Quân Hôn Mười Năm Không Viên Phòng, Trùng Sinh Tái Giá Với Thủ Trưởng
Chương 9: Vậy thì để cô ta thay mình sống cuộc đời đầy khổ kiếp trước đi
82@-
Trong đầu Tô Niệm Niệm lại hiện lên cảnh mấy hôm trước, Bạch Quân Dịch dõng dạc tuyên bố sau khi hủy hôn thì đừng có dây dưa nữa.
Mà bây giờ, chính anh ta lại đứng trước cửa nhà cô.
Anh ta xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm cái lỗ mà chui vào. Nhưng nghĩ đến ông nội còn đang đợi tin ở nhà, cuối cùng vẫn phải cắn răng lên tiếng:
“Tôi đến tìm cô là muốn… nối lại hôn ước. Tôi mong hôn sự này có thể tiếp tục.”
Tô Niệm Niệm trừng mắt, ngạc nhiên:
“Anh bị sốt à, Bạch Quân Dịch? Anh nói hủy là hủy, bây giờ lại muốn nối lại là nối lại? Tôi là cái gì, món đồ để anh đùa giỡn qua lại à?”
Cô cố tình chọc tức anh. Vì cô đoán đúng, chuyện này chắc chắn có liên quan đến ông nội anh ta.
Ông cụ là người trọng tình nghĩa, suốt đời mang ơn nhà họ Tô nên mới ép cháu trai mình giữ lời hứa năm xưa.
Thời đại này, nhiều người lớn tuổi đều mang tư tưởng cũ kỹ như vậy.
Bạch Quân Dịch nghe những lời đó, mặt đen lại, nhưng không tiện phản bác. Anh hít sâu một hơi, giữ bình tĩnh:
“Ông nội không cho phép hủy hôn. Dù sao, ân tình năm xưa vẫn còn đó, cho nên tôi mới đến tìm cô.”
Tô Niệm Niệm nhìn vẻ cao cao tại thượng của anh ta, trong lòng càng thêm khinh thường.
Đúng là y hệt kiếp trước!
Bạch Quân Dịch nói những lời này mà trong lòng vẫn tức tối — anh ta nghĩ chắc chắn là Tô Niệm Niệm đã mê hoặc ông nội, chứ không thì sao ông lại thiên vị cô như vậy?
“Tôi không muốn nối lại. Tôi cũng không muốn kết hôn nữa.” – Tô Niệm Niệm dứt khoát nói.
Nghe đến đây, tim Bạch Quân Dịch như rơi xuống đáy.
“Nhưng ông nội tôi không đồng ý…”
“Tôi đã bàn với Tiểu Tiểu rồi. Nếu không thể hủy hôn, thì để em ấy gả thay tôi.”
Câu này khiến Bạch Quân Dịch không nhịn nổi nữa, tức đến sôi máu.
“Cô coi tôi là gì vậy? Hai chị em bàn với nhau là xong à? Có ai hỏi tôi chưa? Đây là chuyện gì thế hả?”
Hai người còn đang cãi nhau ngoài cửa thì Tô Tiểu Tiểu nghe thấy, vội vàng mở cửa đi ra.
“Anh Quân Dịch, anh đừng giận nữa.”
“Đây là quyết định của em và chị gái.”
Cô ta còn bước lại gần anh vài bước, giọng mềm mỏng:
“Em biết chị ấy luôn để tâm đến chuyện anh chăm sóc vợ liệt sĩ của đồng đội. Nhưng em thì khác. Anh yên tâm, em tuyệt đối không để bụng. Em tin giữa hai người hoàn toàn trong sáng. Sau này em cũng sẽ đối xử tốt với cô ấy và con của cô ấy.”
Tô Tiểu Tiểu nói như thể thánh mẫu cứu thế, khiến Tô Niệm Niệm nghe mà suýt bật cười.
Thật sự lợi hại! Không biết hậu quả phía sau ra sao mà dám bước đi nước cờ mạo hiểm này.
Lần này cô ta lại tự đào hố chôn mình rồi.
Nhưng Tô Niệm Niệm không định nhắc nhở — để mặc cô ta đi vào con đường tăm tối kiếp trước.
