Quan Khí
Chương 657: Cái giá
Tâm trạng Hồng Quân bây giờ rất không tốt. Y cũng biết việc này không thể trách nhân viên bảo vệ, đây là nhiệm vụ của bọn họ.
Chu Hạo rất nhanh được đưa đến bệnh viện. Việc này có chủ tịch tỉnh và Bí thư thị ủy cùng thúc giục nên bệnh viện rất tập trung chữa trị.
Được mọi người an ủi, bố mẹ Chu San San cũng bình tĩnh lại. Thấy con trai không chết, bọn họ cũng không còn quá kích động.
Phùng Triêu Lâm cũng là người biết làm việc, thấy cảnh này lập tức yêu cầu bệnh viện chăm sóc tốt ba người này, toàn bộ do chính phủ trả tiền.
Vương Trạch Vinh rất đồng cảm với gia đình này và không nói gì với cách làm của Phùng Triêu Lâm. Lúc ấy khi nhân viên bảo vệ đá bay Chu Hạo thì Vương Trạch Vinh cũng sợ hãi. Nếu Chu Hạo chết thì Hồng Quân nhất định có vấn đề. Mình là Bí thư thị ủy Thường Hồng thì cũng có ảnh hưởng không tốt.
Tâm trạng Hồng Quân mặc dù không tốt nhưng vẫn tỏ vẻ rất quan tâm đến nhà Chu San San, nghĩ đến con người ta bị con trai mình hiếp chết nên cũng có chút áy náy.
Hồng Quân theo bố trí về nhà khách thị ủy.
Từ nhà khách đi ra, Vương Trạch Vinh đang nghĩ đến vấn đề quyền lực. Chuyện hôm nay làm hắn rất xúc động. Người bình thường khi đối mặt với quyền thế thì không có lực lượng phản kháng.
- Phải điều tra tình hình tất cả các gia đình khó khăn trong thành phố, phải làm tốt công tác giúp đỡ hộ nghèo.
Vương Trạch Vinh nói với Trưởng ban thư ký Thị ủy Tiền Hồng đi bên cạnh. Thông qua tình hình nhà Chu San San có thể thấy trong toàn thành phố có rất nhiều hộ nghèo, cuộc sống cơ bản nhất của bọn họ không được đảm bảo, đây là vấn đề sinh tồn. Vương Trạch Vinh không hy vọng thấy nhiều gia đình như vậy ở Thường Hồng.
Tiền Hồng nói:
- Công tác này chúng tôi vẫn đang làm. Từ tài liệu thì thấy về cơ bản thành phố đã làm tốt.
Thư ký Tô Hành Chỉ nói:
- Tôi nghe thấy vài tình hình đó là việc phát tiền ở vài địa phương tồn tại vấn đề. Có người đi xe ô tô nhận tiền cứu nghèo, còn có người mở cửa hàng cũng đi lấy tiền cứu trợ.
Bởi vì mấy người quan hệ khá tốt, Tô Hành Chỉ tuy chỉ là thư ký nên thi thoảng cũng nói ra quan điểm của mình.
Tiền Hồng không phủ nhận điều này mà nói:
- Việc này đúng là có tồn tại, nói thật người bên dưới cũng khó xử. Những người được cứu trợ đều là không có nghề nghiệp tại địa phương, nhưng ai đảm bảo bọn họ không có thu nhập khác. Từ tài liệu đúng là thấy bọn họ không có thu nhập, nhưng họ lại mở công ty, nhà máy ở nơi khác.
Tô Hành Chỉ nói:
- Đúng thế, nhân viên của cục Dân chính không thể nào chạy đến từng nhà để xem có vấn đề hay không?
Vương Trạch Vinh cũng sớm biết tình hình này, hắn nói:
- Quan trọng là vấn đề trách nhiệm của nhân viên chúng tôi. Tôi thấy như vậy, hễ là người được nhận cứu trợ mà thật sự không có thu nhập thì phải lo công việc cho bọn họ. Ngoài vài tình huống đặc biệt ra còn đâu ai cũng muốn có thu nhập cao hơn. Mặt khác không thể ngồi trong văn phòng chờ nhận số liệu báo cáo từ bên dưới, nhất định phải tổ chức các tổ công tác đi kiểm tra.
