Quan Khí
Chương 1002: Có chút loạn
Tối hôm qua cùng hai mẹ con Lữ Hàm Yên đi dạo trên phố cả đêm, đến giờ Vương Trạch Vinh còn thấy mỏi mệt. Cả nhà cùng nhau đi dạo phố đến khuya mới về, đi ngủ cũng đã muộn. Sáng sớm hôm sau còn đang ngủ thì Hạng Định liền lái xe chạy tới. Sau khi kéo Vương Trạch Vinh tỉnh dậy, đúng là hắn có gì đó khó chịu.
Rửa mặt xong Vương Trạch Vinh đi ra, nhìn thấy bộ dạng này của Hạng Định, có chút kì lạ trách:
- Sao vừa sáng sớm đã đến đây với vẻ mặt hậm hực như vậy?
Hạng Định buồn bực nhìn về phía Vương Trạch Vinh nói:
-Không hiểu từ đâu em lại có thêm một cậu em, anh nói như thế em có dễ chịu được không?
Vương Trạch Vinh nghe nói như thế, mắt trợn trừng nói:
- Như thế nào cơ?
-Anh không tin?
Hạng Định trừng mắt tỏ vẻ không nói dối Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh lắc lắc đầu còn chút ngái ngủ, lúc này mới tỉnh táo, ngạc nhiên nói:
- Cậu vừa nói cái gì? Cậu có em trai?
- Là em trai cùng cha khác mẹ.
Vương Trạch Vinh sững sờ nhìn Hạng Định một lúc.
Đương nhiên Vương Trạch Vinh biết gia cảnh của Hạng Định. Cha hắn là Hạng Kiền đã sáu mươi tuổi, mẹ hắn còn trẻ nhưng cũng phải ngoài năm mươi. Hai người cơ bản không có khả năng lại sinh thêm đứa nữa. Như vậy đứa nhỏ này chỉ có thể là con của Hạng Kiền và người tình của lão sinh ra.
Ừ, việc này có chút phức tạp!
- Nói từ từ thôi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Vương Trạch Vinh ngồi xuống nói.
Thở dài một hơi, Hạng Định nói:
- Bây giờ mẹ em đã bỏ về nhà bà ngoại, em cũng không theo mà đến tìm anh nghĩ biện pháp.
- Ngày hôm qua còn bình thường mà, sao hôm nay lại như thế này?
Vương Trạch Vinh nói.
Lúc này Lữ Hàm Yên cũng đã chạy ra đến, vô cùng tò mò nói:
- Mới sáng sớm anh chạy sang đây làm trò gì vậy?
Hạng Định tràn đầy buồn bực nói:
- Chị cho là em muốn như thế sao? Không phải lỗi của tôi.
Vương Trạch Vinh nhìn đồng hồ, hôm nay thức dậy muộn qúa, đã mười giờ sang rồi. Nhất định là sáng nay đã xảy ra chuyện.
Nhìn bộ dạng tò mò của Lữ Hàm Yên. Lúc này Hạng Định mới chậm rãi kể lại sự việc xảy ra sáng nay.
Hôm nay vừa sáng sớm đã có một người đàn bà mang theo một đứa con tìm vào nhà Hạng gia.
Đặc biệt kì lạ là không ngờ cô ta tìm được nhà riêng của Hạng gia.
Khi cô ta nhìn thấy Hạng Kiền thì Hạng Kiền cũng ngẩn người, hai người nhìn nhau một lúc lâu, rồi cô ta nói với đứa con chừng mười bảy, mười tám tuổi nói
- Đây chính là cha đẻ con
Sự việc xảy ra ngay trước mặt rất nhiều người.
Hạng Kiền vốn là người đối nhân xử thế hơn người, nhưng khi gặp đứa trẻ mười bảy, mười tám tuổi đó đột nhiên lại có thái độ rất kì lạ.
Chuyện xảy ra như vậy, bỗng dưng lại có một người phụ nữ đem theo một cậu con trai tìm tới nhà, mẹ của Hạng Định liền tức giận quay ra hỏi Hạng Kiền, kết quả là Hạng Kiền đã thừa nhận việc này. Lúc đó, hai người đã tranh cãi ầm ĩ, rồi mẹ của Hạng Định liền một mạch chạy thẳng về nhà mẹ đẻ.
