Quan Khí
Chương 560: Ân ái triền miên
Vương Trạch Vinh xem tình hình trên mạng vài ngày, trên mặt hắn liền nở nụ cười, xem ra hành động của mình đã có hiệu quả. Đầu tiên phải ổn định Sở nông nghiệp, đợi chuyện lần này qua đi sẽ quan sát một phen. Nếu bọn họ còn không biết rõ tình hình thì phải thu thập.
Điền Quang Bình cũng tiến hành thông báo chuyện ở quán đó. Theo lời Điền Quang Bình nói thì quán này dính đến một Phó thị trưởng, việc này trên tỉnh rất coi trọng. Sau khi bắt những người này thì coi như đã xử lý xong.
Sau khi biết chuyện đã được xử lý, Vương Trạch Vinh coi như yên tâm. Việc này chỉ cần qua đi, việc tập thể Sở nông nghiệp đi ngâm chân sẽ không bị truy cứu nữa. Lần này coi như một bài học đối với hắn, làm bất cứ chuyện gì cũng phải chú ý.
Sau mấy chuyện, uy tín của Vương Trạch Vinh ở Sở nông nghiệp cũng dần tăng lên. Ánh mắt Quế Hướng Minh nhìn Vương Trạch Vinh càng thêm cung kính.
- Giám đốc Vương, bởi vì trụ sở không có phòng nên tôi đã thuê một phòng ở tiểu khu Giang Nguyên cho Long Dũng Đình ở tạm. Phòng đã được trang bị đầy đủ, ngày hôm qua Long Dũng Đình đã chuyển đến đó.
Quế Hướng Minh báo cáo với Vương Trạch Vinh. Y biết Long Dũng Đình mặc dù chỉ là một lái xe, nhưng Vương Trạch Vinh điều Long Dũng Đình từ tỉnh Sơn Nam đến đây, ai cũng thấy Vương Trạch Vinh tin tưởng Long Dũng Đình như thế nào. Bây giờ trong Sở nông nghiệp, có hai người trăm phần trăm là thân tín của Vương Trạch Vinh, đó là Khương Tắc Xương và Long Dũng Đình. Mặc dù Khương Tắc Xương chỉ là Phó chánh văn phòng, nhưng Quế Hướng Minh rất tự giác coi đó là cấp trên của mình.
Thấy Long Dũng Đình làm tốt như vậy, Vương Trạch Vinh vui vẻ nói:
- Rất tốt.
- Chỗ ở của Phó chánh văn phòng Khương cũng đã được giải quyết. Chẳng qua phòng hơi nhỏ, sau này nếu có nơi thích hợp thì đổi lại. Ngài thấy thế nào.
- Anh làm là tôi yên tâm rồi.
Long Dũng Đình vui vẻ đi ra ngoài.
Nhìn Long Dũng Đình đi ra, Vương Trạch Vinh tiếp tục xem bản báo cáo về kinh phí hỗ trợ nông nghiệp, bản báo cáo này Phó chủ tịch tỉnh Sử Thiên Cầm đang cần dùng.
Sau khi sửa vài chỗ, Vương Trạch Vinh cầm báo cáo giao cho Quế Hướng Minh, sau đó hắn gọi Long Dũng Đình rồi rời đi.
Vào xe, Vương Trạch Vinh nói:
- Đi thăm chị cậu.
Mấy hôm nay Long Dũng Đình vẫn muốn mời Vương Trạch Vinh đến thăm chị mình. Sau khi đến tỉnh Giang Sơn, y phát hiện chị mình hôm nào cũng trang điểm như chờ ai đó. Y đương nhiên biết chị đang chờ Vương Trạch Vinh đến. Mấy hôm nay Vương Trạch Vinh vẫn không tỏ vẻ gì, hơn nữa nghe thấy không ít lời bất lợi dành cho Vương Trạch Vinh ở trên mạng, Long Dũng Đình không dám mời Vương Trạch Vinh đến nhà.
