Quan Khí
Chương 970: Quyết định của Vương Trạch Vinh chính là quyết định của thị ủy
Thường vụ thị ủy Xuân Dương có tất cả mười một người thì hiện tại đã xảy ra thay đổi rất lớn. Bí thư huyện ủy Triêu Tây là Trần Quốc Minh đã vào tù, hơn nữa còn tra ra vấn đề trọng đại nên không thể nào có thể trở lại vị trí được. Giờ lại thêm Cố Hiến Cao chết nên chỉ còn có chín người, phó thị trưởng Hứa Thư Lâm thì lại sang Hàn Quốc, do vậy ngồi thảo luận công tác chỉ có tám người.
Nhìn thoáng qua các thường vụ, Vương Trạch Vinh nói với Mạc Đại Bưu:
- Đồng chí Mạc Đại Bưu, ở đây không còn chuyện của đồng chí.
Biết thị ủy muốn nghiên cứu công tác, Mạc Đại Bưu lập tức ra khỏi phòng họp.
Thấy Mạc Đại Bưu đã ra ngoài, Vương Trạch Vinh nói:
- Thành phố Xuân Dương đã xảy ra quá nhiều chuyện khiến cho áp lực công tác của chúng ta rất lớn. Càng là những thời điểm mấu chốt như này thì bộ máy thị ủy Xuân Dương chúng ta càng phải có sức chiến đấu, dù sao trong đội ngũ chúng ta xuất hiện vấn đề chỉ là số ít, cho nên không thể để điều này ảnh hưởng tới công tác của thành phố Xuân Dương.
Lúc này Cận Trung Nhuận cũng đã khôi phục lại liền tiếp lời Vương Trạch Vinh:
- Bí thư Vương nói rất đúng, hiện giờ trong thành phố xuất hiện đủ loại đồn đại. Tôi thấy phải siết chặt kỷ luật mới được, ai dám tung tin đồn thì bắt về viết kiểm điểm, khi nào nào kiểm điểm xong mới được trở lại công tác.
Lời này kỳ thật cũng không hề sai, trước khi nói Cận Trung Nhuận cũng đã nghĩ kỹ rồi, chỉ cần nói ra ý này thì mọi người nhất định sẽ kết hợp, cứ như vậy thì tiếng nói của mình vẫn còn tồn tại và mục đích cũng để cho Vương Trạch Vinh thấy. Đương nhiên, Cận Trung Nhuận thấy nhiều chuyện xảy ra như vậy, do không nắm rõ hội nghị thường vụ nên muốn mượn việc này để thử thái độ của mọi người một chút.
Nếu như là trước kia, sau khi Cận Trung Nhuận nói xong thì sẽ có người nói phụ họa với hắn vài câu, vì dù sao cái loại thêm muối vào mắm này cũng chẳng có vấn đề gì cả. Thế nhưng, tình hình hôm nay lại khác, Cận Trung Nhuận vừa dứt lời thì bên trong phòng họp lập tức lạnh ngắt như tờ, ánh mắt của mọi người đều đổ về phía Vương Trạch Vinh.
Hiện giờ Cận Trung Nhuận cũng phát hiện tình cảnh này, một cảm giác mất mát bùng lên trong lòng, đám thường vụ thị ủy Xuân Dương này e là đã cảnh giác mình, đều sợ dính dáng tới mình!
Nhìn thấy tình trạng này, Vương Trạch Vinh đang ghi chép liền buông bút xuống rồi nhấc tách trà lên nhấp một ngụm.
Vương Trạch Vinh nói:
- Xét thấy thành phố Xuân Dương xảy ra hàng loạt chuyện, hôm nay sẽ tiến hành thảo luận hai việc. Việc thứ nhất đó chính là công tác bên Đảng ủy, Cố Hiến Cao đã chết nhưng công tác Đảng ủy không thể để bị đình trệ tiếp, việc này phải thảo luận một chút mới được. Việc thứ hai là về công tác Huyện ủy Triêu Tây, Trần Quốc Minh đã bị bắt, hiện tại vị trí Bí thư huyện ủy đang bỏ trống, cũng phải có một người tới đảm đương công tác mới được. Nào mọi người cùng thảo luận luôn.
