Quan Khí
Chương 547: Phó thủ tướng Lục lại nhắc đến
Chuyện Triệu Hải Đào chắc không có vấn đề gì lớn. Có Uông Nhật Thần ủng hộ thì cho dù có mấy người muốn hạ Triệu Hải Đào cũng không được. Hơn nữa lão lãnh đạo của Triệu Hải Đào cũng còn một chút thế lực. Do hai thế lực hợp lại thì Triệu Hải Đào vượt cửa ải khó là rất có khả năng.
Làm Vương Trạch Vinh vui nhất đó là Triệu Hải Đào dựa vào mình. Nếu như vậy hắn về cơ bản đã có thể đứng vững tại Phượng Hải.
Sau khi làm xong chuyện Triệu Hải Đào, Vương Trạch Vinh lại còn suy nghĩ một vấn đề. Đó là vì sao Hồng Quân đột nhiên quan tâm đến công tác Luân chuyển đất đai. Theo Vương Trạch Vinh hiểu thì Hồng Quân vẫn không quá coi trọng công tác này.
Đặc biệt làm Vương Trạch Vinh kỳ quái đó là Hồng Quân gặp riêng mình. Ở tình hình bình thường Hồng Quân muốn gặp phải là Thị trưởng, sao lại tìm riêng mình?
Nhất định có chuyện gì xảy ra mà mình không biết. Vương Trạch Vinh biết nhất định trên Trung ương có thay đổi gì đó nên Hồng Quân mới làm như vậy.
Vương Trạch Vinh ngồi trong nhà do dự một chút, hắn đang không biết nên gọi điện cho Hạng Nam hay không? Hạng Nam lúc này gọi trước, Lữ Hàm Yên nói vài câu với Hạng Nam rồi đưa cho Vương Trạch Vinh:
- Bố tìm anh này.
- Bố, bố vẫn khỏe chứ?
Vương Trạch Vinh quan tâm hỏi.
- Ha ha, cũng được, chỉ là mẹ con nhớ hai đứa.
Tâm trạng Hạng Nam có vẻ rất tốt. Vương Trạch Vinh nói:
- Một thời gian nữa bọn con về Bắc Kinh thăm bố mẹ.
Hạng Nam nói:
- Công tác của con bận thì thôi, mấy tháng nữa con bảo Tiểu Mật xin nghỉ phép rồi về Bắc Kinh. Có người lớn chăm sóc cũng tiện hơn.
Vương Trạch Vinh nói:
- Bọn con cũng nghĩ như vậy.
Hạng Nam nói:
- Thay bố chào bố mẹ con.
Sau khi nói chuyện vài câu, Hạng Nam đổi giọng rồi nói:
- Trạch Vinh, bố gọi điện là định nói một chuyện với con.
Nghe Hạng Nam có chuyện cần nói, Vương Trạch Vinh liền ngồi thẳng dậy.
- Trạch Vinh, bây giờ thu nhập trong nước chênh lệch nhau nhiều, rất nhiều nông dân đến thành phố làm thuê khiến đất ruộng bỏ hoang nên khiến Trung ương rất coi trọng. Công tác Luân chuyển đất đai ở trình độ nhất định có thể giải quyết vấn đề này.
Hạng Nam nói đến đây liền cố ý dừng lại một chút để Vương Trạch Vinh tiêu hóa tin này.
Việc này không ai hiểu bằng Vương Trạch Vinh. Hắn vẫn luôn làm công tác này, hắn đã đi thăm dò các huyện khắp Phượng Hải, tình hình càng lúc càng nghiêm trọng. Hắn sở dĩ nhanh chóng thành lập văn phòng Luân chuyển đất đai ở khắp các huyện đó là do muốn thay đổi tình hình.
Tình hình Phượng Hải rất đặc biệt, do là thành phố công nghiệp nên không nhiều người ủng hộ công tác Luân chuyển đất đai, hắn làm việc cũng khá khó khăn.
Vương Trạch Vinh nghe xong liền có chút hưng phấn, mình sở dĩ nắm giữ công tác này là do Trung ương coi trọng. Công tác Luân chuyển đất đai này do Trung ương tranh luận nên nhiều người không muốn phụ trách. Nếu theo lời Hạng Nam nói thì công tác của mình sẽ dễ dàng có hiệu quả.