Vương Trạch Vinh và Lữ Hàm Yên nhìn nhau một lúc, cảm thấy việc này thật kì quái.
- Thôi đi xem sao.
Vương Trạch Vinh nói với Lữ Hàm Yên.
Hai người rất nhanh đi ô tô đến nhà Hạng Kiền.
Khi bọn họ đến cũng đã sớm thấy ở đây rất náo nhiệt. Trừ Hạng Thành và Hạng Nam ra, còn đám người Hạng Tâm Lam đều đã đến dây.
Vương Trạch Vinh nhìn thấy hai mẹ con nhà kia đang ở trong một gian phòng.
Vừa thấy mặt đứa trẻ kia, Vương Trạch Vinh cơ bản đã khẳng định được đó chính là con trai của Hạng Kiền.
- Trạch Vinh, ba gọi anh vào phòng.
Lữ Hàm Yên đi loanh quanh một lúc mới lại nói với Vương Trạch Vinh.
Bên trong thư phòng, Hạng Kiền ngồi hút thuốc, trên mặt đất đã có rất nhiều mẩu thuốc đã hút.
Vương Trạch Vinh đi lại ngồi bên cạnh Hạng Quang.
- Anh Hai, anh nói xem, rốt cuộc là có chuyện gì?
Sau khi nghe được tin này, thái độ của Hạng Thành rất tệ, sắc mặt ngay lúc đó rất khó coi.
- Anh Hai, anh thật hết chỗ nói, sao đột nhiên lại có một đứa con?
Hạng Tâm Lam thức giục hỏi.
Vương Trạch Vinh thấy bộ dạng của Hạng Kiền, trong lòng hiểu rõ được việc này là có thật, hắn cũng hình dung ra được sự việc.
Lúc này là thời điểm quan trọng của Hạng Nam, nay ở Hải Châu lại có người muốn chơi Hạng Kiền, đột nhiện lại xuất hiện việc này, rất có thể có liên quan.
Nhìn thoáng qua hai anh em Hạng Quang, Hạng Kiền nói:
- Mười bảy năm trước, khi đó tôi là Chủ Tịch xã Hà Tây, Lý Chiêu Yến làm Chánh văn phòng, công tác cũng thường liên quan với nhau, giữa hai người nảy sinh tình cảm. Hơn nữa sau đó Tú Anh không muốn đi đến Hà Tây, vì thế đã xảy ra mối quan hệ này, mãi tới khi điều đi, giữa chúng tôi không liên lạc nữa.
Hạng Kiền nói rất chậm, mọi người nghe đã hiểu rõ sự tình. Xem chừng hai người sau khi nảy sinh tình cảm, không ngờ Lý Chiêu Yến lại mang bầu và sinh ra đứa nhỏ.
Nghe rõ việc này xong mọi người cũng không biết phải nói như thế nào.
Đây là việc gia đình của Hạng Kiền, Vương Trạch Vinh là người bề dưới, hắn cũng không muốn tham gia vào, ngồi yên một chỗ không lên tiếng, nghe mấy người lớn tuổi bàn chuyện.
- Trạch Vinh, con thấy việc này thế nào?
Không hiểu sao Hạng Nam lại nhìn Vương Trạch Vinh hỏi.
Nghe Hạng Nam hỏi, Vương Trạch Vinh liền nói:
- Khi nghe bác Hai nói xong tình hình, con thấy có chút vấn đề.
Vương Trạch Vinh nhìn về phía Hạng Kiền nói.
Lúc này Hạng Kiền hơi gật đầu nói:
- Lúc ấy cô ấy cũng chỉ biết tôi về tỉnh làm việc, tôi cũng không có nói rõ tình hình.
Sau khi rõ câu trả lời,Vương Trạch Vinh nói:
- Nếu nói như vậy, tại sao Lý Chiêu Yến lại tìm được nhà riêng của bác?
Hạng Tâm Lam giẫm chân nói:
- Trạch Vinh nói có lí, theo lý thuyết thì lâu thế rồi, hẳn cô ấy cũng sẽ không tìm đến đây, nếu có muốn tìm đến cũng sẽ không thể biết được nhà của anh Hai ở đâu, như thế nào giờ lại tìm ra?
