Quan Khí
Chương 205: Đắc tội với người cũng không có gì đáng ngại
Sau khi tắt điện thoại, sắc mặt của Vương Trạch Vinh rất khó coi. La Trung Hoa rõ ràng là đang ở đây, nếu việc này giải quyết không xong, đầu tiên là uy tín của mình sẽ bị giảm sút rất lớn, sau đó thì thường ủy cũng bị liên lụy, kết quả như vậy, cũng không phải là mong muốn của Vương Trạch Vinh.
Kêu Chu Hợp Vi vào phòng, Vương Trạch Vinh hỏi?
- Hiện tại nhà máy có bao nhiêu gian hàng mặt tiền?
Chu Hợp Vi nói:
- Bởi vì nhà máy dệt rất lớn, sau khi làm ăn phát đạt thì cửa hàng giáp mặt đường đều cho thuê với giá rất cao, tổng cộng có hai trăm hai mươi lăm gian hàng sát mặt đường.
Vương Trạch Vinh lại hỏi:
- Chỗ này tính tiền cho thuê như thế nào? Bao nhiêu tiền một mét vuông?
Chu Hợp Vi nói:
- Vì tiền cho thuê là Triệu Cao Sở cho thuê, hắn chỉ trả cho nhà máy hai trăm tệ mỗi gian, tôi âm thầm điều tra thì hắn không cho thuê theo mét vuông, vì cửa hiệu thì nhà máy đều chia ba mét vuông một gian, hắn đều cho thuê tám trăm một gian.
Lợi nhuận thu vào thật lớn! Vương Trạch Vinh than thầm. Triệu Cao Sở không phải làm cái gì mà mỗi tháng đều có được số tiền lên đến sáu trăm tệ, tiền thuế đều do nhà máy chi trả.
Lại đi vào phong họp, Vương Trạch Vinh nhìn mọi người, chân thành nói:
- Tôi biết tình hình tình tài chính của huyện chắc cũng không thể xuất ra được từng đó tiền.
Vừa mới nói đến đây, một người con gái vùng vằng đứng lên:
- Không giải quyết được, anh còn tới đây làm gì?
Vương Trạch Vinh nói:
- Cô có nghe tôi nói đã không?
Hắn cũng có chút giận dữ. La Trung Hoa rõ ràng là muốn gây phiền toái cho mình đây.
- Tôi muốn giúp mọi người, vậy mà mọi người còn nhao lên.
Hồng Đại Cường liền ngăn cô gái lại:
- Trước hết, cứ nghe chủ tịch huyện Vương nói xong cái đã.
Vương Trạch Vinh nhìn Hồng Đại Cường tỏ vẻ tán thành “ Người này còn có chút hiểu biết.”
- Mọi người có nghĩ rằng, cho dù huyện có xuất ra một ít tiền để chia cho mọi người, cũng chỉ giải quyết được khoảng một hai tháng. Việc này cơ bản không giải quyết được tận gốc. Về lâu dài thì cuộc sống của mọi người không thể tốt lên được.
Vương Trạch Vinh chân thành giải thích.
Một người tuổi còn trẻ nói:
- Chủ tịch huyện Vương, tôi là Trịnh Bân. Ngài nói như vậy thực sự chúng tôi cũng đã nghĩ đến. Chẳng qua gây rối là chúng tôi cũng chỉ muốn vấn đề này được hoàn toàn giải quyết. Tôi thấy ngài thực sự muốn giúp chúng tôi giải quyết vấn đề này. Ngài cứ nói ra ý kiến, chúng tôi không nghĩ ra được.
Vừa rồi còn đập bàn, giờ Trịnh Bân lại thay đổi thành người như thế. Vương Trạch Vinh nhìn hắn gật đầu nói:
- Tôi nghĩ như thế này nhé. Đầu tiên là giải quyết vấn đề về cửa hiệu có mặt tiền sát đường. Hiện tại giá thuê và giá cả thị trường rõ ràng quá chênh lệch. Ở đây có thể theo hợp đồng tìm căn cứ. Chỉ cần trong hợp đồng có căn cứ, là chủ tịch huyện, tôi sẽ toàn lực ủng hộ mọi người. Tiếp theo, nhà xưởng cũng là một vấn đề. Rõ ràng là một loạt nhà xưởng như vậy mà mỗi tháng chỉ thu được ba vạn tiền đất, như vậy là bất hợp lí. Để giải quyết vấn đề này. Thứ nhất là phải làm theo hợp đồng. Thứ hai là người của các ban ngành sẽ đến gây khó dễ. Việc này tôi có thể đảm bảo, sau này chỉ cần có ai vô lý kiếm chuyện, mọi người hãy gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ xử lí ngay.