Chẳng qua Vương Trạch Vinh lại thấy có chút buồn cười chính mình. Nếu Hạng Nam có thể nói ra như vậy thì nhất định chính là tình huống kia. Mình gần đây sao hay tự suy nghĩ thế nhỉ?
Hạng Nam nói tiếp:
- Trung ương đã quyết định do Phó thủ tướng Lục phụ trách công tác này.
Phó thủ tướng Lục phụ trách công tác này, điều này nói rõ công tác Luân chuyển đất đai đã chiếm thế thượng phong ở Trung ương. Nói thật Vương Trạch Vinh cảm thấy chỉ có người ủng hộ công tác này như Phó thủ tướng Lục thì mới chính xác.
- Bố, bố nói là bây giờ Trung ương muốn triển khai công tác Luân chuyển đất đai thật mạnh?
Hạng Nam nói:
- Ở tình hình hiện nay về cơ bản là có tư tưởng dùng biện pháp Luân chuyển đất đai để giải quyết vấn đề. Mặc dù còn có tranh luận nhưng kết cục là như vậy.
Hạng Nam suy nghĩ một chút rồi nói tiếp:
- Trạch Vinh, con phải biết đây là một hạng mục cấp quốc gai, mục đích là giải quyết đất đai bỏ hoang hóa.
Vương Trạch Vinh hiểu ý của Hạng Nam, Phó thủ tướng Lục nếu phụ trách công tác này như vậy công tác này từ không quan trọng biến thành quan trọng, đây mới là điểm quan trọng. Đồng thời bây giờ nếu mình phụ trách công tác này thì nhất định phải làm ra thành tích mới được.
- Bảo sao chủ tịch tỉnh Hồng Quân tỉnh Giang Sơn lại coi trọng công tác này.
Vương Trạch Vinh thở dài nói.
Hạng Nam nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy liền cười cười một tiếng:
- Nông nghiệp là ngành sản xuất chính của Trung Quốc mà. Trạch Vinh, lần trước trong hội nghị Phó thủ tướng Lục có nhắc đến tên con.
- Nhắc tên con ư?
Lời này làm cho Vương Trạch Vinh giật mình. Hắn thật không ngờ Phó thủ tướng Lục còn nhớ đến tên mình.
- Khó hiểu ư?
Hạng Nam cười cười. Ông cũng vui vẻ. Ông vẫn còn nhớ lúc đó Phó thủ tướng Lục nói với mình như vậy:
- Lão Hạng, con rể của anh là Vương Trạch Vinh phải không. Cậu ta triển khai công tác Luân chuyển đất đai rất tốt. Chúng ta cần rất nhiều đồng chí có tinh thần như vậy để triển khai công tác này.
Nghĩ đến lời này, Hạng Nam liền vui vẻ. Đương nhiên ông hiểu suy nghĩ của Phó thủ tướng Lục. Muốn triển khai công tác Luân chuyển đất đai trong cả nước thì cần ông là Bộ trưởng bộ Nông nghiệp phối hợp. Sau khi kéo Vương Trạch Vinh lên xe, Hạng Nam cũng lên xe của Phó thủ tướng Lục. Hạng Nam nói:
- Trạch Vinh, bây giờ không thể so với trước kia. Bởi vì Trung ương đã quyết định nên sẽ toàn lực triển khai công tác Luân chuyển đất đai. Con là chuyên gia trong lĩnh vực này, Phó thủ tướng Lục nhắc đến con là chuyện tất nhiên.
Vương Trạch Vinh rất nhanh suy nghĩ được mất, hắn cảm thấy mình lại có cơ hội.
Hạng Nam cũng đoán được suy nghĩ của Vương Trạch Vinh nên nói:
- Bây giờ người ủng hộ công tác Luân chuyển đất đai chiếm thượng phong. Trạch Vinh, con dù như thế nào thì trên trán cũng dán chữ Lục, muốn tránh cũng không thể. Bố vốn định làm con cố gắng tránh khỏi giao tranh cấp Trung ương, nhưng không thể rồi. Xem ra chúng ta cũng không đoán được sự thay đổi của việc này, đối với con mà nói đó là nguy hiểm cũng là cơ hội.
