Quan Khí
Chương 872: Lăng Vũ Trình hẹn gặp
- Vương ca, sao lại muốn đi vậy?
Nhâm Tư đuổi theo Vương Trạch Vinh tới cửa liền nói.
Nhìn nhìn Nhâm Tư vẫn rất xinh đẹp, Vương Trạch Vinh khẽ cười nói:
- Uống xong trà rồi, tôi còn có việc đi trước.
Cũng không để Nhâm Tư nói thêm gì liền tiếp tục đi ra bên ngoài.
Bước nhanh vài bước, Nhâm Tư sóng vai cùng Vương Trạch Vinh đi ra ngoài, khẽ nói với Vương Trạch Vinh:
- Vương ca, tôi đã muốn gọi điện thoại cho anh từ sớm nhưng lại sợ công việc của anh quá bận.
Vương Trạch Vinh quay đầu lại nhìn Nhâm Tư một cái, cười nói:
- Lần sau đi.
Đi tới trước xe của mình, Vương Trạch Vinh định bước lên xe.
Lúc này Nhâm Tư cố lấy dũng khí nói với Vương Trạch Vinh:
- Vương ca, Khương Chi có thể làm được thì em cũng có thể làm.
Liếc nhìn Nhâm Tư đầy nghi hoặc, thấy trên mặt cô nàng ửng hồng, hàm răng khẽ cắn lên đôi môi đỏ mọng mê người, đôi mắt trong sáng đầy quyến rũ của một cô gái đang khao khát, chờ đợi. Vương Trạch Vinh giật mình hiểu ra, hóa ra Nhâm Tư này cho rằng Khương Chi đã trở thành tình nhân của mình rồi!
Nghĩ đến đây, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Các bạn của cô đang chờ cô đi hát đó, mau đi đi, đừng để bọn họ đợi lâu.
Nói xong Vương Trạch Vinh nhanh chóng khởi động xe chạy đi.
Đối với Nhâm Tư, ý nghĩ của Vương Trạch Vinh còn có chút khác so với Khương Chi. Biết cả người đều ôm ý đồ với mình, ý tưởng của những cô gái này thì Vương Trạch Vinh có thể hiểu, nhưng Khương Chi thì còn biểu hiện ra ngoài mình có tài còn Nhâm Tư này thì tạm thời không có gì hấp dẫn mình cả. Vương Trạch Vinh thấy mấy người trẻ tuổi như vậy nên cũng không muốn kết giao quá nhiều với những người này, do đó đành vội vàng ra về.
Nhìn chiếc xe lao nhanh đi, sắc mặt của Nhâm Tư hết sức phức tạp.
Lúc này Khương Chi cũng chạy ra tới nơi, nhìn thấy chỉ có Nhâm Tư đứng ngẩn ngơ một mình, hỏi:
- Vương ca đâu?
Xoay người lại nhìn Khương Chi, Nhâm Tư khẽ hỏi:
- Hai người ở cùng nhau từ khi nào?
Trong giọng nói ít nhiều có chứa ý ghen tị, hai người cùng đồng thời có ý với Vương Trạch Vinh, đột nhiên Khương Chi lại tranh trước một bước, có thể hiểu được tâm tình của Nhâm Tư lúc này rất xấu.
Khương Chi lúc này đang rất ảo não, vốn dĩ cơ hội hôm nay cực tốt, chỉ cần tiến thêm một bước là có thể phát sinh quan hệ với Vương Trạch Vinh. Đây là chuyện mà Khương Chi đã chuẩn bị tâm lý từ sớm, chỉ cần chuyện thành theo ý nghĩ của mình, Vương Trạch Vinh là một thường vụ tỉnh ủy, tùy tiện nói một câu thì ở trong ngân hàng mình có thể coi như là một bước lên trời. Không ngờ cơ hội tốt như vậy lại bị đám bạn này phá hủy.