Vương Trạch Vinh nói tiếp:
- Còn có một vấn đề nữa. Tuy rằng bác Hai từ Hà Tây bị điều đi rồi, hẳn là sẽ có người biết bác Hai đi đâu, cô ấy lại làm Chánh văn phòng, nếu thật sự muốn biết bác đi đâu hoàn toàn có thể tra ra. Mười bảy năm qua, đã có con trai, nhưng cô cũng không hề tìm đến, điều này chứng tỏ rằng cô ấy cũng không muốn tìm lại bác.
Lời này Hạng Kiền thấy cũng rất đúng, không ngừng gật đầu nói:
- Cô ấy là người rất tốt, lúc tôi chưa điều đi, tôi cũng đã từng nói cho cô ấy biết mình đã có vợ con, cô ấy cũng tỏ thái độ không muốn gây phiền phức cho tôi.
Nghe được Hạng Kiền nói như vậy, trong lòng Vương Trạch Vinh âm thầm nghĩ về Hạng Kiền. Nhiều năm như vậy rồi nên hắn không nghĩ lại có ngày Lý Chiêu Yến lại tìm đến.
Vương Trạch Vinh nói ra hai điểm đáng ngờ nhất, chỉ thấy Hạng Nam gật đầu lia lịa.
Mặc dù đã xảy ra sự cố như vậy, nhưng Hạng Thành cũng đã từng làm đến chức Bộ trưởng, nghe Vương Trạch Vinh nói như thế liền nói:
- Lúc này là thời điểm quan trọng của chú Ba, nhưng ở Hải Châu đã có chuyện liên lụy đến chú Hai, lại dùng chiêu này, mục đích là muốn cho chú Hai rớt đài trước, sau đó lại dùng báo chí chĩa mũi về phía chú Ba.
Sau khi chỉ ra vấn đề này, Vương Trạch Vinh không nói thêm gì nữa. Dù sao chuyện này cũng rất phức tạp hắn không thể giải quyết được, nên rất nhanh liền đi ra khỏi thư phòng.
Hạng Định cũng theo Vương Trạch Vinh đi ra.
- Vương ca, làm sao sao bây giờ?
Vương Trạch Vinh lắc đầu nói:
- Đây là chuyện của người lớn, chúng ta không hiểu bằng họ, cậu đi lo cho mẹ cậu đi, đừng để lại xảy ra chuyện gì.
Hạng Định nói:
- Vâng ạ, để em đi xem sao.
Vương Trạch Vinh nói:
- Dù sao thì chuyện cũng đã xảy ra, lúc này phải tìm ra biện pháp để giải quyết vấn đề.
Nhìn Hạng Định rời đi, Vương Trạch Vinh nói với Lữ Hàm Yên:
- Tìm một chỗ lên mạng xem, anh đoán lúc này chắc đã có người đang bắt đầu tiến hành sao tác.
Trong nhà Hạng Kiền có hẳn mấy chỗ để lên mạng. Lữ Hàm Yên đem Vương Trạch Vinh đến một phòng, nhanh chóng mở máy tính.
Trước tiên mở ra "diễn đàn cường quốc", kết quả cũng không có nội dung về phương diện này.
Lúc này Vương Trạch Vinh mới nghĩ đến mấy bài viết trên diễn đàn chắc chắn sẽ còn phải qua chế độ kiểm tra nghiêm ngặt, việc này dù Hạng Kiền muốn tung lên cũng không chắc đã làm được.
Rất nhanh diễn đàn lớn nhất cả nước được mở ra - “diễn đàn Chân trời ”
Vừa mở diễn đàn ra, hai người liếc mắt một cái đã thấy một bài báo.
Một tấm hình lớn về cái cái đập chứa nước với tiêu đề không hay lắm, nội dung chính là nói về vụ án về đập chứa nước ở Hải Châu, dùng ngôn ngữ vô cùng sắc bén, tiến hành phân tích tình hình, cho rằng đã bắt được Bí thư huyện ủy, nhưng vẫn còn nhiều phần tử khác chưa tìm ra, cần phải truy cứu cho được chính ai đã gây ra chuyện.
