Quan Khí
Chương 1054: Ra chiêu
Nhìn Vương Trạch Vinh cứ thế đi ra, mặt Lô Kiến Thành tái mét lại.
Lô Kiến Thành sau khi đến Bộ Thương mại thì thấy Vương Trạch Vinh vẫn luôn nhẫn nhịn, làm việc gì cũng nghe y. Điều này làm cho Lô Kiến Thành có ấn tượng Vương Trạch Vinh ngoài có Hạng Nam ủng hộ thì cũng không mạnh.
Lô Kiến Thành cũng cười thầm Lãnh đạo tỉnh ủy Bắc Dương, Vương Trạch Vinh không mạnh mà còn làm mưa làm gió ở Bắc Dương.
Lô Kiến Thành rất coi thường Vương Trạch Vinh. Y cho rằng mọi người vẫn đánh giá quá cao Vương Trạch Vinh, đây là Hạng gia tạo thế cho Vương Trạch Vinh. Trẻ như vậy thì có bao năng lực?
Vương Trạch Vinh có chỗ dựa là phó Thủ tướng, chỗ dựa của mình lại là Thủ tướng. Mình là Bộ trưởng Bộ Thương mại, Ủy viên trung ương đảng, vậy mà trong Bộ Thương mại không có mấy thân tín. Tình hình này nhất định phải thay đổi.
Chuyện hôm nay làm Lô Kiến Thành rất ngạc nhiên, Vương Trạch Vinh không ngờ đứng dậy và cứ thế đi ra.
Lô Kiến Thành nhìn cửa phòng mà ngẩn ra, trong lòng rất tức giận. Vương Trạch Vinh này quá láo.
Đúng lúc này Cao Lâm Sinh gõ cửa đi vào.
- Ha ha, Bộ trưởng Lô, công việc và nghỉ ngơi phải kết hợp với nhau mới được. Sau khi đến Bộ Thương mại mà Bộ trưởng gầy đi nhiều. Đi, hôm nay câu lạc bộ Thâm Lam tổ chức buổi lễ, người ta đưa tới hai thẻ Vip để chúng ta tới.
Lô Kiến Thành cười nói:
- Tôi đúng là già rồi nên phải rèn luyện. Đi, chúng ta đi tập.
- Ha ha, ở đó có đủ dụng cụ tập luyện. Bộ trưởng yên tâm, bên trong rất tuyệt.
Hai người cười cười đi ra ngoài.
- Phó bộ trưởng Vương, Phó bộ trưởng Cao cùng Bộ trưởng Lô đi ra ngoài.
Lý Trạch Quảng vừa rót nước vừa nói với Vương Trạch Vinh.
Lý Trạch Quảng cũng biết tình hình của mình, y biết dù như thế nào cũng phải hy vọng được Vương Trạch Vinh tin tưởng, như vậy y mới có thể phát triển mạnh. Vương Trạch Vinh nhìn xuống thì thấy Lô Kiến Thành và Cao Lâm Sinh cười nói đi ra. Bảo sao Lô Kiến Thành lại nóng lòng như vậy, đây là do Cao Lâm Sinh xúi bẩy.
Nếu đối phương đã ra chiêu, Vương Trạch Vinh biết mình cũng phải đối phó lại.
Trong mười ba thành viên Đảng ủy Bộ Thương mại, Phó bộ trưởng lão gia tử là người Uông hệ, phó bộ trưởng Ngô Vĩ Thu là người Vệ hệ, trợ lý bộ trưởng Ban Lôi là người Hạng hệ, thêm mình là bốn phiếu. Chẳng qua lực lượng này vẫn không đủ để quyết định Bộ Thương mại.
Bây giờ Lô Kiến Thành có Phó bộ trưởng Quế Bình là người của Thủ tướng nên nhất định ủng hộ y, Cao Lâm Sinh cũng đứng về phía Lô Kiến Thành.
Cao Lâm Sinh kinh doanh nhiều năm ở Bộ Thương mại nên Trưởng ban tổ chức cán bộ Quách Cường cũng ủng hộ y. Phó bộ trưởng Bành Hổ là người của Hướng Hải Tiền, bây giờ cũng đi lại gần Cao Lâm Sinh.
Cứ như vậy trong tay Lô Kiến Thành đã có năm phiếu, thái độ người khác chưa rõ nên bọn họ có ưu thế.
Đã đến lúc phải ra tay.
Sáng hôm sau Vương Trạch Vinh đến chỗ tập luyện của các ông lão, hướng dẫn một chút. Hắn đi tới cung kính nói với một ông lão:
- Phú lão gia tử, chim này của ngài hót rất hay.