Bạch Quân Dịch ban đầu còn tức giận vì bị “bàn giao” như món hàng, nhưng nghe Tô Tiểu Tiểu nói vậy thì hơi sững người, bắt đầu để ý nhìn cô.
Thật ra, Tô Tiểu Tiểu cũng xinh xắn.
Dù trong lòng anh vẫn yêu người phụ nữ kia, nhưng cô ta đã có con, lại là vợ liệt sĩ. Nếu cưới cô ta, chắc chắn sẽ bị người khác chỉ trỏ, ảnh hưởng đến tiền đồ.
Cho nên chuyện đó là không thể.
Tô Tiểu Tiểu thấy anh không nói gì thì lại tiến thêm một bước, lườm Tô Niệm Niệm một cái, cười nhẹ nhàng:
“Em không giống chị ấy đâu. Em sẽ cố gắng làm một người vợ tốt. Gia đình mình chắc chắn sẽ hòa thuận.”
Bạch Quân Dịch thật sự dao động. Dù sao cũng là cưới người nhà họ Tô, gả ai cũng vậy. Tô Niệm Niệm thì khó chịu chuyện “người kia”, còn Tô Tiểu Tiểu lại hoàn toàn chấp nhận.
Cưới cô ấy, thậm chí còn có thể nhờ cô chăm lo cho người anh thật sự yêu. Càng nghĩ, càng thấy là một nước cờ hay.
Nhưng cũng không thể đồng ý ngay, như thế sẽ bị xem thường.
“Để anh… suy nghĩ thêm.”
Tô Tiểu Tiểu nghe xong thì mừng rỡ trong lòng.
Chỉ cần có câu “để suy nghĩ” là đủ rồi! Chuyện này coi như xong một nửa.
Chờ xử lý nốt vị hôn phu kia nữa thôi là cô có thể thay đổi vận mệnh kiếp trước!
Cô sẽ sống một đời huy hoàng, còn Tô Niệm Niệm — cứ chờ sống cuộc đời bi thảm đi!
Tô Niệm Niệm thấy Bạch Quân Dịch nói xong liền rời đi, chỉ lắc đầu cười nhạt rồi quay lại phòng mình.
Cô còn phải vào không gian để tận hưởng cuộc sống.
Tô Tiểu Tiểu thích diễn thì cứ để cô ta diễn.
Cả ngày hôm đó trôi qua yên bình.
“Em thấy anh Quân Dịch cũng không phản đối lắm.” – Cô ta cười nhạt, còn thêm một câu – “Chủ yếu là chị gái em quá để tâm đến mấy chuyện vặt vãnh.”
Tô Niệm Niệm nghe xong chỉ nhếch môi — muốn khen Bạch Quân Dịch thì cứ khen, có cần đá xéo mình không?
Trẻ người non dạ đúng là thế đấy!
Muốn lấy Bạch Quân Dịch sao?
Ừ thì đúng là anh ta chung tình — cả đời chỉ yêu một người.
Nhưng cũng vì thế, suốt ngày lấy tiền về nuôi “người ấy” và con cô ta.
Chẳng khác nào lấy chồng rồi phải nuôi “tiểu tam”.
Tô Tiểu Tiểu đúng là quá ngây thơ!
Kiếp trước cô cũng từng nghĩ giống vậy… kết quả thì sao?
“Chỉ cần cậu ta đồng ý là được rồi.” – Tô Kiến Quốc lên tiếng.
Ông vẫn chưa hiểu hết mọi chuyện, nhưng các con đã quyết, vợ cũng không phản đối, thôi thì cứ vậy đi.
Dù sao cũng không muốn gia đình lại cãi vã.
Vương Tú Liên tuy hơi khó chịu, nhưng cũng đành chấp nhận.
“Sáng mai con đi đến khách sạn Hòa Bình gặp mặt. Con tự đi đi.”
Nói đến đây bà càng thấy ấm ức — nếu là con gái mình đi thì bà có thể đi theo ăn một bữa cơm ngon!
Giờ đổi thành Tô Niệm Niệm, vậy thôi khỏi đi.
