Quan Khí
Chương 877: Sửa mộ
- Trạch Vinh, bố sửa mộ ở Khai Hà rất lớn.
Lữ Hàm Yên thấy Vương Trạch Vinh đi vào liền cười nói.
- Xảy ra chuyện gì em?
Vương Trạch Vinh nghe thế liền giật mình. Hắn biết mấy hôm trước Vương Đại Hải đã về Khai Hà, lần này Vương Đại Hải về Khai Hà chính là sửa lại phần mộ tổ tiên.
- Em nghe Quách Anh tỷ gọi tới nói là lãnh đạo Khai Hà đều đến giúp.
Vương Trạch Vinh biết Lữ Hàm Yên thường xuyên liên lạc với Quách Anh – vợ cũ của Đinh Lỗi. Vương Trạch Vinh biết cô ta vẫn chưa đi bước nữa:
- Bố làm gì vậy?
Lữ Hàm Yên cười nói:
- Anh bây giờ là lãnh đạo cao cấp nên khó trách người ta đi giúp.
Vương Trạch Vinh rất coi trọng việc này nên vội vàng gọi cho Vương Đại Hải.
- Trạch Vinh à, ăn cơm cưa?
Vương Đại Hải hỏi, từ trong giọng có thể thấy rõ ông rất vui vẻ.
Vương Trạch Vinh nói:
- Bố, con nghe nói bố sửa mộ tổ tiên ở Khai Hà đã gây tiếng vang lớn.
- Ha ha, Trạch Vinh, không ngờ lãnh đạo Khai Hà lại nhiệt tình như vậy. Người ta đều tự nguyện tới giúp, đồng chí cục Dân chính còn cùng bố lên núi xem đất, nói là phải làm lớn một chút. Sau khi về còn mời bố dùng cơm, đồng chí này rất được.
Vương Trạch Vinh nhíu mày nói:
- Dọn dẹp cỏ là được mà, cần gì phải làm lớn như vậy.
Vương Đại Hải nói:
- Bố vốn nghĩ như vậy nhưng các đồng chí Khai Hà nghe thấy nhà ta muốn sửa mộ nên đều đưa ra biện pháp. Họ hàng cũng đến giúp nói là nhất định phải sửa tốt. Mẹ con cũng cho rằng sửa lại tốt thì có lợi cho sự phát triển của con.
- Bố có biết là làm lớn chuyện sẽ không tốt không?
Vương Trạch Vinh có chút khẩn trương.
Vương Trạch Vinh ở trong quan trường nhiều năm nên hiểu suy nghĩ của quan viên. Bây giờ góc độ của hắn đã khác, không ít lãnh đạo muốn tạo quan hệ với hắn. Quan chức Khai Hà cũng như vậy, trước đây không có cơ hội, bây giờ có cơ hội nên bọn họ sẽ rất để tâm.
- Trạch Vinh, các đồng chí Khai Hà nói bọn họ muốn thiết kế giúp chúng ta, đã làm bản thiết kế. Lần này phải cố gắng làm tốt.
- Còn có cả bản thiết kế?
Vương Trạch Vinh có chút ngạc nhiên, sửa mộ mà còn có bản thiết kế nữa ư?
- Bố, thời gian trước có một lãnh đạo vì sửa mộ tổ tiên quá lớn nên xảy ra chuyện.
Vương Đại Hải nói:
- Bố đã đọc báo thì thấy người ta lắp đèn giám sát ở núi, mộ tổ tiên làm quá lớn. Ai lại đi lắp thiết bị giám sát trên núi làm gì, đúng là thừa tiền không có chỗ tiêu.
Vương Trạch Vinh cười khổ một tiếng, nói lâu như vậy mà Vương Đại Hải chỉ cho rằng vấn đề là do thiết bị giám sát.
- Bố, con là lãnh đạo cao cấp của quốc gia, bố cho rằng nhà chúng ta bây giờ thích hợp sửa mộ quá lớn không?
Vương Trạch Vinh có chút hối hận, biết thế hắn tìm người làm là xong.
- Chúng ta bỏ tiền của mình mà sửa, không chiếm dụng đồ công quỹ. Con không đến Khai Hà, bây giờ mộ nhà ai cũng rất đẹp.
Vương Đại Hải có chút bực mình nói.
- Con không phản đối sửa mộ, nhưng mà động tĩnh quá lớn, nghe nói rất nhiều người biết.
