Quan Khí
Chương 813: Trục lợi
Cười nói một lúc, Tiền Thanh Chí nói:
- Vương ca, không giấu gì anh. Lần này chúng tôi đến tỉnh Giang Sơn có mục đích, việc này cần anh giúp.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Các chú không có việc gì nhất định không tới Thường Hồng rồi. Nói đi, chỉ cần không vi phạm nguyên tắc thì tôi sẽ giúp hết sức.
Mã Hạo Dân nói:
- Vương ca, là như thế này, anh cũng biết bây giờ mọi người đều nhằm vào Bạch gia, chúng tôi cũng không thể ngồi yên. Bạch gia tuy không có bao nhiêu thực lực ở tỉnh Giang Sơn nhưng ít nhiều cũng có, bọn này muốn kiếm chút tiền tiêu vặt thôi.
Vương Trạch Vinh nghe không rõ nên nói:
- Có gì thì mau nói ra đi.
Trịnh Tuệ Kiệt chhi nói:
- Vương ca nghe nói đến Phúc Nhạc Gia ở Phượng Hải chưa?
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Đó là chuỗi siêu thị lớn nhất Phượng Hải, nghe nói ngoài Phượng Hải thì còn có địa điểm ở vài thành phố tại tỉnh Giang Sơn. Thời gian trước cũng đến Thường Hồng bàn bạc và muốn vào đây.
Phúc Nhạc Gia là siêu thị nổi tiếng và khổng lồ ở tỉnh Giang Sơn, tài chính hùng mạnh. Vương Trạch Vinh không đi tìm hiểu tình hình, bây giờ nghe Trịnh Tuệ Kiệt nói như vậy thì biết sau lưng Phúc Nhạc Gia là Bạch gia.
Trịnh Tuệ Kiệt cười nói:
- Anh biết Phúc Nhạc Gia là của ai không?
Vương Trạch Vinh giật mình nói:
- Chẳng lẽ là của Bạch gia?
- Vương ca đúng là lợi hại, đây đúng là của Bạch gia.
Vương Trạch Vinh nhìn mấy tên thiếu gia liền thầm nghĩ bọn họ đã chú ý đến tài sản Bạch gia ở tỉnh Giang Sơn, không biết bọn họ muốn làm như thế nào.
Tiền Thanh Chí nói:
- Vương ca, Bạch gia lần này coi như xong. Anh không biết Bạch Sùng Sơn còn đương chức đắc tội rất nhiều người, lần này cơ hội hiếm có. Người khác ăn thịt, chúng tôi uống canh. Tài sản của Bạch gia ở tỉnh Giang Sơn tuy không nhiều nhưng siêu thị kia cũng đáng giá. Lần này chúng tôi đến là để thu mua Phúc Nhạc Gia. Chúng tôi không cần anh gúp gì, chỉ cần ở việc này anh giữ im lặng là được.
Nghĩ tới tỉnh Giang Sơn còn có Ngưu Thanh Đào là Phó chủ tịch tỉnh, Vương Trạch Vinh hiểu rõ mấy người này định lôi kéo vài Thường vụ tỉnh ủy để áp chế Ngưu Thanh Đào. Có lẽ bọn họ cũng vận dụng vài lực lượng khác.
Vương Trạch Vinh không thích hợp xen vào việc này:
- Việc này tôi không thể giúp. Tôi mới vào Tỉnh ủy nên không có mấy tác dụng.
Trịnh Tuệ Kiệt nói:
- Chúng tôi không hy vọng Vương ca làm gì, hôm nay chỉ thông báo để đến lúc đó anh đừng tỏ thái độ. Đương nhiên ở điều kiện cho phép là hợp pháp.
Vương Trạch Vinh gật đầu, xem ra suy nghĩ của mình đúng, chỉ cần bọn họ có thể ảnh hưởng vài Thường vụ tỉnh ủy, mình ảnh hưởng người Uông hệ thì chèn ép một Thường vụ tỉnh ủy của Bạch gia là quá đơn giản.
Vương Trạch Vinh vốn không có ấn tượng tốt với Bạch gia nên nói:
- Tôi không cần biết các chú làm gì, cũng không cần nói với tôi. Chỉ cần có thể nói thì tôi sẽ nói.
Diệp Ba cười ha hả nói:
- Không thành vấn đề, việc này Vương ca không biết.
