Quan Khí
Chương 1239: Bí thư Vương gọi tới
Ngay khi mấy người nhắc đến Hác Duệ Bân thì tên này đang buồn chán nhất. Theo thời gian trôi qua các thư ký của Vương Trạch Vinh đều lên chức nhanh, nhưng chỉ mình Hác Duệ Bân giậm chân tại chỗ, ở trong này đã nói rõ vấn đề.
Lại nghĩ tới khi Vương Trạch Vinh còn ở Huyện Đại Phường, Hác Duệ Quân phản bội Vương Trạch Vinh, mọi người liền hiểu xem ra việc này làm Vương Trạch Vinh có ấn tượng không tốt.
Bây giờ Vương Trạch Vinh đã khác trước, không ai ngờ Vương Trạch Vinh phát triển nhanh như vậy. Chỉ vài năm mà hắn đã thành Bí thư tỉnh ủy. Nghe nói Vương Trạch Vinh còn có thể tiến thêm.
Đối với người như Vương Trạch Vinh, mọi người rất kính sợ.
Đương nhiên cũng có người nghĩ làm như thế nào để tăng cường quan hệ với Vương Trạch Vinh. Và biện pháp tốt nhất là làm việc mà Vương Trạch Vinh muốn làm lại không tiện làm.
Vừa nghĩ như vậy, mọi người liền nhìn vào Hác Duệ Bân. ở đây không phải có người mà Vương Trạch Vinh khó chịu sao? Chèn ép Hác Duệ Bân, Vương Trạch Vinh biết thì có phải mình sẽ phát triển nhanh không?
Đương nhiên mới đầu mọi người không dám chèn ép Hác Duệ Bân, không ai xác định được suy nghĩ của Vương Trạch Vinh. Nhưng mấy năm qua đi, mọi người thấy Hác Duệ Bân không thay đổi thì liền nghĩ tới việc kia.
Thị trưởng Chu Quyền Lâm là người để ý việc này nhất. Y thông qua Bí thư huyện ủy Bí thư Lâm mà thử vài lần làm khó Hác Duệ Bân, kết quả cuối cùng là y quyết định động Hác Duệ Bân.
Đối với một người bị Vương Trạch Vinh vứt bỏ, vừa lúc người của mình muốn lên thì không động hắn mới là lạ.
Bên trên có Chu Quyền Lâm, bên dưới có Lý Vệ Lương, đối mặt trên dưới chèn ép như vậy làm cho Hác Duệ Bân rất không thoải mái.
Cuộc sống Hác Duệ Bân bây giờ không tốt mấy. Tuy nói là một Phó chủ tịch huyện nhưng lại không có quyền gì cả. Tiền đồ tốt lại vì ông anh trai mà mất đi, y rất khổ sở.
Hác Duệ Bân là người thông minh, hắn sao không hiểu tình hình của mình. Hắn đúng là không có cách nào với tình hình nguy hiểm bây giờ. Hắn chỉ mới nói vài câu với Mâu Tường Cương mà thôi.
Hôm nay hắn bị Bí thư huyện ủy Lý Vệ Lương mắng cho một trận, lấy cớ không triển khai công việc được tốt.
Hác Duệ Bân về nhà liền vội vàng làm việc nhà. Vợ hắn mặc dù về sớm nhưng không nấu cơm mà ngồi đó nói chuyện với bố mẹ mình.
- Con nghe nói bộ máy huyện sẽ điều chỉnh, Hác Duệ Bân có thể bị cách chức.
Vợ hắn nói với ông bố.
Nghe thấy vợ nói như vậy, Hác Duệ Bân thở dài một tiếng. Không ngờ vợ mình trước khi lấy thì khác, sau khi lấy lại trở nên hám lợi. Đặc biệt gần đây đi sớm về muộn, về nhà là khinh thường hắn ra mặt.
- Đây rõ ràng là có kẻ muốn chơi Duệ Bân.
