Quan Khí
Chương 988: Xử lý
Vương Trạch Vinh và Cổ Duy Thành đứng ở sân bay nhìn máy bay từ từ hạ xuống.
Trưởng ban tổ chức cán bộ Trung ương Vương Triêu Chính từ trong máy bay đi ra.
Bắc Dương xảy ra chuyện như vậy, Trung ương rất coi trọng bộ máy Bắc Dương, phái Trưởng ban tổ chức cán bộ Trung ương Vương Triêu Chính đến Bắc Dương.
Sau khi mọi người bắt tay rồi rất nhanh về Tỉnh ủy.
Vương Trạch Vinh ngồi trong xe mà vẻ mặt rất nghiêm túc. Lần này Trung ương phái Trưởng ban Vương Triêu Chính đến đủ để nói rõ sự coi trong với Bắc Dương, từ việc này có thể thấy Trung ương đã hạ quyết tâm.
Xe tiến vào Tỉnh ủy, mọi người cùng vào văn phòng của Bí thư tỉnh ủy.
Vương Triêu Chính nói:
- Chuyện ở Bắc Dương càng lúc càng lớn, vấn đề càng lúc càng nhiều. Trung ương có thái độ khẳng định với công tác của các đồng chí, cho rằng công tác của các đồng chí có hiệu quả.
Cổ Duy Thành và Vương Trạch Vinh ngồi nghe và không nói gì.
Đối với hai người thì bây giờ vẫn rất lo lắng. Bắc Dương xảy ra chuyện lớn như vậy, nhiều cán bộ bị liên quan thì dù như thế nào hai người là Bí thư tỉnh ủy, Phó bí thư Tỉnh ủy cũng sẽ bị liên lụy.
Vương Triêu Chính nói tiếp:
- Đồng chí Cổ Kiến Sơn lần này về Bắc Kinh, Lãnh đạo trung ương đã chuyên môn nghe báo cáo các công việc ở Bắc Dương. Bây giờ xem ra tình hình Bắc Dương không thể không giải quyết. Thực tế do tình hình Bắc Dương cũng tạo thành ảnh hưởng quốc tế, ý của Trung ương là xử lý kín việc này.
Vương Trạch Vinh cũng thấy truyền thông gần đây nói đủ thứ vì Bắc Dương không ngừng có quan chức ngã ngựa. Có tờ báo nước ngoài còn nói quan chức Trung Quốc đều hủ bại.
Cổ Duy Thành nói:
- Tỉnh ủy Bắc Dương nghiêm túc chấp hành chỉ thị tinh thần của Trung ương, nhất định làm tốt công tác.
Vương Triêu Chính nói:
- Vấn đề của Chu Kiến Đào rất nghiêm trọng, ý của Trung ương là điều khỏi Bắc Dương, sau đó sẽ xử lý.
Vương Trạch Vinh nói:
- Như vậy cũng tốt, điều y đi sẽ có lợi cho việc tìm chứng cứ.
Cổ Duy Thành nói:
- Bây giờ bộ máy Bắc Dương rất thiếu người, không biết sau khi Chu Kiến Đào đi thì ai sẽ thay thế?
Vương Triêu Chính nói:
- Bây giờ không chỉ là vấn đề điều Chu Kiến Đào đi. Theo tình hình Cổ Kiến Sơn nắm giữ thì Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Liễu Thanh Tụ, Trưởng ban tổ chức cán bộ Úc Lộ Thư, Phó chủ tịch tỉnh Ngụy Chí Đồng cũng có vấn đề.
Vương Triêu Chính nói thêm:
- Cũng may đoàn đại biểu sang Hàn Quốc đã về, Ngụy Chí Đồng không hề chạy thoát. Sau đây cũng sẽ bị điều khỏi Bắc Dương.
Cổ Duy Thành và Vương Trạch Vinh nhìn nhau. Vương Trạch Vinh bây giờ mới biết tại sao lần này Vương Triêu Chính đến chỉ báo cho hắn và Cổ Duy Thành. Thì ra bộ máy Bắc Dương cũng thối nát như Xuân Dương.
Hai người đang thầm đoán thì bây giờ trong bộ máy Thường vụ thị ủy không còn mấy người.
Cổ Duy Thành biết áp lực của mình rất lớn nên nói:
- Bây giờ Bắc Dương rất nhiều vấn đề, hy vọng Trung ương có thể mau chóng điều chỉnh bộ máy Bắc Dương.