Sau khi nói chuyện xong, mấy người vừa uống trà vừa nói chuyện. Trịnh Tuệ Kiệt nhỏ giọng nói:
- Vương ca, lần trước lên Bắc Kinh sao không tìm tôi. Tôi giữ lại hai nữ binh đó cho anh. Anh yên tâm, không ai dám đụng vào bọn họ. Lần sau anh lên Bắc Kinh là tôi sẽ bố trí bọn họ đến phục vụ anh.
Mấy tên này ở Bắc Kinh lâu như vậy nên nghe được nhiều tin tức, bọn họ đều cố ý nói tình hình các nhà cho Vương Trạch Vinh nghe.
Vương Trạch Vinh rốt cuộc cảm thấy hôm nay đến đây cũng có lợi ích. Là Thường vụ tỉnh ủy thì không gian đã mở rộng ra nhiều, bắt đầu liên lạc với Bắc Kinh.
Hôm sau khi đi làm, Vương Trạch Vinh còn đang suy nghĩ về những gì đám thiếu gia nói.
Nghe Phiền Chính Phú và Chu Lương báo cáo về công tác chuẩn bị cho lễ chúc mừng, Vương Trạch Vinh khá hài lòng với năng lực của bọn họ. Lần này trên Tỉnh ủy cũng tham gia chỉ đạo, hoạt động văn hóa chiếm đa số, mời không ít ngôi sao nổi tiếng trong nước đến giúp đỡ nên khá tốn kém.
Lễ chúc mừng sẽ tổ chức đêm ca nhạc, mời ca sĩ nổi tiếng. Chu Lương khi giới thiệu thì có chút đắc ý. Lần này y đã tốn nhiều công sức để mời các ngôi sao.
Thấy danh sách có Băng Tinh và Ảnh đàn Thất tiên nữ, Vương Trạch Vinh cười cười một tiếng. Không ngờ mấy người phụ nữ này lại nổi tiếng như vậy, giá thuê diễn rất đắt.
- Hoạt động lần này quan trọng nhất là an ninh trật tự. Bây giờ nhiều nhà đầu tư nước ngoài đến Thường Hồng, nếu an ninh trật tự xảy ra chuyện thì sẽ không hề nhỏ.
Vương Trạch Vinh có chút lo lắng về việc này.
Phiền Chính Phú nói:
- Bí thư Vương, lần này trên tỉnh đã phía nhân viên ưu tú đến, thêm cả Thường Hồng thì chắc không vấn đề gì.
Vương Trạch Vinh cầm điện thoại gọi cho Chính ủy Quân khu Xương Mẫn:
- Chính ủy Xương, Thường Hồng lên cấp thì công tác an ninh trật tự rất quan trọng, đến lúc đó còn nhờ bên quân đội hỗ trợ.
Xương Mẫn nói:
- Xin Bí thư Vương yên tâm, công tác này là điều tôi phải làm. Cần chúng tôi làm như thế nào thì Thị ủy cứ phân công.
Vương Trạch Vinh nói với hai người:
- Việc này các anh liên lạc với chính ủy Xương.
Tôn Thiệu Bình lần này lên Bắc Kinh thấy thực lực của Vương Trạch Vinh. Đừng nhìn Vương Trạch Vinh còn trẻ nhưng chỗ dựa rất mạnh. Tôn Thiệu Bình không như Phùng Triêu Lâm là coi thường Vương Trạch Vinh, muốn đấu với Vương Trạch Vinh, kết quả ảm đạm rời khỏi Thường Hồng. Tôn Thiệu Bình sau khi biết thực lực của Vương Trạch Vinh liền tỏ vẻ nghe lời, không dám đối đầu gì với Vương Trạch Vinh.
- Bí thư Vương, tôi đến báo cáo công việc của Ủy ban thời gian gần đây với ngài.
Tôn Thiệu Bình rất nghiêm túc nói. Tôn Thiệu Bình không dám coi thường đối phương vì trẻ hơn mình.
Thấy thái độ này của Tôn Thiệu Bình, Vương Trạch Vinh rất hài lòng mà nói:
- Lão Tôn, công tác bên chính quyền giao cho anh, mạnh dạn mà làm.
Tôn Thiệu Bình nói:
- Cảm ơn Bí thư đã ủng hộ, tôi nhất định làm tốt công tác của mình.
- Bí thư Vương, các chỉ tiêu kinh tế của Thường Hồng trong quý tăng trưởng nhanh, tin rằng cứ phát triển như vậy thì trong năm nay Thường Hồng sẽ là thành phố mạnh nhất về kinh tế của tỉnh.
