Quan Khí
Chương 916: Bị cướp
Thời tiết phía bắc rất lạnh, Vương Trạch Vinh mặc quần áo rất nhiều nên trông giống một người từ nông thôn tới Tỉnh Bắc Dương tìm việc.
Tục ngữ nói mắt thấy mới là thật, Vương Trạch Vinh dự định thầm đến Tỉnh Bắc Dương tìm hiểu tình hình.
Trong thời gian này Vương Trạch Vinh từ các nguồn tin mà cảm giác Tỉnh Bắc Dương không hề như mọi người vẫn nghĩ.
Vương Trạch Vinh vốn hẹn cùng đi với Lữ Hàm Yên, sau đó vì Hạng Tâm Lam hẹn cô đi ra nước ngoài nên Vương Trạch Vinh chỉ có thể đi một mình.
Vì hiểu rõ tình hình, Vương Trạch Vinh cố ý ăn mặc rất bình thường.
Theo Vương Trạch Vinh nghĩ thì mọi người ở Tỉnh Bắc Dương mặc đều là quần áo rộng thùng thình, kết quả làm y ngạc nhiên. Đến đây mới phát hiện người ở đây không mặc loại quần áo như mình.
Khi xuống máy bay thì đã là tầm 11 giờ đêm. Vương Trạch Vinh đưa mắt nhìn thì thấy tuyết phủ trắng kihawps nơi.
Ra khỏi sân bay là một con đường dài, Vương Trạch Vinh đứng trong gió nhìn quanh thì thấy ngoài taxi và xe bus ra thì không còn xe cộ nào khác.
Nhìn thoáng qua xe bus đã kín khách, Vương Trạch Vinh đang định đi tới thì nghe một người sau lưng gọi:
- Có phải muốn vào thành phố không? 30 tệ một người, còn thiếu một người, lên xe là đi ngay.
- 20 tệ.
Vương Trạch Vinh vừa đi vừa đáp lại.
Nhưng người đằng sau lớn tiếng nói:
- 20 cũng được, trời lạnh mà, về cho nhanh.
Vương Trạch Vinh cảm thấy không lên xe cũng không tiện.
- Anh nhìn đi, trong xe có hai người, thêm anh nữa là đủ.
Vương Trạch Vinh phát hiện người gọi mình là một tên cao to.
Nhìn vào trong xe thì thấy có hai người. Người phụ nữ gầy ngồi ghế trước, phía sau là một tên béo.
Vương Trạch Vinh lắc đầu đi về phía xe.
Vương Trạch Vinh vừa vào xe liền nghe người phụ nữ nói:
- Anh cũng vào thành phố? Tôi vừa xuống máy bay, không ngờ Tỉnh Bắc Dương lại lạnh như vậy nên mặc ít áo.
Vương Trạch Vinh thấy người phụ nữ này mặc dù gầy nhưng khuôn mặt cũng đẹp.
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Nghe đồng hương nói đến đây dễ kiếm việc, không ngờ lại lạnh như vậy.
Lái xe đã vào và nói:
- Anh đi đâu?
Vương Trạch Vinh nói:
- Tôi lần đầu tới nên không rõ, anh tìm chỗ náo nhiệt thả tôi xuống là được.
- Ha ha, bây giờ đã là nửa đêm thì còn chỗ nào náo nhiệt. Như vậy đi, tôi mang anh tới một nhà nghỉ.
- Cảm ơn.
Vương Trạch Vinh vừa cười vừa nói.
Xe từ từ đi tới, ánh đèn khá tối. Nhìn tuyết phủ trắng khắp nơi, Vương Trạch Vinh nghĩ tới quân đội ngày xưa đã gian khổ như thế nào.
Vương Trạch Vinh túm chặt quần áo vì thời tiết rất lạnh.
Trên đường rất khó gặp một chiếc xe đi qua.
Mấy người trong xe không hề nói gì.
Đột nhiên xe ngừng lại.
Vương Trạch Vinh đang khó hiểu thì chỉ thấy đằng trước có một xe ngừng lại, đằng sau cũng có một xe chạy tới và ngừng lại.
Đèn trong xe được bật lên, lái xe nói:
- Đường dài nên phải thêm tiền, nếu không không thể tới.
Vương Trạch Vinh đã thấy xe phía sau có vài người đi xuống và vây quanh xe này.