Vương Trạch Vinh vừa nói ra những lời này, giám đốc Vương Liên Hỉ đột nhiên giống như người chết sống lại, quay lại phía Vương Trạch Vinh nói:
- Chủ tịch huyện Vương. Việc này chúng tôi đã sớm nghiên cứu qua, chỉ cần có ngài ủng hộ, chúng tôi có thể.
- Thế ư?
Vương Trạch Vinh nhìn Vương Liên Hỉ có phần kinh ngạc.
Vương Liên Hỉ nói:
- Chúng tôi đã nghiên cứu qua hợp đồng. Chứng cứ đầu tiên là căn cứ vào tình hình thị trường của từng năm, để tiến hành điều chỉnh tiền thuê, phù hợp với quy luật của thị trường. Hiện tại hợp đồng đã kí được ba năm, tiền thuê không chỉ không tăng, ngược lại còn giảm đi một ít, điều này đi ngược lại với hợp đồng, chúng ta có lý. Mặt khác, tuy hợp đồng kí mười năm nhưng thực tế chỉ là từng năm một. Hằng năm, vẫn phải căn cứ vào tình hình thị trường để điều chỉnh tiền thuê, hai năm nay tiền thuê không hề được điều chỉnh.
Vương Trạch Vinh nghe xong thì càng tức giận hơn, nhìn mọi người nói:
- Vấn đề cửa hàng ở sát mặt đường tôi sẽ giúp các người xử lý, còn vấn đề ở nhà xưởng, các người tự giải quyết lấy.
Hồng Đại Cường nói:
- Chủ tịch huyện Vương thật tốt, chỉ cần ngài ủng hộ chúng ta, việc này không cần ngài quan tâm, mấu chốt là người ở trên huyện yêu cầu ngài phải xử lí công bằng.
Vương Trạch Vinh mỉm cười nói:
- Tôi đã đến đây, sẽ làm tốt việc này.
Quay sang mọi người nói tiếp:
- Tôi cho rằng việc này nên lấy danh nghĩa là tập thể nhà máy dệt để tiến hành. Nếu mọi người không tin tưởng lãnh đạo nhà may, có thể cử một số người đại diện để giám sát việc này.
Chờ một lúc lâu, Hồng Đại Cường và Trịnh Bân cùng năm người vừa được cử ra nhằm giám sát, hỗ trợ nhau cùng bắt tay vào làm việc.
Vương Trạch Vinh nhìn thấy phó chủ tịch huyện Mã Giới Yên không nói gì, hắn bèn hỏi:
- Phó chủ tịch huyện Mã, ngài xem việc này nên xử lí như thế nào?
Mã Giới Yên thật sự đã sớm muốn giải quyết việc ở nhà máy dệt, nhưng không thấy người đứng đầu lo lắng đề cập đến việc giải quyết. Nhìn thấy Vương Trạch Vinh đi trước, hắn cũng nhiệt tình đi theo, nhìn Vương Trạch Vinh nói:
- Chủ tịch huyện Vương, tôi ủng hộ.
Lấy điện thoại di động ra, Vương Trạch Vinh bấm số gọi cho bí thư thị ủy Tiền Dịch Tài.
- Bí thư Tiền, tôi có một chuyện muốn báo cáo với ngài một chút.
Vương Trạch Vinh kể lại tỉ mỉ cho Tiền Dịch Tài tình hình công nhân nhà máy dệt gây rối, cùng với việc con trai Phó thị trưởng Triệu cho thuê lại cửa hàng sát mặt đường ở nhà máy dệt.
- Trước hết cậu cứ ổn định ở nhà máy dệt, còn Triệu Minh Tích để tôi giải quyết.
Tiền Dịch Tài không nói thêm gì nữa, liền tắt máy.