Bố vợ là người ở trong chốn quan trường, thấy tình hình của Hác Duệ Bân ông ta đương nhiên hiểu đó là do anh trai Hác Duệ Bân gây ra, Hác Duệ Bân cũng xong đời.
Người nhà vợ cứ thế bàn tán mà không để ý cảm nhận của Hác Duệ Bân.
Hác Duệ Bân nghe ra được vợ bắt đầu hối hận vì lấy hắn. Nghe mấy người nói, Hác Duệ Bân rất đau lòng. Đây là người vợ của hắn.
Hác Duệ Bân liền khẽ gõ nồi để người bên ngoài biết mình ở đây. Lúc ấy ả vợ không ngừng tán tỉnh hắn mà.
- Gõ gì thế hả, muốn làm hỏng nồi sao?
Vợ hắn gần như là hét lên. Hác Duệ Bân hôm nay đang tức mà không có chỗ phát tiết, hắn đập nồi một lúc rồi ra khỏi bếp.
Thấy Hác Duệ Bân mặt mày tức giận đi ra, vợ hắn cũng không vui.
- Nấu cơm mà làm ồn như vậy sao? Có phải anh cố tình làm hỏng nồi?
Hác Duệ Bân nhìn người nhà vợ mà không nói gì, hắn thở dài một tiếng rồi cầm lấy túi nhỏ trên ghế và đi ra ngoài.
- Anh muốn đi đâu?
Thấy Hác Duệ Bân muốn ra ngoài, vợ hắn lớn tiếng nói.
Hác Duệ Bân không nói gì mà mở cửa đi ra. Một cơn gió thổi qua làm hắn run lên. Người nhà vợ hắn là kẻ hám lợi, bây giờ thấy hắn không có quyền thế thì liền trở mặt. Bây giờ hắn tốt xấu còn là Phó chủ tịch huyện, nếu mất chức này thì sao đây?
Hác Duệ Bân có chút nghi ngờ. Hắn dù sao cũng còn là Phó chủ tịch huyện, sao vợ hắn đã thành như vậy.
Cô đơn đi trên đường, tâm trạng Hác Duệ Bân rất kém. Hắn biết tình hình của mình, Bí thư huyện ủy có lẽ cũng biết tình hình của hắn. Thấy nhiều năm như vậy mà Bí thư Vương không quan tâm hắn, nên có lẽ đã bỏ hắn. Tên Bí thư huyện ủy còn có thể cho rằng Bí thư Vương có cái nhìn với mình nên mới chèn ép mình.
Theo Hác Duệ Bân biết thì bây giờ thành phố đang muốn điều chỉnh bộ máy huyện. Nghe nói có mấy người trên thành phố sẽ xuống, cần có vị trí trống.
Hác Duệ Bân thở dài một tiếng, hắn biết tình hình bây giờ khá vi diệu. Một vài người quen không rõ ý của Bí thư Vương thì không ai dám nói giúp hắn. Bí thư Vương có quyền thế lớn như vậy, ai dám nói giúp vì sợ đắc tội Bí thư Vương.
- Nghe nói có người nhìn đến vị trí của chú?
Hác Duệ Bân vừa vào nhà thì thấy ông anh hỏi.
Hác Duệ Bân không muốn nói chuyện với Hác Duệ Quân, Hác Duệ Bân đi tới bàn ngồi ăn cơm.
- Sao thế con, có phải lại cãi nhau với vợ?
Bà mẹ quan tâm mà hỏi.
- Mẹ nói rồi, người nhà đó là kẻ hám lợi mà.
Ở đâu cũng không được yên tĩnh, Hác Duệ Bân ăn vài miếng là chán. Hắn thấy mình bây giờ đang đối mặt cục diện tuyệt vọng, hắn không có biện pháp gì.
Hác Duệ Bân ngồi lúc rồi lấy cớ rời đi, hắn không biết mình nên làm gì.
Sờ sờ điện thoại di động trong túi quần, Hác Duệ Bân muốn gọi cho Vương Trạch Vinh.