- Sao bây giờ?
Tên béo bên cạnh Vương Trạch Vinh nhỏ giọng nói.
Vương Trạch Vinh rất buồn bực, bắt taxi mà cũng gặp cướp là sao?
Nghe tên béo nói, Vương Trạch Vinh không khỏi thầm khinh bỉ. Hắn đã nhìn ra tên béo và người phụ nữ là người của đối phương.
- Anh thấy đó, tôi cũng chỉ là đến làm thuê, trên người không có tiền.
Vương Trạch Vinh cố ý trêu chọc, giả vẻ mình sợ.
- Ông anh, anh muốn thêm bao tiền mới cho chúng tôi đi? Ở đây giá rét như vậy, anh bỏ chúng tôi ở đây thì chúng tôi đi đâu mà bắt xe?
Tên béo ra vẻ lo lắng mà nói:
- Hôm nay rất lạnh, nếu bắt chúng tôi xuống xe thì không lạnh chết mới lạ. Anh nói đi, thêm bao tiền, nếu không được thì mọi người góp vào.
Nói xong tên béo nhìn Vương Trạch Vinh mà nói:
- Anh nhìn ra ngoài đi, bọn chúng có vũ khí.
Vương Trạch Vinh đã sớm thấy. Người từ trên hai xe kia xuống cầm theo cờ lê, gậy, búa và dao.
Nghe tên báo hỏi thêm bao tiền, lái xe nói:
- Bọn này cũng không dễ dàng gì, một người thêm 800 tệ là được.
- 800 tệ.
Vương Trạch Vinh lớn tiếng nói:
- Ở đây cách thành phố bao xa chứ, sao đòi nhiều như vậy. Anh cho tôi xuống xe, tôi bắt xe khác.
- Tiểu Hắc, nó không đồng ý thêm tiền. Người ta không sợ.
- Hai, có phải là không làm nhanh gọn không mà lâu thế?
Lái xe lớn tiếng nói với bên ngoài.
- Ông anh, tiền là vật ngoài thân. Tôi có hơn 800, tôi đưa 800 cho bọn họ, còn lại cho anh. Anh cố lấy ra đưa cho bọn họ, coi như bị chó cắn một chút.
- Mày nói gì, bảo bọn tao là chó. Có phải thấy bọn tao hiền mà nói vậy không? Có tin bọn tao thịt mày không?
Lái xe trừng mắt nhìn người phụ nữ.
- Ông anh, em không có ý gì, 800 thì 800, em đưa cho các anh là được chứ gì?
Người phụ nữ ra vẻ sợ hãi.
-800 là đối với bọn nó, mày không có 1000 thì đừng mong đi.
Thằng béo đang nhỏ giọng nói với Vương Trạch Vinh:
- Nghe nói xung quanh sân bay Bắc Dương thường xuyên phát hiện xác chết. Anh nhìn xung quanh đi, giết người vứt ra ngoài là bị tuyết phủ kín ngay, tuyết tan mới có thể phát hiện ra, vụ án cũng không thể điều tra ra. Tôi thấy đám người này dám giết người đó. Trên người tôi chỉ có 700.
- Ông anh, tôi chỉ có 700, anh xem có được không?
- Do mày phối hợp nên 700 cũng được. Bọn tao nói lý lẽ.
Lái xe nhận tiền từ tên béo.
Vương Trạch Vinh vẫn ngồi đó xem bọn chúng diễn kịch mà thầm nghĩ an ninh trật tự ở Tỉnh Bắc Dương. Nếu như hầu hết người xuống máy bay hoặc tàu mà thấy cảnh này thì sẽ nghĩ Tỉnh Bắc Dương như thế nào? Ai còn dám tới Tỉnh Bắc Dương đầu tư?
Thấy Vương Trạch Vinh không nói gì, lái xe không nhịn được nói:
- Ông kia, nghĩ kỹ chưa? Có phải cần bọn này lục soát không?
- Mấy người đóng kịch hay nhỉ.
Vương Trạch Vinh trầm giọng nói.
- Ồ, bị nhìn ra rồi, có ánh mắt đó.
Lái xe cười phá lên.
