Quan Khí
Chương 712: Mẹ của Vương Trạch Vinh nghi ngờ
Chuyện của Tào Tín Xuân làm Vương Trạch Vinh đau đầu. Nói thật, trong lòng Vương Trạch Vinh lúc này không muốn điều chỉnh bộ máy lãnh đạo Thường Hồng, bất kể nói thế nào thì tên Tào Tín Xuân bề ngoài vẫn biểu hiện đứng chung chiến tuyết với mình. Vạn nhất điều tên này đi rồi, bên trên lại điều thêm một thường vụ thị ủy mới tới thì biến số sẽ rất lớn, chẳng qua, thông qua chuyện này Vương Trạch Vinh rất tức giận về hành vi của hắn. Một lãnh đạo lại lợi dụng vấn đề nước uống của dân chúng để làm phương tiện đấu đá thì nhất định phải đổi đi mới được. Vương Trạch Vinh không hi vọng ở Thường Hồng lại tồn tại loại lãnh đạo không để ý tới lợi ích của dân chúng như vậy.
Tới vài tiểu khu khác quan sát, Vương Trạch Vinh thấy không ít mang theo thùng nước đi khắp nơi tìm nước. Nhìn thấy tình cảnh này lòng Vương Trạch Vinh nặng trĩu, vấn đề nước là một vấn đề trường kỳ đối với thành phố Thường Hồng, giờ cần phải bắt tay xử lý việc này mới được.
Ý tưởng xây dựng một khu đập chứa nước khổng lồ ở Thường Hồng càng được kiên quyết, Vương Trạch Vinh quyết định nói chuyện với đoàn người nước Pháp, xem bọn họ có thể đầu tư hay không, nếu như bọn họ mà không đầu tư thì mình sẽ kiếm một chút tiền đến. Để Tiểu Giang tới đầu tư cũng được, nhất định phải giải quyết vấn đề nước dùng cho nhân dân Thường Hồng.
Vừa mới về tới cửa nhà thì Vương Trạch Vinh chợt nghe thấy bên trong vang lên tiếng khóc hai đứa bé.
Nghe thấy tiếng khóc của hai đứa bé, Vương Trạch Vinh chợt sửng sốt, chăm chú lắng nghe thì hắn nhận ra một tiếng khóc đó là con gái do Tiểu Giang sinh.
Sao Tiểu Giang lại tới chỗ này!
Khi nghĩ đến việc Tiểu Giang đến đây thì tim Vương Trạch Vinh đập thình thịch. Tưởng tượng tới cảnh Tiểu Giang và Lữ Hàm Yên mỗi người ôm một đứa bé đứng cạnh nhau, bên trong còn có bố mẹ mình, thiếu chút nữa thì Vương Trạch Vinh mất đi dũng khí mở cửa, đây thực sự là khiêu chiến với thần kinh của mình!
Kệ xác đi, việc này sớm muộn gì cũng phải đối mặt, Vương Trạch Vinh cũng muốn xem tình hình bên trong nhà như thế nào, hắn tin Tiểu Giang và Lữ Hàm Yên không phải là loại người làm loạn nên liền mở cửa đi vào.
Trong phòng rất là náo nhiệt, hai đứa bé đang tranh nhau khóc, Lữ Hàm Yên và Tiểu Giang đang bận dỗ bọn trẻ. Bảo mẫu của Tiểu Giang không tới, chỉ có bảo mẫu Tiểu Dư của Lữ Hàm Yên đứng ở bên trong.
Trời!
Vương Trạch Vinh gần như té xỉu, nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy.
- Bí thư Vương, ngài đã về đó à?
Vẫn là Tiểu Giang linh hoạt, nhìn thấy Vương Trạch Vinh đứng sững sở ở cửa thì trong lòng vừa cười thầm đồng thời cố ý nói to hỏi thăm.
- Trạch Vinh, Giang Anh Hà là đồng nghiệp cũ của các con, cô ấy rất tốt, trên đường gặp được Hàm Yên liền tới thăm con.