Tay đặt lên điện thoại di động rồi lại bỏ ra vài lần, cuối cùng hắn phải bỏ ý này ra. Mấy năm rồi, ai biết Bí thư Vương đang nghĩ như thế nào.
Thấy người Vương Hệ không ngừng được đề bạt, mình là thư ký mà còn không giữ được vị trí.
Đại nhân điện thoại di động vang lên, Hác Duệ Bân lấy ra thì thấy là vợ gọi.
- Anh làm gì vậy hả, chắp tay sau đít mà đi là như thế nào? Anh coi đây là đâu, anh không thấy bố mẹ tôi ở đây sao?
Vợ hắn lớn tiếng nói, rõ ràng không vui vì Hác Duệ Bân cứ thế mà đi.
Hác Duệ Bân không nói gì, hắn thấy mình rất mệt mỏi.
Không nghe thấy Hác Duệ Bân nói chuyện, vợ hắn sớm bất mãn với Hác Duệ Bân nên gào một câu:
- Chúng ta không thể sống với nhau nữa, ly hôn.
Hác Duệ Bân cũng thấy cuộc hôn nhân này không nên tồn tại, hắn đáp lại:
- Tôi đồng ý.
- Cái gì? Anh vậy mà dám nói ly hôn.
Vợ hắn lớn tiếng nói.
- Chiều tôi đợi cô ở cục Dân chính, tất cả mọi thứ về cô.
Hác Duệ Bân nói xong liền thấy mình như được giải thoát.
Đầu bên kia im một lúc, sau đó là tiếng gào thét:
- Tôi sống khổ sở đủ rồi. Anh nói đấy nhé, tất cả tài sản thuộc về tôi.
Hai người vốn không có con, Hác Duệ Bân bây giờ chán thì đâu cần gì cả. Hác Duệ Bân nhìn dòng người đi lại và thở dài một tiếng, không ngờ mình sẽ ly hôn.
- Cứ như vậy đi, lấy giấy đăng ký kết hôn theo, tôi chờ cô.
Hác Duệ Bân cũng biết sau khi thấy mình không có hy vọng, không chỉ vợ mà người nhà vợ cũng khinh thường hắn, suốt ngày cãi nhau nên ly hôn là chuyện sớm muộn.
Chiều khi đi làm đồng chí bên cục Dân chính thấy vợ chồng Hác Duệ Bân đi ly hôn thì có chút ngạc nhiên. Sau khi khuyên vài câu thấy hai người đã quyết tâm, bọn họ liền lắc đầu, cuối cùng đã làm xong thủ tục ly hôn cho bọn họ.
Nhìn hai người Hác Duệ Bân rời đi, mấy người ở đây thầm than Hác Duệ Bân xong rồi. Việc cán bộ chính quyền ly hôn thường làm rất cẩn thận, sợ ảnh hưởng đến tiền đồ của mình. Bây giờ Hác Duệ Bân đang trong thời kỳ nguy hiểm, nghe nói cấp trên muốn điều hắn đi, bây giờ hắn ly hôn thì không phải đẩy mình vào vực thẳm sao?
Không lâu sau tin Phó chủ tịch huyện Hác Duệ Bân ly hôn đã truyền khắp Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện.
- Không chín chắn.
- Người như vậy thì có thể làm được gì?
Đủ các loại đồn đại xuất hiện.
Hác Duệ Bân sao không rõ mình bây giờ ly hôn là rất không đúng. Nhưng hắn sống như vậy đủ rồi, hắn nghĩ người khác muốn nói gì thì tùy.
Cả chiều hôm đó Hác Duệ Bân rất nhàn, không ai đến báo cáo công việc với hắn.
Hắn cũng không có tâm trạng mà làm việc, không ngừng hút thuốc, cả phòng đầy khói. Hết giờ hắn về nhà bố mẹ.
