Quân Hôn Mười Năm Không Viên Phòng, Trùng Sinh Tái Giá Với Thủ Trưởng

Chương 7: Đổi người đi xem mắt

119@-

Sống lại một đời, nếu vẫn phải gả cho một kẻ đoản mệnh, lại thành góa phụ thêm lần nữa…


Chẳng phải là vấp ngã hai lần cùng một chỗ sao?


“Mẹ, con không muốn đi xem mắt, cũng không muốn kết hôn.”


Bên kia, Vương Tú Liên và Tô Kiến Quốc vẫn còn đang trò chuyện, bên này, Tô Tiểu Tiểu đột nhiên lên tiếng.


Vương Tú Liên nghe xong thì ngớ người.


“Con nhỏ này, con vừa nói gì?”


Vừa nói, bà ta vừa cấu mạnh một cái vào tay Tô Tiểu Tiểu, liên tục ra hiệu bằng mắt.


Đùa kiểu gì thế?


Tô Niệm Niệm còn không cần cuộc hôn nhân tốt như vậy, bà còn đang vui thầm trong bụng kia mà.


Dù gì thì đó cũng là một chàng rể vàng, có đốt đuốc cũng khó tìm.


Vậy mà nó lại không cần?


Thế mà con gái mình lại không muốn đi xem mắt, bà gấp đến độ như có lửa đốt trong lòng.


“Con nói con không muốn kết hôn. Mẹ chẳng phải nói đã giới thiệu cho con một đối tượng để gặp mặt sao? Con không muốn đi.”


“Đừng nói bậy!” Vương Tú Liên vội vàng kéo con gái mình lại, “Mẹ cậu ta đồng ý là vì thấy mông con to dễ sinh nở, nếu không thì với điều kiện nhà mình, làm gì có cửa!”


“Nhà người ta tốt hơn nhà mình nhiều!”


Nghe đến đây, Tô Tiểu Tiểu càng thấy phản cảm hơn.


Đúng là điều kiện nhà bên đó không tệ, nhưng vừa gả sang là phải làm góa phụ ngay, cô không muốn!


Vương Tú Liên nghiến răng nghiến lợi.


Chủ yếu là do bà ngày nào cũng ra ngoài khoe khoang rằng Tô Tiểu Tiểu giỏi giang thế nào, cố tạo dựng hình tượng cho con.


Mẹ của đối phương vừa ý con bé nên mới gật đầu cho hai đứa gặp nhau.


Tuy ngoài miệng nói là chỉ gặp mặt, nhưng thực ra chỉ cần không có vấn đề gì lớn là sẽ đính hôn ngay.


Ai ngờ Tô Tiểu Tiểu lại nói không muốn cưới.



Bà tức muốn chết!


Tô Tiểu Tiểu nghe những lời đó mà trong lòng càng thêm bực bội.


Cô là người đã trùng sinh, biết trước rất nhiều chuyện, làm sao có thể đi theo vết xe đổ?


Nhưng những chuyện đó đâu thể nói ra được!


Nếu nói ra, bọn họ chắc chắn sẽ coi cô là kẻ điên hay mắc bệnh thần kinh!


Như vậy thì quá thảm rồi!


Cô bỗng nhiên không biết phải làm sao.


“Con nhỏ này, con nói gì đi chứ, tại sao không chịu gặp người ta? Người ta là một chàng trai ưu tú đấy, trong đầu con nghĩ cái gì thế hả?”


Vương Tú Liên sốt ruột phát điên.


Nếu từng đứa một đều không chịu cưới, không bám được vào gia đình tốt, thì nhà này còn mong gì nữa?


Cả đời cứ thế mà lụi bại sao?


Tô Tiểu Tiểu cắn răng hết lần này tới lần khác, nhìn ánh mắt cả nhà đều dồn về phía mình, cuối cùng tức giận nói:


“Con không muốn đi, thế thôi.”


“Nhưng người ta có điều kiện tốt cơ mà!”


“Con ——” Vương Tú Liên tức đến mức muốn mắng cô một trận.


Cô ngẩng đầu lên, thấy Tô Niệm Niệm đang nhìn mình với vẻ như cười như không, giọng liền đổi ngay:


“Đã vậy, nếu chị con đã hủy hôn với Bạch Quân Dịch, thì hay là để chị con đi xem mắt lần này đi! Nếu mẹ nói người ta có điều kiện tốt, thì chị đi gặp nếu hợp, cưới về cũng tốt mà!”


Vừa rồi cô ngẩng đầu lên đã thấy vẻ mặt Tô Niệm Niệm như đang chế giễu mình, trong lòng khó chịu vô cùng.


