Quan Khí
Chương 172: Vương Đại Hải bị hoảng sợ
Sau hội nghị thường ủy, Trịnh Chí Minh cảm thấy quyền lực của mình đang bị âm thầm uy hiếp. Y vạn lần không ngờ Vương Trạch Vinh lại đột nhiên có nhiều sự ủng hộ như vậy. Chu Lâm đảo sang hướng Vương Trạch Vinh còn có thể lý giải, nhưng vì sao Thiết Cương lại ủng hộ Mạc Đại Bưu lại khiến y rất hao tâm tổn trí. Sau hội nghị không lâu, Trịnh Chí Minh liền đi lên thành phố. Tuy rằng lên để báo cáo danh sách nhưng y cảm thấy vẫn cần phải báo cáo với anh rể một chút. Hai thường ủy được lựa chọn tốt nhất là do thành phố quyết định người của mình, nếu không, bước tiếp theo quyền lực của mình ở huyện sẽ yếu đi rất nhiều.
Sự việc trong hội nghị thường ủy truyền rất nhanh trong huyện. Việc Trịnh Chí Minh không thể nắm được hội nghị đã trở thành đề tài mà mọi người âm thầm bàn tán.
Hiện tại Vương Trạch Vinh cũng không quản xem rốt cục là ai sẽ được. Hiện tại hắn có rất nhiều công việc, số lượng công việc cần xử lý mỗi ngày càng nhiều thêm.
Đang nghe báo cáo trong phòng làm việc thì Vương Trạch Vinh đột nhiên nhận được điện thoại của Hứa Tố Mai gọi tới.
Nghe điện của Hứa Tố Mai, Vương Trạch Vinh mới biết là vị nhạc mẫu này của mình đã tới Khai Hà.
- Trạch Vinh, các con sắp tổ chức việc vui, mẹ vẫn chưa tới nhà con thăm hỏi. Lần này tới đây chính là muốn thăm hỏi cha mẹ con một chút.
Hứa Tố Mai nói.
- Hàm Yên biết mọi người tới đây không ạ?
Vương Trạch Vinh biết Hứa Tố Mai có số điện thoại của Hàm Yên, nghe thấy mẹ vợ đột nhiên tới, vội hỏi bà đã liên hệ với Hàm Yên hay chưa.
- Hàm Yên biết rồi. Mẹ cũng mới gọi cho nó.
Hứa Tố Mai đã liên lạc trước tiên với Lữ Hàm Yên. Hiện tại bà cực kỳ yêu thương cô con gái bảo bối của mình, liền mang theo rất nhiều đồ tới gặp con.
Vương Trạch Vinh nghe thấy Hứa Tố Mai muốn tới thăm hỏi cha mẹ mình, vội hỏi:
- Mẹ ở chỗ nào, con lập tức qua ngay?
Hứa Tố Mai nói:
- Chúng ta ở nhà khách Hồng Tinh. Con lại đây đi.
Vương Trạch Vinh vừa treo điện thoại thì Lữ Hàm Yên liền gọi điện thoại tới.
- Trạch Vinh, mẹ tới đây.
Hiện tại Lữ Hàm Yên đã chấp nhận Hứa Tố Mai, trong giọng nói có chút hưng phấn. Dù sao cũng là người mẹ thân sinh ra mình, dòng máu trong người là không thể dứt bỏ được.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Anh vừa mới nghe điện thoại của mẹ xong. Hiện giờ mẹ đang ở nhà khách Hồng Tinh, chúng ta cùng nhau tới đi.
Vương Trạch Vinh ra khỏi văn phòng liền gọi Ngô Đại Giang lái xe đi đón Lữ Hàm Yên. Hai người cùng tới nhà khách Hồng Tinh.
Nhà khách Hồng Tinh là một nhà khách khá xa hoa ở huyện Khai Hà.
Vương Trạch Vinh và Lữ Hàm Yên vào phòng liền thấy Hứa Tố Mai, Hứa Tố Anh và Lữ Khánh Phân đang nói chuyện với nhau.
- Mẹ!
Lữ Hàm Yên cũng không ngờ Lữ Khánh Phân ở đây, liền kinh ngạc hô. Hai người đều cảm thấy giật mình, đến khi thấy Lữ Khánh Phân và Hứa Tố Mai trò chuyện với nhau có vẻ rất hòa hợp, vui vẻ, hai người mới yên lòng.
