Quan Khí
Chương 523: Đám thiếu gia bị thiệt
Vương ca, đám tiểu đệ đã từ Bắc Kinh đến Phượng Hải.
Vương Trạch Vinh nhận được điện thì biết đám thiếu gia Bắc Kinh sắp đến. Đám người này không ngờ lại đến Phượng Hải thật. Đối với việc những người này đến Phượng Hải, Vương Trạch Vinh rất vui. Có thêm một mối quan hệ, Vương Trạch Vinh càng thuận lợi hơn.
- Mấy chú ở đâu, tôi lập tức tới.
Vương Trạch Vinh ra khỏi văn phòng liền bảo Ngũ Hậu Cương lái xe đến địa điểm mà đám thiếu gia kia nói. Sau khi Vương Trạch Vinh từ nước Pháp về, đám người này rất vinh dự vì làm đệ tử của Vương Trạch Vinh, nên hẹn nhau đến Phượng Hải. Thực ra bọn họ cũng chán ở Bắc Kinh nên mới kéo nhau đến Phượng Hải học Thái cực quyền và vui đùa.
Mặc dù bọn họ không thể phát triển trong quan trường, nhưng làm một người làm ăn, bọn họ biết sự quan trọng khi kết giao với người có khả năng phát triển.
Nếu Vương Trạch Vinh có tiền đồ lớn như vậy, làm tốt quan hệ với Vương Trạch Vinh thì sau này sẽ có thêm một con đường.
Khi xe Vương Trạch Vinh đang chạy trên đường, Hầu Dã gọi cho hắn:
- Vương ca, bọn tiểu đệ bị bắt đến đồn công an.
Hầu Dã mới nói đến đây thì điện thoại đã bị tịch thu.
Đồn công an?
Vương Trạch Vinh không khỏi ngẩn ra, lời này là sao? Vương Trạch Vinh cảm thấy đám thiếu gia này gặp chuyện rồi. Chẳng qua nghe thấy bị đưa đến đồn công an, hắn ít nhiều yên tâm.
- Tăng tốc một chút.
Vương Trạch Vinh biết đám người này không thể xảy ra chuyện ở Phượng Hải. Gia tộc sau lưng bọn họ quá mạnh, nếu xảy ra chuyện thì Phượng Hải nhất định sẽ loạn.
Xe chạy đến khách sạn Đại Hà Phượng Hải, đây là khách sạn nổi tiếng ở Phượng Hải, Vương Trạch Vinh đã đến đây vài lần.
Vương Trạch Vinh nhảy xuống xe và lao vào trong.
Vương Trạch Vinh nhìn quanh không thấy đám người Ngô Uy Hoa đâu, hắn vội vàng đi tìm quản lý khách sạn.
Vừa lúc quản lý từ trong đi ra. Người này biết Vương Trạch Vinh vì hắn đã cùng lãnh đạo tỉnh đến đây. Thấy Vương Trạch Vinh, Giám đốc Trịnh vội vàng nói:
- Phó thị trưởng Vương có chuyện gì thế?
Vương Trạch Vinh hỏi:
- Vừa nãy ở đây có phải xảy ra chuyện gì?
Giám đốc Trịnh cười nói:
- Cũng không có gì, có mấy thanh niên từ ngoài đến trêu chọc con của Bí thư huyện ủy Phú, cảnh sát mới dẫn người đi. Phó thị trưởng Vương, ngài cũng biết Phú thiếu gia vốn thích gây chuyện, người chọc vào anh ta không bao giờ có kết cục tốt. Mấy tên đó chắc là bị ăn đòn ở đồn công an rồi.
Nhìn Giám đốc Trịnh, Vương Trạch Vinh có chút đau đầu. Vương Trạch Vinh đương nhiên biết Bí thư huyện ủy Phú kia là ai. Tên này cũng là Thường vụ thị ủy Phượng Hải, hắn cũng biết một chút tình hình về Phú thiếu gia kia, nghe nói tên này ỷ vào ông bố là Thường vụ thị ủy nên thường xuyên ăn hiếp mọi người, bởi vì mình mới đến Phượng Hải nên cũng không đụng chạm gì đến hắn. Vương Trạch Vinh không nói gì mà nói với Ngũ Hậu Cương:
- Mau đến đồn công an.