Kiếp trước đúng là cô đã đi xem mắt.


Vì mẹ bên nhà trai rất hài lòng với cô nên cuộc hôn nhân đó mới được định.


Kiếp trước cô còn ngốc nghếch mà vui vẻ nữa kìa.


Nhưng cuối cùng thì sao?


Kiếp này, đã biết người đàn ông kia sau khi nhận nhiệm vụ chẳng bao lâu sẽ chết, thì để cuộc hôn nhân đó cho Tô Niệm Niệm đi.



Tô Niệm Niệm đã không cưới Bạch Quân Dịch, giờ lại gả cho người đàn ông kia, thì mình không cần cưới nữa.


Đến lúc góa chồng thì cũng không phải là mình.


Cuộc đời của Tô Niệm Niệm chắc gì đã khá hơn.


Mình thì cứ ung dung mà sống!


Phải, cứ vậy đi!


Tô Tiểu Tiểu đột nhiên thông suốt, trong lòng cũng trở nên sáng tỏ.


Đúng là nên như vậy.


Tô Niệm Niệm nghe vậy, nheo mắt nhìn Tô Tiểu Tiểu.


Không trách được bản thân luôn cảm thấy có điều gì đó kỳ quặc… thì ra là ở chỗ này.


Kiếp trước của Tô Tiểu Tiểu, thời điểm này lẽ ra đang ở nhà mẹ đẻ của Vương Tú Liên — tức là nhà bà ngoại cô ta — mới phải.


Nhưng Tô Tiểu Tiểu đã về nhà từ mấy hôm trước.


Tô Niệm Niệm đoán rằng, rất có khả năng cô ta cũng trùng sinh.


Bởi vì kiếp trước, sau khi biết tin mình sắp đi xem mắt với người kia, Tô Tiểu Tiểu vui đến mức suốt ngày đi qua đi lại trong nhà, miệng cứ lải nhải "sau này mình chính là vợ của phó đoàn trưởng", hớn hở như tết.


Cô ta còn tưởng mình gả được người giỏi hơn Tô Niệm Niệm, tự đắc ra mặt.


Nhưng từ lúc Tô Niệm Niệm sống lại đến nay, Tô Tiểu Tiểu vừa rồi lại nói không muốn đi xem mắt, sắc mặt còn rất kỳ lạ, cứ như có điều gì khó nói thành lời.


Nếu phải lý giải, thì chỉ có một khả năng này mà thôi.


Trước khi cô trùng sinh, nếu có ai nói với cô về chuyện này, có lẽ cô cũng sẽ không tin.


Nhưng cô đã thật sự sống lại rồi.


Vậy thì Tô Tiểu Tiểu rất có thể cũng như cô.


Mà xét theo tình hình hiện tại, có vẻ Tô Tiểu Tiểu còn trùng sinh sớm hơn cả cô.


Kiếp trước của Tô Tiểu Tiểu vô cùng thảm hại, chết cũng sớm. Dù nói là từng trải qua một hai năm chuyển mình của thời đại, nhưng cô ta căn bản không chờ được người mình gả cho trở về từ chiến trường.


Cũng không biết người kia thực ra là giả chết để đi làm nhiệm vụ, hai năm rưỡi sau mới trở về và được thăng chức thành đoàn trưởng.


Tô Tiểu Tiểu hoàn toàn không hay biết.



Tô Niệm Niệm cười lạnh trong lòng.


Tô Tiểu Tiểu à, Tô Tiểu Tiểu…


Trùng sinh một lần, mà lại muốn đưa ra một lựa chọn ngu xuẩn thế này.


“Con nói bậy bạ cái gì đấy!” – Đúng lúc Tô Niệm Niệm đang nhớ lại chuyện xưa, Vương Tú Liên liền kéo mạnh tay Tô Tiểu Tiểu, giọng quát lên.


“Con nhóc chết tiệt, đầu óc con có vấn đề à? Hôn sự của hai đứa sao có thể đổi cho nhau được?”


Bạch Quân Dịch cũng không tệ, nhưng hiện tại anh ta mới chỉ là một vị doanh trưởng thôi.


Còn người mà bà định gả cho Tô Tiểu Tiểu, là một phó đoàn trưởng đấy!


Khác nhau một trời một vực!


Chưa kể mẹ của vị phó đoàn trưởng kia còn rất quý Tô Tiểu Tiểu. Nếu cưới về, chẳng phải sẽ được sống sung sướng ngay lập tức sao?


Vậy mà giờ lại nói mấy chuyện vớ vẩn này?


Chuyện hôn nhân này, tuyệt đối không thể đổi!