Mã Giới Yên ngồi một bên, nghe thấy Vương Trạch Vinh trực tiếp kể cho Tiền Dịch Tài chuyện của Phó thị trưởng Triệu cùng với bản tính không trốn tránh trách nhiệm, trong lòng hắn đã hiểu rõ, Vương Trạch Vinh cơ bản không sợ Phó thị trưởng Triệu.
Phó thị trưởng đột nhiên nhận được điện thoại của Bí thư thị ủy Tiền Dịch Tài, chỉ nghe Tiền Dịch Tài nói:
- Lão Triệu à, ở huyện Đại Phường công nhân nhà máy dệt gây sự, hay là ông quan tâm hỏi thăm một chút, đừng để khi xuất hiện náo loạn lại ảnh hưởng không tốt.
Gác máy, Triệu Minh Tích cảm thấy khó hiểu. Bí thư Tiền tự nhiên lại bảo mình hỏi thăm chuyện nhà máy dệt ở huyện Đại Phường là có ý gì, mà mình có được phân công quản lí công tác ở đó đâu.
Nhà máy dệt huyện Đại Phường.
Đập bàn một cái, Phó thị trưởng thốt lên. Rốt cuộc đã nghĩ ra vài thứ. Chẳng lẽ chính là con trai mình, Triệu Cao Sở đã làm chuyện gì?
Triệu Minh Tích có tiếng là người thanh cao, đối với lão việc bẩn thì cơ bản không làm. Đương nhiên sẽ không thể giúp con trai chắp nối mối quan hệ. Nhưng chính hắn cũng hiểu rất rõ con trai mình. Thằng ranh kia cũng không phải là loại người nhàn rỗi. Hai năm nay nó qua lại dưới huyện Đại Phường, có lẽ là đã xảy ra chuyện gì rồi.
Triệu Minh Tích ngồi không yên, lập tức chạy về nhà, vừa vào đến nhà, đã thấy hai mẹ con đang lắp đặt một cái Tv to.
Nhìn thấy một chiếc TV mới, Trịnh Minh Tích nghiêm mặt nhìn Triệu Cao Sở nói:
- Anh lại đây, tôi hỏi anh một việc.
- Ba, có chuyện gì à?
- Tôi hỏi anh, anh đã làm gì ở nhà máy dệt huyện Đai Phường.
Nghe ba hỏi đến chuyện này, Triệu Cao Sở nói:
- Có chuyện gì đâu ạ, chỉ là con và mấy người bạn nữa không có việc gì nên đến đó chơi thôi à.
Triệu Minh Tích đập mạnh xuống bàn, nói:
- Anh nói thật đi, rốt cuộc đã làm cái gì?
Nhìn thấy ba mình giận dữ như vậy, Triệu Cao Sở nói nhỏ
- Cũng không có gì đâu, chỉ là việc thuê mấy cửa hàng mặt tiền thôi ạ
Quả nhiên là đứa con của mình có việc, Triệu Minh Tích trong lòng thất kinh, nói:
- Nói mau.
Bà xã của Trịnh Minh Tích nói:
- Ông này bị làm sao vậy, vừa về nhà đã nổi nóng như vậy, con cái nó có trêu chọc gì ông đâu.
- Trêu chọc ư, hắn còn muốn tôi rơi đài.
Triệu Minh Tích túc giận nói, không ngờ là con trai mình ra ngoài gây chuyện, hiện tại chính lão cũng không biết rốt cục Triệu Cao Sở đã làm gì.
Nghe Triệu Minh Tích nói như vậy, bà xã và đứa con của hắn giật nảy mình, vội vàng hỏi:
- Ba, rốt cuộc là làm sao vậy? Không lẽ là liên quan đến việc cho thuê cửa hàng, mà cũng không có gì to tát lắm đâu ạ.
- Còn không thành thật nói ra à, rốt cuộc anh cho thuê như thế nào?
- Con thuê mấy cửa hàng mặt tiền mỗi tháng trả họ hai trăm tệ, rồi cho thuê lại tám trăm tệ.
Triệu Cao Sở thản nhiên nói.