Vương Đại Hải nói:
- Bố không gọi ai tới, người ta tự nguyện tới. Con bảo bố làm sao bây giờ?
Lời này đúng là làm khó Vương Trạch Vinh. Vương Đại Hải nói có lý, người ta đều tự nguyện đến giúp mà.
- Không nói chuyện với con nữa, đồng chí cục Dân chính đang đợi bố, lãnh đạo cục Dân chính thành phố cũng tới.
Vương Đại Hải vội vàng dập máy.
Nghe nói lãnh đạo cục Dân chính thành phố cũng tới, Vương Trạch Vinh cũng ngẩn ra.
Thấy Vương Trạch Vinh bực mình, Lữ Hàm Yên cười nói:
- Vừa nãy em gọi điện cho bố, bố nói có lý mà. Anh không nên suy nghĩ nhiều. Hay là em đến Khai Hà giám sát, chúng ta sửa mộ không quá lớn là được.
Vương Trạch Vinh nói:
- Bố vốn là như vậy, bị người ta lừa mà không biết.
- Dù sao em cũng muốn về Khai Hà xem sao. Mai em sẽ mang con về.
Lữ Hàm Yên nói.
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Nhất định phải chú ý ảnh hưởng, không thể để bố làm quá lớn.
- Biết rồi, không mang phiền phức cho anh đâu.
Vương Trạch Vinh thấy chỉ có thể làm như vậy.
Bảo mẫu bế con ra ngoài, Vương Trạch Vinh ôm chầm lấy Lữ Hàm Yên rồi nói:
- Vẫn là vợ anh hiểu lý lẽ.
- Hừ, bây giờ mới biết vợ tốt ư. Vợ tốt thì sao còn tìm người phụ nữ khác. Em hỏi anh, Uông Phỉ với anh có phải còn làm nghi thức không?
Thấy Lữ Hàm Yên ghen, Vương Trạch Vinh có chút đau đầu và không nói gì, tay cũng đưa vào trong áo Lữ Hàm Yên, hơn nữa còn hôn cô.
Bị Vương Trạch Vinh làm như vậy, Lữ Hàm Yên lập tức đáp trả.
Vương Trạch Vinh bế bổng cô lên đi vào phòng ngủ.
…….
Lữ Hàm Yên đến Khai Hà, Vương Trạch Vinh mỗi ngày đều gọi điện cho cô để hỏi về tình hình làm mộ.
Vương Trạch Vinh đang rất lo lắng việc sửa mộ thì Bí thư thị ủy Hoa Khê Lưu Kiến gọi tới.
Lưu Kiến đi lên rất thẳng đường. Sau khi Vương Trạch Vinh giúp y tiến vào Hạng hệ, đặc biệt gần đây Hạng hệ tăng cường lực lượng ở tỉnh Sơn Nam nên Lưu Kiến đã thuận lợi trở thành Bí thư thị ủy.
Lưu Kiến vui vẻ nói:
- Trạch Vinh, nghe nói nhà anh đang sửa mộ, rất náo nhiệt đó.
Vương Trạch Vinh thở dài nói:
- Tôi đang đau đầu về việc này. Tôi không ngờ lại lớn chuyện như vậy, ảnh hưởng không tốt.
Lưu Kiến cười nói:
- Yên tâm, Hàm Yên rất có năng lực. Cô ấy về liền khống chế, không có vấn đề gì đâu. Tôi định hai hôm nữa sẽ tới xem.
Vương Trạch Vinh vội vàng nói:
- Không cần, anh không nên đi gây loạn thêm nữa. Một Bí thư thị ủy chạy đến đó thì việc nhỏ cũng thành việc lớn.
Lưu Kiến cười phá lên, y cũng chỉ là nói một chút mà thôi, mục đích chính là tỏ thái độ của mình với Vương Trạch Vinh. Chỉ cần Vương Trạch Vinh biết thái độ của mình là được.
- Trạch Vinh, bao giờ thì cậu về Hoa Khê, chúng ta đã có một thời gian không uống với nhau. Nhiều đồng chí nhớ cậu.
Vương Trạch Vinh nói:
- Tôi cũng muốn về nhưng nghe thấy chuyện sửa mộ nên có chút lo lắng.
- Không có gì cả, sửa mộ thì sao chứ. Cậu không thấy người có tiền thì toàn thi xem mộ nhà ai đẹp. Tôi nghe nói mộ nhà cậu không hề có gì quá, có lẽ không vấn đề gì.
