Quan Khí
Chương 799: Tranh đoạt bí thư đảng ủy công an
Trung ương phái một tổ đánh giá tổng hợp tới Thường Hồng để tiến hành đánh giá về mọi mặt rồi tổng hợp lại. Mọi người đều biết lần đánh giá này quan hệ đến vấn đề lên cấp của Thường Hồng nên tất cả đều chuẩn bị tinh thần để ứng đối.
Càng tới thời khắc đếm ngược Thường Hồng lên cấp thì bất kể là cán bộ ở Thường Hồng hay trên tỉnh thì đều rất là chờ mong. Đối với nhiều người mà nói thì lần lên cấp này là một cơ hội tiến bộ, ai cũng biết sau lần lên cấp này thì Thường Hồng sẽ có một số lượng lớn người được thăng chức.
Thường Hồng lên cấp thì các thành viên trong bộ máy chính quyền Thường Hồng sẽ là người hưởng lợi đầu tiên. Trong khoảng thời gian này thì tất cả thành viên các ban ngành ở Thường Hồng đều giống như được tiêm kích thích, đi lên tỉnh rất sôi nổi.
Đương nhiên, có nhà vui thì cũng có nhà lo, người thuộc Vương hệ đương nhiên là cực kỳ hưng phấn, nhưng những người đối nghịch với Vương Trạch Vinh thì lại đứng ngồi không yên. Trên tỉnh cũng truyền ra một số tin tức, nói là trước khi lên cấp thì bộ máy Thường Hồng sẽ phải tiến hành điều chỉnh một chút, như vậy những người đối đầu với Vương Trạch Vinh sẽ phải điều đi.
Cũng không biết như thế nào, sau khi tin tức này truyền xuống Thường Hồng thì tất cả mọi người đều cho rằng rất có khả năng. Từ tình hình toàn tỉnh trước mắt thì sau khi Thường Hồng lên cấp thì các thường vụ thị ủy sẽ lên theo, loại chuyện đi nhờ xe này đối với cán bộ tỉnh Giang Sơn mà nói thì có sức hấp dẫn rất lớn. Trước khi nguyên tổng bí thư tới thì trong tỉnh còn có ý điều chỉnh bộ máy Thường Hồng, lúc ấy là có người muốn động vào Vương Trạch Vinh, giờ thì lại khác hẳn, từ sau khi nguyên tổng bí thư tới thì động tới Vương Trạch Vinh biến thành không có khả năng. Người trên tỉnh nhìn thấy không thể động tới người thuộc phe Vương Trạch Vinh liền hướng ánh mắt về phe đối lập với Vương Trạch Vinh.
Trong khoảng thời gian này, trong tỉnh cũng bắt đầu nổi sóng ngầm, đủ loại tin tức liên tục truyền tới Thường Hồng, cũng có không ít người âm thầm hoạt động, mục đích đương nhiên là muốn tiến vào Thường Hồng, từ đó có thể đi nhờ chuyến xe này.
Đối diện với ý tưởng thay đổi của tỉnh, đám người Lưu Gia Hà, Các Vũ Tuấn, Cận Hình Đào thậm chí là Phùng Triêu Lâm đều cảm nhận được nguy cơ.
Bí thư ủy ban Thanh tra Kỷ luật Dư Bội Luân, phó thị trưởng Trần Bảo Trụ cũng ngồi không yên, từ trước tới nay phần lớn thời điểm thì bọn họ đều tỏ thái độ trung lập, hiện giờ xem ra trung lập cũng xuất hiện vấn đề tương tự.
Mọi người đều hướng ánh mắt về phía Vương Trạch Vinh, giờ Vương Trạch Vinh đã khác với dĩ vãng, lời của hắn có thể quyết định tiền đồ của mọi người. Cũng may trong thời gian này thì Vương Trạch Vinh cũng không hỏi qua việc này mà toàn tâm toàn ý vùi đầu vào công tác, toàn bộ các huyện đều được hắn tới một lần, việc kiến thiết cũng được làm một cách cần cù.
