Quan Khí
Chương 257: Hạng mục mới
Khác với các gian hàng khác, gian hàng của Huyện Đại Phường có rất nhiều người tham gia.
Không ai ngờ Luân chuyển đất đai của Huyện Đại Phường lại hấp dẫn người như vậy. Tài liệu tuyên truyền chuẩn bị rất đầy đủ, mọi người đến xem đều hứng thú với phương pháp này của Huyện Đại Phường. Mọi người đều chen đến hy vọng có được tài liệu.
Lưu Tân Dân – giáo viên trường học viện Nông nghiệp tỉnh cùng bạn già đi đến Hội chợ thương mại cho vui. Sau khi về hưu tuy trường vẫn nhờ dạy một số tiết nhưng lão cảm thấy mình quá nhàn. Trong lúc vô tình đi ngang qua gian hàng Huyện Đại Phường thì cầm được một bản tài liệu, lão đọc cẩn thận từ đầu đến cuối, càng đọc càng thấy hay. Lão nói với bạn già:
- Chúng ta thuê một mảnh đất trồng hoa được chứ?
Lão vốn nghiên cứu phương diện này, trước kia hay chỉ đạo người khác và sớm muốn có mảnh đất tự mình trồng trọt. Bây giờ thấy Huyện Đại Phường có chính sách đó, lão cảm thấy suy nghĩ của mình hoàn toàn có thể thực hiện ở đây. Vì thế lão muốn đến Huyện Đại Phường trồng hoa.
Bạn già của Lưu Tân Dân cười nói:
- Ông đúng là muốn làm nông dân ử?
Lưu Tân Dân nói:
- Bà thấy không, Huyện Đại Phường đã chia các loại đất rõ ràng, tiền thuê mặc dù Ủy ban huyện sẽ theo tình hình thị trường mà điều chỉnh theo hàng năm, nhưng nếu chúng ta thuê trong năm mươi năm thì muốn làm gì cũng được. Tôi lại là chuyên gia nông nghiệp nên muốn đến đó phát huy.
Thấy Lưu Tân Dân động tâm như vậy, bạn già nghĩ thầm dù sao ông lão ở nhà sẽ buồn, để ông ấy đi làm một chút cũng được. Nghĩ đến đây bà hỏi:
- Tiền thuê đắt không? Chúng ta đâu có nhiều tiền như vậy?
Thấy bạn già đã đồng ý, Lưu Tân Dân hưng phấn nói:
- Bà sao lại tính theo giá trên tỉnh vậy. Tiền thuê đất ở Huyện Đại Phường rất rẻ, thuê một trăm mẫu trong mười năm mới có hơn 20 ngàn, tiền này nhà chúng ta có. Hơn nữa thu nhập hàng năm chẳng lẽ thấp hơn sao? Bỏ tiền ra làm địa chủ một phen.
Việc này lão đã tính toán, với tiền lương hưu của lão cũng đủ để trả tiền thuê một năm, đất ở Huyện Đại Phường quá rẻ. Nếu không nắm bắt cơ hội này thì suy nghĩ của lão không thể thực hiện được.
Bạn già cười nói:
- Không phải ông còn định thuê mấy cô bé hầu hạ nữa chứ?
Lưu Tân Dân cười ha hả giống như trở lại thời trai trẻ.
Lưu Tân Dân thấy Vương Trạch Vinh có vẻ như lãnh đạo ở đây nên đi tới hỏi:
- Tôi rất hứng thú với việc này nên muốn thuê một trăm mẫu, thời gian thuê là 50 năm, được không?
Vương Trạch Vinh thấy ông lão này có hứng thú liền vui vẻ nói:
- Chúng tôi chia ra mấy loại đất khác nhau, mỗi loại có giá khác nhau, không biết ông muốn thuê loại nào?
Lưu Tân Dân nói:
- Tôi chuẩn bị đến Huyện Đại Phường trồng hoa, trồng rau, như vậy sẽ cần đất trồng trọt. Ngoài ra tôi cũng cần thuê không ít người. Huyện Đại Phường có cung cấp không?
Vương Trạch Vinh vừa nghe thấy muốn trồng hoa liền nghĩ tới nếu ông lão này có thể thành công thì Huyện Đại Phường sẽ có một ngành mới, vì thế quan tâm hỏi:
- Không biết lão tiên sinh trước có trồng hoa không?
