Quân Hôn Mười Năm Không Viên Phòng, Trùng Sinh Tái Giá Với Thủ Trưởng

Chương 90: Cảm ơn em đã hiểu chuyện như vậy

73@-

Nghe thấy câu nói kia, sắc mặt ông mới hơi dịu lại một chút.


“Tiểu Tiểu, con về phòng nghỉ ngơi trước đi.”


Sau khi để Tô Tiểu Tiểu rời đi, ông cụ mới quay sang dặn dò Bạch Quân Dịch mấy câu, chủ yếu nhắc nhở anh phải biết giữ chừng mực.


Khi Bạch Quân Dịch trở về phòng, Tô Tiểu Tiểu đã nằm xuống giường.


Anh nằm cạnh cô, hai tay gối sau đầu, mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, chậm rãi nói:


“Cảm ơn em, Tiểu Tiểu. Cảm ơn em đã hiểu chuyện như vậy, cảm ơn em không để bụng chuyện anh chăm sóc mẹ con Uyển Như.”


Không để bụng ư?


Trong lòng Tô Tiểu Tiểu, lúc này đã đem tổ tông mười tám đời của Dương Uyển Như ra mà chửi sạch sẽ.


Kiếp trước, cô cũng từng nghe qua ít nhiều lời đồn, nói rằng Dương Uyển Như và Bạch Quân Dịch vốn đã sớm có tình cảm với nhau.


Sau đó không hiểu vì sao, Dương Uyển Như lại lấy cha ruột của Tiểu Thạch Đầu.


Mới dẫn đến cục diện như bây giờ.


Khi ấy, Tô Tiểu Tiểu không tin.


Bởi mỗi lần Tô Niệm Niệm gây chuyện, Bạch Quân Dịch đều nghiêm túc giải thích, khẳng định tất cả chỉ là lời đồn vô căn cứ.



Vì chán ghét Tô Niệm Niệm, cô đã tin vào lời anh.


Nhưng buổi chiều hôm nay, tận mắt chứng kiến, Tô Tiểu Tiểu mới nhận ra, người phụ nữ kia đâu phải dạng dễ đối phó.


Vì thế, bản thân cô càng phải giữ bình tĩnh, càng phải tỏ ra rộng lượng hơn.


Hơn nữa, chuyện mình mang thai đã khiến Bạch Quân Dịch đưa nhiều tiền về nhà hơn, chỉ để lại cho Dương Uyển Như chút ít.


Nếu có thể khiến hai người kia hoàn toàn đoạn tuyệt… chẳng phải càng tốt sao?


Nghĩ đến khả năng này, Tô Tiểu Tiểu bất giác thấy vui trong lòng.


Cô khẽ xoay người, vòng tay ôm lấy eo Bạch Quân Dịch, giọng mềm mại:


“Trước đây em đã nói rồi, em sẽ luôn ủng hộ anh. Dù bất cứ chuyện gì, em cũng sẽ ở bên anh.”


Nghe vậy, Bạch Quân Dịch cũng xoay người ôm lấy cô, cảm giác được an ủi.


Trong khi bọn họ đang đấu trí ngầm như vậy, thì bên phía Tô Niệm Niệm, mọi việc đã được sắp xếp đâu vào đấy.


Cô dẫn theo Lưu Vân Yến cùng mấy người bạn đi trang điểm cho khách.


Chỉ trong vòng một tiếng rưỡi, tất cả đều hoàn thành, sau đó còn cùng nhau xem một buổi biểu diễn.


Tiết mục thật sự vô cùng xuất sắc, khiến Lưu Vân Yến và Văn Tú xúc động không thôi, ngay cả Tô Niệm Niệm cũng cảm thấy mới mẻ và kỳ diệu.


Kiếp trước, cô gần như chỉ quanh quẩn trong nhà.



Có khi cả gia đình đi, về nhà còn hăng say bàn luận biểu diễn hay thế nào, mà chẳng thèm để ý đến cảm nhận của cô.


Khi đó, Tô Niệm Niệm chỉ một lòng muốn gả cho Bạch Quân Dịch, nghĩ rằng sau khi gả đi, tất cả những điều ấy đều là chuyện nên chấp nhận.


Vì thế, cô nhắm mắt làm ngơ, chẳng buồn để ý đến những niềm vui nho nhỏ khác trong đời.


Giờ nghĩ lại, mới thấy bản thân kiếp trước đúng là ngu ngốc, bỏ lỡ quá nhiều khoảnh khắc đáng lẽ phải tận hưởng.


Còn bây giờ, mọi thứ thật tốt đẹp.


Sau khi xem xong biểu diễn, mấy người lại cùng nhau ra ngoài ăn uống.


Trong lúc ăn, Lưu Vân Yến duỗi lưng, cười sảng khoái:


“Không ngờ hôm nay lại vui đến thế. Mà cũng nhờ quen được Niệm Niệm cả đấy!”


Người mà Lưu Vân Yến dẫn theo là một cô giáo thân quen ở trường. Cộng thêm Tô Niệm Niệm, tổng cộng năm người cùng đi trang điểm.


Tô Niệm Niệm cười khiêm tốn:


“Chủ yếu vẫn là nhờ mấy chị em giỏi giang. Các chị theo em học chưa bao lâu mà tay nghề đã khá lắm rồi. Sau này hoàn toàn có thể nhận khách riêng để trang điểm nữa đấy.”