Hai việc này đều quan hệ tới nhân sự tương lai, mọi người đương nhiên biết tầm quan trọng của việc này. Nếu như người phụ trách tạm thời làm tốt thì tương lai sẽ tiếp quản hai vị trí này một cách logic.
- Vân Hoa, hãy giới thiệu danh sách đề cử của bên Tổ chức đi.
Vương Trạch Vinh thấy mọi người đều tỏ vẻ cẩn thận liền nói với Bùi Vân Hoa.
Bùi Vân Hoa hắng giọng một cái nói:
- Căn cứ theo khảo sát của chúng tôi, sau khi tổng hợp lại về các phương diện, xét thấy tình hình đặc thù của thành phố Xuân Dương, đề nghị thị ủy có thể tạm thời để đồng chí cục trưởng cục công an Mạc Đại Bưu tới chủ trì công tác Đảng ủy một chút. Việc chọn người làm bí thư Đảng ủy cuối cùng thì còn chờ ý kiến trên tỉnh, chúng tôi có hai nhân tuyển, một là đồng chí Mạc Đại Bưu, một hiện là đồng chí Bao Thiên Dân - Phó bí thư Đảng ủy.
Việc này đã rõ ràng rồi, mọi người đương nhiên biết Vương Trạch Vinh sẽ không bỏ qua vị trí này, tất cả đều không nói gì.
Bùi Vân Hoa còn nói thêm:
- Về việc chọn người làm Bí thư huyện ủy Triêu Tây thì có vài người. Người thứ nhất là đồng chí Tiền Tiến Nguyên nguyên phó Bí thư huyện ủy, người thứ hai là đồng chí Âu Dương Phong - Chủ tịch huyện Triêu Tây, người thứ ba là đồng chí Giang Vân Đảng trưởng ban Tổ chức Huyện ủy Triêu Tây. Về các mặt thì cả ba đồng chí này đều tốt, tiếp theo tôi xin giới thiệu thông tin về ba đồng chí này một chút......
Bùi Vân Hoa giới thiệu rất tỉ mỉ tình hình từng người một.
Nghe Bùi Vân Hoa giới thiệu xong, Phó thị trưởng thường trực Đồng Trường Hải nói đầu tiên:
- Trước tiên tôi xin phát biểu ý kiến cá nhân một chút, ba đồng chí này đích xác đều rất được, cũng đều đạt tiêu chuẩn nhậm chức. Chẳng qua theo cái nhìn của riêng tôi thì bọn họ vẫn còn tồn tại một ít chênh lệch, đồng chí Tiền Tiến Nguyên có năng lực tổng hợp mạnh hơn chút ít. Cá nhân tôi cho rằng đề cử đồng chí Tiền Tiến Nguyên lên trên là thích hợp hơn cả.
Mọi người đều biết Tiền Tiến Nguyên có chút quan hệ với Đồng Trường Hải, hai người từng là bạn học, hiện tại Đồng Trường Hải đang tính lôi kéo Tiền Tiến Nguyên một phen.
Chẳng qua, sau khi Đồng Trường Hải nói xong thì cũng chẳng có ai tỏ vẻ đồng ý ý kiến của hắn.
Cận Trung Nhuận vốn muốn nói giúp Chủ tịch huyện Âu Dương Phong mấy câu, dù sao người này vẫn luôn nghe mình, nhưng hắn ngẫm nghĩ chốc lát rồi đành nghẹn ngào nuốt những lời định nói xuống, hội nghị hôm nay thật sự bất thường!