Hắn lo lắng ông lão đầu tư lỗ vốn.
Bạn già của Lưu Tân Dân đứng bên nói:
- Ông lão nhà tôi là giảng viên, cậu yên tâm. Ông ấy là chuyên gia.
Nói chuyện với ông lão một chút, Vương Trạch Vinh biết ông lão là giảng viên trường Học viện Nông nghiệp nên cười nói:
- Không biết ông coi trọng mảnh đất nào?
Lần này Vương Trạch Vinh đã cho chụp ảnh rõ ràng các khu đất ở thị trấn Vương Gia Bá.
Lưu Tân Dân chỉ vào một tảng lớn rồi nói:
- Số ba, bốn năm đều rất được, tôi muốn gộp mấy mảnh này lại để quản lý cho tiện.
Thấy Lưu Tân Dân ký hợp đồng với Huyện Đại Phường, mọi người đứng xem đều hưng phấn. Một người thanh niên nói với Lưu Tân Dân:
- Ông lão, bây giờ ông đúng là địa chủ đúng nghĩa.
Câu nói này làm mọi người ở bên đều cười. Ông lão này đúng là thành địa chủ rồi.
Một người đàn ông trung niên hỏi Vương Trạch Vinh:
- Sau khi thuê có thể làm gì cũng được sao?
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Chỉ cần anh không phá vỡ hoàn cảnh môi trường, không làm việc vi phạm pháp luật là được.
Người đàn ông này quan sát một lúc rồi chỉ vào một ngọn núi:
- Tôi thuê ngọn núi này.
Đây là ngọn núi có cảnh khá đẹp, trước khi đến đây Vương Trạch Vinh đoán không dễ cho thuê nhưng không ngờ ngay từ đầu đã có người muốn.
Vương Trạch Vinh hỏi:
- Không biết anh thuê ngọn núi này làm gì?
Người đàn ông hỏi:
- Các anh sẽ hỏi?
Vương Trạch Vinh nói:
- Vì Ủy ban huyện cần quản lý nên bất cứ ai thuê đất cũng sẽ được hỏi về mục đích sử dụng. Chúng tôi chỉ cần biết và không can thiệp vào, trừ khi vi phạm pháp luật.
Người đàn ông này nói:
- Tôi thấy ngọn núi này có cảnh khá đẹp nên định cải tạo để hàng năm đến đó ở vài ngày hưởng thụ không khí thôn quê.
Lời này của hắn làm mọi người có chút ngạc nhiên. Thuê ngọn núi chỉ để làm chỗ nghỉ ngơi vài ngày trong năm, đúng là người có tiền.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Được, chúng ta ký biên bản.
Vừa bắt đầu đã có vài mảnh đất được thuê, người Huyện Đại Phường rất hưng phấn. Không ngờ người trên tỉnh thành lại thích đất Huyện Đại Phường như vậy.
Lúc này lại có một ít người đi đến vị trí gian hàng của Huyện Đại Phường. Một người thanh niên hỏi:
- Các anh cho thuê đất có thể làm nhà xưởng không?
Vương Trạch Vinh gật đầu. Sau khi cho thuê thì muốn làm gì do người thuê quyết định.
Mấy người lại hỏi:
- Đường từ Huyện Đại Phường đến Thành phố Quán Hà là cao tốc?
Vương Trạch Vinh nói:
- Đang làm.
Một người khác hỏi:
- Vậy còn bao lâu nữa thì thông xe?
Vương Trạch Vinh nói:
- Theo tình hình tôi biết thì hơn tháng nữa là thông xe.
Mấy người lại hỏi về tình hình thị trấn Vương Gia Bá, và thấy khá hứng thú vì thị trấn này ở giữa Huyện Đại Phường và Quán Hà. Một người chỉ vào mảnh đất rất lớn rồi nói:
- Tôi có thể tạm thời ký biên bản ghi nhớ mảnh đất này không? Chúng tôi còn phải phía người đi khảo sát một chút.
Vương Trạch Vinh thấy mảnh đất này rất rộng nên nói:
- Mảnh đất này hoàn toàn có thể xây dựng một nhà máy lớn, không biết các anh có suy nghĩ về việc này không?