Phú lão gia tử - Phú Vân không ngờ Vương Trạch Vinh lại chủ động đi tới khen con chim của mình, đầu tiên là khó hiểu sau đó liền cười cười:
- Già rồi, chỉ thích cái này.
- Ngài sao không tập Thái cực quyền. Thái cực quyền rất có lợi cho sức khỏe.
Vương Trạch Vinh vừa cười vừa nói.
Phú Vân sớm biết Vương Trạch Vinh dạy mấy ông lão kia Thái cực quyền, y cũng muốn học nhưng không thể mất thể diện. Phú gia có mâu thuẫn với Vương Trạch Vinh mà.
Lần này Phú Thì Dân đã lui khỏi vị trí, Phú Thì Cách sau khi rời khỏi tỉnh Giang Sơn thì mặc dù lên làm chủ tịch tỉnh nhưng quyền lực nhỏ. Có lẽ đây là cơ hội cải thiện quan hệ với Vương Trạch Vinh.
Phú Vân thấy rõ tình hình hiện nay. Người Phú gia đang đi xuống, Vương Trạch Vinh lại đang phát triển, nếu quan hệ tốt với Vương Trạch Vinh thì đó chính là việc rất tốt đối với Phú gia.
- Ha ha, tôi cũng muốn học nhưng không ai dạy.
Nghe Phú Vân nói như vậy, Vương Trạch Vinh liền cười cười. Xem ra Phú lão cũng rất khôn khóe, như vậy dễ xử lý rồi.
- Lão gia tử, nếu ngài muốn học thì tôi hướng dẫn một chút.
Phú Vân cười cười:
- Vậy thì tốt quá.
- Vậy mai ngài đến học được không?
- Được, tôi đúng là cần tập luyện.
Nói chuyện xong, Vương Trạch Vinh đi về phía Uông gia. Nhìn Vương Trạch Vinh rời đi, Phú Vân đứng đó suy nghĩ rồi xách lồng chim đi về nhà.
Phú Vân làm quan lâu như vậy thì sao không biết được ý đồ của Vương Trạch Vinh. Hôm nay Vương Trạch Vinh đột nhiên tới nói chuyện như vậy, trong này nhất định có vấn đề.
Phú Vân về nhà rồi ngồi trên ghế suy nghĩ tình hình của Vương Trạch Vinh, cuối cùng ông cười cười.
- Thằng bé này.
Phú Vân cười thầm trong lòng. Phú Vân đã phân tích ra ý của Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh công tác ở Bộ Thương mại với nhiều thế lực. Lực lượng của Vương Trạch Vinh có lẽ yếu một chút. Y đây là hy vọng Phó bộ trưởng Lưu Dân Sơn liên minh với mình. Nếu không thì Vương Trạch Vinh cũng không cần lực lượng của Phú gia.
Lưu Dân Sơn vốn là thư ký của Phú Vân, sau đó do Phú Vân một tay giúp đỡ mà lên vị trí này. Vì thế rất nghe lời Phú Vân.
Phú Vân thầm nghĩ không việc gì không hóa giải được mà. Hơn nữa một hai năm nay Phú gia không phải vẫn tìm cơ hội hóa giải với Vương Trạch Vinh sao? Đây là việc tốt đối với Phú gia. Nghĩ thế Phú Vân biết mình nên bắt tay vào công việc.
Vương Trạch Vinh ăn sáng xong thì thấy Uông Nhật Thần từ từ đi vào. Uông Nhật Thần hỏi:
- Tiểu Phỉ chưa dậy sao?
- Tối qua thuê đĩa về xem đến khuya nên Tiểu Kiều và Tiểu Phỉ vẫn ngủ ạ.
Vương Trạch Vinh không biết sao hai cô này lại thích xem phim Hàn Quốc như vậy.
Uông Nhật Thần lắc đầu nói:
- Ông không rõ đám thanh niên bây giờ sao lại thích xem mấy thứ như vậy.
Vương Trạch Vinh cười cười lấy thuốc ra châm hút.
- Trạch Vinh, ông thấy cháu chủ động đến tìm Phú lão.
- Lô Kiến Thành bắt đầu không chịu ngồi yên ạ.
Vương Trạch Vinh nói.
- Bảo sao cháu lại như vậy. Lưu Dân Sơn cũng có thể tận dụng.
Uông Nhật Thần biết ý của Vương Trạch Vinh.
- Một hai năm nay chúng ta không có nhiều mâu thuẫn với Phú gia mà ạ.
