạng Nam trong nhiệm kỳ mới, nếu Hạng Nam lui xuống thì cũng không biết sẽ có dạng tình huống gì xảy ra? Xem ra phải đi tới Bắc Kinh tìm hiểu chút.
Vốn là đến để nghỉ ngơi nhưng bởi vì tất cả mọi người đều là cán bộ nên đề tài thảo luận rất nhanh chóng chuyển sang đến các sự tình trong chốn quan trường.
Mã Dân Hạo nói:
- Bí thư Tỉnh ủy Cổ lần này tất nhiên là phải lui ra. Sau khi ông ta lui ra thì dạng tình huống nào sẽ phát sinh? Ở bên trong Bắc Kinh đã có không ít người đang theo dõi việc này của ông ta.
Ngô Uy Hoa cũng nói:
- Thị trưởng Kỳ cũng đã đến tuổi rồi, lần này xem như cũng lui ra. Tôi xem cả tỉnh và thành phố đều có biến động mạnh.
Tuy rằng Vương Trạch Vinh không chen nói ngang nhưng tai vẫn nghe bàn luận của bọn họ. Tuy rằng Kỳ Hiền Mẫn đến tuổi nhưng thành phố cũng không cử ra một Thị trưởng nào khác. Kỳ Hiền Mẫn vẫn đang phụ trách các công việc của Thị trưởng, đợt tới phải tiến hành điều chỉnh, không thể để tiếp tục như thế này.
Mục đích của mấy người này đương nhiên Vương Trạch Vinh biết, không ngoài là muốn thám thính một ít tình hình mà thôi.
- Bây giờ công tác của các cậu chủ yếu là làm tốt công việc của mình, những việc khác không cần phải quan tâm.
Vương Trạch Vinh nói.
Vương Tú Toàn nói:
- Ông cụ nhà tôi lần này cũng đã điểm qua. Vương ca, tôi nghĩ hay là anh chú ý nhiều thêm một chút mới được. Anh không nhìn thấy được bên trong Bắc Kinh, các nhà đều đã âm thầm bắt đầu khởi động.. Gần nhất đây là số lần một ít lãnh đạo tỉnh chạy đến Bắc Kinh cũng nhiều hơn. Nghe nói Bạch gia và Lưu gia hoạt động cũng rất sôi nổi.
Hiện tại, trong lòng những người này thấy bất an thì cũng là rất bình thường. Vương Trạch Vinh cực kỳ hiểu rõ tâm tính bọn họ, vốn đều là công tử của kinh thành, bây giờ lại gặp phải tình huống ông cụ lại lui ra. Chỉ cần ông cụ bọn họ lui xuống, trong tình huống người kế tiếp lại không có nên thế lực của nhà bọn họ cũng sẽ giảm trên diện rộng. Lúc này đối với bọn họ mà nói là phải nhanh chóng dựa vào sự phát triển của chính mình mới là sự lựa chọn tốt nhất.
- Mọi người tăng thêm một ít động tác. Chỉ cần trong công tác tái cơ cấu lại ngành nghề làm ra thành tích thì cũng dễ cho tôi nói chuyện giúp các cậu.
Vương Trạch Vinh nói.
Vương Trạch Vinh biết trong nhà bọn họ hẳn là rất quan tâm đến vấn đề phát triển của bọn họ. Trong bước tiếp theo xem ra mình phải giúp bọn họ bước lên một số bước mới được.
Quan Khí
Trong mấy lần cùng Bạch Kiến Sinh liên hệ với nhau thì không biết Bạch Kiến Sinh như thế nào mà lúc ở trước mặt Vương Trạch Vinh đều biểu hiện ra một thái độ rất nghe lời Vương Trạch Vinh. Trong công tác điều chỉnh cán bộ thì toàn bộ công việc gã đều giao hết cho Tiễn Hồng thực hiện, có phương án gì đưa ra thì cơ bản là không cản trở.
Nhìn thấy gã diễn xuất như vậy, Vương Trạch Vinh cũng đối xử tốt với gã, cố gắng tận khả năng trưng cầu ý kiến của gã. Tình huống giữa hai người không ngờ biểu hiện ra một sự hoà hợp.