Vương Đại Hải đã từng tới xã Hoàn Thành nên nhận ra Giang Anh Hà, thấy Tiểu Giang không quên tình cũ, tới thăm Vương Trạch Vinh nên lão rất vui.
Vương Trạch Vinh nghe thấy hai người nói như vậy liền giả vờ giống như mới gặp nhau, cười nói:
- Ồ, Tiểu Giang tới đó à!
Bước lại gần còn nói thêm:
- Đứa bé lớn nhanh thật, cho tôi ôm một cái.
Vừa nói chuyện, Vương Trạch Vinh đón lấy đứa bé từ tay Tiểu Giang.
Thật đúng là kỳ quái, Vương Trạch Vinh vừa mới bế đứa bé thì nó liền ngừng khóc.
Lữ Hàm Yên nhân lúc mọi người không chú ý liền ra sức nhéo đùi Vương Trạch Vinh một cái, Vương Trạch Vinh đau đến chảy mồ hôi lạnh. Thấy Vương Trạch Vinh giả vờ giả vịt, trong lòng Lữ Hàm Yên cũng có vị chua.
Tiền Thanh Phân kỳ lạ nói:
- Ủa, đứa bé này đúng là có duyên với Trạch Vinh, sao vừa vào tay Trạch Vinh cái là ngừng khóc luôn!
Lữ Hàm Yên nói:
- Thằng bé nhà mình mà vào tay anh ấy thì cũng không khóc.
Nói xong liền bế đứa con ấn vào tay Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh mỗi bên bế một đứa bé, thực đúng là lạ, cả hai đứa bé đều ngừng khóc lại còn cười với Vương Trạch Vinh nữa.
Tiền Thanh Phân cười nói:
- Quả nhiên là như vậy, con nhìn kìa, chúng ta dỗ mãi mà chúng vẫn không ngừng khóc. Giờ thì tốt rồi, vào tay Trạch Vinh thì cả hai im luôn.
Tiền Thanh Phân thấy Vương Trạch Vinh hai tay hai đứa khá khó khăn liền đứng dậy định giúp hắn một chút.
Sau khi đón đứa con của Tiểu Giang từ tay Vương Trạch Vinh, cũng không biết vì nguyên nhân gì mà đứa bé này cũng không khóc nữa, chỉ nằm im trong lòng Tiền Thanh Phân.
Tiểu Giang cười nói:
- Đứa bé cũng rất có duyên với bác, bác xem, bác vừa bế cái là thôi khóc luôn!
Tiền Thanh Phân cười nói:
- Đúng là như vậy, vừa nãy tôi nên bế một lúc thì có lẽ đã dỗ được rồi!
Tiền Thanh Phân vừa đùa với đứa bé vừa nhìn đứa con của Lữ Hàm Yên trên tay Vương Trạch Vinh, càng nhìn trong lòng Tiền Thanh Phân càng nghi hoặc, đứa bé mình bế sao giông giống con trai mình, lại hồi tưởng lại bộ dạng Vương Trạch Vinh lúc nhỏ thì Tiền Thanh Phân phát hiện đứa bé gái mình bế có nhiều nét rất giống Vương Trạch Vinh.
Do đó Tiền Thanh Phân liền lưu tâm hơn.
Lúc này Vương Trạch Vinh thực không biết nên nói gì cho phải, chỉ đành ôm đứa bé rồi đùa nghịch.
Tiểu Giang lúc này nói:
- Bí thư Vương, tôi gặp được Hàm Yên ở trên đường, là Hàm Yên hẹn tôi tới nhà chơi.
Nàng cố ý nói ra tình hình.
Lữ Hàm Yên nói:
- Có một mình Tiểu Giang cũng không dễ dàng gì, thật không hiểu chồng của chị ấy nghĩ như thế nào lại bỏ một người phụ nữ tốt như vậy, trông nom cũng không thèm trông nom! Tiểu Giang sẽ ở đây mấy ngày, anh có hoan nghênh không?