Tiền Hồng nói:
- Tôi thấy còn thêm một điểm người nhận tiền cứu trợ phải là chính chủ. Tôi nghe nói có một số ông lão đăng ký nhận cứu trợ nhưng không bao giờ do chính mình đi lấy.
Vương Trạch Vinh nói:
- Lão Tiền, việc này anh chú ý thật kỹ, không thể để quần chúng nhân dân ở sau lưng chửi chúng ta.
Về đến nhà Vương Trạch Vinh gọi điện cho Uông Nhật Thần báo cáo tình hình xảy ra.
Im lặng nghe Vương Trạch Vinh báo cáo tình hình, Uông Nhật Thần không nói gì mà chỉ yêu cầu Vương Trạch Vinh quan tâm nhiều hơn đến các gia đình khó khăn.
Mặc dù Uông Nhật Thần không nhắc gì về việc của Hồng Quân, nhưng Vương Trạch Vinh có thể cảm nhận Uông Nhật Thần sẽ bắt đầu ra tay.
Trong khách sạn, Phùng Triêu Lâm đang ngồi ở phòng của Hồng Quân.
Phùng Triêu Lâm có chút lo lắng với việc hôm nay nên nói:
- Chủ tịch, chuyện hôm nay là do chúng tôi bố trí không tốt, xin ngài phê bình tôi.
Hồng Quân xua tay nói;
- Việc này không quan hệ đến các anh. Tiểu Phùng, chuyện này là do tôi không giáo dục tốt con cái, anh cũng phải chú ý dù bận công tác cũng không thể bỏ qua việc giáo dục con cái.
Phùng Triêu Lâm vội vàng nói;
- Chủ tịch nói rất đúng, tôi nhất định nghiêm khắc yêu cầu con cái mình.
Hồng Quân nhìn Phùng Triêu Lâm rồi nói:
- Tiểu Phùng, anh bàn với Chu gia giúp tôi, xem bọn họ có yêu cầu gì không? Dù như thế nào thì sai cũng là con của tôi, nhất định phải có câu trả lời thuyết phục bọn họ.
Phùng Triêu Lâm nói:
- Tôi đang yêu cầu cục Dân chính điều tra tình hình gia đình bọn họ, hỗ trợ trong phạm vi chính sách, tin rằng có chính phủ giúp đỡ thì bọn họ sẽ hiểu.
Hồng Quân nói:
- Như vậy đi, anh có thể nói cho bọn họ, sau này con trai bọn họ do tôi nuôi, toàn bộ tiền học phí do tôi chịu. Ngoài ra chúng tôi sẽ bồi thường cho người đã chết.
Phùng Triêu Lâm nói:
- Chủ tịch, ngài đã làm như vậy thì bọn họ nhất định sẽ đồng ý.
Hồng Quân nói:
- Cứ như vậy đi, anh bàn bạc trước một chút, lát tôi sẽ đi thăm bọn họ.
Phùng Triêu Lâm sau khi ra khỏi khách sạn liền đến bệnh viện.
Ngoài phòng bệnh có không ít cảnh sát. Lô Ba cũng sợ xảy ra chuyện nên bảo vệ người Chu gia.
- Thị trưởng Phùng.
Một cảnh sát thấy Phùng Triêu Lâm đến vội vàng chao.
Phùng Triêu Lâm nhìn cảnh sát rồi nói:
- Các anh canh ở ngoài, tôi vào trong xem bệnh nhân.
Ba người đều trong một phòng bệnh, thấy Phùng Triêu Lâm đi vào thì thấy bố Chu San San đang quan tâm nhìn con mình.
- Ông lão, tôi là Thị trưởng Phùng Triêu Lâm, là do chúng tôi công tác không tốt nên để gia đình chịu khổ.
Thấy Chu Hạo không chết, ông lão coi như thở dài một tiếng. Ông không thèm nhìn Phùng Triêu Lâm mà tỏ vẻ không tin.
Phùng Triêu Lâm không hổ là Thị trưởng, chỉ sau vài câu nói chuyện đã làm ông lão bớt thù địch hơn.
Phùng Triêu Lâm nhìn người vợ nằm trên giường mà nói:
- Chị cứ yên tâm dưỡng bệnh. Xin mọi người yên tâm, toàn bộ viện phí sẽ do Ủy ban giải quyết, nhất định sẽ chữa tốt cho chị. Con hai người không sao, chỉ bị thương một chút mà thôi.