Khi báo cáo tình hình kinh tế, Tôn Thiệu Bình khá vui vẻ.
Thấy Tôn Thiệu Bình kích động như vậy, Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Kinh tế phát triển là điều vui mừng. Chẳng qua cũng có vài vấn đề, đầu tiên chính là rất nhiều công ty, công nhân tiến vào, nhà đầu tư nước ngoài sẽ vào. Khi Thường Hồng thành trung tâm nguồn năng lượng mới của thế giới thì giá đất tăng quá cao, quá nhanh. Đây là chuyện mà Ủy ban phải suy nghĩ.
Tôn Thiệu Bình nói:
- Đây đúng là một vấn đề, giá nhà đất ở Huyện Hồng An bây giờ rất cao, mỗi mét vuông đã là 20 ngàn, đây là điều mà trước đây không ai nghĩ tới. Theo chúng tôi diều tra thì giá trị tăng lên là do các nhà đầu tư từ ngoài vào, còn cả việc có người cố ý nâng giá. Người bình thường muốn mua nhà ở là rất khó khăn.
Vương Trạch Vinh nói:
- Trung ương vẫn đang khống chế việc tăng giá nhà đất quá cao, nhưng chưa địa phương nào có hiệu quả trong việc này. Tôi thấy chủ yếu là do chính quyền địa phương. Thường Hồng là thành phố đang phát triển, vì sự phát triển lâu dài thì chúng ta không thể bỏ qua việc này, chúng ta phải có sự khống chế nhất định trong việc này.
Tôn Thiệu Bình nói:
Sau khi nói xong việc này, Vương Trạch Vinh nói thêm:
- Bây giờ nhiều công ty nước ngoài muốn vào Thường Hồng, đây là việc tốt. Chẳng qua đối với Thường Hồng mà nói thì chúng ta phải đi con đường phát triển với tốc độ rất cao, phải có quan niệm mới trong công tác thu hút đầu tư, chúng ta cần mời các công ty phải có thực lực mạnh.
Tôn Thiệu Bình nói:
- Bí thư Vương, tôi đang định báo cáo việc này. Bây giờ công ty tiến vào Thường Hồng càng lúc càng nhiều, nhất là công ty bên ngoài chỉ đăng ký mà không hoạt động gì. Tôi thấy đây là hành vi chiếm đất và nhìn vào nguồn năng lượng mới của chúng ta. Biện pháp mà ngài đưa ra rất hiệu quả, cứ như vậy các công ty không có thực lực sẽ không thể vào, chỉ các công ty có lợi cho sự phát triển của Thường Hồng mới vào được.
- Lão Tôn, anh cứ mạnh dạn thi hành, Thị ủy sẽ ủng hộ công tác của anh.
Vương Trạch Vinh nói.
Tôn Thiệu Bình rời đi, Vương Trạch Vinh ngồi đó suy nghĩ đến sự phát triển của Thường Hồng. Trước kia Thường Hồng không ngừng đi các nơi thu hút đầu tư. Nhưng sau khi thấy lợi ích quá lớn của nguồn năng lượng mới, các công ty nước ngoài chủ động đến Thường Hồng tỏ vẻ sẽ đầu tư.
Đối với tình hình mới này, Thường Hồng phải mau chóng thích nghi.
Một lát sau Vương Trạch Vinh gọi Vu Dương tới để phân công.
Nhìn Vu Dương, Vương Trạch Vinh nói:
- Lão Vu, bên hệ thống công an không thể coi nhẹ việc này. Tình hình mới sẽ tạo ra nhiều vấn đề mới, các đồng chí phải học tập các thành phố phía Nam nhiều hơn.
Vu Dương nói:
- Bí thư Vương, chúng tôi đã liên lạc với vài tỉnh phía Nam, sau đây Đảng ủy công an sẽ tổ chức ngươi đến phía Nam học tập, muốn đề cao quan niệm của các cán bộ.
Vương Trạch Vinh nhíu mày nói:
- Đây là việc tốt, chẳng qua tôi phải nhắc anh là không thể coi đi học tập là đi du lịch. Nếu tôi nghe thấy điều này thì cẩn thận tôi xử lý anh.
Vu Dương nghiêm túc nói:
- Xin Bí thư Vương yên tâm, nhất định không xuất hiện tình huống này.