- Hàm Yên, mẹ Hứa của con lần này là tới gặp cha mẹ Trạch Vinh để bàn chuyện kết hôn của hai con.
Lữ Khánh Phân mỉm cười nói.
Sau khi nói chuyện, Vương Trạch Vinh mới biết rằng, cả nhà Hứa Tố Mai cảm thấy rất thiếu sót với Lữ Hàm Yên, muốn bù đắp một chút trong hôn lễ của cô, bởi vậy mới tính tổ chức hôn lễ hoành tráng một chút, lần này là tới để chuyên môn bàn bạc với cha mẹ Vương Trạch Vinh về hôn lễ.
Vương Trạch Vinh không ngờ Hứa Tố Mai tới vì việc này, vội nói với Hứa Tố Mai:
- Mẹ, việc này con bận quá chưa kịp trở về nói với cha mẹ. Hay là để con về trước nói với họ rồi mọi người tới sau một chút nhé.
Hứa Tố Mai nói vẻ thông cảm:
- Việc này là chúng ta cũng mới nghĩ tới. Vốn các con đã thảo luận xong việc hôn lễ nhưng nhà ta muốn tiến hành một nghi thức nhỏ trên tỉnh thành, mời vài người bạn thân thiết tới chơi, cho nên nhất thời tăng thêm một số nội dung.
Vương Trạch Vinh hiểu rằng Hạng Nam hy vọng mượn việc này để một ít người thân tín làm quen với con rể của mình, liền cảm kích nói:
- Cảm ơn ba mẹ.
Đây là một chuyện tốt, nếu có thể làm quen với một ít người quan trọng, có lẽ sẽ rất thuận lợi cho tương lai phát triển của mình.
Hứa Tố Mai thấy Vương Trạch Vinh có thể hiểu ý tưởng của gia đình mình nhanh như vậy thì rất cao hứng. Bà vốn khá coi trọng Vương Trạch Vinh, trừ xuất thân thấp kém của Vương Trạch Vinh thì trên cơ bản cô không hề che Vương Trạch Vinh điểm gì.
Vương Trạch Vinh ngồi lên xe liền nói với Ngô Đại Giang:
- Quay về nhà tôi một chuyến.
Ngô Đại Giang vừa lái xe vừa nghĩ thầm, Vương Trạch Vinh vội vàng quay về nhà làm gì nhỉ? Vừa rồi mang Lữ Hàm Yên đến đây, hiện giờ lại để Lữ Hàm Yên ở lại nhà khách là sao? Mặc dù hơi nghi hoặc nhưng y cũng không hỏi nhiều.
Vương Trạch Vinh vào nhà, thấy cả cha và mẹ đều ở nhà.
Thấy Vương Trạch Vinh đột nhiên đi về, Tiền Thanh Phân ngạc nhiên vui mừng nói:
- Trạch Vinh, sao lại trở về trong giờ làm việc thế?
Vương Đại Hải lại nói:
- Trạch Vinh à, hiện giờ con ở vị trí khác ngày trước, không nên nghĩ tới việc về nhà nhiều, phải nghĩ nhiều tới công việc.
Vương Đại Hải còn tưởng rằng Vương Trạch Vinh là trốn làm về nhà, bắt đầu giáo dục Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh để cặp da xuống bàn, nói với hai người:
- Ba, mẹ, hôm nay con trở về là có chút việc muốn nói. Mẹ của Hàm Yên từ tỉnh thành tới đây, muốn gặp mặt ba mẹ một lần, thảo luận việc hôn lễ của con và Hàm Yên.
- Mẹ của Hàm Yên từ tỉnh thành đến?
Hai người khó hiểu nhìn Vương Trạch Vinh.
Thấy bộ dạng của hai người, Vương Trạch Vinh cười thầm.
Quả thật lúc trước hắn quên chưa kể lại thân thế Hàm Yên cho hai người, Vương Trạch Vinh liền nói:
- Đó là mẹ ruột của Hàm Yên tới.
Nói tới đây, Vương Trạch Vinh cũng cảm thấy nhức đầu, xem ra chỉ có thể kể lại tỉ mỉ tình huống mới được.
Vương Đại Hải nhíu mày nói:
- Làm người lãnh đạo, sao con lại nói không rõ ràng như thế!
- Là thế này...