Chỉ hai trăm tệ! Triệu Minh Tích xem như đã rõ mấu chốt của vấn đề. Chắn chắn là nó đã dùng thủ đoạn gì đó để thuê với giá thấp đây, nên tình hình rối loạn ở nhà máy dệt là sự thật. Như vậy mà mình nói không rõ. Nhỡ xảy ra chuyện lớn coi như sự nghiệp của mình kết thúc.
- Thuê thời gian bao lâu? Sao tôi không biết?
Triệu Minh Tích nói.
- Mới hai năm nay thôi.
Triệu Minh Tích càng thêm kinh ngạc, như vậy là đã chừng ấy thời gian. Triệu Minh Tích thấy con trai mình đang nắm giữ cửa hiệu mặt tiền ấy như đang cầm một khối bom hẹn giờ. Triệu Minh Tích nói:
- Anh lập tức đem trả mấy cửa hiệu ấy cho nhà máy dệt.
- Tại sao phải thế. Con có hợp đồng cơ mà.
Triệu Cao Sở không can tâm.
- Hợp đồng, mà hai năm anh đều trả với giá này.
Triệu Minh Tích hiểu rõ thêm một phần.
Nhìn thấy thái độ Triệu Minh Sở không bằng lòng, Triệu Minh Tích nói:
- Anh thật không biết nghĩ, mọi người sẽ rất dễ dàng lợi dụng việc này để chỉnh tôi. Anh còn giữ cửa hàng kia một ngày, tôi sẽ còn bị người ta công kích một ngày. Đến lúc đó, nó là cái ngòi nổ để tôi xuống đài.
- Có nghiêm trọng như vậy không?
Bà xã hắn nghi ngờ hỏi.
- Không nghiêm trọng à? Hôm nay Bí thư Tiền điện thoại cho tôi đấy, hay là mấy người muốn nhìn tôi xuống đài.
- Thì con sẽ đi trả, không được sao?...
Triệu Minh Sở biết, chính hắn không thể để ba của mình gặp chuyện không may, nếu thực sự xảy ra chuyện đó thì coi như chính hắn cũng tiêu đời. Đương nhiên, lúc này rõ ràng trong lòng hắn cũng hận kẻ đã ép ông.
Không ngờ Vương Trạch Vinh làm lại giành được thắng lợi nên rất được công nhân viên chức của nhà máy rất tín nhiệm. Nhìn thấy Triệu Cao Sở chủ động đem mấy cửa hiệu sát mặt đường đến trả, mọi người đều cảm kích.
Vương Trạch Vinh nói với Vương Liên Hỉ:
- Giám đốc Vương, cửa hiệu mặt tiền đã thu lại được. Từ nay nó là miếng cơm của cônng nhân viên chức của toàn bộ nhà máy, nhất thiết phải cẩn thận làm cho tốt.
Vương Liên Hỉ gật mạnh đầu nói:
- Xin chủ tịch Vương yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ chú ý. Khi có tình hướng đặc biệt sẽ thành lập một tổ nhỏ nhằm giám sát tình hình.
Chu Hợp Vi nói:
- Hiện tại thì vấn đề nhà xưởng có chút khó khăn.
Vương Trạch Vinh nhìn hai người nói:
- Nhà xưởng kia nằm sâu bên trong không lẽ không nghĩ ra cách gì à?
Nhìn Vương Trạch Vinh lên xe rời đi rồi, cả Vương Liên Hỉ và Chu Hợp Vi suy nghĩ một hồi lâu, cẩn thận phân tích lời Vương Trạch Vinhvừa nói. Chu Hợp Vi vỗ đùi nói:
- Cao! Thực sự là cao.
Vương Liên Hỉ hỏi:
- Cái gì?
Chu Hợp Vi nói:
- Có lẽ Chủ tịch huyện Vương có ý muốn chúng ta bịt đường vào trong.
Vương Liên Hỉ đầu đổ mồ hôi, nói:
- Không tồi, nhà xưởng thì cho thuê nhưng đường thì không cho thuê, sửa lại một bức tường cũng là như thế.
Chu Hợp Vi nói:
- Không làm đường cho bọn họ thì bọn họ không được phép kinh doanh.
Vương Liên Hỉ nói:
- Ngộ nhỡ bọn họ bẩm báo lên huyện thì làm sao?
