Quan Khí​

Chương 309: Hy vọng

Hôm nay Vương Trạch Vinh đến thị trấn Thạch Kiều để thăm một Hợp tác xã. Bởi vì nông dân trong huyện ở rất phân tán cho nên Huyện Đại Phường quyết định tiến hành xây dựng một nơi ở thống nhất ở nơi này.

Sau khi chuyển các nông dân vào đây, tài chính xây trường của Tỉnh đoàn cũng được đưa đến.

Bởi vì mới tiến vào Hợp tác xã để ở, các nông dân vẫn đầy vẻ chất phác và khá nghèo. Phòng thì rất đẹp và mới nhưng quần áo trên người bọn họ lại cũ rách.

Lễ khánh thành trường tiểu học Hy vọng được diễn ra đơn giản mà trang trọng, các nông dân cũng tới tham gia.

Đám nhỏ xếp thành hàng đứng đó nhìn đoàn người Vương Trạch Vinh. Quần áo trên người chúng không quá đẹp, quần áo rách rưới thậm chí thấy cả da thịt. Trong mắt mỗi đứa đều lộ rõ vẻ hưng phấn. Có thể học ở trường to đẹp như vậy đây là hạnh phúc của chúng.

Bí thư thị đoàn Hà Vĩnh Chính vì tham gia nghi thức lần này đã chuyên môn chạy đến Huyện Đại Phường.

Đừng nhìn Hà Vĩnh Chính là Bí thư Thị đoàn nhưng hắn rất cẩn thận khi ở trước mặt Vương Trạch Vinh. Bây giờ cán bộ trên thành phố đều đang đoán xem bao giờ Vương Trạch Vinh lên chức.

- Bí thư Vương, trường Hy vọng được xây xong thì đám trẻ xung quanh đều có thể đến học. Theo tôi biết thì có không ít gia đình không muốn đưa con đến học. Việc này xem ra chúng ta cần phải làm nhiều công việc mới được.

Hà Vĩnh Chính nói.

Vương Trạch Vinh nói:

- Đây chủ yếu là do nghèo mà gây ra.

Bí thư Huyện đoàn Nhâm Quế Oánh là người hưng phấn nhất. Thông qua cố gắng của cô nên đã khiến trên tỉnh đầu tư nhiều trường tiểu học ở Huyện Đại Phường. Bây giờ trường xây xong đã nói rõ thành tích của cô.

Vương Trạch Vinh nhìn Nhâm Quế Oánh mà nói:

- Huyện đoàn làm rất tốt, có tính tích cực.

Mặc dù chỉ là một câu nói nhưng làm cho Nhâm Quế Oánh cảm thấy rất ấm áp. Cô cảm thấy cố gắng của hắn đã được báo đáp. Bí thư Vương coi như đã ghi nhận công tác của Huyện đoàn.

Nhâm Quế Oánh nói:

- Công tác của chúng tôi vẫn còn chưa đủ.

Ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng Nhâm Quế Oánh rất vui mừng. Nghĩ đến lời bà chị nói với mình, Nhâm Quế Oánh cảm thấy nhất định phải theo sát Vương Trạch Vinh.

Chị Nhâm Quế Oánh là cục trưởng cục Du lịch tình đã nói cho cô ta biết nhiều chuyện. Nhâm Quế Oánh biết chỗ dựa của Vương Trạch Vinh rất lớn, hắn rất nhanh sẽ tiến quân vào thành phố. Nếu như bây giờ tạo quan hệ tốt với Vương Trạch Vinh, tin rằng bước tiếp theo sẽ có lợi cho sự phát triển.


Vương Trạch Vinh đi quanh trường một vòng rồi nói với phó chủ tịch huyện Chu Liên Khánh:

- Lão Chu, trường đã được xây xong, các anh chuẩn bị quản lý như thế nào?

Chu Liên Khánh nói:

- Phòng Giáo dục đã điều giáo viên tới. Chẳng qua hầu hết đều giáo viên không được qua đào tạo bài bản. Lực lượng giáo viên của Huyện Đại Phường tương đối yếu. Sau khi mấy trường tiểu học này được xây xong, chúng tôi sẽ nghiên cứu một chút và sẽ điều động giáo viên chủ chốt đến giảng dạy.