Vương Trạch Vinh đành phải kể lại tỉ mỉ đầu đuôi câu chuyện về thân thế của Lữ Hàm Yên, thậm chí còn kể rõ cả chuyện giám định ADN...
Nghe Vương Trạch Vinh kể xong, hai ông bà đều ngạc nhiên nhìn hắn. Việc này thực sự khiến họ rất kinh ngạc, thậm chí hơi sốc.
Tiền Thanh Phân nhỏ giọng nói:
- Con nói Hàm Yên là con gái mất tích của Bí thư Tỉnh ủy?
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Lần trước đến tỉnh đã tiến hành giám định ADN, chứng thực rằng Hạng Nam chính là bố ruột của Hàm Yên.
Vương Đại Hải ngơ ngẩn hồi lâu, không ngừng lẩm bẩm:
- Con gái của lãnh đạo lớn!
Việc này thực sự hơi quá sức chịu đựng của ông. Bất kể như thế nào, Vương Đại Hải cũng không thể tưởng được chính mình sẽ có một ngày có quan hệ với Bí thư Tỉnh ủy.
Vương Trạch Vinh nói:
- Bất kể ông ấy là lãnh đạo gì, hiện tại Hàm Yên là vợ của con.
Vương Đại Hải vung mạnh tay nói với Tiền Thanh Phân:
- Bà xã, mau thu dọn nhà cửa một chút. Người ta tới là rất nể mặt rồi, không thể để người khác coi thường chúng ta được.
Vương Đại Hải rất coi trọng việc này, đây chính là đại sự.
Tiền Thanh Phân vội vàng nói:
- Đúng, đúng, tôi lập tức đi thu dọn.
Hai ông bà như thể đổi thành người khác trong nháy mắt, tay chân luống cuống dọn dẹp nhà cửa.
Vương Trạch Vinh nhíu mày nói:
- Mẹ, trong nhà đã rất tốt, không cần phải làm như vậy.
Vương Đại Hải nói:
- Thằng ranh này, người ta là con gái của lãnh đạo lớn, không thể đối xử tùy tiện được.
Ông nói lời này như thể trước kia Lữ Hàm Yên không phải con gái của lãnh đạo lớn thì khác vậy.
Tiền Thanh Phân cũng nói:
- Trạch Vinh, Bí thư Tỉnh ủy đó! Quan lớn đó!
Vương Trạch Vinh nhất thời không nói gì, đành phải giúp đỡ thu dọn nhà cửa một chút. Kỳ thật cũng không có gì để thu dọn, hai ông bà đây là bị cái mũ Bí thư Tỉnh ủy dọa sợ, nghĩ đến phu nhân của một quan chức lớn như vậy muốn tới nhà mình, bọn họ thật không biết tiếp đãi thế nào, ngược lại quên luôn việc đã thu được con gái Bí thư Tỉnh ủy thành con dâu mình.
Thấy trong nhà sạch sẽ, Vương Đại Hải hài lòng nói:
- Bà xã, mau tìm cho tôi bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn.
Hai ông bà thay một bộ quần áo tốt nhất như thể đang ăn tết vậy.
Tiền Thanh Phân nén giận nói với Vương Đại Hải:
- Ông già này, ông xem nhà mình bộ dạng thế này, tôi đã sớm nói mua một căn nhà lớn hơn đi mà ông không nghe. Giờ thì tốt rồi, người ta đến đây làm sao thèm vào cái nhà này chứ?
Vương Đại Hải cả đời đều bị vây tầng dưới, cho tới bây giờ chưa bao giờ được nở mày nở mặt, trước kia gặp người khác đâu dám khoe khoang gì. Từ khi Vương Trạch Vinh lên làm Phó chủ tịch huyện, ông mới dần dần ngẩng đầu lên trước mặt người khác, gần đây ông vẫn luôn vui vẻ. Đừng thấy mỗi lần Vương Trạch Vinh về nhà đều bị ông giáo dục, hiện tại ông rất hài lòng vì sự tiến bộ của Vương Trạch Vinh.
Hôm nay Vương Trạch Vinh mang đến tin tức lại dọa cho ông nhảy dựng lên. Ông thông gia nhà mình không ngờ là Bí thư Tỉnh ủy. Đại nhân vật từ trước tới giờ chỉ có thể thấy trên TV không ngờ lại trở thành bố vợ của con trai mình. Ông cảm thấy thắt lưng mình lại thẳng lên không ít. Nghe vợ nói vậy, ông gật đầu nói:
- Ừ, có lẽ phải mua một căn nhà to hơn mới được.