Bên trong hội nghị lại trải qua một khoảng thời gian tĩnh lặng, sau khi ném cho mỗi người một điếu thuốc, Vương Trạch Vinh nhìn về phía Trâu Tùng Diệu cười nói:
- Mỗi lần họp đều đầu độc các nữ đồng chí của chúng ta, chẳng còn biện pháp nào cả, hút thuốc đã trở thành nghiện rồi!
Trâu Tùng Diệu mỉm cười nói:
- Dù sao cũng đã hít từ lâu rồi nên cũng thành thói quen luôn. Yên tâm đi, đừng để ý đến sự tồn tại của tôi!
Mọi người đều cười phá lên, bên trong phòng họp lập tức ngập trong khói thuốc.
Không khí sau khi có một ít biến hóa, Kỳ Hiền Mẫn nhìn thoáng qua Vương Trạch Vinh đang hút thuốc, hắn đã hiểu rõ ý của Vương Trạch Vinh. Sau khi phân tích tình hình thành phố Xuân Dương, ý của Vương Trạch Vinh về cơ bản đã nắm chắc được chút ít, Đảng ủy chắc chắn là của Mạc Đại Bưu, điều này không có vấn đề gì. Còn về phần khu Triêu Tây, hai người đầu tiên chắc hẳn không có trong suy nghĩ của Vương Trạch Vinh mà chính Giang Vân Đảng vốn không được coi trọng nhất mới là người Vương Trạch Vinh muốn.
Định muốn nói giúp một chút sau nghĩ lại lại đành chôn sâu ý này xuống, hôm nay là thời điểm Vương Trạch Vinh dựng uy, không nên phá hủy sự bố trí của Vương Trạch Vinh.
Thấy tình hình bên trong hội nghị đã phát triển đến mức này, Vương Trạch Vinh biết điều kiện đã chín muồi rồi, dập điếu thuốc vào trong gạt tàn nói:
- Như vậy đi, tôi cũng nói ý kiến cá nhân của tôi một chút, mời mọi người nghiên cứu.
Nghe thấy Vương Trạch Vinh muốn nói, tất cả mọi người đều sốc lại tinh thần, người đang hút thuốc thì đều ngừng lại, còn có hai người cũng dập tắt điếu thuốc rồi cầm lấy bút chuẩn bị ghi chép.
- Lần này thảo luận hai vị trí cũng không phải kết luận cuối, cuối cùng còn phải do tỉnh ủy nghiên cứu. Chúng ta chỉ cung cấp một nhân tuyển tạm thời mà thôi, có điều, mặc dù là chọn người nhưng vì tỏ rõ sự coi trọng của thị ủy Xuân Dương thì tôi thấy mọi người nên biểu quyết rồi báo cáo lên trên sau.
Vương Trạch Vinh nói rất hợp lý, mọi người ngầm tán thành rồi chăm chú lắng nghe Vương Trạch Vinh nói tiếp.
Vương Trạch Vinh tiếp tục nói:
- Ý kiến của đồng chí Vân Hoa nói là khảo sát của tổ chức, bất kể làm chuyện gì thì chúng ta đều phải tiến hành theo trình tự. Nếu bên tổ chức đã từ khảo sát đưa ra nhân tuyển thì tôi sẽ tôn trọng ý kiến của bên tổ chức, sẽ tuyển chọn một đồng chí tốt nhất từ mấy đồng chí này để đề cử lên thượng cấp.
Lúc này Vương Trạch Vinh đột nhiên có cảm giác tất cả đều nằm trong lòng bàn tay, từ sau khi tới thành phố Xuân Dương đến nay thì trong hội nghị thường vụ chưa từng có không khí như vậy. Thấy các thường vụ đều lộ ánh mắt coi trọng thì Vương Trạch Vinh hiểu rằng từ giờ trở đi địa vị của mình ở thành phố Xuân Dương đã thay đổi nghiêng trời lệch đất.
