Quan Khí
Chương 653: Hồng Quân rất tức giận
Hồng Quân lần đầu tiên cảm thấy mình không thể khống chế tình hình. Hồng Khâm làm y cảm thấy nguy hiểm. Y không tin Vương Trạch Vinh làm như vậy là do nhất thời. Bây giờ Uông Nhật Thần sắp lui, thời gian này Uông Nhật Thần đã nhúng tay không ít việc bên Ủy ban. Nhân viên Uông hệ cũng không ngừng được lên chức trong Hội nghị thường ủy.
Hồng Quân cũng có quyết định của mình. Dù Uông Nhật Thần làm như vậy nhưng bây giờ không phải là lúc đối đầu với ông ta, cho dù bố trí người thì sao chứ. Uông Nhật Thần lui và mình có thời gian sẽ điều chỉnh.
Chẳng qua Hồng Quân vui mừng thấy tình hình đó là không ít cán bộ bắt đầu chạy về phía mình, người đến báo cáo công việc cũng tăng lên.
Nghĩ đến chuyện của Hồng Khâm, Hồng Quân liền rất không hài lòng. Giam Hồng Khâm lại cũng tốt, dựa vào mình là chủ tịch tỉnh nên làm không ít chuyện.
Hồng Quân vừa về đến nhà thấy vợ và Hồng Khâm đang ngồi đó.
- Ông nó, con mình đã về. Thằng Vương Trạch Vinh kia không ngờ dám không nể mặt ông, giam Tiểu Khâm lại lâu như vậy, còn cho con ăn cơm hộp.
Thấy Hồng Quân đi vào, vợ y liền phê bình Vương Trạch Vinh. Ả hận Vương Trạch Vinh đến tận xương tủy. Ở tỉnh Giang Sơn này có lẽ chỉ mình Vương Trạch Vinh dám bắt Hồng Khâm, vậy không khác tát vào mặt Hồng Quân.
- Bố, bố không biết thằng Vương Trạch Vinh kia đã rõ con là con bố mà còn hô bắt. Nếu không cho nó bài học, nó lại nghĩ mình cầm đầu tỉnh Giang Sơn.
Hồng Khâm cũng rất khó chịu với Vương Trạch Vinh.
Hồng Quân đương nhiên cũng khó chịu với Vương Trạch Vinh. Chẳng qua y muốn biết sao Hồng Khâm lại đột nhiên được thả ra. Nếu là như vậy thì nói rõ trong tay Vương Trạch Vinh không đủ chứng cứ. Như vậy dễ xử lý Vương Trạch Vinh.
- Sao anh lại về được?
Hồng Quân có chút khó hiểu mà nói.
- Lão Hồng, ông không biết ư, Khương Đại Nha đã trốn, Tiểu Khâm không có chứng cứ gì, bọn chúng đành phải thả Khương Đại Nha ra.
Vợ Hồng Quân rất đắc ý mà nói.
Tin này làm Hồng Quân giật mình. Một tên cầm đầu xã hội đen lại chạy thoát từ cục Công an, vậy cục Công an làm ăn thế nào? Nghĩ vậy Hồng Quân liền nhìn chằm chằm vào vợ:
- Bà làm gì vậy hả?
Thấy Hồng Quân trừng mắt nhìn mình, vợ y có chút bối rối mà nói:
- Tôi có thể làm gì chứ, đây là cục Công an canh không chu đáo để Khương Đại Nha chạy.
Hồng Quân trầm ngâm suy nghĩ, mặc kệ Khương Đại Nha chạy trốn như thế nào, mình hoàn toàn có thể mượn việc này phản công một chút. Hồng Quân lấy điện thoại gọi cho giám đốc Sở công an:
- Hệ thống công an của các anh có vấn đề. Một tên xã hội đen không ngờ chạy thoát khỏi cục Công an. Tôi xem các anh trả lời sao với Tỉnh ủy.
Hồng Khâm nói:
- Khương Đại Nha chạy, con muốn xem thằng Vương Trạch Vinh có thể làm gì. Bố, nó nhốt con như vậy, bố phải giúp con trả thù. Nếu không cho nó một trận thì sau này ai còn coi bố ra gì.
Hồng Quân cũng thầm đồng ý với lời Hồng Khâm nói. Vương Trạch Vinh là một Bí thư thị ủy mà dám không nể mặt mình, việc này không biết bao người chê cười. Nhất định phải cho thằng Vương Trạch Vinh một trận. Chẳng qua chuyện của Khương Đại Nha không nhỏ, việc này phải làm rõ mới được.