Vương Trạch Vinh gọi điện thoại cho Lữ Hàm Yên, nói:
- Hàm Yên, em mời các mẹ tới đây đi.
Mấy người Hứa Tố Mai đã chờ sẵn nên đi xe rất nhanh tới nhà Vương Trạch Vinh.
Khi xe dừng lại trước cửa nhà Vương Trạch Vinh, Ngô Đại Giang đang ngồi trên xe chờ Vương Trạch Vinh cũng phải hoảng sợ. Y thấy mẹ con Lữ Hàm Yên xuống xe thì không có gì ngạc nhiên, nhưng tiếp đó thấy Hứa Tố Mai thì biết rằng đó là Giám đốc sở Du lịch trên tỉnh.
"Phu nhân của Hạng Nam!" Ngô Đại Giang sợ hãi. Trước kia y cũng chỉ đoán được rằng Vương Trạch Vinh có chút liên hệ gì đó với nhà Hạng Nam, hiện tại rốt cục chứng thực việc này.
- Không ngờ bà ta cũng tới nhà Vương Trạch Vinh!
Ngô Đại Giang lẩm bẩm. Nghĩ lại việc mình có thể được đi theo Vương Trạch Vinh, y cảm thấy mình thật may mắn.
Nhìn Hứa Tố Mai, lại nhìn Lữ Hàm Yên, Ngô Đại Giang thầm nghĩ: "Không phải sẽ có quan hệ gì đó chứ?"
Mấy người phụ nữ cũng không nhìn Ngô Đại Giang mà đi tới cửa nhà Vương Trạch Vinh.
Vào trong nhà Vương Trạch Vinh, Lữ Hàm Yên thân thiết nói với cha mẹ Vương Trạch Vinh:
- Ba, mẹ, mẹ của con tới ạ.
Cô cũng không tiện phân biệt hai mẹ của mình, đành phải nói chung chung là mẹ.
Vương Đại Hải đã chờ sẵn ở cửa. Vừa liếc mắt một cái, ông đã thấy bộ dạng Lữ Hàm Yên rất giống Hứa Tố Mai, vội nói:
- Bà thông gia mau mau vào nhà nói chuyện.
Lại thấy được Lữ Khánh Phân, Vương Đại Hải nói:
- Bà thông gia cũng đến đây.
Tiền Thanh Phân cười híp cả mắt lại. Sau này mình có thể thoải mái ăn nói rồi, con trai mình là con rể của Bí thư Tỉnh ủy đó!
Quan Khí
Sự việc trong hội nghị thường ủy truyền rất nhanh trong huyện. Việc Trịnh Chí Minh không thể nắm được hội nghị đã trở thành đề tài mà mọi người âm thầm bàn tán.
Hiện tại Vương Trạch Vinh cũng không quản xem rốt cục là ai sẽ được. Hiện tại hắn có rất nhiều công việc, số lượng công việc cần xử lý mỗi ngày càng nhiều thêm.
Đang nghe báo cáo trong phòng làm việc thì Vương Trạch Vinh đột nhiên nhận được điện thoại của Hứa Tố Mai gọi tới.
Nghe điện của Hứa Tố Mai, Vương Trạch Vinh mới biết là vị nhạc mẫu này của mình đã tới Khai Hà.
- Trạch Vinh, các con sắp tổ chức việc vui, mẹ vẫn chưa tới nhà con thăm hỏi. Lần này tới đây chính là muốn thăm hỏi cha mẹ con một chút.
Hứa Tố Mai nói.
- Hàm Yên biết mọi người tới đây không ạ?
Vương Trạch Vinh biết Hứa Tố Mai có số điện thoại của Hàm Yên, nghe thấy mẹ vợ đột nhiên tới, vội hỏi bà đã liên hệ với Hàm Yên hay chưa.
- Hàm Yên biết rồi. Mẹ cũng mới gọi cho nó.
Hứa Tố Mai đã liên lạc trước tiên với Lữ Hàm Yên. Hiện tại bà cực kỳ yêu thương cô con gái bảo bối của mình, liền mang theo rất nhiều đồ tới gặp con.
Vương Trạch Vinh nghe thấy Hứa Tố Mai muốn tới thăm hỏi cha mẹ mình, vội hỏi:
- Mẹ ở chỗ nào, con lập tức qua ngay?