Vương Trạch Vinh chậm rãi đọc, nội dung chỉ thẳng vào Hạng Kiền, giống như muốn nói Hạng Kiền chính là thủ phạm.
Đột nhiên Lữ Hàm Yên chỉ vào một tấm ảnh nói:
- Trạch Vinh, anh nhìn đi.
Vương Trạch Vinh vừa nhìn tấm ảnh kia, không ngờ mười mấy năm trước Hạng Kiền cùng Lý Chiêu Yến đã cùng chụp hình, trong tấm hình còn có cả đứa con đang mỉm cười.
- Những tấm ảnh này đã làm cho người ta rất liên tưởng đến bác Hai.
Lữ Hàm Yên lo lắng nói.
Quả thật là có người dã tâm gây ra dư luận.
Vương Trạch Vinh đã chứng minh được suy nghĩ của mình.
Từ trong phòng đi ra, Vương Trạch Vinh liền thẳng tới thư phòng.
Lúc này ở đây mấy người vẫn đang bàn cách xử lí vấn đề này.
Vừa vào cửa, Vương Trạch Vinh đã nghe tiếng Hạng Kiền nói:
- Nhiều năm nay tôi đã rất nhiều lần xin lỗi cô ấy, lần này không thể lại xin lỗi cô ấy nữa.
- Đã có người thao tác việc này.
Vương Trạch Vinh tiến vào cửa nói.
Hạng Nam nhìn thoáng qua về phòng máy tính, nhìn Vương Trạch Vinh nói:
- Con hãy mở ra cho chúng ta xem.
Là Phó thủ tướng, Hạng Nam biết rõ bây giờ dư luận trong nước rất lợi hại, đặc biệt là sự lợi hại của dư luận trên internet.
Vừa mở máy tính ra, vài người đã nhìn thấy tấm ảnh.
Vương Trạch Vinh phát hiện lúc này trong nội dung đã có thêm tin tức.
Nhìn sắc mặt mọi người rất khó coi, Vương Trạch Vinh nói:
- Đã có người ra chiêu, lúc này chúng ta phải bàn xem vấn đề vì sao lại có người làm như vậy, nếu phải phản kích nhất định phải làm.
Quan Khí
Rửa mặt xong Vương Trạch Vinh đi ra, nhìn thấy bộ dạng này của Hạng Định, có chút kì lạ trách:
- Sao vừa sáng sớm đã đến đây với vẻ mặt hậm hực như vậy?
Hạng Định buồn bực nhìn về phía Vương Trạch Vinh nói:
-Không hiểu từ đâu em lại có thêm một cậu em, anh nói như thế em có dễ chịu được không?
Vương Trạch Vinh nghe nói như thế, mắt trợn trừng nói:
- Như thế nào cơ?
-Anh không tin?
Hạng Định trừng mắt tỏ vẻ không nói dối Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh lắc lắc đầu còn chút ngái ngủ, lúc này mới tỉnh táo, ngạc nhiên nói:
- Cậu vừa nói cái gì? Cậu có em trai?
- Là em trai cùng cha khác mẹ.
Vương Trạch Vinh sững sờ nhìn Hạng Định một lúc.
Đương nhiên Vương Trạch Vinh biết gia cảnh của Hạng Định. Cha hắn là Hạng Kiền đã sáu mươi tuổi, mẹ hắn còn trẻ nhưng cũng phải ngoài năm mươi. Hai người cơ bản không có khả năng lại sinh thêm đứa nữa. Như vậy đứa nhỏ này chỉ có thể là con của Hạng Kiền và người tình của lão sinh ra.
Ừ, việc này có chút phức tạp!
- Nói từ từ thôi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Vương Trạch Vinh ngồi xuống nói.
Thở dài một hơi, Hạng Định nói:
- Bây giờ mẹ em đã bỏ về nhà bà ngoại, em cũng không theo mà đến tìm anh nghĩ biện pháp.
- Ngày hôm qua còn bình thường mà, sao hôm nay lại như thế này?
Vương Trạch Vinh nói.
