Quan Khí​

Chương 472: Không có việc nên tìm việc để làm

Sau bữa mời người của hai tỉnh ăn cơm và Lô Lương Quang cũng mời lại, tình cảm của các bên cũng bắt đầu được nâng cao lên. Tất cả mọi người đều có vẻ rất khách khí. Trong hoàn cảnh như vậy, sự cạnh tranh và tranh đoạt quyền lợi của các văn phòng lại chìm xuống. Bởi vì trong những người này trên cơ bản là không có xung đột gì nên việc tranh quyền đoạt lợi không xảy ra.

Phụ trách công việc hợp tác của tỉnh Giang Sơn là Phó Chủ tịch tỉnh Hà Vân Quốc thỉnh thoảng chạy tới đây thăm nom mọi người. Đối với phái viên của tỉnh Sơn Nam là Vương Trạch Vinh, hắn còn đặc biệt mở tiệc mời Vương Trạch Vinh một lần, làm cho mọi người cảm thấy dáng vẻ của sự hoà hợp êm thấm.

Cuộc sống thường nhật của Vương Trạch Vinh rất tốt. Ủy ban nhân dân tỉnh đã đặc biệt bố trí một nhà khách. Nhà khách này cũng không phải dùng để đối ngoại, mà chỉ dùng cho việc tiếp đãi các nhân vật trọng yếu. Chỗ ở của mỗi một người đều được bố trí đầy đủ các tiện ích, nhân viên phục vụ đều là các cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. Mỗi ngày nhóm người Vương Trạch Vinh trên cơ bản không có việc gì, ngoại trừ các việc do tỉnh thành thông tin đến cần sự cần phối hợp thì thẳng thắn mà nói là bọn họ rất nhàn.

Trong cuộc sống nhàn nhã như thế này, Vương Trạch Vinh đột nhiên có một phát hiện, quan khí của mình không ổn định, đang giảm đi một chút.

Tình huống như vậy làm cho Vương Trạch Vinh giật mình. Như thế nào mà quan khí lại giảm? Đây chính là việc trọng đại. Nếu tiếp tục tình trạng như thế này thì quan khí sẽ tiếp tục giảm, sớm hay muộn rồi cũng có một ngày sẽ xảy ra vấn đề với cái chức vụ của mình.

Liên tục trong thời gian mấy ngày này, mỗi ngày Vương Trạch Vinh đều tự hỏi nguyên nhân khiến quan khí của mình giảm bớt.

Cho dù là Hạng Nam hay là Chương Kiều Cương đã đem mình đặt ở vị trí này với mục đích hy vọng mình có một bước phát triển lớn hơn nữa. Cái vị trí này chắc chắn được bọn họ coi trọng. Thế mà tại sao khi ngồi vị trí này lại phát hiện có hiện tượng quan khí giảm bớt? Tuy rằng quá mức độ quan khí của mình giảm đi cực kỳ ít, nhưng dù sao cũng là mất đi. Cái này cũng không phải là một hiện tượng tốt, điều quan trọng là phải nhanh chóng hiểu được nguyên nhân này.

Nghĩ đến có thể hậu phương xảy ra một số biến hóa, hắn liền gọi điện cho Lữ Hàm Yên ở nhà. Sau khi Vương Trạch Vinh và Lữ Hàm Yên hàn huyên một hồi rồi hỏi:

- Hàm Yên, ở tỉnh gần đây có chuyện gì mới không?

Hàm Yên cười nói:

- Yên tâm đi, có thay đổi gì thì em sẽ là người đầu tiên báo cho anh. Ba em ở đó cũng tốt lắm, tất cả đều bình thường.

Cô và Vương Trạch Vinh mỗi ngày đều gọi điện cho nhau một lần. Trong tỉnh có chuyện gì xảy ra, việc đầu tiên là cô thông báo cho Vương Trạch Vinh. Lữ Hàm Yên bây giờ đã khác xa Lữ Hàm Yên trước kia. Thông qua rèn luyện ở tỉnh thành, đối với các phương diện hay tình huống đều đã được nâng cao. Bởi vì quan tâm đến công việc của Vương Trạch Vinh, thỉnh thoảng cô xin sự chỉ bảo, hướng dẫn từ Lữ Khánh Phân, sự tiến bộ rất lớn.


