Quan Khí
Chương 909: Thầm giúp
Tìm một khách sạn, Vương Trạch Vinh tắm rửa rồi đứng ở ban công xem cảnh đêm Khai Hà. Khai Hà bây giờ làm hắn thấy xa lạ. Đây là nơi hắn sống từ bé sao?
Theo địa vị không ngừng tăng lên, Vương Trạch Vinh cảm thấy mình đã có khoảng cách với trước đây. Từ lần này hắn về Khai Hà không muốn ai biết đã nói rõ mỗi một hành động sẽ tạo thành ảnh hưởng lớn như thế nào?
Nhìn ra ngoài một lúc, Vương Trạch Vinh vào trong và lấy thuốc ra hút. Hắn đang cười khổ một tiếng, có nhà không dám về. Nghĩ đến gia đình, Vương Trạch Vinh càng nghĩ nhiều hơn.
Vương Trạch Vinh cũng đã nghĩ bây giờ không tiện về nhà ở. Nếu ở trong nhà thì không lâu sau cả tỉnh sẽ biết hắn đã về Khai Hà.
Vương Trạch Vinh đột nhiên nghĩ đến nội dung cuộc điện thoại của Tào Hưng Hạo, hắn cảm thấy cần quan tâm một chút mới được. Vì thế hắn gọi cho Nhâm Trạch Hải.
Sau khi Vương Trạch Vinh giới thiệu Nhâm Trạch Hải với Chương Kiều Cương, tình hình của y đã thay đổi nhiều. Y giờ đã là Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh, là thân tín tin cậy của Chương Kiều Cương.
Nhận được điện của Vương Trạch Vinh, Nhâm Trạch Hải đang đi mát xa chân, mấy quan chức chính quyền đang cười cười nói nói vây quanh y.
Thấy là số điện thoại của Vương Trạch Vinh, Nhâm Trạch Hải vui vẻ nói:
- Trạch Vinh, sao lâu rồi mới gọi thế?
Theo ý của Nhâm Trạch Hải thì nên gọi chức vụ của Vương Trạch Vinh, dù sao bây giờ Vương Trạch Vinh đã là Thường vụ tỉnh ủy, nếu gọi Trạch Vinh thì không tôn trọng. Nhưng lần trước gọi điện Vương Trạch Vinh đã nói cứ gọi như trước, nói như vậy sẽ thân thiết hơn. Nhâm Trạch Hải đương nhiên vui vẻ, như vậy có thể càng thêm gần gũi với Vương Trạch Vinh.
Nhâm Trạch Hải bây giờ biết thực lực của Vương Trạch Vinh, tuy nói vẫn gọi là Trạch Vinh nhưng lộ rõ sự cung kính.
Nghe thấy Chánh văn phòng cung kính nói chuyện điện thoại như vậy, mấy quan chức Ủy ban biết đối phương đều có lai lịch không nhỏ. Bọn họ biết điều đi ra ngoài.
Lãnh đạo điện thoại thì không thể đứng bên mà nghe.
Phòng lập tức yên tĩnh, Nhâm Trạch Hải rất hài lòng với việc này. Y bây giờ đã là cán bộ to mà.
Vương Trạch Vinh nói chuyện với Nhâm Trạch Hải một chút rồi hỏi:
- Trạch Hải, Tào Hưng Hạo có phải gặp chuyện gì không?
Nhâm Trạch Hải đương nhiên biết việc trong tỉnh nên nói:
- Lão Tào cái khác đều tốt chỉ có hay dính tới phụ nữ. Một nữ Mc của đài truyền hình tên Tiểu Linh khá đẹp, không biết sao mà y lại chú ý. Nghe nói phó chủ tịch Sài mấy lần đến đài truyền hình chỉ đạo công việc, không biết như thế nào mà phó chủ tịch Sài có cái nhìn với lão Tào.
Nhâm Trạch Hải nói như vậy làm Vương Trạch Vinh biết đây là do phụ nữ gây họa.
Vương Trạch Vinh nghe thấy thế liền nhíu mày. Tào Hưng Hạo này từ trước đến giờ vẫn háo sắc, sớm muộn cũng sẽ bị hủy. Chẳng qua nghĩ đến tình hình của mình, Vương Trạch Vinh đỏ mặt.
- Tào Hưng Hạo còn dính đến chuyện gì khác không?