Trong khi tất cả mọi người vội vàng trông ngóng Thường Hồng lên cấp thì xuất hiện một việc bất ngờ, bí thư đảng ủy công an Ngũ Tĩnh cho gọi Vương Trạch Vinh tới phòng làm việc của hắn.
Ngũ Tĩnh là người của Uông Nhật Thần nên tự nhiên là sẽ được coi là đồng minh với Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh nghe thấy Ngũ Tĩnh tìm hắn thì trong lòng cảm thấy kỳ quái, tuy nói mọi người đều là đồng mình nhưng hắn với Ngũ Tĩnh ít có kết giao, Ngũ Tĩnh này là một người rất nghiêm túc.
Đợi Vương Trạch Vinh ngồi xuống, Ngũ Tĩnh liền nghiêm chỉnh nói:
- Trạch Vinh, có một chuyện phải thông báo với cậu trước, chuyện bí thư đảng ủy công an Thường Hồng là Hàn Chính Cương lợi dụng chức quyền nuôi gái rồi tiến hành giao dịch quyền sắc đã được tố cáo lên tỉnh rồi, nội dung tố cáo thì chúng tôi sẽ phái người tới âm thầm điều tra nghiêm túc, phải tìm ra sự thật.
Vương Trạch Vinh biết Hàn Chính Cương có một vài vấn đề, vốn định sau khi lên cấp sẽ tìm cách điều chỉnh, giờ xem ra cũng không phải có chuyện như vậy, người có ý đã dán mắt vào chỗ ngồi của hắn. Nghe thấy Ngũ Tĩnh nói như vậy, hắn biết Ngũ Tĩnh tìm mình mục đích không ngoài việc biểu lộ trên tỉnh muốn động tới Hàn Chính Cương.
- Bí thư Ngũ, thái độ trên tỉnh như thế nào?
Vương Trạch Vinh hỏi, giờ thì muốn bảo vệ Hàn Chính Cương cũng không còn cách nào. Vương Trạch Vinh chỉ hi vọng giải quyết sự việc chưa tới mức không thể vãn hồi. Nói thật, từ sau khi theo mình tới Thường Hồng thì Hàn Chính Cương vẫn rất khiên tốn, cũng không có nghe nói hắn có chuyện gì đi quá giới hạn.
Ngũ Tĩnh liền đưa tài liệu có liên quan tới Hàn Chính Cương cho Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh nhận lấy tài liệu liền chăm chú đọc.
Sau khi xem xong, Vương Trạch Vinh nói:
- Những nội dung này cơ bản đều là chuyện xảy ra trước kia.
Ngũ Tĩnh nói:
- Đúng là vậy, trải qua chứng thực, việc này đã qua hơn một năm nay, Hàn Chính Cương cũng không hề làm chuyện gì quá giới hạn, chẳng qua việc này là có tồn tại cho nên hắn không thể tiếp tục làm bí thư đảng ủy công an được nữa!
Vương Trạch Vinh cũng biết đây là sự thật, đầu tiên là cái loại việc giao dịch quyền sắc, điều này cũng đủ để trí mạng rồi.
- Việc này lại phát sinh đúng thời điểm Thường Hồng sắp lên cấp, trên tỉnh cũng không muốn khuếch đại mà hi vọng xử lý nhỏ. Hiện tại vị trí này không thể ngồi được, điều tới hội nghị hiệp thương chính trị tỉnh công tác đi.
Ngũ Tĩnh thở dài, hắn đương nhiên biết Hàn Chính Cương là người thuộc hệ Vương Trạch Vinh, việc này cũng ảnh hưởng ít nhiều tới Vương Trạch Vinh.
- Đối với việc chọn người làm bí thư đảng ủy công an Thường Hồng thì trong tỉnh có cân nhắc gì?