- Ý kiến của tôi là như vậy, xét thấy tình hình phức tạp ở thành phố Xuân Dương, để đồng chí Mạc Đại Bưu tạm thời chủ trì công tác Đảng ủy là rất thích hợp. Tôi cho rằng cần báo ngay cho thượng cấp việc đồng chí Mạc Đại Bưu là nhân tuyển cho vị trí bí thư Đảng ủy. Mặt khác, việc chọn người làm Bí thư huyện ủy Triêu Tây có nên mạnh dạn sử dụng đồng chí trẻ tuổi có năng lực hay không, tôi thấy đồng chí Giang Vân Đảng rất có năng lực. Đương nhiên đây chỉ là ý kiến cá nhân của tôi, mọi người cứ nói thoải mái, cứ nói ý kiến của mình ra, thành phố Xuân Dương nếu muốn phát triển thì phải có ý chí cởi mở, học tập những điểm mạnh từ các nơi mới được.
Cận Trung Nhuận vừa nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy liền thầm mắng trong lòng một tiếng, cái gì mà nói thoải mái, người thì cũng bị Vương Trạch Vinh nhà mày định ra rồi còn muốn mọi người nói cái rắm! Giang Vân Đảng kia còn trẻ sao, chẳng qua chỉ ít hơn một hai tuổi mà thôi. Trong lòng thì nghĩ như vậy nhưng ánh mắt thì liên tục nhìn về phía các thường vụ để phân tích tình hình.
Không đợi mọi người phát biểu, Trâu Tùng Diệu liền lên tiếng:
- Tôi hoàn toàn đồng ý với ý kiến của bí thư Vương, bí thư Vương nhìn vấn đề với ánh mắt phát triển, đề cử đồng chí Mạc Đại Bưu và Giang Vân Đảng lên tỉnh đi. Điều này đủ chứng tỏ Xuân Dương phân công cán bộ đều dựa nghiêm khắc dựa theo trình tự làm việc.
Đồng Trường Hải nhìn thoáng qua Trâu Tùng Diệu, trong lòng cũng thầm chửi một tiếng, đồ gái điếm, xem ra đã móc được vào Vương Trạch Vinh rồi, thủ hạ của Vương Trạch Vinh còn chưa nhảy ra mà mày lại tranh ra trước. Mắng thì mắng nhưng trong lòng hắn thì lại bất an, xem ra lực lượng của Vương Trạch Vinh vô tình đã lớn mạnh lên rồi!
Trưởng ban Tuyên giáo Dương Kế Thuận vốn đã sớm muốn là người đầu tiên ủng hộ Vương Trạch Vinh, kết quả là giống như cướp đoạt vậy. Bởi vì tay chân chậm chạp một chút liền bị Trâu Tùng Diệu cướp mất, nhìn thấy ánh mắt Vương Trạch Vinh nhìn Trâu Tùng Diệu, trong lòng Dương Kế Thuận có hơi khó chịu, chẳng qua hắn vẫn lập tức nói:
- Tôi đồng ý ý kiến của bí thư Vương.
Nói xong lời này Dương Kế Thuận mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Kết quả rất rõ ràng, thời gian sau đó, Kỳ Hiền Mẫn, Lý Ích Tài, Bùi Vân Hoa lần lượt tỏ vẻ ủng hộ ý kiến của Vương Trạch Vinh.
Cận Trung Nhuận và Đồng Trường Hải liếc nhìn nhau một cái, trong lòng đều có cảm giác mất mát, chua xót, thành phố Xuân Dương đã biến thành như vậy từ khi nào!
Căn bản là không thèm nghe Vương Trạch Vinh tổng kết, trong lòng hai người có đủ trăm mối tư vị.
Lúc này tâm tình Vương Trạch Vinh cũng rất tốt, thông qua nỗ lực gian nan của mình thì giờ thành phố Xuân Dương đang phát triển theo hướng mình hi vọng rồi.