- Trong việc điều chỉnh cán bộ, tôi lần này tới là muốn nghe ý kiến của các đồng chí, xem dùng cán bộ như thế nào. Xuất hiện nhiều tình hình như vậy, Xuân Dương có lẽ là nơi bị ảnh hưởng lớn nhất. Đồng chí Vương Triêu Chính, tôi muốn nghe suy nghĩ của đồng chí.
Vương Trạch Vinh nói:
- Bởi vì đám người Tư Mã Sơn, Chu Kiến Đào đã công tác ở Bắc Dương nhiều năm, thế lực của bọn họ gần như bao trùm toàn tỉnh. Tôi đã tiến hành khảo sát cán bộ toàn diện và thấy rất nhiều vấn đề. Chỉ dựa vào cán bộ Bắc Dương thì không đủ.
Cổ Duy Thành nói:
- Đồng chí Vương Trạch Vinh nói đúng, bồi dưỡng cán bộ không phải chuyện một sớm một chiều, đây là cần qúa trình. Tôi cảm thấy nên cố gắng điều các cán bộ từ bên ngoài tới.
Vương Trạch Vinh nói tiếp:
- Bí thư Cổ nói đúng, các cán bộ Bắc Dương vẫn luôn có suy nghĩ khuyết điểm, chúng ta cần một quá trình học tập, giáo dục nhưng lại cần thời gian. Rất nhiều công nhân mất việc chờ ở đó, bọn họ cần được giải quyết để sống. Tôi thấy tốt nhất là đưa các cán bộ từ ngoài vào.
Vương Triêu Chính nghe hai người nói, sau đó nói:
- Tôi sẽ mang ý kiến hai người về, các đồng chí cần chuẩn bị một chút ở việc này.
Lúc này Cổ Kiến Sơn cũng tới.
Thấy Cổ Kiến Sơn đến, Vương Triêu Chính nói:
- Tôi sẽ chia đám người Chu Kiến Đào ra để nói chuyện, các đồng chí phải chuẩn bị đề phòng.
Cổ Kiến Sơn nói:
- Thủ trưởng yên tâm, quân đội sớm đã chuẩn bị, Đảng ủy công an cũng đã chuẩn bị, chúng tôi có năng lực đối phó mọi việc có thể xảy ra.
- Rất tốt, tìm Chu Kiến Đào tới, tôi có chuyện cần nói với y.
Theo bố trí của Vương Triêu Chính, Vương Trạch Vinh về Xuân Dương, Cổ Duy Thành phụ trách trên tỉnh.
Sau khi về Xuân Dương, Vương Trạch Vinh chỉ thị cho Mạc Đại Bưu chuẩn bị sẵn sàng.
Lại nói đến Chu Kiến Đào, y cũng có con đường nhận tin của mình. Biết người của Ban Tổ chức cán bộ Trung ương tới, Cổ Duy Thành và Vương Trạch Vinh đi đón mà không thông báo mình, y biết mình đã xảy ra chuyện.
Ngồi trong biệt thự, Chu Kiến Đào rất lo lắng.
Ngôi biệt thự này y đã sớm mua, bình thường chỉ có mấy tên thân tín đến bàn chuyện. Nhìn căn phòng trống trơn, Chu Kiến Đào cảm thấy bi ai. Nhớ lúc đó mình rất nhiều người, không ngờ sau khi Vương Trạch Vinh đến Bắc Dương, đám tay chân của mình đều xảy ra chuyện.
Làm sao bây giờ?
Đây là một điều Chu Kiến Đào đang suy nghĩ. Y và Tư Mã Sơn đều biết, bọn họ đã thầm thôn tính rất nhiều tài sản quốc gia. Tư Mã Sơn bị bại não, còn mình thì sao?
Y vốn còn hy vọng Tư Mã Sơn bị bại não thì mình sẽ thoát thân, nhưng tuyệt đối không ngờ lại xuất hiện một tình hình mới. Bùi Vân Hoa kia không ngờ lại là kẻ thầm sai khiến Thiết Dũng Nghị. Nghĩ đến đây Chu Kiến Đào đã biết mình không còn hy vọng.
Chu Kiến Đào không ngừng suy nghĩ.
Mấy ngày này y không ngừng gọi điện lên Bắc Kinh, những kẻ nhận chỗ tốt cũng nên bảo vệ y.
Nhưng từ tin tức có thể thấy đối mặt với lực lượng của Vương Trạch Vinh, người trên Bắc Kinh không ngờ phải nhường bước. Đương nhiên cũng có người tỏ vẻ phải giúp. Nhưng đối mặt với lực lượng mà Vương Trạch Vinh không ngờ lớn đến thế, đặc biệt nghe Tổng bí thư hạ quyết tâm rửa sạch Bắc Dương, mọi người đều lùi bước.