Chủ tịch Tỉnh mới đến là người của Hoàng gia thì thái độ biểu hiện bên ngoài của gã với Vương Trạch Vinh lại càng thân thiết. Từ sau khi tới Bắc Dương, gã đối với Cổ Duy Thành cũng rất tích cực ủng hộ, có ý tứ rất kiên quyết phục tùng Tỉnh ủy.
Đối với tình hình như vậy, đương nhiên Vương Trạch Vinh rất phấn chấn. Hiện tại bên trong Thị ủy Bắc Dương thì tuy rằng hắn xếp thứ ba, nhưng trên thực tế thì quyền lực lại là người thứ hai.
Đã không có sự khống chế nên rất nhiều quan niệm và lý luận phát triển của Vương Trạch Vinh đều được quán triệt thực hiện. Thông qua sự cố gắng, việc tái cơ cấu lại ngành nghề của thành phố Xuân Dương đã có những bước phát triển trọng đại, càng ngày càng nhiều cán bộ công nhân viên có tay nghề thấp một lần nữa phát triển trong công việc của mình.
Trong một năm này cũng đã xảy ra rất nhiều sự việc, Vương Trạch Vinh cũng dần dần trở nên thành thục, lúc này đã không hề có bóng dáng của một cán bộ cấp xã nữa.
Lại nhớ tới con đường mà mình đã đi qua, Vương Trạch Vinh có một cảm giác như đang nằm mơ. Từ cái ngày mà gia nhập vào quan trường, bản thân hắn luôn vẫn bị vây vào giữa các cuộc tranh đấu. Cuối cùng bây giờ cũng đã có một loại không khí bình thản trong chống quan trường. Tuy rằng hắn cũng biết trong nhóm thường ủy Thị ủy này thì cũng có những người cũng không phải có khuôn mặt thật bình thản như biểu hiện ra ngoài. Chỉ có điều nếu có thể bảo trì được tình hình này thì hắn đã là rất vừa lòng với cuộc sống hiện tại.
Tuy nhiên theo thời gian qua đi, Vương Trạch Vinh phát hiện ra tình hình trong Thị ủy lại bắt đầu xảy ra các biến hoá rất tinh tế. Đối với tình hình biến hoá tinh tế kiểu này, trong lòng Vương Trạch Vinh biết rõ ràng rằng nhiệm kỳ mới chuẩn bị đến nên ý tưởng của mọi người biến hoá là cũng là bình thường. Quan trường là luôn có dạng tình huống như vậy.
Bên trong một nông trại ở một chỗ trong vùng ngoại ô của thành phố Xuân Dương, hôm nay Ngô Uy Hoa mời nên Vương Trạch Vinh cũng phải chịu khó tới nơi này để giải sầu.
Sau hơn một năm phát triển, các hạng mục công tác của thành phố Xuân Dương đã có một bước phát triển nhảy vọt. Những công tử Bắc Kinh này liều mạng tranh nhau biểu hiện nên các huyện phát triển rất khả quan. Nhóm người Ngô Uy Hoa, Vương Tú Tài, Tiền Thanh Chí, Mã Dân Hạo thuận lợi tiến bước vào bộ máy Huyện ủy.
Nhìn những cậu ấm này dần dần đã có bóng dáng của một cán bộ thì tâm tình Vương Trạch Vinh rất vui sướng.
- Uy Hoa, công tác của huyện cậu rất tốt, phải cố gắng tiếp tục phát huy.
Vừa nhìn thấy Ngô Uy Hoa, Vương Trạch Vinh liền vỗ vỗ vào bờ vai của hắn nói.