Tan họp, các thường vụ tự động ngồi lại đợi cho đến khi Vương Trạch Vinh bước ra ngoài trước rồi mới đi ra ngoài theo cấp bậc của mình.
Quan Khí
Nhìn thoáng qua các thường vụ, Vương Trạch Vinh nói với Mạc Đại Bưu:
- Đồng chí Mạc Đại Bưu, ở đây không còn chuyện của đồng chí.
Biết thị ủy muốn nghiên cứu công tác, Mạc Đại Bưu lập tức ra khỏi phòng họp.
Thấy Mạc Đại Bưu đã ra ngoài, Vương Trạch Vinh nói:
- Thành phố Xuân Dương đã xảy ra quá nhiều chuyện khiến cho áp lực công tác của chúng ta rất lớn. Càng là những thời điểm mấu chốt như này thì bộ máy thị ủy Xuân Dương chúng ta càng phải có sức chiến đấu, dù sao trong đội ngũ chúng ta xuất hiện vấn đề chỉ là số ít, cho nên không thể để điều này ảnh hưởng tới công tác của thành phố Xuân Dương.
Lúc này Cận Trung Nhuận cũng đã khôi phục lại liền tiếp lời Vương Trạch Vinh:
- Bí thư Vương nói rất đúng, hiện giờ trong thành phố xuất hiện đủ loại đồn đại. Tôi thấy phải siết chặt kỷ luật mới được, ai dám tung tin đồn thì bắt về viết kiểm điểm, khi nào nào kiểm điểm xong mới được trở lại công tác.
Lời này kỳ thật cũng không hề sai, trước khi nói Cận Trung Nhuận cũng đã nghĩ kỹ rồi, chỉ cần nói ra ý này thì mọi người nhất định sẽ kết hợp, cứ như vậy thì tiếng nói của mình vẫn còn tồn tại và mục đích cũng để cho Vương Trạch Vinh thấy. Đương nhiên, Cận Trung Nhuận thấy nhiều chuyện xảy ra như vậy, do không nắm rõ hội nghị thường vụ nên muốn mượn việc này để thử thái độ của mọi người một chút.
Nếu như là trước kia, sau khi Cận Trung Nhuận nói xong thì sẽ có người nói phụ họa với hắn vài câu, vì dù sao cái loại thêm muối vào mắm này cũng chẳng có vấn đề gì cả. Thế nhưng, tình hình hôm nay lại khác, Cận Trung Nhuận vừa dứt lời thì bên trong phòng họp lập tức lạnh ngắt như tờ, ánh mắt của mọi người đều đổ về phía Vương Trạch Vinh.
Hiện giờ Cận Trung Nhuận cũng phát hiện tình cảnh này, một cảm giác mất mát bùng lên trong lòng, đám thường vụ thị ủy Xuân Dương này e là đã cảnh giác mình, đều sợ dính dáng tới mình!
Nhìn thấy tình trạng này, Vương Trạch Vinh đang ghi chép liền buông bút xuống rồi nhấc tách trà lên nhấp một ngụm.
Vương Trạch Vinh nói:
- Xét thấy thành phố Xuân Dương xảy ra hàng loạt chuyện, hôm nay sẽ tiến hành thảo luận hai việc. Việc thứ nhất đó chính là công tác bên Đảng ủy, Cố Hiến Cao đã chết nhưng công tác Đảng ủy không thể để bị đình trệ tiếp, việc này phải thảo luận một chút mới được. Việc thứ hai là về công tác Huyện ủy Triêu Tây, Trần Quốc Minh đã bị bắt, hiện tại vị trí Bí thư huyện ủy đang bỏ trống, cũng phải có một người tới đảm đương công tác mới được. Nào mọi người cùng thảo luận luôn.