Một người đàn ông khoảng 50 tuổi nói:
- Việc này trước hết phải giữ bí mật. Như vậy đi, chúng tôi ký biên bản trước, nếu đến lúc đó có thể làm thì chúng tôi sẽ công bố phương hướng phát triển.
Vương Trạch Vinh vừa rồi chỉ nghe nói người thanh niên có thể dùng để làm nhà xưởng, mặc dù không biết những người này làm gì nhưng có thể cho thuê là được rồi. Nên hắn cười nói:
- Có thể, đầu tiên ký biên bản/
Có một vài người thuê với diện tích lớn, nhưng hầu hết là các người thuê vài mẫu trong vài năm đến mấy chục năm. Triệu Minh Tích đứng ở một bên thấy Huyện Đại Phường náo nhiệt như vậy, hắn rất buồn bực. Hắn không ngờ Vương Trạch Vinh cho thuê từng mảnh đất lại náo nhiệt như vậy.
Cục trưởng cục Chiêu thương thành phố cũng có chút ghen ghét mà nói:
- Như vậy có lợi ích gì chứ, cho thuê mấy mảnh nhỏ này thì được bao tiền chứ. Huyện Đại Phường thiếu tiền như vậy sao?
Thư ký của Triệu Minh Tích nói:
- Bọn họ lần này ngoại trừ cho thuê thì cũng mang tới vài hạng mục như thủy điện, khai khoáng, du lịch. Có lẽ cũng làm được gì đó.
Vương Trạch Vinh mới đầu còn giải đáp cho vài người, về sau hắn giao cho cấp dưới. Nhân viên phòng Công thương làm việc khá tốt, giải thích rất được. Có lẽ người trên tỉnh thành thích những mảnh đất tầm chục mẫu, nên mấy mảnh này rất dễ cho thuê. Không ít đều là các người trẻ tuổi muốn gây dựng sự nghiệp. Dù sao thuê tầm mười mẫu không ảnh hưởng đến kinh tế gia đình bọn họ. Theo chính sách của Huyện Đại Phường thì trong thời gian thuê mà bọn họ cần trả lại thì chỉ phải nộp một khoản tiền nhỏ, sau đó lấy lại tiền vài năm còn lại. Chuyện này đối với bọn họ là khá tốt.
Khương Xán sau khi tốt nghiệp đại học chính là một người như vậy. Hắn vốn muốn nuôi chim đà điểu ở tỉnh, nhưng giá đất tỉnh thành quá đắt. Lần này vô tình nghe nói chính sách ở Huyện Đại Phường, hắn lập tức thuê mười mẫu. Theo hắn thấy nếu thành công có thể thuê thêm để nhân rộng. Nếu không thành thì chỉ cần trả lại cho chính quyền là được. Chuyện này rất có lợi cho hắn.
Rất nhiều người chuẩn bị tốt nghiệp đại học cũng thích chính sách này của Huyện Đại Phường.
Hạng mục mới này ở Huyện Đại Phường khiến mọi người bàn luận khá rôm rả.
Mấy ngày liền rất nhiều người nghe tin chạy đến để tìm hiểu chính sách Luân chuyển đất đai của Huyện Đại Phường. Không ít người muốn thử nên cũng đến ký biên bản ghi nhớ với Huyện Đại Phường.
Theo yêu cầu của biên bản, ai muốn ký là phải nộp trước tiền thuê trong vòng một năm.
Vương Trạch Vinh ngồi bên thấy rất đông người đến, hắn thầm tính toán nếu như những mảnh đất này cho thuê được thì mỗi hộ nông dân thị trấn Vương Gia Bá sẽ thu được không ít tiền. Đây không phải điều quan trọng, chủ yếu chính là khi những người này đến Huyện Đại Phường, đầu tiên sẽ tiêu tiền ở Huyện Đại Phường. Sau đó những người này đầu tư vào và cần rất nhiều công nhân. Nông dân thị trấn Vương Gia Bá có thể trở thành công nhân, thu nhập nhất định cao gấp nhiều lần so với trước đây. Nghĩ như vậy nên Vương Trạch Vinh đang suy nghĩ vấn đề tập huấn cho người nông dân.