Nhìn thấy bộ dạng cười chế nhạo của Lữ Hàm Yên, Vương Trạch Vinh đành phải nói:
- Đương nhiên là hoan nghênh rồi, hai người các em là đồng nghiệp cũ mà.
Vương Đại Hải ở bên cạnh nói:
- Tiểu Giang rất giỏi đó, ta nghe nói Tiểu Giang hiện giờ là tổng giám đốc một công ty to, làm ăn rất lớn. Trạch Vinh à, con cần phải học tập Tiểu Giang kìa, chỉ cần có bổn sự thì dù có tới đâu cũng không sợ đói không có cơm ăn!
Lúc này Vương Đại Hải cũng đón lấy đứa bé từ tay Vương Trạch Vinh, nói với Tiền Thanh Phân:
Tiền Thanh Phân cười nói:
- Ông đúng là khéo hiểu lòng người, nói đúng lắm, chúng ta vào trong phòng đi.
Hai ông bà già cùng bảo mẫu bế hai đứa bé rời khỏi phòng khách.
Thấy hai cụ đi rồi, Lữ Hàm Yên nói:
- Giả vờ giống lắm!
Vương Trạch Vinh cười khổ nói:
- Các em làm trò gì thế!
Tiểu Giang nói:
- Chị Hàm Yên gọi điện thoại cho em nói là đứa bé cũng lớn rồi, dù gì cũng phải để hai bác thấy mặt, nên bắt em mang đến, anh cũng đừng trách em.
- Cô cứ giả bộ đi!
Lữ Hàm Yên trừng mắt liếc nhìn Tiểu Giang một cái nói:
- Chồng cũng đưa chia nửa cho cô rồi, cô nói tôi có đáng thương hay không!
Tiểu Giang vội sang ngồi cạnh Lữ Hàm Yên, nhỏ giọng nói:
- Cảm ơn chị Hàm Yên đã thương em!
- Anh đi xem bọn nhỏ.
Vương Trạch Vinh thấy cảnh này liền đứng dậy định rời đi, lúc này hắn cảm thấy rất là đau đầu.
- Ngồi xuống cho em, đừng hòng chạy!
Lữ Hàm Yên mất hứng nói.
Vương Trạch Vinh đành phải ngồi xuống, hắn không biết Lữ Hàm Yên còn trò đùa nào không.
Lữ Hàm Yên nói:
- Hôm nay anh hài lòng nhé, sau này không thể có lỗi với Tiểu Giang nữa. Một thân một mình cơ khổ nuôi con cho anh, anh có phải muốn để đứa bé này giống Tiểu Giang hay không?
Vương Trạch Vinh liếc nhìn về phía gian phòng Vương Đại Hải, cười nói:
- Có hai người các em là rất thỏa mãn rồi!
Tiểu Giang cười nói:
Lữ Hàm Yên nói:
- Tiểu Giang, em không biết đó thôi, người này á, thỉnh thoảng phán đoán có vấn đề. Bình thường rất tinh minh, nhưng chỉ cần đụng phải một phụ nữ cứng rắn thì hắn chẳng có chủ kiến gì cả, em nhìn Ouni kìa, nhiệt tình với hắn một chút là hắn chẳng thèm biết đông tây gì luôn. Giờ mà không gõ cảnh cáo một chút thì không chừng sau này lại dẫn thêm người nào về nhà đó.
Tiểu Giang cười nói:
- Cũng chỉ có em là sinh con cho hắn, đổi là người khác chắc sẽ không làm việc này đâu.
Mặc dù ngoài miệng thì nói như thế nhưng trong lòng thầm nghĩ lời của Hàm Yên rất có lý, hắn làm quan càng lúc càng to, muốn kiểu phụ nữ nào mà chẳng có!
Trong khi ba người nói chuyện thì Vương Đại Hải và Tiền Thanh Phân đưa bọn trẻ vào trong một phòng ngủ lớn.
- Tiểu Dư, cô đi mua một ít thịt về đây.