- Hai người thành thật nói cho tôi là đã làm gì. Bây giờ khác trước, cho dù chuyện gì tôi cũng phải biết.
Hồng Quân hỏi lại để gây áp lực. Bây giờ phải xem Hồng Khâm dính vào bao sâu. Hồng Quân có chút lo lắng, mình sắp lên chức mà con mình dính quá sâu thì đó sẽ là viên đạn quá lớn.
Hồng Khâm không thèm để ý mà nói:
- Mẹ có làm gì đâu, chỉ bảo Phó cục trưởng cục Công an Thường Hồng Tần Dương Lâm, bảo hắn thả Khương Đại Nha ra mà thôi.
- Đồ ngu.
Hồng Quân đập mạnh vào bàn.
Vợ nói:
- Ông sao thế, Khương Đại Nha chạy thì bọn chúng tìm được chứng cứ gì nữa. Con mình không sao, đây là việc tốt mà.
Ả không thấy có gì không ổn hết.
Hồng Quân thở dài nói:
- Ngu ngốc. Người ta đang không tìm được điểm đột phá, các người thì tốt rồi, cho bọn chúng một cơ hội.
Hồng Khâm khó hiểu hỏi:
- Con không hiểu.
Hồng Quân nhìn hai vợ con rồi nói:
- Khương Đại Nha mặc dù bị bắt vì đập phá khu nghỉ dưỡng, nhưng đây chỉ là chuyện cục bộ. Cho dù Khương Đại Nha có chút quan hệ với hắn cũng không sao, muốn tìm được gì từ đó là không thể. Bây giờ thì hay rồi Khương Đại Nha ra thì chuyện nhỏ thành chuyện lớn. Người ta có thể lấy cớ Khương Đại Nha bỏ trốn mà truy nã. Đến lúc đó quan hệ giữa Khương Đại Nha và Khương Đại Nha càng khó nói rõ.
Vợ Hồng Khâm suy nghĩ một lúc vẫn không hiểu nên nói:
- Tôi vẫn không rõ. Khương Đại Nha chạy thì bọn chúng có thể tìm được chứng cứ nào quan hệ đến Khương Đại Nha?
Hồng Khâm nói:
- Đúng thế ạ.
Hồng Quân nhìn chằm chằm vào Hồng Khâm mà lớn tiếng nói:
- Anh nói thật cho tôi anh có quan hệ gì với Khương Đại Nha. Sao người ta lại tìm mọi cách bắt anh?
Hồng Quân bây giờ có một suy nghĩ nếu con mình có hành vi vi phạm pháp luật với Khương Đại Nha, như vậy thì sẽ ảnh hưởng lớn đến mình.
Hồng Khâm có chút sợ hãi nhìn Hồng Quân mà nói:
- Con có thể có việc gì chứ?
Hắn đúng là rất sợ. Trong tay Khương Đại Nha cầm nhược điểm của hắn. Có những thứ tự hắn làm, có thứ Khương Đại Nha dụ dỗ. Nếu chuyện lộ ra thì mình xong đời, lại nghĩ mình lấy ông bố ra làm tấm bia thì không biết chừng ông bố cũng xong đời. Nghĩ vậy Hồng Khâm liền có suy nghĩ thằng Khương Đại Nha mà chết thì mọi việc sẽ xong.
Hồng Quân thấy Hồng Khâm như vậy liền thầm nghĩ xem ra việc vô cùng nghiêm trọng.
Để Khương Đại Nha chạy thoát có phải bẫy của thằng Vương Trạch Vinh không? Hồng Quân lần đầu cảm thấy mình chui vào bẫy, mà người bố trí là Uông Nhật Thần.
Hồng Quân còn lo lắng một việc, vợ mình sai người lén thả Khương Đại Nha ra, việc này mà tra ra thì khó mà nói. Người ngoài sẽ nghĩ là mình ra hiệu. Bây giờ đang lúc sắp tiến bộ, sao lại xảy ra chuyện như vậy.
Hồng Quân không có tâm trạng mà mắng hai mẹ con nhà này, y mệt mỏi đi vào thư phòng. Rất nhiều chuyện cần y bố trí để chống lại Uông Nhật Thần.
Hồng Quân không phải người dễ dàng cho người ta thu thập mình, chính quyền việc này liên quan đến chức vụ nên y có chút bối rối.