Quan Khí
Không ai ngờ Luân chuyển đất đai của Huyện Đại Phường lại hấp dẫn người như vậy. Tài liệu tuyên truyền chuẩn bị rất đầy đủ, mọi người đến xem đều hứng thú với phương pháp này của Huyện Đại Phường. Mọi người đều chen đến hy vọng có được tài liệu.
Lưu Tân Dân – giáo viên trường học viện Nông nghiệp tỉnh cùng bạn già đi đến Hội chợ thương mại cho vui. Sau khi về hưu tuy trường vẫn nhờ dạy một số tiết nhưng lão cảm thấy mình quá nhàn. Trong lúc vô tình đi ngang qua gian hàng Huyện Đại Phường thì cầm được một bản tài liệu, lão đọc cẩn thận từ đầu đến cuối, càng đọc càng thấy hay. Lão nói với bạn già:
- Chúng ta thuê một mảnh đất trồng hoa được chứ?
Lão vốn nghiên cứu phương diện này, trước kia hay chỉ đạo người khác và sớm muốn có mảnh đất tự mình trồng trọt. Bây giờ thấy Huyện Đại Phường có chính sách đó, lão cảm thấy suy nghĩ của mình hoàn toàn có thể thực hiện ở đây. Vì thế lão muốn đến Huyện Đại Phường trồng hoa.
Bạn già của Lưu Tân Dân cười nói:
- Ông đúng là muốn làm nông dân ử?
Lưu Tân Dân nói:
- Bà thấy không, Huyện Đại Phường đã chia các loại đất rõ ràng, tiền thuê mặc dù Ủy ban huyện sẽ theo tình hình thị trường mà điều chỉnh theo hàng năm, nhưng nếu chúng ta thuê trong năm mươi năm thì muốn làm gì cũng được. Tôi lại là chuyên gia nông nghiệp nên muốn đến đó phát huy.
Thấy Lưu Tân Dân động tâm như vậy, bạn già nghĩ thầm dù sao ông lão ở nhà sẽ buồn, để ông ấy đi làm một chút cũng được. Nghĩ đến đây bà hỏi:
- Tiền thuê đắt không? Chúng ta đâu có nhiều tiền như vậy?
Thấy bạn già đã đồng ý, Lưu Tân Dân hưng phấn nói:
- Bà sao lại tính theo giá trên tỉnh vậy. Tiền thuê đất ở Huyện Đại Phường rất rẻ, thuê một trăm mẫu trong mười năm mới có hơn 20 ngàn, tiền này nhà chúng ta có. Hơn nữa thu nhập hàng năm chẳng lẽ thấp hơn sao? Bỏ tiền ra làm địa chủ một phen.
Việc này lão đã tính toán, với tiền lương hưu của lão cũng đủ để trả tiền thuê một năm, đất ở Huyện Đại Phường quá rẻ. Nếu không nắm bắt cơ hội này thì suy nghĩ của lão không thể thực hiện được.
Bạn già cười nói:
- Không phải ông còn định thuê mấy cô bé hầu hạ nữa chứ?
Lưu Tân Dân cười ha hả giống như trở lại thời trai trẻ.
Lưu Tân Dân thấy Vương Trạch Vinh có vẻ như lãnh đạo ở đây nên đi tới hỏi:
- Tôi rất hứng thú với việc này nên muốn thuê một trăm mẫu, thời gian thuê là 50 năm, được không?
Vương Trạch Vinh thấy ông lão này có hứng thú liền vui vẻ nói:
- Chúng tôi chia ra mấy loại đất khác nhau, mỗi loại có giá khác nhau, không biết ông muốn thuê loại nào?
Lưu Tân Dân nói:
- Tôi chuẩn bị đến Huyện Đại Phường trồng hoa, trồng rau, như vậy sẽ cần đất trồng trọt. Ngoài ra tôi cũng cần thuê không ít người. Huyện Đại Phường có cung cấp không?
Vương Trạch Vinh vừa nghe thấy muốn trồng hoa liền nghĩ tới nếu ông lão này có thể thành công thì Huyện Đại Phường sẽ có một ngành mới, vì thế quan tâm hỏi:
- Không biết lão tiên sinh trước có trồng hoa không?