Nghe thấy tiền điều trị do Ủy ban trả, ông lão thở dài một tiếng rồi nói:
- Cảm ơn Thị trưởng Phùng.
Phùng Triêu Lâm cầm tay ông lão mà nói:
- Hôm nay Chủ tịch tỉnh Hồng đến thăm là muốn xin lỗi hai người. Dù như thế nào thì Chu San San đã mất, gia đình muốn kiện ra tòa cũng là muốn một câu trả lời. Bây giờ Hồng Khâm đã chết, dù thắng kiện thì Chu San San cũng không thể sống. Tôi thấy nên tranh thủ vài điều kiện tốt cho Chu Hạo là hơn.
Nghe thấy thế ông lão không nói gì cả. Trước đây ý của Chu gia là lấy mạng đổi mạng nhưng giờ Hồng Khâm đã chết.
Thấy ông lão đã thả lỏng, Phùng Triêu Lâm nói:
- Bác Chu, Chủ tịch tỉnh Hồng lần này rất thành tâm mà đến. Chủ tịch nói sẽ cùng nuôi Chu Hạo với gia đình. Chỉ cần Chu Hạo đi học thì mọi chi phí sẽ do Chủ tịch trả. Ngoài ra bác cũng suy nghĩ một chút xem, với năng lực của Chủ tịch tỉnh Hồng thì Chu Hạo dù không muốn học, Chủ tịch tỉnh Hồng cũng dễ dàng bố trí công việc tốt.
Nghe thấy thế ông lão không khỏi động tâm.
Phùng Triêu Lâm nói thêm:
- Chủ tịch tỉnh Hồng còn nói sẽ bồi thường cho gia đình, không biết các người có yêu cầu gì. Bác Chu, phải nhìn ra xa vào. Tôi có một đề nghị nếu bác muốn nghe thì tôi sẽ nói.
Ông lão cảm kích nói:
- Xin Thị trưởng Phùng cứ nói.
Phùng Triêu Lâm nói:
- Chủ tịch tỉnh Hồng lần này đến là thành tâm, tôi thấy bồi thường là một việc, gia đình bác nên lo cho con trai mình. Chỉ cần Chủ tịch tỉnh Hồng có thể đảm bảo giúp Chu Hạo, con của hai bác sẽ có tương lai tốt đẹp. Ai chẳng mong được một chủ tịch tỉnh giúp đỡ.
Ông lão nhìn thoáng qua vợ. Bà vợ nói:
- Ông quyết định đi.
Bà lão cũng động tâm vì việc này rất lợi cho con trai mình.
Ông lão nói:
- Ngài có thể xác định việc này?
Phùng Triêu Lâm nói:
- Lát nữa Chủ tịch tỉnh Hồng sẽ đến bàn cụ thể với bác. Bác phải tin vào Chủ tịch tỉnh Hồng.
Ông lão gật đầu nói:
- Cứ như vậy đi.
Gia đình bọn họ còn có thể làm như thế nào nữa, kết quả này đối với bọn họ mà nói đã quá tốt rồi.
Phùng Triêu Lâm vui vẻ nói:
- Tôi cũng xin nói trước, Thành phố Thường Hồng sẽ chữa hết bệnh cho hai người, ngoài ra cục Dân chính sẽ nghiên cứu tình hình gia đình và có trợ cấp.
Hồng Quân nghe Phùng Triêu Lâm báo cáo liền gật đầu nói:
- Tiểu Phùng, làm rất tốt.
Đối mặt với phóng viên, Hồng Quân buồn bã nói:
- Bởi vì nguyên nhân công tác nên tôi quên giáo dục con cái nên xảy ra bài học đau lòng như vậy. Tôi có lỗi với đồng chí Chu San San, có lỗi với Chu gia. Ở đây tôi xin hứa quyết định nhận em trai Chu San San làm con nuôi, việc học tập của Chu Hạo do tôi phụ trách. Ngoài ra nhà chúng tôi sẽ bồi thường kinh tế nhất định cho Chu gia. Thưa các đồng chí, bài học quá sâu sắc.
Chuyện bất lợi rất nhanh được Hồng Quân hóa giải, dư luận cũng đánh giá cao cách làm của y. Hình tượng Hồng Quân can đảm đối mặt vấn đề cũng được dân chúng thừa nhận.