Sao bây giờ? Mình chẳng lẽ nói bọn họ ra?
Chu Kiến Đào thở dài một tiếng và không dám có suy nghĩ như vậy. Nếu mình gánh tội giúp thì bọn họ may ra còn thầm giúp mình.
Nghe thấy thế, Chu Kiến Đào biết ý của Trung ương.
Chu Kiến Đào do dự một chút và nghĩ đến việc bỏ trốn. Chẳng qua y rất nhanh gạt bỏ, vào lúc này mình có thể chạy được ư?
Khi Chu Kiến Đào vào văn phòng của Cổ Duy Thành, thì thấy chỉ có Vương Triêu Chính và một vệ sĩ.
Nhìn thoáng qua Vương Triêu Chính ngồi đó, Chu Kiến Đào thở dài một tiếng.
Vương Trạch Vinh đợi Chu Kiến Đào ngồi xuống rồi nói:
- Chu Kiến Đào, tôi thay mặt Trung ương nói chuyện với anh. Căn cứ tài liệu và chứng cứ Trung ương có được, anh khi làm chủ tịch tỉnh Bắc Dương đã có không ít vấn đề.
Chu Kiến Đào nghe Vương Triêu Chính nói thẳng liền ngồi ngẩn ra đó, biết không ai có thể cứu mình.
- Chu Kiến Đào, anh là người Đảng hết lòng bồi dưỡng, xảy ra chuyện như vậy, Trung ương rất đau lòng.
Chu Kiến Đào cúi thấp đầu xuống.
Vương Triêu Chính nói tiếp:
- Trung ương quyết định điều đồng chí ra khỏi Bắc Dương, sau đó sẽ tiến hành xử lý.
Chu Kiến Đào gần như muốn khóc:
- Tôi phụ sự bồi dưỡng của Đảng với tôi, phụ tin tưởng của Đảng với tôi.
Sau đó Vương Triêu Chính lại nói chuyện với vài người.
Tình hình mặc dù khác nhau nhưng cuối cùng cũng có điểm chung, không ai dám phản đối quyết định của Trung ương.
Quan Khí
Trưởng ban tổ chức cán bộ Trung ương Vương Triêu Chính từ trong máy bay đi ra.
Bắc Dương xảy ra chuyện như vậy, Trung ương rất coi trọng bộ máy Bắc Dương, phái Trưởng ban tổ chức cán bộ Trung ương Vương Triêu Chính đến Bắc Dương.
Sau khi mọi người bắt tay rồi rất nhanh về Tỉnh ủy.
Vương Trạch Vinh ngồi trong xe mà vẻ mặt rất nghiêm túc. Lần này Trung ương phái Trưởng ban Vương Triêu Chính đến đủ để nói rõ sự coi trong với Bắc Dương, từ việc này có thể thấy Trung ương đã hạ quyết tâm.
Xe tiến vào Tỉnh ủy, mọi người cùng vào văn phòng của Bí thư tỉnh ủy.
Vương Triêu Chính nói:
- Chuyện ở Bắc Dương càng lúc càng lớn, vấn đề càng lúc càng nhiều. Trung ương có thái độ khẳng định với công tác của các đồng chí, cho rằng công tác của các đồng chí có hiệu quả.
Cổ Duy Thành và Vương Trạch Vinh ngồi nghe và không nói gì.
Đối với hai người thì bây giờ vẫn rất lo lắng. Bắc Dương xảy ra chuyện lớn như vậy, nhiều cán bộ bị liên quan thì dù như thế nào hai người là Bí thư tỉnh ủy, Phó bí thư Tỉnh ủy cũng sẽ bị liên lụy.
Vương Triêu Chính nói tiếp:
- Đồng chí Cổ Kiến Sơn lần này về Bắc Kinh, Lãnh đạo trung ương đã chuyên môn nghe báo cáo các công việc ở Bắc Dương. Bây giờ xem ra tình hình Bắc Dương không thể không giải quyết. Thực tế do tình hình Bắc Dương cũng tạo thành ảnh hưởng quốc tế, ý của Trung ương là xử lý kín việc này.
Vương Trạch Vinh cũng thấy truyền thông gần đây nói đủ thứ vì Bắc Dương không ngừng có quan chức ngã ngựa. Có tờ báo nước ngoài còn nói quan chức Trung Quốc đều hủ bại.