Đây mới là chuyện Vương Trạch Vinh quan tâm.
Ngũ Tĩnh nói:
- Việc này rất phức tạp, nói thật, tất cả mọi người đều muốn tranh đoạt vị trí kia, trên tỉnh hiện còn chưa có kết luận, chắc là còn phải xem "đạo hạnh" của từng người.
Trong lời của Ngũ Tĩnh cũng có ám chỉ, hi vọng Vương Trạch Vinh có thể tranh thủ cho mình một chút.
Vương Trạch Vinh không thể nào buông bỏ bí thư đảng ủy công an được, vị trí này cực kỳ trọng yếu với hắn. Từ tình hình trước mắt thì sau khi Hàn Chính Cương thoái vị thì người kế nhiệm tốt nhất hẳn là Lô Ba, thế nhưng từ lời của Ngũ Tĩnh thì Vương Trạch Vinh biết khả năng Lô Ba lên chức cũng không lớn. Hắn cũng không có đủ thành tích để nhảy thẳng lên hàng ngũ giám đốc sở, coi như là phủ định khả năng Lô Ba lên chức, chẳng lẽ để mặc cho người từ trên tỉnh điều xuống sao?
Bất kể thế nào thì Vương Trạch Vinh cũng muốn nắm vị trí này vào trong tay.
Trở về Thường Hồng, Vương Trạch Vinh liền đích thân hẹn Hàn Chính Cương tới.
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Vương Trạch Vinh, trong lòng Hàn Chính Cương liền có chút bất an.
Đây là một gian trà thất, Vương Trạch Vinh rót cho Hàn Chính Cương một chén trà xong liền nghiêm túc nói:
- Lão Hàn, lần này bí thư Ngũ bên đảng ủy công an tỉnh gọi tôi tới nói một số chuyện liên quan đến lão.
Nghe thấy Vương Trạch Vinh nói như vậy lại nhìn vẻ nghiêm túc của Vương Trạch Vinh, Hàn Chính Cương có thể đoán ra kết quả, thở dài:
- Bí thư Vương, có phải tôi đã xảy ra chuyện đúng không?
Vương Trạch Vinh nói:
- Lão Hàn, nói thật, hai người chúng ta cùng nhau phối hợp làm việc rất tốt, tôi rất hi vọng lão có thể tiếp tục gia nhập vào bộ máy của tôi.
Hàn Chính Cương nói:
- Đi theo bí thư Vương làm việc rất thoải mái, tôi cũng rất thích.
Vương Trạch Vinh nói:
- Là như vậy, tỉnh ủy liên tục nhận được tin nói lão liên quan tới việc bao gái và giao dịch quyền sắc, tỉnh cũng đã âm thầm đến Thường Hồng điều tra, tình hình nghe nói là thật!
Hàn Chính Cương liền biến sắc, hắn biết việc này nếu như bị vạch trần thì vấn đề nhất định sẽ rất lớn.
Vương Trạch Vinh cũng không nói gì, rút một điếu thuốc ra rồi châm hút.
Sắc mặt Hàn Chính Cương sau một hồi thay đổi, nghĩ đến trên tay Vương Trạch Vinh còn có chứng cứ chính xác của mình thì lén liếc nhìn Vương Trạch Vinh một cái. Nghĩ lại, mình vẫn luôn nghe lời Vương Trạch Vinh, hắn chẳng có lý do gì chỉnh mình vào thời khắc mấu chốt này. Nghĩ đến đây liền nói với Vương Trạch Vinh:
- Bí thư Vương, nói thật, trước kia đúng là tôi có vấn đề này, nhưng từ sau khi theo ngài thì về cơ bản tôi đã chặt đứt tất cả!
Vương Trạch Vinh nói:
- Việc này là do người cố tình gây sự, tôi hiểu.
Hàn Chính Cương nói:
- Bí thư Vương, ngài phải nói giúp tôi mới được!