Chu Hợp Vi nói:
- Không phải là có Chủ tịch huyện Vương đó sao.
Hai người lập tức hành động.
Quan Khí
Kêu Chu Hợp Vi vào phòng, Vương Trạch Vinh hỏi?
- Hiện tại nhà máy có bao nhiêu gian hàng mặt tiền?
Chu Hợp Vi nói:
- Bởi vì nhà máy dệt rất lớn, sau khi làm ăn phát đạt thì cửa hàng giáp mặt đường đều cho thuê với giá rất cao, tổng cộng có hai trăm hai mươi lăm gian hàng sát mặt đường.
Vương Trạch Vinh lại hỏi:
- Chỗ này tính tiền cho thuê như thế nào? Bao nhiêu tiền một mét vuông?
Chu Hợp Vi nói:
- Vì tiền cho thuê là Triệu Cao Sở cho thuê, hắn chỉ trả cho nhà máy hai trăm tệ mỗi gian, tôi âm thầm điều tra thì hắn không cho thuê theo mét vuông, vì cửa hiệu thì nhà máy đều chia ba mét vuông một gian, hắn đều cho thuê tám trăm một gian.
Lợi nhuận thu vào thật lớn! Vương Trạch Vinh than thầm. Triệu Cao Sở không phải làm cái gì mà mỗi tháng đều có được số tiền lên đến sáu trăm tệ, tiền thuế đều do nhà máy chi trả.
Lại đi vào phong họp, Vương Trạch Vinh nhìn mọi người, chân thành nói:
- Tôi biết tình hình tình tài chính của huyện chắc cũng không thể xuất ra được từng đó tiền.
Vừa mới nói đến đây, một người con gái vùng vằng đứng lên:
- Không giải quyết được, anh còn tới đây làm gì?
Vương Trạch Vinh nói:
- Cô có nghe tôi nói đã không?
Hắn cũng có chút giận dữ. La Trung Hoa rõ ràng là muốn gây phiền toái cho mình đây.
- Tôi muốn giúp mọi người, vậy mà mọi người còn nhao lên.
Hồng Đại Cường liền ngăn cô gái lại:
- Trước hết, cứ nghe chủ tịch huyện Vương nói xong cái đã.
Vương Trạch Vinh nhìn Hồng Đại Cường tỏ vẻ tán thành “ Người này còn có chút hiểu biết.”
- Mọi người có nghĩ rằng, cho dù huyện có xuất ra một ít tiền để chia cho mọi người, cũng chỉ giải quyết được khoảng một hai tháng. Việc này cơ bản không giải quyết được tận gốc. Về lâu dài thì cuộc sống của mọi người không thể tốt lên được.
Vương Trạch Vinh chân thành giải thích.
Một người tuổi còn trẻ nói:
- Chủ tịch huyện Vương, tôi là Trịnh Bân. Ngài nói như vậy thực sự chúng tôi cũng đã nghĩ đến. Chẳng qua gây rối là chúng tôi cũng chỉ muốn vấn đề này được hoàn toàn giải quyết. Tôi thấy ngài thực sự muốn giúp chúng tôi giải quyết vấn đề này. Ngài cứ nói ra ý kiến, chúng tôi không nghĩ ra được.
Vừa rồi còn đập bàn, giờ Trịnh Bân lại thay đổi thành người như thế. Vương Trạch Vinh nhìn hắn gật đầu nói:
- Tôi nghĩ như thế này nhé. Đầu tiên là giải quyết vấn đề về cửa hiệu có mặt tiền sát đường. Hiện tại giá thuê và giá cả thị trường rõ ràng quá chênh lệch. Ở đây có thể theo hợp đồng tìm căn cứ. Chỉ cần trong hợp đồng có căn cứ, là chủ tịch huyện, tôi sẽ toàn lực ủng hộ mọi người. Tiếp theo, nhà xưởng cũng là một vấn đề. Rõ ràng là một loạt nhà xưởng như vậy mà mỗi tháng chỉ thu được ba vạn tiền đất, như vậy là bất hợp lí. Để giải quyết vấn đề này. Thứ nhất là phải làm theo hợp đồng. Thứ hai là người của các ban ngành sẽ đến gây khó dễ. Việc này tôi có thể đảm bảo, sau này chỉ cần có ai vô lý kiếm chuyện, mọi người hãy gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ xử lí ngay.