Sở công an đã ra công văn chống các tổ chức xã hội đen. Trong công tác này thì Thành phố Phượng Hải hành động nhanh nhất, rất nhiều thế lực xã hội đen bị phát hiện và đả kích, cũng có nhiều quan chức bị kéo ra.
Quan chức trên tỉnh rất khó hiểu, tại sao sắp Đại hội mà tổ chức hoạt động chống xã hội đen lớn như vậy? Uông Nhật Thần không phải là làm ra ư. Cho dù có thành tích thì Uông Nhật Thần cũng không được bao nhiêu chỗ tốt mà.
Cục Công an Thành phố Phượng Hải càng quyết liệt hơn, không ngừng đả kích thế lực xã hội đen của Khương Đại Nha. Thành tích đạt được rất xuất sắc, cục Công an đã lấy được rất nhiều chứng cứ phạm tội của Khương Đại Nha.
Càng làm người ta là ban Tuyên giáo Tỉnh ủy cũng hành động, báo chí, đài truyền hình không ngừng thông báo về những tội ác của tổ chức Khương Đại Nha.
Gần như trong một đêm nhân dân của tỉnh Giang Sơn đều biết tập đoàn tội ác lớn nhất tỉnh Giang Sơn, thanh thế còn lan xa. Cả nước đều biết tỉnh Giang Sơn đang trừng trị thế lực xã hội đen.
Nhìn báo chí, đài truyền hình không ngừng đưa tin về tập đoàn tội phạm Khương Đại Nha, Vương Trạch Vinh không khỏi giật mình vì quyết tâm của Uông Nhật Thần. Từ tình hình này có thể thấy Uông Nhật Thần muốn tạo dư luận rồi có hành động, mục đích chính là hoàn toàn đánh ngã Hồng Quân. Vương Trạch Vinh vốn chỉ nghĩ Uông Nhật Thần chỉ giao dịch với Hồng Quân mà thôi. Không ngờ Uông Nhật Thần lại muốn diệt Hồng hệ ở tỉnh Giang Sơn.
Tài liệu liên quan giữa Khương Đại Nha và Hồng Khâm chưa được lấy ra, Vương Trạch Vinh tin rằng Uông Nhật Thần chuẩn bị có một kích cuối cùng.
Xem ra Hồng Quân xong rồi.
Vương Trạch Vinh về cơ bản có thể đoán được việc Hồng Quân sẽ xong. Nghĩ đến đây hắn không khỏi thở dài một tiếng và cảm thấy tương lai của mình ở tỉnh Giang Sơn tốt hơn nhiều.
- Bí thư Vương, Cục trưởng Lô Ba đến muốn gặp ngài.
- Để anh ta vào.
Vương Trạch Vinh nói.
Mấy hôm nay thành quả của cục Công an Thường Hồng rất tốt, phối hợp hành động của Sở công an đã toàn lực đả kích thế lực xã hội đen. Đương nhiên Lô Ba đặc biệt nhằm về đám người Khương Đại Nha. Sau khi có tài liệu thu được thì Khương Đại Nha không còn cơ hội xoay người. Khương Đại Nha đã được phát lệnh truy nã trong toàn quốc.
- Bí thư Vương, đã điều tra được nguyên nhân Khương Đại Nha trốn thoát.
Thực ra mấy hôm trước Vương Trạch Vinh đã đoán ra được. Hôm nay Lô Ba đến, Vương Trạch Vinh muốn xem đối phương đoán ra được ai không?
- Là ai?
Vương Trạch Vinh hỏi.
Lô Ba nói:
- Chúng tôi đã điều tra được nhân viên trông giữ. Theo hắn nói thì người sau lưng là Tần Dương Lâm.
Vương Trạch Vinh nói:
- Có chứng cứ gì không?
Lô Ba cười khổ nói:
- Không có chứng cứ cụ thể, chúng tôi chỉ dựa vào việc Tần Dương Lâm sai nhân viên kia mà đoán.
Lô Ba nói rất cẩn thận. Y thầm quan sát và cảm thấy Tần Dương Lâm cũng có thể dựa vào Vương Trạch Vinh. Mình bây giờ nói ra Tần Dương Lâm, Vương Trạch Vinh có phải có suy nghĩ gì khác không?
Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng, Tần Dương Lâm này không hổ là nhiều kinh nghiệm, cho dù làm cũng không thể để ai túm nhược điểm.
- Báo lên Sở công an.
Vương Trạch Vinh nói.