Sắp bước vào cửa thì Tiền Thanh Phân liền quay lại nói với bảo mẫu Tiểu Dư.
Sau khi Tiểu Dư rời đi, hai ông bà già mới tiến vào phòng.
Vương Đại Hải vừa đùa với đứa bé vừa nói:
- Tiểu Giang thực sự rất được, lúc trước tôi còn có ý để Trạch Vinh cưới con bé này, đáng tiếng Trạch Vinh không có phúc phận ấy, ài, tìm đúng con gái một lãnh đạo lớn như vậy, đứa con dâu này thật không đơn giản!
Vương Đại Hải vừa nhắc tới việc này liền có phần cảm khái
Trong ý nghĩ của Vương Đại Hải vẫn luôn hi vọng cuộc sống trôi qua yên bình, vừa nghĩ tới Vương Trạch Vinh cưới con gái một quan to nên lúc nào cũng phải chú ý này nọ, do đó trong lòng lão ít nhiều vẫn có chút không thoải mái.
Tiền Thanh Phân cũng nói:
- Ông nói cũng phải, lúc trước khi nghe nói Trạch Vinh và Hàm Yên chia tay thì tôi cũng có ý này, con bé Tiểu Giang này rất khôn khéo.
Hai người nhanh chóng nhớ lại thời kỳ Vương Trạch Vinh ở xã Hoàn Thành huyện Khai Hà, đối với việc Vương Trạch Vinh có thể trở thành bí thư thị ủy thì cứ như một giấc mơ.
Nhìn hai đứa bé, Tiền Thanh Phân chỉ vào con gái của Tiểu Giang nói với Vương Đại Hải:
- Ông này, ông nhìn đứa bé này xem, nhìn kỹ xem có thấy cái gì không?
Vương Đại Hải nói:
- Đứa bé còn nhỏ quá thì có thể nhìn ra được cái gì chứ!
- Cứ xem đi rồi nói.
Tiền Thanh Phân nói.
Vương Đại Hải nhìn kỹ lại rồi nói:
- Trông có chút quen thuộc, nhưng nhìn không ra.
- Ông nhìn ánh mắt này xem, cả cái mũi rồi lông mày nữa, ông thấy giống ai?
Vương Đại Hải quan sát cẩn thận nói:
- Sao hai đứa bé này có nét giông giống nhau nhỉ?
Tiền Thanh Phân thật đúng là không ngờ tới vấn đề này, hai người vội vàng ngắm nghía, đúng như Vương Đại Hải nói, hai đứa bé này có nhiều điểm giống nhau.
Vương Đại Hải cười nói:
- Xem ra hai đứa bé này thật đúng là có duyên phận, bà nhìn xem, hai đứa đặt cạnh nhau trông cứ như anh em vậy.
Tiền Thanh Phân lặng lẽ nhìn ra bên ngoài, khẽ nói với Vương Đại Hải:
- Ông nó, ông có phát hiện không, hai đứa bé này đều rất giống Trạch Vinh.
A!
Vương Đại Hải giật mình nhảy dựng lên, đứng trước giường nhìn lại hai đứa bé, càng nhìn càng cảm thấy lời của vợ mình đúng, ánh mắt kia, đôi lông mày, rồi cái mũi, nhìn thế nào cũng giống Vương Trạch Vinh.
Đặt mông ngồi xuống giường, Vương Đại Hải nói:
- Ý bà nói là...
Tiền Thanh Phân nói:
- Tôi không nói gì cả, trên đời này người giống người rất nhiều.
Vương Đại Hải thở dài nhẹ nhõm một hơi nói:
- Vậy cũng tốt! Vậy cũng tốt!
Nhẹ nhàng bế con gái của Tiểu Giang lên, Vương Đại Hải nói:
- Cháu thật sự làm ông giật cả mình!
Tiền Thanh Phân nói:
- Tôi muốn nhận Tiểu Giang làm con gái, ông thấy thế nào?