Vương Trạch Vinh cười nói:

- Thế thì tốt!

Lữ Hàm Yên hỏi:

- Anh sống ở đấy một mình, không có ai thu dọn chăm sóc. Hay là anh nhanh chóng đưa Long Hương Băng đến.

Lữ Hàm Yên cũng không phải là ngốc, Long Hương Băng một thời gian dài như vậy làm bảo mẫu cho Vương Trạch Vinh, còn ở luôn trong nhà trong khi đó mình lại không thường xuyên ở bên cạnh Vương Trạch Vinh. Cô đã sớm nghĩ Vương Trạch Vinh và Long Hương Băng đã phát sinh một ít hành vi thân mật. Đối với việc này, cô vẫn luôn áp dụng chính sách là mắt nhắm mắt mở. Ý tưởng của cô là dù sao chỉ cần không đề cập đến vấn đề hôn nhân thì cô cũng không muốn quản nhiều đến Vương Trạch Vinh. Tình hình các cán bộ ở tỉnh thành này cô đã được nghe nhiều rồi, thấy cũng nhiều, cô biết rằng dù mình có muốn quản cũng không quản được. Nếu vậy thì thuận theo tự nhiên vậy.

Vương Trạch Vinh nói:

- Cứ tiếp tục như thế này đã. Mọi việc ở đây đều bắt đầu từ đầu, để triển khai công tác đã rồi tính chuyện này sau.

Vương Trạch Vinh có thể cảm nhận được Lữ Hàm Yên thấy chuyện gì đó giữa mình và Long Hương Băng.

Hơn nữa ở việc này, hắn cũng không muốn làm cho Lữ Hàm Yên không vui. Làm là một chuyện, nhưng để bàn luận về chuyện này thì không nên lắm. Hắn biết đứng về phương diện quan tâm thì Lữ Hàm Yên đúng là tuyệt vời.

Nếu Hạng Nam vẫn ổn định và tỉnh thành không xảy ra vấn đề gì, vậy việc này chỉ có do mình có vấn đề! Cuối cùng Vương Trạch Vinh cũng tìm ra được điểm mấu chốt của vấn đề.

Nhìn lại văn phòng của mình, Vương Trạch Vinh tự cười thầm. Rõ ràng khi bước vào văn phòng này mình đã kiểm tra qua, văn phòng này cũng không có gì ảnh hưởng đến quan khí của mình cả. Như vậy, đây không phải nguyên nhân từ văn phòng.



Đang chìm đắm trong suy nghĩ thì Nhâm Trạch Hải gọi điện thoại tới.

Nhâm Trạch Hải hiện tại đã được thăng chức lên Phó Chánh văn phòng thứ nhất của Ủy ban nhân dân tỉnh, quyền lực trở nên rất lớn.

- Trạch Vinh, thế nào? Mọi người vẫn khỏe chứ?

Tuy rằng biết tình hình của Vương Trạch Vinh ở nơi này nhưng Nhâm Trạch Hải vẫn hỏi thăm.

Vương Trạch Vinh cười khổ nói:

- Ông anh à, anh biết là công việc này vạn sự đều nan mà!

Nhâm Trạch Hải nói:

- Đúng là như vậy. Cậu ngồi ở đó nhìn qua thì rất nhàn nhã, nhưng để thực sự làm ra thành tích thì lại rất khó. Cũng không biết các bậc bề trên suy xét thế nào, không ngờ lại đưa cậu ngồi ở cái vị trí này.!

Vương Trạch Vinh đương nhiên hiểu Nhâm Trạch Hải nói những bậc bề trên đây ám chỉ người nào.

- Trạch Vinh, tôi khuyên cậu hay là nghĩ cách khác đổi vị trí đi. Cậu bây giờ đã là cấp Phó Giám đốc Sở, nếu thật sự khó khăn để tạo ra công trạng thì để tiến bộ lại càng khó hơn. Nếu ở vị trí này không làm ra được chiến công gì thì cũng không có lợi cho sự phát triển của cậu.