Hứa Tố Mai nói:
- Chúng ta ở nhà khách Hồng Tinh. Con lại đây đi.
Vương Trạch Vinh vừa treo điện thoại thì Lữ Hàm Yên liền gọi điện thoại tới.
- Trạch Vinh, mẹ tới đây.
Hiện tại Lữ Hàm Yên đã chấp nhận Hứa Tố Mai, trong giọng nói có chút hưng phấn. Dù sao cũng là người mẹ thân sinh ra mình, dòng máu trong người là không thể dứt bỏ được.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Anh vừa mới nghe điện thoại của mẹ xong. Hiện giờ mẹ đang ở nhà khách Hồng Tinh, chúng ta cùng nhau tới đi.
Vương Trạch Vinh ra khỏi văn phòng liền gọi Ngô Đại Giang lái xe đi đón Lữ Hàm Yên. Hai người cùng tới nhà khách Hồng Tinh.
Nhà khách Hồng Tinh là một nhà khách khá xa hoa ở huyện Khai Hà.
Vương Trạch Vinh và Lữ Hàm Yên vào phòng liền thấy Hứa Tố Mai, Hứa Tố Anh và Lữ Khánh Phân đang nói chuyện với nhau.
- Mẹ!
Lữ Hàm Yên cũng không ngờ Lữ Khánh Phân ở đây, liền kinh ngạc hô. Hai người đều cảm thấy giật mình, đến khi thấy Lữ Khánh Phân và Hứa Tố Mai trò chuyện với nhau có vẻ rất hòa hợp, vui vẻ, hai người mới yên lòng.
- Hàm Yên, mẹ Hứa của con lần này là tới gặp cha mẹ Trạch Vinh để bàn chuyện kết hôn của hai con.
Lữ Khánh Phân mỉm cười nói.
Sau khi nói chuyện, Vương Trạch Vinh mới biết rằng, cả nhà Hứa Tố Mai cảm thấy rất thiếu sót với Lữ Hàm Yên, muốn bù đắp một chút trong hôn lễ của cô, bởi vậy mới tính tổ chức hôn lễ hoành tráng một chút, lần này là tới để chuyên môn bàn bạc với cha mẹ Vương Trạch Vinh về hôn lễ.
Vương Trạch Vinh không ngờ Hứa Tố Mai tới vì việc này, vội nói với Hứa Tố Mai:
- Mẹ, việc này con bận quá chưa kịp trở về nói với cha mẹ. Hay là để con về trước nói với họ rồi mọi người tới sau một chút nhé.
Hứa Tố Mai nói vẻ thông cảm:
- Việc này là chúng ta cũng mới nghĩ tới. Vốn các con đã thảo luận xong việc hôn lễ nhưng nhà ta muốn tiến hành một nghi thức nhỏ trên tỉnh thành, mời vài người bạn thân thiết tới chơi, cho nên nhất thời tăng thêm một số nội dung.
Vương Trạch Vinh hiểu rằng Hạng Nam hy vọng mượn việc này để một ít người thân tín làm quen với con rể của mình, liền cảm kích nói:
- Cảm ơn ba mẹ.
Đây là một chuyện tốt, nếu có thể làm quen với một ít người quan trọng, có lẽ sẽ rất thuận lợi cho tương lai phát triển của mình.
Hứa Tố Mai thấy Vương Trạch Vinh có thể hiểu ý tưởng của gia đình mình nhanh như vậy thì rất cao hứng. Bà vốn khá coi trọng Vương Trạch Vinh, trừ xuất thân thấp kém của Vương Trạch Vinh thì trên cơ bản cô không hề che Vương Trạch Vinh điểm gì.
Vương Trạch Vinh ngồi lên xe liền nói với Ngô Đại Giang:
- Quay về nhà tôi một chuyến.
Ngô Đại Giang vừa lái xe vừa nghĩ thầm, Vương Trạch Vinh vội vàng quay về nhà làm gì nhỉ? Vừa rồi mang Lữ Hàm Yên đến đây, hiện giờ lại để Lữ Hàm Yên ở lại nhà khách là sao? Mặc dù hơi nghi hoặc nhưng y cũng không hỏi nhiều.
Vương Trạch Vinh vào nhà, thấy cả cha và mẹ đều ở nhà.