Hai việc này đều quan hệ tới nhân sự tương lai, mọi người đương nhiên biết tầm quan trọng của việc này. Nếu như người phụ trách tạm thời làm tốt thì tương lai sẽ tiếp quản hai vị trí này một cách logic.
- Vân Hoa, hãy giới thiệu danh sách đề cử của bên Tổ chức đi.
Vương Trạch Vinh thấy mọi người đều tỏ vẻ cẩn thận liền nói với Bùi Vân Hoa.
Bùi Vân Hoa hắng giọng một cái nói:
- Căn cứ theo khảo sát của chúng tôi, sau khi tổng hợp lại về các phương diện, xét thấy tình hình đặc thù của thành phố Xuân Dương, đề nghị thị ủy có thể tạm thời để đồng chí cục trưởng cục công an Mạc Đại Bưu tới chủ trì công tác Đảng ủy một chút. Việc chọn người làm bí thư Đảng ủy cuối cùng thì còn chờ ý kiến trên tỉnh, chúng tôi có hai nhân tuyển, một là đồng chí Mạc Đại Bưu, một hiện là đồng chí Bao Thiên Dân - Phó bí thư Đảng ủy.
Việc này đã rõ ràng rồi, mọi người đương nhiên biết Vương Trạch Vinh sẽ không bỏ qua vị trí này, tất cả đều không nói gì.
Bùi Vân Hoa còn nói thêm:
- Về việc chọn người làm Bí thư huyện ủy Triêu Tây thì có vài người. Người thứ nhất là đồng chí Tiền Tiến Nguyên nguyên phó Bí thư huyện ủy, người thứ hai là đồng chí Âu Dương Phong - Chủ tịch huyện Triêu Tây, người thứ ba là đồng chí Giang Vân Đảng trưởng ban Tổ chức Huyện ủy Triêu Tây. Về các mặt thì cả ba đồng chí này đều tốt, tiếp theo tôi xin giới thiệu thông tin về ba đồng chí này một chút......
Bùi Vân Hoa giới thiệu rất tỉ mỉ tình hình từng người một.
Nghe Bùi Vân Hoa giới thiệu xong, Phó thị trưởng thường trực Đồng Trường Hải nói đầu tiên:
- Trước tiên tôi xin phát biểu ý kiến cá nhân một chút, ba đồng chí này đích xác đều rất được, cũng đều đạt tiêu chuẩn nhậm chức. Chẳng qua theo cái nhìn của riêng tôi thì bọn họ vẫn còn tồn tại một ít chênh lệch, đồng chí Tiền Tiến Nguyên có năng lực tổng hợp mạnh hơn chút ít. Cá nhân tôi cho rằng đề cử đồng chí Tiền Tiến Nguyên lên trên là thích hợp hơn cả.
Mọi người đều biết Tiền Tiến Nguyên có chút quan hệ với Đồng Trường Hải, hai người từng là bạn học, hiện tại Đồng Trường Hải đang tính lôi kéo Tiền Tiến Nguyên một phen.
Chẳng qua, sau khi Đồng Trường Hải nói xong thì cũng chẳng có ai tỏ vẻ đồng ý ý kiến của hắn.
Cận Trung Nhuận vốn muốn nói giúp Chủ tịch huyện Âu Dương Phong mấy câu, dù sao người này vẫn luôn nghe mình, nhưng hắn ngẫm nghĩ chốc lát rồi đành nghẹn ngào nuốt những lời định nói xuống, hội nghị hôm nay thật sự bất thường!
Bên trong hội nghị lại trải qua một khoảng thời gian tĩnh lặng, sau khi ném cho mỗi người một điếu thuốc, Vương Trạch Vinh nhìn về phía Trâu Tùng Diệu cười nói:
- Mỗi lần họp đều đầu độc các nữ đồng chí của chúng ta, chẳng còn biện pháp nào cả, hút thuốc đã trở thành nghiện rồi!