Giờ nghe thấy Nhâm Tư hỏi như vậy mới phát hiện Nhâm Tư đã hiểu nhầm, chẳng qua đối với Khương Chi mà nói thì đây cũng không phải một chuyện xấu, liền nhạy bén nói:
- Cũng khá lâu rồi.
Nàng cũng không phủ nhận việc này.
A!
Trong lòng Nhâm Tư có cảm giác mất mát.
Lúc này Lý Đào đã tới chỗ này, nhìn thấy hai mỹ nữ đang đứng nói chuyện liền bước lên phía trước nói với Khương Chi:
- Tiểu Khương, tôi thực sự không ngờ cô đã có bạn trai, từ giờ tôi sẽ không ảnh hưởng tới hai người, mong cô đừng vì chuyện này mà bỏ những người bạn bè bình thường này. Cô yên tâm, tôi sẽ không bao giờ làm chuyện đó nữa.
Lý Đào cũng rất nôn nóng, lời nói ra cũng có chút lộn xộn. Chẳng qua, ý tứ của hắn vẫn có thể biểu lộ được rõ ràng.
Từ biểu hiện của Lý Đào thì Khương Chi cũng hiểu là Lý Đào này nhất định đã biết thân phận của Vương Trạch Vinh.
Khương Chi nghe được lời của Lý Đào, lại nhìn lại người thanh niên trông khá anh tuấn này, đột nhiên phát hiện vẻ đẹp trai này thực ra cũng chẳng có ưu thế gì. Nhìn người đứng trước mắt này, Khương Chi thầm than một tiếng, vốn còn tưởng Lý Đào là loại người có thể vứt bỏ tất cả vì tình yêu, không ngờ sau khi biết thân phận của Vương Trạch Vinh thì lại trở thành kẻ quỵ lụy trước quyền thế, ngay cả dũng khĩ cũng không có. Có nhận định này nên Khương Chi lại càng tha thiết được nhào vào lòng Vương Trạch Vinh.
- Tôi không hi vọng có thêm người biết được việc này.
Nhìn thấy những người khác sắp đi tới, Khương Chi khẽ nói. Khi nói lời này thì nàng có khí thế như kiểu kẻ bề trên với cấp dưới.
- Ha ha, yên tâm đi, sau này nếu cần tôi giúp gì thì cứ nói.
Nghe thấy Lý Đào nói như vậy, Khương Chi cũng không biết vì sao lại có cảm giác thỏa mãn, cảm giác này thực sự rất thú vị.
- Lý Đào, anh làm sao vậy, sao chạy nhanh như thế!
Một người thanh niên lớn tiếng nói với Lý Đào.
Mọi người cứ tới tấp hỏi tình hình, bọn họ đều cảm thấy sự tình hôm nay hết sức quỷ dị, bất kể là Khương Chi, Nhâm Tư hay là Lý Đào thì đều quái lạ. Đặc biệt là vài người đều không hẹn mà cùng chạy đi.
Thấy Khương Chi cũng không trách tội mình, tâm tình Lý Đào có khá hơn một chút, tuy rằng có mất mát bởi vì không còn được theo đuổi Khương Chi nhưng nghĩ đến việc Khương Chi đã ngủ cùng với Vương Trạch Vinh thì Lý Đào lại thầm nhủ trong lòng, đây chẳng qua chỉ là một người đàn bà dâm đãng, chẳng có gì phải tiếc cả, chỉ cần mình có thể leo được lên cao thì chẳng có tổn thất gì cả.
Vì muốn lôi kéo Khương Chi hòng mong Vương Trạch Vinh tha thứ, Lý Đào nói:
- Hôm nay tới Mũi Thiên Nhai hát đi, tôi mời mọi người.
- A, là Mũi Thiên Nhai, rất sang trọng, Lý Đào, anh nói phải giữ lời đó nhé.
Cô gái lúc nãy có ý với Lý Đào cố ý nhấn mạnh.
Nhìn thoáng qua Khương Chi, Lý Đào nói:
- Tiểu Khương, cùng đi nhé?