Tần Dương Lâm nếu dám làm như vậy thì phải chịu hậu quả. Nghĩ rằng dựa vào Hồng Quân là yên chuyện sao. Phải cho tên Tần Dương Lâm này biết không phải chuyện gì cũng có thể làm.
Quan Khí
Hồng Quân cũng có quyết định của mình. Dù Uông Nhật Thần làm như vậy nhưng bây giờ không phải là lúc đối đầu với ông ta, cho dù bố trí người thì sao chứ. Uông Nhật Thần lui và mình có thời gian sẽ điều chỉnh.
Chẳng qua Hồng Quân vui mừng thấy tình hình đó là không ít cán bộ bắt đầu chạy về phía mình, người đến báo cáo công việc cũng tăng lên.
Nghĩ đến chuyện của Hồng Khâm, Hồng Quân liền rất không hài lòng. Giam Hồng Khâm lại cũng tốt, dựa vào mình là chủ tịch tỉnh nên làm không ít chuyện.
Hồng Quân vừa về đến nhà thấy vợ và Hồng Khâm đang ngồi đó.
- Ông nó, con mình đã về. Thằng Vương Trạch Vinh kia không ngờ dám không nể mặt ông, giam Tiểu Khâm lại lâu như vậy, còn cho con ăn cơm hộp.
Thấy Hồng Quân đi vào, vợ y liền phê bình Vương Trạch Vinh. Ả hận Vương Trạch Vinh đến tận xương tủy. Ở tỉnh Giang Sơn này có lẽ chỉ mình Vương Trạch Vinh dám bắt Hồng Khâm, vậy không khác tát vào mặt Hồng Quân.
- Bố, bố không biết thằng Vương Trạch Vinh kia đã rõ con là con bố mà còn hô bắt. Nếu không cho nó bài học, nó lại nghĩ mình cầm đầu tỉnh Giang Sơn.
Hồng Khâm cũng rất khó chịu với Vương Trạch Vinh.
Hồng Quân đương nhiên cũng khó chịu với Vương Trạch Vinh. Chẳng qua y muốn biết sao Hồng Khâm lại đột nhiên được thả ra. Nếu là như vậy thì nói rõ trong tay Vương Trạch Vinh không đủ chứng cứ. Như vậy dễ xử lý Vương Trạch Vinh.
- Sao anh lại về được?
Hồng Quân có chút khó hiểu mà nói.
- Lão Hồng, ông không biết ư, Khương Đại Nha đã trốn, Tiểu Khâm không có chứng cứ gì, bọn chúng đành phải thả Khương Đại Nha ra.
Vợ Hồng Quân rất đắc ý mà nói.
Tin này làm Hồng Quân giật mình. Một tên cầm đầu xã hội đen lại chạy thoát từ cục Công an, vậy cục Công an làm ăn thế nào? Nghĩ vậy Hồng Quân liền nhìn chằm chằm vào vợ:
- Bà làm gì vậy hả?
Thấy Hồng Quân trừng mắt nhìn mình, vợ y có chút bối rối mà nói:
- Tôi có thể làm gì chứ, đây là cục Công an canh không chu đáo để Khương Đại Nha chạy.
Hồng Quân trầm ngâm suy nghĩ, mặc kệ Khương Đại Nha chạy trốn như thế nào, mình hoàn toàn có thể mượn việc này phản công một chút. Hồng Quân lấy điện thoại gọi cho giám đốc Sở công an:
- Hệ thống công an của các anh có vấn đề. Một tên xã hội đen không ngờ chạy thoát khỏi cục Công an. Tôi xem các anh trả lời sao với Tỉnh ủy.
Hồng Khâm nói:
- Khương Đại Nha chạy, con muốn xem thằng Vương Trạch Vinh có thể làm gì. Bố, nó nhốt con như vậy, bố phải giúp con trả thù. Nếu không cho nó một trận thì sau này ai còn coi bố ra gì.
Hồng Quân cũng thầm đồng ý với lời Hồng Khâm nói. Vương Trạch Vinh là một Bí thư thị ủy mà dám không nể mặt mình, việc này không biết bao người chê cười. Nhất định phải cho thằng Vương Trạch Vinh một trận. Chẳng qua chuyện của Khương Đại Nha không nhỏ, việc này phải làm rõ mới được.
- Hai người thành thật nói cho tôi là đã làm gì. Bây giờ khác trước, cho dù chuyện gì tôi cũng phải biết.