Trâu Tùng Diệu mỉm cười nói:
- Dù sao cũng đã hít từ lâu rồi nên cũng thành thói quen luôn. Yên tâm đi, đừng để ý đến sự tồn tại của tôi!
Mọi người đều cười phá lên, bên trong phòng họp lập tức ngập trong khói thuốc.
Không khí sau khi có một ít biến hóa, Kỳ Hiền Mẫn nhìn thoáng qua Vương Trạch Vinh đang hút thuốc, hắn đã hiểu rõ ý của Vương Trạch Vinh. Sau khi phân tích tình hình thành phố Xuân Dương, ý của Vương Trạch Vinh về cơ bản đã nắm chắc được chút ít, Đảng ủy chắc chắn là của Mạc Đại Bưu, điều này không có vấn đề gì. Còn về phần khu Triêu Tây, hai người đầu tiên chắc hẳn không có trong suy nghĩ của Vương Trạch Vinh mà chính Giang Vân Đảng vốn không được coi trọng nhất mới là người Vương Trạch Vinh muốn.
Định muốn nói giúp một chút sau nghĩ lại lại đành chôn sâu ý này xuống, hôm nay là thời điểm Vương Trạch Vinh dựng uy, không nên phá hủy sự bố trí của Vương Trạch Vinh.
Thấy tình hình bên trong hội nghị đã phát triển đến mức này, Vương Trạch Vinh biết điều kiện đã chín muồi rồi, dập điếu thuốc vào trong gạt tàn nói:
- Như vậy đi, tôi cũng nói ý kiến cá nhân của tôi một chút, mời mọi người nghiên cứu.
Nghe thấy Vương Trạch Vinh muốn nói, tất cả mọi người đều sốc lại tinh thần, người đang hút thuốc thì đều ngừng lại, còn có hai người cũng dập tắt điếu thuốc rồi cầm lấy bút chuẩn bị ghi chép.
- Lần này thảo luận hai vị trí cũng không phải kết luận cuối, cuối cùng còn phải do tỉnh ủy nghiên cứu. Chúng ta chỉ cung cấp một nhân tuyển tạm thời mà thôi, có điều, mặc dù là chọn người nhưng vì tỏ rõ sự coi trọng của thị ủy Xuân Dương thì tôi thấy mọi người nên biểu quyết rồi báo cáo lên trên sau.
Vương Trạch Vinh nói rất hợp lý, mọi người ngầm tán thành rồi chăm chú lắng nghe Vương Trạch Vinh nói tiếp.
Vương Trạch Vinh tiếp tục nói:
- Ý kiến của đồng chí Vân Hoa nói là khảo sát của tổ chức, bất kể làm chuyện gì thì chúng ta đều phải tiến hành theo trình tự. Nếu bên tổ chức đã từ khảo sát đưa ra nhân tuyển thì tôi sẽ tôn trọng ý kiến của bên tổ chức, sẽ tuyển chọn một đồng chí tốt nhất từ mấy đồng chí này để đề cử lên thượng cấp.
Lúc này Vương Trạch Vinh đột nhiên có cảm giác tất cả đều nằm trong lòng bàn tay, từ sau khi tới thành phố Xuân Dương đến nay thì trong hội nghị thường vụ chưa từng có không khí như vậy. Thấy các thường vụ đều lộ ánh mắt coi trọng thì Vương Trạch Vinh hiểu rằng từ giờ trở đi địa vị của mình ở thành phố Xuân Dương đã thay đổi nghiêng trời lệch đất.