Nhìn thoáng qua hướng Vương Trạch Vinh rời đi, Khương Chi thầm than trong lòng một tiếng, nàng biết hôm nay không còn cơ hội rồi, lại nhìn mấy người đang nghi hoặc, cười lớn nói:
- Đi, cùng đi nào.
Nhâm Tư thì ngược lạc, liếc nhìn mọi người một cái, nói đầy ủ rũ:
- Mấy người cứ đi đi, người tôi hơi khó chịu, không đi cùng được đâu.
Nói xong liền bắt một chiếc taxi đi luôn.
Nhìn Nhâm Tư ra về, tâm trạng hai tên thanh niên luôn theo đuổi Nhâm Tư liền xấu đi trong nháy mắt.
Vương Trạch Vinh cũng không có nghĩ nhiều vì việc này, lái xe thẳng về ngôi nhà ở Phượng Hải, tắm rửa xong xuôi liền đi ngủ sớm. Mấy ngày này hắn thực sự là suy nghĩ quá nhiều rồi nên giờ sau khi minh bạch thì có cảm giác thả lỏng.
Sáng sớm hôm sau, Vương Trạch Vinh liền nhận được điện thoại của Lăng Vũ Trình gọi tới.
- Trạch Vinh, còn ở Phượng Hải không?
- Bí thư Lăng, tôi đang muốn trở về Thường Hồng.
- Anh tới chỗ của tôi một chuyến.
Lăng Vũ Trình nói.
Khi Vương Trạch Vinh bước vào văn phòng của Lăng Vũ Trình thì thấy hắn đã sớm ngồi chờ.
Vừa bắt tay Vương Trạch Vinh, Lăng Vũ Trình mỉm cười nói:
- Trạch Vinh, lần này tỉnh ủy Giang Sơn điều chỉnh rất lớn, hôm nay mời anh tới đây là muốn trao đổi một số ý kiến.
Tối hôm qua Vương Trạch Vinh đã suy nghĩ cẩn thận sự tình, cho nên cũng không bất ngờ, nói:
- Lần điều chỉnh này rất lớn, tôi lo lắng sẽ ảnh hưởng đến sự ổn định của đội ngũ cán bộ, cho nên định trở về Thường Hồng ngay.
Lăng Vũ Trình khẽ gật đầu nói:
- Anh nói không sai, từ thành viên bộ máy mới, tỉnh ủy sẽ có một số điều chỉnh đội ngũ cán bộ, chẳng qua cán bộ ở Thường Hồng thì vẫn do các anh làm.
Vương Trạch Vinh thầm mỉm cười trong lòng, hắn biết đây là Lăng Vũ Trình bày ra chỗ tốt. Tên này đang nói với mình là hắn sẽ không nhúng tay vào công tác ở Thường Hồng, quả nhiên là đúng như suy đoán của mình.
- Bí thư Lăng, không biết việc điều chỉnh cán bộ Thường Hồng bước tiếp theo có yêu cầu gì?
Vương Trạch Vinh thử thăm dò, lời này cũng có ý tứ tiếp đón tỉnh ủy.
- Ha ha, Trạch Vinh à, chuyện ở Thường Hồng tôi giao cho anh, chỉ cần khai triển công tác để phát triển là được rồi. Thường Hồng hiện nay là trọng điểm chú ý của cả nước, phát triển nhanh chóng là điều quan trọng nhất, chỉ cần là để thúc đẩy công tác thì anh cứ mạnh tay mà làm, tỉnh ủy sẽ hết sức ủng hộ.
Nói tới đây, Lăng Vũ Trình dừng lại một chút rồi nói:
- Lần trước cùng anh nói về chuyện Ngô Kim Thành thành Phó trưởng ban thường trực ban Tuyên giáo tỉnh ủy, tôi thấy phải nhanh chóng xác định một chút. Mặt khác có một số đồng chí có nhận thức cũng rất tốt, tôi thấy lần hội nghị thường vụ tỉnh ủy sau là có thể xác định được.