Hàn Chính Cương biết việc này có thể lớn có thể nhỏ, hậu quả nghiêm trọng thì mình có thể vào tù, nhẹ thì còn có thể giữ chức quan.
Vương Trạch Vinh nói:
- Ý trên tỉnh là việc này xảy ra vào thời điểm Thường Hồng lên cấp, cố gắng xử lý nhỏ. Lão Hàn à, bí thư Ngũ đã nói với tôi rồi, muốn cho lão tới hội nghị hiệp thương chính trị công tác, lão thấy thế nào?
Hàn Chính Cương vừa nghe xong thì cả người giống như mất đi khí lực, cầm điếu thuốc rít liên tục. Hắn biết kiểu an bài này hẳn là nhờ có Vương Trạch Vinh ra mặt mới vậy, coi như là bảo vệ được mình.
Thở dài một tiếng, Hàn Chính Cương nói:
- Bí thư Vương, cảm ơn sự giúp đỡ của ngài, tình ý này Hàn Chính Cương tôi xin lĩnh!
Vương Trạch Vinh nói:
- Lão Hàn, năng lực công tác của lão vẫn rất mạnh, có sự trợ giúp rất lớn cho tôi, sau này cần giúp thì lão cứ việc nói.
Hàn Chính Cương trông như già đi rất nhiều, nắm chặt tay Vương Trạch Vinh nói:
- Bí thư Vương, tôi thực sự rất hối hận!
Vương Trạch Vinh lấy một túi văn kiện ra đưa cho Hàn Chính Cương nói:
- Lão Hàn, thứ này giao cho lão, sau này đừng có đi theo đường này!
Hàn Chính Cương đương nhiên biết Vương Trạch Vinh đưa ra vật gì, một chút nghi ngờ về Vương Trạch Vinh còn sót trong lòng liền biến mất hoàn toàn.
Tiễn Hàn Chính Cương xong thì Vương Trạch Vinh mới vơi bớt tâm sự, sau khi xử lý như vậy thì đối với mọi người mà nói thì đều là một chuyện tốt. Từ trước tới nay Vương Trạch Vinh dùng Hàn Chính Cương đều dùng những tài liệu này để khống chế Hàn Chính Cương, đối với Vương Trạch Vinh mà nói thì đây là một áp lực, đưa đống tài liệu ra khiến cho Vương Trạch Vinh cảm thấy tâm cảnh bình thường đi một ít. Hắn phát hiện mật độ quan khí màu tím trong nháy mắt liền được nâng cao.
Nghĩ đến chuyện bí thư đảng ủy công an Thường Hồng, Vương Trạch Vinh liền bấm số của Vương Tú Toàn.
Vương Tú Toàn đang ngồi ở nhà, nhận được điện thoại của Vương Trạch Vinh liền hỏi:
- Vương ca, có chuyện gì thế?
Vương Trạch Vinh nói:
- Tú Toàn, lão gia tử nhà anh có thời gian hay không, tôi muốn tới hỏi thăm một chút.
Vương Tú Toàn đầu tiên là sửng sốt rồi vui mừng nói:
- Mấy ngày trước lão gia tử còn nói đến ngài, bảo tôi phải giao lưu nhiều với ngài, ngài chờ tin tức của tôi nhé, tôi sẽ chuyển lời tới lão gia tử.
Vương Trạch Vinh nói chuyện điện thoại xong liền ngồi một lúc lâu, hiện giờ vị trí bí thư đảng ủy công an chắc chắn là tranh đấu rất kịch liệt, muốn nắm vị trí này vào tay thì đầu tiên phải làm công tác từ thượng tầng.
Vương Trạch Vinh định thông qua bộ Công an để làm việc này, đương nhiên, bên Uông Nhật Thần cũng phải thông qua. Tin chắc rằng chỉ cần có hai lực lượng này hỗ trợ thì vị trí bí thư đảng ủy công an nhiều khả năng sẽ vào tay mình.