Biết Lưu Kiến cũng để ý chuyện này, Vương Trạch Vinh nói:
- Xem ra không ít người chú ý mộ nhà tôi.
Lưu Kiến cười nói:
- Lời này của cậu đúng rồi, ai bảo mấy năm nay cậu tiến lên như ngồi máy bay.
Vương Trạch Vinh nói:
- Anh chú ý giúp tôi, đừng để mọi người xen vào. Anh biết bố tôi đó, bị mọi người nói là không biết gì.
Lưu Kiến cười nói:
- Việc này tôi không tiện giúp mấy, tôi chẳng lẽ ngăn người ta đến giúp nhà cậu? Nếu như vậy mọi người không hận chết tôi mới lạ.
Hai người nói chuyện một lúc, Vương Trạch Vinh lại hỏi tình hình quan chức ở Khai Hà.
Lưu Kiến nói:
- Trạch Vinh, cảm ơn cậu. Các đồng chí mà cậu giới thiệu rất được.
Lưu Kiến nói chính là nhân viên Vương Hệ ở Khai Hà mà Vương Trạch Vinh giới thiệu cho y. Những người này bây giờ phần lớn đều được Lưu Kiến dùng, có mấy người đã được nâng lên thành Chủ tịch, Bí thư huyện ủy…
Vương Trạch Vinh cũng biết Lưu Kiến cần nhất là sự giúp đỡ từ bên trên nên nói:
- Như vậy đi, tôi bố trí thời gian về tỉnh Sơn Nam một chuyến. Đến lúc đó tôi hẹn mấy lãnh đạo tỉnh rồi chúng ta ngồi.
Lưu Kiến vui vẻ nói:
- Vậy cảm ơn nhiều.
Lưu Kiến nói thêm:
- Trạch Vinh, một thời gian nữa tôi sẽ tổ chức đoàn đến Thường Hồng học tập.
- Tôi luôn chào đón.
Vương Trạch Vinh lúc này vẫn không quá yên tâm nên gọi cho Lữ Hàm Yên, một lần nữa bảo cô làm tốt công tác tư tưởng với bố mẹ, tuyệt đối không sửa mộ quá tốn kém.
Quan Khí
Lữ Hàm Yên thấy Vương Trạch Vinh đi vào liền cười nói.
- Xảy ra chuyện gì em?
Vương Trạch Vinh nghe thế liền giật mình. Hắn biết mấy hôm trước Vương Đại Hải đã về Khai Hà, lần này Vương Đại Hải về Khai Hà chính là sửa lại phần mộ tổ tiên.
- Em nghe Quách Anh tỷ gọi tới nói là lãnh đạo Khai Hà đều đến giúp.
Vương Trạch Vinh biết Lữ Hàm Yên thường xuyên liên lạc với Quách Anh – vợ cũ của Đinh Lỗi. Vương Trạch Vinh biết cô ta vẫn chưa đi bước nữa:
- Bố làm gì vậy?
Lữ Hàm Yên cười nói:
- Anh bây giờ là lãnh đạo cao cấp nên khó trách người ta đi giúp.
Vương Trạch Vinh rất coi trọng việc này nên vội vàng gọi cho Vương Đại Hải.
- Trạch Vinh à, ăn cơm cưa?
Vương Đại Hải hỏi, từ trong giọng có thể thấy rõ ông rất vui vẻ.
Vương Trạch Vinh nói:
- Bố, con nghe nói bố sửa mộ tổ tiên ở Khai Hà đã gây tiếng vang lớn.
- Ha ha, Trạch Vinh, không ngờ lãnh đạo Khai Hà lại nhiệt tình như vậy. Người ta đều tự nguyện tới giúp, đồng chí cục Dân chính còn cùng bố lên núi xem đất, nói là phải làm lớn một chút. Sau khi về còn mời bố dùng cơm, đồng chí này rất được.
Vương Trạch Vinh nhíu mày nói:
- Dọn dẹp cỏ là được mà, cần gì phải làm lớn như vậy.
Vương Đại Hải nói:
- Bố vốn nghĩ như vậy nhưng các đồng chí Khai Hà nghe thấy nhà ta muốn sửa mộ nên đều đưa ra biện pháp. Họ hàng cũng đến giúp nói là nhất định phải sửa tốt. Mẹ con cũng cho rằng sửa lại tốt thì có lợi cho sự phát triển của con.