Vương Đại Hải nhìn đứa bé trên tay đầy từ ái, gật đầu nói:
- Như vậy là tốt! Như vậy là tốt!
Hai ông bà già cũng không có nói gì thêm nữa, chẳng qua cả hai đều vẫn rất nghi hoặc.
- Tới đây nào, để bà ôm một chút.
Tiền Thanh Phân tiếp lấy đứa bé từ tay Vương Đại Hải, càng nhìn càng thấy thích đứa bé này.
Quan Khí
Tới vài tiểu khu khác quan sát, Vương Trạch Vinh thấy không ít mang theo thùng nước đi khắp nơi tìm nước. Nhìn thấy tình cảnh này lòng Vương Trạch Vinh nặng trĩu, vấn đề nước là một vấn đề trường kỳ đối với thành phố Thường Hồng, giờ cần phải bắt tay xử lý việc này mới được.
Ý tưởng xây dựng một khu đập chứa nước khổng lồ ở Thường Hồng càng được kiên quyết, Vương Trạch Vinh quyết định nói chuyện với đoàn người nước Pháp, xem bọn họ có thể đầu tư hay không, nếu như bọn họ mà không đầu tư thì mình sẽ kiếm một chút tiền đến. Để Tiểu Giang tới đầu tư cũng được, nhất định phải giải quyết vấn đề nước dùng cho nhân dân Thường Hồng.
Vừa mới về tới cửa nhà thì Vương Trạch Vinh chợt nghe thấy bên trong vang lên tiếng khóc hai đứa bé.
Nghe thấy tiếng khóc của hai đứa bé, Vương Trạch Vinh chợt sửng sốt, chăm chú lắng nghe thì hắn nhận ra một tiếng khóc đó là con gái do Tiểu Giang sinh.
Sao Tiểu Giang lại tới chỗ này!
Khi nghĩ đến việc Tiểu Giang đến đây thì tim Vương Trạch Vinh đập thình thịch. Tưởng tượng tới cảnh Tiểu Giang và Lữ Hàm Yên mỗi người ôm một đứa bé đứng cạnh nhau, bên trong còn có bố mẹ mình, thiếu chút nữa thì Vương Trạch Vinh mất đi dũng khí mở cửa, đây thực sự là khiêu chiến với thần kinh của mình!
Kệ xác đi, việc này sớm muộn gì cũng phải đối mặt, Vương Trạch Vinh cũng muốn xem tình hình bên trong nhà như thế nào, hắn tin Tiểu Giang và Lữ Hàm Yên không phải là loại người làm loạn nên liền mở cửa đi vào.
Trong phòng rất là náo nhiệt, hai đứa bé đang tranh nhau khóc, Lữ Hàm Yên và Tiểu Giang đang bận dỗ bọn trẻ. Bảo mẫu của Tiểu Giang không tới, chỉ có bảo mẫu Tiểu Dư của Lữ Hàm Yên đứng ở bên trong.
Trời!
Vương Trạch Vinh gần như té xỉu, nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy.
- Bí thư Vương, ngài đã về đó à?
Vẫn là Tiểu Giang linh hoạt, nhìn thấy Vương Trạch Vinh đứng sững sở ở cửa thì trong lòng vừa cười thầm đồng thời cố ý nói to hỏi thăm.
- Trạch Vinh, Giang Anh Hà là đồng nghiệp cũ của các con, cô ấy rất tốt, trên đường gặp được Hàm Yên liền tới thăm con.
Vương Đại Hải đã từng tới xã Hoàn Thành nên nhận ra Giang Anh Hà, thấy Tiểu Giang không quên tình cũ, tới thăm Vương Trạch Vinh nên lão rất vui.
Vương Trạch Vinh nghe thấy hai người nói như vậy liền giả vờ giống như mới gặp nhau, cười nói:
- Ồ, Tiểu Giang tới đó à!
Bước lại gần còn nói thêm:
- Đứa bé lớn nhanh thật, cho tôi ôm một cái.
Vừa nói chuyện, Vương Trạch Vinh đón lấy đứa bé từ tay Tiểu Giang.