Cổ Duy Thành nói:
- Tỉnh ủy Bắc Dương nghiêm túc chấp hành chỉ thị tinh thần của Trung ương, nhất định làm tốt công tác.
Vương Triêu Chính nói:
- Vấn đề của Chu Kiến Đào rất nghiêm trọng, ý của Trung ương là điều khỏi Bắc Dương, sau đó sẽ xử lý.
Vương Trạch Vinh nói:
- Như vậy cũng tốt, điều y đi sẽ có lợi cho việc tìm chứng cứ.
Cổ Duy Thành nói:
- Bây giờ bộ máy Bắc Dương rất thiếu người, không biết sau khi Chu Kiến Đào đi thì ai sẽ thay thế?
Vương Triêu Chính nói:
- Bây giờ không chỉ là vấn đề điều Chu Kiến Đào đi. Theo tình hình Cổ Kiến Sơn nắm giữ thì Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Liễu Thanh Tụ, Trưởng ban tổ chức cán bộ Úc Lộ Thư, Phó chủ tịch tỉnh Ngụy Chí Đồng cũng có vấn đề.
Vương Triêu Chính nói thêm:
- Cũng may đoàn đại biểu sang Hàn Quốc đã về, Ngụy Chí Đồng không hề chạy thoát. Sau đây cũng sẽ bị điều khỏi Bắc Dương.
Cổ Duy Thành và Vương Trạch Vinh nhìn nhau. Vương Trạch Vinh bây giờ mới biết tại sao lần này Vương Triêu Chính đến chỉ báo cho hắn và Cổ Duy Thành. Thì ra bộ máy Bắc Dương cũng thối nát như Xuân Dương.
Hai người đang thầm đoán thì bây giờ trong bộ máy Thường vụ thị ủy không còn mấy người.
Cổ Duy Thành biết áp lực của mình rất lớn nên nói:
- Bây giờ Bắc Dương rất nhiều vấn đề, hy vọng Trung ương có thể mau chóng điều chỉnh bộ máy Bắc Dương.
- Trong việc điều chỉnh cán bộ, tôi lần này tới là muốn nghe ý kiến của các đồng chí, xem dùng cán bộ như thế nào. Xuất hiện nhiều tình hình như vậy, Xuân Dương có lẽ là nơi bị ảnh hưởng lớn nhất. Đồng chí Vương Triêu Chính, tôi muốn nghe suy nghĩ của đồng chí.
Vương Trạch Vinh nói:
- Bởi vì đám người Tư Mã Sơn, Chu Kiến Đào đã công tác ở Bắc Dương nhiều năm, thế lực của bọn họ gần như bao trùm toàn tỉnh. Tôi đã tiến hành khảo sát cán bộ toàn diện và thấy rất nhiều vấn đề. Chỉ dựa vào cán bộ Bắc Dương thì không đủ.
Cổ Duy Thành nói:
- Đồng chí Vương Trạch Vinh nói đúng, bồi dưỡng cán bộ không phải chuyện một sớm một chiều, đây là cần qúa trình. Tôi cảm thấy nên cố gắng điều các cán bộ từ bên ngoài tới.
Vương Trạch Vinh nói tiếp:
- Bí thư Cổ nói đúng, các cán bộ Bắc Dương vẫn luôn có suy nghĩ khuyết điểm, chúng ta cần một quá trình học tập, giáo dục nhưng lại cần thời gian. Rất nhiều công nhân mất việc chờ ở đó, bọn họ cần được giải quyết để sống. Tôi thấy tốt nhất là đưa các cán bộ từ ngoài vào.
Vương Triêu Chính nghe hai người nói, sau đó nói:
- Tôi sẽ mang ý kiến hai người về, các đồng chí cần chuẩn bị một chút ở việc này.
Lúc này Cổ Kiến Sơn cũng tới.
Thấy Cổ Kiến Sơn đến, Vương Triêu Chính nói:
- Tôi sẽ chia đám người Chu Kiến Đào ra để nói chuyện, các đồng chí phải chuẩn bị đề phòng.
Cổ Kiến Sơn nói:
- Thủ trưởng yên tâm, quân đội sớm đã chuẩn bị, Đảng ủy công an cũng đã chuẩn bị, chúng tôi có năng lực đối phó mọi việc có thể xảy ra.
- Rất tốt, tìm Chu Kiến Đào tới, tôi có chuyện cần nói với y.
Theo bố trí của Vương Triêu Chính, Vương Trạch Vinh về Xuân Dương, Cổ Duy Thành phụ trách trên tỉnh.