- Bố có biết là làm lớn chuyện sẽ không tốt không?
Vương Trạch Vinh có chút khẩn trương.
Vương Trạch Vinh ở trong quan trường nhiều năm nên hiểu suy nghĩ của quan viên. Bây giờ góc độ của hắn đã khác, không ít lãnh đạo muốn tạo quan hệ với hắn. Quan chức Khai Hà cũng như vậy, trước đây không có cơ hội, bây giờ có cơ hội nên bọn họ sẽ rất để tâm.
- Trạch Vinh, các đồng chí Khai Hà nói bọn họ muốn thiết kế giúp chúng ta, đã làm bản thiết kế. Lần này phải cố gắng làm tốt.
- Còn có cả bản thiết kế?
Vương Trạch Vinh có chút ngạc nhiên, sửa mộ mà còn có bản thiết kế nữa ư?
- Bố, thời gian trước có một lãnh đạo vì sửa mộ tổ tiên quá lớn nên xảy ra chuyện.
Vương Đại Hải nói:
- Bố đã đọc báo thì thấy người ta lắp đèn giám sát ở núi, mộ tổ tiên làm quá lớn. Ai lại đi lắp thiết bị giám sát trên núi làm gì, đúng là thừa tiền không có chỗ tiêu.
Vương Trạch Vinh cười khổ một tiếng, nói lâu như vậy mà Vương Đại Hải chỉ cho rằng vấn đề là do thiết bị giám sát.
- Bố, con là lãnh đạo cao cấp của quốc gia, bố cho rằng nhà chúng ta bây giờ thích hợp sửa mộ quá lớn không?
Vương Trạch Vinh có chút hối hận, biết thế hắn tìm người làm là xong.
- Chúng ta bỏ tiền của mình mà sửa, không chiếm dụng đồ công quỹ. Con không đến Khai Hà, bây giờ mộ nhà ai cũng rất đẹp.
Vương Đại Hải có chút bực mình nói.
- Con không phản đối sửa mộ, nhưng mà động tĩnh quá lớn, nghe nói rất nhiều người biết.
Vương Đại Hải nói:
- Bố không gọi ai tới, người ta tự nguyện tới. Con bảo bố làm sao bây giờ?
Lời này đúng là làm khó Vương Trạch Vinh. Vương Đại Hải nói có lý, người ta đều tự nguyện đến giúp mà.
- Không nói chuyện với con nữa, đồng chí cục Dân chính đang đợi bố, lãnh đạo cục Dân chính thành phố cũng tới.
Vương Đại Hải vội vàng dập máy.
Nghe nói lãnh đạo cục Dân chính thành phố cũng tới, Vương Trạch Vinh cũng ngẩn ra.
Thấy Vương Trạch Vinh bực mình, Lữ Hàm Yên cười nói:
- Vừa nãy em gọi điện cho bố, bố nói có lý mà. Anh không nên suy nghĩ nhiều. Hay là em đến Khai Hà giám sát, chúng ta sửa mộ không quá lớn là được.
Vương Trạch Vinh nói:
- Bố vốn là như vậy, bị người ta lừa mà không biết.
- Dù sao em cũng muốn về Khai Hà xem sao. Mai em sẽ mang con về.
Lữ Hàm Yên nói.
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Nhất định phải chú ý ảnh hưởng, không thể để bố làm quá lớn.
- Biết rồi, không mang phiền phức cho anh đâu.
Vương Trạch Vinh thấy chỉ có thể làm như vậy.
Bảo mẫu bế con ra ngoài, Vương Trạch Vinh ôm chầm lấy Lữ Hàm Yên rồi nói:
- Vẫn là vợ anh hiểu lý lẽ.
- Hừ, bây giờ mới biết vợ tốt ư. Vợ tốt thì sao còn tìm người phụ nữ khác. Em hỏi anh, Uông Phỉ với anh có phải còn làm nghi thức không?
Thấy Lữ Hàm Yên ghen, Vương Trạch Vinh có chút đau đầu và không nói gì, tay cũng đưa vào trong áo Lữ Hàm Yên, hơn nữa còn hôn cô.
Bị Vương Trạch Vinh làm như vậy, Lữ Hàm Yên lập tức đáp trả.
Vương Trạch Vinh bế bổng cô lên đi vào phòng ngủ.
…….
Lữ Hàm Yên đến Khai Hà, Vương Trạch Vinh mỗi ngày đều gọi điện cho cô để hỏi về tình hình làm mộ.