Ngồi trên xe, Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút thì thấy mình chỉ là một Phó thị trưởng, không có quyền lực gì với bên hệ thống công an, chẳng may mình đến không cứu được người thì sao? Vì thế hắn liền gọi điện cho Bí thư thị ủy Âu Dương Hải Ba.
- Bí thư, tôi muốn báo cáo một chuyện với Bí thư. Hôm nay có con của mấy lãnh đạo từ Bắc Kinh tới, không biết sao lại bị con của Bí thư Phú đưa đến đồn công an. Việc này không do tôi quản, tôi không có tư cách thả bọn họ ra, nhưng chẳng may xảy ra chuyện gì thì Phượng Hải sẽ gặp chuyện rất bất lợi.
Nghe nói con của lãnh đạo Bắc Kinh đến, Âu Dương Hải Ba giật mình. Việc này không hề nhỏ, chẳng may xảy ra vấn đề thì sao:
- Là những ai vậy?
Vương Trạch Vinh nói:
- Cụ thể tôi không rõ, nhưng người cầm đầu hình như con của Ủy viên Quốc vụ viện, những người khác đều là con của lãnh đạo bộ.
Mặc dù Vương Trạch Vinh nói rất bình thường nhưng đã lộ ra tin tức làm ai cũng sợ:
- Cậu mau đến đó, tôi lập tức hỏi việc này.
Âu Dương Hải Ba có chút khẩn trương, nghe nói có cả con của Ủy viên Quốc vụ viện, trên đầu y liền xuất hiện mồ hôi lạnh. Việc này nhất định phải khống chế được, đầu tiên không nói ai đúng ai sai, chẳng may mình sai thì Lãnh đạo trung ương sẽ nghĩ như thế nào?
Âu Dương Hải Ba lập tức gọi điện cho bí thư đảng ủy cục Công an Thu Phẩm Chu:
- Lão Thu làm cái gì thế hả, nghe nói con lão Phú bắt mấy thanh niên từ Bắc Kinh vào đồn công an. Đồn công an từ lúc nào biến thành nơi ai cũng có thể ra lệnh. Các anh quản lý đồn công an như thế nào. Được rồi, anh lập tức đến xem là chuyện gì, quyết không thể để xuất hiện chuyện bị thương. Nếu không anh tự chịu trách nhiệm.
Thu Phẩm Chu nghe giọng điệu của Âu Dương Hải Ba liền có chút lo lắng. Hắn đang định nói chuyện thì Âu Dương Hải Ba nói thêm:
- Lão Thu, đây là việc lớn, tuyệt đối không thể xuất hiện vấn đề. Anh cần phải lập tức đến, tôi cũng đến ngay.
Lời này làm Thu Phẩm Chu càng thấy vấn đề nghiêm trọng nên vội vàng nói:
- Xin Bí thư yên tâm, tôi nhất định xử lý tốt việc này.
Chuyện có thể làm Bí thư thị ủy lo lắng như vậy thì nhất định không nhỏ.
Sau đó Thu Phẩm Chu không ngừng gọi điện đi khắp nơi.
Phú Tuấn Tiên đang họp Hội nghị thường vụ Huyện ủy thì Âu Dương Hải Ba gọi điện tới.
- Lão Phú, con anh làm gì vậy hả, sao bắt mấy người từ Bắc Kinh vào đồn công an?
Phú Tuấn Tiên lập tức tuyên bố tan họp rồi gọi cho Chu Dũng. Nhưng đầu bên kia không nghe máy càng làm y lo lắng.
Phú Tuấn Tiên vội vàng gọi điện ra ngoài cho người khác.
Lúc này trong đồn công an, Chu Dũng đang gọi điện cho Phó cục trưởng cục Công an thành phố Phượng Hải – Hoàng Kiến Cương.
- Hoàng ca, hôm nay không biết có mấy thằng ranh nào đến đánh tôi, anh phải xả giận cho tôi đó.
Hoàng Kiến Cương biết Chu Dũng là con của Phú Tuấn Tiên, hắn cũng nể mặt Chu Dũng.
- Tiểu Dũng, thằng nào to gan như vậy mà đắc tội chú, không vấn đề gì. Tôi sẽ gọi điện cho Tiểu Trương để xả giận cho chú.