Thấy Hác Duệ Bân về, người nhà biết hắn ly hôn liền lắc đầu. Ông bố nói:
- Bỏ đi, ly hôn thì ly hôn.
Bà mẹ nói:
- Phụ nữ đầy mà, một ả phụ nữ không sinh con thì cần làm gì, tìm đứa khác.
Ông anh Hác Duệ Quân lắc đầu nói:
- Anh nghe nói ả này có quan hệ với một Phó thị trưởng, có lẽ là cũng muốn ly hôn để theo kẻ khác. Chú cứ nhìn xem, vài ngày là lấy thằng kia.
Việc này Hác Duệ Bân không biết, hắn trừng mắt nhìn Hác Duệ Quân mà nói:
- Anh biết sao không nói sớm với tôi?
Hác Duệ Quân thở dài một tiếng rồi nói:
- Anh có lỗi với chú. Tiền đồ của chú đang tốt nhưng vì tôi hồ đồ mà liên lụy. Anh lo nói ra thì chú không chịu nổi.
Hác Duệ Bân lấy thuốc ra hút và nghĩ đến chuyện tương lai.
Đúng lúc này điện thoại di động của Hác Duệ Bân để trong cặp vang lên.
Nghe thấy tiếng điện thoại, người nhà đều nhìn Hác Duệ Bân.
Hác Duệ Bân bây giờ không có hứng thứ nghe điện.
Nghe tiếng điện thoại di động không ngừng vang lên, Hác Duệ Quân đi tới cầm cặp của Hác Duệ Bân rồi nói:
- Có lẽ là chuyện công việc, chú nghe đi.
Y liền lấy điện thoại di động ra.
Hác Duệ Quân đang muốn đưa thì vô tình nhìn thấy ba chữ “Bí thư Vương”
Thấy ba chữ này, Hác Duệ Quân thiếu chút nữa đánh rơi điện thoại di động. Y ngẩn ra, há hốc mồm rồi chạy đến bên cạnh Hác Duệ Bân, lớn tiếng nói:
- Mau, mau, Bí thư Vương, Bí thư Vương. Là Bí thư Vương gọi tới.
Quan Khí
Lại nghĩ tới khi Vương Trạch Vinh còn ở Huyện Đại Phường, Hác Duệ Quân phản bội Vương Trạch Vinh, mọi người liền hiểu xem ra việc này làm Vương Trạch Vinh có ấn tượng không tốt.
Bây giờ Vương Trạch Vinh đã khác trước, không ai ngờ Vương Trạch Vinh phát triển nhanh như vậy. Chỉ vài năm mà hắn đã thành Bí thư tỉnh ủy. Nghe nói Vương Trạch Vinh còn có thể tiến thêm.
Đối với người như Vương Trạch Vinh, mọi người rất kính sợ.
Đương nhiên cũng có người nghĩ làm như thế nào để tăng cường quan hệ với Vương Trạch Vinh. Và biện pháp tốt nhất là làm việc mà Vương Trạch Vinh muốn làm lại không tiện làm.
Vừa nghĩ như vậy, mọi người liền nhìn vào Hác Duệ Bân. ở đây không phải có người mà Vương Trạch Vinh khó chịu sao? Chèn ép Hác Duệ Bân, Vương Trạch Vinh biết thì có phải mình sẽ phát triển nhanh không?
Đương nhiên mới đầu mọi người không dám chèn ép Hác Duệ Bân, không ai xác định được suy nghĩ của Vương Trạch Vinh. Nhưng mấy năm qua đi, mọi người thấy Hác Duệ Bân không thay đổi thì liền nghĩ tới việc kia.
Thị trưởng Chu Quyền Lâm là người để ý việc này nhất. Y thông qua Bí thư huyện ủy Bí thư Lâm mà thử vài lần làm khó Hác Duệ Bân, kết quả cuối cùng là y quyết định động Hác Duệ Bân.
Đối với một người bị Vương Trạch Vinh vứt bỏ, vừa lúc người của mình muốn lên thì không động hắn mới là lạ.