Vương Trạch Vinh vừa nói ra những lời này, giám đốc Vương Liên Hỉ đột nhiên giống như người chết sống lại, quay lại phía Vương Trạch Vinh nói:
- Chủ tịch huyện Vương. Việc này chúng tôi đã sớm nghiên cứu qua, chỉ cần có ngài ủng hộ, chúng tôi có thể.
- Thế ư?
Vương Trạch Vinh nhìn Vương Liên Hỉ có phần kinh ngạc.
Vương Liên Hỉ nói:
- Chúng tôi đã nghiên cứu qua hợp đồng. Chứng cứ đầu tiên là căn cứ vào tình hình thị trường của từng năm, để tiến hành điều chỉnh tiền thuê, phù hợp với quy luật của thị trường. Hiện tại hợp đồng đã kí được ba năm, tiền thuê không chỉ không tăng, ngược lại còn giảm đi một ít, điều này đi ngược lại với hợp đồng, chúng ta có lý. Mặt khác, tuy hợp đồng kí mười năm nhưng thực tế chỉ là từng năm một. Hằng năm, vẫn phải căn cứ vào tình hình thị trường để điều chỉnh tiền thuê, hai năm nay tiền thuê không hề được điều chỉnh.
Vương Trạch Vinh nghe xong thì càng tức giận hơn, nhìn mọi người nói:
- Vấn đề cửa hàng ở sát mặt đường tôi sẽ giúp các người xử lý, còn vấn đề ở nhà xưởng, các người tự giải quyết lấy.
Hồng Đại Cường nói:
- Chủ tịch huyện Vương thật tốt, chỉ cần ngài ủng hộ chúng ta, việc này không cần ngài quan tâm, mấu chốt là người ở trên huyện yêu cầu ngài phải xử lí công bằng.
Vương Trạch Vinh mỉm cười nói:
- Tôi đã đến đây, sẽ làm tốt việc này.
Quay sang mọi người nói tiếp:
- Tôi cho rằng việc này nên lấy danh nghĩa là tập thể nhà máy dệt để tiến hành. Nếu mọi người không tin tưởng lãnh đạo nhà may, có thể cử một số người đại diện để giám sát việc này.
Chờ một lúc lâu, Hồng Đại Cường và Trịnh Bân cùng năm người vừa được cử ra nhằm giám sát, hỗ trợ nhau cùng bắt tay vào làm việc.
Vương Trạch Vinh nhìn thấy phó chủ tịch huyện Mã Giới Yên không nói gì, hắn bèn hỏi:
- Phó chủ tịch huyện Mã, ngài xem việc này nên xử lí như thế nào?
Mã Giới Yên thật sự đã sớm muốn giải quyết việc ở nhà máy dệt, nhưng không thấy người đứng đầu lo lắng đề cập đến việc giải quyết. Nhìn thấy Vương Trạch Vinh đi trước, hắn cũng nhiệt tình đi theo, nhìn Vương Trạch Vinh nói:
- Chủ tịch huyện Vương, tôi ủng hộ.
Lấy điện thoại di động ra, Vương Trạch Vinh bấm số gọi cho bí thư thị ủy Tiền Dịch Tài.
- Bí thư Tiền, tôi có một chuyện muốn báo cáo với ngài một chút.
Vương Trạch Vinh kể lại tỉ mỉ cho Tiền Dịch Tài tình hình công nhân nhà máy dệt gây rối, cùng với việc con trai Phó thị trưởng Triệu cho thuê lại cửa hàng sát mặt đường ở nhà máy dệt.
- Trước hết cậu cứ ổn định ở nhà máy dệt, còn Triệu Minh Tích để tôi giải quyết.
Tiền Dịch Tài không nói thêm gì nữa, liền tắt máy.
Mã Giới Yên ngồi một bên, nghe thấy Vương Trạch Vinh trực tiếp kể cho Tiền Dịch Tài chuyện của Phó thị trưởng Triệu cùng với bản tính không trốn tránh trách nhiệm, trong lòng hắn đã hiểu rõ, Vương Trạch Vinh cơ bản không sợ Phó thị trưởng Triệu.