Liên tiếp ném cho mấy chỗ tốt, Vương Trạch Vinh biết Lăng Vũ Trình nóng lòng muốn triển khai công tác, vốn đã nghĩ kỹ là sẽ phối hợp công tác với Lăng Vũ Trình, Vương Trạch Vinh biết lúc này mình phải trả lại ít lễ mới được, nói:
- Bí thư Lăng, sự phát triển của tỉnh Giang Sơn mới là đại cục, xin ngài yên tâm, chúng tôi sẽ đoàn kết chặt chẽ xung quanh tỉnh ủy.
Lăng Vũ Trình nói cả nửa ngày mục đích chính là để nghe được lời này của Vương Trạch Vinh, hắn mỉm cười nói:
- Tôi tin Trạch Vinh.
- Đúng rồi, vừa rồi mới tới Bắc Kinh, tôi có mang thông báo tuyển sinh lớp nghiên cứu sinh trung ương Đảng về, tôi nhớ lần trước anh học là lớp kinh tế, còn lần này là lớp Đảng chính. Đây là do tổng bí thư Lâm điểm danh muốn anh đi học, nhất định phải quý trọng cơ hội này.
Lần này Lăng Vũ Trình còn mang cả thông báo tuyển sinh của Vương Trạch Vinh tới.
Vương Trạch Vinh thầm cười một tiếng, Lăng Vũ Trình coi như là tiên lễ hậu binh!
- Ừ, không biết về công tác của Thường Hồng thì tỉnh có suy xét gì không?
Vương Trạch Vinh cố ý hỏi.
- Ha ha, không ảnh hưởng gì cả, trước khi đi anh cứ cố gắng hết khả năng an bài công tác thành phố, nội dung nào lớn sẽ cần quyết định của anh, khi nào tỉnh ủy họp thì tôi sẽ cho người thông báo để anh tham gia.
Lăng Vũ Trình nói.
Vương Trạch Vinh nghĩ tới việc lần này Lô Ba đã đóng góp không nhỏ cho tập đoàn Phú Dân, hơn nữa người này cũng đã trở thành thủ hạ thân tín của mình, liền nói với Lăng Vũ Trình:
- Bí thư Lăng, có một chuyện tôi muốn giải quyết nhanh chóng. Về chuyện tập đoàn Phú Dân lần trước, Triệu Hoài Đức bởi vì liên quan tới vụ án nên đã vào tù, bộ máy thị ủy cần phải nhanh chóng bổ sung một chút mới được.
Khi Vương Trạch Vinh nói lời này liền nhìn về phía Lăng Vũ Trình, vừa rồi Lăng Vũ Trình mới nói rằng chuyện của Thường Hồng thì tỉnh ủy sẽ không nhúng tay vào, giờ đề xuất việc này là Vương Trạch Vinh muốn thử ý tứ của Lăng Vũ Trình một chút.
Lăng Vũ Trình trầm tư giây lát rồi nói:
- Trạch Vinh, tình hình Thường Hồng thì anh nắm rõ, anh cho rằng nên phái cán bộ từ bên ngoài tới hay là từ nội bộ đề bạt lên?
- Bí thư Lăng, trong năm vừa rồi cán bộ từ bên ngoài được phái tới khá nhiều, việc kết hợp với nhau hết sức khó khăn, tôi nghĩ phải chăng nên từ nội bộ đề bạt lên được không? Đương nhiên là vẫn phải nghe tỉnh ủy.
- Như vậy đi, anh đệ trình một danh sách rồi chuyển lên tỉnh ủy là được.
Lăng Vũ Trình vẫn cố nhịn cám dỗ, với tình hình trước mắt thì Vương Trạch Vinh có tác dụng mấu chốt ở trong tỉnh ủy.
Cuộc nói chuyện hôm nay thì về cơ bản song phương đều đạt được một số điểm, việc hợp tác tiếp theo đã được xác lập, hai người vẫn còn chưa hài lòng lắm.