Chu Dũng đắc ý nói với Trương Tân Tài:
- Nghe thấy không, đây là bạn thân tôi đó, Phó cục trưởng cục Công an các anh đấy.
Khi Trương Tân Tài nghe điện, Hoàng Kiến Cương nói với hắn:
- Có thể giúp thì giúp, xả giận cho Tiểu Dũng rồi nói.
Trương Tân Tài thấy lãnh đạo đã gọi như vậy nên cảm thấy việc hôm nay phải làm thật đẹp, thông qua việc này sẽ tạo được quan hệ với Phó cục trưởng Hoàng. Trương Tân Tài nhìn Chu Dũng đầy cung kính:
- Phú thiếu gia, ngài muốn xử lý thế nào xin cứ nói.
Chu Dũng nói:
- Đánh rồi nói.
Vừa nãy khi ăn hai bên xảy ra tranh chấp vì một cô gái, Chu Dũng ra tay trước nhưng mấy tên kia như có võ nên đánh cho đám Chu Dũng một trận. Nếu không phải Trương Tân Tài dẫn người đi tuần gần đó thì có lẽ Chu Dũng bị thiệt lớn.
Thấy mấy tên Chu Dũng đến, ngay cả đồn trưởng cũng đi theo, Ngô Uy Hoa biết sẽ có chuyện nên nói với Vương Tú Toàn:
- Vương thiếu gia, không ngờ chúng ta lại bị thiệt ở hệ thống công an.
Bố Vương Tú Toàn là Phó bộ trưởng Bộ Công an, hắn hôm nay sơ ý nên điện thoại di động bị người tịch thu, muốn thông báo ra ngoài cũng không được.
Mã Hạo Dân nói:
- Không biết Tiểu Hầu gọi, Vương ca có nhận được không?
Mấy người đặt hết hy vọng vào Vương Trạch Vinh, ở nơi này bị người đánh cũng không trách được ai.
- Không phải vừa nãy bọn mày rất kiêu ngạo sao, dám đánh bọn tao. Các anh em, có thù phải báo.
Nghe thấy Chu Dũng nói như vậy, mấy tên kia liền cười phá lên và xông tới.
Lúc này Vương Trạch Vinh đã đến bên ngoài đồn công an rồi lao vọt vào nhau. Một nhân viên bình thường không biết Vương Trạch Vinh là ai nên ngăn lại:
- Làm gì thế hả, không biết đây là đồn công an?
Vương Trạch Vinh lớn tiếng nói:
- Gọi đồn trưởng các người ra đây?
- Anh là ai?
Lúc này tên Trương Tân Tài đang cười thầm trong lòng vì đã giúp được Chu Dũng, như vậy hắn cũng sẽ tạo được quan hệ với Phó cục trưởng Hoàng.
Đột nhiên điện thoại di động trên người vang lên, Trương Tân Tài rút ra thì thấy là Trưởng phòng Công an huyện – Chu Nghênh Tùng.
- … Trương Tân Tài, mày đang làm gì vậy hả, có phải bắt ai không. Ngay cả Bí thư thị ủy cũng bị kinh động. Ông bị mày hại chết, mấy người kia nếu xảy ra chuyện thì tao lột da mày.
- Phó thị trưởng Vương, ngài cũng ở đây sao?
Chu Nghênh Tùng gọi điện xong thì cũng lao tới nơi này nhanh như gió, vừa đến thì thấy Vương Trạch Vinh ở đây. Chu Nghênh Tùng càng thêm lo lắng vì không biết Trương Tân Tài bắt ai.
- Hy vọng không xảy ra chuyện gì.
Thấy Chu Nghênh Tùng đến, Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng rồi nói.
Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Chu Nghênh Tùng cẩn thận nói:
- Phó thị trưởng Vương, đây đều là do thằng Trương Tân Tài gây ra.
Hai người mặc dù nói chuyện nhưng vẫn đi nhanh vào trong.
Chu Dũng mới vung gậy cao su đánh vào người Vương Tú Toàn thì cửa đã bị mở ra, Trương Tân Tài lớn tiếng nói:
- Mau dừng lại.
- Sợ gì chứ, thằng ranh này vừa đánh tôi, tôi phải trả thù.