Hạng Nam nói lời này đúng là có chút lo lắng.
Vương Trạch Vinh sao không hiểu điều này. Hắn là tiên phong trong công tác Luân chuyển đất đai, Phó thủ tướng Lục thi thoảng nghĩ đến mình thì muốn tránh cũng không thể. Mình nếu như không thể làm ra thành tích thì sẽ mất sự tin tưởng của Phó thủ tướng Lục, cũng sẽ mất tín nhiệm của phái phản đối. Ngược lại nếu làm ra thành tích thì tin rằng Phó thủ tướng Lục sẽ hết lòng ủng hộ hắn.
Vương Trạch Vinh đau đầu đó là mình đột nhiên đã thành người Phó thủ tướng Lục. Dĩ nhiên đứng về phía Phó thủ tướng Lục nhưng hắn không hiểu đấu tranh cấp Trung ương là như thế nào.
Hạng Nam nói tiếp:
- Dù là chúng ta có muốn hay không thì bây giờ con đã đứng trên thuyền của Phó thủ tướng Lục. Trạch Vinh, mạnh dạn triển khai công tác đi con.
Hạng Nam cũng chỉ nói như vậy mà thôi.
Hạng Nam nói xong liền dập máy. Hạng gia ở việc này cũng không có biện pháp. Tỉnh Giang Sơn không phải địa bàn của Hạng gia. Vương Trạch Vinh bị quấn vào tranh đấu cấp Trung ương thì chỉ có thể dũng cảm đi tới, lùi bước sẽ thành thuyền hủy người chết.
Tiếng tút tút không ngừng vang lên, Vương Trạch Vinh cầm điện thoại trong tay mà cảm thấy rất vô lực.
Mình bị quấn vào tranh đấu cấp Trung ương, điều này không biết là tốt hay xấu nữa.
Lữ Hàm Yên cầm lấy máy trong tay Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Trạch Vinh, xảy ra chuyện gì thế?
Nghe thấy Lữ Hàm Yên hỏi, Vương Trạch Vinh lúc này mới tỉnh táo mà cười nói:
- Không sao đâu, nghe bố nói nên anh suy nghĩ một chút mà thôi.
Lữ Hàm Yên nói:
- Bố cũng đúng là, mỗi lần gọi điện đều làm người ta khẩn trương.
Cô chủ yếu quan tâm đến tình hình của Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh uống một ngụm nước rồi bắt đầu tự hỏi công việc trong tương lai. Hạng Nam nói rất rõ ràng, Phó thủ tướng Lục nói ra tên mình, Hồng Quân là Chủ tịch tỉnh Giang Sơn thì không thể không nghe được tin này. Hồng Quân nghe được tin này nên mình là người nắm bắt công tác Luân chuyển đất đai thì nhất định sẽ coi trọng mình.
Có chủ tịch tỉnh ủng hộ ra thành tích nhất định là có, nếu không ra thì mình sẽ có trách nhiệm lớn.
Điện thoại di động lại vang lên, Vương Trạch Vinh cầm lên thì thấy là Ngô Uy Hoa gọi điện.
- Vương ca, thằng em nghe được một tin là trong hội nghị Phó thủ tướng Lục nhắc đến tên anh, đánh giá cao anh trong công tác Luân chuyển đất đai. Nghe nói Chánh văn phòng Luân chuyển đất đai Trung ương đã nói sẽ đến tỉnh Giang Sơn kiểm tra công tác, anh phải chuẩn bị một chút.
Tin này nhất định là Ngô Uy Hoa nghe được từ chỗ ông bố mình, Vương Trạch Vinh nói:
- Cảm ơn cậu.
- Ha ha, Vương ca, đây là cơ hội của anh, nhất định phải nắm chắc.
Ngô Uy Hoa cũng chỉ truyền tin mà thôi, nói xong liền dập máy. Thấy Ngô Uy Hoa gọi điện tới, Vương Trạch Vinh không khỏi thở dài một tiếng. Có mấy tên anh em này cũng là chuyện tốt, ít nhất có thể kịp thời nắm bắt được tin tức.