Đối với sự tiến bộ của Vương Trạch Vinh, Nhâm Trạch Hải cũng rất quan tâm, nói lời này ra cũng rất chân tình.



Sau khi cùng Nhâm Trạch Hải nói chuyện tán gẫu một hồi, Vương Trạch Vinh buông điện thoại xuống.

Cuộc điện thoại của Nhâm Trạch Hải quá đúng lúc. Lời nói của Nhâm Trạch Hải giống như đã đẩy tan đi sự mê muội trong người Vương Trạch Vinh. Đúng vậy, chính là vấn đề chiến tích. Mình hiện tại đang ngồi ở vị trí này, nếu có thể làm ra một ít chiến tích lớn thì việc lên chức có thể nói là dễ dàng. Nhưng nếu mà không thể làm ra được chiến tích thì mọi người sẽ thấy thế nào? Tỉnh ủy sẽ cảm nhận ra sao? Nếu như thế này thì dù có muốn chiếu cố giúp đỡ mình cũng không thể làm được. Đã không có chiến tích có nghĩa mình là người không có năng lực, đối với một người không có năng lực thì làm gì có khả năng lên chức.

Khi đạt đến một cấp bậc nhất định, cho dù là có hậu trường thì cũng không phải có thể được đỡ lên một cách dễ dàng. Cấp Giám đốc Sở trở lên mà không có thành tích gì mà nghĩ có thể phát triển lên được thì cơ bản là đang nằm mơ.

Ngay cả nhóm người của Hạng Nam cũng đã nói qua với mình, bây giờ thượng tầng của Quán Hà đang bị đùa giỡn trong một cuộc giao dịch. Theo như lời nói này, nếu tiếp tục ở lại Quán Hà thì có lẽ mình sẽ trở thành một vật hi sinh. Rời khỏi Quán Hà liền có thể nhảy khỏi đống lửa, việc này đối với mình chính là có lợi.

Nhưng mà bây giờ lại xuất hiện vấn đề. Ý tưởng nhóm người của Hạng Nam là tốt, làm cho mình thoát ly khỏi sự thị phi. Việc này mặc dù là tốt, nhưng nếu muốn từ vị trí này làm ra một ít thành tích thì cũng rất khó khăn.

Vương Trạch Vinh đương nhiên không biết ý nghĩ của nhóm Hạng Nam là để rèn luyện thêm một chút cho hắn.

Quan khí mất đi, nguyên nhân là hẳn mấy ngày qua quá thoải mái đối với mình, mất đi ý chí tiến thủ! Tỉnh ủy đã đặt mình ở vị trí này chính là hy vọng mình tự thân vận động. Ngồi trên vị trí này để mình có thể phát huy năng lực, thậm chí có thể làm ra các cống hiến với kinh tế của Sơn Nam. Nếu mỗi ngày đều chờ đợi thì chiến tích từ đâu mà có được? Đã không có chiến tích thì mình không thể có phát triển, thậm chí còn có thể mang đến nhiều điều gì đó tiêu cực. Đến lúc đó việc phát triển không còn là vấn đề nữa, ngay cả bảo vệ vị trí hiện có cũng đã khó rồi.

Mặc dù có nhóm người của Hạng Nam phía sau chống đỡ, nhưng. Sơn Nam cũng không phải là thiên hạ của Hạng gia.

Không có việc gì thì phải tìm việc mà làm!

Vương Trạch Vinh có quyết định như vậy. Nếu tất cả mọi người không nghĩ ra nên làm chuyện gì thì tự bản thân tôi kiếm ra một sự tình để ban ơn cho cả ba tỉnh. Chỉ cần có thể nghĩ ra được công việc này thì chiến tích tự nhiên liền có được.

Rất nhanh chóng Vương Trạch Vinh liền tìm tới Hà Duy Trình, Trưởng phòng hợp tác kinh tế.