Vương Trạch Vinh đang rất lo lắng việc sửa mộ thì Bí thư thị ủy Hoa Khê Lưu Kiến gọi tới.
Lưu Kiến đi lên rất thẳng đường. Sau khi Vương Trạch Vinh giúp y tiến vào Hạng hệ, đặc biệt gần đây Hạng hệ tăng cường lực lượng ở tỉnh Sơn Nam nên Lưu Kiến đã thuận lợi trở thành Bí thư thị ủy.
Lưu Kiến vui vẻ nói:
- Trạch Vinh, nghe nói nhà anh đang sửa mộ, rất náo nhiệt đó.
Vương Trạch Vinh thở dài nói:
- Tôi đang đau đầu về việc này. Tôi không ngờ lại lớn chuyện như vậy, ảnh hưởng không tốt.
Lưu Kiến cười nói:
- Yên tâm, Hàm Yên rất có năng lực. Cô ấy về liền khống chế, không có vấn đề gì đâu. Tôi định hai hôm nữa sẽ tới xem.
Vương Trạch Vinh vội vàng nói:
- Không cần, anh không nên đi gây loạn thêm nữa. Một Bí thư thị ủy chạy đến đó thì việc nhỏ cũng thành việc lớn.
Lưu Kiến cười phá lên, y cũng chỉ là nói một chút mà thôi, mục đích chính là tỏ thái độ của mình với Vương Trạch Vinh. Chỉ cần Vương Trạch Vinh biết thái độ của mình là được.
- Trạch Vinh, bao giờ thì cậu về Hoa Khê, chúng ta đã có một thời gian không uống với nhau. Nhiều đồng chí nhớ cậu.
Vương Trạch Vinh nói:
- Tôi cũng muốn về nhưng nghe thấy chuyện sửa mộ nên có chút lo lắng.
- Không có gì cả, sửa mộ thì sao chứ. Cậu không thấy người có tiền thì toàn thi xem mộ nhà ai đẹp. Tôi nghe nói mộ nhà cậu không hề có gì quá, có lẽ không vấn đề gì.
Biết Lưu Kiến cũng để ý chuyện này, Vương Trạch Vinh nói:
- Xem ra không ít người chú ý mộ nhà tôi.
Lưu Kiến cười nói:
- Lời này của cậu đúng rồi, ai bảo mấy năm nay cậu tiến lên như ngồi máy bay.
Vương Trạch Vinh nói:
- Anh chú ý giúp tôi, đừng để mọi người xen vào. Anh biết bố tôi đó, bị mọi người nói là không biết gì.
Lưu Kiến cười nói:
- Việc này tôi không tiện giúp mấy, tôi chẳng lẽ ngăn người ta đến giúp nhà cậu? Nếu như vậy mọi người không hận chết tôi mới lạ.
Hai người nói chuyện một lúc, Vương Trạch Vinh lại hỏi tình hình quan chức ở Khai Hà.
Lưu Kiến nói:
- Trạch Vinh, cảm ơn cậu. Các đồng chí mà cậu giới thiệu rất được.
Lưu Kiến nói chính là nhân viên Vương Hệ ở Khai Hà mà Vương Trạch Vinh giới thiệu cho y. Những người này bây giờ phần lớn đều được Lưu Kiến dùng, có mấy người đã được nâng lên thành Chủ tịch, Bí thư huyện ủy…
Vương Trạch Vinh cũng biết Lưu Kiến cần nhất là sự giúp đỡ từ bên trên nên nói:
- Như vậy đi, tôi bố trí thời gian về tỉnh Sơn Nam một chuyến. Đến lúc đó tôi hẹn mấy lãnh đạo tỉnh rồi chúng ta ngồi.
Lưu Kiến vui vẻ nói:
- Vậy cảm ơn nhiều.
Lưu Kiến nói thêm:
- Trạch Vinh, một thời gian nữa tôi sẽ tổ chức đoàn đến Thường Hồng học tập.
- Tôi luôn chào đón.
Vương Trạch Vinh lúc này vẫn không quá yên tâm nên gọi cho Lữ Hàm Yên, một lần nữa bảo cô làm tốt công tác tư tưởng với bố mẹ, tuyệt đối không sửa mộ quá tốn kém.
Quan Khí
Đánh giá:
Truyện Quan Khí
Story
Chương 877: Sửa mộ
4.0/10 từ 2 lượt.