Quan Khí
Chu Hạo rất nhanh được đưa đến bệnh viện. Việc này có chủ tịch tỉnh và Bí thư thị ủy cùng thúc giục nên bệnh viện rất tập trung chữa trị.
Được mọi người an ủi, bố mẹ Chu San San cũng bình tĩnh lại. Thấy con trai không chết, bọn họ cũng không còn quá kích động.
Phùng Triêu Lâm cũng là người biết làm việc, thấy cảnh này lập tức yêu cầu bệnh viện chăm sóc tốt ba người này, toàn bộ do chính phủ trả tiền.
Vương Trạch Vinh rất đồng cảm với gia đình này và không nói gì với cách làm của Phùng Triêu Lâm. Lúc ấy khi nhân viên bảo vệ đá bay Chu Hạo thì Vương Trạch Vinh cũng sợ hãi. Nếu Chu Hạo chết thì Hồng Quân nhất định có vấn đề. Mình là Bí thư thị ủy Thường Hồng thì cũng có ảnh hưởng không tốt.
Tâm trạng Hồng Quân mặc dù không tốt nhưng vẫn tỏ vẻ rất quan tâm đến nhà Chu San San, nghĩ đến con người ta bị con trai mình hiếp chết nên cũng có chút áy náy.
Hồng Quân theo bố trí về nhà khách thị ủy.
Từ nhà khách đi ra, Vương Trạch Vinh đang nghĩ đến vấn đề quyền lực. Chuyện hôm nay làm hắn rất xúc động. Người bình thường khi đối mặt với quyền thế thì không có lực lượng phản kháng.
- Phải điều tra tình hình tất cả các gia đình khó khăn trong thành phố, phải làm tốt công tác giúp đỡ hộ nghèo.
Vương Trạch Vinh nói với Trưởng ban thư ký Thị ủy Tiền Hồng đi bên cạnh. Thông qua tình hình nhà Chu San San có thể thấy trong toàn thành phố có rất nhiều hộ nghèo, cuộc sống cơ bản nhất của bọn họ không được đảm bảo, đây là vấn đề sinh tồn. Vương Trạch Vinh không hy vọng thấy nhiều gia đình như vậy ở Thường Hồng.
Tiền Hồng nói:
- Công tác này chúng tôi vẫn đang làm. Từ tài liệu thì thấy về cơ bản thành phố đã làm tốt.
Thư ký Tô Hành Chỉ nói:
- Tôi nghe thấy vài tình hình đó là việc phát tiền ở vài địa phương tồn tại vấn đề. Có người đi xe ô tô nhận tiền cứu nghèo, còn có người mở cửa hàng cũng đi lấy tiền cứu trợ.
Bởi vì mấy người quan hệ khá tốt, Tô Hành Chỉ tuy chỉ là thư ký nên thi thoảng cũng nói ra quan điểm của mình.
Tiền Hồng không phủ nhận điều này mà nói:
- Việc này đúng là có tồn tại, nói thật người bên dưới cũng khó xử. Những người được cứu trợ đều là không có nghề nghiệp tại địa phương, nhưng ai đảm bảo bọn họ không có thu nhập khác. Từ tài liệu đúng là thấy bọn họ không có thu nhập, nhưng họ lại mở công ty, nhà máy ở nơi khác.
Tô Hành Chỉ nói:
- Đúng thế, nhân viên của cục Dân chính không thể nào chạy đến từng nhà để xem có vấn đề hay không?
Vương Trạch Vinh cũng sớm biết tình hình này, hắn nói:
- Quan trọng là vấn đề trách nhiệm của nhân viên chúng tôi. Tôi thấy như vậy, hễ là người được nhận cứu trợ mà thật sự không có thu nhập thì phải lo công việc cho bọn họ. Ngoài vài tình huống đặc biệt ra còn đâu ai cũng muốn có thu nhập cao hơn. Mặt khác không thể ngồi trong văn phòng chờ nhận số liệu báo cáo từ bên dưới, nhất định phải tổ chức các tổ công tác đi kiểm tra.
Tiền Hồng nói:
- Tôi thấy còn thêm một điểm người nhận tiền cứu trợ phải là chính chủ. Tôi nghe nói có một số ông lão đăng ký nhận cứu trợ nhưng không bao giờ do chính mình đi lấy.