Uông Nhật Thần cười nói:
- Đúng thế, cháu càng lúc càng biết dùng chính trị, có tiến bộ là tốt.
Vương Trạch Vinh nghe thấy thế liền hơi nóng mặt. Hắn chủ động đến chào hỏi Phú Vân chính là hy vọng ảnh hưởng tới Lưu Dân Sơn để đối phương dựa vào mình. Đến lúc đó mình có năm phiếu, cố thêm phiếu nữa thì Lô Kiến Thành kia không thể làm gì.
Ngoài người này thì Vương Trạch Vinh còn có suy nghĩ về Quế Bình, người của Thủ tướng. Đến lúc đó mình chỉ cần cho y thấy quan hệ của mình và Thủ tướng, y sẽ thay đổi.
Đương nhiên còn phải lôi kéo con gái cựu phó Thủ tướng Hoa – Hoa Khánh Anh.
Bây giờ Hoa gia đã không còn mạnh như trước, Hoa Khánh Anh chắc cũng biết tình hình của mình.
Lần trước khi cùng Bí thư Lâm đến nước Mỹ, phó Thủ tướng Hoa cũng cùng đi, ông ta chắc cũng là người Lâm hệ, kéo Hoa Khánh Anh lại không quá khó khăn.
Nhìn Vương Trạch Vinh đầy tự tin, tâm trạng Uông Nhật Thần khá vui vẻ mà cười nói:
- Có người nghĩ mình là Ủy viên trung ương đảng nên không coi ai vào đâu. Cứ để cho y làm loạn một chút, không cần vội vàng ra tay.
- Có thể hiểu được mà ông. Bây giờ trong Bộ Thương mại hầu hết do người cháu đề bạt. Người ta là Bộ trưởng mà không có mấy người để dùng thì muốn đưa người lên mà. Nếu y bàn với cháu thì cháu sẽ không có phản ứng. Bây giờ y rõ ràng nhằm vào cháu, cháu không làm gì thì còn đâu uy tín ở Bộ Thương mại.
Uông Nhật Thần gật đầu nói:
- Không việc gì phải băn khoăn, cần ra tay thì cứ ra tay. Nếu không được thì kéo y đi cũng không có gì khó khăn.
- Không vội ạ, cháu bố trí một chút là nhất định khiến y không thể nói gì.
Quan Khí
Lô Kiến Thành sau khi đến Bộ Thương mại thì thấy Vương Trạch Vinh vẫn luôn nhẫn nhịn, làm việc gì cũng nghe y. Điều này làm cho Lô Kiến Thành có ấn tượng Vương Trạch Vinh ngoài có Hạng Nam ủng hộ thì cũng không mạnh.
Lô Kiến Thành cũng cười thầm Lãnh đạo tỉnh ủy Bắc Dương, Vương Trạch Vinh không mạnh mà còn làm mưa làm gió ở Bắc Dương.
Lô Kiến Thành rất coi thường Vương Trạch Vinh. Y cho rằng mọi người vẫn đánh giá quá cao Vương Trạch Vinh, đây là Hạng gia tạo thế cho Vương Trạch Vinh. Trẻ như vậy thì có bao năng lực?
Vương Trạch Vinh có chỗ dựa là phó Thủ tướng, chỗ dựa của mình lại là Thủ tướng. Mình là Bộ trưởng Bộ Thương mại, Ủy viên trung ương đảng, vậy mà trong Bộ Thương mại không có mấy thân tín. Tình hình này nhất định phải thay đổi.
Chuyện hôm nay làm Lô Kiến Thành rất ngạc nhiên, Vương Trạch Vinh không ngờ đứng dậy và cứ thế đi ra.
Lô Kiến Thành nhìn cửa phòng mà ngẩn ra, trong lòng rất tức giận. Vương Trạch Vinh này quá láo.
Đúng lúc này Cao Lâm Sinh gõ cửa đi vào.
- Ha ha, Bộ trưởng Lô, công việc và nghỉ ngơi phải kết hợp với nhau mới được. Sau khi đến Bộ Thương mại mà Bộ trưởng gầy đi nhiều. Đi, hôm nay câu lạc bộ Thâm Lam tổ chức buổi lễ, người ta đưa tới hai thẻ Vip để chúng ta tới.
Lô Kiến Thành cười nói:
- Tôi đúng là già rồi nên phải rèn luyện. Đi, chúng ta đi tập.
- Ha ha, ở đó có đủ dụng cụ tập luyện. Bộ trưởng yên tâm, bên trong rất tuyệt.
Hai người cười cười đi ra ngoài.