Sau khi về Xuân Dương, Vương Trạch Vinh chỉ thị cho Mạc Đại Bưu chuẩn bị sẵn sàng.
Lại nói đến Chu Kiến Đào, y cũng có con đường nhận tin của mình. Biết người của Ban Tổ chức cán bộ Trung ương tới, Cổ Duy Thành và Vương Trạch Vinh đi đón mà không thông báo mình, y biết mình đã xảy ra chuyện.
Ngồi trong biệt thự, Chu Kiến Đào rất lo lắng.
Ngôi biệt thự này y đã sớm mua, bình thường chỉ có mấy tên thân tín đến bàn chuyện. Nhìn căn phòng trống trơn, Chu Kiến Đào cảm thấy bi ai. Nhớ lúc đó mình rất nhiều người, không ngờ sau khi Vương Trạch Vinh đến Bắc Dương, đám tay chân của mình đều xảy ra chuyện.
Làm sao bây giờ?
Đây là một điều Chu Kiến Đào đang suy nghĩ. Y và Tư Mã Sơn đều biết, bọn họ đã thầm thôn tính rất nhiều tài sản quốc gia. Tư Mã Sơn bị bại não, còn mình thì sao?
Y vốn còn hy vọng Tư Mã Sơn bị bại não thì mình sẽ thoát thân, nhưng tuyệt đối không ngờ lại xuất hiện một tình hình mới. Bùi Vân Hoa kia không ngờ lại là kẻ thầm sai khiến Thiết Dũng Nghị. Nghĩ đến đây Chu Kiến Đào đã biết mình không còn hy vọng.
Chu Kiến Đào không ngừng suy nghĩ.
Mấy ngày này y không ngừng gọi điện lên Bắc Kinh, những kẻ nhận chỗ tốt cũng nên bảo vệ y.
Nhưng từ tin tức có thể thấy đối mặt với lực lượng của Vương Trạch Vinh, người trên Bắc Kinh không ngờ phải nhường bước. Đương nhiên cũng có người tỏ vẻ phải giúp. Nhưng đối mặt với lực lượng mà Vương Trạch Vinh không ngờ lớn đến thế, đặc biệt nghe Tổng bí thư hạ quyết tâm rửa sạch Bắc Dương, mọi người đều lùi bước.
Sao bây giờ? Mình chẳng lẽ nói bọn họ ra?
Chu Kiến Đào thở dài một tiếng và không dám có suy nghĩ như vậy. Nếu mình gánh tội giúp thì bọn họ may ra còn thầm giúp mình.
Nghe thấy thế, Chu Kiến Đào biết ý của Trung ương.
Chu Kiến Đào do dự một chút và nghĩ đến việc bỏ trốn. Chẳng qua y rất nhanh gạt bỏ, vào lúc này mình có thể chạy được ư?
Khi Chu Kiến Đào vào văn phòng của Cổ Duy Thành, thì thấy chỉ có Vương Triêu Chính và một vệ sĩ.
Nhìn thoáng qua Vương Triêu Chính ngồi đó, Chu Kiến Đào thở dài một tiếng.
Vương Trạch Vinh đợi Chu Kiến Đào ngồi xuống rồi nói:
- Chu Kiến Đào, tôi thay mặt Trung ương nói chuyện với anh. Căn cứ tài liệu và chứng cứ Trung ương có được, anh khi làm chủ tịch tỉnh Bắc Dương đã có không ít vấn đề.
Chu Kiến Đào nghe Vương Triêu Chính nói thẳng liền ngồi ngẩn ra đó, biết không ai có thể cứu mình.
- Chu Kiến Đào, anh là người Đảng hết lòng bồi dưỡng, xảy ra chuyện như vậy, Trung ương rất đau lòng.
Chu Kiến Đào cúi thấp đầu xuống.
Vương Triêu Chính nói tiếp:
- Trung ương quyết định điều đồng chí ra khỏi Bắc Dương, sau đó sẽ tiến hành xử lý.
Chu Kiến Đào gần như muốn khóc:
- Tôi phụ sự bồi dưỡng của Đảng với tôi, phụ tin tưởng của Đảng với tôi.
Sau đó Vương Triêu Chính lại nói chuyện với vài người.
Tình hình mặc dù khác nhau nhưng cuối cùng cũng có điểm chung, không ai dám phản đối quyết định của Trung ương.
Quan Khí
Đánh giá:
Truyện Quan Khí
Story
Chương 988: Xử lý
4.0/10 từ 2 lượt.