Đối với công tác của những người này thì Vương Trạch Vinh cực kỳ vừa lòng. Bọn họ rất cố gắng trong công tác, ngoại trừ việc cam đoan giúp bọn họ được lên chức thì đối với mình cũng có rất nhiều điều tốt. Công tác tái cơ cấu lại ngành nghề của tỉnh Bắc Dương trong cả nước đã được xếp hạng ở hàng đầu, một vài lần đã có được sự khẳng định của Trung ương. Đặc biệt tình hình của thành phố Xuân Dương thì ngay cả Tổng Bí thư Lâm trong các hội nghị Trung ương cũng đã mấy lần lấy dẫn chứng ra để khen ngợi.
Hiện tại, thành phố Xuân Dương biểu hiện ra cho mọi người thấy rằng đây là một thành phố yên bình, loại tình hình trật tự trong thành phố trước kia giống như một thùng thuốc nổ thì nay đã biến mất.
- Bí Thư Vương! Khó mấy khi có cuối tuần như hôm nay, mọi người đã lâu không gặp mặt nhau, hôm nay câu một ít cá để giải sầu vậy.
Vương Trạch Vinh mỉm cười đi đến.
Lúc này Long Dũng Đình sớm đã chuẩn bị sẵn cần câu.
Nhìn thấy nhóm người Vương Tú Toàn đang tụ tập tới, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Mấy người đừng tất cả đến đây làm gì, đừng dọa cá bơi đi mất.
Mấy người cười hì hì nhưng cũng không có vẻ gì tránh xa ra.
Vương Trạch Vinh thích không khí như vậy, câu được cá hay không cũng không sao cả, cái quan trọng là mọi người được tụ họp cùng một chỗ để có thể giao lưu tình cảm thật tốt.
- Tú Toàn, chỗ cậu đàm phán với nước Mĩ sao rồi?
Vương Trạch Vinh hỏi thăm Vương Tú Toàn, người này đang cùng với nước Mĩ đàm phán một dự án hợp tác về vi mạch điện tử.
Vương Tú Toàn nói:
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Đây là một khía cạnh rất quan trọng. Huyện của cậu thực hiện công tác chiêu thương nhưng đồng thời cũng phải quyết tâm không để xảy ra sự tình các công nhân có tay nghề thấp trở thành thất nghiệp mà phải tận khả năng hấp thu một ít nhân viên tay nghề thấp mới được. Dự án vi mạch điện tử đặc biệt tốt, nếu đàm phán với họ thành công thì đối với sự phát triển của huyện các cậu có tác dụng đẩy mạnh rất lớn. Người ta cũng không có khả năng hoàn toàn sử dụng hết các nhân viên của huyện cậu nhưng đối với những người mất đi công việc thì phải có suy nghĩ an bài người ta thế nào cho hợp lý, nhất định không thể để cho người ta không có cơm ăn. Nên làm như thế nào là hợp lý thì các cậu phải xem xét thật kỹ.
Tiền Thanh Chí ở một bên nói:
- Việc này đã hơn một năm nay chúng tôi áp dụng rất nhiều biện pháp. Ngoại trừ việc sau khi thu hút đầu tư phải giải quyết một bộ phận công nhân có tay nghề thấp ra mà còn đạt thành không ít hiệp nghị hợp tác với các đơn vị tốt trong tỉnh trong việc đào tạo ngành nghề. Từ sau khi chúng tôi tiến hành bồi dưỡng các kỹ năng thì bọn họ lại thu nhận các công nhân vào làm nghề, lại có một đám công nhân sang vùng khác lập tức kiếm được công ăn việc làm.
Đương nhiên Vương Trạch Vinh biết tình huống này:
- Tự bản thân xí nghiệp phát triển là cực kỳ trọng yếu. Nếu có thể đưa một xí nghiệp thêm một lần nữa có sức sống thì hiệu quả liền lập tức cực kỳ tốt. Bản thân xí nghiệp này đã có thể giải quyết được phần lớn công việc cho các công nhân. Về vấn đề này thì huyện của Mã Dân Hạo làm được cũng tốt. Cậu nhìn xem Xí nghiệp Sợi hoá học. Vốn ban có rất nhiều công nhân có tay nghề thấp nhưng kết quả bọn họ tổ chức việc hợp tác cho xí nghiệp, sau quá trình cải tổ lại thì ngoại trừ tạo sự cạnh tranh trong các nhân viên có tay nghề thấp ra lại còn thu hút một số công nhân có tay nghề thấp khác, lập tức giảm được áp lực đối với việc tạo lại nghề nghiệp cho huyện bọn họ. Trong việc này thì các cậu phải học tập nhiều thêm một chút mới được.