Vương Trạch Vinh cũng biết vì Huyện Đại Phường vốn nghèo nên ít có giáo viên lưu lại nơi này, việc này không phải trong lúc nhất thời là giải quyết được. Nhưng Vương Trạch Vinh tin rằng khi kinh tế Huyện Đại Phường phát triển thì giáo dục cũng sẽ đi theo.

- Lão Chu, lần này nông dân đến đây ở thì trường trên núi không cần tồn tại nữa. Các giáo viên có thể tập trung về đây. Đồng thời chúng ta cũng nên thu hút các giáo viên ở trường sư phạm.

Chu Liên Khánh nói:

- Chúng tôi cũng đang suy nghĩ như vậy.

- Cháu bé, cháu thích học ở đây không?

Thấy một bé trai đang tò mò nhìn mình, Vương Trạch Vinh đi tới hỏi.

Cậu bé mặc dù có chút sợ sệt nhưng vẫn nói:

- Cháu thích, ở đây rất lớn.

- Trong nhà có cho cháu đi học không?

- Có ạ, bây giờ trong nhà cháu đã có cơm ăn nên bố đưa cháu tới đây. Đáng tiếc chị cháu năm ngoái đã gả cho người ta.

Bé trai thấy Vương Trạch Vinh dễ gần như vậy nên cũng to gan hơn.

- Chị cháu bao tuổi rồi?

- Mười năm ạ.

Vương Trạch Vinh không khỏi thầm than, đây là chuyện bình thường ở khu miền núi. Bởi vì Huyện Đại Phường rất nghèo nên rất nhiều bé gái chưa đến tuổi đã lấy chồng. Ở khu miền núi thì luật hôn nhân không có bao nhiêu tác dụng.


Vào trong Hợp tác xã, Vương Trạch Vinh thấy hoàn cảnh nơi đây khá được nên nói với bí thư đảng ủy thị trấn Trương Quả Minh mà nói:

- Rất tốt. mặc dù đây là xây dựng Hợp tác xã cho nông dân nhưng hoàn cảnh cũng rất quan trọng.

Trương Quả Minh cười khổ nói:

- Bí thư Vương, nói thật vì việc này chúng tôi đã rất lo lắng. Nông dân vốn quen thói tự do nên nuôi lợn, nuôi gà ở đây rồi thả chạy loạn thì cũng không ổn. Vì thế thị trấn tốn rất nhiều công sức mới giải quyết được việc này. Bây giờ mọi người không tùy tiện thả gia súc ra ngoài nữa.

Vương Trạch Vinh thấy một lão già ngồi trước cửa nhà hút thuốc, hắn liền đi tới cạnh mà hỏi:

- Ông ở đây tốt không?

Nhìn Vương Trạch Vinh, lão già cười hắc hắc mà nói:

- Cậu là lãnh đạo ư?

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Coi như vậy ạ.

Lão già nói:

- Nhà ở đây có lẽ cao cấp hơn nhà đá cũ của tôi.

- Thu nhập trong nhà như thế nào ạ?

- Thằng cả đi làm thuê, mỗi tháng được 200 tệ, thằng hai chạy lên thành phố và thi thoảng mang tiền về. Đất của nó dã cho thuê, tôi có mười mẫu đất cũng đã cho thuê. Cứ ba tháng huyện phát tiền một lần, cũng đủ dùng.

Vương Trạch Vinh thấy như vậy liền vui vẻ nói:

- So sánh với lúc ở trong huyện thì ông cảm thấy bây giờ như thế nào?

Lão già nói:

- Đây là nhờ ơn của Bí thư Vương. Nghe nói cả huyện đều do Bí thư Vương làm ra. Trước kia chúng tôi ăn không đủ no, bây giờ thì khác rồi. Ngoài ăn no ra thì cũng có thịt để ăn, đám trẻ cũng có thể đi học. Đây là điều mà trước kia dù nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

Trương Quả Minh nói:

- Bí thư Vương, các hộ nông dân ở đây hầu hết đều ở sâu trong núi, đưa được bọn họ đến đây không dễ dàng gì. Bọn họ ở trên núi quen rồi, chẳng qua khi các trang bị đầy đủ thì mọi người cũng đang dần thay đổi thói quen sống.

Chu Liên Khánh hỏi:

- Bây giờ còn có ai ở lại trên núi nữa không?