Bây giờ đột nhiên nghe thấy việc này, Long Dũng Đình vui vẻ nói:
- Em gọi điện cho chị.
Nói xong thấy Vương Trạch Vinh không phản đối, Long Dũng Đình vui vẻ gọi điện.
Thấy Long Dũng Đình vui vẻ như vậy, Vương Trạch Vinh biết y hy vọng quan hệ giữa mình và Long Hương Băng tiếp tục phát triển.
Xe đi được một đoạn, Vương Trạch Vinh cảm thấy có một chuyện cần nói chuyện với Long Dũng Đình.
- Dũng Đình, chuyện của tôi và chị cậu thì cậu cũng biết. Nói thật tôi không thể dành gì cho Hương Băng.
Vương Trạch Vinh nói với Long Dũng Đình.
Long Dũng Đình hơi run lên, từ trước đến giờ Vương Trạch Vinh mặc dù có quan hệ với chị y, nhưng hai người đều cố ý không nói chuyện này. Đây là lần đầu tiên Vương Trạch Vinh nói chuyện này với mình.
Long Dũng Đình nói:
Vương Trạch Vinh cười khổ một tiếng rồi nói:
- Đây chính là thứ mà tôi không thể dành cho Hương Băng.
Long Dũng Đình nói:
- Về hạnh phúc mỗi người có quan niệm khác nhau. Em thấy chị rất hạnh phúc khi được bên anh.
- Thiệt thòi cho chị cậu rồi.
Vương Trạch Vinh có chút áy náy nói.
Long Dũng Đình nói:
- Không có cách nào mà, chị em thích biện pháp như vậy.
Vương Trạch Vinh cũng không nói thêm ở việc này nữa.
Tiểu khu Giang Nguyên có phong cảnh rất đẹp, xe từ từ tiến vào nơi này.
Nhìn nơi này, Vương Trạch Vinh coi như hài lòng.
Xe đỗ lại trước cửa, Long Dũng Đình nói với Vương Trạch Vinh:
Biết đây là Long Dũng Đình muốn cho mình và Long Hương Băng không gian, Vương Trạch Vinh gật đầu xuống xe đi vào trong.
Quế Hướng Minh xem ra đã dành nhiều công sức, căn phòng này rộng hơn 140 mét vuông và trang bị rất đẹp.
Cửa phòng mở ra, Vương Trạch Vinh thấy một thiếu phụ trẻ trung xinh đẹp, quần jean bó sát người, mái tóc dài bỏ sau lưng, đôi môi đỏ mọng, vẻ mặt đầy quyến rũ.
- Anh đã đến?
Giống như một người vợ đợi chồng, trong mắt Long Hương Băng lộ rõ vẻ khát khao.
Trong nháy mắt khi Vương Trạch Vinh thấy Long Hương Băng, hắn sớm vứt bao điều cần nói ra ngoài đầu. Sau khi đóng cửa lại, hắn ôm chặt lấy Long Hương Băng.
Hai người không nói gì, động tác đã thể hiện khát khao của bọn họ.
Hôm nay Long Hương Băng đã rất chú ý ăn mặc, sau khi nghe Vương Trạch Vinh đến, cô như cô gái lần đầu biết yêu, không ngừng đổi quần áo và cuối cùng mặc bộ đồ nhẹ nhàng này. Trước kia cô đã thấy Vương Trạch Vinh thích cách ăn mặc đơn giản này. Mỗi lần Vương Trạch Vinh thấy cô mặc như vậy thì càng kích động hơn.
Việc này đúng như Long Hương Băng suy nghĩ. Không biết như thế nào mà Vương Trạch Vinh lại rất muốn đè lên Long Hương Băng ngay khi thấy cô mặc như vậy.
Hai tay Vương Trạch Vinh không ngừng sờ mó trên người Long Hương Băng.
Cảm nhận lửa dục của Vương Trạch Vinh, Long Hương Băng có chút vui vẻ, xem ra mình ăn mặc đúng rồi.