Hắn lo lắng ông lão đầu tư lỗ vốn.
Bạn già của Lưu Tân Dân đứng bên nói:
- Ông lão nhà tôi là giảng viên, cậu yên tâm. Ông ấy là chuyên gia.
Nói chuyện với ông lão một chút, Vương Trạch Vinh biết ông lão là giảng viên trường Học viện Nông nghiệp nên cười nói:
- Không biết ông coi trọng mảnh đất nào?
Lần này Vương Trạch Vinh đã cho chụp ảnh rõ ràng các khu đất ở thị trấn Vương Gia Bá.
Lưu Tân Dân chỉ vào một tảng lớn rồi nói:
- Số ba, bốn năm đều rất được, tôi muốn gộp mấy mảnh này lại để quản lý cho tiện.
Thấy Lưu Tân Dân ký hợp đồng với Huyện Đại Phường, mọi người đứng xem đều hưng phấn. Một người thanh niên nói với Lưu Tân Dân:
- Ông lão, bây giờ ông đúng là địa chủ đúng nghĩa.
Câu nói này làm mọi người ở bên đều cười. Ông lão này đúng là thành địa chủ rồi.
Một người đàn ông trung niên hỏi Vương Trạch Vinh:
- Sau khi thuê có thể làm gì cũng được sao?
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Chỉ cần anh không phá vỡ hoàn cảnh môi trường, không làm việc vi phạm pháp luật là được.
Người đàn ông này quan sát một lúc rồi chỉ vào một ngọn núi:
- Tôi thuê ngọn núi này.
Đây là ngọn núi có cảnh khá đẹp, trước khi đến đây Vương Trạch Vinh đoán không dễ cho thuê nhưng không ngờ ngay từ đầu đã có người muốn.
Vương Trạch Vinh hỏi:
- Không biết anh thuê ngọn núi này làm gì?
Người đàn ông hỏi:
- Các anh sẽ hỏi?
Vương Trạch Vinh nói:
- Vì Ủy ban huyện cần quản lý nên bất cứ ai thuê đất cũng sẽ được hỏi về mục đích sử dụng. Chúng tôi chỉ cần biết và không can thiệp vào, trừ khi vi phạm pháp luật.
Người đàn ông này nói:
- Tôi thấy ngọn núi này có cảnh khá đẹp nên định cải tạo để hàng năm đến đó ở vài ngày hưởng thụ không khí thôn quê.
Lời này của hắn làm mọi người có chút ngạc nhiên. Thuê ngọn núi chỉ để làm chỗ nghỉ ngơi vài ngày trong năm, đúng là người có tiền.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Được, chúng ta ký biên bản.
Vừa bắt đầu đã có vài mảnh đất được thuê, người Huyện Đại Phường rất hưng phấn. Không ngờ người trên tỉnh thành lại thích đất Huyện Đại Phường như vậy.
Lúc này lại có một ít người đi đến vị trí gian hàng của Huyện Đại Phường. Một người thanh niên hỏi:
- Các anh cho thuê đất có thể làm nhà xưởng không?
Vương Trạch Vinh gật đầu. Sau khi cho thuê thì muốn làm gì do người thuê quyết định.
Mấy người lại hỏi:
- Đường từ Huyện Đại Phường đến Thành phố Quán Hà là cao tốc?
Vương Trạch Vinh nói:
- Đang làm.
Một người khác hỏi:
- Vậy còn bao lâu nữa thì thông xe?
Vương Trạch Vinh nói:
- Theo tình hình tôi biết thì hơn tháng nữa là thông xe.
Mấy người lại hỏi về tình hình thị trấn Vương Gia Bá, và thấy khá hứng thú vì thị trấn này ở giữa Huyện Đại Phường và Quán Hà. Một người chỉ vào mảnh đất rất lớn rồi nói:
- Tôi có thể tạm thời ký biên bản ghi nhớ mảnh đất này không? Chúng tôi còn phải phía người đi khảo sát một chút.
Vương Trạch Vinh thấy mảnh đất này rất rộng nên nói:
- Mảnh đất này hoàn toàn có thể xây dựng một nhà máy lớn, không biết các anh có suy nghĩ về việc này không?