Quan Khí
Càng tới thời khắc đếm ngược Thường Hồng lên cấp thì bất kể là cán bộ ở Thường Hồng hay trên tỉnh thì đều rất là chờ mong. Đối với nhiều người mà nói thì lần lên cấp này là một cơ hội tiến bộ, ai cũng biết sau lần lên cấp này thì Thường Hồng sẽ có một số lượng lớn người được thăng chức.
Thường Hồng lên cấp thì các thành viên trong bộ máy chính quyền Thường Hồng sẽ là người hưởng lợi đầu tiên. Trong khoảng thời gian này thì tất cả thành viên các ban ngành ở Thường Hồng đều giống như được tiêm kích thích, đi lên tỉnh rất sôi nổi.
Đương nhiên, có nhà vui thì cũng có nhà lo, người thuộc Vương hệ đương nhiên là cực kỳ hưng phấn, nhưng những người đối nghịch với Vương Trạch Vinh thì lại đứng ngồi không yên. Trên tỉnh cũng truyền ra một số tin tức, nói là trước khi lên cấp thì bộ máy Thường Hồng sẽ phải tiến hành điều chỉnh một chút, như vậy những người đối đầu với Vương Trạch Vinh sẽ phải điều đi.
Cũng không biết như thế nào, sau khi tin tức này truyền xuống Thường Hồng thì tất cả mọi người đều cho rằng rất có khả năng. Từ tình hình toàn tỉnh trước mắt thì sau khi Thường Hồng lên cấp thì các thường vụ thị ủy sẽ lên theo, loại chuyện đi nhờ xe này đối với cán bộ tỉnh Giang Sơn mà nói thì có sức hấp dẫn rất lớn. Trước khi nguyên tổng bí thư tới thì trong tỉnh còn có ý điều chỉnh bộ máy Thường Hồng, lúc ấy là có người muốn động vào Vương Trạch Vinh, giờ thì lại khác hẳn, từ sau khi nguyên tổng bí thư tới thì động tới Vương Trạch Vinh biến thành không có khả năng. Người trên tỉnh nhìn thấy không thể động tới người thuộc phe Vương Trạch Vinh liền hướng ánh mắt về phe đối lập với Vương Trạch Vinh.
Trong khoảng thời gian này, trong tỉnh cũng bắt đầu nổi sóng ngầm, đủ loại tin tức liên tục truyền tới Thường Hồng, cũng có không ít người âm thầm hoạt động, mục đích đương nhiên là muốn tiến vào Thường Hồng, từ đó có thể đi nhờ chuyến xe này.
Đối diện với ý tưởng thay đổi của tỉnh, đám người Lưu Gia Hà, Các Vũ Tuấn, Cận Hình Đào thậm chí là Phùng Triêu Lâm đều cảm nhận được nguy cơ.
Bí thư ủy ban Thanh tra Kỷ luật Dư Bội Luân, phó thị trưởng Trần Bảo Trụ cũng ngồi không yên, từ trước tới nay phần lớn thời điểm thì bọn họ đều tỏ thái độ trung lập, hiện giờ xem ra trung lập cũng xuất hiện vấn đề tương tự.
Mọi người đều hướng ánh mắt về phía Vương Trạch Vinh, giờ Vương Trạch Vinh đã khác với dĩ vãng, lời của hắn có thể quyết định tiền đồ của mọi người. Cũng may trong thời gian này thì Vương Trạch Vinh cũng không hỏi qua việc này mà toàn tâm toàn ý vùi đầu vào công tác, toàn bộ các huyện đều được hắn tới một lần, việc kiến thiết cũng được làm một cách cần cù.
Trong khi tất cả mọi người vội vàng trông ngóng Thường Hồng lên cấp thì xuất hiện một việc bất ngờ, bí thư đảng ủy công an Ngũ Tĩnh cho gọi Vương Trạch Vinh tới phòng làm việc của hắn.