Thật đúng là kỳ quái, Vương Trạch Vinh vừa mới bế đứa bé thì nó liền ngừng khóc.
Lữ Hàm Yên nhân lúc mọi người không chú ý liền ra sức nhéo đùi Vương Trạch Vinh một cái, Vương Trạch Vinh đau đến chảy mồ hôi lạnh. Thấy Vương Trạch Vinh giả vờ giả vịt, trong lòng Lữ Hàm Yên cũng có vị chua.
Tiền Thanh Phân kỳ lạ nói:
- Ủa, đứa bé này đúng là có duyên với Trạch Vinh, sao vừa vào tay Trạch Vinh cái là ngừng khóc luôn!
Lữ Hàm Yên nói:
- Thằng bé nhà mình mà vào tay anh ấy thì cũng không khóc.
Nói xong liền bế đứa con ấn vào tay Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh mỗi bên bế một đứa bé, thực đúng là lạ, cả hai đứa bé đều ngừng khóc lại còn cười với Vương Trạch Vinh nữa.
Tiền Thanh Phân cười nói:
- Quả nhiên là như vậy, con nhìn kìa, chúng ta dỗ mãi mà chúng vẫn không ngừng khóc. Giờ thì tốt rồi, vào tay Trạch Vinh thì cả hai im luôn.
Tiền Thanh Phân thấy Vương Trạch Vinh hai tay hai đứa khá khó khăn liền đứng dậy định giúp hắn một chút.
Sau khi đón đứa con của Tiểu Giang từ tay Vương Trạch Vinh, cũng không biết vì nguyên nhân gì mà đứa bé này cũng không khóc nữa, chỉ nằm im trong lòng Tiền Thanh Phân.
Tiểu Giang cười nói:
- Đứa bé cũng rất có duyên với bác, bác xem, bác vừa bế cái là thôi khóc luôn!
Tiền Thanh Phân cười nói:
- Đúng là như vậy, vừa nãy tôi nên bế một lúc thì có lẽ đã dỗ được rồi!
Tiền Thanh Phân vừa đùa với đứa bé vừa nhìn đứa con của Lữ Hàm Yên trên tay Vương Trạch Vinh, càng nhìn trong lòng Tiền Thanh Phân càng nghi hoặc, đứa bé mình bế sao giông giống con trai mình, lại hồi tưởng lại bộ dạng Vương Trạch Vinh lúc nhỏ thì Tiền Thanh Phân phát hiện đứa bé gái mình bế có nhiều nét rất giống Vương Trạch Vinh.
Do đó Tiền Thanh Phân liền lưu tâm hơn.
Lúc này Vương Trạch Vinh thực không biết nên nói gì cho phải, chỉ đành ôm đứa bé rồi đùa nghịch.
Tiểu Giang lúc này nói:
- Bí thư Vương, tôi gặp được Hàm Yên ở trên đường, là Hàm Yên hẹn tôi tới nhà chơi.
Nàng cố ý nói ra tình hình.
Lữ Hàm Yên nói:
- Có một mình Tiểu Giang cũng không dễ dàng gì, thật không hiểu chồng của chị ấy nghĩ như thế nào lại bỏ một người phụ nữ tốt như vậy, trông nom cũng không thèm trông nom! Tiểu Giang sẽ ở đây mấy ngày, anh có hoan nghênh không?
Nhìn thấy bộ dạng cười chế nhạo của Lữ Hàm Yên, Vương Trạch Vinh đành phải nói:
- Đương nhiên là hoan nghênh rồi, hai người các em là đồng nghiệp cũ mà.
Vương Đại Hải ở bên cạnh nói:
- Tiểu Giang rất giỏi đó, ta nghe nói Tiểu Giang hiện giờ là tổng giám đốc một công ty to, làm ăn rất lớn. Trạch Vinh à, con cần phải học tập Tiểu Giang kìa, chỉ cần có bổn sự thì dù có tới đâu cũng không sợ đói không có cơm ăn!