Quan Khí
Làm Vương Trạch Vinh vui nhất đó là Triệu Hải Đào dựa vào mình. Nếu như vậy hắn về cơ bản đã có thể đứng vững tại Phượng Hải.
Sau khi làm xong chuyện Triệu Hải Đào, Vương Trạch Vinh lại còn suy nghĩ một vấn đề. Đó là vì sao Hồng Quân đột nhiên quan tâm đến công tác Luân chuyển đất đai. Theo Vương Trạch Vinh hiểu thì Hồng Quân vẫn không quá coi trọng công tác này.
Đặc biệt làm Vương Trạch Vinh kỳ quái đó là Hồng Quân gặp riêng mình. Ở tình hình bình thường Hồng Quân muốn gặp phải là Thị trưởng, sao lại tìm riêng mình?
Nhất định có chuyện gì xảy ra mà mình không biết. Vương Trạch Vinh biết nhất định trên Trung ương có thay đổi gì đó nên Hồng Quân mới làm như vậy.
Vương Trạch Vinh ngồi trong nhà do dự một chút, hắn đang không biết nên gọi điện cho Hạng Nam hay không? Hạng Nam lúc này gọi trước, Lữ Hàm Yên nói vài câu với Hạng Nam rồi đưa cho Vương Trạch Vinh:
- Bố tìm anh này.
- Bố, bố vẫn khỏe chứ?
Vương Trạch Vinh quan tâm hỏi.
- Ha ha, cũng được, chỉ là mẹ con nhớ hai đứa.
Tâm trạng Hạng Nam có vẻ rất tốt. Vương Trạch Vinh nói:
- Một thời gian nữa bọn con về Bắc Kinh thăm bố mẹ.
Hạng Nam nói:
- Công tác của con bận thì thôi, mấy tháng nữa con bảo Tiểu Mật xin nghỉ phép rồi về Bắc Kinh. Có người lớn chăm sóc cũng tiện hơn.
Vương Trạch Vinh nói:
- Bọn con cũng nghĩ như vậy.
Hạng Nam nói:
- Thay bố chào bố mẹ con.
Sau khi nói chuyện vài câu, Hạng Nam đổi giọng rồi nói:
- Trạch Vinh, bố gọi điện là định nói một chuyện với con.
Nghe Hạng Nam có chuyện cần nói, Vương Trạch Vinh liền ngồi thẳng dậy.
- Trạch Vinh, bây giờ thu nhập trong nước chênh lệch nhau nhiều, rất nhiều nông dân đến thành phố làm thuê khiến đất ruộng bỏ hoang nên khiến Trung ương rất coi trọng. Công tác Luân chuyển đất đai ở trình độ nhất định có thể giải quyết vấn đề này.
Hạng Nam nói đến đây liền cố ý dừng lại một chút để Vương Trạch Vinh tiêu hóa tin này.
Việc này không ai hiểu bằng Vương Trạch Vinh. Hắn vẫn luôn làm công tác này, hắn đã đi thăm dò các huyện khắp Phượng Hải, tình hình càng lúc càng nghiêm trọng. Hắn sở dĩ nhanh chóng thành lập văn phòng Luân chuyển đất đai ở khắp các huyện đó là do muốn thay đổi tình hình.
Tình hình Phượng Hải rất đặc biệt, do là thành phố công nghiệp nên không nhiều người ủng hộ công tác Luân chuyển đất đai, hắn làm việc cũng khá khó khăn.
Vương Trạch Vinh nghe xong liền có chút hưng phấn, mình sở dĩ nắm giữ công tác này là do Trung ương coi trọng. Công tác Luân chuyển đất đai này do Trung ương tranh luận nên nhiều người không muốn phụ trách. Nếu theo lời Hạng Nam nói thì công tác của mình sẽ dễ dàng có hiệu quả.
Chẳng qua Vương Trạch Vinh lại thấy có chút buồn cười chính mình. Nếu Hạng Nam có thể nói ra như vậy thì nhất định chính là tình huống kia. Mình gần đây sao hay tự suy nghĩ thế nhỉ?