Lúc này Lữ Hàm Yên cũng đã chạy ra đến, vô cùng tò mò nói:
- Mới sáng sớm anh chạy sang đây làm trò gì vậy?
Hạng Định tràn đầy buồn bực nói:
- Chị cho là em muốn như thế sao? Không phải lỗi của tôi.
Vương Trạch Vinh nhìn đồng hồ, hôm nay thức dậy muộn qúa, đã mười giờ sang rồi. Nhất định là sáng nay đã xảy ra chuyện.
Nhìn bộ dạng tò mò của Lữ Hàm Yên. Lúc này Hạng Định mới chậm rãi kể lại sự việc xảy ra sáng nay.
Hôm nay vừa sáng sớm đã có một người đàn bà mang theo một đứa con tìm vào nhà Hạng gia.
Đặc biệt kì lạ là không ngờ cô ta tìm được nhà riêng của Hạng gia.
Khi cô ta nhìn thấy Hạng Kiền thì Hạng Kiền cũng ngẩn người, hai người nhìn nhau một lúc lâu, rồi cô ta nói với đứa con chừng mười bảy, mười tám tuổi nói
- Đây chính là cha đẻ con
Sự việc xảy ra ngay trước mặt rất nhiều người.
Hạng Kiền vốn là người đối nhân xử thế hơn người, nhưng khi gặp đứa trẻ mười bảy, mười tám tuổi đó đột nhiên lại có thái độ rất kì lạ.
Chuyện xảy ra như vậy, bỗng dưng lại có một người phụ nữ đem theo một cậu con trai tìm tới nhà, mẹ của Hạng Định liền tức giận quay ra hỏi Hạng Kiền, kết quả là Hạng Kiền đã thừa nhận việc này. Lúc đó, hai người đã tranh cãi ầm ĩ, rồi mẹ của Hạng Định liền một mạch chạy thẳng về nhà mẹ đẻ.
Vương Trạch Vinh và Lữ Hàm Yên nhìn nhau một lúc, cảm thấy việc này thật kì quái.
- Thôi đi xem sao.
Vương Trạch Vinh nói với Lữ Hàm Yên.
Hai người rất nhanh đi ô tô đến nhà Hạng Kiền.
Khi bọn họ đến cũng đã sớm thấy ở đây rất náo nhiệt. Trừ Hạng Thành và Hạng Nam ra, còn đám người Hạng Tâm Lam đều đã đến dây.
Vương Trạch Vinh nhìn thấy hai mẹ con nhà kia đang ở trong một gian phòng.
Vừa thấy mặt đứa trẻ kia, Vương Trạch Vinh cơ bản đã khẳng định được đó chính là con trai của Hạng Kiền.
- Trạch Vinh, ba gọi anh vào phòng.
Lữ Hàm Yên đi loanh quanh một lúc mới lại nói với Vương Trạch Vinh.
Bên trong thư phòng, Hạng Kiền ngồi hút thuốc, trên mặt đất đã có rất nhiều mẩu thuốc đã hút.
Vương Trạch Vinh đi lại ngồi bên cạnh Hạng Quang.
- Anh Hai, anh nói xem, rốt cuộc là có chuyện gì?
Sau khi nghe được tin này, thái độ của Hạng Thành rất tệ, sắc mặt ngay lúc đó rất khó coi.
- Anh Hai, anh thật hết chỗ nói, sao đột nhiên lại có một đứa con?
Hạng Tâm Lam thức giục hỏi.
Vương Trạch Vinh thấy bộ dạng của Hạng Kiền, trong lòng hiểu rõ được việc này là có thật, hắn cũng hình dung ra được sự việc.
Lúc này là thời điểm quan trọng của Hạng Nam, nay ở Hải Châu lại có người muốn chơi Hạng Kiền, đột nhiện lại xuất hiện việc này, rất có thể có liên quan.
Nhìn thoáng qua hai anh em Hạng Quang, Hạng Kiền nói:
- Mười bảy năm trước, khi đó tôi là Chủ Tịch xã Hà Tây, Lý Chiêu Yến làm Chánh văn phòng, công tác cũng thường liên quan với nhau, giữa hai người nảy sinh tình cảm. Hơn nữa sau đó Tú Anh không muốn đi đến Hà Tây, vì thế đã xảy ra mối quan hệ này, mãi tới khi điều đi, giữa chúng tôi không liên lạc nữa.