Quan Khí
- Vương ca, không giấu gì anh. Lần này chúng tôi đến tỉnh Giang Sơn có mục đích, việc này cần anh giúp.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Các chú không có việc gì nhất định không tới Thường Hồng rồi. Nói đi, chỉ cần không vi phạm nguyên tắc thì tôi sẽ giúp hết sức.
Mã Hạo Dân nói:
- Vương ca, là như thế này, anh cũng biết bây giờ mọi người đều nhằm vào Bạch gia, chúng tôi cũng không thể ngồi yên. Bạch gia tuy không có bao nhiêu thực lực ở tỉnh Giang Sơn nhưng ít nhiều cũng có, bọn này muốn kiếm chút tiền tiêu vặt thôi.
Vương Trạch Vinh nghe không rõ nên nói:
- Có gì thì mau nói ra đi.
Trịnh Tuệ Kiệt chhi nói:
- Vương ca nghe nói đến Phúc Nhạc Gia ở Phượng Hải chưa?
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Đó là chuỗi siêu thị lớn nhất Phượng Hải, nghe nói ngoài Phượng Hải thì còn có địa điểm ở vài thành phố tại tỉnh Giang Sơn. Thời gian trước cũng đến Thường Hồng bàn bạc và muốn vào đây.
Phúc Nhạc Gia là siêu thị nổi tiếng và khổng lồ ở tỉnh Giang Sơn, tài chính hùng mạnh. Vương Trạch Vinh không đi tìm hiểu tình hình, bây giờ nghe Trịnh Tuệ Kiệt nói như vậy thì biết sau lưng Phúc Nhạc Gia là Bạch gia.
Trịnh Tuệ Kiệt cười nói:
- Anh biết Phúc Nhạc Gia là của ai không?
Vương Trạch Vinh giật mình nói:
- Chẳng lẽ là của Bạch gia?
- Vương ca đúng là lợi hại, đây đúng là của Bạch gia.
Vương Trạch Vinh nhìn mấy tên thiếu gia liền thầm nghĩ bọn họ đã chú ý đến tài sản Bạch gia ở tỉnh Giang Sơn, không biết bọn họ muốn làm như thế nào.
Tiền Thanh Chí nói:
- Vương ca, Bạch gia lần này coi như xong. Anh không biết Bạch Sùng Sơn còn đương chức đắc tội rất nhiều người, lần này cơ hội hiếm có. Người khác ăn thịt, chúng tôi uống canh. Tài sản của Bạch gia ở tỉnh Giang Sơn tuy không nhiều nhưng siêu thị kia cũng đáng giá. Lần này chúng tôi đến là để thu mua Phúc Nhạc Gia. Chúng tôi không cần anh gúp gì, chỉ cần ở việc này anh giữ im lặng là được.
Nghĩ tới tỉnh Giang Sơn còn có Ngưu Thanh Đào là Phó chủ tịch tỉnh, Vương Trạch Vinh hiểu rõ mấy người này định lôi kéo vài Thường vụ tỉnh ủy để áp chế Ngưu Thanh Đào. Có lẽ bọn họ cũng vận dụng vài lực lượng khác.
Vương Trạch Vinh không thích hợp xen vào việc này:
- Việc này tôi không thể giúp. Tôi mới vào Tỉnh ủy nên không có mấy tác dụng.
Trịnh Tuệ Kiệt nói:
- Chúng tôi không hy vọng Vương ca làm gì, hôm nay chỉ thông báo để đến lúc đó anh đừng tỏ thái độ. Đương nhiên ở điều kiện cho phép là hợp pháp.
Vương Trạch Vinh gật đầu, xem ra suy nghĩ của mình đúng, chỉ cần bọn họ có thể ảnh hưởng vài Thường vụ tỉnh ủy, mình ảnh hưởng người Uông hệ thì chèn ép một Thường vụ tỉnh ủy của Bạch gia là quá đơn giản.
Vương Trạch Vinh vốn không có ấn tượng tốt với Bạch gia nên nói:
- Tôi không cần biết các chú làm gì, cũng không cần nói với tôi. Chỉ cần có thể nói thì tôi sẽ nói.
Diệp Ba cười ha hả nói:
- Không thành vấn đề, việc này Vương ca không biết.