Hạng Nam nói tiếp:
- Trung ương đã quyết định do Phó thủ tướng Lục phụ trách công tác này.
Phó thủ tướng Lục phụ trách công tác này, điều này nói rõ công tác Luân chuyển đất đai đã chiếm thế thượng phong ở Trung ương. Nói thật Vương Trạch Vinh cảm thấy chỉ có người ủng hộ công tác này như Phó thủ tướng Lục thì mới chính xác.
- Bố, bố nói là bây giờ Trung ương muốn triển khai công tác Luân chuyển đất đai thật mạnh?
Hạng Nam nói:
- Ở tình hình hiện nay về cơ bản là có tư tưởng dùng biện pháp Luân chuyển đất đai để giải quyết vấn đề. Mặc dù còn có tranh luận nhưng kết cục là như vậy.
Hạng Nam suy nghĩ một chút rồi nói tiếp:
- Trạch Vinh, con phải biết đây là một hạng mục cấp quốc gai, mục đích là giải quyết đất đai bỏ hoang hóa.
Vương Trạch Vinh hiểu ý của Hạng Nam, Phó thủ tướng Lục nếu phụ trách công tác này như vậy công tác này từ không quan trọng biến thành quan trọng, đây mới là điểm quan trọng. Đồng thời bây giờ nếu mình phụ trách công tác này thì nhất định phải làm ra thành tích mới được.
- Bảo sao chủ tịch tỉnh Hồng Quân tỉnh Giang Sơn lại coi trọng công tác này.
Vương Trạch Vinh thở dài nói.
Hạng Nam nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy liền cười cười một tiếng:
- Nông nghiệp là ngành sản xuất chính của Trung Quốc mà. Trạch Vinh, lần trước trong hội nghị Phó thủ tướng Lục có nhắc đến tên con.
- Nhắc tên con ư?
Lời này làm cho Vương Trạch Vinh giật mình. Hắn thật không ngờ Phó thủ tướng Lục còn nhớ đến tên mình.
- Khó hiểu ư?
Hạng Nam cười cười. Ông cũng vui vẻ. Ông vẫn còn nhớ lúc đó Phó thủ tướng Lục nói với mình như vậy:
- Lão Hạng, con rể của anh là Vương Trạch Vinh phải không. Cậu ta triển khai công tác Luân chuyển đất đai rất tốt. Chúng ta cần rất nhiều đồng chí có tinh thần như vậy để triển khai công tác này.
Nghĩ đến lời này, Hạng Nam liền vui vẻ. Đương nhiên ông hiểu suy nghĩ của Phó thủ tướng Lục. Muốn triển khai công tác Luân chuyển đất đai trong cả nước thì cần ông là Bộ trưởng bộ Nông nghiệp phối hợp. Sau khi kéo Vương Trạch Vinh lên xe, Hạng Nam cũng lên xe của Phó thủ tướng Lục. Hạng Nam nói:
- Trạch Vinh, bây giờ không thể so với trước kia. Bởi vì Trung ương đã quyết định nên sẽ toàn lực triển khai công tác Luân chuyển đất đai. Con là chuyên gia trong lĩnh vực này, Phó thủ tướng Lục nhắc đến con là chuyện tất nhiên.
Vương Trạch Vinh rất nhanh suy nghĩ được mất, hắn cảm thấy mình lại có cơ hội.
Hạng Nam cũng đoán được suy nghĩ của Vương Trạch Vinh nên nói:
- Bây giờ người ủng hộ công tác Luân chuyển đất đai chiếm thượng phong. Trạch Vinh, con dù như thế nào thì trên trán cũng dán chữ Lục, muốn tránh cũng không thể. Bố vốn định làm con cố gắng tránh khỏi giao tranh cấp Trung ương, nhưng không thể rồi. Xem ra chúng ta cũng không đoán được sự thay đổi của việc này, đối với con mà nói đó là nguy hiểm cũng là cơ hội.
Hạng Nam nói lời này đúng là có chút lo lắng.