Thấy mắt Vương Tú Toàn đang rực lửa, Chu Dũng lớn tiếng nói:
Đúng lúc này thì điện thoại di động của hắn vang lên, bố hắn gọi tới.
- Tiểu Dũng, mày có phải đắc tội với ai không, mau xin lỗi người ta.
- Dừng tay.
Chu Nghênh Tùng lao vọt vào phòng, chưa thấy rõ tình hình thì hắn đã lớn tiếng nói.
Vương Trạch Vinh lúc này cũng đã vào.
Thấy Vương Trạch Vinh đến, đám người Ngô Uy Hoa thở dài một tiếng rồi nói:
- Vương ca, cách đón tiếp của Phượng Hải thật đặc biệt.
Vương Trạch Vinh đi lên nói:
- Không bị thương chứ?
Vương Tú Toàn nói:
- Trên lưng tôi bị trúng một gậy, chắc bị nội thương rồi.
Vương Trạch Vinh hiểu ý bọn họ muốn gây chuyện nên nói:
- Đây là Trưởng phòng Công an huyện Chu Nghênh Tùng, anh ta nhận được điện của cấp trên liền lập tức tới.
Chu Nghênh Tùng không rõ tình hình, thấy mấy người này xa lạ nhưng gọi Vương Trạch Vinh là Vương ca nên cảm thấy chuyện có chút phức tạp.
- Vương ca, anh có việc cứ đi làm, chúng tôi ở đây rất tốt.
Vương Trạch Vinh vừa nhìn là biết mấy tên thiếu gia này muốn chơi nên gật đầu nói:
- Việc này tôi không tiện hỏi đến, giao cho bên cục Công an xử lý. Tôi có việc đi trước.
Chu Nghênh Tùng thấy thế liền có chút khó hiểu nên đi theo Vương Trạch Vinh mà nhỏ giọng nói:
- Phó thị trưởng Vương, nhắc một chút cái.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Không có gì, trong đó có con của Phó bộ trưởng Bộ Công an.
Cái gì? Chu Nghênh Tùng trợn mắt há mồm ra.
Quan Khí
Vương Trạch Vinh nhận được điện thì biết đám thiếu gia Bắc Kinh sắp đến. Đám người này không ngờ lại đến Phượng Hải thật. Đối với việc những người này đến Phượng Hải, Vương Trạch Vinh rất vui. Có thêm một mối quan hệ, Vương Trạch Vinh càng thuận lợi hơn.
- Mấy chú ở đâu, tôi lập tức tới.
Vương Trạch Vinh ra khỏi văn phòng liền bảo Ngũ Hậu Cương lái xe đến địa điểm mà đám thiếu gia kia nói. Sau khi Vương Trạch Vinh từ nước Pháp về, đám người này rất vinh dự vì làm đệ tử của Vương Trạch Vinh, nên hẹn nhau đến Phượng Hải. Thực ra bọn họ cũng chán ở Bắc Kinh nên mới kéo nhau đến Phượng Hải học Thái cực quyền và vui đùa.
Mặc dù bọn họ không thể phát triển trong quan trường, nhưng làm một người làm ăn, bọn họ biết sự quan trọng khi kết giao với người có khả năng phát triển.
Nếu Vương Trạch Vinh có tiền đồ lớn như vậy, làm tốt quan hệ với Vương Trạch Vinh thì sau này sẽ có thêm một con đường.
Khi xe Vương Trạch Vinh đang chạy trên đường, Hầu Dã gọi cho hắn:
- Vương ca, bọn tiểu đệ bị bắt đến đồn công an.
Hầu Dã mới nói đến đây thì điện thoại đã bị tịch thu.
Đồn công an?
Vương Trạch Vinh không khỏi ngẩn ra, lời này là sao? Vương Trạch Vinh cảm thấy đám thiếu gia này gặp chuyện rồi. Chẳng qua nghe thấy bị đưa đến đồn công an, hắn ít nhiều yên tâm.
- Tăng tốc một chút.
Vương Trạch Vinh biết đám người này không thể xảy ra chuyện ở Phượng Hải. Gia tộc sau lưng bọn họ quá mạnh, nếu xảy ra chuyện thì Phượng Hải nhất định sẽ loạn.