Vương Trạch Vinh nói:
- Lão Tiền, việc này anh chú ý thật kỹ, không thể để quần chúng nhân dân ở sau lưng chửi chúng ta.
Về đến nhà Vương Trạch Vinh gọi điện cho Uông Nhật Thần báo cáo tình hình xảy ra.
Im lặng nghe Vương Trạch Vinh báo cáo tình hình, Uông Nhật Thần không nói gì mà chỉ yêu cầu Vương Trạch Vinh quan tâm nhiều hơn đến các gia đình khó khăn.
Mặc dù Uông Nhật Thần không nhắc gì về việc của Hồng Quân, nhưng Vương Trạch Vinh có thể cảm nhận Uông Nhật Thần sẽ bắt đầu ra tay.
Trong khách sạn, Phùng Triêu Lâm đang ngồi ở phòng của Hồng Quân.
Phùng Triêu Lâm có chút lo lắng với việc hôm nay nên nói:
- Chủ tịch, chuyện hôm nay là do chúng tôi bố trí không tốt, xin ngài phê bình tôi.
Hồng Quân xua tay nói;
- Việc này không quan hệ đến các anh. Tiểu Phùng, chuyện này là do tôi không giáo dục tốt con cái, anh cũng phải chú ý dù bận công tác cũng không thể bỏ qua việc giáo dục con cái.
Phùng Triêu Lâm vội vàng nói;
- Chủ tịch nói rất đúng, tôi nhất định nghiêm khắc yêu cầu con cái mình.
Hồng Quân nhìn Phùng Triêu Lâm rồi nói:
- Tiểu Phùng, anh bàn với Chu gia giúp tôi, xem bọn họ có yêu cầu gì không? Dù như thế nào thì sai cũng là con của tôi, nhất định phải có câu trả lời thuyết phục bọn họ.
Phùng Triêu Lâm nói:
- Tôi đang yêu cầu cục Dân chính điều tra tình hình gia đình bọn họ, hỗ trợ trong phạm vi chính sách, tin rằng có chính phủ giúp đỡ thì bọn họ sẽ hiểu.
Hồng Quân nói:
- Như vậy đi, anh có thể nói cho bọn họ, sau này con trai bọn họ do tôi nuôi, toàn bộ tiền học phí do tôi chịu. Ngoài ra chúng tôi sẽ bồi thường cho người đã chết.
Phùng Triêu Lâm nói:
- Chủ tịch, ngài đã làm như vậy thì bọn họ nhất định sẽ đồng ý.
Hồng Quân nói:
- Cứ như vậy đi, anh bàn bạc trước một chút, lát tôi sẽ đi thăm bọn họ.
Phùng Triêu Lâm sau khi ra khỏi khách sạn liền đến bệnh viện.
Ngoài phòng bệnh có không ít cảnh sát. Lô Ba cũng sợ xảy ra chuyện nên bảo vệ người Chu gia.
- Thị trưởng Phùng.
Một cảnh sát thấy Phùng Triêu Lâm đến vội vàng chao.
Phùng Triêu Lâm nhìn cảnh sát rồi nói:
- Các anh canh ở ngoài, tôi vào trong xem bệnh nhân.
Ba người đều trong một phòng bệnh, thấy Phùng Triêu Lâm đi vào thì thấy bố Chu San San đang quan tâm nhìn con mình.
- Ông lão, tôi là Thị trưởng Phùng Triêu Lâm, là do chúng tôi công tác không tốt nên để gia đình chịu khổ.
Thấy Chu Hạo không chết, ông lão coi như thở dài một tiếng. Ông không thèm nhìn Phùng Triêu Lâm mà tỏ vẻ không tin.
Phùng Triêu Lâm không hổ là Thị trưởng, chỉ sau vài câu nói chuyện đã làm ông lão bớt thù địch hơn.
Phùng Triêu Lâm nhìn người vợ nằm trên giường mà nói:
- Chị cứ yên tâm dưỡng bệnh. Xin mọi người yên tâm, toàn bộ viện phí sẽ do Ủy ban giải quyết, nhất định sẽ chữa tốt cho chị. Con hai người không sao, chỉ bị thương một chút mà thôi.
Nghe thấy tiền điều trị do Ủy ban trả, ông lão thở dài một tiếng rồi nói:
- Cảm ơn Thị trưởng Phùng.