Hạng Kiền nói rất chậm, mọi người nghe đã hiểu rõ sự tình. Xem chừng hai người sau khi nảy sinh tình cảm, không ngờ Lý Chiêu Yến lại mang bầu và sinh ra đứa nhỏ.
Nghe rõ việc này xong mọi người cũng không biết phải nói như thế nào.
Đây là việc gia đình của Hạng Kiền, Vương Trạch Vinh là người bề dưới, hắn cũng không muốn tham gia vào, ngồi yên một chỗ không lên tiếng, nghe mấy người lớn tuổi bàn chuyện.
- Trạch Vinh, con thấy việc này thế nào?
Không hiểu sao Hạng Nam lại nhìn Vương Trạch Vinh hỏi.
Nghe Hạng Nam hỏi, Vương Trạch Vinh liền nói:
- Khi nghe bác Hai nói xong tình hình, con thấy có chút vấn đề.
Vương Trạch Vinh nhìn về phía Hạng Kiền nói.
Lúc này Hạng Kiền hơi gật đầu nói:
- Lúc ấy cô ấy cũng chỉ biết tôi về tỉnh làm việc, tôi cũng không có nói rõ tình hình.
Sau khi rõ câu trả lời,Vương Trạch Vinh nói:
- Nếu nói như vậy, tại sao Lý Chiêu Yến lại tìm được nhà riêng của bác?
Hạng Tâm Lam giẫm chân nói:
- Trạch Vinh nói có lí, theo lý thuyết thì lâu thế rồi, hẳn cô ấy cũng sẽ không tìm đến đây, nếu có muốn tìm đến cũng sẽ không thể biết được nhà của anh Hai ở đâu, như thế nào giờ lại tìm ra?
Vương Trạch Vinh nói tiếp:
- Còn có một vấn đề nữa. Tuy rằng bác Hai từ Hà Tây bị điều đi rồi, hẳn là sẽ có người biết bác Hai đi đâu, cô ấy lại làm Chánh văn phòng, nếu thật sự muốn biết bác đi đâu hoàn toàn có thể tra ra. Mười bảy năm qua, đã có con trai, nhưng cô cũng không hề tìm đến, điều này chứng tỏ rằng cô ấy cũng không muốn tìm lại bác.
Lời này Hạng Kiền thấy cũng rất đúng, không ngừng gật đầu nói:
- Cô ấy là người rất tốt, lúc tôi chưa điều đi, tôi cũng đã từng nói cho cô ấy biết mình đã có vợ con, cô ấy cũng tỏ thái độ không muốn gây phiền phức cho tôi.
Nghe được Hạng Kiền nói như vậy, trong lòng Vương Trạch Vinh âm thầm nghĩ về Hạng Kiền. Nhiều năm như vậy rồi nên hắn không nghĩ lại có ngày Lý Chiêu Yến lại tìm đến.
Vương Trạch Vinh nói ra hai điểm đáng ngờ nhất, chỉ thấy Hạng Nam gật đầu lia lịa.
Mặc dù đã xảy ra sự cố như vậy, nhưng Hạng Thành cũng đã từng làm đến chức Bộ trưởng, nghe Vương Trạch Vinh nói như thế liền nói:
- Lúc này là thời điểm quan trọng của chú Ba, nhưng ở Hải Châu đã có chuyện liên lụy đến chú Hai, lại dùng chiêu này, mục đích là muốn cho chú Hai rớt đài trước, sau đó lại dùng báo chí chĩa mũi về phía chú Ba.
Sau khi chỉ ra vấn đề này, Vương Trạch Vinh không nói thêm gì nữa. Dù sao chuyện này cũng rất phức tạp hắn không thể giải quyết được, nên rất nhanh liền đi ra khỏi thư phòng.
Hạng Định cũng theo Vương Trạch Vinh đi ra.
- Vương ca, làm sao sao bây giờ?
Vương Trạch Vinh lắc đầu nói:
- Đây là chuyện của người lớn, chúng ta không hiểu bằng họ, cậu đi lo cho mẹ cậu đi, đừng để lại xảy ra chuyện gì.