Quan Khí
Nhâm Tư đuổi theo Vương Trạch Vinh tới cửa liền nói.
Nhìn nhìn Nhâm Tư vẫn rất xinh đẹp, Vương Trạch Vinh khẽ cười nói:
- Uống xong trà rồi, tôi còn có việc đi trước.
Cũng không để Nhâm Tư nói thêm gì liền tiếp tục đi ra bên ngoài.
Bước nhanh vài bước, Nhâm Tư sóng vai cùng Vương Trạch Vinh đi ra ngoài, khẽ nói với Vương Trạch Vinh:
- Vương ca, tôi đã muốn gọi điện thoại cho anh từ sớm nhưng lại sợ công việc của anh quá bận.
Vương Trạch Vinh quay đầu lại nhìn Nhâm Tư một cái, cười nói:
- Lần sau đi.
Đi tới trước xe của mình, Vương Trạch Vinh định bước lên xe.
Lúc này Nhâm Tư cố lấy dũng khí nói với Vương Trạch Vinh:
- Vương ca, Khương Chi có thể làm được thì em cũng có thể làm.
Liếc nhìn Nhâm Tư đầy nghi hoặc, thấy trên mặt cô nàng ửng hồng, hàm răng khẽ cắn lên đôi môi đỏ mọng mê người, đôi mắt trong sáng đầy quyến rũ của một cô gái đang khao khát, chờ đợi. Vương Trạch Vinh giật mình hiểu ra, hóa ra Nhâm Tư này cho rằng Khương Chi đã trở thành tình nhân của mình rồi!
Nghĩ đến đây, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Các bạn của cô đang chờ cô đi hát đó, mau đi đi, đừng để bọn họ đợi lâu.
Nói xong Vương Trạch Vinh nhanh chóng khởi động xe chạy đi.
Đối với Nhâm Tư, ý nghĩ của Vương Trạch Vinh còn có chút khác so với Khương Chi. Biết cả người đều ôm ý đồ với mình, ý tưởng của những cô gái này thì Vương Trạch Vinh có thể hiểu, nhưng Khương Chi thì còn biểu hiện ra ngoài mình có tài còn Nhâm Tư này thì tạm thời không có gì hấp dẫn mình cả. Vương Trạch Vinh thấy mấy người trẻ tuổi như vậy nên cũng không muốn kết giao quá nhiều với những người này, do đó đành vội vàng ra về.
Nhìn chiếc xe lao nhanh đi, sắc mặt của Nhâm Tư hết sức phức tạp.
Lúc này Khương Chi cũng chạy ra tới nơi, nhìn thấy chỉ có Nhâm Tư đứng ngẩn ngơ một mình, hỏi:
- Vương ca đâu?
Xoay người lại nhìn Khương Chi, Nhâm Tư khẽ hỏi:
- Hai người ở cùng nhau từ khi nào?
Trong giọng nói ít nhiều có chứa ý ghen tị, hai người cùng đồng thời có ý với Vương Trạch Vinh, đột nhiên Khương Chi lại tranh trước một bước, có thể hiểu được tâm tình của Nhâm Tư lúc này rất xấu.
Khương Chi lúc này đang rất ảo não, vốn dĩ cơ hội hôm nay cực tốt, chỉ cần tiến thêm một bước là có thể phát sinh quan hệ với Vương Trạch Vinh. Đây là chuyện mà Khương Chi đã chuẩn bị tâm lý từ sớm, chỉ cần chuyện thành theo ý nghĩ của mình, Vương Trạch Vinh là một thường vụ tỉnh ủy, tùy tiện nói một câu thì ở trong ngân hàng mình có thể coi như là một bước lên trời. Không ngờ cơ hội tốt như vậy lại bị đám bạn này phá hủy.
Giờ nghe thấy Nhâm Tư hỏi như vậy mới phát hiện Nhâm Tư đã hiểu nhầm, chẳng qua đối với Khương Chi mà nói thì đây cũng không phải một chuyện xấu, liền nhạy bén nói:
- Cũng khá lâu rồi.