Ngũ Tĩnh là người của Uông Nhật Thần nên tự nhiên là sẽ được coi là đồng minh với Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh nghe thấy Ngũ Tĩnh tìm hắn thì trong lòng cảm thấy kỳ quái, tuy nói mọi người đều là đồng mình nhưng hắn với Ngũ Tĩnh ít có kết giao, Ngũ Tĩnh này là một người rất nghiêm túc.
Đợi Vương Trạch Vinh ngồi xuống, Ngũ Tĩnh liền nghiêm chỉnh nói:
- Trạch Vinh, có một chuyện phải thông báo với cậu trước, chuyện bí thư đảng ủy công an Thường Hồng là Hàn Chính Cương lợi dụng chức quyền nuôi gái rồi tiến hành giao dịch quyền sắc đã được tố cáo lên tỉnh rồi, nội dung tố cáo thì chúng tôi sẽ phái người tới âm thầm điều tra nghiêm túc, phải tìm ra sự thật.
Vương Trạch Vinh biết Hàn Chính Cương có một vài vấn đề, vốn định sau khi lên cấp sẽ tìm cách điều chỉnh, giờ xem ra cũng không phải có chuyện như vậy, người có ý đã dán mắt vào chỗ ngồi của hắn. Nghe thấy Ngũ Tĩnh nói như vậy, hắn biết Ngũ Tĩnh tìm mình mục đích không ngoài việc biểu lộ trên tỉnh muốn động tới Hàn Chính Cương.
- Bí thư Ngũ, thái độ trên tỉnh như thế nào?
Vương Trạch Vinh hỏi, giờ thì muốn bảo vệ Hàn Chính Cương cũng không còn cách nào. Vương Trạch Vinh chỉ hi vọng giải quyết sự việc chưa tới mức không thể vãn hồi. Nói thật, từ sau khi theo mình tới Thường Hồng thì Hàn Chính Cương vẫn rất khiên tốn, cũng không có nghe nói hắn có chuyện gì đi quá giới hạn.
Ngũ Tĩnh liền đưa tài liệu có liên quan tới Hàn Chính Cương cho Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh nhận lấy tài liệu liền chăm chú đọc.
Sau khi xem xong, Vương Trạch Vinh nói:
- Những nội dung này cơ bản đều là chuyện xảy ra trước kia.
Ngũ Tĩnh nói:
- Đúng là vậy, trải qua chứng thực, việc này đã qua hơn một năm nay, Hàn Chính Cương cũng không hề làm chuyện gì quá giới hạn, chẳng qua việc này là có tồn tại cho nên hắn không thể tiếp tục làm bí thư đảng ủy công an được nữa!
Vương Trạch Vinh cũng biết đây là sự thật, đầu tiên là cái loại việc giao dịch quyền sắc, điều này cũng đủ để trí mạng rồi.
- Việc này lại phát sinh đúng thời điểm Thường Hồng sắp lên cấp, trên tỉnh cũng không muốn khuếch đại mà hi vọng xử lý nhỏ. Hiện tại vị trí này không thể ngồi được, điều tới hội nghị hiệp thương chính trị tỉnh công tác đi.
Ngũ Tĩnh thở dài, hắn đương nhiên biết Hàn Chính Cương là người thuộc hệ Vương Trạch Vinh, việc này cũng ảnh hưởng ít nhiều tới Vương Trạch Vinh.
- Đối với việc chọn người làm bí thư đảng ủy công an Thường Hồng thì trong tỉnh có cân nhắc gì?
Đây mới là chuyện Vương Trạch Vinh quan tâm.
Ngũ Tĩnh nói:
- Việc này rất phức tạp, nói thật, tất cả mọi người đều muốn tranh đoạt vị trí kia, trên tỉnh hiện còn chưa có kết luận, chắc là còn phải xem "đạo hạnh" của từng người.