Vương Trạch Vinh sao không hiểu điều này. Hắn là tiên phong trong công tác Luân chuyển đất đai, Phó thủ tướng Lục thi thoảng nghĩ đến mình thì muốn tránh cũng không thể. Mình nếu như không thể làm ra thành tích thì sẽ mất sự tin tưởng của Phó thủ tướng Lục, cũng sẽ mất tín nhiệm của phái phản đối. Ngược lại nếu làm ra thành tích thì tin rằng Phó thủ tướng Lục sẽ hết lòng ủng hộ hắn.
Vương Trạch Vinh đau đầu đó là mình đột nhiên đã thành người Phó thủ tướng Lục. Dĩ nhiên đứng về phía Phó thủ tướng Lục nhưng hắn không hiểu đấu tranh cấp Trung ương là như thế nào.
Hạng Nam nói tiếp:
- Dù là chúng ta có muốn hay không thì bây giờ con đã đứng trên thuyền của Phó thủ tướng Lục. Trạch Vinh, mạnh dạn triển khai công tác đi con.
Hạng Nam cũng chỉ nói như vậy mà thôi.
Hạng Nam nói xong liền dập máy. Hạng gia ở việc này cũng không có biện pháp. Tỉnh Giang Sơn không phải địa bàn của Hạng gia. Vương Trạch Vinh bị quấn vào tranh đấu cấp Trung ương thì chỉ có thể dũng cảm đi tới, lùi bước sẽ thành thuyền hủy người chết.
Tiếng tút tút không ngừng vang lên, Vương Trạch Vinh cầm điện thoại trong tay mà cảm thấy rất vô lực.
Mình bị quấn vào tranh đấu cấp Trung ương, điều này không biết là tốt hay xấu nữa.
Lữ Hàm Yên cầm lấy máy trong tay Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Trạch Vinh, xảy ra chuyện gì thế?
Nghe thấy Lữ Hàm Yên hỏi, Vương Trạch Vinh lúc này mới tỉnh táo mà cười nói:
- Không sao đâu, nghe bố nói nên anh suy nghĩ một chút mà thôi.
Lữ Hàm Yên nói:
- Bố cũng đúng là, mỗi lần gọi điện đều làm người ta khẩn trương.
Cô chủ yếu quan tâm đến tình hình của Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh uống một ngụm nước rồi bắt đầu tự hỏi công việc trong tương lai. Hạng Nam nói rất rõ ràng, Phó thủ tướng Lục nói ra tên mình, Hồng Quân là Chủ tịch tỉnh Giang Sơn thì không thể không nghe được tin này. Hồng Quân nghe được tin này nên mình là người nắm bắt công tác Luân chuyển đất đai thì nhất định sẽ coi trọng mình.
Có chủ tịch tỉnh ủng hộ ra thành tích nhất định là có, nếu không ra thì mình sẽ có trách nhiệm lớn.
Điện thoại di động lại vang lên, Vương Trạch Vinh cầm lên thì thấy là Ngô Uy Hoa gọi điện.
- Vương ca, thằng em nghe được một tin là trong hội nghị Phó thủ tướng Lục nhắc đến tên anh, đánh giá cao anh trong công tác Luân chuyển đất đai. Nghe nói Chánh văn phòng Luân chuyển đất đai Trung ương đã nói sẽ đến tỉnh Giang Sơn kiểm tra công tác, anh phải chuẩn bị một chút.
Tin này nhất định là Ngô Uy Hoa nghe được từ chỗ ông bố mình, Vương Trạch Vinh nói:
- Cảm ơn cậu.
- Ha ha, Vương ca, đây là cơ hội của anh, nhất định phải nắm chắc.
Ngô Uy Hoa cũng chỉ truyền tin mà thôi, nói xong liền dập máy. Thấy Ngô Uy Hoa gọi điện tới, Vương Trạch Vinh không khỏi thở dài một tiếng. Có mấy tên anh em này cũng là chuyện tốt, ít nhất có thể kịp thời nắm bắt được tin tức.
Quan Khí
Đánh giá:
Truyện Quan Khí
Story
Chương 547: Phó thủ tướng Lục lại nhắc đến
4.0/10 từ 2 lượt.