Phó thị trưởng đột nhiên nhận được điện thoại của Bí thư thị ủy Tiền Dịch Tài, chỉ nghe Tiền Dịch Tài nói:
- Lão Triệu à, ở huyện Đại Phường công nhân nhà máy dệt gây sự, hay là ông quan tâm hỏi thăm một chút, đừng để khi xuất hiện náo loạn lại ảnh hưởng không tốt.
Gác máy, Triệu Minh Tích cảm thấy khó hiểu. Bí thư Tiền tự nhiên lại bảo mình hỏi thăm chuyện nhà máy dệt ở huyện Đại Phường là có ý gì, mà mình có được phân công quản lí công tác ở đó đâu.
Nhà máy dệt huyện Đại Phường.
Đập bàn một cái, Phó thị trưởng thốt lên. Rốt cuộc đã nghĩ ra vài thứ. Chẳng lẽ chính là con trai mình, Triệu Cao Sở đã làm chuyện gì?
Triệu Minh Tích có tiếng là người thanh cao, đối với lão việc bẩn thì cơ bản không làm. Đương nhiên sẽ không thể giúp con trai chắp nối mối quan hệ. Nhưng chính hắn cũng hiểu rất rõ con trai mình. Thằng ranh kia cũng không phải là loại người nhàn rỗi. Hai năm nay nó qua lại dưới huyện Đại Phường, có lẽ là đã xảy ra chuyện gì rồi.
Triệu Minh Tích ngồi không yên, lập tức chạy về nhà, vừa vào đến nhà, đã thấy hai mẹ con đang lắp đặt một cái Tv to.
Nhìn thấy một chiếc TV mới, Trịnh Minh Tích nghiêm mặt nhìn Triệu Cao Sở nói:
- Anh lại đây, tôi hỏi anh một việc.
- Ba, có chuyện gì à?
- Tôi hỏi anh, anh đã làm gì ở nhà máy dệt huyện Đai Phường.
Nghe ba hỏi đến chuyện này, Triệu Cao Sở nói:
- Có chuyện gì đâu ạ, chỉ là con và mấy người bạn nữa không có việc gì nên đến đó chơi thôi à.
Triệu Minh Tích đập mạnh xuống bàn, nói:
- Anh nói thật đi, rốt cuộc đã làm cái gì?
Nhìn thấy ba mình giận dữ như vậy, Triệu Cao Sở nói nhỏ
- Cũng không có gì đâu, chỉ là việc thuê mấy cửa hàng mặt tiền thôi ạ
Quả nhiên là đứa con của mình có việc, Triệu Minh Tích trong lòng thất kinh, nói:
- Nói mau.
Bà xã của Trịnh Minh Tích nói:
- Ông này bị làm sao vậy, vừa về nhà đã nổi nóng như vậy, con cái nó có trêu chọc gì ông đâu.
- Trêu chọc ư, hắn còn muốn tôi rơi đài.
Triệu Minh Tích túc giận nói, không ngờ là con trai mình ra ngoài gây chuyện, hiện tại chính lão cũng không biết rốt cục Triệu Cao Sở đã làm gì.
Nghe Triệu Minh Tích nói như vậy, bà xã và đứa con của hắn giật nảy mình, vội vàng hỏi:
- Ba, rốt cuộc là làm sao vậy? Không lẽ là liên quan đến việc cho thuê cửa hàng, mà cũng không có gì to tát lắm đâu ạ.
- Còn không thành thật nói ra à, rốt cuộc anh cho thuê như thế nào?
- Con thuê mấy cửa hàng mặt tiền mỗi tháng trả họ hai trăm tệ, rồi cho thuê lại tám trăm tệ.
Triệu Cao Sở thản nhiên nói.
Chỉ hai trăm tệ! Triệu Minh Tích xem như đã rõ mấu chốt của vấn đề. Chắn chắn là nó đã dùng thủ đoạn gì đó để thuê với giá thấp đây, nên tình hình rối loạn ở nhà máy dệt là sự thật. Như vậy mà mình nói không rõ. Nhỡ xảy ra chuyện lớn coi như sự nghiệp của mình kết thúc.