Hồng Quân hỏi lại để gây áp lực. Bây giờ phải xem Hồng Khâm dính vào bao sâu. Hồng Quân có chút lo lắng, mình sắp lên chức mà con mình dính quá sâu thì đó sẽ là viên đạn quá lớn.
Hồng Khâm không thèm để ý mà nói:
- Mẹ có làm gì đâu, chỉ bảo Phó cục trưởng cục Công an Thường Hồng Tần Dương Lâm, bảo hắn thả Khương Đại Nha ra mà thôi.
- Đồ ngu.
Hồng Quân đập mạnh vào bàn.
Vợ nói:
- Ông sao thế, Khương Đại Nha chạy thì bọn chúng tìm được chứng cứ gì nữa. Con mình không sao, đây là việc tốt mà.
Ả không thấy có gì không ổn hết.
Hồng Quân thở dài nói:
- Ngu ngốc. Người ta đang không tìm được điểm đột phá, các người thì tốt rồi, cho bọn chúng một cơ hội.
Hồng Khâm khó hiểu hỏi:
- Con không hiểu.
Hồng Quân nhìn hai vợ con rồi nói:
- Khương Đại Nha mặc dù bị bắt vì đập phá khu nghỉ dưỡng, nhưng đây chỉ là chuyện cục bộ. Cho dù Khương Đại Nha có chút quan hệ với hắn cũng không sao, muốn tìm được gì từ đó là không thể. Bây giờ thì hay rồi Khương Đại Nha ra thì chuyện nhỏ thành chuyện lớn. Người ta có thể lấy cớ Khương Đại Nha bỏ trốn mà truy nã. Đến lúc đó quan hệ giữa Khương Đại Nha và Khương Đại Nha càng khó nói rõ.
Vợ Hồng Khâm suy nghĩ một lúc vẫn không hiểu nên nói:
- Tôi vẫn không rõ. Khương Đại Nha chạy thì bọn chúng có thể tìm được chứng cứ nào quan hệ đến Khương Đại Nha?
Hồng Khâm nói:
- Đúng thế ạ.
Hồng Quân nhìn chằm chằm vào Hồng Khâm mà lớn tiếng nói:
- Anh nói thật cho tôi anh có quan hệ gì với Khương Đại Nha. Sao người ta lại tìm mọi cách bắt anh?
Hồng Quân bây giờ có một suy nghĩ nếu con mình có hành vi vi phạm pháp luật với Khương Đại Nha, như vậy thì sẽ ảnh hưởng lớn đến mình.
Hồng Khâm có chút sợ hãi nhìn Hồng Quân mà nói:
- Con có thể có việc gì chứ?
Hắn đúng là rất sợ. Trong tay Khương Đại Nha cầm nhược điểm của hắn. Có những thứ tự hắn làm, có thứ Khương Đại Nha dụ dỗ. Nếu chuyện lộ ra thì mình xong đời, lại nghĩ mình lấy ông bố ra làm tấm bia thì không biết chừng ông bố cũng xong đời. Nghĩ vậy Hồng Khâm liền có suy nghĩ thằng Khương Đại Nha mà chết thì mọi việc sẽ xong.
Hồng Quân thấy Hồng Khâm như vậy liền thầm nghĩ xem ra việc vô cùng nghiêm trọng.
Để Khương Đại Nha chạy thoát có phải bẫy của thằng Vương Trạch Vinh không? Hồng Quân lần đầu cảm thấy mình chui vào bẫy, mà người bố trí là Uông Nhật Thần.
Hồng Quân còn lo lắng một việc, vợ mình sai người lén thả Khương Đại Nha ra, việc này mà tra ra thì khó mà nói. Người ngoài sẽ nghĩ là mình ra hiệu. Bây giờ đang lúc sắp tiến bộ, sao lại xảy ra chuyện như vậy.
Hồng Quân không có tâm trạng mà mắng hai mẹ con nhà này, y mệt mỏi đi vào thư phòng. Rất nhiều chuyện cần y bố trí để chống lại Uông Nhật Thần.
Hồng Quân không phải người dễ dàng cho người ta thu thập mình, chính quyền việc này liên quan đến chức vụ nên y có chút bối rối.
Sở công an đã ra công văn chống các tổ chức xã hội đen. Trong công tác này thì Thành phố Phượng Hải hành động nhanh nhất, rất nhiều thế lực xã hội đen bị phát hiện và đả kích, cũng có nhiều quan chức bị kéo ra.