Vương Trạch Vinh đã lâu không quan hệ nam nữ, thời gian qua hắn chịu rất khổ sở.
Long Hương Băng cũng đang rất khát khao, không ngừng cởi quần áo của Vương Trạch Vinh.
Không lâu sau hai người đã trần truồng ở bên nhau.
Trên người Long Hương Băng tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt, Vương Trạch Vinh không ngừng hôn trên người cô.
Vương Trạch Vinh bế bổng Long Hương Băng lên rồi lao vào phòng ngủ.
Nằm trong lòng Vương Trạch Vinh, Long Hương Băng đã sớm mất đi lý trí, trong đầu chỉ có khát khao, miệng không ngừng rên rỉ.
Nằm đè trên người Long Hương Băng, Vương Trạch Vinh có thể cảm nhận được Long Hương Băng khát khao như thế nào.
Không hề do dự, Vương Trạch Vinh đã tiến vào không gian ẩm ướt kia.
Tất cả không có gì cần suy nghĩ, hai người rất nhanh chìm trong sự sung sướng.
Long Hương Băng ở trên giường rất phóng túng, chỉ cần Vương Trạch Vinh muốn cô đều có thể đáp ứng. Khi làm việc này với Long Hương Băng, trong lòng Vương Trạch Vinh không hề có áp lực, muốn làm gì cũng được.
Vương Trạch Vinh cũng biết tại sao mình thích làm việc này với Long Hương Băng. Khi làm việc đó với Long Hương Băng, hắn không phải hạn chế như cùng Lữ Hàm Yên, cũng không bị động như khi cùng Tiểu Giang.
Không ngừng tiến vào trong cơ thể Long Hương Băng, bao buồn bực những ngày qua của Vương Trạch Vinh đều được phát tiết.
Đây là một cơ thể tuyệt vời, Long Hương Băng càng vận động càng hồng hào lên. Nhìn gương mặt đầy si mê của Long Hương Băng, Vương Trạch Vinh cuối cùng đã bộc phát.
Hai người ôm chặt lấy nhau, Long Hương Băng như con mèo nhỏ chui vào trong lòng Vương Trạch Vinh.
Quan Khí
Điền Quang Bình cũng tiến hành thông báo chuyện ở quán đó. Theo lời Điền Quang Bình nói thì quán này dính đến một Phó thị trưởng, việc này trên tỉnh rất coi trọng. Sau khi bắt những người này thì coi như đã xử lý xong.
Sau khi biết chuyện đã được xử lý, Vương Trạch Vinh coi như yên tâm. Việc này chỉ cần qua đi, việc tập thể Sở nông nghiệp đi ngâm chân sẽ không bị truy cứu nữa. Lần này coi như một bài học đối với hắn, làm bất cứ chuyện gì cũng phải chú ý.
Sau mấy chuyện, uy tín của Vương Trạch Vinh ở Sở nông nghiệp cũng dần tăng lên. Ánh mắt Quế Hướng Minh nhìn Vương Trạch Vinh càng thêm cung kính.
- Giám đốc Vương, bởi vì trụ sở không có phòng nên tôi đã thuê một phòng ở tiểu khu Giang Nguyên cho Long Dũng Đình ở tạm. Phòng đã được trang bị đầy đủ, ngày hôm qua Long Dũng Đình đã chuyển đến đó.
Quế Hướng Minh báo cáo với Vương Trạch Vinh. Y biết Long Dũng Đình mặc dù chỉ là một lái xe, nhưng Vương Trạch Vinh điều Long Dũng Đình từ tỉnh Sơn Nam đến đây, ai cũng thấy Vương Trạch Vinh tin tưởng Long Dũng Đình như thế nào. Bây giờ trong Sở nông nghiệp, có hai người trăm phần trăm là thân tín của Vương Trạch Vinh, đó là Khương Tắc Xương và Long Dũng Đình. Mặc dù Khương Tắc Xương chỉ là Phó chánh văn phòng, nhưng Quế Hướng Minh rất tự giác coi đó là cấp trên của mình.