Phụ nữ và tên béo thấy Vương Trạch Vinh đã nhìn ra tình hình liền không giả vờ nữa. Tên béo rút con dao trong người ra và vung lên:
- Ông kia, mày đã nhìn ra thì nghĩ xem nên bỏ tiền ra đi chứ. Ở nơi này thì không ai cứu được mày đâu. Người có bao tiền thì móc hết ra. Mày yên tâm, không bất đắc dĩ thì bọn tao không giết người. Đương nhiên nếu như không biết điều thì bọn tao không ngại lột sạch và vứt mày xuống xe.
Đưa tay đoạt lấy con dao, Vương Trạch Vinh đâm xuyên con dao về phía cửa xe.
Ba người trong xe đều giật mình nhìn con dao cắm trên cửa xe. Không ai ngờ một tên có vẻ nhát gan lại lợi hại như vậy.
Vương Trạch Vinh mở cửa xuống xe rồi nhìn đám người đang vây quanh.
Lái xe cũng nhảy xuống nói với mọi người:
- Nó có võ, cẩn thận.
Nhìn đám người cầm them vũ khí, Vương Trạch Vinh không hề nhiều lời mà lao tới đánh.
Mấy tên lập tức ngã xuống mặt đất.
Nhìn thoáng qua ả đàn bà đứng ngẩn ra ở trước cửa xe, Vương Trạch Vinh vung tay đánh vào mặt ả.
- Mẹ nó chứ, ông chưa bao giờ đánh đàn bà, hôm nay là lần đầu.
Thấy tên lái xe đang sợ hãi nhìn mình, Vương Trạch Vinh hỏi:
- Không biết bây giờ vào thành phố cần bao tiền?
- A. Không tiền, miễn phí.
Lái xe rất sợ. Y không ngờ Vương Trạch Vinh một mình lại đánh ngã hết anh em của y.
- Bọn mày giết bao người rồi?
Vương Trạch Vinh hỏi.
Nghe Vương Trạch Vinh hỏi như vậy, mấy người vội vàng nói:
- Chúng tôi chưa từng giết người, chỉ là muốn thêm chút tiền xe mà thôi.
Vương Trạch Vinh trầm giọng nói:
- Chỉ cần phát hiện các người giết người, tôi không bỏ qua.
- Không dám ạ.
Cả bọn lớn tiếng nói.
- Tôi sẽ lén điều tra.
Vương Trạch Vinh nói.
Quan Khí
Tục ngữ nói mắt thấy mới là thật, Vương Trạch Vinh dự định thầm đến Tỉnh Bắc Dương tìm hiểu tình hình.
Trong thời gian này Vương Trạch Vinh từ các nguồn tin mà cảm giác Tỉnh Bắc Dương không hề như mọi người vẫn nghĩ.
Vương Trạch Vinh vốn hẹn cùng đi với Lữ Hàm Yên, sau đó vì Hạng Tâm Lam hẹn cô đi ra nước ngoài nên Vương Trạch Vinh chỉ có thể đi một mình.
Vì hiểu rõ tình hình, Vương Trạch Vinh cố ý ăn mặc rất bình thường.
Theo Vương Trạch Vinh nghĩ thì mọi người ở Tỉnh Bắc Dương mặc đều là quần áo rộng thùng thình, kết quả làm y ngạc nhiên. Đến đây mới phát hiện người ở đây không mặc loại quần áo như mình.
Khi xuống máy bay thì đã là tầm 11 giờ đêm. Vương Trạch Vinh đưa mắt nhìn thì thấy tuyết phủ trắng kihawps nơi.
Ra khỏi sân bay là một con đường dài, Vương Trạch Vinh đứng trong gió nhìn quanh thì thấy ngoài taxi và xe bus ra thì không còn xe cộ nào khác.
Nhìn thoáng qua xe bus đã kín khách, Vương Trạch Vinh đang định đi tới thì nghe một người sau lưng gọi:
- Có phải muốn vào thành phố không? 30 tệ một người, còn thiếu một người, lên xe là đi ngay.
- 20 tệ.
Vương Trạch Vinh vừa đi vừa đáp lại.
Nhưng người đằng sau lớn tiếng nói:
- 20 cũng được, trời lạnh mà, về cho nhanh.
Vương Trạch Vinh cảm thấy không lên xe cũng không tiện.
- Anh nhìn đi, trong xe có hai người, thêm anh nữa là đủ.
Vương Trạch Vinh phát hiện người gọi mình là một tên cao to.