Xe chạy đến khách sạn Đại Hà Phượng Hải, đây là khách sạn nổi tiếng ở Phượng Hải, Vương Trạch Vinh đã đến đây vài lần.
Vương Trạch Vinh nhảy xuống xe và lao vào trong.
Vương Trạch Vinh nhìn quanh không thấy đám người Ngô Uy Hoa đâu, hắn vội vàng đi tìm quản lý khách sạn.
Vừa lúc quản lý từ trong đi ra. Người này biết Vương Trạch Vinh vì hắn đã cùng lãnh đạo tỉnh đến đây. Thấy Vương Trạch Vinh, Giám đốc Trịnh vội vàng nói:
- Phó thị trưởng Vương có chuyện gì thế?
Vương Trạch Vinh hỏi:
- Vừa nãy ở đây có phải xảy ra chuyện gì?
Giám đốc Trịnh cười nói:
- Cũng không có gì, có mấy thanh niên từ ngoài đến trêu chọc con của Bí thư huyện ủy Phú, cảnh sát mới dẫn người đi. Phó thị trưởng Vương, ngài cũng biết Phú thiếu gia vốn thích gây chuyện, người chọc vào anh ta không bao giờ có kết cục tốt. Mấy tên đó chắc là bị ăn đòn ở đồn công an rồi.
Nhìn Giám đốc Trịnh, Vương Trạch Vinh có chút đau đầu. Vương Trạch Vinh đương nhiên biết Bí thư huyện ủy Phú kia là ai. Tên này cũng là Thường vụ thị ủy Phượng Hải, hắn cũng biết một chút tình hình về Phú thiếu gia kia, nghe nói tên này ỷ vào ông bố là Thường vụ thị ủy nên thường xuyên ăn hiếp mọi người, bởi vì mình mới đến Phượng Hải nên cũng không đụng chạm gì đến hắn. Vương Trạch Vinh không nói gì mà nói với Ngũ Hậu Cương:
- Mau đến đồn công an.
Ngồi trên xe, Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút thì thấy mình chỉ là một Phó thị trưởng, không có quyền lực gì với bên hệ thống công an, chẳng may mình đến không cứu được người thì sao? Vì thế hắn liền gọi điện cho Bí thư thị ủy Âu Dương Hải Ba.
- Bí thư, tôi muốn báo cáo một chuyện với Bí thư. Hôm nay có con của mấy lãnh đạo từ Bắc Kinh tới, không biết sao lại bị con của Bí thư Phú đưa đến đồn công an. Việc này không do tôi quản, tôi không có tư cách thả bọn họ ra, nhưng chẳng may xảy ra chuyện gì thì Phượng Hải sẽ gặp chuyện rất bất lợi.
Nghe nói con của lãnh đạo Bắc Kinh đến, Âu Dương Hải Ba giật mình. Việc này không hề nhỏ, chẳng may xảy ra vấn đề thì sao:
- Là những ai vậy?
Vương Trạch Vinh nói:
- Cụ thể tôi không rõ, nhưng người cầm đầu hình như con của Ủy viên Quốc vụ viện, những người khác đều là con của lãnh đạo bộ.
Mặc dù Vương Trạch Vinh nói rất bình thường nhưng đã lộ ra tin tức làm ai cũng sợ:
- Cậu mau đến đó, tôi lập tức hỏi việc này.
Âu Dương Hải Ba có chút khẩn trương, nghe nói có cả con của Ủy viên Quốc vụ viện, trên đầu y liền xuất hiện mồ hôi lạnh. Việc này nhất định phải khống chế được, đầu tiên không nói ai đúng ai sai, chẳng may mình sai thì Lãnh đạo trung ương sẽ nghĩ như thế nào?
Âu Dương Hải Ba lập tức gọi điện cho bí thư đảng ủy cục Công an Thu Phẩm Chu:
- Lão Thu làm cái gì thế hả, nghe nói con lão Phú bắt mấy thanh niên từ Bắc Kinh vào đồn công an. Đồn công an từ lúc nào biến thành nơi ai cũng có thể ra lệnh. Các anh quản lý đồn công an như thế nào. Được rồi, anh lập tức đến xem là chuyện gì, quyết không thể để xuất hiện chuyện bị thương. Nếu không anh tự chịu trách nhiệm.