Phùng Triêu Lâm cầm tay ông lão mà nói:
- Hôm nay Chủ tịch tỉnh Hồng đến thăm là muốn xin lỗi hai người. Dù như thế nào thì Chu San San đã mất, gia đình muốn kiện ra tòa cũng là muốn một câu trả lời. Bây giờ Hồng Khâm đã chết, dù thắng kiện thì Chu San San cũng không thể sống. Tôi thấy nên tranh thủ vài điều kiện tốt cho Chu Hạo là hơn.
Nghe thấy thế ông lão không nói gì cả. Trước đây ý của Chu gia là lấy mạng đổi mạng nhưng giờ Hồng Khâm đã chết.
Thấy ông lão đã thả lỏng, Phùng Triêu Lâm nói:
- Bác Chu, Chủ tịch tỉnh Hồng lần này rất thành tâm mà đến. Chủ tịch nói sẽ cùng nuôi Chu Hạo với gia đình. Chỉ cần Chu Hạo đi học thì mọi chi phí sẽ do Chủ tịch trả. Ngoài ra bác cũng suy nghĩ một chút xem, với năng lực của Chủ tịch tỉnh Hồng thì Chu Hạo dù không muốn học, Chủ tịch tỉnh Hồng cũng dễ dàng bố trí công việc tốt.
Nghe thấy thế ông lão không khỏi động tâm.
Phùng Triêu Lâm nói thêm:
- Chủ tịch tỉnh Hồng còn nói sẽ bồi thường cho gia đình, không biết các người có yêu cầu gì. Bác Chu, phải nhìn ra xa vào. Tôi có một đề nghị nếu bác muốn nghe thì tôi sẽ nói.
Ông lão cảm kích nói:
- Xin Thị trưởng Phùng cứ nói.
Phùng Triêu Lâm nói:
- Chủ tịch tỉnh Hồng lần này đến là thành tâm, tôi thấy bồi thường là một việc, gia đình bác nên lo cho con trai mình. Chỉ cần Chủ tịch tỉnh Hồng có thể đảm bảo giúp Chu Hạo, con của hai bác sẽ có tương lai tốt đẹp. Ai chẳng mong được một chủ tịch tỉnh giúp đỡ.
Ông lão nhìn thoáng qua vợ. Bà vợ nói:
- Ông quyết định đi.
Bà lão cũng động tâm vì việc này rất lợi cho con trai mình.
Ông lão nói:
- Ngài có thể xác định việc này?
Phùng Triêu Lâm nói:
- Lát nữa Chủ tịch tỉnh Hồng sẽ đến bàn cụ thể với bác. Bác phải tin vào Chủ tịch tỉnh Hồng.
Ông lão gật đầu nói:
- Cứ như vậy đi.
Gia đình bọn họ còn có thể làm như thế nào nữa, kết quả này đối với bọn họ mà nói đã quá tốt rồi.
Phùng Triêu Lâm vui vẻ nói:
- Tôi cũng xin nói trước, Thành phố Thường Hồng sẽ chữa hết bệnh cho hai người, ngoài ra cục Dân chính sẽ nghiên cứu tình hình gia đình và có trợ cấp.
Hồng Quân nghe Phùng Triêu Lâm báo cáo liền gật đầu nói:
- Tiểu Phùng, làm rất tốt.
Đối mặt với phóng viên, Hồng Quân buồn bã nói:
- Bởi vì nguyên nhân công tác nên tôi quên giáo dục con cái nên xảy ra bài học đau lòng như vậy. Tôi có lỗi với đồng chí Chu San San, có lỗi với Chu gia. Ở đây tôi xin hứa quyết định nhận em trai Chu San San làm con nuôi, việc học tập của Chu Hạo do tôi phụ trách. Ngoài ra nhà chúng tôi sẽ bồi thường kinh tế nhất định cho Chu gia. Thưa các đồng chí, bài học quá sâu sắc.
Chuyện bất lợi rất nhanh được Hồng Quân hóa giải, dư luận cũng đánh giá cao cách làm của y. Hình tượng Hồng Quân can đảm đối mặt vấn đề cũng được dân chúng thừa nhận.
Quan Khí
Đánh giá:
Truyện Quan Khí
Story
Chương 657: Cái giá
4.0/10 từ 2 lượt.