Nhìn vào trong xe thì thấy có hai người. Người phụ nữ gầy ngồi ghế trước, phía sau là một tên béo.
Vương Trạch Vinh lắc đầu đi về phía xe.
Vương Trạch Vinh vừa vào xe liền nghe người phụ nữ nói:
- Anh cũng vào thành phố? Tôi vừa xuống máy bay, không ngờ Tỉnh Bắc Dương lại lạnh như vậy nên mặc ít áo.
Vương Trạch Vinh thấy người phụ nữ này mặc dù gầy nhưng khuôn mặt cũng đẹp.
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Nghe đồng hương nói đến đây dễ kiếm việc, không ngờ lại lạnh như vậy.
Lái xe đã vào và nói:
- Anh đi đâu?
Vương Trạch Vinh nói:
- Tôi lần đầu tới nên không rõ, anh tìm chỗ náo nhiệt thả tôi xuống là được.
- Ha ha, bây giờ đã là nửa đêm thì còn chỗ nào náo nhiệt. Như vậy đi, tôi mang anh tới một nhà nghỉ.
- Cảm ơn.
Vương Trạch Vinh vừa cười vừa nói.
Xe từ từ đi tới, ánh đèn khá tối. Nhìn tuyết phủ trắng khắp nơi, Vương Trạch Vinh nghĩ tới quân đội ngày xưa đã gian khổ như thế nào.
Vương Trạch Vinh túm chặt quần áo vì thời tiết rất lạnh.
Trên đường rất khó gặp một chiếc xe đi qua.
Mấy người trong xe không hề nói gì.
Đột nhiên xe ngừng lại.
Vương Trạch Vinh đang khó hiểu thì chỉ thấy đằng trước có một xe ngừng lại, đằng sau cũng có một xe chạy tới và ngừng lại.
Đèn trong xe được bật lên, lái xe nói:
- Đường dài nên phải thêm tiền, nếu không không thể tới.
Vương Trạch Vinh đã thấy xe phía sau có vài người đi xuống và vây quanh xe này.
- Sao bây giờ?
Tên béo bên cạnh Vương Trạch Vinh nhỏ giọng nói.
Vương Trạch Vinh rất buồn bực, bắt taxi mà cũng gặp cướp là sao?
Nghe tên béo nói, Vương Trạch Vinh không khỏi thầm khinh bỉ. Hắn đã nhìn ra tên béo và người phụ nữ là người của đối phương.
- Anh thấy đó, tôi cũng chỉ là đến làm thuê, trên người không có tiền.
Vương Trạch Vinh cố ý trêu chọc, giả vẻ mình sợ.
- Ông anh, anh muốn thêm bao tiền mới cho chúng tôi đi? Ở đây giá rét như vậy, anh bỏ chúng tôi ở đây thì chúng tôi đi đâu mà bắt xe?
Tên béo ra vẻ lo lắng mà nói:
- Hôm nay rất lạnh, nếu bắt chúng tôi xuống xe thì không lạnh chết mới lạ. Anh nói đi, thêm bao tiền, nếu không được thì mọi người góp vào.
Nói xong tên béo nhìn Vương Trạch Vinh mà nói:
- Anh nhìn ra ngoài đi, bọn chúng có vũ khí.
Vương Trạch Vinh đã sớm thấy. Người từ trên hai xe kia xuống cầm theo cờ lê, gậy, búa và dao.
Nghe tên báo hỏi thêm bao tiền, lái xe nói:
- Bọn này cũng không dễ dàng gì, một người thêm 800 tệ là được.
- 800 tệ.
Vương Trạch Vinh lớn tiếng nói:
- Ở đây cách thành phố bao xa chứ, sao đòi nhiều như vậy. Anh cho tôi xuống xe, tôi bắt xe khác.
- Tiểu Hắc, nó không đồng ý thêm tiền. Người ta không sợ.
- Hai, có phải là không làm nhanh gọn không mà lâu thế?
Lái xe lớn tiếng nói với bên ngoài.
- Ông anh, tiền là vật ngoài thân. Tôi có hơn 800, tôi đưa 800 cho bọn họ, còn lại cho anh. Anh cố lấy ra đưa cho bọn họ, coi như bị chó cắn một chút.
- Mày nói gì, bảo bọn tao là chó. Có phải thấy bọn tao hiền mà nói vậy không? Có tin bọn tao thịt mày không?