Trương Quả Minh nói:

- Còn có hộ nói dù đánh chết cũng không chuyển, thị trấn cũng không có biện pháp. Bọn họ thích ở đâu thì ở. Chẳng qua ở đây chúng tôi vẫn bố trí nhà cho bọn họ, hơn nữa cũng động viên bọn họ đưa con đến trường học. Tin rằng bọn họ cũng sẽ chuyển tới đây.

Vương Trạch Vinh nói:

- Phải chăm chú làm tốt việc này.

Vương Trạch Vinh hỏi Trương Quả Minh:

- Đối với việc phát triển Hợp tác xã, thị trấn các anh có biện pháp gì không?

Trương Quả Minh nói:

- Tài nguyên chủ yếu của thị trấn là đá. Thị trấn đang chuẩn bị tập trung thành lập một khu khai thác và để nông dân vào đó làm. Hơn nữa cơ sở trồng thí điểm lúa mạch đã được thành lập, chúng tôi sẽ từng bước mở rộng.

- Phải cố gắng tăng cường thu nhập của nông dân. Nông dân tăng được thu nhập thì công tác của các anh mới có thể dễ dàng.

Một lần nữa đi vào trường học, nhìn đám trẻ vui mừng như vậy, Vương Trạch Vinh đúng là thấy khá tự hào. Tất cả đều do hắn cố gắng mà thành. Đám trẻ này mấy tháng trước còn sống ở trong núi, bây giờ được đến đây đó là hy vọng đổi đời.

Nhâm Quế Oánh nói:

- Đám trẻ ở đây đúng là rất khổ.

Vương Trạch Vinh gật đầu nói:

- Huyện đoàn các đồng chí phải quan tâm nhiều hơn đến trẻ em.

Nhâm Quế Oánh nói:

- Lần này sau khi về chúng tôi dự định tiến hành quyên góp trong các công ty để mua đồ dùng học tập cho bọn trẻ.


Trưởng phòng Giáo dục Đan Vũ Giang ở bên cũng nói:

- Bí thư Vương, phòng Giáo dục dự điện tiến hành thu hút thêm giáo viên về huyện chúng ta.

Đan Vũ Giang muốn thể hiện trước mặt Vương Trạch Vinh một chút. Lần này nghe nói Vương Trạch Vinh muốn tham gia lễ khánh thành trường nên hắn lập tức chạy đến đây.

Nhìn Đan Vũ Giang, Vương Trạch Vinh nói:

- Tôi thấy công tác của phòng Giáo dục rất quan trọng, nhất định phải làm tốt các công việc. Công tác giáo dục sẽ được Huyện ủy, ủy ban ưu tiên hàng đầu.

Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Đan Vũ Giang cảm động nói:

- Cảm ơn Bí thư Vương đã ủng hộ công tác giáo dục.

Học viện Nông nghiệp tỉnh đã và đang tiến hành trồng thí điểm lúa mạch ở thị trấn này. Vương Trạch Vinh đi vào trụ sở thì thấy hai giảng viên đang tiến hành giảng dạy cho một ít nông dân, hắn vui vẻ nói:

- Các kỹ thuật này rất quan trọng đối với nông dân.

- Chào anh, trồng lúa mạch ở đây sẽ thu được bao nhiêu?

Vương Trạch Vinh hỏi giảng viên đang giảng bài.

Thấy Vương Trạch Vinh đến, hai giảng viên này rõ ràng nhận ra hắn. Một người cười nói:

- Bí thư Vương đến kiểm tra công tác. Xin Bí thư Vương yên tâm, thị trấn rất thích hợp trồng lúa mạch, chúng tôi tin rằng sẽ được màu.

Bắt tay người giảng viên, Vương Trạch Vinh nói:

- Rất cảm ơn các anh đã đến gúp đỡ Huyện Đại Phường.

- Ha ha, nói thật chúng tôi là học sinh thực tập, sau này không biết chừng sẽ đến đây xin làm việc cho Bí thư Vương.

Vương Trạch Vinh liền cười ha hả nói:

- Chỉ cần các anh thực sự muốn đến thì tôi sẽ nhận ngay.

Thị trấn Thạch Kiều là một nơi có ít tài nguyên, nhưng thông qua lần này Vương Trạch Vinh thấy lãnh đạo thị trấn đã nghĩ đủ mọi cách để phát triển, khắp nơi đều thấy được hy vọng.

Quan Khí​
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Quan Khí​ Truyện Quan Khí​ Story Chương 309: Hy vọng
4.0/10 từ 2 lượt.
loading...