Thấy Long Dũng Đình làm tốt như vậy, Vương Trạch Vinh vui vẻ nói:
- Rất tốt.
- Chỗ ở của Phó chánh văn phòng Khương cũng đã được giải quyết. Chẳng qua phòng hơi nhỏ, sau này nếu có nơi thích hợp thì đổi lại. Ngài thấy thế nào.
- Anh làm là tôi yên tâm rồi.
Long Dũng Đình vui vẻ đi ra ngoài.
Nhìn Long Dũng Đình đi ra, Vương Trạch Vinh tiếp tục xem bản báo cáo về kinh phí hỗ trợ nông nghiệp, bản báo cáo này Phó chủ tịch tỉnh Sử Thiên Cầm đang cần dùng.
Sau khi sửa vài chỗ, Vương Trạch Vinh cầm báo cáo giao cho Quế Hướng Minh, sau đó hắn gọi Long Dũng Đình rồi rời đi.
Vào xe, Vương Trạch Vinh nói:
- Đi thăm chị cậu.
Mấy hôm nay Long Dũng Đình vẫn muốn mời Vương Trạch Vinh đến thăm chị mình. Sau khi đến tỉnh Giang Sơn, y phát hiện chị mình hôm nào cũng trang điểm như chờ ai đó. Y đương nhiên biết chị đang chờ Vương Trạch Vinh đến. Mấy hôm nay Vương Trạch Vinh vẫn không tỏ vẻ gì, hơn nữa nghe thấy không ít lời bất lợi dành cho Vương Trạch Vinh ở trên mạng, Long Dũng Đình không dám mời Vương Trạch Vinh đến nhà.
Bây giờ đột nhiên nghe thấy việc này, Long Dũng Đình vui vẻ nói:
- Em gọi điện cho chị.
Nói xong thấy Vương Trạch Vinh không phản đối, Long Dũng Đình vui vẻ gọi điện.
Thấy Long Dũng Đình vui vẻ như vậy, Vương Trạch Vinh biết y hy vọng quan hệ giữa mình và Long Hương Băng tiếp tục phát triển.
Xe đi được một đoạn, Vương Trạch Vinh cảm thấy có một chuyện cần nói chuyện với Long Dũng Đình.
- Dũng Đình, chuyện của tôi và chị cậu thì cậu cũng biết. Nói thật tôi không thể dành gì cho Hương Băng.
Vương Trạch Vinh nói với Long Dũng Đình.
Long Dũng Đình hơi run lên, từ trước đến giờ Vương Trạch Vinh mặc dù có quan hệ với chị y, nhưng hai người đều cố ý không nói chuyện này. Đây là lần đầu tiên Vương Trạch Vinh nói chuyện này với mình.
Long Dũng Đình nói:
Vương Trạch Vinh cười khổ một tiếng rồi nói:
- Đây chính là thứ mà tôi không thể dành cho Hương Băng.
Long Dũng Đình nói:
- Về hạnh phúc mỗi người có quan niệm khác nhau. Em thấy chị rất hạnh phúc khi được bên anh.
- Thiệt thòi cho chị cậu rồi.
Vương Trạch Vinh có chút áy náy nói.
Long Dũng Đình nói:
- Không có cách nào mà, chị em thích biện pháp như vậy.
Vương Trạch Vinh cũng không nói thêm ở việc này nữa.
Tiểu khu Giang Nguyên có phong cảnh rất đẹp, xe từ từ tiến vào nơi này.
Nhìn nơi này, Vương Trạch Vinh coi như hài lòng.
Xe đỗ lại trước cửa, Long Dũng Đình nói với Vương Trạch Vinh:
Biết đây là Long Dũng Đình muốn cho mình và Long Hương Băng không gian, Vương Trạch Vinh gật đầu xuống xe đi vào trong.
Quế Hướng Minh xem ra đã dành nhiều công sức, căn phòng này rộng hơn 140 mét vuông và trang bị rất đẹp.