- Lão Hà, tôi đang muốn thỉnh giáo một chút, anh xem thế nào. Ý tưởng tỉnh và tỉnh hợp tác thì anh đã biết đấy, Tỉnh ủy nếu đã điều động chúng ta đến Giang Sơn này là có mục đích muốn chúng ta khai thác, tính toán làm ra một số việc có lợi cho tỉnh. Tình hình bây giờ thì anh cũng nhận thấy, trên cơ bản là chúng ta thực hiện một số sự phối hợp, cũng chưa thực sự phát huy được tác dụng ban đầu. Anh có chủ ý tốt gì cũng nên nói ra, chúng ta bàn bạc phát huy công tác này lên.

Vương Trạch Vinh tỏ vẻ rất khiêm tốn.

Hà Duy Trình mỉm cười nói:

- Công tác này tôi cũng chưa làm bao giờ. Không dám dối Phó chánh văn phòng Vương, đến bây giờ trong đầu tôi còn không tìm ra một manh mối nào. Tôi tin tưởng Tỉnh ủy nhất định sẽ có chỉ thị, tôi sẽ làm tốt các chỉ thị với tinh thần của một cán bộ viên chức, luôn ủng hộ công tác của anh.

Lời nói này phải nói rất là láu cá.

Hà Duy Trình là người rút ra từ tổ chức tỉnh, do hắn cũng là người lớn tuổi nên cũng có cái nhìn không phục đối với Vương Trạch ít tuổi hơn mà lại ngồi ở vị trí cao. Hắn cũng biết một chút tình hình về Vương Trạch Vinh, trong con mắt hắn thì Vương Trạch Vinh có thể được như thế này chủ yếu là dựa vào các quan hệ là chính. Nghe thấy lời nói xin chỉ giáo của Vương Trạch Vinh, trong lòng hắn trở nên vui vẻ, thầm nghĩ trong đầu xem ra cái thằng nhãi này cũng không có nhiều bản lĩnh, hiện tại đã bắt đầu luống cuống. Không phải là bây giờ tôi không có biện pháp nào mà cho dù có biện pháp cũng không nói cho hắn.

Vương Trạch Vinh đương nhiên nghe cho ý từ chối trong lời nói của Hà Duy Trình ngay lập tức lưu lại cái nhìn không tốt đối với Trưởng phòng Kinh tế hợp tác.

Tiễn Hà Duy Trình ra ngoài, Vương Trạch Vinh biết bây giờ dựa vào người khác là không được, chỉ có thể dựa vào chính mình. Nơi này không thể so sánh với Quán Hà, những người được cử đến đây cũng không phải trong lòng ai cũng phục mình. Nếu không làm ra được một số thành tích thì muốn để cho bọn họ nghe lời mình thì đúng là không có khả năng.

Không có việc gì thì tìm việc để làm. Ý tưởng này mặc dù đã có, nhưng vấn đề là tìm việc gì để làm đây. Cái này chính là hạng mục đầu tiên của mình, nếu mà làm không tốt thì không chỉ không có chiến tích mà ngược lại còn có thể mang đến các ảnh hưởng không tốt.

Ngồi tại bàn, Vương Trạch Vinh rút một điếu thuốc hút một hơi, việc này tất nhiên cần phải suy nghĩ cho chu đáo.

Lấy một tờ giấy, Vương Trạch Vinh vạch ra các điều kiện cần phải đạt của hạng mục đầu tiên này.

Phải liệt kê được các ưu điểm của các tỉnh phía Nam này. Đầu tiên ba tỉnh có chung nguồn tài nguyên, các ngành sản xuất chắc phải dựa trên khía cạnh này để tăng cường phát triển. Mối quan hệ giữa các bên hữu hảo, môi trường hoạt động tốt. Lần lượt từng các ưu điểm cho sự phát triển từng bước được cân nhắc và sắp xếp theo thứ tự, Vương Trạch Vinh nhắm chặt hai mắt tự hỏi mình nên khai triển ngành nghề nào.

Quan Khí​
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Quan Khí​ Truyện Quan Khí​ Story Chương 472: Không có việc nên tìm việc để làm
4.0/10 từ 2 lượt.
loading...