Nàng cũng không phủ nhận việc này.
A!
Trong lòng Nhâm Tư có cảm giác mất mát.
Lúc này Lý Đào đã tới chỗ này, nhìn thấy hai mỹ nữ đang đứng nói chuyện liền bước lên phía trước nói với Khương Chi:
- Tiểu Khương, tôi thực sự không ngờ cô đã có bạn trai, từ giờ tôi sẽ không ảnh hưởng tới hai người, mong cô đừng vì chuyện này mà bỏ những người bạn bè bình thường này. Cô yên tâm, tôi sẽ không bao giờ làm chuyện đó nữa.
Lý Đào cũng rất nôn nóng, lời nói ra cũng có chút lộn xộn. Chẳng qua, ý tứ của hắn vẫn có thể biểu lộ được rõ ràng.
Từ biểu hiện của Lý Đào thì Khương Chi cũng hiểu là Lý Đào này nhất định đã biết thân phận của Vương Trạch Vinh.
Khương Chi nghe được lời của Lý Đào, lại nhìn lại người thanh niên trông khá anh tuấn này, đột nhiên phát hiện vẻ đẹp trai này thực ra cũng chẳng có ưu thế gì. Nhìn người đứng trước mắt này, Khương Chi thầm than một tiếng, vốn còn tưởng Lý Đào là loại người có thể vứt bỏ tất cả vì tình yêu, không ngờ sau khi biết thân phận của Vương Trạch Vinh thì lại trở thành kẻ quỵ lụy trước quyền thế, ngay cả dũng khĩ cũng không có. Có nhận định này nên Khương Chi lại càng tha thiết được nhào vào lòng Vương Trạch Vinh.
- Tôi không hi vọng có thêm người biết được việc này.
Nhìn thấy những người khác sắp đi tới, Khương Chi khẽ nói. Khi nói lời này thì nàng có khí thế như kiểu kẻ bề trên với cấp dưới.
- Ha ha, yên tâm đi, sau này nếu cần tôi giúp gì thì cứ nói.
Nghe thấy Lý Đào nói như vậy, Khương Chi cũng không biết vì sao lại có cảm giác thỏa mãn, cảm giác này thực sự rất thú vị.
- Lý Đào, anh làm sao vậy, sao chạy nhanh như thế!
Một người thanh niên lớn tiếng nói với Lý Đào.
Mọi người cứ tới tấp hỏi tình hình, bọn họ đều cảm thấy sự tình hôm nay hết sức quỷ dị, bất kể là Khương Chi, Nhâm Tư hay là Lý Đào thì đều quái lạ. Đặc biệt là vài người đều không hẹn mà cùng chạy đi.
Thấy Khương Chi cũng không trách tội mình, tâm tình Lý Đào có khá hơn một chút, tuy rằng có mất mát bởi vì không còn được theo đuổi Khương Chi nhưng nghĩ đến việc Khương Chi đã ngủ cùng với Vương Trạch Vinh thì Lý Đào lại thầm nhủ trong lòng, đây chẳng qua chỉ là một người đàn bà dâm đãng, chẳng có gì phải tiếc cả, chỉ cần mình có thể leo được lên cao thì chẳng có tổn thất gì cả.
Vì muốn lôi kéo Khương Chi hòng mong Vương Trạch Vinh tha thứ, Lý Đào nói:
- Hôm nay tới Mũi Thiên Nhai hát đi, tôi mời mọi người.
- A, là Mũi Thiên Nhai, rất sang trọng, Lý Đào, anh nói phải giữ lời đó nhé.
Cô gái lúc nãy có ý với Lý Đào cố ý nhấn mạnh.
Nhìn thoáng qua Khương Chi, Lý Đào nói:
- Tiểu Khương, cùng đi nhé?
Nhìn thoáng qua hướng Vương Trạch Vinh rời đi, Khương Chi thầm than trong lòng một tiếng, nàng biết hôm nay không còn cơ hội rồi, lại nhìn mấy người đang nghi hoặc, cười lớn nói:
- Đi, cùng đi nào.