Thấy Vương Trạch Vinh đột nhiên đi về, Tiền Thanh Phân ngạc nhiên vui mừng nói:
- Trạch Vinh, sao lại trở về trong giờ làm việc thế?
Vương Đại Hải lại nói:
- Trạch Vinh à, hiện giờ con ở vị trí khác ngày trước, không nên nghĩ tới việc về nhà nhiều, phải nghĩ nhiều tới công việc.
Vương Đại Hải còn tưởng rằng Vương Trạch Vinh là trốn làm về nhà, bắt đầu giáo dục Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh để cặp da xuống bàn, nói với hai người:
- Ba, mẹ, hôm nay con trở về là có chút việc muốn nói. Mẹ của Hàm Yên từ tỉnh thành tới đây, muốn gặp mặt ba mẹ một lần, thảo luận việc hôn lễ của con và Hàm Yên.
- Mẹ của Hàm Yên từ tỉnh thành đến?
Hai người khó hiểu nhìn Vương Trạch Vinh.
Thấy bộ dạng của hai người, Vương Trạch Vinh cười thầm.
Quả thật lúc trước hắn quên chưa kể lại thân thế Hàm Yên cho hai người, Vương Trạch Vinh liền nói:
- Đó là mẹ ruột của Hàm Yên tới.
Nói tới đây, Vương Trạch Vinh cũng cảm thấy nhức đầu, xem ra chỉ có thể kể lại tỉ mỉ tình huống mới được.
Vương Đại Hải nhíu mày nói:
- Làm người lãnh đạo, sao con lại nói không rõ ràng như thế!
- Là thế này...
Vương Trạch Vinh đành phải kể lại tỉ mỉ đầu đuôi câu chuyện về thân thế của Lữ Hàm Yên, thậm chí còn kể rõ cả chuyện giám định ADN...
Nghe Vương Trạch Vinh kể xong, hai ông bà đều ngạc nhiên nhìn hắn. Việc này thực sự khiến họ rất kinh ngạc, thậm chí hơi sốc.
Tiền Thanh Phân nhỏ giọng nói:
- Con nói Hàm Yên là con gái mất tích của Bí thư Tỉnh ủy?
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Lần trước đến tỉnh đã tiến hành giám định ADN, chứng thực rằng Hạng Nam chính là bố ruột của Hàm Yên.
Vương Đại Hải ngơ ngẩn hồi lâu, không ngừng lẩm bẩm:
- Con gái của lãnh đạo lớn!
Việc này thực sự hơi quá sức chịu đựng của ông. Bất kể như thế nào, Vương Đại Hải cũng không thể tưởng được chính mình sẽ có một ngày có quan hệ với Bí thư Tỉnh ủy.
Vương Trạch Vinh nói:
- Bất kể ông ấy là lãnh đạo gì, hiện tại Hàm Yên là vợ của con.
Vương Đại Hải vung mạnh tay nói với Tiền Thanh Phân:
- Bà xã, mau thu dọn nhà cửa một chút. Người ta tới là rất nể mặt rồi, không thể để người khác coi thường chúng ta được.
Vương Đại Hải rất coi trọng việc này, đây chính là đại sự.
Tiền Thanh Phân vội vàng nói:
- Đúng, đúng, tôi lập tức đi thu dọn.
Hai ông bà như thể đổi thành người khác trong nháy mắt, tay chân luống cuống dọn dẹp nhà cửa.
Vương Trạch Vinh nhíu mày nói:
- Mẹ, trong nhà đã rất tốt, không cần phải làm như vậy.
Vương Đại Hải nói:
- Thằng ranh này, người ta là con gái của lãnh đạo lớn, không thể đối xử tùy tiện được.
Ông nói lời này như thể trước kia Lữ Hàm Yên không phải con gái của lãnh đạo lớn thì khác vậy.
Tiền Thanh Phân cũng nói:
- Trạch Vinh, Bí thư Tỉnh ủy đó! Quan lớn đó!
Vương Trạch Vinh nhất thời không nói gì, đành phải giúp đỡ thu dọn nhà cửa một chút. Kỳ thật cũng không có gì để thu dọn, hai ông bà đây là bị cái mũ Bí thư Tỉnh ủy dọa sợ, nghĩ đến phu nhân của một quan chức lớn như vậy muốn tới nhà mình, bọn họ thật không biết tiếp đãi thế nào, ngược lại quên luôn việc đã thu được con gái Bí thư Tỉnh ủy thành con dâu mình.