Nhâm Trạch Hải nói:
- Không có, chỉ là bây giờ mọi người đều biết phó chủ tịch Sài muốn xử y nên không dễ dàng dính vào. Trạch Vinh, sao, muốn giúp y ư?
Vương Trạch Vinh nói:
- Bạn học mà.
Nhâm Trạch Hải thở dài nói:
- Tôi cũng muốn giúp nhưng dính đến phó chủ tịch Sài nên không tiện nhúng tay.
Nói chuyện một lúc nữa, Vương Trạch Vinh dập máy.
Tình hình rất rõ ràng, có lẽ phó chủ tịch Sài chú ý nữ Mc kia, không biết sao lại nghe thấy Tào Hưng Hạo cũng muốn chơi cô ả, hai người vì ghen tuông nên phó chủ tịch Sài muốn xử Tào Hưng Hạo.
Vương Trạch Vinh lắc đầu, Tào Hưng Hạo này sớm muộn cũng sẽ xong đời vì phụ nữ.
Hắn suy nghĩ một chút rồi thầm nghĩ giúp Tào Hưng Hạo một lần. Tin rằng thông qua lần này đối phương sẽ chú ý hơn.
Vương Trạch Vinh gọi điện cho Phó bí thư Tỉnh ủy tỉnh Sơn Nam Khuông Năng Hỉ. Khuông Năng Hỉ rất vui vì Vương Trạch Vinh gọi tới.
Khuông Năng Hỉ đang ngồi trong nhà nói chuyện với mấy nhân viên, y liền cầm mấy đi ra ngoài mà nghe.
Vương Trạch Vinh ân cần thăm hỏi.
- Ha ha, Trạch Vinh, lúc nào rảnh rỗi chúng ta làm vài chén. Tuần sau tôi sẽ lên Bắc Kinh một chuyến. Lúc đó tôi hẹn anh, hai chúng ta ngồi chứ?
Khuông Năng Hỉ bây giờ có cái nhìn mới về thực lực của Vương Trạch Vinh. Chuyện lần trước Vương Trạch Vinh vừa bình yên thoát qua, hơn nữa còn làm Bắc Kinh chấn động mạnh. Điều này nói rõ Vương Trạch Vinh không hề bình thường.
Vương Trạch Vinh nói chuyện một lúc rồi nói:
- Bí thư Khuông, là như thế này. Tôi có một người bạn học ở tỉnh Sơn Nam là Tào Hưng Hạo – giám đốc sở Thông tin truyền thông. Tôi nghe nói y đắc tội với phó chủ tịch Sài, tôi muốn hỏi một chút vấn đề có nghiêm trọng không?
Khuông Năng Hỉ nghe thấy thế liền cười nói:
- Trạch Vinh, việc này tôi cũng nghe thấy. Tào Hưng Hạo này về tác phong có vấn đề, lần này coi như đắc tội lão Sài.
Vương Trạch Vinh nói:
- Tôi biết y có tật xấu này, nếu vấn đề quá lớn thì thôi.
Khuông Năng Hỉ đương nhiên biết Vương Trạch Vinh không thể tùy tiện gọi điện mà hỏi, nhất định là đã biết tình hình nên cười nói:
- Cũng không có gì lớn cả, quan trọng là lão Sài muốn đưa người của mình lên mà thôi. Như vậy đi, tôi sẽ nói chuyện với chủ tịch Chương, vấn đề không lớn.
Vương Trạch Vinh biết bây giờ trong tỉnh Sơn Nam chỉ cần người Hạng hệ đồng ý giúp thì sẽ không vấn đề gì. Phó chủ tịch Sài kia cũng không phải là Thường vụ tỉnh ủy, ở việc này đám người Chương Kiều Cương ra mặt thì y nhất định phải thua.
Hai người nói chuyện một chút, Vương Trạch Vinh lại gọi cho Lữ Hàm Yên và Tiểu Giang rồi đi ngủ.
Sáng hôm sau Tào Hưng Hạo phát hiện Vương Trạch Vinh ở cùng khách sạn với mình nên nói:
- Trạch Vinh, anh đến khách sạn ở thì sao không nói cho tôi biết. Tôi bố trí luôn.
Vương Trạch Vinh cười nói:
Tào Hưng Hạo liền vội vàng đi đón bố mẹ Vương Trạch Vinh.
Trên đường đi Tào Hưng Hạo cũng mua không ít hương, nến, giấy vàng rồi cùng lên núi.