Nói xong, cô còn cố tình trêu Lưu Vân Yến:


“À mà cái anh chàng xem mắt lần trước thế nào rồi? Hai người có phát triển thêm tí gì không? Mau kể cho bọn em nghe với!”


Mặt Lưu Vân Yến thoáng chốc đỏ ửng, mấy người lập tức nhao nhao trêu ghẹo.



Cuối cùng, Lưu Vân Yến ngượng ngùng nói hai bên đã gặp gỡ, thậm chí còn ra mắt phụ huynh hai nhà.


“Cha mẹ hai bên đều cảm thấy rất hợp, bản thân tôi cũng thấy anh ấy không tệ. Nên chắc khoảng giữa năm nay sẽ kết hôn, có lẽ là vào dịp nghỉ hè. Sau khi cưới xong, bọn tôi cũng định đi du lịch vài nơi.”


Thấy gương mặt cô bạn ngập tràn thẹn thùng hạnh phúc, mọi người đều mừng thay, cảm giác cô quả thật đã chọn đúng người.


“Thế bao giờ mới dẫn ra mắt cả hội?”


“Hay là đợi đính hôn rồi dẫn đi một lần luôn đi, cho chị em bọn này còn giúp chị ‘thẩm tra’ một chút!”


Văn Tú cười híp mắt nói, mấy chị em đã thân thiết lâu ngày, quan hệ gắn bó như người một nhà.


Đương nhiên là có gì thì nói nấy thôi.


“Qua hai hôm nữa nhé, bọn tôi sẽ đính hôn. Anh ấy còn bảo sẽ mua cho tôi ít quà, đến lúc đó sẽ ra cửa hàng chọn.”


“Thế thì vừa khéo rồi!” – Văn Tú vỗ đùi cái đét – “Chị vừa nói Tết Nguyên Tiêu sẽ làm một chương trình khuyến mãi, nạp 50 tặng 5, cũng khá hời đấy.”


Nghe đến hoạt động này, Lưu Vân Yến và một người bạn khác cũng có chút động lòng, hẹn Nguyên Tiêu nhất định sẽ đến ủng hộ.


Ăn uống xong, mọi người ai về nhà nấy.


Tô Niệm Niệm còn dặn dò Lưu Viên Viên và Văn Tú ngày mai nhớ mở cửa hàng, trước ngày Tết Nguyên Tiêu, hễ có khách quen nào đến thì nhớ tuyên truyền hoạt động nạp tiền.


Cô cách hai ngày sẽ ghé qua một lần, thường chọn lúc gần đóng cửa để cho Văn Tú và Lưu Viên Viên về sớm, còn mình thì ở lại bận rộn thêm một lúc.


Ban ngày, cô kiếm cớ ra ngoài, rồi nhân cơ hội chui vào không gian để đọc sách, đến giờ lại quay về.



Sáng sớm hôm ấy, Tô Niệm Niệm đã có mặt ở cửa hàng phụ giúp.


Hôm nay khách nạp tiền khá đông, mấy khách quen như Lưu Thanh Thanh cũng ghé đến, vừa vào đã nạp mấy trăm tệ.


Có người khách khác thấy vậy còn ngạc nhiên:


“Nạp nhiều thế này có lãng phí quá không?”


“Đúng đấy, dù đồ ở đây rất tốt, nhưng nạp nhiều quá liệu có dùng hết không? Dù sao giá cũng chẳng đắt là bao mà!”


Lưu Thanh Thanh hôm nay dắt theo một cô bạn, cả nhóm người bọn họ đều nạp 500 tệ.


Nạp 500 được tặng 60, ngoài ra Tô Niệm Niệm còn tặng thêm cho mỗi người một bộ phấn mắt và má hồng do chính cô mới nghiên cứu.


Những sản phẩm này đều do máy móc trong không gian chế tạo ra, màu sắc được phối rất tinh tế:


– Phấn mắt làm đôi mắt thêm sâu hút.


– Má hồng thì chọn đúng tông sẽ không bị đỏ gắt như “mông khỉ” nữa.


Trước kia, mua má hồng ngoài chợ về cho khách thường màu khá đậm, nếu không nhờ tay nghề khéo thì rất dễ “toang”.


Lưu Thanh Thanh vui vẻ nhận đồ, còn gọi thêm mấy chị em đi cùng nạp thêm một lượt, ngay cả Dương Ngọc Mai cũng không ngoại lệ.


Tô Niệm Niệm chuẩn bị quà đầy đủ cho tất cả.


Lưu Thanh Thanh vừa cười vừa nói với mấy khách xung quanh:


“Chủ yếu là nhờ tay nghề của Niệm Niệm, cứ một thời gian lại nghĩ ra mấy món mới, nhiều khi còn nâng cấp nữa. Mua về bao nhiêu cũng chẳng đủ dùng đâu.”


Quân Hôn Mười Năm Không Viên Phòng, Trùng Sinh Tái Giá Với Thủ Trưởng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Quân Hôn Mười Năm Không Viên Phòng, Trùng Sinh Tái Giá Với Thủ Trưởng Truyện Quân Hôn Mười Năm Không Viên Phòng, Trùng Sinh Tái Giá Với Thủ Trưởng Story Chương 90: Cảm ơn em đã hiểu chuyện như vậy
10.0/10 từ 26 lượt.
loading...