Thấy trong nhà sạch sẽ, Vương Đại Hải hài lòng nói:
- Bà xã, mau tìm cho tôi bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn.
Hai ông bà thay một bộ quần áo tốt nhất như thể đang ăn tết vậy.
Tiền Thanh Phân nén giận nói với Vương Đại Hải:
- Ông già này, ông xem nhà mình bộ dạng thế này, tôi đã sớm nói mua một căn nhà lớn hơn đi mà ông không nghe. Giờ thì tốt rồi, người ta đến đây làm sao thèm vào cái nhà này chứ?
Vương Đại Hải cả đời đều bị vây tầng dưới, cho tới bây giờ chưa bao giờ được nở mày nở mặt, trước kia gặp người khác đâu dám khoe khoang gì. Từ khi Vương Trạch Vinh lên làm Phó chủ tịch huyện, ông mới dần dần ngẩng đầu lên trước mặt người khác, gần đây ông vẫn luôn vui vẻ. Đừng thấy mỗi lần Vương Trạch Vinh về nhà đều bị ông giáo dục, hiện tại ông rất hài lòng vì sự tiến bộ của Vương Trạch Vinh.
Hôm nay Vương Trạch Vinh mang đến tin tức lại dọa cho ông nhảy dựng lên. Ông thông gia nhà mình không ngờ là Bí thư Tỉnh ủy. Đại nhân vật từ trước tới giờ chỉ có thể thấy trên TV không ngờ lại trở thành bố vợ của con trai mình. Ông cảm thấy thắt lưng mình lại thẳng lên không ít. Nghe vợ nói vậy, ông gật đầu nói:
- Ừ, có lẽ phải mua một căn nhà to hơn mới được.
Vương Trạch Vinh gọi điện thoại cho Lữ Hàm Yên, nói:
- Hàm Yên, em mời các mẹ tới đây đi.
Mấy người Hứa Tố Mai đã chờ sẵn nên đi xe rất nhanh tới nhà Vương Trạch Vinh.
Khi xe dừng lại trước cửa nhà Vương Trạch Vinh, Ngô Đại Giang đang ngồi trên xe chờ Vương Trạch Vinh cũng phải hoảng sợ. Y thấy mẹ con Lữ Hàm Yên xuống xe thì không có gì ngạc nhiên, nhưng tiếp đó thấy Hứa Tố Mai thì biết rằng đó là Giám đốc sở Du lịch trên tỉnh.
"Phu nhân của Hạng Nam!" Ngô Đại Giang sợ hãi. Trước kia y cũng chỉ đoán được rằng Vương Trạch Vinh có chút liên hệ gì đó với nhà Hạng Nam, hiện tại rốt cục chứng thực việc này.
- Không ngờ bà ta cũng tới nhà Vương Trạch Vinh!
Ngô Đại Giang lẩm bẩm. Nghĩ lại việc mình có thể được đi theo Vương Trạch Vinh, y cảm thấy mình thật may mắn.
Nhìn Hứa Tố Mai, lại nhìn Lữ Hàm Yên, Ngô Đại Giang thầm nghĩ: "Không phải sẽ có quan hệ gì đó chứ?"
Mấy người phụ nữ cũng không nhìn Ngô Đại Giang mà đi tới cửa nhà Vương Trạch Vinh.
Vào trong nhà Vương Trạch Vinh, Lữ Hàm Yên thân thiết nói với cha mẹ Vương Trạch Vinh:
- Ba, mẹ, mẹ của con tới ạ.
Cô cũng không tiện phân biệt hai mẹ của mình, đành phải nói chung chung là mẹ.
Vương Đại Hải đã chờ sẵn ở cửa. Vừa liếc mắt một cái, ông đã thấy bộ dạng Lữ Hàm Yên rất giống Hứa Tố Mai, vội nói:
- Bà thông gia mau mau vào nhà nói chuyện.
Lại thấy được Lữ Khánh Phân, Vương Đại Hải nói:
- Bà thông gia cũng đến đây.
Tiền Thanh Phân cười híp cả mắt lại. Sau này mình có thể thoải mái ăn nói rồi, con trai mình là con rể của Bí thư Tỉnh ủy đó!
Quan Khí
Đánh giá:
Truyện Quan Khí
Story
Chương 172: Vương Đại Hải bị hoảng sợ
4.0/10 từ 2 lượt.