Bây giờ không phải thời gian tỏa mộ nên trên núi rất vắng vẻ, cả quá trình không gặp người quen.
Khi Vương Trạch Vinh quỳ xuống trước mộ, Tào Hưng Hạo không ngờ cũng quỳ xuống khấu đầu. Điều này làm hai ông bà Vương Đại Hải không biết nói gì.
Tào Hưng Hạo cũng có lý của mình mà nói:
- Bác, cháu và Trạch Vinh là anh em, cũng coi như con của hai bác. Bây giờ Trạch Vinh viếng tổ tiên, cháu là con cháu cũng nên làm như vậy.
Lần này đến Khai Hà bởi vì giữ tốt bí mật nên không ai phát hiện ra Vương Trạch Vinh đã về.
Tào Hưng Hạo bây giờ đã hạ quyết tâm giúp đỡ, trên đường đi không ngừng giúp nhiều việc. Điều này làm Tiền Thanh Phân cảm động nói với Vương Trạch Vinh:
- Tiểu Tào rất được.
Sau khi đến tỉnh, Tào Hưng Hạo nhận vé máy bay từ Chánh văn phòng và đưa cho Vương Trạch Vinh:
- Trạch Vinh, tôi không giúp được gì, chỉ có thể làm như vậy mà thôi.
Vương Trạch Vinh bắt chặt tay Tào Hưng Hạo rồi nói:
- Cảm ơn nhiều, lần này nhờ anh giúp nên mới thuận lợi như vậy.
Tào Hưng Hạo thấy Vương Trạch Vinh sắp lên máy bay rời đi thì định nhờ nhưng lời đến miệng lại không thể nói ra.
Tối qua Chánh văn phòng gọi tới nói phó chủ tịch Sài đến sở vì không thấy y nên rất giận.
Nghĩ đến nữ Mc kia, Tào Hưng Hạo rất bực bội. Theo y biết thì ả cũng không sạch sẽ gì, ngủ không biết bao người đàn ông. Mình cũng chỉ là thích đồ mới một chút mà thôi. Nhưng không ngờ lại bị phó chủ tịch Sài hiểu lầm, sớm biết thì đánh chết y cũng không thèm chơi ả đó.
Lúc này Vương Trạch Vinh hơi ngừng lại, quay đầu nhìn Tào Hưng Hạo mà nói:
- Lão Tào, chuyện của anh thì tôi đã nói với Bí thư Khuông, chắc không vấn đề gì. Yên tâm. Chẳng qua anh phải rút kinh nghiệm.
Nói xong hắn đi tới chỗ làm thủ tục.
Mấy người Vương Trạch Vinh đi vào thì Tào Hưng Hạo mới có phản ứng.
Tào Hưng Hạo không dám xác định mà hỏi Chánh văn phòng:
- Anh ta vừa nói gì?
Chánh văn phòng không nhận ra Vương Trạch Vinh, y không ngờ hai hôm nay giám đốc không quan tâm vị trí của mình mà chạy đến đi chơi với thanh niên này. Nghe Tào Hưng Hạo nói, Chánh văn phòng nói:
- Y bảo đã nói chuyện của ngài với Bí thư Khuông, chắc không vấn đề gì.
Nói đến đây Lưu Vân Hà còn chưa nghĩ ra Bí thư Khuông là ai, y có chút lo lắng nói với Tào Hưng Hạo:
- Giám đốc, bây giờ phó giám đốc Trương rất kiêu căng, phó chủ tịch Sài ép ghê quá.
Tào Hưng Hạo rất kích động. Có lời này của Vương Trạch Vinh, y sẽ không sợ ai cả. Chẳng qua chỉ là một Phó chủ tịch chưa phải Thường vụ tỉnh ủy mà? Còn có thể đấu được Vương Trạch Vinh sao? Khuông Năng Hỉ biết chẳng khác nào chủ tịch tỉnh Chương Kiều Cương biết. Hai người bọn họ mà giúp thì không vấn đề gì không giải quyết được.
- Ha ha, thấy không, chỉ cần anh ta nói thì phó chủ tịch Sài có thể làm gì tôi.
Tào Hưng Hạo chỉ về phía trước mà nói, tâm trạng y rất tốt.
Lưu Vân Hà do là thân tín của Tào Hưng Hạo, hơn nữa cũng quan tâm đến quan chức của Tào Hưng Hạo nên hỏi:
- Người đó là ai?