Một người đàn ông khoảng 50 tuổi nói:
- Việc này trước hết phải giữ bí mật. Như vậy đi, chúng tôi ký biên bản trước, nếu đến lúc đó có thể làm thì chúng tôi sẽ công bố phương hướng phát triển.
Vương Trạch Vinh vừa rồi chỉ nghe nói người thanh niên có thể dùng để làm nhà xưởng, mặc dù không biết những người này làm gì nhưng có thể cho thuê là được rồi. Nên hắn cười nói:
- Có thể, đầu tiên ký biên bản/
Có một vài người thuê với diện tích lớn, nhưng hầu hết là các người thuê vài mẫu trong vài năm đến mấy chục năm. Triệu Minh Tích đứng ở một bên thấy Huyện Đại Phường náo nhiệt như vậy, hắn rất buồn bực. Hắn không ngờ Vương Trạch Vinh cho thuê từng mảnh đất lại náo nhiệt như vậy.
Cục trưởng cục Chiêu thương thành phố cũng có chút ghen ghét mà nói:
- Như vậy có lợi ích gì chứ, cho thuê mấy mảnh nhỏ này thì được bao tiền chứ. Huyện Đại Phường thiếu tiền như vậy sao?
Thư ký của Triệu Minh Tích nói:
- Bọn họ lần này ngoại trừ cho thuê thì cũng mang tới vài hạng mục như thủy điện, khai khoáng, du lịch. Có lẽ cũng làm được gì đó.
Vương Trạch Vinh mới đầu còn giải đáp cho vài người, về sau hắn giao cho cấp dưới. Nhân viên phòng Công thương làm việc khá tốt, giải thích rất được. Có lẽ người trên tỉnh thành thích những mảnh đất tầm chục mẫu, nên mấy mảnh này rất dễ cho thuê. Không ít đều là các người trẻ tuổi muốn gây dựng sự nghiệp. Dù sao thuê tầm mười mẫu không ảnh hưởng đến kinh tế gia đình bọn họ. Theo chính sách của Huyện Đại Phường thì trong thời gian thuê mà bọn họ cần trả lại thì chỉ phải nộp một khoản tiền nhỏ, sau đó lấy lại tiền vài năm còn lại. Chuyện này đối với bọn họ là khá tốt.
Khương Xán sau khi tốt nghiệp đại học chính là một người như vậy. Hắn vốn muốn nuôi chim đà điểu ở tỉnh, nhưng giá đất tỉnh thành quá đắt. Lần này vô tình nghe nói chính sách ở Huyện Đại Phường, hắn lập tức thuê mười mẫu. Theo hắn thấy nếu thành công có thể thuê thêm để nhân rộng. Nếu không thành thì chỉ cần trả lại cho chính quyền là được. Chuyện này rất có lợi cho hắn.
Rất nhiều người chuẩn bị tốt nghiệp đại học cũng thích chính sách này của Huyện Đại Phường.
Hạng mục mới này ở Huyện Đại Phường khiến mọi người bàn luận khá rôm rả.
Mấy ngày liền rất nhiều người nghe tin chạy đến để tìm hiểu chính sách Luân chuyển đất đai của Huyện Đại Phường. Không ít người muốn thử nên cũng đến ký biên bản ghi nhớ với Huyện Đại Phường.
Theo yêu cầu của biên bản, ai muốn ký là phải nộp trước tiền thuê trong vòng một năm.
Vương Trạch Vinh ngồi bên thấy rất đông người đến, hắn thầm tính toán nếu như những mảnh đất này cho thuê được thì mỗi hộ nông dân thị trấn Vương Gia Bá sẽ thu được không ít tiền. Đây không phải điều quan trọng, chủ yếu chính là khi những người này đến Huyện Đại Phường, đầu tiên sẽ tiêu tiền ở Huyện Đại Phường. Sau đó những người này đầu tư vào và cần rất nhiều công nhân. Nông dân thị trấn Vương Gia Bá có thể trở thành công nhân, thu nhập nhất định cao gấp nhiều lần so với trước đây. Nghĩ như vậy nên Vương Trạch Vinh đang suy nghĩ vấn đề tập huấn cho người nông dân.
Quan Khí
Đánh giá:
Truyện Quan Khí
Story
Chương 257: Hạng mục mới
4.0/10 từ 2 lượt.