Quan Khí​

Chương 1005: Không thể rung chuyển

Vương Trạch Vinh nhận được điện của Uông Nhật Thần thông báo Cổ Duy Thành bị gọi lên Bắc Kinh và cho biết một số tình hình. Đối với bản danh sách kia mấy ông lão Uông Nhật Thần rất chú ý. Cổ Duy Thành có lẽ lên Bắc Kinh gặp Bí thư Lâm, việc này Bí thư Lâm nhất định cũng không muốn, Cổ Duy Thành sẽ bị phê bình. Khi Cổ Duy Thành lên Bắc Kinh, Vương Trạch Vinh đến Ban Tổ chức cán bộ kiểm tra công tác.

Vương Trạch Vinh đến các văn phòng xem, sau đó nghe Bạch Kiến Sinh báo cáo công tác của Ban Tổ chức cán bộ.

Trong Ban Tổ chức cán bộ, ngoài Tiền Hồng ra thì còn có năm Phó trưởng ban.

Nhìn các Phó trưởng ban ngồi đó, Vương Trạch Vinh quan sát bọn họ.

Lần này bản danh sách mà Bạch Kiến Sinh đưa ra, Vương Trạch Vinh không tin đối phương tự mình làm được. Đây là do một Phó trưởng ban làm ra.

Nhìn các Phó trưởng ban, Vương Trạch Vinh hiểu rõ tình hình từng người. Những người này về cơ bản đều do một tay hắn đề bạt.

Vương Trạch Vinh liếc nhìn nữ Phó trưởng ban Điền Thải Hương xếp cuối.

Hắn nhớ người phụ nữ này trước đây là Phó trưởng ban thường trực Ban Tổ chức cán bộ thành phố Thiết Mộc. Một lần đến Thiết Mộc nghe báo cáo về công tác tổ chức, thấy cô ta có năng lực, lúc ấy Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy cũng cần phong phú thêm nhân viên nên đề bạt. Không ngờ được….

Vương Trạch Vinh khẳng định công tác của Ban Tổ chức cán bộ rồi rời đi.

Vương Trạch Vinh hết giờ làm về nhà thì Tiền Hồng đã tới nhà.

Vương Trạch Vinh nhìn Tiền Hồng.

Tiền Hồng nói:


- Bí thư Vương, lần này là do tôi không làm tốt.

Y đang rất lo lắng, Ban Tổ chức cán bộ làm ra bản danh sách này mà y là một Phó trưởng ban thường trực không biết gì, danh sách này không ngờ còn có cả tên mình.

Nghĩ đến bản danh sách có tên mình, Tiền Hồng rất lo lắng.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Đây không phải chuyện của anh, công tác của anh rất rõ ràng.

- Bí thư Vương, việc này đúng là rất khó hiểu. Bạch Kiến Sinh sao có thể rõ ràng tình hình công tác ở Bắc Dương như vậy?

Vương Trạch Vinh rất tin Tiền Hồng nên đột nhiên nói:

- Công tác của Điền Thải Hương gần đây thế nào?

Nghe Vương Trạch Vinh hỏi về Điền Thải Hương, Tiền Hồng nói:

- Đồng chí này rất chăm chú trong công tác, bình thường không nói nhiều, rất phối hợp với tôi.

- Lão Tiền, dùng cán bộ phải khảo sát nhiều. Ban Tổ chức cán bộ các anh là phụ trách cán bộ Đảng veien, phải quan tâm nhiều tới các đồng chí.



Tiền Hồng lúc này mới hiểu trong Ban Tổ chức cán bộ có nội gián, y vội vàng nói:

- Bí thư yên tâm, tôi sẽ tăng cường khảo sát cán bộ.

- Đây là cơ hội đối với các anh, là việc tốt. Tôi xem có thể hoạt động một chút để anh lên cấp.

Tiền Hồng từ nhà Vương Trạch Vinh đi ra mà tâm trạng rất nặng nề. Bí thư Vương tin mình như vậy, giao Ban Tổ chức cán bộ cho mình, bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy, điều này làm y rất xấu hổ.

Tiền Hồng lập tức âm thầm phân công người của mình, chú ý chính là Điền Thải Hương.

Ngay khi Tiền Hồng bắt đầu điều tra Điền Thải Hương, hôm sau Vương Trạch Vinh đến Liên đoàn lao động tỉnh.

Lần này Vương Trạch Vinh không hề khách khí với Lý Hiểu, trước mặt cán bộ Liên đoàn lao động tỉnh mà phê bình công tác của Liên đoàn lao động tỉnh, đặc biệt vấn đề tổ chức, cho rằng Liên đoàn lao động tỉnh không chủ động công tác, để mặc công nhân sống chết. Vương Trạch Vinh còn đưa ra vài ví dụ. Khi nói đến việc bố trí công việc cho công nhân mất việc, Vương Trạch Vinh cho rằng Liên đoàn lao động tỉnh chỉ để đó. Khi Bắc Dương cần Liên đoàn lao động tỉnh phát huy tác dụng thì không thấy Liên đoàn lao động tỉnh thể hiện trách nhiệm vốn có.

Vương Trạch Vinh nói thẳng như vậy làm Lý Hiểu rất bị động.

Nghe Vương Trạch Vinh phê bình, mặt Lý Hiểu tái mét. Y định phản đối nhưng thấy ánh mắt lạnh lùng của Vương Trạch Vinh thì không dám nói gì.

Từ trước đến giờ y thấy Vương Trạch Vinh luôn thân thiện, chưa thấy Vương Trạch Vinh tức như vậy.

Nghĩ đến mình dựa vào Tằng Lâm Thành, Lý Hiểu rất sợ hãi.