Tào Hưng Hạo cười phá lên nói:
- Vương Trạch Vinh.
Quan Khí
Theo địa vị không ngừng tăng lên, Vương Trạch Vinh cảm thấy mình đã có khoảng cách với trước đây. Từ lần này hắn về Khai Hà không muốn ai biết đã nói rõ mỗi một hành động sẽ tạo thành ảnh hưởng lớn như thế nào?
Nhìn ra ngoài một lúc, Vương Trạch Vinh vào trong và lấy thuốc ra hút. Hắn đang cười khổ một tiếng, có nhà không dám về. Nghĩ đến gia đình, Vương Trạch Vinh càng nghĩ nhiều hơn.
Vương Trạch Vinh cũng đã nghĩ bây giờ không tiện về nhà ở. Nếu ở trong nhà thì không lâu sau cả tỉnh sẽ biết hắn đã về Khai Hà.
Vương Trạch Vinh đột nhiên nghĩ đến nội dung cuộc điện thoại của Tào Hưng Hạo, hắn cảm thấy cần quan tâm một chút mới được. Vì thế hắn gọi cho Nhâm Trạch Hải.
Sau khi Vương Trạch Vinh giới thiệu Nhâm Trạch Hải với Chương Kiều Cương, tình hình của y đã thay đổi nhiều. Y giờ đã là Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh, là thân tín tin cậy của Chương Kiều Cương.
Nhận được điện của Vương Trạch Vinh, Nhâm Trạch Hải đang đi mát xa chân, mấy quan chức chính quyền đang cười cười nói nói vây quanh y.
Thấy là số điện thoại của Vương Trạch Vinh, Nhâm Trạch Hải vui vẻ nói:
- Trạch Vinh, sao lâu rồi mới gọi thế?
Theo ý của Nhâm Trạch Hải thì nên gọi chức vụ của Vương Trạch Vinh, dù sao bây giờ Vương Trạch Vinh đã là Thường vụ tỉnh ủy, nếu gọi Trạch Vinh thì không tôn trọng. Nhưng lần trước gọi điện Vương Trạch Vinh đã nói cứ gọi như trước, nói như vậy sẽ thân thiết hơn. Nhâm Trạch Hải đương nhiên vui vẻ, như vậy có thể càng thêm gần gũi với Vương Trạch Vinh.
Nhâm Trạch Hải bây giờ biết thực lực của Vương Trạch Vinh, tuy nói vẫn gọi là Trạch Vinh nhưng lộ rõ sự cung kính.
Nghe thấy Chánh văn phòng cung kính nói chuyện điện thoại như vậy, mấy quan chức Ủy ban biết đối phương đều có lai lịch không nhỏ. Bọn họ biết điều đi ra ngoài.
Lãnh đạo điện thoại thì không thể đứng bên mà nghe.
Phòng lập tức yên tĩnh, Nhâm Trạch Hải rất hài lòng với việc này. Y bây giờ đã là cán bộ to mà.
Vương Trạch Vinh nói chuyện với Nhâm Trạch Hải một chút rồi hỏi:
- Trạch Hải, Tào Hưng Hạo có phải gặp chuyện gì không?
Nhâm Trạch Hải đương nhiên biết việc trong tỉnh nên nói:
- Lão Tào cái khác đều tốt chỉ có hay dính tới phụ nữ. Một nữ Mc của đài truyền hình tên Tiểu Linh khá đẹp, không biết sao mà y lại chú ý. Nghe nói phó chủ tịch Sài mấy lần đến đài truyền hình chỉ đạo công việc, không biết như thế nào mà phó chủ tịch Sài có cái nhìn với lão Tào.
Nhâm Trạch Hải nói như vậy làm Vương Trạch Vinh biết đây là do phụ nữ gây họa.
Vương Trạch Vinh nghe thấy thế liền nhíu mày. Tào Hưng Hạo này từ trước đến giờ vẫn háo sắc, sớm muộn cũng sẽ bị hủy. Chẳng qua nghĩ đến tình hình của mình, Vương Trạch Vinh đỏ mặt.
- Tào Hưng Hạo còn dính đến chuyện gì khác không?
Nhâm Trạch Hải nói:
- Không có, chỉ là bây giờ mọi người đều biết phó chủ tịch Sài muốn xử y nên không dễ dàng dính vào. Trạch Vinh, sao, muốn giúp y ư?
Vương Trạch Vinh nói:
- Bạn học mà.