Bên trên có Chu Quyền Lâm, bên dưới có Lý Vệ Lương, đối mặt trên dưới chèn ép như vậy làm cho Hác Duệ Bân rất không thoải mái.
Cuộc sống Hác Duệ Bân bây giờ không tốt mấy. Tuy nói là một Phó chủ tịch huyện nhưng lại không có quyền gì cả. Tiền đồ tốt lại vì ông anh trai mà mất đi, y rất khổ sở.
Hác Duệ Bân là người thông minh, hắn sao không hiểu tình hình của mình. Hắn đúng là không có cách nào với tình hình nguy hiểm bây giờ. Hắn chỉ mới nói vài câu với Mâu Tường Cương mà thôi.
Hôm nay hắn bị Bí thư huyện ủy Lý Vệ Lương mắng cho một trận, lấy cớ không triển khai công việc được tốt.
Hác Duệ Bân về nhà liền vội vàng làm việc nhà. Vợ hắn mặc dù về sớm nhưng không nấu cơm mà ngồi đó nói chuyện với bố mẹ mình.
- Con nghe nói bộ máy huyện sẽ điều chỉnh, Hác Duệ Bân có thể bị cách chức.
Vợ hắn nói với ông bố.
Nghe thấy vợ nói như vậy, Hác Duệ Bân thở dài một tiếng. Không ngờ vợ mình trước khi lấy thì khác, sau khi lấy lại trở nên hám lợi. Đặc biệt gần đây đi sớm về muộn, về nhà là khinh thường hắn ra mặt.
- Đây rõ ràng là có kẻ muốn chơi Duệ Bân.
Bố vợ là người ở trong chốn quan trường, thấy tình hình của Hác Duệ Bân ông ta đương nhiên hiểu đó là do anh trai Hác Duệ Bân gây ra, Hác Duệ Bân cũng xong đời.
Người nhà vợ cứ thế bàn tán mà không để ý cảm nhận của Hác Duệ Bân.
Hác Duệ Bân nghe ra được vợ bắt đầu hối hận vì lấy hắn. Nghe mấy người nói, Hác Duệ Bân rất đau lòng. Đây là người vợ của hắn.
Hác Duệ Bân liền khẽ gõ nồi để người bên ngoài biết mình ở đây. Lúc ấy ả vợ không ngừng tán tỉnh hắn mà.
- Gõ gì thế hả, muốn làm hỏng nồi sao?
Vợ hắn gần như là hét lên. Hác Duệ Bân hôm nay đang tức mà không có chỗ phát tiết, hắn đập nồi một lúc rồi ra khỏi bếp.
Thấy Hác Duệ Bân mặt mày tức giận đi ra, vợ hắn cũng không vui.
- Nấu cơm mà làm ồn như vậy sao? Có phải anh cố tình làm hỏng nồi?
Hác Duệ Bân nhìn người nhà vợ mà không nói gì, hắn thở dài một tiếng rồi cầm lấy túi nhỏ trên ghế và đi ra ngoài.
- Anh muốn đi đâu?
Thấy Hác Duệ Bân muốn ra ngoài, vợ hắn lớn tiếng nói.
Hác Duệ Bân không nói gì mà mở cửa đi ra. Một cơn gió thổi qua làm hắn run lên. Người nhà vợ hắn là kẻ hám lợi, bây giờ thấy hắn không có quyền thế thì liền trở mặt. Bây giờ hắn tốt xấu còn là Phó chủ tịch huyện, nếu mất chức này thì sao đây?
Hác Duệ Bân có chút nghi ngờ. Hắn dù sao cũng còn là Phó chủ tịch huyện, sao vợ hắn đã thành như vậy.