Hạng Định nói:
- Vâng ạ, để em đi xem sao.
Vương Trạch Vinh nói:
- Dù sao thì chuyện cũng đã xảy ra, lúc này phải tìm ra biện pháp để giải quyết vấn đề.
Nhìn Hạng Định rời đi, Vương Trạch Vinh nói với Lữ Hàm Yên:
- Tìm một chỗ lên mạng xem, anh đoán lúc này chắc đã có người đang bắt đầu tiến hành sao tác.
Trong nhà Hạng Kiền có hẳn mấy chỗ để lên mạng. Lữ Hàm Yên đem Vương Trạch Vinh đến một phòng, nhanh chóng mở máy tính.
Trước tiên mở ra "diễn đàn cường quốc", kết quả cũng không có nội dung về phương diện này.
Lúc này Vương Trạch Vinh mới nghĩ đến mấy bài viết trên diễn đàn chắc chắn sẽ còn phải qua chế độ kiểm tra nghiêm ngặt, việc này dù Hạng Kiền muốn tung lên cũng không chắc đã làm được.
Rất nhanh diễn đàn lớn nhất cả nước được mở ra - “diễn đàn Chân trời ”
Vừa mở diễn đàn ra, hai người liếc mắt một cái đã thấy một bài báo.
Một tấm hình lớn về cái cái đập chứa nước với tiêu đề không hay lắm, nội dung chính là nói về vụ án về đập chứa nước ở Hải Châu, dùng ngôn ngữ vô cùng sắc bén, tiến hành phân tích tình hình, cho rằng đã bắt được Bí thư huyện ủy, nhưng vẫn còn nhiều phần tử khác chưa tìm ra, cần phải truy cứu cho được chính ai đã gây ra chuyện.
Vương Trạch Vinh chậm rãi đọc, nội dung chỉ thẳng vào Hạng Kiền, giống như muốn nói Hạng Kiền chính là thủ phạm.
Đột nhiên Lữ Hàm Yên chỉ vào một tấm ảnh nói:
- Trạch Vinh, anh nhìn đi.
Vương Trạch Vinh vừa nhìn tấm ảnh kia, không ngờ mười mấy năm trước Hạng Kiền cùng Lý Chiêu Yến đã cùng chụp hình, trong tấm hình còn có cả đứa con đang mỉm cười.
- Những tấm ảnh này đã làm cho người ta rất liên tưởng đến bác Hai.
Lữ Hàm Yên lo lắng nói.
Quả thật là có người dã tâm gây ra dư luận.
Vương Trạch Vinh đã chứng minh được suy nghĩ của mình.
Từ trong phòng đi ra, Vương Trạch Vinh liền thẳng tới thư phòng.
Lúc này ở đây mấy người vẫn đang bàn cách xử lí vấn đề này.
Vừa vào cửa, Vương Trạch Vinh đã nghe tiếng Hạng Kiền nói:
- Nhiều năm nay tôi đã rất nhiều lần xin lỗi cô ấy, lần này không thể lại xin lỗi cô ấy nữa.
- Đã có người thao tác việc này.
Vương Trạch Vinh tiến vào cửa nói.
Hạng Nam nhìn thoáng qua về phòng máy tính, nhìn Vương Trạch Vinh nói:
- Con hãy mở ra cho chúng ta xem.
Là Phó thủ tướng, Hạng Nam biết rõ bây giờ dư luận trong nước rất lợi hại, đặc biệt là sự lợi hại của dư luận trên internet.
Vừa mở máy tính ra, vài người đã nhìn thấy tấm ảnh.
Vương Trạch Vinh phát hiện lúc này trong nội dung đã có thêm tin tức.
Nhìn sắc mặt mọi người rất khó coi, Vương Trạch Vinh nói:
- Đã có người ra chiêu, lúc này chúng ta phải bàn xem vấn đề vì sao lại có người làm như vậy, nếu phải phản kích nhất định phải làm.
Quan Khí
Đánh giá:
Truyện Quan Khí
Story
Chương 1002: Có chút loạn
4.0/10 từ 2 lượt.