Nhâm Trạch Hải thở dài nói:
- Tôi cũng muốn giúp nhưng dính đến phó chủ tịch Sài nên không tiện nhúng tay.
Nói chuyện một lúc nữa, Vương Trạch Vinh dập máy.
Tình hình rất rõ ràng, có lẽ phó chủ tịch Sài chú ý nữ Mc kia, không biết sao lại nghe thấy Tào Hưng Hạo cũng muốn chơi cô ả, hai người vì ghen tuông nên phó chủ tịch Sài muốn xử Tào Hưng Hạo.
Vương Trạch Vinh lắc đầu, Tào Hưng Hạo này sớm muộn cũng sẽ xong đời vì phụ nữ.
Hắn suy nghĩ một chút rồi thầm nghĩ giúp Tào Hưng Hạo một lần. Tin rằng thông qua lần này đối phương sẽ chú ý hơn.
Vương Trạch Vinh gọi điện cho Phó bí thư Tỉnh ủy tỉnh Sơn Nam Khuông Năng Hỉ. Khuông Năng Hỉ rất vui vì Vương Trạch Vinh gọi tới.
Khuông Năng Hỉ đang ngồi trong nhà nói chuyện với mấy nhân viên, y liền cầm mấy đi ra ngoài mà nghe.
Vương Trạch Vinh ân cần thăm hỏi.
- Ha ha, Trạch Vinh, lúc nào rảnh rỗi chúng ta làm vài chén. Tuần sau tôi sẽ lên Bắc Kinh một chuyến. Lúc đó tôi hẹn anh, hai chúng ta ngồi chứ?
Khuông Năng Hỉ bây giờ có cái nhìn mới về thực lực của Vương Trạch Vinh. Chuyện lần trước Vương Trạch Vinh vừa bình yên thoát qua, hơn nữa còn làm Bắc Kinh chấn động mạnh. Điều này nói rõ Vương Trạch Vinh không hề bình thường.
Vương Trạch Vinh nói chuyện một lúc rồi nói:
- Bí thư Khuông, là như thế này. Tôi có một người bạn học ở tỉnh Sơn Nam là Tào Hưng Hạo – giám đốc sở Thông tin truyền thông. Tôi nghe nói y đắc tội với phó chủ tịch Sài, tôi muốn hỏi một chút vấn đề có nghiêm trọng không?
Khuông Năng Hỉ nghe thấy thế liền cười nói:
- Trạch Vinh, việc này tôi cũng nghe thấy. Tào Hưng Hạo này về tác phong có vấn đề, lần này coi như đắc tội lão Sài.
Vương Trạch Vinh nói:
- Tôi biết y có tật xấu này, nếu vấn đề quá lớn thì thôi.
Khuông Năng Hỉ đương nhiên biết Vương Trạch Vinh không thể tùy tiện gọi điện mà hỏi, nhất định là đã biết tình hình nên cười nói:
- Cũng không có gì lớn cả, quan trọng là lão Sài muốn đưa người của mình lên mà thôi. Như vậy đi, tôi sẽ nói chuyện với chủ tịch Chương, vấn đề không lớn.
Vương Trạch Vinh biết bây giờ trong tỉnh Sơn Nam chỉ cần người Hạng hệ đồng ý giúp thì sẽ không vấn đề gì. Phó chủ tịch Sài kia cũng không phải là Thường vụ tỉnh ủy, ở việc này đám người Chương Kiều Cương ra mặt thì y nhất định phải thua.
Hai người nói chuyện một chút, Vương Trạch Vinh lại gọi cho Lữ Hàm Yên và Tiểu Giang rồi đi ngủ.
Sáng hôm sau Tào Hưng Hạo phát hiện Vương Trạch Vinh ở cùng khách sạn với mình nên nói:
- Trạch Vinh, anh đến khách sạn ở thì sao không nói cho tôi biết. Tôi bố trí luôn.
Vương Trạch Vinh cười nói:
Tào Hưng Hạo liền vội vàng đi đón bố mẹ Vương Trạch Vinh.
Trên đường đi Tào Hưng Hạo cũng mua không ít hương, nến, giấy vàng rồi cùng lên núi.
Bây giờ không phải thời gian tỏa mộ nên trên núi rất vắng vẻ, cả quá trình không gặp người quen.