Trong lời của Ngũ Tĩnh cũng có ám chỉ, hi vọng Vương Trạch Vinh có thể tranh thủ cho mình một chút.
Vương Trạch Vinh không thể nào buông bỏ bí thư đảng ủy công an được, vị trí này cực kỳ trọng yếu với hắn. Từ tình hình trước mắt thì sau khi Hàn Chính Cương thoái vị thì người kế nhiệm tốt nhất hẳn là Lô Ba, thế nhưng từ lời của Ngũ Tĩnh thì Vương Trạch Vinh biết khả năng Lô Ba lên chức cũng không lớn. Hắn cũng không có đủ thành tích để nhảy thẳng lên hàng ngũ giám đốc sở, coi như là phủ định khả năng Lô Ba lên chức, chẳng lẽ để mặc cho người từ trên tỉnh điều xuống sao?
Bất kể thế nào thì Vương Trạch Vinh cũng muốn nắm vị trí này vào trong tay.
Trở về Thường Hồng, Vương Trạch Vinh liền đích thân hẹn Hàn Chính Cương tới.
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Vương Trạch Vinh, trong lòng Hàn Chính Cương liền có chút bất an.
Đây là một gian trà thất, Vương Trạch Vinh rót cho Hàn Chính Cương một chén trà xong liền nghiêm túc nói:
- Lão Hàn, lần này bí thư Ngũ bên đảng ủy công an tỉnh gọi tôi tới nói một số chuyện liên quan đến lão.
Nghe thấy Vương Trạch Vinh nói như vậy lại nhìn vẻ nghiêm túc của Vương Trạch Vinh, Hàn Chính Cương có thể đoán ra kết quả, thở dài:
- Bí thư Vương, có phải tôi đã xảy ra chuyện đúng không?
Vương Trạch Vinh nói:
- Lão Hàn, nói thật, hai người chúng ta cùng nhau phối hợp làm việc rất tốt, tôi rất hi vọng lão có thể tiếp tục gia nhập vào bộ máy của tôi.
Hàn Chính Cương nói:
- Đi theo bí thư Vương làm việc rất thoải mái, tôi cũng rất thích.
Vương Trạch Vinh nói:
- Là như vậy, tỉnh ủy liên tục nhận được tin nói lão liên quan tới việc bao gái và giao dịch quyền sắc, tỉnh cũng đã âm thầm đến Thường Hồng điều tra, tình hình nghe nói là thật!
Hàn Chính Cương liền biến sắc, hắn biết việc này nếu như bị vạch trần thì vấn đề nhất định sẽ rất lớn.
Vương Trạch Vinh cũng không nói gì, rút một điếu thuốc ra rồi châm hút.
Sắc mặt Hàn Chính Cương sau một hồi thay đổi, nghĩ đến trên tay Vương Trạch Vinh còn có chứng cứ chính xác của mình thì lén liếc nhìn Vương Trạch Vinh một cái. Nghĩ lại, mình vẫn luôn nghe lời Vương Trạch Vinh, hắn chẳng có lý do gì chỉnh mình vào thời khắc mấu chốt này. Nghĩ đến đây liền nói với Vương Trạch Vinh:
- Bí thư Vương, nói thật, trước kia đúng là tôi có vấn đề này, nhưng từ sau khi theo ngài thì về cơ bản tôi đã chặt đứt tất cả!
Vương Trạch Vinh nói:
- Việc này là do người cố tình gây sự, tôi hiểu.
Hàn Chính Cương nói:
- Bí thư Vương, ngài phải nói giúp tôi mới được!
Hàn Chính Cương biết việc này có thể lớn có thể nhỏ, hậu quả nghiêm trọng thì mình có thể vào tù, nhẹ thì còn có thể giữ chức quan.