Bà thật sự muốn hỏi Tô Tiểu Tiểu tại sao lại nói đối phương sắp chết?
Người ta là phó đoàn trưởng đấy!
Nhưng nghĩ đến gương mặt nghiêm túc của con gái khi nói chuyện, lại thôi.
Tô Kiến Quốc thấy vợ không nói gì, bèn dặn Tô Niệm Niệm:
“Con nhớ nói rõ tình huống hai đứa với người ta. Nếu người ta không để ý thì cứ từ từ tìm hiểu. Còn nếu người ta có ý kiến… thì để mẹ con ra mặt thuyết phục. Không được nữa thì sau này ba tìm cho con người khác.”
“Vâng, ba.”
Tô Niệm Niệm nhớ rõ — kiếp trước Tô Tiểu Tiểu đi xem mặt cũng không có gì đặc biệt, nhanh chóng cưới luôn.
Ai ngờ kết hôn xong, chồng bị điều đi làm nhiệm vụ, còn phải “giả chết”.
Chỉ tiếc Tô Tiểu Tiểu không chịu nổi những lời đồn đại.
Nếu cô ta kiên trì đợi đến khi anh ta trở về thì cuộc sống đã tốt đẹp.
Người đó, sau khi biết vợ chết, còn tổ chức tang lễ long trọng.
Đến tận lúc Tô Niệm Niệm chết, anh ta vẫn chưa tái hôn, cũng không có con.
Bữa cơm kết thúc nhanh chóng, Tô Niệm Niệm ăn xong liền về phòng.
Tô Tiểu Tiểu nhìn bóng lưng cô, khóe môi nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý.
Trong lòng cô ta nghĩ — Tô Niệm Niệm thật ngu ngốc!
Một mối hôn sự tốt như vậy không cần, chỉ vì chút chuyện ghen tuông vớ vẩn mà đòi đổi người.
Vậy thì cứ để cô ta thay mình sống lại kiếp đau khổ ấy đi!
Quân Hôn Mười Năm Không Viên Phòng, Trùng Sinh Tái Giá Với Thủ Trưởng
Trong đầu Tô Niệm Niệm lại hiện lên cảnh mấy hôm trước, Bạch Quân Dịch dõng dạc tuyên bố sau khi hủy hôn thì đừng có dây dưa nữa.
Mà bây giờ, chính anh ta lại đứng trước cửa nhà cô.
Anh ta xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm cái lỗ mà chui vào. Nhưng nghĩ đến ông nội còn đang đợi tin ở nhà, cuối cùng vẫn phải cắn răng lên tiếng:
“Tôi đến tìm cô là muốn… nối lại hôn ước. Tôi mong hôn sự này có thể tiếp tục.”
Tô Niệm Niệm trừng mắt, ngạc nhiên:
“Anh bị sốt à, Bạch Quân Dịch? Anh nói hủy là hủy, bây giờ lại muốn nối lại là nối lại? Tôi là cái gì, món đồ để anh đùa giỡn qua lại à?”
Cô cố tình chọc tức anh. Vì cô đoán đúng, chuyện này chắc chắn có liên quan đến ông nội anh ta.
Ông cụ là người trọng tình nghĩa, suốt đời mang ơn nhà họ Tô nên mới ép cháu trai mình giữ lời hứa năm xưa.
Thời đại này, nhiều người lớn tuổi đều mang tư tưởng cũ kỹ như vậy.
Bạch Quân Dịch nghe những lời đó, mặt đen lại, nhưng không tiện phản bác. Anh hít sâu một hơi, giữ bình tĩnh:
“Ông nội không cho phép hủy hôn. Dù sao, ân tình năm xưa vẫn còn đó, cho nên tôi mới đến tìm cô.”
Tô Niệm Niệm nhìn vẻ cao cao tại thượng của anh ta, trong lòng càng thêm khinh thường.
Đúng là y hệt kiếp trước!
Bạch Quân Dịch nói những lời này mà trong lòng vẫn tức tối — anh ta nghĩ chắc chắn là Tô Niệm Niệm đã mê hoặc ông nội, chứ không thì sao ông lại thiên vị cô như vậy?