Nghe được Vương Trạch Vinh khen ngợi cách thực hiện của huyện Mã Dân Hạo, mọi người không ngừng gật đầu tỏ vẻ tiếp thu.
Mã Dân Hạo cao hứng nói:
- Tôi cảm thấy trong việc thu hút đầu tư thì cần phải chú ý tốt việc phối hợp. Với mũi nhọn tất nhiên là các hạng mục công nghệ cao có thể sinh ra lợi nhuận rất lớn, dịch vụ thì tuy rằng không có được nhiều lợi nhuận như vậy nhưng lại có thể giải quyết được phần lớn việc làm cho cán bộ công nhân viên. Việc phát triển mạnh các dịch vụ thì cực kỳ có tác dụng đối với sự ổn định của xã hội.
Vương Trạch Vinh nghe một cách chăm chú, hắn nói:
- Đây đúng là một nội dung nghiên cứu thật sự có giá trị.
Nhìn đến bộ dáng của mấy vị công tử đã dần dần thành thục, trong lòng Vương Trạch Vinh rất cao hứng. Nếu vẫn duy trì được khả năng như thế này thì bước tiếp theo mấy người này có thể nâng cao thêm một bước. Mấy công tử này truớc kia cao cao tại thượng, luôn luôn lấy thế lực để đè người thì nay bọn họ cũng biết theo sự tình cụ thể mà vận dụng. Sử dụng hợp lý các tài nguyên trên con người của bọn họ, tin rằng thông qua một đợt rèn luyện thì những người này dần dần trở thành những người có thể dùng được.
Mấy người hàn huyên một ít sự tình công việc, Vương Trạch Vinh bắt đầu có tâm ý muốn hưởng thụ ánh nắng của mặt trời.
Gió nhẹ thổi qua, ánh sáng mặt trời chiếu trên người có cảm giác thật ấm áp. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào mặt nước, Vương Trạch Vinh có vẻ rất chuyên tâm.
Đã hơn một năm nay, tại tỉnh Bắc Dương này xem như Vương Trạch Vinh đã thực sự thành lập được một lực lượng có thế lực rất mạnh. Bởi vì công tác chủ quản của hắn chính là tổ chức, hơn nữa lại có một Tiễn Hồng ở phía dưới phối hợp, Trưởng Ban tổ chức cán bộ mới là Bạch Kiến Sinh lại tỏ ra một thái độ không hỏi đến các sự tình nên Vương Trạch Vinh không ngừng đề bạt một ít người có phương diện năng lực mạnh tới các vị trí trọng yếu.
Hình tượng Bí thư chống tham nhũng ở tỉnh Bắc Dương vốn đã sớm xâm nhập vào lòng người, hơn nữa hắn lại một lòng xông vào công tác tái cơ cấu ngành nghề nên trong tầm mắt của dân chúng thì hắn đã có một đỉnh cao danh vọng.
Tâm tình vui sướng trong thực hiện công việc, Vương Trạch Vinh chưa bao giờ có hoàn cảnh nào cảm thấy công tác thuận lợi như bây giờ ở tỉnh Bắc Dương.
- Bí Thư Vương, cũng sắp nhiệm kỳ mới rồi nhỉ.
Ngô Uy Hoa ở một bên Vương Trạch Vinh đột nhiên nói.
Nghe được Ngô Uy Hoa vừa nói như vậy, Vương Tú Toàn ở một bên cũng nói:
- Bí Thư Vương, ở Bắc Kinh lúc này có chút rối loạn.
Nghe được những lời này, Vương Trạch Vinh liếc nhìn những người này mấy cái. Nhìn thấy cái loại biểu tình toát ra từ mọi người, hắn liền biết chủ đề quan trọng của ngày hôm nay là vụ việc này.