Nhâm Tư thì ngược lạc, liếc nhìn mọi người một cái, nói đầy ủ rũ:
- Mấy người cứ đi đi, người tôi hơi khó chịu, không đi cùng được đâu.
Nói xong liền bắt một chiếc taxi đi luôn.
Nhìn Nhâm Tư ra về, tâm trạng hai tên thanh niên luôn theo đuổi Nhâm Tư liền xấu đi trong nháy mắt.
Vương Trạch Vinh cũng không có nghĩ nhiều vì việc này, lái xe thẳng về ngôi nhà ở Phượng Hải, tắm rửa xong xuôi liền đi ngủ sớm. Mấy ngày này hắn thực sự là suy nghĩ quá nhiều rồi nên giờ sau khi minh bạch thì có cảm giác thả lỏng.
Sáng sớm hôm sau, Vương Trạch Vinh liền nhận được điện thoại của Lăng Vũ Trình gọi tới.
- Trạch Vinh, còn ở Phượng Hải không?
- Bí thư Lăng, tôi đang muốn trở về Thường Hồng.
- Anh tới chỗ của tôi một chuyến.
Lăng Vũ Trình nói.
Khi Vương Trạch Vinh bước vào văn phòng của Lăng Vũ Trình thì thấy hắn đã sớm ngồi chờ.
Vừa bắt tay Vương Trạch Vinh, Lăng Vũ Trình mỉm cười nói:
- Trạch Vinh, lần này tỉnh ủy Giang Sơn điều chỉnh rất lớn, hôm nay mời anh tới đây là muốn trao đổi một số ý kiến.
Tối hôm qua Vương Trạch Vinh đã suy nghĩ cẩn thận sự tình, cho nên cũng không bất ngờ, nói:
- Lần điều chỉnh này rất lớn, tôi lo lắng sẽ ảnh hưởng đến sự ổn định của đội ngũ cán bộ, cho nên định trở về Thường Hồng ngay.
Lăng Vũ Trình khẽ gật đầu nói:
- Anh nói không sai, từ thành viên bộ máy mới, tỉnh ủy sẽ có một số điều chỉnh đội ngũ cán bộ, chẳng qua cán bộ ở Thường Hồng thì vẫn do các anh làm.
Vương Trạch Vinh thầm mỉm cười trong lòng, hắn biết đây là Lăng Vũ Trình bày ra chỗ tốt. Tên này đang nói với mình là hắn sẽ không nhúng tay vào công tác ở Thường Hồng, quả nhiên là đúng như suy đoán của mình.
- Bí thư Lăng, không biết việc điều chỉnh cán bộ Thường Hồng bước tiếp theo có yêu cầu gì?
Vương Trạch Vinh thử thăm dò, lời này cũng có ý tứ tiếp đón tỉnh ủy.
- Ha ha, Trạch Vinh à, chuyện ở Thường Hồng tôi giao cho anh, chỉ cần khai triển công tác để phát triển là được rồi. Thường Hồng hiện nay là trọng điểm chú ý của cả nước, phát triển nhanh chóng là điều quan trọng nhất, chỉ cần là để thúc đẩy công tác thì anh cứ mạnh tay mà làm, tỉnh ủy sẽ hết sức ủng hộ.
Nói tới đây, Lăng Vũ Trình dừng lại một chút rồi nói:
- Lần trước cùng anh nói về chuyện Ngô Kim Thành thành Phó trưởng ban thường trực ban Tuyên giáo tỉnh ủy, tôi thấy phải nhanh chóng xác định một chút. Mặt khác có một số đồng chí có nhận thức cũng rất tốt, tôi thấy lần hội nghị thường vụ tỉnh ủy sau là có thể xác định được.