Lúc này Vương Đại Hải cũng đón lấy đứa bé từ tay Vương Trạch Vinh, nói với Tiền Thanh Phân:
Tiền Thanh Phân cười nói:
- Ông đúng là khéo hiểu lòng người, nói đúng lắm, chúng ta vào trong phòng đi.
Hai ông bà già cùng bảo mẫu bế hai đứa bé rời khỏi phòng khách.
Thấy hai cụ đi rồi, Lữ Hàm Yên nói:
- Giả vờ giống lắm!
Vương Trạch Vinh cười khổ nói:
- Các em làm trò gì thế!
Tiểu Giang nói:
- Chị Hàm Yên gọi điện thoại cho em nói là đứa bé cũng lớn rồi, dù gì cũng phải để hai bác thấy mặt, nên bắt em mang đến, anh cũng đừng trách em.
- Cô cứ giả bộ đi!
Lữ Hàm Yên trừng mắt liếc nhìn Tiểu Giang một cái nói:
- Chồng cũng đưa chia nửa cho cô rồi, cô nói tôi có đáng thương hay không!
Tiểu Giang vội sang ngồi cạnh Lữ Hàm Yên, nhỏ giọng nói:
- Cảm ơn chị Hàm Yên đã thương em!
- Anh đi xem bọn nhỏ.
Vương Trạch Vinh thấy cảnh này liền đứng dậy định rời đi, lúc này hắn cảm thấy rất là đau đầu.
- Ngồi xuống cho em, đừng hòng chạy!
Lữ Hàm Yên mất hứng nói.
Vương Trạch Vinh đành phải ngồi xuống, hắn không biết Lữ Hàm Yên còn trò đùa nào không.
Lữ Hàm Yên nói:
- Hôm nay anh hài lòng nhé, sau này không thể có lỗi với Tiểu Giang nữa. Một thân một mình cơ khổ nuôi con cho anh, anh có phải muốn để đứa bé này giống Tiểu Giang hay không?
Vương Trạch Vinh liếc nhìn về phía gian phòng Vương Đại Hải, cười nói:
- Có hai người các em là rất thỏa mãn rồi!
Tiểu Giang cười nói:
Lữ Hàm Yên nói:
- Tiểu Giang, em không biết đó thôi, người này á, thỉnh thoảng phán đoán có vấn đề. Bình thường rất tinh minh, nhưng chỉ cần đụng phải một phụ nữ cứng rắn thì hắn chẳng có chủ kiến gì cả, em nhìn Ouni kìa, nhiệt tình với hắn một chút là hắn chẳng thèm biết đông tây gì luôn. Giờ mà không gõ cảnh cáo một chút thì không chừng sau này lại dẫn thêm người nào về nhà đó.
Tiểu Giang cười nói:
- Cũng chỉ có em là sinh con cho hắn, đổi là người khác chắc sẽ không làm việc này đâu.
Mặc dù ngoài miệng thì nói như thế nhưng trong lòng thầm nghĩ lời của Hàm Yên rất có lý, hắn làm quan càng lúc càng to, muốn kiểu phụ nữ nào mà chẳng có!
Trong khi ba người nói chuyện thì Vương Đại Hải và Tiền Thanh Phân đưa bọn trẻ vào trong một phòng ngủ lớn.
- Tiểu Dư, cô đi mua một ít thịt về đây.
Sắp bước vào cửa thì Tiền Thanh Phân liền quay lại nói với bảo mẫu Tiểu Dư.
Sau khi Tiểu Dư rời đi, hai ông bà già mới tiến vào phòng.
Vương Đại Hải vừa đùa với đứa bé vừa nói:
- Tiểu Giang thực sự rất được, lúc trước tôi còn có ý để Trạch Vinh cưới con bé này, đáng tiếng Trạch Vinh không có phúc phận ấy, ài, tìm đúng con gái một lãnh đạo lớn như vậy, đứa con dâu này thật không đơn giản!