- Ý kiến của tôi là như vậy, xét thấy tình hình phức tạp ở thành phố Xuân Dương, để đồng chí Mạc Đại Bưu tạm thời chủ trì công tác Đảng ủy là rất thích hợp. Tôi cho rằng cần báo ngay cho thượng cấp việc đồng chí Mạc Đại Bưu là nhân tuyển cho vị trí bí thư Đảng ủy. Mặt khác, việc chọn người làm Bí thư huyện ủy Triêu Tây có nên mạnh dạn sử dụng đồng chí trẻ tuổi có năng lực hay không, tôi thấy đồng chí Giang Vân Đảng rất có năng lực. Đương nhiên đây chỉ là ý kiến cá nhân của tôi, mọi người cứ nói thoải mái, cứ nói ý kiến của mình ra, thành phố Xuân Dương nếu muốn phát triển thì phải có ý chí cởi mở, học tập những điểm mạnh từ các nơi mới được.
Cận Trung Nhuận vừa nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy liền thầm mắng trong lòng một tiếng, cái gì mà nói thoải mái, người thì cũng bị Vương Trạch Vinh nhà mày định ra rồi còn muốn mọi người nói cái rắm! Giang Vân Đảng kia còn trẻ sao, chẳng qua chỉ ít hơn một hai tuổi mà thôi. Trong lòng thì nghĩ như vậy nhưng ánh mắt thì liên tục nhìn về phía các thường vụ để phân tích tình hình.
Không đợi mọi người phát biểu, Trâu Tùng Diệu liền lên tiếng:
- Tôi hoàn toàn đồng ý với ý kiến của bí thư Vương, bí thư Vương nhìn vấn đề với ánh mắt phát triển, đề cử đồng chí Mạc Đại Bưu và Giang Vân Đảng lên tỉnh đi. Điều này đủ chứng tỏ Xuân Dương phân công cán bộ đều dựa nghiêm khắc dựa theo trình tự làm việc.
Đồng Trường Hải nhìn thoáng qua Trâu Tùng Diệu, trong lòng cũng thầm chửi một tiếng, đồ gái điếm, xem ra đã móc được vào Vương Trạch Vinh rồi, thủ hạ của Vương Trạch Vinh còn chưa nhảy ra mà mày lại tranh ra trước. Mắng thì mắng nhưng trong lòng hắn thì lại bất an, xem ra lực lượng của Vương Trạch Vinh vô tình đã lớn mạnh lên rồi!
Trưởng ban Tuyên giáo Dương Kế Thuận vốn đã sớm muốn là người đầu tiên ủng hộ Vương Trạch Vinh, kết quả là giống như cướp đoạt vậy. Bởi vì tay chân chậm chạp một chút liền bị Trâu Tùng Diệu cướp mất, nhìn thấy ánh mắt Vương Trạch Vinh nhìn Trâu Tùng Diệu, trong lòng Dương Kế Thuận có hơi khó chịu, chẳng qua hắn vẫn lập tức nói:
- Tôi đồng ý ý kiến của bí thư Vương.
Nói xong lời này Dương Kế Thuận mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Kết quả rất rõ ràng, thời gian sau đó, Kỳ Hiền Mẫn, Lý Ích Tài, Bùi Vân Hoa lần lượt tỏ vẻ ủng hộ ý kiến của Vương Trạch Vinh.
Cận Trung Nhuận và Đồng Trường Hải liếc nhìn nhau một cái, trong lòng đều có cảm giác mất mát, chua xót, thành phố Xuân Dương đã biến thành như vậy từ khi nào!
Căn bản là không thèm nghe Vương Trạch Vinh tổng kết, trong lòng hai người có đủ trăm mối tư vị.
Lúc này tâm tình Vương Trạch Vinh cũng rất tốt, thông qua nỗ lực gian nan của mình thì giờ thành phố Xuân Dương đang phát triển theo hướng mình hi vọng rồi.
Tan họp, các thường vụ tự động ngồi lại đợi cho đến khi Vương Trạch Vinh bước ra ngoài trước rồi mới đi ra ngoài theo cấp bậc của mình.
Quan Khí
Đánh giá:
Truyện Quan Khí
Story
Chương 970: Quyết định của Vương Trạch Vinh chính là quyết định của thị ủy
4.0/10 từ 2 lượt.