Sau khi nói chuyện xong, mấy người vừa uống trà vừa nói chuyện. Trịnh Tuệ Kiệt nhỏ giọng nói:
- Vương ca, lần trước lên Bắc Kinh sao không tìm tôi. Tôi giữ lại hai nữ binh đó cho anh. Anh yên tâm, không ai dám đụng vào bọn họ. Lần sau anh lên Bắc Kinh là tôi sẽ bố trí bọn họ đến phục vụ anh.
Mấy tên này ở Bắc Kinh lâu như vậy nên nghe được nhiều tin tức, bọn họ đều cố ý nói tình hình các nhà cho Vương Trạch Vinh nghe.
Vương Trạch Vinh rốt cuộc cảm thấy hôm nay đến đây cũng có lợi ích. Là Thường vụ tỉnh ủy thì không gian đã mở rộng ra nhiều, bắt đầu liên lạc với Bắc Kinh.
Hôm sau khi đi làm, Vương Trạch Vinh còn đang suy nghĩ về những gì đám thiếu gia nói.
Nghe Phiền Chính Phú và Chu Lương báo cáo về công tác chuẩn bị cho lễ chúc mừng, Vương Trạch Vinh khá hài lòng với năng lực của bọn họ. Lần này trên Tỉnh ủy cũng tham gia chỉ đạo, hoạt động văn hóa chiếm đa số, mời không ít ngôi sao nổi tiếng trong nước đến giúp đỡ nên khá tốn kém.
Lễ chúc mừng sẽ tổ chức đêm ca nhạc, mời ca sĩ nổi tiếng. Chu Lương khi giới thiệu thì có chút đắc ý. Lần này y đã tốn nhiều công sức để mời các ngôi sao.
Thấy danh sách có Băng Tinh và Ảnh đàn Thất tiên nữ, Vương Trạch Vinh cười cười một tiếng. Không ngờ mấy người phụ nữ này lại nổi tiếng như vậy, giá thuê diễn rất đắt.
- Hoạt động lần này quan trọng nhất là an ninh trật tự. Bây giờ nhiều nhà đầu tư nước ngoài đến Thường Hồng, nếu an ninh trật tự xảy ra chuyện thì sẽ không hề nhỏ.
Vương Trạch Vinh có chút lo lắng về việc này.
Phiền Chính Phú nói:
- Bí thư Vương, lần này trên tỉnh đã phía nhân viên ưu tú đến, thêm cả Thường Hồng thì chắc không vấn đề gì.
Vương Trạch Vinh cầm điện thoại gọi cho Chính ủy Quân khu Xương Mẫn:
- Chính ủy Xương, Thường Hồng lên cấp thì công tác an ninh trật tự rất quan trọng, đến lúc đó còn nhờ bên quân đội hỗ trợ.
Xương Mẫn nói:
- Xin Bí thư Vương yên tâm, công tác này là điều tôi phải làm. Cần chúng tôi làm như thế nào thì Thị ủy cứ phân công.
Vương Trạch Vinh nói với hai người:
- Việc này các anh liên lạc với chính ủy Xương.
Tôn Thiệu Bình lần này lên Bắc Kinh thấy thực lực của Vương Trạch Vinh. Đừng nhìn Vương Trạch Vinh còn trẻ nhưng chỗ dựa rất mạnh. Tôn Thiệu Bình không như Phùng Triêu Lâm là coi thường Vương Trạch Vinh, muốn đấu với Vương Trạch Vinh, kết quả ảm đạm rời khỏi Thường Hồng. Tôn Thiệu Bình sau khi biết thực lực của Vương Trạch Vinh liền tỏ vẻ nghe lời, không dám đối đầu gì với Vương Trạch Vinh.
- Bí thư Vương, tôi đến báo cáo công việc của Ủy ban thời gian gần đây với ngài.
Tôn Thiệu Bình rất nghiêm túc nói. Tôn Thiệu Bình không dám coi thường đối phương vì trẻ hơn mình.
Thấy thái độ này của Tôn Thiệu Bình, Vương Trạch Vinh rất hài lòng mà nói:
- Lão Tôn, công tác bên chính quyền giao cho anh, mạnh dạn mà làm.
Tôn Thiệu Bình nói:
- Cảm ơn Bí thư đã ủng hộ, tôi nhất định làm tốt công tác của mình.
- Bí thư Vương, các chỉ tiêu kinh tế của Thường Hồng trong quý tăng trưởng nhanh, tin rằng cứ phát triển như vậy thì trong năm nay Thường Hồng sẽ là thành phố mạnh nhất về kinh tế của tỉnh.