Việc này thì gần đây hắn cũng phi thường chú ý. Nhiệm kỳ mới sắp tới gần, rất nhiều người sẽ lui ra, đến lúc đó lại có một phen tranh đoạt.
Nhìn thấy trên mặt Vương Trạch Vinh biểu hiện ra ngoài vẻ nghiêm trọng, những người còn lại đều không nói gì nữa.
Hiện tại đối với Vương Trạch Vinh mà nói, sự tình quan tâm nhất chính là vấn đề của Hạng Nam trong nhiệm kỳ mới, nếu Hạng Nam lui xuống thì cũng không biết sẽ có dạng tình huống gì xảy ra? Xem ra phải đi tới Bắc Kinh tìm hiểu chút.
Vốn là đến để nghỉ ngơi nhưng bởi vì tất cả mọi người đều là cán bộ nên đề tài thảo luận rất nhanh chóng chuyển sang đến các sự tình trong chốn quan trường.
Mã Dân Hạo nói:
- Bí thư Tỉnh ủy Cổ lần này tất nhiên là phải lui ra. Sau khi ông ta lui ra thì dạng tình huống nào sẽ phát sinh? Ở bên trong Bắc Kinh đã có không ít người đang theo dõi việc này của ông ta.
Ngô Uy Hoa cũng nói:
- Thị trưởng Kỳ cũng đã đến tuổi rồi, lần này xem như cũng lui ra. Tôi xem cả tỉnh và thành phố đều có biến động mạnh.
Tuy rằng Vương Trạch Vinh không chen nói ngang nhưng tai vẫn nghe bàn luận của bọn họ. Tuy rằng Kỳ Hiền Mẫn đến tuổi nhưng thành phố cũng không cử ra một Thị trưởng nào khác. Kỳ Hiền Mẫn vẫn đang phụ trách các công việc của Thị trưởng, đợt tới phải tiến hành điều chỉnh, không thể để tiếp tục như thế này.
Mục đích của mấy người này đương nhiên Vương Trạch Vinh biết, không ngoài là muốn thám thính một ít tình hình mà thôi.
- Bây giờ công tác của các cậu chủ yếu là làm tốt công việc của mình, những việc khác không cần phải quan tâm.
Vương Trạch Vinh nói.
Vương Tú Toàn nói:
- Ông cụ nhà tôi lần này cũng đã điểm qua. Vương ca, tôi nghĩ hay là anh chú ý nhiều thêm một chút mới được. Anh không nhìn thấy được bên trong Bắc Kinh, các nhà đều đã âm thầm bắt đầu khởi động.. Gần nhất đây là số lần một ít lãnh đạo tỉnh chạy đến Bắc Kinh cũng nhiều hơn. Nghe nói Bạch gia và Lưu gia hoạt động cũng rất sôi nổi.
Hiện tại, trong lòng những người này thấy bất an thì cũng là rất bình thường. Vương Trạch Vinh cực kỳ hiểu rõ tâm tính bọn họ, vốn đều là công tử của kinh thành, bây giờ lại gặp phải tình huống ông cụ lại lui ra. Chỉ cần ông cụ bọn họ lui xuống, trong tình huống người kế tiếp lại không có nên thế lực của nhà bọn họ cũng sẽ giảm trên diện rộng. Lúc này đối với bọn họ mà nói là phải nhanh chóng dựa vào sự phát triển của chính mình mới là sự lựa chọn tốt nhất.
- Mọi người tăng thêm một ít động tác. Chỉ cần trong công tác tái cơ cấu lại ngành nghề làm ra thành tích thì cũng dễ cho tôi nói chuyện giúp các cậu.
Vương Trạch Vinh nói.
Vương Trạch Vinh biết trong nhà bọn họ hẳn là rất quan tâm đến vấn đề phát triển của bọn họ. Trong bước tiếp theo xem ra mình phải giúp bọn họ bước lên một số bước mới được.
Quan Khí
Đánh giá:
Truyện Quan Khí
Story
Chương 999: Vùi đầu để phát triển
4.0/10 từ 2 lượt.