Quan chức trên tỉnh rất khó hiểu, tại sao sắp Đại hội mà tổ chức hoạt động chống xã hội đen lớn như vậy? Uông Nhật Thần không phải là làm ra ư. Cho dù có thành tích thì Uông Nhật Thần cũng không được bao nhiêu chỗ tốt mà.
Cục Công an Thành phố Phượng Hải càng quyết liệt hơn, không ngừng đả kích thế lực xã hội đen của Khương Đại Nha. Thành tích đạt được rất xuất sắc, cục Công an đã lấy được rất nhiều chứng cứ phạm tội của Khương Đại Nha.
Càng làm người ta là ban Tuyên giáo Tỉnh ủy cũng hành động, báo chí, đài truyền hình không ngừng thông báo về những tội ác của tổ chức Khương Đại Nha.
Gần như trong một đêm nhân dân của tỉnh Giang Sơn đều biết tập đoàn tội ác lớn nhất tỉnh Giang Sơn, thanh thế còn lan xa. Cả nước đều biết tỉnh Giang Sơn đang trừng trị thế lực xã hội đen.
Nhìn báo chí, đài truyền hình không ngừng đưa tin về tập đoàn tội phạm Khương Đại Nha, Vương Trạch Vinh không khỏi giật mình vì quyết tâm của Uông Nhật Thần. Từ tình hình này có thể thấy Uông Nhật Thần muốn tạo dư luận rồi có hành động, mục đích chính là hoàn toàn đánh ngã Hồng Quân. Vương Trạch Vinh vốn chỉ nghĩ Uông Nhật Thần chỉ giao dịch với Hồng Quân mà thôi. Không ngờ Uông Nhật Thần lại muốn diệt Hồng hệ ở tỉnh Giang Sơn.
Tài liệu liên quan giữa Khương Đại Nha và Hồng Khâm chưa được lấy ra, Vương Trạch Vinh tin rằng Uông Nhật Thần chuẩn bị có một kích cuối cùng.
Xem ra Hồng Quân xong rồi.
Vương Trạch Vinh về cơ bản có thể đoán được việc Hồng Quân sẽ xong. Nghĩ đến đây hắn không khỏi thở dài một tiếng và cảm thấy tương lai của mình ở tỉnh Giang Sơn tốt hơn nhiều.
- Bí thư Vương, Cục trưởng Lô Ba đến muốn gặp ngài.
- Để anh ta vào.
Vương Trạch Vinh nói.
Mấy hôm nay thành quả của cục Công an Thường Hồng rất tốt, phối hợp hành động của Sở công an đã toàn lực đả kích thế lực xã hội đen. Đương nhiên Lô Ba đặc biệt nhằm về đám người Khương Đại Nha. Sau khi có tài liệu thu được thì Khương Đại Nha không còn cơ hội xoay người. Khương Đại Nha đã được phát lệnh truy nã trong toàn quốc.
- Bí thư Vương, đã điều tra được nguyên nhân Khương Đại Nha trốn thoát.
Thực ra mấy hôm trước Vương Trạch Vinh đã đoán ra được. Hôm nay Lô Ba đến, Vương Trạch Vinh muốn xem đối phương đoán ra được ai không?
- Là ai?
Vương Trạch Vinh hỏi.
Lô Ba nói:
- Chúng tôi đã điều tra được nhân viên trông giữ. Theo hắn nói thì người sau lưng là Tần Dương Lâm.
Vương Trạch Vinh nói:
- Có chứng cứ gì không?
Lô Ba cười khổ nói:
- Không có chứng cứ cụ thể, chúng tôi chỉ dựa vào việc Tần Dương Lâm sai nhân viên kia mà đoán.
Lô Ba nói rất cẩn thận. Y thầm quan sát và cảm thấy Tần Dương Lâm cũng có thể dựa vào Vương Trạch Vinh. Mình bây giờ nói ra Tần Dương Lâm, Vương Trạch Vinh có phải có suy nghĩ gì khác không?
Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng, Tần Dương Lâm này không hổ là nhiều kinh nghiệm, cho dù làm cũng không thể để ai túm nhược điểm.
- Báo lên Sở công an.
Vương Trạch Vinh nói.
Tần Dương Lâm nếu dám làm như vậy thì phải chịu hậu quả. Nghĩ rằng dựa vào Hồng Quân là yên chuyện sao. Phải cho tên Tần Dương Lâm này biết không phải chuyện gì cũng có thể làm.
Quan Khí
Đánh giá:
Truyện Quan Khí
Story
Chương 653: Hồng Quân rất tức giận
4.0/10 từ 2 lượt.