Khi báo cáo tình hình kinh tế, Tôn Thiệu Bình khá vui vẻ.
Thấy Tôn Thiệu Bình kích động như vậy, Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Kinh tế phát triển là điều vui mừng. Chẳng qua cũng có vài vấn đề, đầu tiên chính là rất nhiều công ty, công nhân tiến vào, nhà đầu tư nước ngoài sẽ vào. Khi Thường Hồng thành trung tâm nguồn năng lượng mới của thế giới thì giá đất tăng quá cao, quá nhanh. Đây là chuyện mà Ủy ban phải suy nghĩ.
Tôn Thiệu Bình nói:
- Đây đúng là một vấn đề, giá nhà đất ở Huyện Hồng An bây giờ rất cao, mỗi mét vuông đã là 20 ngàn, đây là điều mà trước đây không ai nghĩ tới. Theo chúng tôi diều tra thì giá trị tăng lên là do các nhà đầu tư từ ngoài vào, còn cả việc có người cố ý nâng giá. Người bình thường muốn mua nhà ở là rất khó khăn.
Vương Trạch Vinh nói:
- Trung ương vẫn đang khống chế việc tăng giá nhà đất quá cao, nhưng chưa địa phương nào có hiệu quả trong việc này. Tôi thấy chủ yếu là do chính quyền địa phương. Thường Hồng là thành phố đang phát triển, vì sự phát triển lâu dài thì chúng ta không thể bỏ qua việc này, chúng ta phải có sự khống chế nhất định trong việc này.
Tôn Thiệu Bình nói:
Sau khi nói xong việc này, Vương Trạch Vinh nói thêm:
- Bây giờ nhiều công ty nước ngoài muốn vào Thường Hồng, đây là việc tốt. Chẳng qua đối với Thường Hồng mà nói thì chúng ta phải đi con đường phát triển với tốc độ rất cao, phải có quan niệm mới trong công tác thu hút đầu tư, chúng ta cần mời các công ty phải có thực lực mạnh.
Tôn Thiệu Bình nói:
- Bí thư Vương, tôi đang định báo cáo việc này. Bây giờ công ty tiến vào Thường Hồng càng lúc càng nhiều, nhất là công ty bên ngoài chỉ đăng ký mà không hoạt động gì. Tôi thấy đây là hành vi chiếm đất và nhìn vào nguồn năng lượng mới của chúng ta. Biện pháp mà ngài đưa ra rất hiệu quả, cứ như vậy các công ty không có thực lực sẽ không thể vào, chỉ các công ty có lợi cho sự phát triển của Thường Hồng mới vào được.
- Lão Tôn, anh cứ mạnh dạn thi hành, Thị ủy sẽ ủng hộ công tác của anh.
Vương Trạch Vinh nói.
Tôn Thiệu Bình rời đi, Vương Trạch Vinh ngồi đó suy nghĩ đến sự phát triển của Thường Hồng. Trước kia Thường Hồng không ngừng đi các nơi thu hút đầu tư. Nhưng sau khi thấy lợi ích quá lớn của nguồn năng lượng mới, các công ty nước ngoài chủ động đến Thường Hồng tỏ vẻ sẽ đầu tư.
Đối với tình hình mới này, Thường Hồng phải mau chóng thích nghi.
Một lát sau Vương Trạch Vinh gọi Vu Dương tới để phân công.
Nhìn Vu Dương, Vương Trạch Vinh nói:
- Lão Vu, bên hệ thống công an không thể coi nhẹ việc này. Tình hình mới sẽ tạo ra nhiều vấn đề mới, các đồng chí phải học tập các thành phố phía Nam nhiều hơn.
Vu Dương nói:
- Bí thư Vương, chúng tôi đã liên lạc với vài tỉnh phía Nam, sau đây Đảng ủy công an sẽ tổ chức ngươi đến phía Nam học tập, muốn đề cao quan niệm của các cán bộ.
Vương Trạch Vinh nhíu mày nói:
- Đây là việc tốt, chẳng qua tôi phải nhắc anh là không thể coi đi học tập là đi du lịch. Nếu tôi nghe thấy điều này thì cẩn thận tôi xử lý anh.
Vu Dương nghiêm túc nói:
- Xin Bí thư Vương yên tâm, nhất định không xuất hiện tình huống này.
Quan Khí
Đánh giá:
Truyện Quan Khí
Story
Chương 813: Trục lợi
4.0/10 từ 2 lượt.