Khi Vương Trạch Vinh quỳ xuống trước mộ, Tào Hưng Hạo không ngờ cũng quỳ xuống khấu đầu. Điều này làm hai ông bà Vương Đại Hải không biết nói gì.
Tào Hưng Hạo cũng có lý của mình mà nói:
- Bác, cháu và Trạch Vinh là anh em, cũng coi như con của hai bác. Bây giờ Trạch Vinh viếng tổ tiên, cháu là con cháu cũng nên làm như vậy.
Lần này đến Khai Hà bởi vì giữ tốt bí mật nên không ai phát hiện ra Vương Trạch Vinh đã về.
Tào Hưng Hạo bây giờ đã hạ quyết tâm giúp đỡ, trên đường đi không ngừng giúp nhiều việc. Điều này làm Tiền Thanh Phân cảm động nói với Vương Trạch Vinh:
- Tiểu Tào rất được.
Sau khi đến tỉnh, Tào Hưng Hạo nhận vé máy bay từ Chánh văn phòng và đưa cho Vương Trạch Vinh:
- Trạch Vinh, tôi không giúp được gì, chỉ có thể làm như vậy mà thôi.
Vương Trạch Vinh bắt chặt tay Tào Hưng Hạo rồi nói:
- Cảm ơn nhiều, lần này nhờ anh giúp nên mới thuận lợi như vậy.
Tào Hưng Hạo thấy Vương Trạch Vinh sắp lên máy bay rời đi thì định nhờ nhưng lời đến miệng lại không thể nói ra.
Tối qua Chánh văn phòng gọi tới nói phó chủ tịch Sài đến sở vì không thấy y nên rất giận.
Nghĩ đến nữ Mc kia, Tào Hưng Hạo rất bực bội. Theo y biết thì ả cũng không sạch sẽ gì, ngủ không biết bao người đàn ông. Mình cũng chỉ là thích đồ mới một chút mà thôi. Nhưng không ngờ lại bị phó chủ tịch Sài hiểu lầm, sớm biết thì đánh chết y cũng không thèm chơi ả đó.
Lúc này Vương Trạch Vinh hơi ngừng lại, quay đầu nhìn Tào Hưng Hạo mà nói:
- Lão Tào, chuyện của anh thì tôi đã nói với Bí thư Khuông, chắc không vấn đề gì. Yên tâm. Chẳng qua anh phải rút kinh nghiệm.
Nói xong hắn đi tới chỗ làm thủ tục.
Mấy người Vương Trạch Vinh đi vào thì Tào Hưng Hạo mới có phản ứng.
Tào Hưng Hạo không dám xác định mà hỏi Chánh văn phòng:
- Anh ta vừa nói gì?
Chánh văn phòng không nhận ra Vương Trạch Vinh, y không ngờ hai hôm nay giám đốc không quan tâm vị trí của mình mà chạy đến đi chơi với thanh niên này. Nghe Tào Hưng Hạo nói, Chánh văn phòng nói:
- Y bảo đã nói chuyện của ngài với Bí thư Khuông, chắc không vấn đề gì.
Nói đến đây Lưu Vân Hà còn chưa nghĩ ra Bí thư Khuông là ai, y có chút lo lắng nói với Tào Hưng Hạo:
- Giám đốc, bây giờ phó giám đốc Trương rất kiêu căng, phó chủ tịch Sài ép ghê quá.
Tào Hưng Hạo rất kích động. Có lời này của Vương Trạch Vinh, y sẽ không sợ ai cả. Chẳng qua chỉ là một Phó chủ tịch chưa phải Thường vụ tỉnh ủy mà? Còn có thể đấu được Vương Trạch Vinh sao? Khuông Năng Hỉ biết chẳng khác nào chủ tịch tỉnh Chương Kiều Cương biết. Hai người bọn họ mà giúp thì không vấn đề gì không giải quyết được.
- Ha ha, thấy không, chỉ cần anh ta nói thì phó chủ tịch Sài có thể làm gì tôi.
Tào Hưng Hạo chỉ về phía trước mà nói, tâm trạng y rất tốt.
Lưu Vân Hà do là thân tín của Tào Hưng Hạo, hơn nữa cũng quan tâm đến quan chức của Tào Hưng Hạo nên hỏi:
- Người đó là ai?
Tào Hưng Hạo cười phá lên nói:
- Vương Trạch Vinh.
Quan Khí
Đánh giá:
Truyện Quan Khí
Story
Chương 909: Thầm giúp
4.0/10 từ 2 lượt.