- Thuê thời gian bao lâu? Sao tôi không biết?
Triệu Minh Tích nói.
- Mới hai năm nay thôi.
Triệu Minh Tích càng thêm kinh ngạc, như vậy là đã chừng ấy thời gian. Triệu Minh Tích thấy con trai mình đang nắm giữ cửa hiệu mặt tiền ấy như đang cầm một khối bom hẹn giờ. Triệu Minh Tích nói:
- Anh lập tức đem trả mấy cửa hiệu ấy cho nhà máy dệt.
- Tại sao phải thế. Con có hợp đồng cơ mà.
Triệu Cao Sở không can tâm.
- Hợp đồng, mà hai năm anh đều trả với giá này.
Triệu Minh Tích hiểu rõ thêm một phần.
Nhìn thấy thái độ Triệu Minh Sở không bằng lòng, Triệu Minh Tích nói:
- Anh thật không biết nghĩ, mọi người sẽ rất dễ dàng lợi dụng việc này để chỉnh tôi. Anh còn giữ cửa hàng kia một ngày, tôi sẽ còn bị người ta công kích một ngày. Đến lúc đó, nó là cái ngòi nổ để tôi xuống đài.
- Có nghiêm trọng như vậy không?
Bà xã hắn nghi ngờ hỏi.
- Không nghiêm trọng à? Hôm nay Bí thư Tiền điện thoại cho tôi đấy, hay là mấy người muốn nhìn tôi xuống đài.
- Thì con sẽ đi trả, không được sao?...
Triệu Minh Sở biết, chính hắn không thể để ba của mình gặp chuyện không may, nếu thực sự xảy ra chuyện đó thì coi như chính hắn cũng tiêu đời. Đương nhiên, lúc này rõ ràng trong lòng hắn cũng hận kẻ đã ép ông.
Không ngờ Vương Trạch Vinh làm lại giành được thắng lợi nên rất được công nhân viên chức của nhà máy rất tín nhiệm. Nhìn thấy Triệu Cao Sở chủ động đem mấy cửa hiệu sát mặt đường đến trả, mọi người đều cảm kích.
Vương Trạch Vinh nói với Vương Liên Hỉ:
- Giám đốc Vương, cửa hiệu mặt tiền đã thu lại được. Từ nay nó là miếng cơm của cônng nhân viên chức của toàn bộ nhà máy, nhất thiết phải cẩn thận làm cho tốt.
Vương Liên Hỉ gật mạnh đầu nói:
- Xin chủ tịch Vương yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ chú ý. Khi có tình hướng đặc biệt sẽ thành lập một tổ nhỏ nhằm giám sát tình hình.
Chu Hợp Vi nói:
- Hiện tại thì vấn đề nhà xưởng có chút khó khăn.
Vương Trạch Vinh nhìn hai người nói:
- Nhà xưởng kia nằm sâu bên trong không lẽ không nghĩ ra cách gì à?
Nhìn Vương Trạch Vinh lên xe rời đi rồi, cả Vương Liên Hỉ và Chu Hợp Vi suy nghĩ một hồi lâu, cẩn thận phân tích lời Vương Trạch Vinhvừa nói. Chu Hợp Vi vỗ đùi nói:
- Cao! Thực sự là cao.
Vương Liên Hỉ hỏi:
- Cái gì?
Chu Hợp Vi nói:
- Có lẽ Chủ tịch huyện Vương có ý muốn chúng ta bịt đường vào trong.
Vương Liên Hỉ đầu đổ mồ hôi, nói:
- Không tồi, nhà xưởng thì cho thuê nhưng đường thì không cho thuê, sửa lại một bức tường cũng là như thế.
Chu Hợp Vi nói:
- Không làm đường cho bọn họ thì bọn họ không được phép kinh doanh.
Vương Liên Hỉ nói:
- Ngộ nhỡ bọn họ bẩm báo lên huyện thì làm sao?
Chu Hợp Vi nói:
- Không phải là có Chủ tịch huyện Vương đó sao.
Hai người lập tức hành động.
Quan Khí
Đánh giá:
Truyện Quan Khí
Story
Chương 205: Đắc tội với người cũng không có gì đáng ngại
4.0/10 từ 2 lượt.