Thu Phẩm Chu nghe giọng điệu của Âu Dương Hải Ba liền có chút lo lắng. Hắn đang định nói chuyện thì Âu Dương Hải Ba nói thêm:
- Lão Thu, đây là việc lớn, tuyệt đối không thể xuất hiện vấn đề. Anh cần phải lập tức đến, tôi cũng đến ngay.
Lời này làm Thu Phẩm Chu càng thấy vấn đề nghiêm trọng nên vội vàng nói:
- Xin Bí thư yên tâm, tôi nhất định xử lý tốt việc này.
Chuyện có thể làm Bí thư thị ủy lo lắng như vậy thì nhất định không nhỏ.
Sau đó Thu Phẩm Chu không ngừng gọi điện đi khắp nơi.
Phú Tuấn Tiên đang họp Hội nghị thường vụ Huyện ủy thì Âu Dương Hải Ba gọi điện tới.
- Lão Phú, con anh làm gì vậy hả, sao bắt mấy người từ Bắc Kinh vào đồn công an?
Phú Tuấn Tiên lập tức tuyên bố tan họp rồi gọi cho Chu Dũng. Nhưng đầu bên kia không nghe máy càng làm y lo lắng.
Phú Tuấn Tiên vội vàng gọi điện ra ngoài cho người khác.
Lúc này trong đồn công an, Chu Dũng đang gọi điện cho Phó cục trưởng cục Công an thành phố Phượng Hải – Hoàng Kiến Cương.
- Hoàng ca, hôm nay không biết có mấy thằng ranh nào đến đánh tôi, anh phải xả giận cho tôi đó.
Hoàng Kiến Cương biết Chu Dũng là con của Phú Tuấn Tiên, hắn cũng nể mặt Chu Dũng.
- Tiểu Dũng, thằng nào to gan như vậy mà đắc tội chú, không vấn đề gì. Tôi sẽ gọi điện cho Tiểu Trương để xả giận cho chú.
Chu Dũng đắc ý nói với Trương Tân Tài:
- Nghe thấy không, đây là bạn thân tôi đó, Phó cục trưởng cục Công an các anh đấy.
Khi Trương Tân Tài nghe điện, Hoàng Kiến Cương nói với hắn:
- Có thể giúp thì giúp, xả giận cho Tiểu Dũng rồi nói.
Trương Tân Tài thấy lãnh đạo đã gọi như vậy nên cảm thấy việc hôm nay phải làm thật đẹp, thông qua việc này sẽ tạo được quan hệ với Phó cục trưởng Hoàng. Trương Tân Tài nhìn Chu Dũng đầy cung kính:
- Phú thiếu gia, ngài muốn xử lý thế nào xin cứ nói.
Chu Dũng nói:
- Đánh rồi nói.
Vừa nãy khi ăn hai bên xảy ra tranh chấp vì một cô gái, Chu Dũng ra tay trước nhưng mấy tên kia như có võ nên đánh cho đám Chu Dũng một trận. Nếu không phải Trương Tân Tài dẫn người đi tuần gần đó thì có lẽ Chu Dũng bị thiệt lớn.
Thấy mấy tên Chu Dũng đến, ngay cả đồn trưởng cũng đi theo, Ngô Uy Hoa biết sẽ có chuyện nên nói với Vương Tú Toàn:
- Vương thiếu gia, không ngờ chúng ta lại bị thiệt ở hệ thống công an.
Bố Vương Tú Toàn là Phó bộ trưởng Bộ Công an, hắn hôm nay sơ ý nên điện thoại di động bị người tịch thu, muốn thông báo ra ngoài cũng không được.
Mã Hạo Dân nói:
- Không biết Tiểu Hầu gọi, Vương ca có nhận được không?
Mấy người đặt hết hy vọng vào Vương Trạch Vinh, ở nơi này bị người đánh cũng không trách được ai.
- Không phải vừa nãy bọn mày rất kiêu ngạo sao, dám đánh bọn tao. Các anh em, có thù phải báo.
Nghe thấy Chu Dũng nói như vậy, mấy tên kia liền cười phá lên và xông tới.