Cô đơn đi trên đường, tâm trạng Hác Duệ Bân rất kém. Hắn biết tình hình của mình, Bí thư huyện ủy có lẽ cũng biết tình hình của hắn. Thấy nhiều năm như vậy mà Bí thư Vương không quan tâm hắn, nên có lẽ đã bỏ hắn. Tên Bí thư huyện ủy còn có thể cho rằng Bí thư Vương có cái nhìn với mình nên mới chèn ép mình.
Theo Hác Duệ Bân biết thì bây giờ thành phố đang muốn điều chỉnh bộ máy huyện. Nghe nói có mấy người trên thành phố sẽ xuống, cần có vị trí trống.
Hác Duệ Bân thở dài một tiếng, hắn biết tình hình bây giờ khá vi diệu. Một vài người quen không rõ ý của Bí thư Vương thì không ai dám nói giúp hắn. Bí thư Vương có quyền thế lớn như vậy, ai dám nói giúp vì sợ đắc tội Bí thư Vương.
- Nghe nói có người nhìn đến vị trí của chú?
Hác Duệ Bân vừa vào nhà thì thấy ông anh hỏi.
Hác Duệ Bân không muốn nói chuyện với Hác Duệ Quân, Hác Duệ Bân đi tới bàn ngồi ăn cơm.
- Sao thế con, có phải lại cãi nhau với vợ?
Bà mẹ quan tâm mà hỏi.
- Mẹ nói rồi, người nhà đó là kẻ hám lợi mà.
Ở đâu cũng không được yên tĩnh, Hác Duệ Bân ăn vài miếng là chán. Hắn thấy mình bây giờ đang đối mặt cục diện tuyệt vọng, hắn không có biện pháp gì.
Hác Duệ Bân ngồi lúc rồi lấy cớ rời đi, hắn không biết mình nên làm gì.
Sờ sờ điện thoại di động trong túi quần, Hác Duệ Bân muốn gọi cho Vương Trạch Vinh.
Tay đặt lên điện thoại di động rồi lại bỏ ra vài lần, cuối cùng hắn phải bỏ ý này ra. Mấy năm rồi, ai biết Bí thư Vương đang nghĩ như thế nào.
Thấy người Vương Hệ không ngừng được đề bạt, mình là thư ký mà còn không giữ được vị trí.
Đại nhân điện thoại di động vang lên, Hác Duệ Bân lấy ra thì thấy là vợ gọi.
- Anh làm gì vậy hả, chắp tay sau đít mà đi là như thế nào? Anh coi đây là đâu, anh không thấy bố mẹ tôi ở đây sao?
Vợ hắn lớn tiếng nói, rõ ràng không vui vì Hác Duệ Bân cứ thế mà đi.
Hác Duệ Bân không nói gì, hắn thấy mình rất mệt mỏi.
Không nghe thấy Hác Duệ Bân nói chuyện, vợ hắn sớm bất mãn với Hác Duệ Bân nên gào một câu:
- Chúng ta không thể sống với nhau nữa, ly hôn.
Hác Duệ Bân cũng thấy cuộc hôn nhân này không nên tồn tại, hắn đáp lại:
- Tôi đồng ý.
- Cái gì? Anh vậy mà dám nói ly hôn.
Vợ hắn lớn tiếng nói.
- Chiều tôi đợi cô ở cục Dân chính, tất cả mọi thứ về cô.
Hác Duệ Bân nói xong liền thấy mình như được giải thoát.
Đầu bên kia im một lúc, sau đó là tiếng gào thét:
- Tôi sống khổ sở đủ rồi. Anh nói đấy nhé, tất cả tài sản thuộc về tôi.
Hai người vốn không có con, Hác Duệ Bân bây giờ chán thì đâu cần gì cả. Hác Duệ Bân nhìn dòng người đi lại và thở dài một tiếng, không ngờ mình sẽ ly hôn.
- Cứ như vậy đi, lấy giấy đăng ký kết hôn theo, tôi chờ cô.
Hác Duệ Bân cũng biết sau khi thấy mình không có hy vọng, không chỉ vợ mà người nhà vợ cũng khinh thường hắn, suốt ngày cãi nhau nên ly hôn là chuyện sớm muộn.