Vương Trạch Vinh là nhân vật số ba ở Bắc Dương, thực tế là số hai. Bây giờ y phê bình Liên đoàn lao động tỉnh sẽ nhanh chóng truyền ra và rất bất lợi cho mình.

Lý Hiểu nghĩ như vậy.

Vương Trạch Vinh vừa phê bình công tác Liên đoàn lao động tỉnh, vừa nhìn Lý Hiểu.

Hắn nói thêm:

- Liên đoàn lao động tỉnh để làm gì, là giữ gìn lợi ích của công chức, Bắc Dương tại sao phải đưa Chủ tịch Liên đoàn lao động tỉnh vào Thường vụ tỉnh ủy khác tỉnh khác. Nguyên nhân chủ yếu đó là Bắc Dương – một trụ sở công nghiệp, cần Liên đoàn lao động tỉnh làm rất nhiều công việc. Các đồng chí là cán bộ Liên đoàn lao động tỉnh, đầu tiên phải hiểu mình đang làm gì, lập trường không vững thì sao có thể làm tốt công tác.

Mặt các cán bộ Liên đoàn lao động tỉnh đều đỏ lên, tuy nói bọn họ cũng làm không ít việc nhưng Vương Trạch Vinh phê bình là có ví dụ cụ thể, căn bản không tìm ra nội dung mà bác bỏ.

Lý Hiểu nghe mà rất sợ hãi. Y nghe ra ý trong lời nói của Vương Trạch Vinh, đối phương đang nói mình không có lập trường.

Lý Hiểu tuy cũng là một Thường vụ tỉnh ủy nhưng đối mặt với Vương Trạch Vinh, y rất sợ hãi.

Lần trước khi cùng Tằng Lâm Thành lên Bắc Kinh và gặp các nhân vật quan trọng của ba nhà Hoàng Lưu Bạch, Lý Hiểu liền nghĩ nếu ba nhà này giúp thì mình hoàn toàn có thể tiến lên.

Bây giờ Vương Trạch Vinh mắng thẳng mặt như vậy, y mới cảm thấy Vương Trạch Vinh mà tức thì sẽ như thế nào.

Cất bước Vương Trạch Vinh, Lý Hiểu càng nghĩ càng sợ. Vốn nghĩ âm thầm dựa vào Tằng Lâm Thành, lúc quan trọng thì đứng ra, bây giờ Vương Trạch Vinh đã hiểu rõ tình hình, làm sao bây giờ?



Lý Hiểu tuy nghĩ mấy gia tộc kia có thể tiến lên, nhưng không phải là bây giờ. Bây giờ vấn đề quan trọng nhất đó là Hạng gia có một phó Thủ tướng, đắc tội Vương Trạch Vinh, hắn hoàn toàn có thể dùng lực lượng đó mà làm mình mất chức.

Lý Hiểu thở dài một tiếng và quyết định tối đến nhà Vương Trạch Vinh, dù như thế nào cũng không thể để Vương Trạch Vinh có quyết định xử mình.

Tối Vương Trạch Vinh ở nhà gặp Lý Hiểu.

Lý Hiểu vừa thấy Vương Trạch Vinh liền nói:

- Bí thư Vương, hôm nay sau khi ngài phê bình khiến tôi thấy rõ nhiều thứ. Tôi thấy mình đúng là suy nghĩ không chu đáo, có khi cũng xuất hiện tình huống lập trường không vững vàng. Sau khi tự kiểm điểm, tôi thấy mình nên đến báo cáo vấn đề tư tưởng với Bí thư.

Vương Trạch Vinh cười lạnh trong lòng, kẻ thay đổi quá nhanh này thì ai có thể dùng. Chẳng qua bây giờ sắp Đại hội, Bắc Dương đúng là không thể xảy ra chuyện. Nếu đối phương đã như vậy thì Vương Trạch Vinh cũng không làm quá mức.

- Chủ tịch Lý, có thể nhận thức là việc tốt. Bây giờ sắp Đại hội, Trung ương luôn nhấn mạnh ổn định, bây giờ có một số đồng chí không chú tâm trong công việc, luôn suy nghĩ đâu đâu, rất không tốt. Anh là Chủ tịch Liên đoàn lao động tỉnh, Bắc Dương có nhiều công nhân cần anh giúp. Phải giúp đỡ các công nhân mất việc, như vậy mới tỏ rõ tác dụng của Liên đoàn lao động tỉnh. Chỉ cần công tác tạo nghề của Bắc Dương có hiệu quả, anh phải tin tổ chức sẽ có đánh giá thích hợp.

Vương Trạch Vinh nói mấy câu sau làm mắt Lý Hiểu sáng lên. Vương Trạch Vinh cũng không muốn xử lý mạnh tay, đây chỉ là dọa một chút. Mình chỉ cần làm tốt công tác thì hắn sẽ nói giúp mình.

Lý Hiểu rất nghiêm túc nói:

- Bí thư Vương yên tâm, chỉ thị của ngài tôi nhất định chăm chú ghi nhớ, hơn nữa nhất định chú tâm trong công tác.

Nhìn Lý Hiểu đi ra, Vương Trạch Vinh khẽ thở dài một tiếng và biết đối phương đã có chuyển biến. Bây giờ sắp Đại hội thì không nên làm quá lớn chuyện.

Bây giờ phải nghĩ cách đẩy Điền Thải Hương ra khỏi Ban Tổ chức cán bộ, như vậy Bạch Kiến Sinh còn làm gì được nữa.

Quan Khí​
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Quan Khí​ Truyện Quan Khí​ Story Chương 1005: Không thể rung chuyển
4.0/10 từ 2 lượt.
loading...