Vương Đại Hải vừa nhắc tới việc này liền có phần cảm khái
Trong ý nghĩ của Vương Đại Hải vẫn luôn hi vọng cuộc sống trôi qua yên bình, vừa nghĩ tới Vương Trạch Vinh cưới con gái một quan to nên lúc nào cũng phải chú ý này nọ, do đó trong lòng lão ít nhiều vẫn có chút không thoải mái.
Tiền Thanh Phân cũng nói:
- Ông nói cũng phải, lúc trước khi nghe nói Trạch Vinh và Hàm Yên chia tay thì tôi cũng có ý này, con bé Tiểu Giang này rất khôn khéo.
Hai người nhanh chóng nhớ lại thời kỳ Vương Trạch Vinh ở xã Hoàn Thành huyện Khai Hà, đối với việc Vương Trạch Vinh có thể trở thành bí thư thị ủy thì cứ như một giấc mơ.
Nhìn hai đứa bé, Tiền Thanh Phân chỉ vào con gái của Tiểu Giang nói với Vương Đại Hải:
- Ông này, ông nhìn đứa bé này xem, nhìn kỹ xem có thấy cái gì không?
Vương Đại Hải nói:
- Đứa bé còn nhỏ quá thì có thể nhìn ra được cái gì chứ!
- Cứ xem đi rồi nói.
Tiền Thanh Phân nói.
Vương Đại Hải nhìn kỹ lại rồi nói:
- Trông có chút quen thuộc, nhưng nhìn không ra.
- Ông nhìn ánh mắt này xem, cả cái mũi rồi lông mày nữa, ông thấy giống ai?
Vương Đại Hải quan sát cẩn thận nói:
- Sao hai đứa bé này có nét giông giống nhau nhỉ?
Tiền Thanh Phân thật đúng là không ngờ tới vấn đề này, hai người vội vàng ngắm nghía, đúng như Vương Đại Hải nói, hai đứa bé này có nhiều điểm giống nhau.
Vương Đại Hải cười nói:
- Xem ra hai đứa bé này thật đúng là có duyên phận, bà nhìn xem, hai đứa đặt cạnh nhau trông cứ như anh em vậy.
Tiền Thanh Phân lặng lẽ nhìn ra bên ngoài, khẽ nói với Vương Đại Hải:
- Ông nó, ông có phát hiện không, hai đứa bé này đều rất giống Trạch Vinh.
A!
Vương Đại Hải giật mình nhảy dựng lên, đứng trước giường nhìn lại hai đứa bé, càng nhìn càng cảm thấy lời của vợ mình đúng, ánh mắt kia, đôi lông mày, rồi cái mũi, nhìn thế nào cũng giống Vương Trạch Vinh.
Đặt mông ngồi xuống giường, Vương Đại Hải nói:
- Ý bà nói là...
Tiền Thanh Phân nói:
- Tôi không nói gì cả, trên đời này người giống người rất nhiều.
Vương Đại Hải thở dài nhẹ nhõm một hơi nói:
- Vậy cũng tốt! Vậy cũng tốt!
Nhẹ nhàng bế con gái của Tiểu Giang lên, Vương Đại Hải nói:
- Cháu thật sự làm ông giật cả mình!
Tiền Thanh Phân nói:
- Tôi muốn nhận Tiểu Giang làm con gái, ông thấy thế nào?
Vương Đại Hải nhìn đứa bé trên tay đầy từ ái, gật đầu nói:
- Như vậy là tốt! Như vậy là tốt!
Hai ông bà già cũng không có nói gì thêm nữa, chẳng qua cả hai đều vẫn rất nghi hoặc.
- Tới đây nào, để bà ôm một chút.
Tiền Thanh Phân tiếp lấy đứa bé từ tay Vương Đại Hải, càng nhìn càng thấy thích đứa bé này.
Quan Khí
Đánh giá:
Truyện Quan Khí
Story
Chương 712: Mẹ của Vương Trạch Vinh nghi ngờ
4.0/10 từ 2 lượt.