“Tôi không muốn nối lại. Tôi cũng không muốn kết hôn nữa.” – Tô Niệm Niệm dứt khoát nói.
Nghe đến đây, tim Bạch Quân Dịch như rơi xuống đáy.
“Nhưng ông nội tôi không đồng ý…”
“Tôi đã bàn với Tiểu Tiểu rồi. Nếu không thể hủy hôn, thì để em ấy gả thay tôi.”
Câu này khiến Bạch Quân Dịch không nhịn nổi nữa, tức đến sôi máu.
“Cô coi tôi là gì vậy? Hai chị em bàn với nhau là xong à? Có ai hỏi tôi chưa? Đây là chuyện gì thế hả?”
Hai người còn đang cãi nhau ngoài cửa thì Tô Tiểu Tiểu nghe thấy, vội vàng mở cửa đi ra.
“Anh Quân Dịch, anh đừng giận nữa.”
“Đây là quyết định của em và chị gái.”
Cô ta còn bước lại gần anh vài bước, giọng mềm mỏng:
“Em biết chị ấy luôn để tâm đến chuyện anh chăm sóc vợ liệt sĩ của đồng đội. Nhưng em thì khác. Anh yên tâm, em tuyệt đối không để bụng. Em tin giữa hai người hoàn toàn trong sáng. Sau này em cũng sẽ đối xử tốt với cô ấy và con của cô ấy.”
Tô Tiểu Tiểu nói như thể thánh mẫu cứu thế, khiến Tô Niệm Niệm nghe mà suýt bật cười.
Thật sự lợi hại! Không biết hậu quả phía sau ra sao mà dám bước đi nước cờ mạo hiểm này.
Lần này cô ta lại tự đào hố chôn mình rồi.
Nhưng Tô Niệm Niệm không định nhắc nhở — để mặc cô ta đi vào con đường tăm tối kiếp trước.
Bạch Quân Dịch ban đầu còn tức giận vì bị “bàn giao” như món hàng, nhưng nghe Tô Tiểu Tiểu nói vậy thì hơi sững người, bắt đầu để ý nhìn cô.
Thật ra, Tô Tiểu Tiểu cũng xinh xắn.
Dù trong lòng anh vẫn yêu người phụ nữ kia, nhưng cô ta đã có con, lại là vợ liệt sĩ. Nếu cưới cô ta, chắc chắn sẽ bị người khác chỉ trỏ, ảnh hưởng đến tiền đồ.
Cho nên chuyện đó là không thể.
Tô Tiểu Tiểu thấy anh không nói gì thì lại tiến thêm một bước, lườm Tô Niệm Niệm một cái, cười nhẹ nhàng:
“Em không giống chị ấy đâu. Em sẽ cố gắng làm một người vợ tốt. Gia đình mình chắc chắn sẽ hòa thuận.”
Bạch Quân Dịch thật sự dao động. Dù sao cũng là cưới người nhà họ Tô, gả ai cũng vậy. Tô Niệm Niệm thì khó chịu chuyện “người kia”, còn Tô Tiểu Tiểu lại hoàn toàn chấp nhận.
Cưới cô ấy, thậm chí còn có thể nhờ cô chăm lo cho người anh thật sự yêu. Càng nghĩ, càng thấy là một nước cờ hay.
Nhưng cũng không thể đồng ý ngay, như thế sẽ bị xem thường.
“Để anh… suy nghĩ thêm.”
Tô Tiểu Tiểu nghe xong thì mừng rỡ trong lòng.
Chỉ cần có câu “để suy nghĩ” là đủ rồi! Chuyện này coi như xong một nửa.
Chờ xử lý nốt vị hôn phu kia nữa thôi là cô có thể thay đổi vận mệnh kiếp trước!
Cô sẽ sống một đời huy hoàng, còn Tô Niệm Niệm — cứ chờ sống cuộc đời bi thảm đi!
Tô Niệm Niệm thấy Bạch Quân Dịch nói xong liền rời đi, chỉ lắc đầu cười nhạt rồi quay lại phòng mình.
Cô còn phải vào không gian để tận hưởng cuộc sống.
Tô Tiểu Tiểu thích diễn thì cứ để cô ta diễn.