“Con không nói bậy! Con thật sự không muốn đi xem mắt, cũng không muốn lấy người đó, nhường cho chị đi!” – Tô Tiểu Tiểu nói rồi quay mặt sang chỗ khác.


Trùng sinh một lần, cô ta không thể tiếp tục làm quả phụ nữa!


Gương mặt Tô Kiến Quốc cũng sầm xuống.


Vừa nãy còn đang bàn chuyện cưới hỏi của đứa lớn, giờ ngay cả đứa nhỏ cũng nhảy vào, là sao?


Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?


Nếu một đứa có thể gả cho phó đoàn trưởng, một đứa được gả cho doanh trưởng, vậy nhà bọn họ chẳng phải sẽ một bước lên mây sao?


Sao cả hai đứa con gái lại đều không chịu hiểu chuyện thế này?


Đúng là hồ đồ!


Tô Kiến Quốc suýt nữa đập tay vào đùi mà gào lên, nhưng nghĩ đến thân phận của mình — là cha của tụi nhỏ, cũng là một phó doanh trưởng trong quân đội — ông phải giữ bình tĩnh, không thể kích động được!


“Cho người khác cũng được mà?”


Tô Tiểu Tiểu bị Vương Tú Liên làm phiền đến mức phát cáu: ngay cả hôn sự của mình mà cô cũng không được tự quyết sao?


Sao mà phiền phức vậy chứ?



Vương Tú Liên lớn tiếng quát tháo.


Tô Niệm Niệm nghe thấy câu này thì bất ngờ lên tiếng tiếp lời: “Con đồng ý ạ, con không có vấn đề gì cả.”


Cái gì?


Cả nhà đều không ngờ rằng Tô Niệm Niệm lại đồng ý thật.


Vương Tú Liên quay đầu lại nhìn cô với vẻ sững sờ, còn Tô Niệm Niệm thì mỉm cười toe toét: “Nếu cơ hội xem mắt tốt như vậy mà nhường cho con, thì thật sự là quá tốt rồi ạ! Con thật sự rất vui."


Vương Tú Liên nghe vậy thì trợn trắng mắt: “Con đừng có mơ nữa! Em gái con chỉ nói bừa thôi, hai đứa ai có mối nào thì theo mối đó!”


Bà ta đã chọn cho con gái mình một vị phó đoàn trưởng, sao có thể nhường cho Tô Niệm Niệm được chứ!


Không thể nào!


Bà ta lớn tiếng hét lên.


Còn Tô Tiểu Tiểu thì nghe thấy lời của Tô Niệm Niệm lại cực kỳ vui vẻ, chẳng thèm để ý tới mấy câu vừa rồi của Vương Tú Liên, cô ta mở miệng nói luôn: “Vị hôn phu của em là một phó đoàn trưởng, mối hôn sự tốt như vậy nhường cho chị, thì chị cũng nên bù đắp gì đó cho em chứ!”


Mí mắt Tô Niệm Niệm giật giật.


Tô Kiến Quốc và Vương Tú Liên liếc nhìn nhau, cảm thấy hai đứa con gái này đang giở trò gì vậy?


Sao làm bố mẹ mà họ lại chẳng hay biết gì cả?


Càng lúc càng cảm thấy kỳ lạ.


Tô Niệm Niệm cũng nhướng mày lên.


Không phải giống như cô đang nghĩ đấy chứ?


“Em nói đi, em muốn chị bù đắp gì cho em?”


Tô Niệm Niệm giả vờ như đang thương lượng nghiêm túc.


Trong lòng cô đã mơ hồ đoán ra điều gì đó, nhưng chưa nói toạc ra mà thôi.


Tô Tiểu Tiểu không chút do dự: “Dù sao em cũng nhường lại hôn sự của mình cho chị, mà đối phương lại có điều kiện tốt như vậy, thì chúng ta hoán đổi đi — chị nhường lại mối hôn sự giữa chị với Bạch Quân Dịch cho em.”


Cái gì?


Tô Kiến Quốc và Vương Tú Liên nghe thấy câu đó thì ngây người.


Vương Tú Liên cảm thấy con gái mình đúng là có vấn đề thần kinh rồi.


Bỏ qua một phó đoàn trưởng, lại đòi gả cho một doanh trưởng!


Quân Hôn Mười Năm Không Viên Phòng, Trùng Sinh Tái Giá Với Thủ Trưởng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Quân Hôn Mười Năm Không Viên Phòng, Trùng Sinh Tái Giá Với Thủ Trưởng Truyện Quân Hôn Mười Năm Không Viên Phòng, Trùng Sinh Tái Giá Với Thủ Trưởng Story Chương 7: Đổi người đi xem mắt
10.0/10 từ 26 lượt.
loading...