Cửa phòng mở ra, Vương Trạch Vinh thấy một thiếu phụ trẻ trung xinh đẹp, quần jean bó sát người, mái tóc dài bỏ sau lưng, đôi môi đỏ mọng, vẻ mặt đầy quyến rũ.
- Anh đã đến?
Giống như một người vợ đợi chồng, trong mắt Long Hương Băng lộ rõ vẻ khát khao.
Trong nháy mắt khi Vương Trạch Vinh thấy Long Hương Băng, hắn sớm vứt bao điều cần nói ra ngoài đầu. Sau khi đóng cửa lại, hắn ôm chặt lấy Long Hương Băng.
Hai người không nói gì, động tác đã thể hiện khát khao của bọn họ.
Hôm nay Long Hương Băng đã rất chú ý ăn mặc, sau khi nghe Vương Trạch Vinh đến, cô như cô gái lần đầu biết yêu, không ngừng đổi quần áo và cuối cùng mặc bộ đồ nhẹ nhàng này. Trước kia cô đã thấy Vương Trạch Vinh thích cách ăn mặc đơn giản này. Mỗi lần Vương Trạch Vinh thấy cô mặc như vậy thì càng kích động hơn.
Việc này đúng như Long Hương Băng suy nghĩ. Không biết như thế nào mà Vương Trạch Vinh lại rất muốn đè lên Long Hương Băng ngay khi thấy cô mặc như vậy.
Hai tay Vương Trạch Vinh không ngừng sờ mó trên người Long Hương Băng.
Cảm nhận lửa dục của Vương Trạch Vinh, Long Hương Băng có chút vui vẻ, xem ra mình ăn mặc đúng rồi.
Vương Trạch Vinh đã lâu không quan hệ nam nữ, thời gian qua hắn chịu rất khổ sở.
Long Hương Băng cũng đang rất khát khao, không ngừng cởi quần áo của Vương Trạch Vinh.
Không lâu sau hai người đã trần truồng ở bên nhau.
Trên người Long Hương Băng tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt, Vương Trạch Vinh không ngừng hôn trên người cô.
Vương Trạch Vinh bế bổng Long Hương Băng lên rồi lao vào phòng ngủ.
Nằm trong lòng Vương Trạch Vinh, Long Hương Băng đã sớm mất đi lý trí, trong đầu chỉ có khát khao, miệng không ngừng rên rỉ.
Nằm đè trên người Long Hương Băng, Vương Trạch Vinh có thể cảm nhận được Long Hương Băng khát khao như thế nào.
Không hề do dự, Vương Trạch Vinh đã tiến vào không gian ẩm ướt kia.
Tất cả không có gì cần suy nghĩ, hai người rất nhanh chìm trong sự sung sướng.
Long Hương Băng ở trên giường rất phóng túng, chỉ cần Vương Trạch Vinh muốn cô đều có thể đáp ứng. Khi làm việc này với Long Hương Băng, trong lòng Vương Trạch Vinh không hề có áp lực, muốn làm gì cũng được.
Vương Trạch Vinh cũng biết tại sao mình thích làm việc này với Long Hương Băng. Khi làm việc đó với Long Hương Băng, hắn không phải hạn chế như cùng Lữ Hàm Yên, cũng không bị động như khi cùng Tiểu Giang.
Không ngừng tiến vào trong cơ thể Long Hương Băng, bao buồn bực những ngày qua của Vương Trạch Vinh đều được phát tiết.
Đây là một cơ thể tuyệt vời, Long Hương Băng càng vận động càng hồng hào lên. Nhìn gương mặt đầy si mê của Long Hương Băng, Vương Trạch Vinh cuối cùng đã bộc phát.
Hai người ôm chặt lấy nhau, Long Hương Băng như con mèo nhỏ chui vào trong lòng Vương Trạch Vinh.
Quan Khí
Đánh giá:
Truyện Quan Khí
Story
Chương 560: Ân ái triền miên
4.0/10 từ 2 lượt.