Cả ngày hôm đó trôi qua yên bình.
“Em thấy anh Quân Dịch cũng không phản đối lắm.” – Cô ta cười nhạt, còn thêm một câu – “Chủ yếu là chị gái em quá để tâm đến mấy chuyện vặt vãnh.”
Tô Niệm Niệm nghe xong chỉ nhếch môi — muốn khen Bạch Quân Dịch thì cứ khen, có cần đá xéo mình không?
Trẻ người non dạ đúng là thế đấy!
Muốn lấy Bạch Quân Dịch sao?
Ừ thì đúng là anh ta chung tình — cả đời chỉ yêu một người.
Nhưng cũng vì thế, suốt ngày lấy tiền về nuôi “người ấy” và con cô ta.
Chẳng khác nào lấy chồng rồi phải nuôi “tiểu tam”.
Tô Tiểu Tiểu đúng là quá ngây thơ!
Kiếp trước cô cũng từng nghĩ giống vậy… kết quả thì sao?
“Chỉ cần cậu ta đồng ý là được rồi.” – Tô Kiến Quốc lên tiếng.
Ông vẫn chưa hiểu hết mọi chuyện, nhưng các con đã quyết, vợ cũng không phản đối, thôi thì cứ vậy đi.
Dù sao cũng không muốn gia đình lại cãi vã.
Vương Tú Liên tuy hơi khó chịu, nhưng cũng đành chấp nhận.
“Sáng mai con đi đến khách sạn Hòa Bình gặp mặt. Con tự đi đi.”
Nói đến đây bà càng thấy ấm ức — nếu là con gái mình đi thì bà có thể đi theo ăn một bữa cơm ngon!
Giờ đổi thành Tô Niệm Niệm, vậy thôi khỏi đi.
Bà thật sự muốn hỏi Tô Tiểu Tiểu tại sao lại nói đối phương sắp chết?
Người ta là phó đoàn trưởng đấy!
Nhưng nghĩ đến gương mặt nghiêm túc của con gái khi nói chuyện, lại thôi.
Tô Kiến Quốc thấy vợ không nói gì, bèn dặn Tô Niệm Niệm:
“Con nhớ nói rõ tình huống hai đứa với người ta. Nếu người ta không để ý thì cứ từ từ tìm hiểu. Còn nếu người ta có ý kiến… thì để mẹ con ra mặt thuyết phục. Không được nữa thì sau này ba tìm cho con người khác.”
“Vâng, ba.”
Tô Niệm Niệm nhớ rõ — kiếp trước Tô Tiểu Tiểu đi xem mặt cũng không có gì đặc biệt, nhanh chóng cưới luôn.
Ai ngờ kết hôn xong, chồng bị điều đi làm nhiệm vụ, còn phải “giả chết”.
Chỉ tiếc Tô Tiểu Tiểu không chịu nổi những lời đồn đại.
Nếu cô ta kiên trì đợi đến khi anh ta trở về thì cuộc sống đã tốt đẹp.
Người đó, sau khi biết vợ chết, còn tổ chức tang lễ long trọng.
Đến tận lúc Tô Niệm Niệm chết, anh ta vẫn chưa tái hôn, cũng không có con.
Bữa cơm kết thúc nhanh chóng, Tô Niệm Niệm ăn xong liền về phòng.
Tô Tiểu Tiểu nhìn bóng lưng cô, khóe môi nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý.
Trong lòng cô ta nghĩ — Tô Niệm Niệm thật ngu ngốc!
Một mối hôn sự tốt như vậy không cần, chỉ vì chút chuyện ghen tuông vớ vẩn mà đòi đổi người.
Vậy thì cứ để cô ta thay mình sống lại kiếp đau khổ ấy đi!
Quân Hôn Mười Năm Không Viên Phòng, Trùng Sinh Tái Giá Với Thủ Trưởng
Đánh giá:
Truyện Quân Hôn Mười Năm Không Viên Phòng, Trùng Sinh Tái Giá Với Thủ Trưởng
Story
Chương 9: Vậy thì để cô ta thay mình sống cuộc đời đầy khổ kiếp trước đi
10.0/10 từ 26 lượt.