Chiều khi đi làm đồng chí bên cục Dân chính thấy vợ chồng Hác Duệ Bân đi ly hôn thì có chút ngạc nhiên. Sau khi khuyên vài câu thấy hai người đã quyết tâm, bọn họ liền lắc đầu, cuối cùng đã làm xong thủ tục ly hôn cho bọn họ.
Nhìn hai người Hác Duệ Bân rời đi, mấy người ở đây thầm than Hác Duệ Bân xong rồi. Việc cán bộ chính quyền ly hôn thường làm rất cẩn thận, sợ ảnh hưởng đến tiền đồ của mình. Bây giờ Hác Duệ Bân đang trong thời kỳ nguy hiểm, nghe nói cấp trên muốn điều hắn đi, bây giờ hắn ly hôn thì không phải đẩy mình vào vực thẳm sao?
Không lâu sau tin Phó chủ tịch huyện Hác Duệ Bân ly hôn đã truyền khắp Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện.
- Không chín chắn.
- Người như vậy thì có thể làm được gì?
Đủ các loại đồn đại xuất hiện.
Hác Duệ Bân sao không rõ mình bây giờ ly hôn là rất không đúng. Nhưng hắn sống như vậy đủ rồi, hắn nghĩ người khác muốn nói gì thì tùy.
Cả chiều hôm đó Hác Duệ Bân rất nhàn, không ai đến báo cáo công việc với hắn.
Hắn cũng không có tâm trạng mà làm việc, không ngừng hút thuốc, cả phòng đầy khói. Hết giờ hắn về nhà bố mẹ.
Thấy Hác Duệ Bân về, người nhà biết hắn ly hôn liền lắc đầu. Ông bố nói:
- Bỏ đi, ly hôn thì ly hôn.
Bà mẹ nói:
- Phụ nữ đầy mà, một ả phụ nữ không sinh con thì cần làm gì, tìm đứa khác.
Ông anh Hác Duệ Quân lắc đầu nói:
- Anh nghe nói ả này có quan hệ với một Phó thị trưởng, có lẽ là cũng muốn ly hôn để theo kẻ khác. Chú cứ nhìn xem, vài ngày là lấy thằng kia.
Việc này Hác Duệ Bân không biết, hắn trừng mắt nhìn Hác Duệ Quân mà nói:
- Anh biết sao không nói sớm với tôi?
Hác Duệ Quân thở dài một tiếng rồi nói:
- Anh có lỗi với chú. Tiền đồ của chú đang tốt nhưng vì tôi hồ đồ mà liên lụy. Anh lo nói ra thì chú không chịu nổi.
Hác Duệ Bân lấy thuốc ra hút và nghĩ đến chuyện tương lai.
Đúng lúc này điện thoại di động của Hác Duệ Bân để trong cặp vang lên.
Nghe thấy tiếng điện thoại, người nhà đều nhìn Hác Duệ Bân.
Hác Duệ Bân bây giờ không có hứng thứ nghe điện.
Nghe tiếng điện thoại di động không ngừng vang lên, Hác Duệ Quân đi tới cầm cặp của Hác Duệ Bân rồi nói:
- Có lẽ là chuyện công việc, chú nghe đi.
Y liền lấy điện thoại di động ra.
Hác Duệ Quân đang muốn đưa thì vô tình nhìn thấy ba chữ “Bí thư Vương”
Thấy ba chữ này, Hác Duệ Quân thiếu chút nữa đánh rơi điện thoại di động. Y ngẩn ra, há hốc mồm rồi chạy đến bên cạnh Hác Duệ Bân, lớn tiếng nói:
- Mau, mau, Bí thư Vương, Bí thư Vương. Là Bí thư Vương gọi tới.
Quan Khí
Đánh giá:
Truyện Quan Khí
Story
Chương 1239: Bí thư Vương gọi tới
4.0/10 từ 2 lượt.