Liên tiếp ném cho mấy chỗ tốt, Vương Trạch Vinh biết Lăng Vũ Trình nóng lòng muốn triển khai công tác, vốn đã nghĩ kỹ là sẽ phối hợp công tác với Lăng Vũ Trình, Vương Trạch Vinh biết lúc này mình phải trả lại ít lễ mới được, nói:
- Bí thư Lăng, sự phát triển của tỉnh Giang Sơn mới là đại cục, xin ngài yên tâm, chúng tôi sẽ đoàn kết chặt chẽ xung quanh tỉnh ủy.
Lăng Vũ Trình nói cả nửa ngày mục đích chính là để nghe được lời này của Vương Trạch Vinh, hắn mỉm cười nói:
- Tôi tin Trạch Vinh.
- Đúng rồi, vừa rồi mới tới Bắc Kinh, tôi có mang thông báo tuyển sinh lớp nghiên cứu sinh trung ương Đảng về, tôi nhớ lần trước anh học là lớp kinh tế, còn lần này là lớp Đảng chính. Đây là do tổng bí thư Lâm điểm danh muốn anh đi học, nhất định phải quý trọng cơ hội này.
Lần này Lăng Vũ Trình còn mang cả thông báo tuyển sinh của Vương Trạch Vinh tới.
Vương Trạch Vinh thầm cười một tiếng, Lăng Vũ Trình coi như là tiên lễ hậu binh!
- Ừ, không biết về công tác của Thường Hồng thì tỉnh có suy xét gì không?
Vương Trạch Vinh cố ý hỏi.
- Ha ha, không ảnh hưởng gì cả, trước khi đi anh cứ cố gắng hết khả năng an bài công tác thành phố, nội dung nào lớn sẽ cần quyết định của anh, khi nào tỉnh ủy họp thì tôi sẽ cho người thông báo để anh tham gia.
Lăng Vũ Trình nói.
Vương Trạch Vinh nghĩ tới việc lần này Lô Ba đã đóng góp không nhỏ cho tập đoàn Phú Dân, hơn nữa người này cũng đã trở thành thủ hạ thân tín của mình, liền nói với Lăng Vũ Trình:
- Bí thư Lăng, có một chuyện tôi muốn giải quyết nhanh chóng. Về chuyện tập đoàn Phú Dân lần trước, Triệu Hoài Đức bởi vì liên quan tới vụ án nên đã vào tù, bộ máy thị ủy cần phải nhanh chóng bổ sung một chút mới được.
Khi Vương Trạch Vinh nói lời này liền nhìn về phía Lăng Vũ Trình, vừa rồi Lăng Vũ Trình mới nói rằng chuyện của Thường Hồng thì tỉnh ủy sẽ không nhúng tay vào, giờ đề xuất việc này là Vương Trạch Vinh muốn thử ý tứ của Lăng Vũ Trình một chút.
Lăng Vũ Trình trầm tư giây lát rồi nói:
- Trạch Vinh, tình hình Thường Hồng thì anh nắm rõ, anh cho rằng nên phái cán bộ từ bên ngoài tới hay là từ nội bộ đề bạt lên?
- Bí thư Lăng, trong năm vừa rồi cán bộ từ bên ngoài được phái tới khá nhiều, việc kết hợp với nhau hết sức khó khăn, tôi nghĩ phải chăng nên từ nội bộ đề bạt lên được không? Đương nhiên là vẫn phải nghe tỉnh ủy.
- Như vậy đi, anh đệ trình một danh sách rồi chuyển lên tỉnh ủy là được.
Lăng Vũ Trình vẫn cố nhịn cám dỗ, với tình hình trước mắt thì Vương Trạch Vinh có tác dụng mấu chốt ở trong tỉnh ủy.
Cuộc nói chuyện hôm nay thì về cơ bản song phương đều đạt được một số điểm, việc hợp tác tiếp theo đã được xác lập, hai người vẫn còn chưa hài lòng lắm.
Quan Khí
Đánh giá:
Truyện Quan Khí
Story
Chương 872: Lăng Vũ Trình hẹn gặp
4.0/10 từ 2 lượt.