Lúc này Vương Trạch Vinh đã đến bên ngoài đồn công an rồi lao vọt vào nhau. Một nhân viên bình thường không biết Vương Trạch Vinh là ai nên ngăn lại:
- Làm gì thế hả, không biết đây là đồn công an?
Vương Trạch Vinh lớn tiếng nói:
- Gọi đồn trưởng các người ra đây?
- Anh là ai?
Lúc này tên Trương Tân Tài đang cười thầm trong lòng vì đã giúp được Chu Dũng, như vậy hắn cũng sẽ tạo được quan hệ với Phó cục trưởng Hoàng.
Đột nhiên điện thoại di động trên người vang lên, Trương Tân Tài rút ra thì thấy là Trưởng phòng Công an huyện – Chu Nghênh Tùng.
- … Trương Tân Tài, mày đang làm gì vậy hả, có phải bắt ai không. Ngay cả Bí thư thị ủy cũng bị kinh động. Ông bị mày hại chết, mấy người kia nếu xảy ra chuyện thì tao lột da mày.
- Phó thị trưởng Vương, ngài cũng ở đây sao?
Chu Nghênh Tùng gọi điện xong thì cũng lao tới nơi này nhanh như gió, vừa đến thì thấy Vương Trạch Vinh ở đây. Chu Nghênh Tùng càng thêm lo lắng vì không biết Trương Tân Tài bắt ai.
- Hy vọng không xảy ra chuyện gì.
Thấy Chu Nghênh Tùng đến, Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng rồi nói.
Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Chu Nghênh Tùng cẩn thận nói:
- Phó thị trưởng Vương, đây đều là do thằng Trương Tân Tài gây ra.
Hai người mặc dù nói chuyện nhưng vẫn đi nhanh vào trong.
Chu Dũng mới vung gậy cao su đánh vào người Vương Tú Toàn thì cửa đã bị mở ra, Trương Tân Tài lớn tiếng nói:
- Mau dừng lại.
- Sợ gì chứ, thằng ranh này vừa đánh tôi, tôi phải trả thù.
Thấy mắt Vương Tú Toàn đang rực lửa, Chu Dũng lớn tiếng nói:
Đúng lúc này thì điện thoại di động của hắn vang lên, bố hắn gọi tới.
- Tiểu Dũng, mày có phải đắc tội với ai không, mau xin lỗi người ta.
- Dừng tay.
Chu Nghênh Tùng lao vọt vào phòng, chưa thấy rõ tình hình thì hắn đã lớn tiếng nói.
Vương Trạch Vinh lúc này cũng đã vào.
Thấy Vương Trạch Vinh đến, đám người Ngô Uy Hoa thở dài một tiếng rồi nói:
- Vương ca, cách đón tiếp của Phượng Hải thật đặc biệt.
Vương Trạch Vinh đi lên nói:
- Không bị thương chứ?
Vương Tú Toàn nói:
- Trên lưng tôi bị trúng một gậy, chắc bị nội thương rồi.
Vương Trạch Vinh hiểu ý bọn họ muốn gây chuyện nên nói:
- Đây là Trưởng phòng Công an huyện Chu Nghênh Tùng, anh ta nhận được điện của cấp trên liền lập tức tới.
Chu Nghênh Tùng không rõ tình hình, thấy mấy người này xa lạ nhưng gọi Vương Trạch Vinh là Vương ca nên cảm thấy chuyện có chút phức tạp.
- Vương ca, anh có việc cứ đi làm, chúng tôi ở đây rất tốt.
Vương Trạch Vinh vừa nhìn là biết mấy tên thiếu gia này muốn chơi nên gật đầu nói:
- Việc này tôi không tiện hỏi đến, giao cho bên cục Công an xử lý. Tôi có việc đi trước.
Chu Nghênh Tùng thấy thế liền có chút khó hiểu nên đi theo Vương Trạch Vinh mà nhỏ giọng nói:
- Phó thị trưởng Vương, nhắc một chút cái.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Không có gì, trong đó có con của Phó bộ trưởng Bộ Công an.
Cái gì? Chu Nghênh Tùng trợn mắt há mồm ra.
Quan Khí
Đánh giá:
Truyện Quan Khí
Story
Chương 523: Đám thiếu gia bị thiệt
4.0/10 từ 2 lượt.