- Phó bộ trưởng Vương, Phó bộ trưởng Cao cùng Bộ trưởng Lô đi ra ngoài.
Lý Trạch Quảng vừa rót nước vừa nói với Vương Trạch Vinh.
Lý Trạch Quảng cũng biết tình hình của mình, y biết dù như thế nào cũng phải hy vọng được Vương Trạch Vinh tin tưởng, như vậy y mới có thể phát triển mạnh. Vương Trạch Vinh nhìn xuống thì thấy Lô Kiến Thành và Cao Lâm Sinh cười nói đi ra. Bảo sao Lô Kiến Thành lại nóng lòng như vậy, đây là do Cao Lâm Sinh xúi bẩy.
Nếu đối phương đã ra chiêu, Vương Trạch Vinh biết mình cũng phải đối phó lại.
Trong mười ba thành viên Đảng ủy Bộ Thương mại, Phó bộ trưởng lão gia tử là người Uông hệ, phó bộ trưởng Ngô Vĩ Thu là người Vệ hệ, trợ lý bộ trưởng Ban Lôi là người Hạng hệ, thêm mình là bốn phiếu. Chẳng qua lực lượng này vẫn không đủ để quyết định Bộ Thương mại.
Bây giờ Lô Kiến Thành có Phó bộ trưởng Quế Bình là người của Thủ tướng nên nhất định ủng hộ y, Cao Lâm Sinh cũng đứng về phía Lô Kiến Thành.
Cao Lâm Sinh kinh doanh nhiều năm ở Bộ Thương mại nên Trưởng ban tổ chức cán bộ Quách Cường cũng ủng hộ y. Phó bộ trưởng Bành Hổ là người của Hướng Hải Tiền, bây giờ cũng đi lại gần Cao Lâm Sinh.
Cứ như vậy trong tay Lô Kiến Thành đã có năm phiếu, thái độ người khác chưa rõ nên bọn họ có ưu thế.
Đã đến lúc phải ra tay.
Sáng hôm sau Vương Trạch Vinh đến chỗ tập luyện của các ông lão, hướng dẫn một chút. Hắn đi tới cung kính nói với một ông lão:
- Phú lão gia tử, chim này của ngài hót rất hay.
Phú lão gia tử - Phú Vân không ngờ Vương Trạch Vinh lại chủ động đi tới khen con chim của mình, đầu tiên là khó hiểu sau đó liền cười cười:
- Già rồi, chỉ thích cái này.
- Ngài sao không tập Thái cực quyền. Thái cực quyền rất có lợi cho sức khỏe.
Vương Trạch Vinh vừa cười vừa nói.
Phú Vân sớm biết Vương Trạch Vinh dạy mấy ông lão kia Thái cực quyền, y cũng muốn học nhưng không thể mất thể diện. Phú gia có mâu thuẫn với Vương Trạch Vinh mà.
Lần này Phú Thì Dân đã lui khỏi vị trí, Phú Thì Cách sau khi rời khỏi tỉnh Giang Sơn thì mặc dù lên làm chủ tịch tỉnh nhưng quyền lực nhỏ. Có lẽ đây là cơ hội cải thiện quan hệ với Vương Trạch Vinh.
Phú Vân thấy rõ tình hình hiện nay. Người Phú gia đang đi xuống, Vương Trạch Vinh lại đang phát triển, nếu quan hệ tốt với Vương Trạch Vinh thì đó chính là việc rất tốt đối với Phú gia.
- Ha ha, tôi cũng muốn học nhưng không ai dạy.
Nghe Phú Vân nói như vậy, Vương Trạch Vinh liền cười cười. Xem ra Phú lão cũng rất khôn khóe, như vậy dễ xử lý rồi.
- Lão gia tử, nếu ngài muốn học thì tôi hướng dẫn một chút.
Phú Vân cười cười:
- Vậy thì tốt quá.
- Vậy mai ngài đến học được không?
- Được, tôi đúng là cần tập luyện.
Nói chuyện xong, Vương Trạch Vinh đi về phía Uông gia. Nhìn Vương Trạch Vinh rời đi, Phú Vân đứng đó suy nghĩ rồi xách lồng chim đi về nhà.
Phú Vân làm quan lâu như vậy thì sao không biết được ý đồ của Vương Trạch Vinh. Hôm nay Vương Trạch Vinh đột nhiên tới nói chuyện như vậy, trong này nhất định có vấn đề.
Phú Vân về nhà rồi ngồi trên ghế suy nghĩ tình hình của Vương Trạch Vinh, cuối cùng ông cười cười.
- Thằng bé này.