Lái xe trừng mắt nhìn người phụ nữ.
- Ông anh, em không có ý gì, 800 thì 800, em đưa cho các anh là được chứ gì?
Người phụ nữ ra vẻ sợ hãi.
-800 là đối với bọn nó, mày không có 1000 thì đừng mong đi.
Thằng béo đang nhỏ giọng nói với Vương Trạch Vinh:
- Nghe nói xung quanh sân bay Bắc Dương thường xuyên phát hiện xác chết. Anh nhìn xung quanh đi, giết người vứt ra ngoài là bị tuyết phủ kín ngay, tuyết tan mới có thể phát hiện ra, vụ án cũng không thể điều tra ra. Tôi thấy đám người này dám giết người đó. Trên người tôi chỉ có 700.
- Ông anh, tôi chỉ có 700, anh xem có được không?
- Do mày phối hợp nên 700 cũng được. Bọn tao nói lý lẽ.
Lái xe nhận tiền từ tên béo.
Vương Trạch Vinh vẫn ngồi đó xem bọn chúng diễn kịch mà thầm nghĩ an ninh trật tự ở Tỉnh Bắc Dương. Nếu như hầu hết người xuống máy bay hoặc tàu mà thấy cảnh này thì sẽ nghĩ Tỉnh Bắc Dương như thế nào? Ai còn dám tới Tỉnh Bắc Dương đầu tư?
Thấy Vương Trạch Vinh không nói gì, lái xe không nhịn được nói:
- Ông kia, nghĩ kỹ chưa? Có phải cần bọn này lục soát không?
- Mấy người đóng kịch hay nhỉ.
Vương Trạch Vinh trầm giọng nói.
- Ồ, bị nhìn ra rồi, có ánh mắt đó.
Lái xe cười phá lên.
Phụ nữ và tên béo thấy Vương Trạch Vinh đã nhìn ra tình hình liền không giả vờ nữa. Tên béo rút con dao trong người ra và vung lên:
- Ông kia, mày đã nhìn ra thì nghĩ xem nên bỏ tiền ra đi chứ. Ở nơi này thì không ai cứu được mày đâu. Người có bao tiền thì móc hết ra. Mày yên tâm, không bất đắc dĩ thì bọn tao không giết người. Đương nhiên nếu như không biết điều thì bọn tao không ngại lột sạch và vứt mày xuống xe.
Đưa tay đoạt lấy con dao, Vương Trạch Vinh đâm xuyên con dao về phía cửa xe.
Ba người trong xe đều giật mình nhìn con dao cắm trên cửa xe. Không ai ngờ một tên có vẻ nhát gan lại lợi hại như vậy.
Vương Trạch Vinh mở cửa xuống xe rồi nhìn đám người đang vây quanh.
Lái xe cũng nhảy xuống nói với mọi người:
- Nó có võ, cẩn thận.
Nhìn đám người cầm them vũ khí, Vương Trạch Vinh không hề nhiều lời mà lao tới đánh.
Mấy tên lập tức ngã xuống mặt đất.
Nhìn thoáng qua ả đàn bà đứng ngẩn ra ở trước cửa xe, Vương Trạch Vinh vung tay đánh vào mặt ả.
- Mẹ nó chứ, ông chưa bao giờ đánh đàn bà, hôm nay là lần đầu.
Thấy tên lái xe đang sợ hãi nhìn mình, Vương Trạch Vinh hỏi:
- Không biết bây giờ vào thành phố cần bao tiền?
- A. Không tiền, miễn phí.
Lái xe rất sợ. Y không ngờ Vương Trạch Vinh một mình lại đánh ngã hết anh em của y.
- Bọn mày giết bao người rồi?
Vương Trạch Vinh hỏi.
Nghe Vương Trạch Vinh hỏi như vậy, mấy người vội vàng nói:
- Chúng tôi chưa từng giết người, chỉ là muốn thêm chút tiền xe mà thôi.
Vương Trạch Vinh trầm giọng nói:
- Chỉ cần phát hiện các người giết người, tôi không bỏ qua.
- Không dám ạ.
Cả bọn lớn tiếng nói.
- Tôi sẽ lén điều tra.
Vương Trạch Vinh nói.
Quan Khí
Đánh giá:
Truyện Quan Khí
Story
Chương 916: Bị cướp
4.0/10 từ 2 lượt.