Vương Trạch Vinh nói:
- Ý trên tỉnh là việc này xảy ra vào thời điểm Thường Hồng lên cấp, cố gắng xử lý nhỏ. Lão Hàn à, bí thư Ngũ đã nói với tôi rồi, muốn cho lão tới hội nghị hiệp thương chính trị công tác, lão thấy thế nào?
Hàn Chính Cương vừa nghe xong thì cả người giống như mất đi khí lực, cầm điếu thuốc rít liên tục. Hắn biết kiểu an bài này hẳn là nhờ có Vương Trạch Vinh ra mặt mới vậy, coi như là bảo vệ được mình.
Thở dài một tiếng, Hàn Chính Cương nói:
- Bí thư Vương, cảm ơn sự giúp đỡ của ngài, tình ý này Hàn Chính Cương tôi xin lĩnh!
Vương Trạch Vinh nói:
- Lão Hàn, năng lực công tác của lão vẫn rất mạnh, có sự trợ giúp rất lớn cho tôi, sau này cần giúp thì lão cứ việc nói.
Hàn Chính Cương trông như già đi rất nhiều, nắm chặt tay Vương Trạch Vinh nói:
- Bí thư Vương, tôi thực sự rất hối hận!
Vương Trạch Vinh lấy một túi văn kiện ra đưa cho Hàn Chính Cương nói:
- Lão Hàn, thứ này giao cho lão, sau này đừng có đi theo đường này!
Hàn Chính Cương đương nhiên biết Vương Trạch Vinh đưa ra vật gì, một chút nghi ngờ về Vương Trạch Vinh còn sót trong lòng liền biến mất hoàn toàn.
Tiễn Hàn Chính Cương xong thì Vương Trạch Vinh mới vơi bớt tâm sự, sau khi xử lý như vậy thì đối với mọi người mà nói thì đều là một chuyện tốt. Từ trước tới nay Vương Trạch Vinh dùng Hàn Chính Cương đều dùng những tài liệu này để khống chế Hàn Chính Cương, đối với Vương Trạch Vinh mà nói thì đây là một áp lực, đưa đống tài liệu ra khiến cho Vương Trạch Vinh cảm thấy tâm cảnh bình thường đi một ít. Hắn phát hiện mật độ quan khí màu tím trong nháy mắt liền được nâng cao.
Nghĩ đến chuyện bí thư đảng ủy công an Thường Hồng, Vương Trạch Vinh liền bấm số của Vương Tú Toàn.
Vương Tú Toàn đang ngồi ở nhà, nhận được điện thoại của Vương Trạch Vinh liền hỏi:
- Vương ca, có chuyện gì thế?
Vương Trạch Vinh nói:
- Tú Toàn, lão gia tử nhà anh có thời gian hay không, tôi muốn tới hỏi thăm một chút.
Vương Tú Toàn đầu tiên là sửng sốt rồi vui mừng nói:
- Mấy ngày trước lão gia tử còn nói đến ngài, bảo tôi phải giao lưu nhiều với ngài, ngài chờ tin tức của tôi nhé, tôi sẽ chuyển lời tới lão gia tử.
Vương Trạch Vinh nói chuyện điện thoại xong liền ngồi một lúc lâu, hiện giờ vị trí bí thư đảng ủy công an chắc chắn là tranh đấu rất kịch liệt, muốn nắm vị trí này vào tay thì đầu tiên phải làm công tác từ thượng tầng.
Vương Trạch Vinh định thông qua bộ Công an để làm việc này, đương nhiên, bên Uông Nhật Thần cũng phải thông qua. Tin chắc rằng chỉ cần có hai lực lượng này hỗ trợ thì vị trí bí thư đảng ủy công an nhiều khả năng sẽ vào tay mình.
Quan Khí
Đánh giá:
Truyện Quan Khí
Story
Chương 799: Tranh đoạt bí thư đảng ủy công an
4.0/10 từ 2 lượt.