Phú Vân cười thầm trong lòng. Phú Vân đã phân tích ra ý của Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh công tác ở Bộ Thương mại với nhiều thế lực. Lực lượng của Vương Trạch Vinh có lẽ yếu một chút. Y đây là hy vọng Phó bộ trưởng Lưu Dân Sơn liên minh với mình. Nếu không thì Vương Trạch Vinh cũng không cần lực lượng của Phú gia.
Lưu Dân Sơn vốn là thư ký của Phú Vân, sau đó do Phú Vân một tay giúp đỡ mà lên vị trí này. Vì thế rất nghe lời Phú Vân.
Phú Vân thầm nghĩ không việc gì không hóa giải được mà. Hơn nữa một hai năm nay Phú gia không phải vẫn tìm cơ hội hóa giải với Vương Trạch Vinh sao? Đây là việc tốt đối với Phú gia. Nghĩ thế Phú Vân biết mình nên bắt tay vào công việc.
Vương Trạch Vinh ăn sáng xong thì thấy Uông Nhật Thần từ từ đi vào. Uông Nhật Thần hỏi:
- Tiểu Phỉ chưa dậy sao?
- Tối qua thuê đĩa về xem đến khuya nên Tiểu Kiều và Tiểu Phỉ vẫn ngủ ạ.
Vương Trạch Vinh không biết sao hai cô này lại thích xem phim Hàn Quốc như vậy.
Uông Nhật Thần lắc đầu nói:
- Ông không rõ đám thanh niên bây giờ sao lại thích xem mấy thứ như vậy.
Vương Trạch Vinh cười cười lấy thuốc ra châm hút.
- Trạch Vinh, ông thấy cháu chủ động đến tìm Phú lão.
- Lô Kiến Thành bắt đầu không chịu ngồi yên ạ.
Vương Trạch Vinh nói.
- Bảo sao cháu lại như vậy. Lưu Dân Sơn cũng có thể tận dụng.
Uông Nhật Thần biết ý của Vương Trạch Vinh.
- Một hai năm nay chúng ta không có nhiều mâu thuẫn với Phú gia mà ạ.
Uông Nhật Thần cười nói:
- Đúng thế, cháu càng lúc càng biết dùng chính trị, có tiến bộ là tốt.
Vương Trạch Vinh nghe thấy thế liền hơi nóng mặt. Hắn chủ động đến chào hỏi Phú Vân chính là hy vọng ảnh hưởng tới Lưu Dân Sơn để đối phương dựa vào mình. Đến lúc đó mình có năm phiếu, cố thêm phiếu nữa thì Lô Kiến Thành kia không thể làm gì.
Ngoài người này thì Vương Trạch Vinh còn có suy nghĩ về Quế Bình, người của Thủ tướng. Đến lúc đó mình chỉ cần cho y thấy quan hệ của mình và Thủ tướng, y sẽ thay đổi.
Đương nhiên còn phải lôi kéo con gái cựu phó Thủ tướng Hoa – Hoa Khánh Anh.
Bây giờ Hoa gia đã không còn mạnh như trước, Hoa Khánh Anh chắc cũng biết tình hình của mình.
Lần trước khi cùng Bí thư Lâm đến nước Mỹ, phó Thủ tướng Hoa cũng cùng đi, ông ta chắc cũng là người Lâm hệ, kéo Hoa Khánh Anh lại không quá khó khăn.
Nhìn Vương Trạch Vinh đầy tự tin, tâm trạng Uông Nhật Thần khá vui vẻ mà cười nói:
- Có người nghĩ mình là Ủy viên trung ương đảng nên không coi ai vào đâu. Cứ để cho y làm loạn một chút, không cần vội vàng ra tay.
- Có thể hiểu được mà ông. Bây giờ trong Bộ Thương mại hầu hết do người cháu đề bạt. Người ta là Bộ trưởng mà không có mấy người để dùng thì muốn đưa người lên mà. Nếu y bàn với cháu thì cháu sẽ không có phản ứng. Bây giờ y rõ ràng nhằm vào cháu, cháu không làm gì thì còn đâu uy tín ở Bộ Thương mại.
Uông Nhật Thần gật đầu nói:
- Không việc gì phải băn khoăn, cần ra tay thì cứ ra tay. Nếu không được thì kéo y đi cũng không có gì khó khăn.
- Không vội ạ, cháu bố trí một chút là nhất định khiến y không thể nói gì.
Quan Khí
Đánh giá:
Truyện Quan Khí
Story
Chương 1054: Ra chiêu
4.0/10 từ 2 lượt.